Tình Cảm Gia Đình
Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm Tôi là con gái của hoa khôi nhà máy, nhưng số mẹ tôi rất khổ. Bà sinh tôi chưa được hai năm thì đã bị s át hại. Hai mươi năm sau, vào một đêm nọ, tôi tình cờ phát hiện ra một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong có một chiếc điện thoại cũ. Tôi vừa cầm lên, cuộc gọi từ mẹ liền vang lên: “Mau ra cổng nhà máy đón mẹ, không thì sẽ muộn mất!”
Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu? Lần đầu tiên sau khi kết hôn, con gái tôi bị bạo hành gia đình. Nó khóc chạy về nhà, nói với tôi rằng muốn ly hôn. Tôi nói, vậy thì ly hôn đi. Nhưng thằng con rể không chịu, cười nhăn nhở: “Chẳng phải chỉ là vợ chồng cãi nhau sao? Lần sau tôi kiềm chế một chút, không ra tay mạnh là được rồi.” Con gái không muốn quay về với hắn. Ngay trước mặt tôi, hắn đe dọa con bé: “Cô không về, thì tôi cũng chẳng về. Cô biết mà, tôi hay uống rượu, uống say rồi… đừng để tôi nhận nhầm mẹ cô thành cô đấy.” “Mẹ, con về với anh ta.” Con gái không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể an ủi: “Về đi con, cuộc sống mà, vẫn nên cố gắng sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.” Nó đi từng bước, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, mắt sưng húp vì khóc. Đúng là đứa ngốc, bao nhiêu vinh hoa phú quý trời ban như thế mà không biết vui, sao lại buồn đến mức này chứ?
Cơn Giông Tội Lỗi 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”
Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”
Ba Mẹ Tôi Ngày tôi được nhận nuôi, mọi người xung quanh đều thở dài với ba mẹ tôi: “Nuôi một đứa con gái bệnh tật thế này, sau này sớm muộn gì cũng là gánh nặng, chi bằng tự sinh một đứa còn hơn.” Về sau, ba mẹ tôi dọn vào biệt thự lớn tôi mua, lái chiếc xe sang tôi sắm. Mọi người lại lần lượt trầm trồ: “Hai người thật có phúc, con nuôi còn tốt hơn cả con ruột!”
Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện Xuyên thành mẹ kế độc ác của phản diện, hệ thống yêu cầu tôi không được phá vỡ thiết lập nhân vật. Tôi nhìn đứa trẻ năm tuổi bên chân mình, hung dữ đổi cốc sữa trong tay thằng bé thành nước ép khổ qua. Cũng từ đó, không cho phép nó được kén ăn. Nuôi thú cưng cũng phải tự xúc phân. Sau này khi điền nguyện vọng đại học, tôi còn lén sửa nguyện vọng của nó. Nhiều năm sau, phản diện thành công vang dội. Tôi tưởng mình sắp gặp họa lớn. Không ngờ nó lại đứng trước mặt giới truyền thông nói: “Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ tôi, tình yêu của bà ấy đã đồng hành cùng tôi lớn lên, là bà ấy đã chỉ cho tôi phương hướng cuộc đời.” Khoan đã, có phải có chỗ nào không đúng không?
Chồng, Em và Tôi Sau khi em chồng ly hôn thì tới ở nhờ nhà chúng tôi, nhưng lại không có ý định chuyển đi. Cô ta mặc áo ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi, ôm áo sơ mi của anh trai cô ta… Sau này, tôi muốn ly hôn nhưng chồng không đồng ý. “Gia Gia chỉ quá ỷ lại vào anh, không liên quan đến luân thường đạo lý gì hết, em đừng nghĩ nhiều, không được nữa thì anh bảo cô ấy dọn ra.” Em chồng chạy tới chỗ làm của tôi. “Chị đòi ly hôn để đuổi tôi đi, chị là con đàn bà ác độc…” Trong lúc đôi co, tôi bị cô ta đẩy ngã dẫn đến s//ảy thai. Chồng xin tôi tha thứ, hứa sẽ không để tôi thấy em chồng nữa. Tôi cũng xin anh ta: “Anh em các người cứ xích chặt lấy nhau đi, đừng rước tai họa cho người khác.” Không ngờ câu nói này lại thành sự thật.
Sự Tồn Tại Rực Rỡ Khi cùng chồng đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, tôi bỗng nhìn thấy một hàng bình luận chạy ngang: 【Thật tuyệt vời, nữ chính cuối cùng cũng sắp có một gia đình thực sự rồi.】 【Nhưng cô bé nữ phụ độc ác đứng bên cạnh trông cũng thật đáng thương, nếu không phải vì không ai nhận nuôi, sau này cô ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.】 【Đừng tỏ vẻ thánh mẫu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta sau này sẽ đối xử thế nào với bảo bối đáng yêu của tôi, tôi đã thấy đau lòng rồi.】 Tôi sững người, nhìn sang cô bé đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại đầy e dè. Tôi cúi xuống, dịu dàng nói: “Con cũng về nhà với cô, được không?”
Hóa Đơn Của Tình Thân “Mẹ tôi quên đăng xuất WeChat trên iPad của tôi, Và ngay lúc này đang trò chuyện trong nhóm gia đình bốn người không có tôi.” Em trai: “Mẹ, tiền chuyển khoản giả vờ chia đều khi nào mẹ trả lại cho con? Con hết tiền mua vé máy bay về nhà rồi, hay là mẹ ứng trước cho con lần nữa nha?” Em gái: “Đúng đó mẹ, con cũng vừa trả tiền cọc nhà mới, 5000 tệ (~17.5tr) tiền du lịch Tết này thật sự khiến con kiệt quệ luôn, khi nào mẹ trả lại vậy?” Mẹ: “Hai đứa đúng là gấp gáp quá đấy. Chẳng phải đang đợi chị cả chuyển khoản sao? Từ trước đến giờ lần nào mẹ chẳng trả lại cho hai đứa? Mấy năm nay, ngoài việc trả lại tiền, mẹ còn chia đều tiền chị con gửi về cho hai đứa, thậm chí mẹ và ba tụi con còn phải bỏ thêm vào không ít đấy chứ.” Khi đọc được những dòng này, cả người tôi chết lặng. Tờ biên lai 300 vạn (~10 tỷ 543tr ) tiền bản quyền được tôi gấp thành cỏ bốn lá, cùng với món quà bất ngờ chuẩn bị cho gia đình, rơi xuống đất. Ngay sau đó, cha dượng tôi cũng lên tiếng: “Bà xã, ra xem con bé lớn sao rồi, về nhà hai ngày rồi mà chưa chịu chuyển khoản, đúng là chẳng ra gì!”
Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ Hôm nay là sinh nhật mẹ tôi, tiểu tam vác cái bụng bầu tới tận cửa. Cô ta cười toe toét, đưa cho mẹ tôi một cái đồng hồ: “Cô soi mặt vào nước tiểu mà xem lại cái bộ dạng đàn bà già nua nhà cô kìa, bảo sao chồng tôi thấy cô là buồn nôn. Tốt nhất là ly hôn sớm, tha cho chồng tôi đi. Thu dọn đồ đạc, kiếm ông già nào đó mà gả, biết đâu còn được nếm lại mùi đàn ông.” Tôi lập tức tặng cô ta hai bạt tai, rồi đè đầu cô ta xuống bắt phải quỳ gối xin lỗi mẹ tôi. Ba tôi định cản, tôi chỉ thẳng vào mặt ông ta: “Thứ gà rừng nào cũng dám dắt về nhà à? Nói thêm một câu nữa tôi bứt sạch lông nó rồi nhét vô mõm chó của ông đấy! Biến ngay! Không thì tôi đánh luôn cả ông!”