Tình Cảm Gia Đình
Báo Ứng Của Gia Đình Chồng Tham Lam Mang thai hai tháng, tôi ăn gì cũng nôn. Từ khi phát hiện ăn sầu riêng có thể giảm bớt cơn buồn nôn, tôi luôn dự trữ sẵn trong tủ lạnh. Buổi tối, mẹ chồng lại làm cả bàn đầy món thịt. Nhìn thấy, tôi lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Mở tủ lạnh ra, phát hiện sầu riêng dự trữ từ trước đã không còn. Tôi vội vàng bảo chồng đi mua. Không ngờ mẹ chồng bùng nổ: “Cả bàn thức ăn không có gì hợp miệng nó à? Ngày ngày hầu hạ người khác còn phải bị khinh bỉ, chỉ biết đến mấy quả sầu riêng mấy trăm tệ một quả đó của cô thôi!” Chồng lao đến tát tôi một cái: “Cô lại giở thái độ với mẹ tôi đúng không?” Tôi lập tức về phòng, khóa trái cửa, gọi điện cho bố mẹ. Ngôi nhà này, tôi không cần nữa.
Chịu Thiệt Là Phúc Ba tôi luôn tin rằng “chịu thiệt là phúc”. Ông tự ý quyết định cho em họ mượn chiếc xe mới mua của tôi, nhưng em họ lại gây tai nạn. Xe bị hỏng nặng thì cũng đành chịu, nhưng ông còn lén bán căn nhà của tôi để bồi thường cho nạn nhân. Tôi tìm ông để nói lý lẽ, nhưng ông lại bảo: “Chịu thiệt là phúc, đừng tính toán thiệt hơn trong chốc lát.” Anh họ cưới vợ không có tiền, ông lại lấy giấy tờ tùy thân của tôi cho anh mượn đi vay nặng lãi. Anh họ không trả nổi một xu, tiền lãi chồng lên nhau, tôi gánh trên vai món nợ khổng lồ. Thế mà ông lại không cho tôi tìm anh họ đòi tiền. “Chịu thiệt là phúc, con giúp anh họ một thời gian thì sao nào? Đừng để con đường của mình đi vào ngõ cụt!” Nhưng ông đâu biết rằng, tôi đã bị đám đòi nợ đe dọa đến đường cùng, phải nhảy sông tự vẫn. Mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã sống lại. Và lần này, cái “phúc” đó, tôi phải để cho từng người một cùng “hưởng”!
Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”. Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý. “Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?” Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn. Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau: “Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!” Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính. Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc. “Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.” “Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.” Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai. Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!
Tôi Không Phải Là Lưu Tiện Đệ Vào ngày mừng thọ sáu mươi, ông ấy hỏi tôi có điều ước gì không. Tôi trầm ngâm một lúc, dè dặt nói: “Em muốn đổi tên.” Ngay lập tức, sắc mặt cả nhà sa sầm. Ông ấy nốc cạn một ngụm rượu, rồi đập mạnh chai xuống bàn: “Lưu Tiện Đệ, bà đừng có rảnh rỗi rồi gây chuyện nữa!” “Ngần này tuổi rồi còn đổi tên với chả họ, không thấy mất mặt à?” Con trai tôi cũng bĩu môi phụ họa: “Đúng đấy mẹ, giờ ai còn gọi tên mẹ đâu?” “Không phải ai cũng gọi mẹ là ‘bà nội Phú Quý’ sao?” Con dâu thấy tình hình không ổn, vội vàng nhét thằng bé vào tay tôi: “Mẹ à, thủ tục đổi tên rườm rà lắm, mẹ mà đi rồi thì ai chăm Phú Quý đây?” Nhìn những gương mặt vô cảm trước mắt, tôi bỗng thấy mệt mỏi. Sáu mươi năm sống với cái tên Lưu Tiện Đệ, tôi chưa từng sống vì bản thân. Nhưng từ hôm nay, tôi muốn sống cho chính mình.
Hối Hận Muộn Màng Năm thứ 15 cuộc hôn nhân DINK*, chồng tôi có con riêng bên ngoài, và không chỉ một đứa. Người phụ nữ kia không vội vàng tranh đoạt vị trí. Cô ta tính toán rất giỏi, dù sao tôi cũng không có con, mà con riêng của cô ta theo luật pháp vẫn có quyền thừa kế hợp pháp. Cô ta không cần lên làm chính thất, con cái của cô ta sau này vẫn có thể thừa kế khối tài sản mà vợ chồng tôi đã vất vả gây dựng cả nửa đời. Vì điều này, tôi suy nghĩ rất lâu. Ly hôn, tôi có thể lấy đi phần lớn tài sản, nhưng phần còn lại vẫn đủ để họ sống thoải mái mấy đời. Thế thì quá rẻ cho họ rồi. Nếu đã như vậy, chi bằng để phá sản. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, không đến mức chết đói. Tôi muốn xem, sau khi phá sản, họ sẽ nuôi con riêng như thế nào? * “Năm thứ 15 của cuộc hôn nhân DINK” nghĩa là hai người đã sống với nhau trong 15 năm theo kiểu hôn nhân không sinh con.
Sau Khi Biết Chồng Ngoại Tình Tôi và Lục Dục cãi nhau dữ dội nhất vào năm đó, đến mức đồ đạc trong nhà đều bị chúng tôi đập phá sạch. Chúng tôi chửi rủa lẫn nhau, gào thét điên cuồng mà nguyền rủa đối phương. Thế nhưng ngay trước ngày ly hôn, hắn lại bỗng dưng như biến thành một người khác, nói muốn tôi tha thứ cho hắn một lần, hắn cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ khiến tôi đau lòng nữa. Ba năm sau đó, quả thật hắn đã làm được như lời. Thế nhưng vào ngày Ôn Noãn ly hôn, tôi lại nghe thấy hắn nói: “Em bảo anh nghe lời em, đừng ly hôn. Vậy còn em thì sao?”
Bà Nội Trọng Nam Khinh Nữ Đã Đến Sau khi cậu mợ tôi qua đời vì tai nạn, mẹ tôi đón Hứa Tầm về nhà sống cùng. Trong lòng bà, Hứa Tầm ngoan ngoãn hiểu chuyện, là hình mẫu con gái mà bà luôn mong muốn. Còn tôi, vụng về ngốc nghếch, chỉ là của nợ. Mẹ đưa Hứa Tầm đi ăn món Tây mà trước đây cô ấy chưa từng thử, vậy mà lại tiếc tiền mua cho tôi một bộ đồng phục mới. Bà không hề biết, chỉ vì không mặc đồng phục, tôi đã bị phạt đứng suốt cả tuần rồi. Khi tôi đang bất lực và tuyệt vọng, chuông điện thoại bàn trong nhà vang lên, tôi nhấc máy — là bà nội tôi, người luôn trọng nam khinh nữ. “A lô? Là Nhiễm Nhiễm à? Đừng khóc con ơi.”
Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!
Sau Một Cái Tát, Chồng Tôi Lĩnh Trọn Gói Tuyệt Tự Tuyệt Tôn Hai năm làm IVF cuối cùng cũng có thai, nhưng cả nhà chồng lại ép tôi phải đưa tiền cho em chồng kết hôn. “Hai vợ chồng làm IVF hết ba trăm nghìn, số tiền này là tiêu trên người cô, vậy cô phải bỏ ra!” Tôi nghẹn họng phản bác: “Lúc trước là chính các người cầu xin tôi đi làm IVF mà.” Chưa kịp dứt lời, chồng đã vung tay tát tôi một cái. Vậy nên tôi đã biến mình thành người độc thân, tiện thể khiến hắn tuyệt tự tuyệt tôn.
Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu Kết hôn với Giang Nghiễn Trạch 20 năm, tôi mới biết trong cơ thể anh ta thiếu một quả thận. Mà quả thận đó đang ở trong cơ thể của Bạch Nguyệt Quang, Trần Lệ Vi của anh ta. “Đừng nói cho Lệ Vi biết, tôi sợ cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ không tốt cho sức khỏe của cô ấy.” Bạn của anh ta cười mỉa mai: “Đã vậy thì sao không ly hôn rồi cưới luôn Trần Lệ Vi đi? Chồng cô ấy mất rồi mà.” Giang Nghiễn Trạch cúi đầu, ho khẽ vài tiếng, tự cười giễu bản thân: “Với cơ thể như thế này, cưới tôi thì được gì chứ! Tôi không muốn trở thành gánh nặng cho cô ấy. Hơn nữa, cô ấy không giống Chu Thanh Nhan, tôi không nỡ để cô ấy phải vì tôi mà xuống bếp nấu nướng!” Đôi mắt tôi đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào hai túi đầy thuốc bổ trên tay. Tôi xoay người, ném thẳng chúng vào thùng rác.
Tôi Thừa Hưởng Bộ Gene Ưu Tú Của Ba Ngày tôi rút ống thở cho ba, mẹ kế quỳ xuống trước mặt tôi. Bởi vì bà ta đã hầu hạ ba tôi suốt 10 năm, cuối cùng lại chẳng được gì cả.
Bóng Hồng Sau Hầu Phủ Sau khi phụ mẫu qua đời, ta tích góp được một khoản lộ phí nhờ vào bán đậu hũ, đi tìm tỷ tỷ năm xưa bị bán đến Hầu phủ làm thiếp. Đợi ta đến nơi, mới biết được cái gọi là Hầu phủ căn bản không tồn tại. Nhưng trên đầu ta vẫn còn buộc dây tóc đỏ tỷ tỷ gửi theo cùng với thư nhà. Mà trong những lá thư nhà được gửi về hàng năm, tỷ ấy luôn viết mình sống ở Hầu phủ rất phú quý an lạc, bảo ta không nên tới tìm nàng.
Nhật Ký Của Trưởng Khoa Phụ Sản Tôi là bác sĩ chuyên khoa hiếm muộn, mỗi tuần khám hai ngày. Một ngày nọ, chồng tôi quỳ xuống cầu xin tôi, nhờ tôi chữa bệnh cho tình cũ của anh ta, Mạc Huệ Tình. Anh ta đích thân đưa cô ta đến, còn ân cần đỡ cô ta ngồi xuống, cứ như đang đi khám thai vậy. Tôi lật bệnh án, lạnh nhạt nói: “Niêm mạc tử cung quá mỏng.” Ngay lập tức, Mạc Huệ Tình đỏ mắt. Chồng tôi giận dữ quát: “Huệ Tình trong sạch, cô đừng có nói bậy!” Tôi liếc anh ta một cái, cười lạnh: “Niêm mạc tử cung mỏng không nhất thiết là do phá thai nhiều lần. Không cần phải chột dạ.” Tôi tiếp tục hỏi: “U nang hai bên buồng trứng. Hai người đã quan hệ bao lâu mà chưa có thai?” Chồng tôi trừng mắt mắng lớn: “Cô ấy bị chồng cũ bỏ vì không thể sinh con, cô không biết sao? Cô hỏi vậy là cố tình kích thích cô ấy à?” Tôi thực sự chưa từng thấy ai điên rồ đến mức này. Thấy không thể tiếp tục với một kẻ vô lý như vậy, tôi quyết định kết thúc cuộc khám bệnh. Trước khi gọi bệnh nhân tiếp theo, tôi thuận miệng hỏi câu cuối: “Hai người có chấp nhận làm thụ tinh ống nghiệm không?” Cả hai sắc mặt tái mét. Trước khi chồng tôi lại lên cơn hành hung bác sĩ, tôi bấm chuột gọi bệnh nhân tiếp theo: “Bệnh nhân tiếp theo!” Làm bác sĩ chuyên khoa vô sinh hiếm muộn, bệnh nhân đến khám hầu hết đều như đi một vòng trong nhà lao. Chồng tôi không chịu nổi cảnh Huệ Tình chịu khổ, thế là chạy khắp bệnh viện nổi điên với từng bác sĩ một. Mọi người đều tránh xa anh ta. Tôi cũng muốn tránh xa anh ta. Dù sao, kẻ gây náo loạn trong bệnh viện là đáng sợ nhất.
Vừa Nhận Người Thân Đã Bị Giả Thiên Kim Bám Dính Như Keo Tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm, sau cùng lại được một ông trùm xã hội đen nuôi lớn như con gái ruột. Từ nhỏ, tôi gối đầu lên khẩu súng mà ngủ. Còn Lâm Du kẻ thay thế thân phận vốn thuộc về tôi, thì ôm búp bê ngủ mỗi đêm. Tôi không cần dùng đầu nghĩ cũng nghĩ ra được tám trăm cách tiễn Lâm Du đi gặp ông bà mà không ai hay biết. Nhưng ngay đêm đầu tiên tôi về nhà họ Lâm, Lâm Du đã lạch bạch chạy đến phòng tôi, ôm búp bê nhét vào giữa hai đứa. “Bảo bối không ngủ được à? Đừng sợ, chị đến ngủ với em.” Cơ thể tôi lập tức cứng đờ. Khẩu súng dưới gối bỗng trở nên… lố bịch vô cùng.
Người Tính Không Bằng Trời Tính Vào ngày thứ hai nghỉ thai sản, chồng tôi đưa bà nội bị liệt của anh ta đến nhà. “Vợ à, bà nội là cố ý tới chăm sóc em đấy, em phải nhớ ơn quê nhà đó nha!” Bố mẹ chồng đã sớm đem hết đồ đạc cũ của bà cụ chất vào phòng làm việc, không cho tôi có cơ hội từ chối. “Đúng vậy, bà lặn lội đường xa đến đây, con dâu mà không biết điều thì quá đáng lắm đấy!” Tôi nhìn bà cụ trước mặt đến cái xe lăn còn không tự đẩy nổi, tức quá bật cười. Tôi giơ tay tát cho chồng một cái thật mạnh: “Anh đúng là thằng bất hiếu! Bà lớn tuổi thế rồi, anh còn dám hành bà kiểu này? Anh còn là người không hả?” Ba người họ ch.t đứng tại chỗ. Tôi hất tay, các người đừng có mơ, trò hay mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”
Mẹ Chồng Nàng Dâu Sau khi kết hôn, mẹ chồng cho rằng bà có thể kiểm soát tôi. Bà muốn tôi trả lại toàn bộ sính lễ cho nhà bà. Theo lời bà, bây giờ kết hôn không giống như ngày xưa nữa, sính lễ chỉ là một hình thức, hoàn thành nghi thức là đủ rồi. Người trẻ thì không nên dựa dẫm vào cha mẹ. Vì vậy, tôi quyết định trả luôn con trai bà lại cho bà.
Em Gái Của Phản Diện Bệnh Kiều Anh trai tôi là nam phụ phản diện, kiểu bệnh kiều u ám. Nhưng giờ đây… anh lại có thêm một đứa em gái mới sinh — chính là tôi. Khi nữ chính bỏ trốn với nam chính, theo kịch bản, anh lẽ ra phải hắc hóa, giam giữ nữ chính để trả thù tình. Vậy mà giờ, anh lại mặt lạnh như băng, thuần thục thay tã cho tôi, tay còn lắc bình sữa vừa pha nóng hổi. Khi anh bôn ba ngàn dặm để bắt nữ chính về, tôi ở biệt thự khóc đến xé ruột xé gan. Anh bất đắc dĩ thở dài: “Bắt người tạm hoãn, về dỗ trẻ con đã.” Sau đó, nam nữ chính kết hôn. Anh tôi ôm tôi ngồi ở bàn chính. Nam nữ chính cảm kích đến mức làm hẳn một bàn đồ ăn dặm dành cho tôi. Anh quét mắt một vòng, sắc mặt lập tức đại biến: “Không biết trẻ con không ăn được đồ lạnh à? Nó mà tiêu chảy, ai trong mấy người định giặt quần cho con bé?”
Chồng Cũ Là Bố Đơn Thân Người đàn ông mới chuyển đến tầng dưới là bạn trai cũ của tôi. Tôi luôn cẩn thận tránh mặt, chỉ sợ vô tình chạm trán. Vậy mà món đồ vừa mua cho con mèo lại bay đúng vào ban công nhà anh ta. Anh ta nhíu chặt mày, tay nắm lấy chiếc áo càng lúc càng chặt. Tôi đang tính chuồn lẹ thì lại thấy dòng chữ hiện lơ lửng trên đầu anh ta: 【Cười xỉu, trước khi mở cửa còn xịt nước hoa, cuối cùng bị mắng một trận.】 【Không có thời gian cãi vã đâu, dân công sở như tôi chỉ muốn xem mấy cảnh ngọt ngào. Ba người nhà các người làm ơn khóa cửa yêu đương đi.】 Khoan đã… “ba người” nhà? Đứa bé mắt to tròn đứng sau lưng anh ta… là con tôi?!
Bài Ca Ly Biệt Vào ngày sinh nhật lần thứ sáu mươi, chồng tôi đưa mối tình đầu của ông ấy là Trần Mạt Vân về nhà, người đã bị con cái bỏ rơi. Ông ấy nói: “Bà ấy đã bị những đứa con bất hiếu làm tổn thương, chẳng lẽ chúng ta không thể cho bà ấy một chút hơi ấm gia đình sao?” “Bà chẳng phải đang buồn vì không có việc gì làm sau khi nghỉ hưu sao? Vậy thì hai người có thể bầu bạn với nhau.” Ngay cả con gái tôi cũng lên tiếng: “Mẹ à, bây giờ đang thịnh hành chị em giúp đỡ lẫn nhau, mẹ cứ xem như giúp đỡ dì Trần đi!” Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật sắp cháy hết. Tôi nhớ lại điều ước vừa mới cầu – Mong rằng quãng đời còn lại có thể tự do tự tại. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ vào phòng thu dọn đồ đạc. Sáng hôm sau, tôi rời khỏi nhà. Vì không ai quan tâm đến tôi, vậy thì tôi cũng không cần phải bận tâm đến ai nữa. Tôi sẽ lập tức bắt đầu thực hiện điều ước sinh nhật của mình.
Tính Toán Của Chị Dâu Chị dâu tôi muốn giảm cân khi mang thai, uống phải thuốc hết hạn dẫn đến ngộ độc, mất con.Nhưng cô ta lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.Cô ta khăng khăng nói rằng chính vì ăn cua mà tôi mua nên mới sả//y tha//i.Bố mẹ chồng căm hận tôi đến tận xương tủy.Về sau, khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta không tìm gã cặn bã kia tính sổ mà lại quay sang trả thù tôi.Cô ta đốt cháy tôi trong biển lửa.Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về thời điểm mình vừa xách túi cua đến thăm bố mẹ chồng cùng chồng.Không nói hai lời, tôi xé toạc túi nilon, đổ hết mớ cua vào cống nước thải.“Ăn cua á? Cút hết mà ăn phân đi!”