Báo Thù

Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…

Bánh Bao Máu Kiếp trước tôi vì mang thai long phụng mà bị cô hàng xóm hiếm muộn căm ghét. Cô ta cho thu/ốc d/iệt c/ỏ vào món thịt kho, đ/ầu đ/ộc tôi đến ch/ế/t, một x/á/c ba mạ/ng. Trước khi chế/t, tôi thấy cô ta điên cuồng đạp mạnh vào bụng bầu của tôi, miệng cười man dại: “Ha ha, để xem cô còn dám khoe nữa không!” “Có bầu thì ngon lắm hả? Mang thai long phụng thì sao? Tôi cho cô không sinh nổi con luôn!” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày mình vừa phát hiện mang thai. Trong thang máy, chồng tôi – Cố Minh – đang cẩn thận đỡ tôi: “Giờ cơ thể em yếu lắm, phải chú ý đấy.” Tôi ngoảnh lại, thấy ngay sau lưng mình là Hà Thúy Phương – và trong tay cô ta là một hộp bưu phẩm đã bị bóc ra, bên trong rõ ràng là một chai thuốc trừ sâu. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm u rợn người.

Mười Năm Trả Hận Kiếp trước, ta bị Thái tử phi giam cầm trong mật thất mấy năm. Chỉ vì nàng ta bẩm sinh thể hàn, không thể mang thai nên đã dùng ta để thay mận đổi đào. Sau khi sinh được hai người con trai, ta liền bị bọn họ âm thầm xử tử. Ta trùng sinh vào năm sáu tuổi, bị Thái phó, cha ruột của mình phái sát thủ đuổi giết nhưng cuối cùng lại được tên sát thủ đó tha mạng. Một năm kia, Thái tử phi thay thế ta trở thành đích nữ của Thái phó. Những việc này đều diễn ra đúng như quỹ tích kiếp trước. Nhưng có một thứ không giống. Tên sát thủ đã tha cho ta một mạng lần này không bỏ mặc ta tự sinh tự diệt, vì lúc ở trong phủ ta đã trộm được một hộp đông châu thượng hạng để đổi lấy hắn sẽ dạy ta võ công, y thuật cùng cách giết người. Ta cũng tránh đi người nông phụ đã nhận nuôi ta ở kiếp trước, đi bộ mười dặm để tìm tới một nữ quan từng sống trong cung, mỗi ngày dạy ta đọc sách, viết chữ, học cách đối nhân xử thế. Về sau, tất cả bọn họ đều làm việc cho ta. Ta đã chuẩn bị cho trận báo thù này suốt mười năm.

Hãy Bảo Vệ Mẹ! Đứa con ngoài giá thú mà bố tôi giấu kín suốt 8 năm cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Mẹ tôi quyết tâm vạch rõ ranh giới với ông ta, không ngần ngại rời khỏi nhà. Lần này tôi đã ngăn cản mẹ tôi. Bởi vì tôi đã được sống lại. Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo, sẽ chet rất nhanh thôi, chừng nào ông ta mất thì toàn bộ tài sản đứng tên ông sẽ thuộc về mẹ con tôi.

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thừng thú nhận anh và mối tình đầu – Bạch Nguyệt Quang của anh có một đứa con riêng bên ngoài. “Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi cũng sẽ không què mất một chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Nhưng em yên tâm, ngoài đứa con đó ra, anh chưa từng vượt qua giới hạn nào cả.” Ngay cả con trai tôi cũng lên tiếng: “Mẹ, vì mẹ mà dì Phương và ba đã bỏ lỡ cả đời. Chuyện nhỏ này, mẹ cũng không thể tha thứ cho ba sao?” Bọn họ đứng trước giường bệnh của tôi, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngoài cuộc. Tức đến mức tôi lên cơn đau tim, cấp cứu không kịp. Lúc mở mắt ra, tôi không ngờ mình đã quay về ba mươi năm trước. Người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Vệ Đông nhìn tôi chăm chú: “Hứa Lệ Nhiên, tuy em không xinh đẹp, cũng chẳng có học thức, nhưng anh vẫn muốn cưới em.” Lần này, tôi đẩy tay anh ta ra, thản nhiên nói: “Tôi không muốn.”

Mang Thai Tám Tháng, Chồng Vẫn Bắt Tôi Vào Bếp Tôi đang mang thai tháng thứ 8, vậy mà Cố Chi Ngôn vẫn ép tôi tự tay vào bếp, nấu một bàn đầy đồ ăn. Gọi đám bạn thân đến nhà ăn mừng sinh nhật hắn. Chơi trò “Thật lòng hay mạo hiểm”, Tô Tuyết cố tình thua cuộc, chọn “thật lòng”. Cô ta chỉ vào bụng bầu to tướng của tôi rồi cất giọng châm chọc: “Chị An Nhiên ấy hả, rạn da nhìn mà phát khiếp, như có cả đàn giòi bò qua vậy đó.” Mọi người lập tức bật cười ầm ĩ, tiếng cười châm biếm dội vào tai tôi, khiến chút tự trọng cuối cùng cũng không còn chỗ đứng. Tôi cố nén nước mắt, yêu cầu cô ta xin lỗi. Nhưng Cố Chi Ngôn lại lạnh mặt. “Tiểu Tuyết chỉ đùa tí thôi, em nghiêm trọng gì chứ? Không muốn ăn thì khỏi ăn!” Đêm đó mưa như trút, hắn đuổi tôi, đang mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ra khỏi nhà. Rồi quay sang bạn bè, cười đắc ý: “Bầu tám tháng rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ấy hả? Mập như heo, ngoài tôi ra còn ai muốn cô ta?” “Đợi đấy, chưa tới mười phút cô ta sẽ quay lại, quỳ xuống xin lỗi cho mà xem.” Nhưng lần này, hắn tính sai rồi. Tôi xoay người xuống lầu, không chút do dự bắt xe đến bệnh viện, đặt lịch phẫu thuật đình chỉ thai nghén. Loại đàn ông như thế… Không xứng làm cha.

Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…

Thiên Kim Giả Có Hệ Thống Trao Đổi Sau khi được cha mẹ ruột tìm thấy, tôi và thiên kim giả bị ràng buộc vào hệ thống trao đổi. Ngày có kết quả thi đại học, tổng điểm của cô ta là 748. Thiên kim giả kích động đến mức vặn vẹo. “Hàng giả thì sao? Người được ông trời thiên vị không phải chính là tôi sao.” Cô ta nhận được thông báo nhập học của Đại học Bắc Đại, còn tôi vừa vặn được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa. Cười chết, điều cô ta không biết là trong lúc đổi điểm, cô ta còn được giao nhiệm vụ công lược tên cặn bã. Ngày đầu tiên đến trường, cô ta liền nghe thấy tiếng hệ thống cảnh báo: [Nhiệm vụ công lược thất bại, vật chủ sắp bị xóa sổ. 】

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình Tôi đã được tái sinh. Vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở ngân hàng, bên cạnh là mẹ và em trai tôi. Hai người đang nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trong tay tôi, còn không ngừng thúc giục: “Con còn chần chừ cái gì? Mau rút tiền ra, không thì căn hộ tốt đều bị cướp hết mất.” Nhìn hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại nhìn thoáng qua sổ tiết kiệm trong tay. Đây là toàn bộ tài sản của tôi và Quý Hưởng! Tôi nhét sổ tiết kiệm vào trong túi, đứng dậy rời đi. Mẹ tôi đuổi theo túm lấy cánh tay tôi, vội hỏi: “Con đi đâu vậy?” Em trai tôi chặn trước mặt tôi không cho tôi đi: “Đưa tiền cho tôi!” Tôi không nói hai lời giơ tay tát nó một cái, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Kiếp trước, tôi làm Phù đệ ma* suốt cả một đời. {*Theo lời giải thích của 1 bạn thì Phù đệ ma: chỉ những cô gái bị bố mẹ tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.} Đem những món đồ đáng giá đưa hết cho em trai Lưu Đông, nhưng kết quả là gì? Ly hôn với Quý Hưởng không lâu, tôi liền mắc bệnh nan y. Lúc nằm ở bệnh viện không có tiền chữa trị, Lưu Đông ngay cả mặt cũng lười lộ, mẹ ruột của tôi ngược lại lại tới, cũng mang cho tôi một bình bách thảo khô. Mặc dù sống lại một đời, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của bà ấy lúc đó. Vẻ mặt bà ấy chán ghét, đại khái là cảm thấy xui xẻo: “Chet sớm đầu thai sớm. Không đâu lại mắc loại bệnh này, đừng làm ảnh hưởng đến vận may của em trai mày!” Khi thuốc tràn vào cổ họng của tôi, cảm giác nóng rát như lửa, cố đốt cháy lồng ngực, lòng tôi tràn ngập hận thù. Tôi muốn biến thành á c q uỷ đ òi m ạng. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, đã giúp cho tôi sống lại!

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!

Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Hủy Hôn Càng Sớm Càng Tốt Tôi đã cùng Tạ Trầm đi từ tay trắng đến khi sở hữu khối tài sản kếch xù, vậy mà bạn gái cũ của anh ta lại đứng trước mặt tôi nói một câu: “Tôi sẽ từng bước giành lại Tạ Trầm từ tay cô.” Ủa? Lúc loài người tiến hóa, có phải cô ta trốn kỹ quá nên lỡ mất không? Mấy lời súc sinh như vậy mà cô ta cũng nói ra được sao. Kết quả, hay thật, tôi tưởng lịch sử tiến hóa chỉ bỏ sót mỗi cô ta. Ai ngờ còn sót thêm một tên nữa.

Phụ Nữ Hà Tất Làm Khổ Phụ Nữ Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ vừa vào làm ở phòng tài vụ, lập tức nhắm thẳng vào tôi mà gây sự. Báo cáo chi phí của tôi thì nửa năm chưa duyệt, lúc thì viện cớ hóa đơn không hợp lệ, lúc thì kiếm chuyện hành hạ đủ đường. Tôi tìm cô ta nói lý, bảo đừng có mà chơi cái trò đấu đá nữ nhi. Cô ta trả lời mặt tỉnh bơ: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang làm đúng quy trình thôi.” Đến gần ngày khóa sổ, cô ta lại quăng cho tôi một khoản công tác phí lớn, nói hóa đơn chưa kiểm tra nên không được duyệt. Nhưng rõ ràng việc đó là trách nhiệm của phòng tài vụ. Tôi nén giận làm thay phần của cô ta, tra xong hóa đơn đưa lại, thì cô ta lại lạnh lùng nói: “Phải xếp hàng, tháng sau quay lại.” Tháng sau? Tháng sau là khóa sổ rồi, hóa đơn không được duyệt sẽ mặc định vô hiệu. Tôi cười nhạt: Được thôi, không duyệt thì thôi. Dù sao cái đơn này cũng là lãnh đạo nhờ tôi làm hộ mà.

Tái Sinh Từ Tàn Tro Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay ăn chay niệm Phật, lạnh nhạt vô dục của tôi bỗng nhiên tát tôi một cái. Lý do là vì đứa con riêng của anh ta với tiểu tam bị tai nạn xe, anh ta cho rằng là tôi thuê người làm chuyện đó. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không muốn nhịn nữa. Chỉ muốn buông bỏ tất cả, làm cho mọi người cùng sống không yên. Về sau, anh ta điên cuồng tìm cách bù đắp, nhưng chẳng thể nào quay lại được nữa.

Du Thanh Trùng Sinh Ký Sau khi “bạch nguyệt quang” của chồng tôi kết hôn, anh ta đã nh/ảy lầ/u t/ự t/ử. Trước khi nh/ảy, anh ta còn cẩn thận để lại di chúc. Muốn đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho đứa con riêng chưa chào đời trong bụng “bạch nguyệt quang”. Đứa con ngoài giá thú khiến người ta phát tởm. Còn tôi – chính thất, vợ hợp pháp – thì đến một cổ phần công ty cũng không có. Cuối cùng trở thành nhân viên đi làm thuê cho “bạch nguyệt quang”. Lần nữa sống lại. Nhìn người đàn ông trước mắt, trong ánh mắt tôi thoáng hiện lên một tia chán ghét. Thích làm nam chính si tình lắm đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ tiễn cả anh và “bạch nguyệt quang” cùng xuống địa ngục.

Lưu Luyến Không Rời Em trai 4 tuổi đổ thuốc trừ sâu vào thùng gạo. Tôi thấy vậy, liền đốt cả thùng lẫn gạo để tránh họa. Bà nội về nhà, biết chuyện liền giáng cho tôi một bạt tai, chửi tôi là cái đồ phá hoại, phí của giời. Ba mẹ về không có cơm ăn, lập tức lao vào đánh tôi túi bụi, đàn ông đàn bà phối hợp, không chừa chỗ nào. Tôi bị đánh đến mức thành người tàn tật. Từ đó, trong cái nhà vốn trọng nam khinh nữ này, tôi càng trở nên vô hình, sống dở ch .t dở. Năm 14 tuổi, chỉ vì em trai muốn có máy tính chơi game, tôi bị bán cho một lão độc thân chuyên b ạ.o h ành ở làng bên để làm vợ. Cả đời tôi từ đó trôi tuột trong tăm tối và nhục nhã. Mãi đến một ngày, khi mở mắt lần nữa… Tôi quay trở về đúng thời điểm em trai đổ thuốc diệt cỏ paraquat vào thùng gạo. Lần này, tôi không dại dột tự xử lý hậu quả thay nó nữa. Bà nội người tiết kiệm suốt cả đời, vẫn là câu nói quen thuộc: “Rửa sạch rồi nấu tiếp, gạo trắng như thế chẳng lẽ để uổng phí à?”

Tình Yêu Không Bằng Danh Tiếng Nữ diễn viên trẻ mới nổi nổi tiếng thẳng tính Trần Bạch Chi cùng tôi tham gia một chương trình hẹn hò truyền hình. Cô ta miệng nhanh hơn não, nói tôi từng đổi mười tám bạn trai, không nên tham gia show hẹn hò mà nên đi khám phụ khoa. Buổi livestream bị gián đoạn đột ngột, tôi yêu cầu cô ta lên tiếng đính chính. Ngay sau đó, cô ta đăng đàn phát biểu công khai trên mạng: “Chỉ tại tôi quá thẳng tính, quên mất đàn chị giỏi che giấu cỡ nào. Giới giải trí tối tăm hơn tưởng tượng nhiều.” Chỉ sau một đêm, tôi bị biến thành thế lực đen tối trong giới, còn cô ta dựa vào sự kiện này mà nổi lên như diều gặp gió, được tôn vinh là “người đầu tiên dám nói thật trong giới giải trí”. Để bảo vệ cho sự “thật thà” của cô ta, ảnh đế thanh mai trúc mã của tôi tự mình ra mặt che chở, trở thành người bảo hộ cho cô ta. Sau hàng loạt “tiết lộ thẳng thắn” của cô ta, tôi bị dính đủ loại tin đồn, đối tác đồng loạt hủy hợp đồng, cuối cùng thậm chí còn bị fan cuồng của cô ta tông xe chết. Sau khi tôi chết, Trần Bạch Chi nhanh chóng thay thế tôi, trở thành “nhất tỷ” mới trong giới. Lần nữa mở mắt, tôi trở về đúng ngày quay chương trình hẹn hò kia.

Song Sinh Báo Thù Hoàng đế gặp ác mộng. Sau khi hắn thức dậy đã hạ lệnh giết chết tất cả các bé gái sinh vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm Thìn. Cha nương vì bảo vệ tỷ tỷ mà bị loạn côn đánh chết, phơi thây nơi hoang dã. Hoàng đế cho rằng mầm tai họa đã được diệt trừ sạch sẽ. Nhưng hắn không biết ta và tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi.