Tình Cảm Gia Đình
Vị Ương Vào ngày bị tịch thu gia sản, các thân tộc vì chỗ ở của ta mà đánh nhau kịch liệt. Lúc trước khi bọn họ đến phủ Tướng Quân, rõ ràng nói thích ta nhất, Nhưng lúc này, tất cả lại đổi giọng, nói ta là một củ khoai nóng bỏng tay. Cuối cùng, một người biểu ca làm nghề mổ heo đứng ra nhận nuôi ta. Thê tử nhà huynh ấy là người rất đanh đá, ngày hôm sau đã làm loạn đòi ném ta xuống sông. Sau này, biểu ca chết. Tẩu tử càng trở nên tàn nhẫn, không chỉ bắt ta làm trồng trọt và giặt giũ, mà còn dùng roi mây để đuổi đánh ta. Nhưng không ai ngờ kẻ bại trận cũng có ngày Đông Sơn tái khởi.
Phù Quang Năm tám tuổi, mẹ tôi là Ngô Tiểu Mai đã bỏ tôi ở bến xe đường dài. Quý Vi Vi tình cờ đi ngang qua, cô ấy đã năn nỉ bố mình đưa tôi về nhà. Hai người lớn vì thế mà nhìn trúng nhau, kết hôn, từ đấy cô ấy trở thành chị gái tôi. Đêm trước kỳ thi đại học, mẹ tôi nhiều lần gọi chị ấy dậy. “Vi Vi, con ngủ rồi à?” “Vi Vi, con có muốn ăn khuya không?” “Vi Vi, con có bị mất ngủ không?” Bị đánh thức nhiều lần, chị gái tôi có chút không kiên nhẫn, mẹ tôi liền nói mình tốt bụng mà không được báo đáp, khóc lóc om sòm. Chị ấy thi đại học trượt, công việc cũng không thuận lợi, hai mươi ba tuổi đã đi xem mắt rồi kết hôn. Nhà chồng bạo hành, đánh chết chị ấy, tôi không chịu hòa giải, Ngô Tiểu Mai mắng: “Đồ ngốc, tiền bồi thường không phải vừa hay để chúng ta dưỡng già sao?” Bà ta xúi giục cha dượng ký tên, hai nhà lại vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau. Tôi đau lòng quá độ, hoàn toàn phát điên. Cuối cùng chém chết anh rể, phóng hoả đốt nhà anh ta rồi kéo mẹ tôi cùng chết. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã được tái sinh.
Bước Đường Cùng Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Bố Tôi Xuyên Thành Quý Phi Rồi Tôi xuyên sách cùng với bố tôi. Bố tôi xuyên thành Quý phi, tôi xuyên thành công chúa.
Phi Vãn Em gái tôi học rất giỏi, nhưng còn tôi dù nỗ lực thế nào cũng đều nhận được số 0 tròn trĩnh. Em gái trở thành thủ thủ khoa trong kỳ thi đại học, tôi thi rớt sau lại ngoài ý muốn trở thành diễn viên. Tôi dựa vào kỹ thuật diễn xuất thần leo lên hot search, em gái cũng tốc chiến tốc thắng xông vào giới giải trí. Không lâu sau đó, kỹ thuật diễn của tôi biến mất, còn em gái lại đoạt được cúp ảnh hậu. Sau này tôi mới biết được, cô ta bị trói định chung với hệ thống đánh cắp nhân sinh. Mà tôi lại chính là người bị đánh cắp. Tái diễn lần nữa, em gái vừa mới trói định cùng hệ thống. Cô ta hệt như trước hỏi tôi: “Chị ơi chị sẽ mãi mãi giúp em sao?” Tôi nhìn cô ta, cười nói: “Chị sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”
Đùi Gà Không Dành Cho Tôi Những năm 90, vật tư khan hiếm. Trong nhà hiếm lắm mới hầm được một con gà, vậy mà mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai bác Vương hàng xóm. Lúc ăn cơm, ba hỏi đến, mẹ lại nói là tôi ăn. Tôi không nhận, mẹ lập tức chửi tôi là đồ nói dối. “Chính là mày ăn! Chính là mày ăn! Ăn rồi còn không nhận! Tao đánh ch .t cái đồ nói dối như mày…” Cuối cùng, mẹ thật sự lỡ tay đánh ch .t tôi. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về bàn cơm hôm đó. Mẹ cười gượng, nói: “Đùi gà là Phương Phương ăn đấy.” Lần này, tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Cha! Đùi gà là con ăn! Con sẽ không nói là mẹ đưa cho bác Vương đâu!”
Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi Trước ngày con trai đính hôn, con dâu tương lai đã đưa ra ba quy tắc với tôi: 1.Cắt trợ cấp sinh hoạt của con gái tôi, để nó tự đi làm kiếm tiền. 2.Chuyển quyền sở hữu căn nhà đứng tên con gái tôi sang cho cô ta. 3.Giao thẻ lương của hai vợ chồng già chúng tôi cho cô ta quản lý. Còn tiền sinh hoạt của vợ chồng tôi, cô ta sẽ phát theo “biểu hiện” của chúng tôi. Tôi không đồng ý, nhưng con trai lại dùng chuyện dưỡng già để ép buộc, nói rằng nếu không phải cô ta thì nó sẽ không lấy ai khác. Nhưng con trai tôi, vốn dĩ không phải con ruột. Nó là đứa trẻ bị bỏ rơi mà tôi nhặt được bên đường. Chỉ có con gái mới là ruột thịt của vợ chồng tôi!
Thiên Nhãn Dưới sự giúp đỡ của vị đại sư, em trai tôi đã khai mở thiên nhãn. Từ đó trở đi… Đứa em trai ngốc nghếch của tôi dường như biến thành một người hoàn toàn khác. Nó nói chuyện chững chạc hơn người lớn, thậm chí còn có thể tiên đoán tương lai. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Chẳng bao lâu sau, em trai tôi mắc bệnh quái lạ, miệng liên tục nôn ra thứ ô uế. Dưới sự tra hỏi gắt gao của bà cô am hiểu kỳ môn dị thuật, cuối cùng bố tôi run rẩy quỳ sụp xuống đất, ngửa mặt gào khóc: “Là con nha đầu chết tiệt đó trở về báo thù rồi…” “Nhất định là nó!” “Đến chết, nó cũng không muốn để cho lão tử được sống yên ổn!”
Tượng Năm Đầu Tôi mở tiệm xăm đã bảy tám năm, đã xăm hơn mười ngàn người, nhưng chưa từng thấy một hình xăm nào như thế này. Một bức tượng thần kỳ dị với năm cái đầu phải được xăm lên bụng dưới của một cô gái, mà người bỏ tiền ra cho tôi xăm lại là một vị Thái tử gia ở Bắc Kinh. “Hình vẽ và nguyên liệu đều dùng của tôi, anh chỉ cần thể hiện tay nghề của mình.” Gã đặt tấm séc năm vạn trước mặt tôi. Tôi không kìm được mà lộ vẻ vui mừng, vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi đảm bảo không sai một nét.” “Xong việc còn có thêm năm vạn nữa. Đừng hỏi nhiều, nhớ kỹ… giữ mồm giữ miệng, mạng mới dài lâu.” Bàn tay trắng nõn của gã vỗ nhẹ lên tay tôi đang nắm tấm séc. Tôi sững người, cố gượng cười, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt ôn hòa như gió xuân của gã, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sát khí lạnh lẽo như mùa đông.
Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản Sau khi tiền bồi thường từ việc giải tỏa 10 căn nhà được chuyển vào tài khoản, tôi phát hiện ra mình là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết – mẹ của nhân vật phản diện. Lúc này, cục bông nhỏ trong vòng tay tôi chỉ biết phun bong bóng sữa, sau này lớn lên sẽ vừa ngốc nghếch vừa giàu có, mỗi khi mở miệng lại nói: “Cho cô 500 triệu, mau cút đi.” Cuối cùng, con bé làm đủ mọi điều ác, và chết không toàn thây. Để thay đổi tương lai bi thảm của con bé, tôi cầm chiếc thẻ ngân hàng với dãy số không đếm xuể, quyết tâm bước lên con đường giả nghèo. “Con yêu à, ban ngày mẹ làm bảo mẫu, ban đêm còn phải đan áo len thuê cho người ta, mẹ là một bà mẹ đơn thân vĩ đại phải làm hai công việc một ngày! Con không được tiêu tiền bừa bãi đâu nhé!”
Bà Nội Muốn Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Nguyên nhân là do bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận của người ta 200 tệ, ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi mà, việc đơn giản như vậy mà bà lại đòi người ta 200 tệ! Sao bà lại lòng dạ hiểm độc như vậy! Mặt mũi của tôi đều bị bà vứt sạch rồi!” Mọi người trong làng đều nói ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt và hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người đều khuyên ông nội đi xin lỗi. Ông nội khinh thường nói: “Bà ấy rời xa tôi thì chẳng là gì cả, nhiều nhất một tháng là bà ấy phải quay lại thôi.” Sau đó, bà nội dựa vào tay nghề nấu ăn của mình, đã gây dựng được sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, còn trở thành một người nổi tiếng trên mạng có hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo có thể kiếm được mười vạn tệ. Ông nội bắt đầu trông mong chạy theo: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay lại đi.”
Chủ Nhà Nữ Quỷ Ta bị một tờ hưu thư đuổi ra khỏi nhà. Sau đó, ta dắt theo hai đứa con, một lớn một nhỏ, dọn vào sống trong căn nhà ma ám. Chúng ta sống nương tựa vào nhau và trở thành tỷ muội với một nữ quỷ. Nhưng cuối cùng, chính tay ta đã khiến quỷ muội hồn phi phách tán.
Con Dâu Quậy Phá Trong Tiệc Đầy Tháng Của Cháu Ngoại Tiệc đầy tháng của cháu ngoại, tôi chuẩn bị một phong bao lì xì 10.000 tệ. Vậy mà con dâu lại lăn ra đất, khóc lóc giữa đông đủ quan khách: “Hôm nay nếu mẹ dám đưa 10.000 tệ này ra ngoài, con lập tức ly hôn với chồng con!” Tôi quay sang nhìn con trai. Nó biết rõ chuyện này. Con gái tôi sinh con thứ hai là bé gái, nhà chồng nó thì khinh thường ra mặt. Số tiền này không chỉ là quà gặp mặt cho cháu ngoại, mà còn là cách tôi đứng ra chống lưng cho con gái. Nhưng không ngờ con trai lại né tránh ánh mắt của tôi, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, gia đình hòa thuận thì vạn sự hưng thịnh.” Nhưng nếu cái gọi là “hòa thuận” này luôn cần ai đó hy sinh, thì có lẽ cũng chẳng đáng để giữ nữa.
Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?
Giá Hoàn Khố Lớn lên ở nông thôn tới năm mười bảy tuổi, trong kinh có người tới nói ta là tiểu thư Hầu phủ. Nhưng vừa mới vào kinh, bọn họ đã vội vàng gả ta cho một công tử bột. Sau đó hoàn khố công tử gây họa bị tịch thu nhà, ta ném cho hắn một cái liềm nói: “Phu quân, chàng theo ta về nhà làm ruộng đi.”
Giấc Mơ Làm Tiểu Thiếp Cha cướp tiền dành dụm qua đông để mua rượu, còn toan bán nương vào lầu xanh để rước tiểu thiếp về nhà. Nương không chịu được, đã lén bế tiểu muội bỏ đi. Nhưng ta không trách nương, chỉ mong nương đừng quay trở lại nữa. Bởi vì, ta sắp trở thành một tiểu thiếp mà nương ghét nhất rồi.
Giấc Mộng Vinh Quang Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Lì Xì Bị Đánh Cắp Bữa cơm tất niên, con gái tôi bị mất một nửa số tiền lì xì hơn ba vạn. Con bé khóc rất thương tâm. Mẹ tôi cuống lên, giậm chân không ngừng. Ba tôi cũng đau lòng đến không chịu nổi, vội lấy tiền lì xì của mình ra dỗ dành cháu ngoại. Con gái tôi còn nhỏ, rất nhanh đã nín khóc mà mỉm cười. Tôi coi như đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho đến khi, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và em gái mình. “Mẹ, mẹ đúng là quá thông minh! Cách này lợi hại thật đấy!” “Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng xử lý chị ấy như thế.” “Chị ấy đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc chị không để ý. Mẹ còn mắng chị, khiến chị không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Chị đúng là cần được dạy dỗ mà!” Đêm hôm đó, lòng tôi còn lạnh hơn gió tuyết ngoài cửa. Về sau, khi mẹ tôi bệnh nặng, bà yêu cầu tôi về chăm sóc.
Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.
Tổng tài bá đạo và thanh mai trúc mã đưa nữ chính ngược tâm người không thể sinh con đến cô nhi viện để nhận con nuôi. Tất cả bọn trẻ đều nhào về phía thanh mai: “Mẹ ơi, chọn con đi, chọn con đi!” Bình luận trực tiếp chạy điên cuồng: “Không thể tự sinh đã đành, ngay cả bọn trẻ trong cô nhi viện cũng không thích cô ta. Nữ chính ngược tâm thật thảm, bị chồng và thanh mai liên thủ sỉ nhục!” “Thanh mai đúng là thắng lớn! Được tổng tài cưng chiều, cả lũ trẻ cũng tranh nhau nhận cô ta làm mẹ. Nữ chính chẳng khác gì món đồ trang trí.” “Chưa đủ ngược! Để nữ chính đau khổ thêm đi! Tốt nhất là khóc ngay tại chỗ, sau này nam chính nhớ lại sẽ càng day dứt, càng đắt giá cho pha truy thê địa ngục!” Tôi nhìn đống bình luận, tức đến nỗi đôi chân ngắn nhảy dựng lên ba tấc, phóng thẳng đến chỗ nữ chính người không ai để mắt tới. Túm lấy tay áo cô ấy: “Chị ơi, chị biết nấu lẩu hầm nồi sắt không?” Nữ chính ngẩn người: “Biết… biết chứ.” Mắt tôi sáng như đèn pha: “Thế thì tốt quá! Em chỉ mê món đó! Em theo chị về nhé!”