Tình Cảm Gia Đình

Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo Hôn sự của ta bị mẫu thân trao cho đường tỷ. Bà nói ta chưa đủ xinh đẹp, cũng không thông minh lanh lợi, đường tỷ thích hợp gả vào Hầu phủ hơn ta. Nếu đã như vậy, thì cứ để tỷ ấy gả đi.

Tân Sinh Viên Chỉnh Đốn Phân Biệt Giới Tính Khi Phát Cơm Dì ở nhà ăn bắt nạt tôi vì tôi là sinh viên năm nhất. Cơm thì tính tiền nhiều hơn, gắp thức ăn thì tay run đúng chỗ có thịt. Tôi đăng bài lên mạng, kết quả lại bị cô phụ đạo gọi lên văn phòng. Cô ta đắc ý nói: “Xin lỗi đi, không thì tôi bảo cháu trai tôi đuổi học em.” Tôi bật cười, gọi thẳng cho hiệu trưởng: “Chú à, từ khi nào mà một cô phụ đạo lại có quyền đuổi học sinh thế?”

Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học Tôi được trọng sinh. Trọng sinh về thời điểm thi đại học. Kiếp trước, tôi vì chị gái mà lỡ tay đánh chết người chồng vũ phu của chị. Kết quả, chị sống ch/ế/t không chịu ký đơn bãi nại, khiến tôi phải ngồi tù hơn hai mươi năm. Nửa đời trôi qua trong tù, đến khi ra ngoài, cha mẹ tôi đã thành nắm cát vàng. Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của chị ấy.

Hồi Quang Chi Tử Khi ta hạ sinh nữ nhi, bà đỡ run rẩy bẩm báo với Tống Phù Chu: “Bẩm là… là một công chúa.” “Hoàng tử hay công chúa đều như nhau cả.” Trong mắt Tống Phù Chu, niềm vui chẳng hề giảm sút. Hắn bước nhanh tới, trân trọng vô cùng mà mở lớp tã bọc đứa trẻ ra. Nào ngờ đúng lúc ấy, một đoạn đuôi rắn trơn nhẵn bỗng dưng thò ra từ dưới lớp tã. Vị đế vương ôn hòa đoan chính ấy, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.

Mẹ Chồng Nguy Kịch, Lần Này Tôi Mặc Kệ Mẹ chồng lên cơn đau tim, chỉ có chồng tôi – bác sĩ tim mạch mới có thể cứu bà ấy. Nhưng tôi không cầu xin anh ta. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn mẹ chồng quằn quại trong đau đớn rồi trút hơi thở cuối cùng trước mắt tôi. Kiếp trước, khi bà lên cơn đau tim, tôi lập tức gọi chồng về, nhưng anh ta lại cho rằng tôi ghen tuông, nghĩ tôi giở mọi thủ đoạn để lừa anh ta về nhà, nhất quyết không chịu đến. Cuối cùng, mẹ chồng tôi đã qua đời trong bệnh viện. Lúc bố chồng chất vấn, chồng tôi thản nhiên phủ nhận rằng tôi chưa từng liên lạc với anh ta, đổ hết trách nhiệm về cái ch.t của bà lên đầu tôi. Bố chồng hận đến tận xương tủy, cầm dao đ//â/m tôi đến ch.t. Lúc trút hơi thở cuối cùng, tôi vẫn chưa ch.t hẳn, mở mắt ra nhìn một cái, phát hiện bụng mình đã bị đ//â/m đến mức ná/t b/ấy như nhân bánh bao. Sau đó, khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình quay về đúng ngày mẹ chồng lên cơn đau tim…

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách Trong bữa cơm tất niên, mẹ tôi phát lì xì cho hai đứa cháu trai, mỗi đứa một ngàn tệ (khoảng 3tr5). Đến lượt con gái tôi, bà lại chỉ đưa một tấm ảnh của nam ca sĩ Ngũ Bách. Cả nhà cười nghiêng ngả, khen mẹ tôi “thời thượng” và “hài hước biết đùa”. Chỉ có con gái tôi đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt. Tôi lên tiếng trách mẹ thiên vị. Mẹ tôi gục xuống bàn khóc lóc, nói chỉ đùa chút thôi. Anh cả nói tôi nhỏ nhen, không biết đùa. Em gái đe dọa bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ. Ba tôi lấy roi ra dọa sẽ dùng gia pháp. Tôi giận dữ hất tung bàn thức ăn, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Về sau, ba mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện, tìm tôi trả tiền thuốc men. Tôi thẳng tay ném cho họ một ngàn tấm ảnh Ngũ Bách. “Cứ dùng thoải mái, thiếu thì tôi còn nhiều.”

Hành Trình Hạnh Phúc Tôi là thiên kim thật của hào môn nhà họ Sở, vừa được đón trở về. Sau khi về nhà, tôi không ngừng so sánh bản thân với vị thiên kim giả. Hết lần này đến lần khác, tôi ép chồng phải chèn ép em trai anh ấy. Ép con trai phải giành ngôi quán quân trong cuộc thi piano. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một loạt bình luận chạy trên không trung: 【Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, có chồng giàu có, lại luôn dịu dàng, có con trai ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà không biết hưởng, cứ bám riết lấy nữ chính mà ganh đua so bì.】 【Không sao, cuối cùng con trai cô ta sẽ vào tù, chồng cô ta phá sản vì nợ nần, để không liên lụy đến cô ta, anh ấy sẽ chết thảm, lúc đó cô ta mới thành thật được.】 【Thật mong ngày đó sớm đến, hì hì, cô ta không nhìn ra con trai mình đã bị dạy lệch đường rồi sao? Thắng cuộc thi hoàn toàn nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao sau này lại vào tù.】 Hóa ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của thiên kim giả trong một câu chuyện sảng văn* về thiên kim thật và giả. (*Sảng văn: thể loại truyện hài hước, sảng khoái, tình tiết thỏa mãn người đọc.)

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

Chân Dung Con Gái Tôi Tôi phát hiện một bức tranh không thể nhìn được trong ngăn sách của con gái. Trên đó còn viết một câu: “Em gái Đại Lôi đứng đường, mua một đêm tặng một đêm.” Lúc đó tôi chợt hiểu ra lý do tại sao con gái gần đây lúc nào cũng cúi người khom lưng. Vì vậy, tôi tìm được tài khoản WeChat của cậu bạn đã viết những dòng chữ đó và gửi một tin nhắn: “Bạn có ở đây không?”

Xiềng Xích Tình Mẹ Ăn được nửa bữa cơm tất niên, mẹ bất ngờ lấy ra bài thi cuối kỳ của tôi, truyền tay cho các họ hàng cùng xem. “Tiếng Anh 139.5 điểm, rất giỏi đấy.” Những người họ hàng không hiểu rõ ngọn nguồn thật lòng khen ngợi tôi. Nhưng tôi chỉ cúi đầu, bởi tôi biết mẹ đang chuẩn bị mắng mỏ tôi trước mặt mọi người. “Giỏi cái gì chứ? Lớp nó có ba người trên 140 điểm, vậy mà thành tích của Thanh Thanh lại kém như vậy.” “Tiểu Minh dưới tầng trước đây còn thua nó, lần này thi được 143 điểm đấy.” “Thi đại học chỉ cần kém một điểm là có thể rớt xuống hàng chục bậc. Nếu Thanh Thanh ngay cả 140 điểm cũng không đạt được, sau này chỉ có nước đi ăn xin thôi.”

Ăn Tết Ở Nhà Ai Trước khi cưới, tôi và chồng đã thống nhất, mỗi năm ăn Tết sẽ dành cho một bên gia đình. Nhưng đến năm thứ hai, anh ta đã đổi ý: “Tết nhất mà vợ không về nhà, bố mẹ tôi biết giấu mặt vào đâu?” Anh ta chắc chắn rằng vào sát Tết, tôi không thể mua được vé tàu về, lại còn nghĩ tôi không có bằng lái, ngay cả chiếc xe cưới của mình cũng không tự lái nổi. Nhưng sai lầm lớn nhất của anh ta là cho rằng tôi là một người phụ nữ cô đơn, không chỗ dựa, không thể phản kháng. Cho đến khi tôi đập vỡ căn nhà tân hôn, bế con lên chiếc xe do bố tôi chuẩn bị, có lẽ lúc đó anh ta mới hiểu thế nào là sự kiên định của con gái một.

Mẹ Chồng Giả Bầu Mẹ chồng góa bụa của tôi đột nhiên tuyên bố mình đang mang thai, còn lớn tiếng nói đứa bé là của ba tôi. Không chỉ vậy, bà ta còn trắng trợn đòi sính lễ sáu trăm ngàn. Khi ba tôi phủ nhận, bà ta liền sai em trai chồng dẫn theo đám lưu manh đến tận nhà đánh ba tôi thành tàn phế. Tôi đứng ra báo cảnh sát, lại bị chúng dùng đoạn video giả mạo tôi bị cưỡng bức để uy hiếp. Tôi khi ấy đang mang thai, vì quá tức giận mà sinh non mất máu rồi qua đời. Vậy mà đám người đó lại ngang nhiên chiếm đoạt tài sản cha mẹ tôi để lại, sống sung sướng chẳng chút áy náy. Lần nữa mở mắt, tôi sống lại đúng cái ngày mẹ chồng nói mình có thai.

Bạch Nguyệt Quang Của Vị Hôn Phu Muốn Dựa Con Thăng Vị Từng là ánh trăng sáng trong lòng Thái tử gia giới Bắc Kinh, để hoàn toàn nắm giữ trái tim anh, cô ta ôm con trốn ra nước ngoài bảy năm. Giờ quay về, dắt theo đứa bé trông giống Thái tử gia tới chín phần, tới nhận thân. Nhìn tôi – người đang được gọi là “Thái tử phi của giới Bắc Kinh”, cô ta khinh khỉnh liếc mắt. “Hừ, cũng chỉ là thế thân của tôi thôi. Chưa từng nghe nói nữ chính ôm con quay về thì nữ phụ phải tự động nhường chỗ à?” Tôi bật cười: “Thế cô từng thấy tư bản nhường chỗ cho công cụ sinh sản chưa?”

Hành Trình Cứu Con Năm mười sáu tuổi, con gái tôi mang thai với một tên lưu manh tóc hồng. Khi tôi kéo nó đi phá thai, con bé đã đâm một dao vào tim tôi. Sống lại một đời, tôi vung tiền đưa con gái ra nước ngoài học đại học, kết quả con gái lại cặp kè với một tên lưu manh tóc xanh. Vì sinh con cho tên lưu manh tóc xanh đó, con bé đã bỏ học. Sau khi sinh con, nó đã trộm hơn một triệu trong thẻ ngân hàng của tôi và đẩy tôi từ toà nhà cao tầng xuống. Tôi cứ nghĩ con gái mình là một kẻ cặn bã, mù quáng vì tình. Nhưng khi sống lại đến lần thứ ba, tôi chợt nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Lì Xì Bị Đánh Cắp Bữa cơm tất niên, con gái tôi bị mất một nửa số tiền lì xì hơn ba vạn. Con bé khóc rất thương tâm. Mẹ tôi cuống lên, giậm chân không ngừng. Ba tôi cũng đau lòng đến không chịu nổi, vội lấy tiền lì xì của mình ra dỗ dành cháu ngoại. Con gái tôi còn nhỏ, rất nhanh đã nín khóc mà mỉm cười. Tôi coi như đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho đến khi, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và em gái mình. “Mẹ, mẹ đúng là quá thông minh! Cách này lợi hại thật đấy!” “Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng xử lý chị ấy như thế.” “Chị ấy đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc chị không để ý. Mẹ còn mắng chị, khiến chị không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Chị đúng là cần được dạy dỗ mà!” Đêm hôm đó, lòng tôi còn lạnh hơn gió tuyết ngoài cửa. Về sau, khi mẹ tôi bệnh nặng, bà yêu cầu tôi về chăm sóc.

Chịu Thiệt Là Phúc Ba tôi luôn tin rằng “chịu thiệt là phúc”. Ông tự ý quyết định cho em họ mượn chiếc xe mới mua của tôi, nhưng em họ lại gây tai nạn. Xe bị hỏng nặng thì cũng đành chịu, nhưng ông còn lén bán căn nhà của tôi để bồi thường cho nạn nhân. Tôi tìm ông để nói lý lẽ, nhưng ông lại bảo: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn trong chốc lát.” Anh họ cưới vợ không có tiền, ông lại lấy giấy tờ tùy thân của tôi cho anh mượn đi vay nặng lãi. Anh họ không trả nổi một xu, tiền lãi chồng lên nhau, tôi gánh trên vai món nợ khổng lồ. Thế mà ông lại không cho tôi tìm anh họ đòi tiền. “Chịu thiệt là phúc, con giúp anh họ một thời gian thì sao nào? Đừng để con đường của mình đi vào ngõ cụt!” Nhưng ông đâu biết rằng, tôi đã bị đám đòi nợ đe dọa đến đường cùng, phải nhảy sông tự vẫn. Mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã sống lại. Và lần này, cái “phúc” đó, tôi phải để cho từng người một cùng “hưởng”!

Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch 20 năm, tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu một quả thận. Mà quả thận đó đang ở trong cơ thể của Bạch Nguyệt Quang, Trần Lệ Vi của anh ta. “Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy.” Bạn của anh ta cười mỉa mai: “Đã vậy thì sao không ly hôn rồi cưới luôn Trần Lệ Vi đi? Chồng cô ấy mất rồi mà.” Giang Nghiễn Trạch cúi đầu, ho khẽ vài tiếng, tự cười giễu bản thân: “Với cơ thể như thế này, cưới tôi thì được gì chứ! Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải vì tôi mà xuống bếp nấu nướng!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hai túi đầy thuốc bổ trên tay. Tôi xoay người, ném thẳng chúng vào thùng rác.

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!

Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ Vào ngày mừng thọ sáu mươi, ông ấy hỏi tôi có điều ước gì không. Tôi trầm ngâm một lúc, dè dặt nói: “Em muốn đổi tên.” Ngay lập tức, sắc mặt cả nhà sa sầm. Ông ấy nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn: “Lưu Tiện Đệ, bà đừng có rảnh rỗi rồi gây chuyện nữa!” “Ngần này tuổi rồi còn đổi tên với chả họ, không thấy mất mặt à?” Con trai tôi cũng bĩu môi phụ họa: “Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi tên mẹ đâu?” “Không phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?” Con dâu thấy tình hình không ổn, vội vàng nhét thằng bé vào tay tôi: “Mẹ à, thủ tục đổi tên rườm rà lắm, mẹ mà đi rồi thì ai chăm Phú Quý đây?” Nhìn những gương mặt vô cảm trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi. Sáu mươi năm sống với cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chưa từng sống vì bản thân. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.

Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo Tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm, sau cùng lại được một ông trùm xã hội đen nuôi lớn như con gái ruột. Từ nhỏ, tôi gối đầu lên khẩu súng mà ngủ. Còn Lâm Du kẻ thay thế thân phận vốn thuộc về tôi, thì ôm búp bê ngủ mỗi đêm. Tôi không cần dùng đầu nghĩ cũng nghĩ ra được tám trăm cách tiễn Lâm Du đi gặp ông bà mà không ai hay biết. Nhưng ngay đêm đầu tiên tôi về nhà họ Lâm, Lâm Du đã lạch bạch chạy đến phòng tôi, ôm búp bê nhét vào giữa hai đứa. “Bảo bối không ngủ được à? Đừng sợ, chị đến ngủ với em.” Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Khẩu súng dưới gối bỗng trở nên… lố bịch vô cùng.