Tình Cảm Gia Đình

Ngàn Hoa Rực Rỡ Năm thứ ba sau khi ta và Lục Chiêu đính hôn, đại tỷ của ta, người làm thiếp ở Tiền gia gặp nạn. Hắn lật giở khắp luật lệ triều đình, bất chấp tiền đồ của mình để cứu bằng được ý trung nhân. Nhắc đến ta, giọng điệu hắn lạnh nhạt: “Việc đính hôn với Lâm Lê vốn không phải điều ta mong muốn, đời này ta chỉ lấy Phiến Nguyệt.” Phụ thân gật đầu đồng tình: “A Lê thô tục, đâu giống như Nguyệt nhi đã từng vào ở trong đại hộ nhân gia, lại trải qua nhiều sóng gió. Hôn sự này cứ để ta làm chủ, gả cho Nguyệt nhi đi.” Ta bình thản xé nát hôn thư, thu dọn hành lý, rời khỏi Lâm gia. Mẫu thân đuổi theo, khuyên ta đừng hành động bốc đồng: “Con là một nữ nhi bị từ hôn, rời khỏi chúng ta rồi, còn có thể đi đâu?” Ta không ngoảnh lại, ta không cần Lục Chiêu nữa, cũng không cần cái nhà này. “Núi có thể vượt, biển có thể qua, ta tự có thể tìm ra con đường của chính mình.”

Ánh Trăng Quay Trở Lại Tôi là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng. Khi tôi trở về, thiên kim giả đã chết. Nàng ta trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người. Còn tôi lại trở thành thế thân của nàng ta. Cha mẹ tìm kiếm bóng hình nàng ta trên người tôi. Huynh trưởng nguyền rủa sao người chết không phải là tôi. Ngay cả phu quân của tôi, khi ân ái với tôi cũng gọi tên nàng ta. Rốt cuộc, là tôi công lược thất bại rồi. [Ký chủ, trước khi biến mất, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.] Tâm nguyện cuối cùng sao? Tôi cười cười: “Vậy thì hãy để ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ trở về đi.”

Diều Giấy Cũ Tôi đã trọng sinh rồi. Năm 2001. Mẹ vẫn còn sống. Ba vẫn chưa trở nên u uất, lặng lẽ. Chiếc răng sâu của tôi vẫn còn đau. Chú chó hoang A Mao ở góc phố vẫn còn giành giật khúc xương. Cô bạn thân đi vệ sinh cùng – Mỹ Mỹ bất ngờ đưa que kem ra trước mặt tôi: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn nhảy dây.” Sau giờ tan học, quanh dãy nhà cấp bốn vẫn là đám bạn nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, chưa ai rời xa. Tuổi thanh xuân mà tôi đã mãi mãi đánh mất… Đã quay trở về. Ai đó đẩy tôi một cái, tiếng của bạn cùng bàn vang bên tai, ngân nga như một câu hát tuổi thơ: “Này, cậu nói xem, lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?”

Tính Toán Của Chị Dâu Chị dâu tôi muốn giảm cân khi mang thai, uống phải thuốc hết hạn dẫn đến ngộ độc, mất con.Nhưng cô ta lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.Cô ta khăng khăng nói rằng chính vì ăn cua mà tôi mua nên mới sả//y tha//i.Bố mẹ chồng căm hận tôi đến tận xương tủy.Về sau, khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta không tìm gã cặn bã kia tính sổ mà lại quay sang trả thù tôi.Cô ta đốt cháy tôi trong biển lửa.Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về thời điểm mình vừa xách túi cua đến thăm bố mẹ chồng cùng chồng.Không nói hai lời, tôi xé toạc túi nilon, đổ hết mớ cua vào cống nước thải.“Ăn cua á? Cút hết mà ăn phân đi!”

Đừng Để Cô Ấy Gánh Tội Thay Con gái tôi đòi mua iPhone 14 Pro Max màu tím đậm. Tôi không do dự mà đồng ý ngay. Nhưng chồng cũ của tôi liền nhéo eo tôi: “Con gái của chúng ta mới có một tuổi, làm sao gánh nổi tội danh này chứ?” Tôi nhướn mày: “Tôi mua cho anh đấy.”

Hương Hỏa Bị Đánh Tráo Suốt nhiều năm kết hôn, tôi vẫn không thể mang thai. Mẹ chồng vì muốn duy trì “hương hỏa” của dòng họ, định chuốc say chồng tôi rồi đưa phụ nữ lên giường anh. Khi biết chuyện, tôi không làm ầm lên, mà lặng lẽ đưa người phụ nữ đó, lên giường bố chồng. Mười tháng sau, mẹ chồng bế đứa trẻ đến ép tôi ly hôn nhường chỗ. Chồng tôi lập tức ôm lấy đứa trẻ, nhét vào tay bố chồng: “Mẹ à, mẹ nhầm rồi, đây đâu phải con của con, rõ ràng là con trai út của bố mà.”

Thu Thực Sau khi được một gia đình giàu có nhận nuôi, chị gái tôi quyết đoán ra đi, bỏ lại tôi và bà nội nương tựa vào nhau. Chị ta cứ tưởng từ đó trở đi sẽ sống trong vinh hoa phú quý. Kết quả, ở nhà hào môn có một người anh trai là kẻ đ//iên, ngày nào cũng bạo hành chị ta. Cha mẹ giàu có chỉ biết thiên vị, luôn luôn chỉ trích chị ta. Cuối cùng chị ta phát đ//iên, đ//âm bị thương cả gia đình, sau đó bị cảnh sát bắt giữ. Còn tôi lại trở thành viện sĩ trẻ nhất của Viện Khoa học Nông nghiệp, lai tạo ra giống lúa mì cao cấp, được đề cử giải thưởng đặc biệt, tương lai rộng mở. Chị gái tôi vượt ngục, đột nhập vào lễ trao giải, hung hãn lao vào giet tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, trở lại ngày gia đình giàu có đến nhận nuôi chị gái. Chị gái nhảy vào lòng bà ngoại trước, ánh mắt oán đ//ộc: “Em gái, lần này đến lượt em phải xuống địa ngục rồi.” Nhưng chị ta không biết rằng dù chọn con đường nào mà không mang theo đầu óc thì cũng sẽ đi vào đường chet mà thôi. Còn giấc mơ của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một: Phát triển nông nghiệp và thay đổi thế giới.

Cha Tôi Là Một Kẻ Lưu Manh Tôi lớn lên trong vòng tay của một tên du côn. Chỉ có tôi biết, hình xăm thanh long bạch hổ trên cánh tay bố nuôi thực ra là dùng bút vẽ lên. Thấy tôi bật cười, ông ấy giận dữ quát: “Cười cái gì! Nếu không phải vì con, bố có cần phải ra ngoài lăn lộn không?”

Bà Nội Quyết Định Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Lý do chỉ vì một chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt: Bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận 200 tệ tiền công, nhưng ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi, mà dám đòi 200 tệ! Sao lại lòng dạ hiểm độc như vậy? Bà làm tôi mất mặt với cả làng rồi!” Người trong làng đều bảo ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt, hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người khuyên ông nên xin lỗi, nhưng ông kiêu ngạo nói: “Bà ấy chẳng là gì khi không có tôi, nhiều nhất là một tháng, bà ấy sẽ quay lại thôi.” Thế nhưng, bà nội rời xa ông và dựa vào tay nghề nấu ăn để gây dựng sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, trở thành một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo cũng kiếm được mười vạn tệ. Bấy giờ, ông nội bắt đầu chạy theo, trông mong gọi tên bà: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay về với anh đi.”

Tình Yêu Không Dấu Vết Quyết định ly hôn với Kỷ Tòng, là vào ngày sinh nhật của tôi. Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa cợt hỏi anh: “Anh có yêu em không?” Kỷ Tòng cười gượng gạo, không thật lòng: “Ba mươi mấy tuổi rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?” Tôi cúi đầu không nói gì, liếc nhìn bức ảnh chụp màn hình trên điện thoại. Trong ảnh nền cuộc trò chuyện, Kỷ Tòng đang ôm hôn thắm thiết một người phụ nữ. Khung tin nhắn hiển thị lời tỏ tình đầy sâu sắc của Kỷ Tòng gửi cho cô ta: “Cả đời này, Kỷ Tòng tôi chỉ yêu một mình em, Chu Tình.” Ngẩng đầu lên, tôi hỏi Kỷ Tòng: “Tặng em một món quà sinh nhật được không?” Kỷ Tòng lập tức đáp: “Em muốn gì? Chỉ cần em nói.” Tôi nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay ra: “Tặng em một khởi đầu mới đi. Kỷ Tòng, chúng ta ly hôn thôi.”

Mẹ Chồng Nàng Dâu Sau khi kết hôn, mẹ chồng cho rằng bà có thể kiểm soát tôi. Bà muốn tôi trả lại toàn bộ sính lễ cho nhà bà. Theo lời bà, bây giờ kết hôn không giống như ngày xưa nữa, sính lễ chỉ là một hình thức, hoàn thành nghi thức là đủ rồi. Người trẻ thì không nên dựa dẫm vào cha mẹ. Vì vậy, tôi quyết định trả luôn con trai bà lại cho bà.

Chồng Cũ Là Bố Đơn Thân Người đàn ông mới chuyển đến tầng dưới là bạn trai cũ của tôi. Tôi luôn cẩn thận tránh mặt, chỉ sợ vô tình chạm trán. Vậy mà món đồ vừa mua cho con mèo lại bay đúng vào ban công nhà anh ta. Anh ta nhíu chặt mày, tay nắm lấy chiếc áo càng lúc càng chặt. Tôi đang tính chuồn lẹ thì lại thấy dòng chữ hiện lơ lửng trên đầu anh ta: 【Cười xỉu, trước khi mở cửa còn xịt nước hoa, cuối cùng bị mắng một trận.】 【Không có thời gian cãi vã đâu, dân công sở như tôi chỉ muốn xem mấy cảnh ngọt ngào. Ba người nhà các người làm ơn khóa cửa yêu đương đi.】 Khoan đã… “ba người” nhà? Đứa bé mắt to tròn đứng sau lưng anh ta… là con tôi?!

Giấc Mộng Vinh Quang Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.

Chịu Thiệt Là Phúc Ba tôi luôn tin rằng “chịu thiệt là phúc”. Ông tự ý quyết định cho em họ mượn chiếc xe mới mua của tôi, nhưng em họ lại gây tai nạn. Xe bị hỏng nặng thì cũng đành chịu, nhưng ông còn lén bán căn nhà của tôi để bồi thường cho nạn nhân. Tôi tìm ông để nói lý lẽ, nhưng ông lại bảo: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn trong chốc lát.” Anh họ cưới vợ không có tiền, ông lại lấy giấy tờ tùy thân của tôi cho anh mượn đi vay nặng lãi. Anh họ không trả nổi một xu, tiền lãi chồng lên nhau, tôi gánh trên vai món nợ khổng lồ. Thế mà ông lại không cho tôi tìm anh họ đòi tiền. “Chịu thiệt là phúc, con giúp anh họ một thời gian thì sao nào? Đừng để con đường của mình đi vào ngõ cụt!” Nhưng ông đâu biết rằng, tôi đã bị đám đòi nợ đe dọa đến đường cùng, phải nhảy sông tự vẫn. Mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã sống lại. Và lần này, cái “phúc” đó, tôi phải để cho từng người một cùng “hưởng”!

Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều Anh trai tôi là nam phụ phản diện, kiểu bệnh kiều u ám. Nhưng giờ đây… anh lại có thêm một đứa em gái mới sinh — chính là tôi. Khi nữ chính bỏ trốn với nam chính, theo kịch bản, anh lẽ ra phải hắc hóa, giam giữ nữ chính để trả thù tình. Vậy mà giờ, anh lại mặt lạnh như băng, thuần thục thay tã cho tôi, tay còn lắc bình sữa vừa pha nóng hổi. Khi anh bôn ba ngàn dặm để bắt nữ chính về, tôi ở biệt thự khóc đến xé ruột xé gan. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Bắt người tạm hoãn, về dỗ trẻ con đã.” Sau đó, nam nữ chính kết hôn. Anh tôi ôm tôi ngồi ở bàn chính. Nam nữ chính cảm kích đến mức làm hẳn một bàn đồ ăn dặm dành cho tôi. Anh quét mắt một vòng, sắc mặt lập tức đại biến: “Không biết trẻ con không ăn được đồ lạnh à? Nó mà tiêu chảy, ai trong mấy người định giặt quần cho con bé?”

Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm Tôi là con gái của hoa khôi nhà máy, nhưng số mẹ tôi rất khổ. Bà sinh tôi chưa được hai năm thì đã bị s át hại. Hai mươi năm sau, vào một đêm nọ, tôi tình cờ phát hiện ra một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong có một chiếc điện thoại cũ. Tôi vừa cầm lên, cuộc gọi từ mẹ liền vang lên: “Mau ra cổng nhà máy đón mẹ, không thì sẽ muộn mất!”

Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết Xuyên thành mẹ kế độc ác, để không sụp đổ hình tượng,Mỗi ngày tôi đều sai con trai lớn bóc tôm, con trai thứ pha trà, con gái út đấm lưng.Cho đến nửa tháng sau, nam chính trở về nhà.Tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chờ bị đá ra khỏi cửa.Không ngờ, con trai lớn lại nói:“Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi nữa, mau vào trải giường cho mẹ đi.”Tôi: ?

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”. Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý. “Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?” Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn. Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau: “Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!” Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính. Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc. “Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.” “Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.” Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai. Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!

Người Tính Không Bằng Trời Tính Vào ngày thứ hai nghỉ thai sản, chồng tôi đưa bà nội bị liệt của anh ta đến nhà. “Vợ à, bà nội là cố ý tới chăm sóc em đấy, em phải nhớ ơn quê nhà đó nha!” Bố mẹ chồng đã sớm đem hết đồ đạc cũ của bà cụ chất vào phòng làm việc, không cho tôi có cơ hội từ chối. “Đúng vậy, bà lặn lội đường xa đến đây, con dâu mà không biết điều thì quá đáng lắm đấy!” Tôi nhìn bà cụ trước mặt đến cái xe lăn còn không tự đẩy nổi, tức quá bật cười. Tôi giơ tay tát cho chồng một cái thật mạnh: “Anh đúng là thằng bất hiếu! Bà lớn tuổi thế rồi, anh còn dám hành bà kiểu này? Anh còn là người không hả?” Ba người họ ch.t đứng tại chỗ. Tôi hất tay, các người đừng có mơ, trò hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”

Đường Cùng Tìm Thấy Lối Thoát Mẹ tôi năm nay 43 tuổi, vừa được chẩn đoán mang thai ở tuần thứ 22. Cả nhà rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chuyện này không quá nghiêm trọng, nhưng mẹ tôi đã bị liệt toàn thân suốt ba năm nay. Từ cổ trở xuống hoàn toàn không có cảm giác.