Báo Thù

Thần Y Độc Nữ

Thần Y Độc Nữ A tỷ là một y nữ, sau khi chữa bệnh cho Quý phi, được Hoàng đế khen ngợi là diệu thủ. Quý phi ghen tuông, chặt đứt hai tay a tỷ, cười nói: “Nghe nói Tống y nữ y thuật cái thế, vậy chữa khỏi cái tay bị phế của mình đi.” Ả ta không cho tỷ tỷ ta nước và thuốc, nhìn tỷ tỷ vì mất máu quá nhiều mà chet. Sáu năm sau, Quý phi lại mắc bệnh lạ, bị tra tấn đến chet đi sống lại. Ta tiến lên bẩm báo: “Thế gian có một người, có thể trị bệnh này.” Quý phi thấy được hi vọng, hai mắt tỏa sáng: “Mau mời thần y đến, bao nhiêu bạc bổn cung đều cho!” Ta tiếc nuối lắc đầu: “Sáu năm trước, nương nương đã tự tay giet nàng.”

Tà Thần Tái Xuất

Tà Thần Tái Xuất Ta là một vị thần, chưa từng được nhận một nén hương nào. Hôm đó, một người phụ nữ khóc lóc, quỳ xuống trước mặt ta. Khi ấy, ta đang ngủ mơ màng, tiện tay chỉ cho nàng ta một con đường. Về sau, nàng ta leo lên vị trí cao, tạc tượng thần mạ vàng cho ta, rồi chuyển ta đến nơi hương khói thịnh vượng nhất. “Thần minh mở mắt, tín nữ nguyện cả đời ăn chay, chỉ cầu vinh hoa phú quý, không cầu chút tình ý chân thành.” Hả??? Nàng ta lẽ nào thờ nhầm thần rồi? Ta là một tà thần, chỉ biết giết người, ngoài ra chẳng làm được gì khác.

Lương Duyên

Lương Duyên Ta cứu một tên ăn mày, không ai biết hắn là hoàng tử bị đánh tráo trong cung, sau này được hậu thế biết đến với danh xưng là Vương gia tàn độc. Kiếp trước vì Lâm gia từng bố thí cho hắn một cái bánh bao nên hắn đã đưa cả Lâm gia đến kinh thành, hưởng hết vinh hoa phú quý. Còn ta, năm đó bị đích tỷ và đích mẫu gả cho một tên côn đồ lưu manh. Ngày thứ ba sau khi thành thân, ta bị bán vào lầu xanh, chịu đủ mọi nhục nhã mà chết. Kiếp này, ta được sống lại. Thấy đích tỷ, đích mẫu và phụ thân đối xử với tên ăn mày ta cứu về đủ kiểu khinh thường, không đánh thì mắng. Ta càng mong chờ biểu cảm của họ khi biết được sự thật.

Cùng Nhau Xuống Địa Ngục

Cùng Nhau Xuống Địa Ngục Người chị thiên tài của tôi chết vì cứu tôi. Từ đó về sau, tất cả mọi người đều hận tôi. Anh trai bắt tôi đền mạng, trúc mã từ hôn với tôi. Ngay cả trợ lý cũng coi tôi là thế thân của chị. Nhưng bọn họ đâu biết, chị nhận nhiệm vụ từ hệ thống, đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về nhà. Người chết sẽ chỉ có tôi. Trước khi chết, hệ thống tặng tôi một điều ước. “Tôi đoán cô muốn cho chị gái trở về, để đám đàn ông biết cô tốt nhường nào mà sám hối trước bia mộ của cô, đúng không?” Tôi lắc đầu: “Tôi đã chết thì bọn họ cũng đừng mong được sống, đi chết hết đi.”

Hướng Về Ánh Dương

Hướng Về Ánh Dương Mẹ tôi qua đời chưa lâu bố tôi đã cưới vợ mới. Điều kiện đầu tiên của bà ta chính là không thể giữ tôi. Tôi là con trai, bố tôi có hơi do dự. Nhưng vợ mới của bố nói bà ta sẽ sinh cho bố mấy đứa con trai, sau đó dứt khoát đổ cho tôi lấy trộm nhẫn vàng của bà ta. Tôi bị bố đánh gần chết rồi ném vào đống tuyết. Ông trời đã giữ lại cho tôi nửa cái mạng, ngày hôm sau, tôi chạy.

Người Không Tim

Người Không Tim   Mười ba năm trước, Định An Hầu phụ thân ruột của ta đã ném ta đến nhà nông chỉ vì lời nói của quốc sư: “Đứa bé gái này nhất định sẽ mang tai họa đến cho toàn bộ Hầu phủ.” Để đối phó với mẫu thân đang khóc không ngừng, ông ta đã chọn một bé gái trạc tuổi ta đưa cho bà ta, để đứa bé gái kia làm đại tiểu thư của Hầu phủ. Mười ba năm sau, bọn họ đón ta về Hầu phủ, không phải vì áy náy mà vì đại tiểu thư thay thế ta bị hoàng đế chỉ hôn cho một vương gia ngốc nghếch. Đại tiểu thư kiêu ngạo nói: “Ngươi là cô nương nhà nông, có thể gả vào vương phủ là may mắn của ngươi.” Nhưng nàng không biết, thật ra ta đã chết từ lâu, hiện tại sống trên đời này chỉ là một xác sống không tim.

Đổi Mặt Báo Thù

Đổi Mặt Báo Thù Mẹ tôi là một phục vụ làm việc trên du thuyền. Chỉ bởi vì lớn lên giống công chúa Bắc Kinh nên đã bị khoét mất mắt, chết đuối dưới biển. Công chúa nhỏ bồi thường 200 vạn, tôi không hề chớp mắt nhận lấy, ký xuống bản thỏa thuận. Hàng xóm đều nói: “Mệnh của Quế Phương thật khổ!”. “Cực cực khổ khổ nuôi ra một con sói mắt trắng, vậy mà cầm lấy tiền mua mạng của mẹ ruột để đem đi phẫu thuật thẩm mỹ!” Tôi không nói lời nào. Khuôn mặt này, chính là dựa theo khuôn mặt của công chúa nhỏ Bắc Kinh, đại minh tinh Sầm Thiến Ninh. Tôi muốn dùng bộ dạng mà cô ta chán ghét nhất này, một khuôn mặt giả giống y hệt cô ta. Đoạt lấy mọi thứ từ cô ta!

Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba

Hồi Kết Của Kẻ Thứ Ba  Khi Lâm Nguyệt Trì xuất hiện trong lễ đính hôn của tôi và Giang Tiện và mặc chiếc váy cùng dòng thiết kế với tôi. Tôi đã biết, cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tiện sẽ không thể thành. Con gái của tiểu tam từng cướp bố tôi từ tay mẹ tôi như cô ta sẽ giống như mẹ mình, cũng sẽ cướp Giang Tiện từ tay tôi. Nhưng tôi tuyệt đối không để cô ta đạt được mục đích. Tôi đã tự tay phá tan lễ đính hôn mà mình dày công chuẩn bị. Nhanh chóng rời khỏi thành phố A. Chị đây không chơi nữa.

Công Chúa Đường Nguyệt

Công Chúa Đường Nguyệt Hoàng huynh hận ta thấu xương. Cho rằng ta là người đã đẩy người trong lòng hắn xuống vách núi. Sau đó hắn đăng cơ làm vua, người trong lòng hắn mặc một bộ váy trắng quay về, được lập làm Hoàng Hậu. Còn ta thì bị nhốt vào u đình, sống không bằng chết. Hắn để mặc cho nàng ta làm nhục ta, giẫm đạp tôn nghiêm của ta, ép ta phải quỳ xuống xin lỗi. Lại không biết ta đã trúng độc rất nặng rồi, chẳng còn bao nhiêu thời gian sống sót nữa. Vào lúc người trong lòng hắn huênh hoang hống hách khoe khoang chuyện nàng ta đang mang long thai, thì ta đang siết chặt con dao giấu trong tay áo, đâm một nhát vào bụng nàng ta: “Thích Oản Oản, cùng chết đi!” Sau khi giết Thích Oản Oản, ta cũng chết vì trúng độc. Thế nhưng không ngờ khi mở mắt ra, ta đã trọng sinh về năm mười sáu tuổi. Khi đó Thích Oản Oản còn chưa nhảy núi giả chết, ta vẫn còn là công chúa Đường Nguyệt lá ngọc cành vàng của Đại Chiếu. Nhìn Thích Oản Oản lặp lại chiêu cũ giống như kiếp trước, ta cười lạnh. Muốn giả chết hả? Vậy để ta cho ngươi chết thật luôn!

Cẩn Hòa

Cẩn Hòa Ta cứu một nữ nô từ quân doanh, để ả khỏi bị người nhục mạ. Chàng thanh mai trúc mã của ta vốn chẳng ưa ả, thế mà trong tiệc cưới của chúng ta, lại vu cho cha ta tội thông địch bán nước, ngay tại chỗ xử tử cả nhà ta. Chỉ tha cho mình ả. Hóa ra từ lâu, hai người họ đã lén lút qua lại với nhau. Ả tát ta một cái thật mạnh, cười một cách độc địa. “Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta hầu hạ, đây chính là hậu quả, cũng nên cho ngươi nếm thử mùi vị bị ngàn người cưỡi.” Ả ném ta vào quân doanh làm quân kỹ. Vì chút tôn nghiêm còn sót lại, ta đã tự tử trong doanh trại. Ta được tái sinh, trở về ngày đầu tiên gặp nữ nô, nhìn ả bị người ta cưỡng ép đè dưới thân, gào khản cả giọng cầu xin ta cứu giúp.

Phu Quân Diệt Lộ

Phu Quân Diệt Lộ Khi nắm lấy bàn tay phải lạnh ngắt của trượng phu trong q/uan t/ài, ta kinh hoảng phát hiện, kẻ nằm trong đó lại là đệ đệ song sinh của chàng. Mà người mặc trường sam nho sinh, đang ôm lấy đệ muội để an ủi, lại chính là phu quân của ta, thế tử Hầu phủ, Phó Cẩn! Ta sững người, không ngờ vì ái tình mà chàng cam lòng từ bỏ thân phận tôn quý. Nào hay mọi chuyện vốn đã nằm trong tính toán của chàng, chỉ đợi giây phút này để danh chính ngôn thuận kiêm thừa hai phòng, vừa giữ được người, vừa giữ được quyền. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính. Phó Cẩn không hề biết, ta đã mang thai được hai tháng… Nếu chàng không cần thân phận thế tử, vậy thì cứ an phận sống như kẻ bên chi đi.

Nhân Quả Duyên Hành

Nhân Quả Duyên Hành Tôi vốn là linh hồ trong núi, sau khi tu hành thành người thì xuống núi trải qua nhiều kiếp nạn. Trên đường đi tôi gặp một cô gái chết không nhắm mắt. Và gương mặt cô ấy trông giống hệt tôi. Nhân quả duyên hành, tôi đeo huy hiệu trường của cô ấy lên, điều tra nguyên nhân cái chết của cô ấy.

Sát Ái

Sát Ái   Hầu gia đối với phu nhân tình sâu như biển, là kẻ si tình nổi tiếng khắp kinh thành. Vì để thử thách tình yêu của hắn đối với mình sâu đậm đến đâu, thỉnh thoảng phu nhân sẽ đưa những nha hoàn xinh đẹp như hoa lên giường của hắn. Hầu gia luôn có thể ngồi mà không loạn, thậm chí cho những nha hoàn đó một kiếm ngang cổ, để thể hiện tình cảm sâu nặng với phu nhân. Hai người, một người đưa, một kẻ giết, thuận vợ thuận chồng, ngày càng ân ái. Cho đến tiệc ngày xuân, tỷ tỷ nhận lời mời đến Hầu phủ biểu diễn, nhưng lại bị phu nhân chuốc thuốc, tặng cho Hầu gia. Lần đó, Hầu gia không từ chối. Cơn ghen của phu nhân nổi lên, chém đứt mười đầu ngón tay của tỷ tỷ, khiến cho tỷ ấy chịu mọi loại hành hạ mà chết. Sau đó, ta vào Hầu phủ, trở thành nha hoàn thân cận của phu nhân.

Giang Ngư

Giang Ngư Thị tẩm xong, ta lén lút mang tới một bát canh tránh thai. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: 【Nữ chính hồ đồ quá! Hoàng thượng khó có con, mà nàng lại trời sinh thể chất dễ mang thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là phú quý vinh hoa vô tận, còn uống canh tránh thai làm gì!】 【Đúng vậy, sau khi nữ chính sinh con, Hoàng thượng còn độc sủng nàng, vinh quang biết bao】 Ta cười lạnh trong lòng. Đời trước, ta chính là tin vào những lời nhảm nhí này. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, sinh cho Hoàng thượng ba trai hai gái. Nhưng bọn chúng đều bị hắn ôm đi, giao cho hoàng hậu thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng. Bọn họ vợ chồng con cái thành đàn, ân ái mặn nồng, ngồi vững giang sơn. Còn ta, thân thể tổn hại, thê thảm chết đi. Đời này, ta muốn xem thử, một vị hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững ngôi vị hoàng đế đây?

Thằng Đàn Ông Khốn Nạn

Thằng Đàn Ông Khốn Nạn Khi tôi đang ở những tháng cuối thai kỳ, tôi bị người ta lôi vào một con hẻm nhỏ. Khi được cứu ra, tử cung đã vỡ, đứa bé đã thành hình cũng chết trong bụng. Chồng tôi tức giận, đem mấy tên đó tống hết vào tù. Em gái nuôi của chồng, cũng là bác sĩ sản khoa, đỏ mắt, tự tay phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho tôi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng em gái nuôi nghẹn ngào. “Anh à, tuy đại sư nói đứa bé trong bụng chị Tranh Tranh sẽ khắc chết con trai chúng ta, nhưng có rất nhiều cách để khiến chị ấy sảy thai mà, làm vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không? Em thấy rất hối hận, lẽ ra em nên khuyên can anh.” Chồng tôi nghiến răng: “Tôi chỉ bảo tên kia làm cho cô ta sảy thai, ai ngờ hắn dám làm nhục Tranh Tranh!” “Chỉ tại chị ấy tâm tư không tốt, lúc nào cũng muốn dựa vào con cái để trèo cao, lần này coi như cho chị ấy một bài học.” “Mất đi sự trong sạch cũng không sao, có danh phận phu nhân nhà họ Cận bảo vệ, chẳng ai dám xem thường cô ta. Sau này chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, tôi sẽ bù đắp cho cô ta thật tốt.” Nước mắt lặng lẽ trào ra. Thì ra mối nhân duyên mà tôi vẫn ngỡ là ông trời ban cho, chỉ là một màn lừa gạt được sắp đặt kỹ lưỡng. Ngay từ đầu đến cuối, tôi chỉ là tấm bình phong che giấu mối quan hệ mờ ám giữa hai anh em bọn họ. Lau khô nước mắt, tôi gọi cho đối thủ của Cận Lâm Thừa: “Cậu Tần, có một vụ giao dịch lớn, cậu có muốn làm không?”

Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng

Đằng Sau Vẻ Hào Nhoáng Tôi có một người chị sinh đôi, tên là Lương Đình. Từ nhỏ, chị tôi đã được sống như một công chúa ở thành phố lớn, còn tôi ngay khi mới sinh đã bị giao cho bà nội. Bà tôi qua đời khi tôi mới 15 tuổi, lúc đó tôi mới được đưa về thành phố. Mọi người đều nói rằng dù chúng tôi có vẻ ngoài giống nhau, nhưng một người là công chúa còn người kia là thôn nữ. Khi tôi 18 tuổi có thành tích thi đại học, tôi đậu vào một trường cao đẳng, còn chị tôi đậu vào Thanh Hoa. Mẹ tôi tự hào nói: “Chọn Đình Đình hồi đó quả thật là đúng, con bé thật xuất sắc, lại có thể vào được Thanh Hoa!” Tôi nghe vậy, chỉ mỉm cười nhẹ: “Bố mẹ, hai người có thật sự phân biệt được con và Lương Đình không?”

Trưởng Công Chúa

Trưởng Công Chúa Tỳ nữ của ta là một nữ tử xuyên không. Nàng tự cho rằng bản thân giấu rất kỹ. Nhưng thực tế ta đã nhìn thấu lai lịch của nàng từ lâu. Bởi vì trước nàng, ta cũng từng ban chết cho một đồng hương của nàng. Sở dĩ giữ lại cái mạng nhỏ của nàng… Là vì ta thấy nàng có chút khác biệt so với nữ tử xuyên không trước đó.

Ánh Trăng Sáng Của Gã Chồng Cặn Bã

Ánh Trăng Sáng Của Gã Chồng Cặn Bã Sau khi tôi chết ba tháng, người chồng tám mươi bảy tuổi của tôi đã kết hôn với mối tình đầu từ bảy mươi năm trước. Hôn lễ của họ được tổ chức vô cùng hoành tráng long trọng. Chồng tôi ôm mối tình đầu khóc không thành tiếng: “Yêu em là điều xuyên suốt cuộc đời anh.” Con gái tôi cũng khóc, vỗ tay tán thưởng: “Tình yêu vĩ đại biết bao, bố, con ủng hộ bố tìm thấy tình yêu đích thực của mình.” Còn tôi cảm thấy như nuốt phải ruồi chết, họ là tình yêu đích thực, vậy tôi là gì? Sáu mươi năm hôn nhân cùng với những hy sinh của tôi là gì? Chẳng lẽ tôi là kẻ xui xẻo? Mở mắt ra, tôi nhận ra mình đã trở về những năm 60, khi đó Vương Thiệu Hải vừa mới vào thành phố, còn đang theo đuổi tôi không ngừng. Tôi cười lạnh, giẫm nát bó hoa hồng anh ta tặng, lạnh lùng nói với anh ta: “Tình yêu của anh với bản thân anh đều khiến tôi kinh tởm như nhau.”

Ma Quân Khó Dỗ

Ma Quân Khó Dỗ Ta là nữ phụ phàm nhân độc ác trong truyện Tiên ma. Nam chính Cố Yến vì để nữ chính ghen, đã chọn cứu ta trước, sau khi nữ chính Tạ Ương Ương nhảy xuống vực thì mất tích. Cố Yến trong một đêm thành ma, điên cuồng tàn sát thành trì. Khi ta và bốn mươi vạn dân chúng phàm nhân ở thành Cẩm Châu bị tàn sát sạch sẽ, Tạ Ương Ương cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn ôm chặt lấy nàng, nghiến răng nói bên tai nàng: “Nếu còn dám chạy, cô sẽ giết hết người trong thiên hạ để chôn cùng nàng.” Còn ta hóa thành du hồn, tồn tại trong oán niệm vô tận suốt ngàn năm, khi tỉnh lại lần nữa thì ta đã bị trói buộc với một thứ gọi là hệ thống. Nó nói với ta rằng, nó đến từ thế giới khác, còn thế giới ta đang ở chỉ là một quyển sách, bất kể ta có đầu thai bao nhiêu lần, ta cũng không thoát khỏi số phận của nữ phụ độc ác, ta sẽ bị họ giẫm đạp xuống bùn đen, đời đời kiếp kiếp không được chết tử tế.

Hoa Đào Nở Rộ

Hoa Đào Nở Rộ Tiểu thư không thể sinh con, đành nhờ nha hoàn trong phủ tính bát tự, cuối cùng chọn ta đi sinh con cho cô gia. Tiểu thư khóc lóc van xin ta giúp nàng ta chuyện này, nói rằng nàng ta sẽ không bạc đãi ta, cũng sẽ coi đứa con của ta như con đẻ của mình. Nhưng cho dù nàng ta không khóc, ta còn có thể phản kháng được sao? Nhưng ai mà ngờ, lúc ta sinh con bị băng huyết, không một ai để ý đến ta. Khi ta thoi thóp hơi tàn lại chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tiểu thư—— “Trai hay gái?” “Coi như nó có phúc.” “Gọi đại phu làm gì, chết thì chết thôi, vứt xuống ao đi, dù sao cũng vô dụng rồi.”