Tình Cảm Gia Đình
Giả Liên Của Tôi Mẹ tôi, bà ấy ghét tôi. Người ta thường nói, người may mắn thì dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, còn kẻ bất hạnh thì dùng cả đời để chữa lành tuổi thơ. Còn tôi, thuộc về trường hợp sau.
Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.
Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học Tôi được trọng sinh. Trọng sinh về thời điểm thi đại học. Kiếp trước, tôi vì chị gái mà lỡ tay đánh chết người chồng vũ phu của chị. Kết quả, chị sống ch/ế/t không chịu ký đơn bãi nại, khiến tôi phải ngồi tù hơn hai mươi năm. Nửa đời trôi qua trong tù, đến khi ra ngoài, cha mẹ tôi đã thành nắm cát vàng. Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của chị ấy.
Người Con Gái Bị Mẹ Ghét Bỏ 【Tôi ghét con gái mình thì phải làm sao đây?】 【Nó càng xinh đẹp, càng thông minh tôi lại càng ghét nó!】 Tôi lướt qua từng trang bài đăng như đang đọc một câu chuyện hài hước. Nhưng càng đọc, tôi càng cảm thấy ớn lạnh. Những chi tiết trong bài viết về cách cư xử với con gái dường như đều trùng khớp với tôi? Sao có thể chứ? Mẹ tôi là người yêu thương tôi nhất trên đời mà. Yêu thương đến mức đôi khi tôi cảm thấy áy náy với em trai mình.
Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm Dì ở nhà ăn bắt nạt tôi vì tôi là sinh viên năm nhất. Cơm thì tính tiền nhiều hơn, gắp thức ăn thì tay run đúng chỗ có thịt. Tôi đăng bài lên mạng, kết quả lại bị cô phụ đạo gọi lên văn phòng. Cô ta đắc ý nói: “Xin lỗi đi, không thì tôi bảo cháu trai tôi đuổi học em.” Tôi bật cười, gọi thẳng cho hiệu trưởng: “Chú à, từ khi nào mà một cô phụ đạo lại có quyền đuổi học sinh thế?”
Tội Ác Không Tha Thứ Lúc em gái tôi nửa sống nửa chết bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, chiếc điện thoại nhuốm máu của con bé đột nhiên sáng lên. Đó là một đoạn video do một số điện thoại lạ gửi cho con bé. Trong video, em gái tôi ngồi liệt trên mặt đất, quần áo rách rưới, khuôn mặt sưng tấy bị vô số bàn tay vươn ra từ sau màn hình tát không ngừng. Vô số đôi giày nhãn hiệu nổi tiếng đá lên người con bé không chút lưu tình, giống như con bé là rác rưởi bẩn nhất trên thế giới vậy. Âm thanh trong video kia cũng ồn ào rất, xen lẫn tiếng cười và tiếng nhục mạ của nam nữ. Em gái tôi trong video giống như đã chết vậy. Tôi vui vẻ nhếch khóe miệng, xem tỉ mỉ hết video sáu phút ba mươi bảy giây này không sót chút nào.
Đời Này Không Còn Nhường Nhịn Trong nhà có hai đứa con, nhưng chỉ có một suất đi học.Em gái tốt bụng nhường lại cho tôi, còn mình thì đi lấy con trai trưởng thôn.Mùa đông giá rét, tôi mặc chiếc áo cũ, đạp xe đến trường.Còn em gái lại khoác lên bộ váy cưới đỏ rực, được rước vào căn nhà hai tầng duy nhất trong làng.Tốt nghiệp cấp ba, tôi đi làm công nhân công trường kiếm tiền đóng học phí, em gái thì bụng to vượt mặt, vênh váo khoe khoang.“Chị à, học nhiều cũng chẳng bằng em lấy được tấm chồng tốt.”Sau này, tôi tốt nghiệp đại học, dẫn theo nhà đầu tư quay lại quê hương.Trưởng thôn niềm nở tiếp đón, chỉ mong kiếm thêm chút tiền đền bù giải tỏa.Em gái, người đã sinh ba đứa con gái, đứng giữa ruộng chửi ầm lên.Nhìn nhà đầu tư trẻ tuổi, ăn mặc chỉn chu bên cạnh tôi, mắt em ấy đỏ bừng vì ghen tị.“Cuộc sống như vậy đáng lẽ phải là của tôi!”Cơn tức giận bốc lên, em đẩy tôi xuống dòng nước chảy xiết trong núi.Lần nữa mở mắt ra, tôi đã quay về mười năm trước.“Chị ơi, chị lấy con trai trưởng thôn đi, còn chuyện học hành, cứ để em lo.”
Giấc Mộng Không Tên Tôi có ba anh trai. Bọn họ chẳng thèm để mắt đến tôi, nhưng lại cưng chiều thiên kim giả lên tận mây xanh. 【Anh cả đúng chuẩn tổng tài bá đạo, vừa đẹp trai vừa giàu có, chỉ tiếc cuối cùng công ty phá sản, ảnh thì vô tù.】 【Anh hai là ngôi sao mới nổi trong giới âm nhạc, đáng tiếc tai nạn xe làm hủy dung, trầm cảm mà qua đời.】 【Anh ba là người tôi thích nhất, từng là quán quân e-sports, ai dè… câu lạc bộ giải tán, ảnh cũng mất luôn một chân.】 Rồi một ngày đẹp trời, thiên kim giả bỗng hết được sủng. Anh cả đưa tôi đi chọn trang sức đấu giá. Anh hai chuyển tiền tiêu vặt cho tôi không chớp mắt. Anh ba thì trực tiếp… nhét bạn thân ảnh vào phòng tôi. Tôi: “???” Anh ba: “Em chẳng bảo cậu ta đẹp trai, em muốn ngủ một đêm à?”
Người Mẹ Giả Của Tôi Khi Giang Nồng đến nhà tôi, mẹ đã chia đôi tình yêu của mình. Giang Nồng được phần lớn, còn tôi chỉ có một phần nhỏ. “Con còn có bố, nhưng Tiểu Nồng chẳng còn ai cả.” Vì vậy, việc mẹ thiên vị cậu ta là điều hiển nhiên. Sau này, tôi không cần mẹ nữa. Tôi không giống mẹ mình, tình yêu của tôi không thể chia nhỏ. Tôi dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ mới.
Lấy Độc Trị Độc Khi đang thi, tôi chạy về nhà để nhìn ông nội lần cuối. Sau khi trở lại, giáo viên chủ nhiệm cầm bài thi khảo sát trên tay rồi nói với cả lớp: “Có người vì ích kỷ, không nghĩ đến danh dự tập thể, làm giảm điểm trung bình của cả lớp. “Đi thì có ích gì chứ? Người ch .t có sống lại được không? Vì một người đã ch .t mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của người sống, thật đáng xấu hổ.”
Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm Tôi là con gái của hoa khôi nhà máy, nhưng số mẹ tôi rất khổ. Bà sinh tôi chưa được hai năm thì đã bị s át hại. Hai mươi năm sau, vào một đêm nọ, tôi tình cờ phát hiện ra một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong có một chiếc điện thoại cũ. Tôi vừa cầm lên, cuộc gọi từ mẹ liền vang lên: “Mau ra cổng nhà máy đón mẹ, không thì sẽ muộn mất!”
Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.
Chuyện Xưa Của Yểu Yểu Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh. Thời Dã dẫn bạn gái mới tới chụp ảnh đính hôn, cô bạn gái lại muốn nhiếp ảnh gia của tôi. Tôi thẳng thừng từ chối. Thời Dã nói tôi vẫn độc ác như trước, chẳng thay đổi chút nào. Đến hôm lấy ảnh, Thời Dã nhìn thấy di ảnh đen trắng của tôi. Trong ảnh, tôi cười sáng bừng, rạng rỡ. Anh ta phát điên rồi.
Tình Thương Méo Mó Mẹ tôi phát điên lên bắt chị tôi đang là nghiên cứu sinh từ bỏ công việc lương cao về quê thi làm giáo viên, bàmuốn mọi chuyện theo mong muốn của bà nên đã đến công ty chị tôi làm loạn. Lại ép chị tôi chia tay bạn trai ưu tú, giới thiệu cho một người đàn ông cao 1m65 “biết sống ngày này qua tháng nọ”. Chị tôi khóc lóc phản đối, cuối cùng không chống lại được câu “đều là muốn tốt con” của bà, chị tôi đã nghe theo. Chị tôi từ mức lương cao ngất ngưởng giờ trở thành lương bốn nghìn một tháng, còn lấy một ông chồng vô dụng, thậm chí còn mất luôn cả sức khỏe. Nhưng mẹ tôi lại đi khắp nơi khoe khoang chị tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện. Sau khi sắp đặt xong cho chị tôi, mẹ tôi lại để mắt đến tôi vừa mới vào đại học. Mẹ tôi nghĩ rằng tôi sẽ là con rối mới của bà ta. Nhưng tôi sẽ buông bỏ nhân phẩm. Tận hưởng cuộc sống thiếu đức.
Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.
Lăng Hoa Đạo Năm năm tuổi, ta gặp một thầy bói. Ông ấy nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Giữa lông mày của đứa bé này có một nốt ruồi son. Là phúc tướng! Đó là phúc tướng!” Cha ta nghe xong, lập tức bán ta cho người khác, bởi vì một câu “phúc tướng” này mà ta được bán với giá cao hơn lúc trước một xâu tiền. Cha ta cười sung sướng, vừa sờ tiền vừa gật đầu: “Quả thật là người có phúc!”
Dị Ứng Trứng Tôi dị ứng với trứng, mẹ tôi nghĩ tôi quá giả tạo, luôn tìm cách cho tôi ăn trứng. Tôi một lần lại một lần bị xe cứu thương đưa vào bệnh viện, cuối cùng chết vì trứng. Nhưng mẹ tôi vẫn nghĩ là tôi giả vờ, là do ăn quá ít trứng nên mới thế. Mỗi năm khi cúng tôi, bà cũng phải mang theo một bát trứng luộc. Sau đó bà lại mang thai, vui mừng không thể ngừng cười. Bà đứng trước mộ tôi nói tôi chết là đúng. Tôi bay lơ lửng trên không nhìn bụng bà cũng cười không ngừng. “Mẹ ơi, hy vọng mẹ sẽ thích món quà con gửi cho mẹ.”
Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện Xuyên thành mẹ kế độc ác của phản diện, hệ thống yêu cầu tôi không được phá vỡ thiết lập nhân vật. Tôi nhìn đứa trẻ năm tuổi bên chân mình, hung dữ đổi cốc sữa trong tay thằng bé thành nước ép khổ qua. Cũng từ đó, không cho phép nó được kén ăn. Nuôi thú cưng cũng phải tự xúc phân. Sau này khi điền nguyện vọng đại học, tôi còn lén sửa nguyện vọng của nó. Nhiều năm sau, phản diện thành công vang dội. Tôi tưởng mình sắp gặp họa lớn. Không ngờ nó lại đứng trước mặt giới truyền thông nói: “Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ tôi, tình yêu của bà ấy đã đồng hành cùng tôi lớn lên, là bà ấy đã chỉ cho tôi phương hướng cuộc đời.” Khoan đã, có phải có chỗ nào không đúng không?
Chồng, Em và Tôi Sau khi em chồng ly hôn thì tới ở nhờ nhà chúng tôi, nhưng lại không có ý định chuyển đi. Cô ta mặc áo ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi, ôm áo sơ mi của anh trai cô ta… Sau này, tôi muốn ly hôn nhưng chồng không đồng ý. “Gia Gia chỉ quá ỷ lại vào anh, không liên quan đến luân thường đạo lý gì hết, em đừng nghĩ nhiều, không được nữa thì anh bảo cô ấy dọn ra.” Em chồng chạy tới chỗ làm của tôi. “Chị đòi ly hôn để đuổi tôi đi, chị là con đàn bà ác độc…” Trong lúc đôi co, tôi bị cô ta đẩy ngã dẫn đến s//ảy thai. Chồng xin tôi tha thứ, hứa sẽ không để tôi thấy em chồng nữa. Tôi cũng xin anh ta: “Anh em các người cứ xích chặt lấy nhau đi, đừng rước tai họa cho người khác.” Không ngờ câu nói này lại thành sự thật.
Sự Tồn Tại Rực Rỡ Khi cùng chồng đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, tôi bỗng nhìn thấy một hàng bình luận chạy ngang: 【Thật tuyệt vời, nữ chính cuối cùng cũng sắp có một gia đình thực sự rồi.】 【Nhưng cô bé nữ phụ độc ác đứng bên cạnh trông cũng thật đáng thương, nếu không phải vì không ai nhận nuôi, sau này cô ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.】 【Đừng tỏ vẻ thánh mẫu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta sau này sẽ đối xử thế nào với bảo bối đáng yêu của tôi, tôi đã thấy đau lòng rồi.】 Tôi sững người, nhìn sang cô bé đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại đầy e dè. Tôi cúi xuống, dịu dàng nói: “Con cũng về nhà với cô, được không?”