Trang chủ Thể loại Tình Cảm Gia Đình

Tình Cảm Gia Đình

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không. Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy. Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời. Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ. RẦM! Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù. Sau đó, tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin. Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa! Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình. Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương— Ngực tôi! Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này! Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi. Hả???

Nỗi Oán Hận Của Mẹ

Nỗi Oán Hận Của Mẹ Mẹ tôi nói tôi là một tai họa chết tiệt. Lúc tôi được sinh ra, bà đã muốn bóp chết tôi nhưng không thành. Về sau, như bà mong muốn, tôi chết trong tay của một kẻ biến thái. Thời điểm nhặt xác cho tôi, bà không hề mảy may thương xót. Mọi người xung quanh đều chỉ trích bà là người nhẫn tâm, không xứng làm mẹ. Nhưng sau đó, bà lại ở trước mặt tất cả mọi người, tra tấn kẻ đó đến chết. Bà nói: “Đó là con gái của tôi.” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã xuyên về năm mẹ tôi 16 tuổi.

Dưới Bầu Trời Không Ai Bị Bỏ Lại

Tôi c/hào đ/ời trong nhà v/ệ si/nh của bệ/nh việ/n. Mẹ ruột không muốn giữ lại tôi, sinh xong liền dội nước rồi quay lưng rời đi, không thèm ngoảnh lại. Bà nghĩ rằng tôi sẽ trô/i xuố/ng cố/ng, trở thành một đ/ống th/ịt n/át. Không ngờ tôi mạng lớn, đầu kẹt ở miệng cống, được y tá phát hiện rồi bế tôi lên khỏi hố ph/ân. Bác sĩ nói, tuy đã cứu được mạng, nhưng não bộ có thể sẽ để lại di chứng, không loại trừ nguy cơ b/ại nã/o. Lúc ấy, hệ thống giám sát chưa hoàn thiện, sau một tuần không có ai đến nhận, bệnh viện chuẩn bị đưa tôi vào trại trẻ mồ côi. Nhưng ngay khoảnh khắc y tá trao tôi đi, đứa trẻ vẫn luôn im lặng là tôi bỗng bật khóc thảm thiết, xé lòng. Cô y tá không đành lòng, lập tức giành tôi lại. Từ đó, cô ấy trở thành mẹ của tôi.

Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo

Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo Tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm, sau cùng lại được một ông trùm xã hội đen nuôi lớn như con gái ruột. Từ nhỏ, tôi gối đầu lên khẩu súng mà ngủ. Còn Lâm Du kẻ thay thế thân phận vốn thuộc về tôi, thì ôm búp bê ngủ mỗi đêm. Tôi không cần dùng đầu nghĩ cũng nghĩ ra được tám trăm cách tiễn Lâm Du đi gặp ông bà mà không ai hay biết. Nhưng ngay đêm đầu tiên tôi về nhà họ Lâm, Lâm Du đã lạch bạch chạy đến phòng tôi, ôm búp bê nhét vào giữa hai đứa. “Bảo bối không ngủ được à? Đừng sợ, chị đến ngủ với em.” Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Khẩu súng dưới gối bỗng trở nên… lố bịch vô cùng.

Bảo Bối Của Ba

Bảo Bối Của Ba Ba tôi yêu Bạch Nguyệt Quang, mà người đó lại là thiên kim thật. Còn mẹ tôi… chỉ là thiên kim giả. Để trả lại danh phận cho người tình cũ, ông ta tổ chức họp báo, đứng trước hàng loạt máy quay mà mắng chửi mẹ tôi. “Cô ta đã cướp đi cuộc đời và người yêu của người khác…” Ông ngoại cũng đuổi chúng tôi đi. “Các người dọn khỏi đây đi, trả lại chỗ cho con gái ruột của tôi.” Nhưng mà… Bà ngoại đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm: ??? “Tôi chưa từng sinh con gái, ông lấy đâu ra con gái ruột?” “Tuệ Tuệ là con nuôi tôi thương nhất, ai dám đuổi con bé đi thì cứ chuẩn bị ly hôn, tay trắng ra khỏi nhà đi!”

Tôi Bị Ép Gả Dù Thi Đỗ Đại Học

Tôi Bị Ép Gả Dù Thi Đỗ Đại Học Tôi học ở một thị trấn nhỏ, thi đại học được 660 điểm, ngành y của một trường đại học danh tiếng dang tay chào đón tôi. Ba mẹ tôi quỳ xuống cầu xin tôi ở lại quê học sư phạm theo chương trình cử tuyển. “Sau này về dạy ở thị trấn, công việc ổn định lại tiện chăm sóc ba mẹ.” “Con gái thì nên lấy chồng sớm, lấy tiền sính lễ để cưới vợ cho anh trai mới là chuyện đứng đắn!” “Con gái không cần học nhiều, sinh nhiều con thì mới nở mày nở mặt với nhà chồng!” Ở kiếp trước. Tôi mềm lòng ở lại, ba mẹ vì mấy chục triệu sính lễ gả tôi cho một kẻ v ũ p h u. Hắn ép tôi b ỏ h ọ c, đ*nh đ*p tôi trong lúc mang thai, cuối cùng đ*nh đến mức tôi bị h ủ y dung mà ch.t. Ở kiếp này. Tôi mỉm cười gật đầu: “Con gái nuôi cha mẹ và anh trai là đạo lý đương nhiên.” Chỉ là… Phúc thì có đó, nhưng cũng phải còn mạng mới hưởng được.

Bà Nội Trọng Nam Khinh Nữ Đã Đến

Bà Nội Trọng Nam Khinh Nữ Đã Đến Sau khi cậu mợ tôi qua đời vì tai nạn, mẹ tôi đón Hứa Tầm về nhà sống cùng. Trong lòng bà, Hứa Tầm ngoan ngoãn hiểu chuyện, là hình mẫu con gái mà bà luôn mong muốn. Còn tôi, vụng về ngốc nghếch, chỉ là của nợ. Mẹ đưa Hứa Tầm đi ăn món Tây mà trước đây cô ấy chưa từng thử, vậy mà lại tiếc tiền mua cho tôi một bộ đồng phục mới. Bà không hề biết, chỉ vì không mặc đồng phục, tôi đã bị phạt đứng suốt cả tuần rồi. Khi tôi đang bất lực và tuyệt vọng, chuông điện thoại bàn trong nhà vang lên, tôi nhấc máy — là bà nội tôi, người luôn trọng nam khinh nữ. “A lô? Là Nhiễm Nhiễm à? Đừng khóc con ơi.”

Hối Hận Muộn Màng

Hối Hận Muộn Màng Năm thứ 15 cuộc hôn nhân DINK*, chồng tôi có con riêng bên ngoài, và không chỉ một đứa. Người phụ nữ kia không vội vàng tranh đoạt vị trí. Cô ta tính toán rất giỏi, dù sao tôi cũng không có con, mà con riêng của cô ta theo luật pháp vẫn có quyền thừa kế hợp pháp. Cô ta không cần lên làm chính thất, con cái của cô ta sau này vẫn có thể thừa kế khối tài sản mà vợ chồng tôi đã vất vả gây dựng cả nửa đời. Vì điều này, tôi suy nghĩ rất lâu. Ly hôn, tôi có thể lấy đi phần lớn tài sản, nhưng phần còn lại vẫn đủ để họ sống thoải mái mấy đời. Thế thì quá rẻ cho họ rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng để phá sản. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, không đến mức chết đói. Tôi muốn xem, sau khi phá sản, họ sẽ nuôi con riêng như thế nào? * “Năm thứ 15 của cuộc hôn nhân DINK” nghĩa là hai người đã sống với nhau trong 15 năm theo kiểu hôn nhân không sinh con.

Hòn Đảo Cô Độc

Hòn Đảo Cô Độc Sau khi Chu Tầm Khiêm khôi phục trí nhớ và trở thành thái tử gia của giới Bắc Kinh, ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ ly hôn với tôi.Giờ đây, chỉ một chiếc khuy tay áo trên người anh đã có giá hàng trăm triệu.Còn tôi, dắt theo con gái, lại bị bạn bè anh gọi là “con nhỏ gội đầu từ quê lên”.Chúng tôi nhìn thế nào cũng không xứng đôi.Thế nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ở lại bên cạnh tôi.”Tôi tưởng rằng, cuộc hôn nhân này vẫn còn hiệu lực, tôi vẫn là vợ chính danh của anh.Cho đến khi tin tức anh đính hôn lan khắp giới thượng lưu.Còn tôi, anh chỉ thản nhiên nói: “An An vẫn ở đây, cô ấy sẽ không đi đâu cả.”Tôi chỉ siết chặt vạt áo, rồi đến gặp mẹ anh: “Con muốn rời đi.”Sau đó, tôi một mình về miền Nam.Không mang theo con, cũng không mang theo anh.

Tám Năm Một Giấc Mộng

Tám Năm Một Giấc Mộng Vào đúng ngày sinh nhật tôi, tôi mới biết người chồng đã sống chung suốt 8 năm, đã lén lút qua lại với một cô gái phóng khoáng suốt 4 năm trời. Bạn anh ta còn an ủi tôi: “Chị dâu à, anh Châu chỉ thấy cô ấy khác với mấy cô trong giới, tìm chút cảm giác mới lạ thôi.” “Chứ người anh ấy muốn cùng đi đến cuối đời, vẫn là chị.” Ngay cả anh ta cũng chưa từng cảm thấy mình sai: “Anh có phản bội em về thể x/á/c đâu, thế là chưa đủ sao?” “Anh chỉ là thấy đời sống tinh thần nhàm chán, muốn tìm chút kích thích, chuyện đó em cũng muốn quản à?” Tôi không quản. Vì tôi chưa từng hạ thấp mình, cũng chưa từng muốn giữ lại thứ gì đã vấy bẩn.