Tình Cảm Gia Đình
Hành Trình Cứu Con Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Giả Liên Của Tôi Mẹ tôi, bà ấy ghét tôi. Người ta thường nói, người may mắn thì dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, còn kẻ bất hạnh thì dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ. Còn tôi, thuộc về trường hợp sau.
Mất Mát Tuổi Thanh Xuân Lần đầu tiên đến tháng năm mười lăm tuổi, tôi đã làm bẩn ghế sau xe BMW của mẹ. Bà túm tóc tôi lôi xuống xe, tiện tay cầm chiếc túi xách giá vài vạn tệ đập vào bụng tôi. Khi cái tát của bà rơi xuống khiến tôi choáng váng, thì những bạn nam cùng lớp đang chơi bóng đi tới. Họ nhận ra tôi, ánh mắt dừng lại ở chiếc quần đã nhuộm đỏ của tôi. Một khắc này, mẹ tôi đẩy tôi ra. “Bọn họ quen biết mày đúng không?” “Đến đây, đến đây! Dứt khoát mất mặt luôn đi!” Nhìn lan can cầu chỉ cao tới thắt lưng mình. Tôi rất muốn nhảy xuống.
Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”
Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.
Cứu Con Gái Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế. …
Sinh Con Trước khi kết hôn, tôi và chồng đã thoả thuận là sẽ DINK*, nhưng trong lúc vô tình, tôi phát hiện ra anh ấy đánh tráo thuốc tránh thai của tôi. (* DINK là viết tắt của “double income and no kids”, chỉ những cặp vợ chồng có công việc ổn định, có hai nguồn thu nhập nhưng có quan điểm sống không cần sinh con.) Tôi bình tĩnh cấy vào người anh ấy một tử cung nhân tạo. Nhìn biểu cảm hoảng sợ trên khuôn mặt anh ấy, tôi cười: “Ông xã, em đồng ý sinh con, sau này em sẽ nuôi anh.” Mẹ chồng muốn liều mạng với tôi, nhưng tôi chỉ nói một câu: “Mẹ, cái thai này là con trai, nếu sinh non thì sẽ không mang thai được nữa.” Bàn tay đang đánh về phía tôi của mẹ chồng khựng lại giữa không trung. ……
Giấc Mộng Ngọt Ngào Mẹ tôi nói tôi là một tai họa chết tiệt. Lúc tôi được sinh ra, bà đã muốn bóp chết tôi nhưng không thành. Về sau, như bà mong muốn, tôi chết trong tay của một kẻ biến thái. Thời điểm nhặt xác cho tôi, bà không hề mảy may thương xót. Mọi người xung quanh đều chỉ trích bà là người nhẫn tâm, không xứng làm mẹ. Nhưng sau đó, bà lại ở trước mặt tất cả mọi người, tra tấn kẻ đó đến chết. Bà nói: “Đó là con gái của tôi.” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã xuyên về năm mẹ tôi 16 tuổi.
Khi Bố Mẹ Livestream “Cải Tạo” Tôi Mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà ly hôn với ba.Bà dắt tôi chuyển đến sống trong một căn hầm tồi tàn.Ngày nào cũng đi sớm về khuya, làm việc quần quật để nuôi tôi ăn học.Tôi luôn thấy day dứt.Sau giờ học liền đi làm thêm để san sẻ gánh nặng với mẹ.Cuộc sống nghèo khổ, vất vả.Nhưng lòng tôi luôn ngập tràn biết ơn mẹ.Cho đến một ngày, đứa em trai đã lâu không liên lạc bất ngờ gửi tin nhắn cho tôi:“Chị ơi, mau mở ra đi, cuộc sống luôn đầy bất ngờ mà!”Tôi nhíu mày, tiện tay bấm vào đường link nó gửi.Màn hình hiện lên một trang livestream, đang đứng đầu về lượt xem.Tiêu đề rành rành đập vào mắt:“Kế hoạch cải tạo người chị, Ngày thứ 123 của năm thứ 7.”
Giả Bộ Làm Nữ Chính Ta từ nhỏ đã không có chí lớn, hết ăn lại nằm. Mẫu thân vì tính kế lâu dài, đã lập cho ta một nhân thiết người nhạt như hoa cúc. Ai ngờ nhân thiết lập quá thành công, khiến cho nhà họ Thôi vì đích trưởng tử mà đến cửa cầu hôn. Mẫu thân từ tuổi nhỏ nói đến thể chất yếu, lại từ thể nhược đẩy đến bát tự không hợp. Việc hôn sự này rốt cuộc cũng từ chối, nhưng mẫu thân còn chưa kịp thở phào, người đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngưỡng cửa rồi. Tóc mẫu thân vì sầu lo mà đã bạc đi mấy sợi. “Lam Lam, nương mệnh khổ, hai mươi năm trước vì hôn sự của mình mà tính toán, sao hai mươi năm sau, còn phải vì con mà tiếp tục tính toán?” Ta nắm chặt tay mẫu thân, ánh mắt tha thiết: “Nương, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc để làm!” Mẫu thân trong nháy mắt lấy lại tinh thần: “Con nói đại tỷ của con sao?” Ta lắc đầu như trống bỏi: “Nương nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu gì hết?” Tiếng của Đại tỷ tức giận truyền đến từ ngoài cửa: “Giả bộ tiếp đi, ngươi tiếp tục giả bộ? Sao không giả bộ nữa?”
Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.
Bà Ngoại Bà ngoại có đôi chân nhỏ, mỗi bước đi đều lắc lư muốn ngã. Chồng tôi là Chu Thư Ngôn khinh thường bà, nói bà là tàn dư của thời đại cũ, sẽ cản trở con đường thăng quan tiến chức của anh ta. Sau này tôi mới phát hiện ra, sau mấy chục năm kết hôn, mỗi tuần Chu Thư Ngôn cố định tăng ca, đều là cùng với mối tình đầu thời thanh xuân là ánh trăng sáng của mình đàn ca vui vẻ, nấu rượu pha trà. Còn tôi ở nhà hầu hạ bà mẹ chồng bị liệt, quán xuyến chuyện nhà, nuôi con, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Tôi muốn ly hôn. Con trai khuyên tôi tuổi đã cao rồi đừng làm loạn nữa, mẹ khuyên tôi cả đời này cứ hồ đồ mà sống như thế đi. Chỉ có bà ngoại. Từ trong tủ đầu giường đã ngả màu lấy ra một chiếc hộp sắt không mấy bắt mắt, bên trong đựng đầy huân chương quân công. “Cháu gái ngoan, bà ngoại sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Mong Trùng Phùng Cha vì một xâu tiền mà bán rẻ ta và a tỷ. A tỷ bị bán cho tên thọt chân họ Chu ở đầu làng, còn ta bị bán cho tên gù lưng họ Trương ở cuối làng. Tên thọt chân họ Chu một năm cưới đến năm bà vợ, người nào người nấy cũng yểu mệnh. Gã gù lưng họ Trương thì nhỏ hơn ta ba tuổi, mắc bệnh lao, cũng chẳng biết có sống nổi dăm bữa nửa tháng nữa không. Cả hai đều chả phải là mối nhân duyên tốt đẹp gì. Ta thấy kiếp này của ta coi như xong rồi. Nhưng đến ngày thành thân, đợi mãi đợi mãi, người vén khăn che mặt ta lại không phải là tên gù lưng họ Trương, mà là a tỷ. Tỷ ấy tay trái cầm dao, trên người đầy máu, mồ hôi cùng bùn đất hòa vào nhau, cười với ta: “Tiểu muội, a tỷ đưa muội đi, muội có muốn đi không?”
Trung Thu, Cả Nhà Đều Nghĩ Rằng Tôi Đã Chết Kỳ nghỉ Trung thu, công ty phát quà tặng cho nhân viên là một hộp cua lông. Sợ cua bị hỏng, tôi đặc biệt xách theo nó về nhà ngay sau khi tan làm. Không ngờ còn chưa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bố chồng. “Chuyện tốt đây! Tạ Du gặp tai nạn rồi, bị nghiền nát luôn! Chắc chắn là chết rồi!” Mẹ chồng cũng cười đến không khép miệng lại được: “Con gà không biết đẻ trứng đó, tôi đã sớm muốn đuổi nó ra khỏi nhà rồi!” Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận được thông báo tin tức về vụ tai nạn liên hoàn trên tuyến đường bắt buộc phải đi qua để về nhà. Mà cái tên được nhắc đến trong tin tức kia, Tạ Du chính là tôi. Nhưng người lái xe hôm nay lại là chồng tôi.
Lăng Hoa Đạo Năm năm tuổi, ta gặp một thầy bói. Ông ấy nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Giữa lông mày của đứa bé này có một nốt ruồi son. Là phúc tướng! Đó là phúc tướng!” Cha ta nghe xong, lập tức bán ta cho người khác, bởi vì một câu “phúc tướng” này mà ta được bán với giá cao hơn lúc trước một xâu tiền. Cha ta cười sung sướng, vừa sờ tiền vừa gật đầu: “Quả thật là người có phúc!”
Bố Mẹ Nuôi Của Tôi Tôi là thiên kim thật. Nhìn ánh mắt đề phòng của bố mẹ ruột với đứa thiên kim giả được họ che chở sau lưng, tôi lập tức quyết định đổi bố mẹ cho mình. Tôi ngoan ngoãn đi đến trước mặt vợ chồng bác cả không có con gái: “Con muốn tự tiến cử làm con của hai bác, không biết hai bác có đồng ý không ạ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bác cả ôm chầm lấy tôi: “Con ngoan, con gái ngoan, bảo bối của mẹ.” Sau đó, mẹ ruột cố gắng giành lại tôi. Bà ta nhìn chằm chằm vào bụng của mẹ mới của tôi rồi chế giễu: “Chị dâu cả, chị không thể sinh con, đương nhiên làkhông thể hiểu tấm lòng người mẹ rồi.” “Nhưng chị cũng không thể cướp con của người khác.” Tôi đứng chắn trước mặt mẹ mới, lạnh lùng nói: “Bác hai, con chính là con của mẹ con.” Sau đó chỉ vào cô gái đang lau nước mắt ở góc tường: “Con gái của bác ở đằng kia kìa. “Cô ta đang chờ tấm lòng của người mẹ của bác đấy.”
Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.
Thiên Kim Đổi Mệnh Tôi là thiên kim thật. Nhìn ánh mắt đề phòng của bố mẹ ruột với đứa thiên kim giả được họ che chở sau lưng, tôi lập tức quyết định đổi bố mẹ cho mình. Tôi ngoan ngoãn đi đến trước mặt vợ chồng bác cả không có con gái: “Con muốn tự tiến cử làm con của hai bác, không biết hai bác có đồng ý không ạ.” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bác cả ôm chầm lấy tôi: “Con ngoan, con gái ngoan, bảo bối của mẹ.” Sau đó, mẹ ruột cố gắng giành lại tôi. Bà ta nhìn chằm chằm vào bụng của mẹ mới của tôi rồi chế giễu: “Chị dâu cả, chị không thể sinh con, đương nhiên làkhông thể hiểu tấm lòng người mẹ rồi.” “Nhưng chị cũng không thể cướp con của người khác.” Tôi đứng chắn trước mặt mẹ mới, lạnh lùng nói: “Bác hai, con chính là con của mẹ con.” Sau đó chỉ vào cô gái đang lau nước mắt ở góc tường: “Con gái của bác ở đằng kia kìa. “Cô ta đang chờ tấm lòng của người mẹ của bác đấy.”
Hành Trình Hạnh Phúc Tôi là thiên kim thật của hào môn nhà họ Sở, vừa được đón trở về. Sau khi về nhà, tôi không ngừng so sánh bản thân với vị thiên kim giả. Hết lần này đến lần khác, tôi ép chồng phải chèn ép em trai anh ấy. Ép con trai phải giành ngôi quán quân trong cuộc thi piano. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một loạt bình luận chạy trên không trung: 【Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, có chồng giàu có, lại luôn dịu dàng, có con trai ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà không biết hưởng, cứ bám riết lấy nữ chính mà ganh đua so bì.】 【Không sao, cuối cùng con trai cô ta sẽ vào tù, chồng cô ta phá sản vì nợ nần, để không liên lụy đến cô ta, anh ấy sẽ chết thảm, lúc đó cô ta mới thành thật được.】 【Thật mong ngày đó sớm đến, hì hì, cô ta không nhìn ra con trai mình đã bị dạy lệch đường rồi sao? Thắng cuộc thi hoàn toàn nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao sau này lại vào tù.】 Hóa ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của thiên kim giả trong một câu chuyện sảng văn* về thiên kim thật và giả. (*Sảng văn: thể loại truyện hài hước, sảng khoái, tình tiết thỏa mãn người đọc.)
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Người Nhạt Như Cúc, Bị Nghe Lén Nội Tâm Xuyên thành thiên kim giả người nhạt như cúc, để vạch trần bộ mặt thật của tôi, thiên kim thật đã buộc tôi vào hệ thống nghe nội tâm. Thiên kim thật muốn đấu đá với tôi, tôi nhìn tổng tài bá đạo gầy gò, trong lòng đầy tiếc nuối: 【Quá gầy, không được. Đàn ông phải cơ bắp săn chắc, há cảo phải ăn khi còn nóng hổi.】 【Há cảo! Thèm thật đấy, nhưng mình phải giữ vẻ thanh cao như cúc, lát nữa lén gọi hai phần ăn cho sướng miệng.】 Tổng tài bá đạo bênh vực cho thiên kim thật, lớn tiếng quát tôi cút về nhà. Tôi thầm nghĩ: “Tuyệt vời, về nhà đúng lúc xem bản cập nhật của One Piece!” Tổng tài: “?” Về sau, có người nói tôi giả thanh cao, thiên kim thật thở dài: “… Thực ra không phải vậy, cô ấy chỉ bình đẳng không để ý đến bất kỳ ai mà thôi.”