Tình Cảm Gia Đình

Tội Ác Không Tha Thứ Lúc em gái tôi nửa sống nửa chết bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, chiếc điện thoại nhuốm máu của con bé đột nhiên sáng lên. Đó là một đoạn video do một số điện thoại lạ gửi cho con bé. Trong video, em gái tôi ngồi liệt trên mặt đất, quần áo rách rưới, khuôn mặt sưng tấy bị vô số bàn tay vươn ra từ sau màn hình tát không ngừng. Vô số đôi giày nhãn hiệu nổi tiếng đá lên người con bé không chút lưu tình, giống như con bé là rác rưởi bẩn nhất trên thế giới vậy. Âm thanh trong video kia cũng ồn ào rất, xen lẫn tiếng cười và tiếng nhục mạ của nam nữ. Em gái tôi trong video giống như đã chết vậy. Tôi vui vẻ nhếch khóe miệng, xem tỉ mỉ hết video sáu phút ba mươi bảy giây này không sót chút nào.

Ba Mẹ Tôi Ngày tôi được nhận nuôi, mọi người xung quanh đều thở dài với ba mẹ tôi: “Nuôi một đứa con gái bệnh tật thế này, sau này sớm muộn gì cũng là gánh nặng, chi bằng tự sinh một đứa còn hơn.” Về sau, ba mẹ tôi dọn vào biệt thự lớn tôi mua, lái chiếc xe sang tôi sắm. Mọi người lại lần lượt trầm trồ: “Hai người thật có phúc, con nuôi còn tốt hơn cả con ruột!”

Hóa Đơn Của Tình Thân “Mẹ tôi quên đăng xuất WeChat trên iPad của tôi, Và ngay lúc này đang trò chuyện trong nhóm gia đình bốn người không có tôi.” Em trai: “Mẹ, tiền chuyển khoản giả vờ chia đều khi nào mẹ trả lại cho con? Con hết tiền mua vé máy bay về nhà rồi, hay là mẹ ứng trước cho con lần nữa nha?” Em gái: “Đúng đó mẹ, con cũng vừa trả tiền cọc nhà mới, 5000 tệ (~17.5tr) tiền du lịch Tết này thật sự khiến con kiệt quệ luôn, khi nào mẹ trả lại vậy?” Mẹ: “Hai đứa đúng là gấp gáp quá đấy. Chẳng phải đang đợi chị cả chuyển khoản sao? Từ trước đến giờ lần nào mẹ chẳng trả lại cho hai đứa? Mấy năm nay, ngoài việc trả lại tiền, mẹ còn chia đều tiền chị con gửi về cho hai đứa, thậm chí mẹ và ba tụi con còn phải bỏ thêm vào không ít đấy chứ.” Khi đọc được những dòng này, cả người tôi chết lặng. Tờ biên lai 300 vạn (~10 tỷ 543tr ) tiền bản quyền được tôi gấp thành cỏ bốn lá, cùng với món quà bất ngờ chuẩn bị cho gia đình, rơi xuống đất. Ngay sau đó, cha dượng tôi cũng lên tiếng: “Bà xã, ra xem con bé lớn sao rồi, về nhà hai ngày rồi mà chưa chịu chuyển khoản, đúng là chẳng ra gì!”

Mưu Cục Giang Gia A đệ Giang Ngọc si mê nữ nhi nhà nông. Ta khuyên can, nàng ta không thích hợp làm chủ mẫu Giang gia. Sau này, ta bị ch/ặ/t đ/ứt gân chân, bị l/ă/ng tr/ì trên pháp trường. Giang Ngọc ôm lấy nữ nhân kia, cười lạnh: “Khinh thường Doanh nhi, đây chính là kết cục ngươi đáng phải nhận.” Mở mắt ra lần nữa, Giang Ngọc đang nắm tay Tống Doanh nhi, vẻ mặt kiên định: “A tỷ, ta không phải nàng ấy không cưới.” Ta cười nhạt: “Giang gia và nàng ta, ngươi chỉ được chọn một.”

Vạch Mặt Kẻ Dối Trá Cô học sinh nghèo được mẹ tôi tài trợ đã giả mạo thân phận của tôi ở trường. Ở cổng trường đông người qua lại, cô ta nhanh chóng bước lên xe trước tôi, và lớn tiếng gọi tôi, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chiêu Chiêu, tôi biết chúng ta quan hệ tốt, tính toán mấy chuyện này lại làm tổn thương tình cảm.” “Nhưng, chúng ta không cùng đường, cô không thể lúc nào cũng đi nhờ xe của tôi được, cứ lợi dụng mối quan hệ mà để tài xế nhà tôi đưa cô về.” Lời vừa dứt, xung quanh ai nấy đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, không biết phải đối phó ra sao. Nhưng không may cho cô ta, tôi vừa tái sinh. Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi không ngại kéo cô ta ra khỏi xe, leo lên xe, rồi phun một ngụm nước bọt vào mặt cô: “Cho cô sống mấy ngày yên ổn, cô thật sự không biết mình là ai rồi.” “Còn nói là tài xế nhà cô, cô thử gọi một tiếng xem, ông ấy dám trả lời không.”

Nguyệt Chiếu Cô Chiêu Mẹ ta là một nữ nhân xuyên không, đã cùng cha ta từ lúc nghèo khó đến lúc phú quý, chịu bao khổ cực. Thế nhưng, vào ngày cha ta được phục chức, ông lại mang thuốc cứu mạng của ta tặng cho nữ tử mà ông coi là bạch nguyệt quang. Mẹ ta ôm lấy ta, lúc ấy đang phát bệnh tim, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Bà chỉ bình tĩnh hỏi ta: “Ba ngày nữa, con có muốn về nhà cùng ta không?” Ta ngơ ngác gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?” Mẹ ta ngước nhìn trời, giọng nói càng thêm kiên định: “Đúng vậy, chỉ ba ngày nữa thôi.”

Căn Bệnh Của Chồng Tôi Chồng tôi có một căn bệnh. Cứ ăn cơm là lại chê bai con trai. Con trai tôi sợ đến mức không dám ngồi vào bàn ăn, thậm chí còn bị viêm dạ dày. Tôi đã cãi nhau với anh ta vô số lần, nhưng anh ta vẫn nghĩ mình đúng: “Nếu mấy lời này còn chịu không nổi thì sau này ra xã hội làm sao mà tồn tại?!” Tôi không ngăn anh ta nữa, quay đầu đón bố tôi về ở cùng. Xét cho cùng, về vấn đề chê bai con cái, bố tôi có thể được coi là tổ sư gia rồi!

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.

Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt Tôi là thiên kim thật, còn thiên kim giả là một trà xanh. Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng điệu đáng thương: “Chị à, em biết chị không thích em, em sẽ rời đi.” Tôi còn chưa kịp vạch trần màn kịch của cô ta, không ngờ ba ruột tôi ra tay còn nhanh hơn. Ông thẳng thừng ném đồ của thiên kim giả ra ngoài, giọng đầy ghét bỏ: “Muốn cút thì cút nhanh lên, đừng để bẩn mắt bảo bối của tôi!”

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ Mẹ tôi gửi một tấm hình biên bản báo án vào nhóm gia đình.Bà viết: “Mẹ bị lừa qua điện thoại mất bốn mươi vạn (~1 tỷ 400tr), tiền tiết kiệm không còn đồng nào, cả tiền sính lễ của Nhị Nha cũng không còn. Tháng này chắc phải nhịn đói rồi.”Chị cả xót quá, định chuyển tiền về ngay.Tôi vội ngăn lại:“Dấu mộc trên biên bản báo án là giả.”

Tri Tự Mẫu thân của ta là một nữ nhân rất đáng thương. Không bao lâu sau khi gả cho phụ thân, bà đã bị ông chuyển tay giao cho quyền quý. Rõ ràng ai cũng biết bà bị vu oan tội thông gian, nhưng bà vẫn bị đày về quê. Nhi tử từng thề sẽ đón bà trở về, thực ra lại mong bà sớm ngày chết đi. Khi bà còn sống, Ứng gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta; nhưng khi bà mất rồi, nhà đó lại nhớ đến việc định thân cho ta. Ta xách theo một thanh đao rỉ sét tiến đến kinh thành. Tháng Ba qua đi sẽ đến tiết Thanh Minh, khi ấy ta sẽ xem xem đầu của ai xứng đáng làm bia mộ cho mẫu thân của ta?

Lì Xì Cho Cháu Ngày Tết Tết đến, chị dâu tặng con gái tôi một bao lì xì một ngàn. Chị ấy có hai con trai, tôi cũng tặng mỗi đứa năm trăm để đáp lễ. Sau khi biết chuyện, chị dâu đến nhà mẹ tôi, lớn tiếng mắng chửi: “Đúng là không biết xấu hổ, tại sao con trai tôi lại chỉ nhận được một nửa so với con gái cô chứ!” Ba tôi tức giận đến mức phải nhập viện. Chị dâu còn dọa sẽ không chăm sóc bố mẹ chồng nếu tôi không thay đổi. Tôi thẳng thừng đồng ý, lập tức cắt đứt quan hệ, tiện thể hủy luôn khoản trợ cấp hàng tháng cho bố mẹ chồng. Công việc của anh trai nhờ quan hệ của tôi mà có cũng bị mất. Chị dâu vội vàng đến nhà tôi cầu xin tha thứ. Tôi lạnh lùng cười: “Cút!”

Trọng Sinh Sau Thập Niên 70: Những Đứa Con Lang Sói Chưa đầy nửa năm sau khi chồng mất, các con khuyên tôi bán nhà. Chúng nó nói sẽ thay phiên nhau nuôi tôi, mỗi nhà hai tháng. Tôi mềm lòng, đồng ý, bán căn nhà duy nhất trong tay và chia mấy trăm vạn cho cả bốn đứa con. Nào ngờ, đến lượt con út thì con dâu nhất quyết không cho tôi vào cửa. Nó bảo: “Lúc trước con sinh con, mẹ chẳng hề chăm sóc. Đã để con về nhà mẹ đẻ ở cữ thì giờ cũng đừng mong con lo dưỡng già cho mẹ.” Một đứa không cho vào, mấy đứa kia cũng bắt chước theo. Tôi đành dùng chút tiền còn lại thuê một căn phòng nhỏ. Mỗi tuần một nhà thay phiên nhau mang cơm tới. Đến tuần của con út, cả nhà nó dắt nhau đi du lịch. Tôi bị bỏ đói đến ch .t trong căn nhà trọ.

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn Tôi là vợ giám đốc nhà máy, con trai là giáo viên trung học.Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Cháu gái thì biểu hiện xuất sắc ở cung thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình Gala Tết.Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi viên mãn, hạnh phúc.Nhưng đúng vào ngày trước khi con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ — mơ thấy mình ch.t trong một vụ tai nạn xe hơi.Sau khi tôi ch.t chưa đầy một năm, chồng tôi liền cưới vợ mới.Người phụ nữ dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà tôi đã nuôi nấng từ nhỏ.Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã giở trò bắt chồng và con trai tôi tách riêng nhà cửa.Khi con trai đi công tác, cô ta vu khống con dâu tôi ngoại tình, khiến hàng xóm lời ra tiếng vào, cuối cùng con dâu không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn để chứng minh trong sạch.Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi sự bảo vệ của mẹ, còn chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người.Con trai tôi vì mất vợ mất con, sinh bệnh mà ch.t khi chưa đến ba mươi tuổi.

Mẹ Khóc Gọi Tôi Về Dọn Đống Tàn Cuộc Mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện cho tôi: “Con còn quan tâm cái nhà này nữa không?” “Em trai con mê con hồ ly tinh kia đến mức đòi huỷ hôn cho bằng được.” “Ba con thì chăm bà nội con xong, lại leo thẳng lên giường y tá.” “Bà nội thì bênh chằm chặp, cổ vũ ba con ngoại tình, còn đuổi mẹ ra khỏi nhà!” “Hay để mẹ ch .t quách cho xong, để cả nhà mấy người vui vẻ sung sướng?” Tôi cúp máy, quay sang dặn trợ lý đặc biệt: “Các lịch làm việc lùi hết lại, tôi có chuyện riêng phải giải quyết.” Trợ lý: “Vâng thưa sếp, ngài muốn dời bao nhiêu ngày thì phù hợp?” Tôi: “Ba ngày là đủ.” Thêm một ngày cũng coi như tôi ra tay chưa đủ tàn nhẫn!

Con Dâu Quậy Phá Trong Tiệc Đầy Tháng Của Cháu Ngoại Tiệc đầy tháng của cháu ngoại, tôi chuẩn bị một phong bao lì xì 10.000 tệ. Vậy mà con dâu lại lăn ra đất, khóc lóc giữa đông đủ quan khách: “Hôm nay nếu mẹ dám đưa 10.000 tệ này ra ngoài, con lập tức ly hôn với chồng con!” Tôi quay sang nhìn con trai. Nó biết rõ chuyện này. Con gái tôi sinh con thứ hai là bé gái, nhà chồng nó thì khinh thường ra mặt. Số tiền này không chỉ là quà gặp mặt cho cháu ngoại, mà còn là cách tôi đứng ra chống lưng cho con gái. Nhưng không ngờ con trai lại né tránh ánh mắt của tôi, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.” Nhưng nếu cái gọi là “hòa thuận” này luôn cần ai đó hy sinh, thì có lẽ cũng chẳng đáng để giữ nữa.

Sinh Con Trong Tuyệt Vọng Quê tôi có một quy tắc kỳ lạ: phụ nữ sinh con, đàn ông ở cữ. Người phụ nữ dù máu còn chưa ngừng chảy đã phải đứng dậy bổ củi, nấu cơm. Còn đàn ông thì được thay vợ nằm cuộn tròn trong chăn ấm, ngày ngày ăn thịt cá để bồi bổ cơ thể. Nhưng khi mẹ tôi sinh con, người được ở cữ không phải bố tôi, mà là con chó vàng trong nhà.

Nơi Ánh Nắng Không Chạm Tới Khi tôi 6 tuổi, vì rót nước nóng mà bị ngã, làm phỏng mặt, để lại vết sẹo hủy dung. Từ đó ba mẹ rút kinh nghiệm, không bao giờ cho em gái làm việc nhà, hễ có ai gặp là lại khen em xinh xắn đáng yêu, còn chê tôi xấu xí. Năm 10 tuổi, tôi bị sốt cao nhưng ba mẹ không coi trọng, để đến lúc não bị tổn thương, trí nhớ giảm sút. Từ đó họ rút kinh nghiệm, chỉ cần em gái ho một tiếng là ngay trong đêm đưa đi bệnh viện chăm sóc chu đáo. Tôi giống như vật thí nghiệm của họ, tất cả những sai lầm từng mắc phải đều sửa sai trên người em gái. Tôi xấu xí, ít nói, đần độn, chẳng ai quan tâm. Em gái thì xinh đẹp, miệng dẻo, thông minh, được tất cả mọi người yêu thương cưng chiều. Sau khi được chẩn đoán mắc trầm cảm, tôi lấy hết can đảm để tâm sự với họ. Nhưng mẹ lại quát vào mặt tôi, bảo tôi có bệnh thần kinh, nhỏ nhen, rồi gào lên: “Nếu mày giỏi thì đi ch .t đi!” Sau khi tôi bị em gái đ ẩ.y từ tầng cao xuống, họ mới phát hiện, sai một ly đi cả dặm rằng em ấy chẳng phải con ruột của bất kỳ ai trong số họ. Người con gái duy nhất mang huyết thống của họ… thật ra là tôi.

Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.

Người Dẫn Lối Trong Tiềm Thức Tôi là một chuyên viên tư vấn tâm lý. Một kiểu phụ nữ “ba cao” điển hình: nhan sắc cao, học vấn cao, thu nhập cao. Lần đầu tiên tôi phát hiện có gì đó không đúng là từ mùi sữa tắm trên người chồng tôi. Trong nhà, tôi dùng sữa tắm, còn anh ấy dùng xà phòng, cả hai đều là thương hiệu cố định, hương thơm cố định. Vì thế, hôm đó khi anh vừa về nhà, tiến tới gần hôn tôi, tôi đã nhận ra ngay. “Anh tắm ở ngoài à?” “Ừ, một bãi phân chim rơi trúng đầu anh. Sợ làm em khó chịu, anh đã tắm ở trường rồi mới về.” Tôi mỉm cười, ánh mắt lướt nhanh qua khuôn mặt anh. Anh ấy quá bình tĩnh. Thế là tôi đùa: “May mà không phải ở quê anh, nếu không gặp chuyện này chắc phải đi xin ‘cơm trăm nhà’ để xua xui xẻo.”