Ngược

Hộp Cơm Hết Hạn Bùi Trạch rất kén ăn, đã quen với việc ăn cơm hộp do chính tay tôi chuẩn bị. Từ khi yêu nhau ở đại học đến khi kết hôn, thói quen này đã duy trì gần mười năm. Cho đến một ngày, cái hộp cơm đó bị trợ lý nhỏ An Kỳ của công ty anh đăng lên mạng xã hội. “Không thể tin được, bây giờ còn ai dùng hộp cơm xấu xí lỗi thời này nữa chứ?” Hôm đó, anh về nhà tay không. Tôi hỏi anh, hộp cơm đâu? Anh nói: “Anh nghĩ rồi, giống như đồ ăn hết hạn vậy, cái hộp này cũng hết hạn rồi nên vứt đi, em mua cái mới đi.” Nhớ lại dạo gần đây anh thường về muộn và tôi không thể tùy tiện đụng vào điện thoại của anh. Tôi đột nhiên phát hiện ra thứ hết hạn từ lâu không phải là hộp cơm, mà là tình yêu của Bùi Trạch dành cho tôi. Nhưng khi tôi chọn kết thúc tình yêu đã hết hạn này, anh lại hối hận.

Buông Tay Lặng Sóng Chồng tôi vừa khỏi Covid-19, tôi lại sốt cao 39,5 độ. Hộp thuốc Ibuprofen trong nhà đã bị gửi hết cho chị dâu anh ấy. Tôi lập tức lấy lại gói hàng từ bưu điện và chuyển vào ở khách sạn năm sao. Ai nói ở khách sạn thì không tính là đón Tết chứ? Muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn, thật sự thoải mái vô cùng!

Em Không Phải Là Người Thứ Tha Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. “Chủ tịch Chung, là bé gái, hơn nữa rất khỏe mạnh.” Tâm tôi hơi ổn định lại. Nhưng ngay sau đó, một câu của Chung Tự Châu khiến tôi hoàn toàn sụp đổ. “Cho nó an lạc đi, tôi không cần đứa trẻ này.” Giọng bác sĩ mang chút bất đắc dĩ: “Cô Giang mới là vợ chính thức của ngài, còn cô Lâm đang nổi tiếng, cô ấy sẽ không vì ngài mà rút khỏi giới giải trí. Ngài không thể tự tay kết thúc sinh mạng cốt nhục ruột thịt chỉ vì một tia hy vọng mong manh.” “Anh biết gì chứ? Chi Noãn kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm mẹ kế. Đứa trẻ còn sống, tôi sẽ không còn cơ hội.” “Vậy ngài định ly hôn sao?” “Đừng hỏi nữa, mau an lạc đi.” Tôi giãy giụa tuyệt vọng, nhưng không sao mở mắt ra được. Chốc lát sau, tiếng khóc của em bé đột ngột ngưng lại. Trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Lần này, tôi không còn lý do gì để tha thứ cho anh ta nữa.

Sau khi tỉnh dậy vì say rượu, tôi gần như phát điên.Tối qua uống quá chén, tôi đã lên Taobao và mua một gói dịch vụ “bạn trai ảo”, mà còn chọn luôn người nổi bật nhất của shop.Không chỉ vậy, tôi còn đăng ký luôn gói… tháng!???Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào hóa đơn trên màn hình mà muốn khóc không ra nước mắt, đầu càng đau hơn.Mấy nghìn tệ trôi sạch, mà thậm chí tôi còn chưa thấy được chút gì.Ôm điện thoại, tôi ngồi thẫn thờ tự thương tiếc hồi lâu, rồi lại chạy đi năn nỉ đội ngũ chăm sóc khách hàng suốt nửa tiếng. Cuối cùng, họ lạnh lùng trả lời: Đây là dịch vụ ảo, không hoàn tiền.Tôi mất cả buổi sáng để chấp nhận sự thật này. Và rồi…

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Vãn Vãn Không Về Hoàng thượng và Quý phi vi phục xuất cung, ngoài phố xảy ra ồn ào. Quý phi tức giận, vòng tay ôm lấy một thư sinh thanh tú bên đường: “Ngươi có nguyện ý cưới ta không?” Thư sinh sợ hãi từ chối, nói rằng hắn đã có ý trung nhân. Sau một hồi tranh cãi, Hoàng thượng và Quý phi lại làm lành. Quý phi mở lời: “Hoàng thượng, tên tiện dân này vừa mới chạm vào eo thần thiếp, còn chế nhạo vết sẹo trên mặt thiếp, nên xử trí thế nào?” Thư sinh thảm tử ngay trên phố, trong ngực còn giữ miếng bánh phu dung cao mà ta yêu thích nhất. Một tháng sau, bên cạnh Quý phi có thêm một cung nữ.

Vì Anh Mà Em Trở Về Năm 1984, bệnh viện quân khu Lĩnh Nam. “Ha, đúng là bản lĩnh! Mới cưới vợ không bao lâu đã làm cô ấy đến mức phải nhập viện!” “Ha ha ha, cậu đừng có bày cái mặt đen ra với tôi. Chuyện này là do vợ cậu gây ra, giờ thì cả khu gia thuộc đều biết ‘chiến tích vẻ vang’ của hai người rồi!” “Rầm—” Cánh cửa bị đẩy mạnh phát ra tiếng động lớn. Đột nhiên, Vệ Thục Phân mở bừng mắt! Trước mắt là một mảng tường trắng xóa, trên tường còn có dòng chữ đỏ chói ghi năm 1984, trông vô cùng nổi bật. Cô trợn to mắt, không thể tin nổi, chẳng phải mình đã chết cô độc vì nhồi máu cơ tim trong căn nhà cũ rồi sao? Sao bây giờ lại trọng sinh về 30 năm trước! Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn, lạnh lùng nhưng đầy từ tính vang lên bên tai: “Vệ Thục Phân, cô có biết xấu hổ là gì không?” Cô quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh đứng bên cạnh giường. Làn da anh ta ngăm đen, dáng người cao lớn, thẳng tắp, đôi mắt sắc lạnh đầy uy nghiêm. Đôi môi mím chặt càng toát lên vẻ nghiêm nghị, áp bức. Vệ Thục Phân sững sờ: “Tần Quảng Xuyên!?” Người trước mặt chính là chồng cũ của cô, đại đội trưởng quân khu Lĩnh Nam, Tần Quảng Xuyên! Thời điểm này, hai người vẫn chưa ly hôn, cô mới theo anh ta đến quân khu được hai tháng. Quan trọng hơn cả, bà ngoại cô vẫn còn sống!

Hạnh Phúc Muộn Màng Người thừa kế nhà họ Hoắc là Hoắc Khải Huân, đột nhiên bị tung tin đã bí mật kết hôn và có con gái. Anh ta lập tức lên tiếng đính chính: “Không có chuyện kết hôn bí mật, cũng chẳng có đứa con gái nào cả.” “Mọi người đều biết, bao nhiêu năm nay tôi vẫn luôn độc thân.” Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta trên tivi. Rồi lại nhìn con gái đang lén lút khóc, uất ức và khó hiểu. Tất cả những chấp niệm bấy lâu trong tôi, phút chốc tan biến hoàn toàn. Khi anh ta về nhà, tôi không còn như trước, dắt con gái ra đón. Cũng chẳng còn mong ngóng náo nức, chờ đợi những lần đoàn tụ ngắn ngủi như mới cưới. Tôi chỉ mở lại mấy tin nhắn vừa nhận. Một bản giấy chứng nhận thắt ống dẫn tinh cách đây sáu ngày, kèm theo dòng chữ: “Chỉ cần em đồng ý, sau này Đồng Đồng sẽ là đứa con duy nhất của anh.” Nước mắt tôi rơi lã chã. Tôi nhắn lại: “Đến đón em đi, em không muốn ở lại nhà họ Hoắc nữa.”

Phát Hiện Chồng Ngoại Tình Với Cô Hàng Xóm Khi chồng tôi trở về nhà sau ca làm khuya, tôi phát hiện trong quần lót của anh ấy có một sợi tóc dài màu vàng. Mà tôi thì tóc ngắn, màu đen. Vậy… tóc đó là của ai? Tôi không nói gì. Nhưng tôi bắt đầu âm thầm thu thập bằng chứng anh ấy ngoại tình. Đến thời điểm mấu chốt, anh ấy kiếm cớ nói phải đi công tác, rồi bặt vô âm tín suốt một tháng. Một tháng sau, khu chung cư có buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy. Trên lầu có đôi nam nữ chạy ra khỏi phòng trong tình trạng “thiếu vải”. Bạn thân tôi trố mắt: “Chẳng phải đó là chồng mày sao?” Tôi gật đầu: “Tao biết chứ.” Buổi diễn tập phòng cháy đó… là do tôi chủ động đề xuất.

Lệnh Điều Động Cuối Cùng Tháng 7 năm 1982, Viện nghiên cứu trực thuộc Quân khu Tây Nam. Một vị giáo sư mặc áo blouse trắng bước vào phòng thí nghiệm với vẻ mặt rạng rỡ, lớn tiếng thông báo: “Chúng ta sẽ cử một nghiên cứu viên mang theo thành quả nghiên cứu lần này đến trụ sở hàng không vũ trụ Tây Bắc để tiếp tục công tác!” Ngay lập tức, Triệu Thư Cầm đứng bật dậy: “Giáo sư, tôi là người theo sát dự án này từ đầu đến cuối, để tôi đi là thích hợp nhất!” Giáo sư có chút ngạc nhiên, nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Đồng chí Triệu, cô không phải đã lập gia đình rồi sao? Việc này không phải chuyện nhỏ, cô nên bàn bạc với người nhà trước…” Trong đầu Triệu Thư Cầm chợt lóe lên hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Khải Viêm, hô hấp khẽ chững lại. Nhưng chỉ sau một giây, cô lấy lại bình tĩnh, cất giọng kiên định: “Cống hiến cho ngành hàng không vũ trụ của Tổ quốc là sứ mệnh hàng đầu của một nhà nghiên cứu như tôi!” Giáo sư chăm chú nhìn cô thật lâu, cuối cùng gật đầu. “Được, tôi sẽ lập tức nộp đơn xin điều động cho cô. Nếu thuận lợi, trong vòng một tuần sẽ có kết quả.”

Bị Mắng Là Tiểu Tam Vì Xe Em Trai Tặng Em trai tôi mua cho tôi một chiếc xe hơi, trả thẳng toàn bộ. Thế mà bạn gái của nó lại xông vào nhà hàng lúc tôi đang ăn cơm. Cô ta điên cuồng tát tôi, tạt rượu vang đỏ lên người tôi, rồi mắng tôi là “tiểu tam”, không biết xấu hổ ngay trước mặt bao người. “Con tiện nhân này, dám quyến rũ bạn trai tôi để hắn mua xe cho mày? Tôi đánh chết mày!” Tôi bình tĩnh lau sạch vết rượu trên mặt, sau đó giơ tay tát mạnh cô ta một cái. Tôi quay sang hỏi em trai: “Đây là cô bạn gái dịu dàng đáng yêu, nhu mì tao nhã của em đấy à?”

Đại Càn.Thương Châu, làng Thanh Hà.Nhà trưởng làng treo cờ chiêu hồn.Phụ nữ cả làng lo lắng vội vàng kéo đến.Hai binh lính và một y sĩ đang xác nhận cái chết của trưởng làng.“Lưu đại phu, xin hãy chữa trị thêm lần nữa, làng chúng tôi chỉ có mỗi trưởng làng là đàn ông thôi!”Nhìn Lưu đại phu cuộn tấm vải trắng chuẩn bị đắp lên mặt trưởng làng, các phụ nữ lo lắng lên tiếng, mắt đỏ hoe, định lao vào Lưu đại phu.Mẹ của trưởng làng, bà Diệp, càng khóc lóc thảm thiết.

Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh Khi tờ quyết định sa thải được đưa vào tay tôi, có lẽ sợ tôi làm ầm lên, Ninh Dật Dương còn đặc biệt mở một cuộc họp toàn bộ phòng ban. Vừa bước vào cửa phòng họp, một xấp tài liệu đã bị ném mạnh vào mặt tôi. “Tống Mạn, đây là dự án cô phụ trách à? Lỗ mất hai triệu tệ! Cô biết điều đó có ý nghĩa gì không?” “Người ta là Nguyệt Nguyệt vất vả suốt bao lâu mang về cho công ty lợi nhuận hai chục triệu, còn cô, chỉ một sai sót đã làm mất đi mười phần trăm!” Ninh Dật Dương chỉ vào tôi, lớn tiếng mắng. Cả phòng họp xôn xao. Tôi quay đầu, chậm chạp nhìn thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đang lúng túng tránh ánh mắt của tôi và tất cả đã rõ. Lại là như thế. Dự án Lâm Nguyệt Nguyệt làm hỏng, Ninh Dật Dương sợ cô ta bị truy trách nhiệm nên đổ hết lỗi lên đầu tôi. ….

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Một giọt máu tươi rơi xuống cánh bướm, cánh bướm này chỉ là một món trang trí trên cây trâm, được gắn ngọc. Cánh bướm hút lấy máu tươi, thấm vào viên ngọc.“Ồ? Là máu trinh nữ? Quả thật rất ngọt ngào… không đúng, máu trinh nữ lần này thơm hơn nhiều so với trước đây, đây là máu trinh nữ tinh khiết nhất mà ta từng nếm thử trong trăm năm qua.”Trong bóng tối, yêu hồn bị giam trong trâm, đang trong giấc ngủ chờ đợi người có duyên dùng máu tươi đánh thức.Lần này là cô gái như thế nào, duyên phận ra sao đang chờ đợi hắn kéo tơ hồng? Hắn rất mong đợi…Không, nên nói là hắn mong đợi được thả ra, ngửi mùi vị đầy dục vọng của thế gian, nhìn những con người ngu ngốc trôi nổi trong yêu hận.Hắn là Hà Quan, một yêu hồn bị tiên pháp giam cầm trong trâm, cuối cùng lại được hiện thế.Bên hồ, trong đám lau sậy bạt ngàn, một hình thể nam nhân đang dần dần hiện hình, tóc dài tung bay, thân hình cao ráo, ngũ quan nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp yêu kiều tái hiện giang hồ.

Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.

Khi Nhà Không Còn Là Nơi Để Về Mẹ tôi nhặt được hai chiếc vali to đùng, bên trong nhét đầy năm trăm vạn tiền mặt. Sợ số tiền này là bất hợp pháp, tôi gọi điện báo cảnh sát từ bốt điện thoại đầu làng. Tiền bẩn bị thu giữ, chúng tôi được thưởng năm vạn. Còn chưa kịp kể công, tôi đã bị cả nhà treo lên đánh cho một trận. “Biến năm trăm vạn thành năm vạn, đồ sao chổi!” Bố bắt tôi đền nhà mới, xe mới. Anh thì bắt tôi đền tiền cưới vợ. Càng mắng càng hăng, cuối cùng bọn họ lỡ tay đ*nh tôi ch.t tươi. Đến lúc ch.t, tôi vẫn không hiểu—rõ ràng là tôi giúp cả nhà tránh bị truy s á t bởi tội phạm, sao lại đáng bị đánh ch.t chứ? Lúc mở mắt ra, trước mặt là một đám đàn ông mặt mày dữ tợn, đầy sẹo. Tôi chủ động bước tới, dẫn đường: “Các chú đang tìm hai cái vali to phải không?”

Vạn Kiếp Hồng Nhan Ta là nữ nhi của tú bà, mệnh tiện bẩm sinh. Trong một đêm tuyết rơi gió lớn, ta cứu được thư sinh Lương Vọng Hiên. Sau khi hắn thi đỗ công danh, liền đến cầu thân với ta. Cùng lúc đó, Đoan vương phi muốn nhận ta làm nghĩa nữ. Người đời đều nói ta vận khí tốt, vừa gặp được lang quân như ý, vừa có cơ hội nương nhờ quyền quý. Thế nhưng ta không cần tất thảy, liền thẳng thừng cự tuyệt.

“Em có thể chạm vào đuôi của anh không?” Tôi cẩn thận hỏi ông chủ.Anh ấy đang say rượu, dưới bộ vest chỉnh tề, phần đuôi cột sống lộ ra một chiếc đuôi lớn phủ lông trắng!“Được.” Vị tổng tài lạnh lùng, vô tình, lúc này hai má đã ửng hồng.“Phương Tiểu Linh, em có thể chạm vào.” Anh ấy nói.

Trong trò chơi thử thách lớn, tôi thua, bạn trai ép tôi phải ăn cơm trong bát của một sinh viên nghèo.“Còn đứng ngây ra đó làm gì?Mau đi đi, tôi không thể chờ để xem biểu cảm của cậu ta khi tức giận là thế nào đây này.”Đây là… tôi đã quay về mười năm trước sao?Tôi tiến đến trước mặt sinh viên nghèo, gắp một miếng củ cải muối bỏ vào miệng.Anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, tôi đặt hết sườn chua ngọt, thịt kho… vào khay ăn của anh ấy.“Đây là bù đắp cho miếng củ cải mà tôi đã ăn của cậu, hy vọng cậu không chê.”Tôi nhìn người sẽ thống trị cả giới công nghệ trong tương lai, mỉm cười rạng rỡ.“Xin chào Hứa Tuấn 17 tuổi, tôi là Mộng Di 17 tuổi.”Năm đó anh tự ti, còn năm đó tôi rực rỡ.