Báo Thù
Người Không Tim Mười ba năm trước, Định An Hầu phụ thân ruột của ta đã ném ta đến nhà nông chỉ vì lời nói của quốc sư: “Đứa bé gái này nhất định sẽ mang tai họa đến cho toàn bộ Hầu phủ.” Để đối phó với mẫu thân đang khóc không ngừng, ông ta đã chọn một bé gái trạc tuổi ta đưa cho bà ta, để đứa bé gái kia làm đại tiểu thư của Hầu phủ. Mười ba năm sau, bọn họ đón ta về Hầu phủ, không phải vì áy náy mà vì đại tiểu thư thay thế ta bị hoàng đế chỉ hôn cho một vương gia ngốc nghếch. Đại tiểu thư kiêu ngạo nói: “Ngươi là cô nương nhà nông, có thể gả vào vương phủ là may mắn của ngươi.” Nhưng nàng không biết, thật ra ta đã chết từ lâu, hiện tại sống trên đời này chỉ là một xác sống không tim.
Hôn Nhân Là Mồ Chôn Tình Yêu? Lần đầu tiên sau khi kết hôn, con gái tôi bị bạo hành gia đình. Nó khóc chạy về nhà, nói với tôi rằng muốn ly hôn. Tôi nói, vậy thì ly hôn đi. Nhưng thằng con rể không chịu, cười nhăn nhở: “Chẳng phải chỉ là vợ chồng cãi nhau sao? Lần sau tôi kiềm chế một chút, không ra tay mạnh là được rồi.” Con gái không muốn quay về với hắn. Ngay trước mặt tôi, hắn đe dọa con bé: “Cô không về, thì tôi cũng chẳng về. Cô biết mà, tôi hay uống rượu, uống say rồi… đừng để tôi nhận nhầm mẹ cô thành cô đấy.” “Mẹ, con về với anh ta.” Con gái không còn cách nào, tôi cũng chỉ có thể an ủi: “Về đi con, cuộc sống mà, vẫn nên cố gắng sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá.” Nó đi từng bước, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn, mắt sưng húp vì khóc. Đúng là đứa ngốc, bao nhiêu vinh hoa phú quý trời ban như thế mà không biết vui, sao lại buồn đến mức này chứ?
Đùi Gà Không Dành Cho Tôi Những năm 90, vật tư khan hiếm. Trong nhà hiếm lắm mới hầm được một con gà, vậy mà mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai bác Vương hàng xóm. Lúc ăn cơm, ba hỏi đến, mẹ lại nói là tôi ăn. Tôi không nhận, mẹ lập tức chửi tôi là đồ nói dối. “Chính là mày ăn! Chính là mày ăn! Ăn rồi còn không nhận! Tao đánh ch .t cái đồ nói dối như mày…” Cuối cùng, mẹ thật sự lỡ tay đánh ch .t tôi. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về bàn cơm hôm đó. Mẹ cười gượng, nói: “Đùi gà là Phương Phương ăn đấy.” Lần này, tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Cha! Đùi gà là con ăn! Con sẽ không nói là mẹ đưa cho bác Vương đâu!”
Lối Thoát Sau Cơn Ác Mộng Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”
Mỹ Nhân Sứ Làng tôi nổi tiếng với mỹ nhân sứ. Nhưng các cô gái trong làng không hề biết rằng, quy trình chế tác mỹ nhân sứ không hề đơn giản. Tôi và chị họ lại càng không biết rằng, chính chúng tôi cũng là những mỹ nhân sứ được làng nuôi nấng cẩn thận. Vào tiệc sinh nhật 18 tuổi của chị họ, tôi nhận được một mảnh giấy, trên đó chỉ có một chữ: “Chạy.”
Hoài Bão Của Thi Nghi Muội muội ta tư tình với người khác, đánh rơi khăn tay tại hiện trường. Để che giấu chân tướng, nàng vu oan cho một thư sinh nghèo kinh bạc mình, đánh gãy cả hai chân của hắn. Vì không đành lòng, ta lén mời đại phu chữa trị cho thư sinh, lại tặng một nghìn lượng bạc. Về sau, thư sinh đề tên bảng vàng, trở thành trọng thần trong triều, liền đến cửa cầu hôn ta. Ta cho rằng, đây là lương duyên trời định. Nhưng rồi, ngày muội muội bị trượng phu say rượu đánh chết. Hắn ngồi trầm mặc cả đêm, sau đó bóp chặt cổ ta, nói: “Lúc trước nếu không phải vì ngươi xen vào việc của người khác.” “Ta và Dung Dung đã sớm ở bên nhau.” “Là ngươi đã hại chết nàng.” Hắn hận ta thấu xương, tra tấn ta bằng đủ mọi cách. Ta bị rút mười ngón móng tay, đánh gãy hai chân, rồi chết cóng trong một đêm tuyết rơi. Lần nữa mở mắt ra, ta đã trở về ngày mà muội muội yêu đương vụng trộm.
Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.
Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố. Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi. Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó. Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến. Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước. Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình. Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.
Người Đi Trong Gió Lạnh Sau kỳ thi Đại Học, trong chuyến du lịch tốt nghiệp, tôi gặp Cố Đường Sinh. Giống như thiên lôi đánh trúng địa cầu, tôi yêu anh ấy đến ch .t đi sống lại. Cho đến ngày anh ấy ném một que thử thai trước mặt bố tôi. “Trưởng phòng Lâm, con gái ông mang thai. Đứa trẻ là của tôi, nhưng tôi chuẩn bị đá cô ấy.” Cố Đường Sinh biến mất khỏi thế giới của tôi. Hóa ra, anh ấy ở bên tôi chỉ để trả thù cho mối tình đầu. Sau đó, bố tôi qua đời, mẹ tôi phát điên. Mười năm sau, tôi lại gặp Cố Đường Sinh.
Thứ Nữ Đạp Phượng Đích tỷ của ta thích nhất là tỏ vẻ thanh cao. Hoàng đế hạ lệnh sắc phong nàng ta làm Thái tử phi, nàng ta lại quỳ dưới mưa năm canh giờ, xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra: “Huyền Minh ca ca vẫn luôn coi nô tỳ là huynh đệ, nô tỳ sao có thể làm chậm trễ hôn sự của ngài được?” Thái tử bị vả thẳng mặt, trong cơn giận dữ cưới ta làm thê. Sau khi đích tỷ biết chuyện, nàng ta đấu tranh hết mình được vị trí làm thiếp liền quay ra chỉ trích ta: “Loại thứ nữ thấp hèn như ngươi quả nhiên là chỉ biết dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ người khác.” Sau khi Thái tử kế vị, đích tỷ đứng ngoài cung Cảnh Nhân với ánh mắt tràn trề hy vọng: “Ta chỉ mong chiếm được trái tim chàng, được ở bên chàng mãi mãi. Vốn từ đầu ta đã không hề quan tâm đến ngôi vị Hoàng hậu.” Sau này, thứ nữ như ta mặc phượng bào bước vào trung cung. Trưởng tỷ mặt tái mét, ngu ngốc kéo cổ áo Hoàng đế hỏi: “Huyền Minh ca ca, năm đó ta quỳ trước Dưỡng Tâm điện, vì chàng quỳ dưới mưa năm canh giờ, chàng đã nói sẽ không bao giờ phụ ta, chẳng lẽ chàng quên rồi sao?” “Ả ta là thứ nữ! Sao có thể xứng đôi với chàng bằng một đích nữ như ta được?”
Trở Về Làm Công Chúa Duy Nhất Chị gái nói rằng chị muốn làm công chúa duy nhất trong nhà, nên đã lập mưu để bọn buôn người bắt cóc tôi đi. Thậm chí còn chuẩn bị sẵn giấy chứng tử cho tôi, khiến tôi bị xem như người đã chết, không ai tìm kiếm. Sau khi bị bắt cóc, tôi bị bán thẳng vào vùng núi sâu. Sống mười năm cùng heo trong chuồng, ăn uống như súc vật, lại thường xuyên bị gia đình đã mua tôi đánh đập hành hạ, trên người không còn chỗ nào lành lặn. Vừa tròn mười lăm tuổi, tôi lại bị họ bán tiếp một lần nữa. Lần này, tôi bị gả cho một lão góa vợ già trong làng. Vì cơ thể quá yếu, đứa con trong bụng không giữ được, sau đó tôi lại rơi vào cuộc sống địa ngục, ngày ngày bị đánh đập hành hạ. Cho đến khi tôi may mắn trốn thoát khỏi núi, được cảnh sát đưa về nhà, thì phát hiện trong nhà lại có thêm một người anh trai. Anh ta cực kỳ ghét tôi, cùng chị gái liên thủ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi không còn nơi nương tựa, cuối cùng chết đói dưới chân cầu. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bắt cóc năm xưa. Chị à, kiếp này hãy để em làm công chúa duy nhất trong nhà.
Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”
Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.
Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!
Ăn Cháo Đá Bát Đoạn Gia Hi là người chồng tôi tự mình chọn ở trại trẻ mồ côi. Hai mươi năm sau, hắn trở thành sói mắt trắng đ âm sau lưng ba mẹ tôi, mơ tưởng đến tài sản nhà tôi. Cuối cùng lấy tài sản nhà tôi làm sính lễ, cầu hôn với bạch nguyệt quang, người từng ở cùng trại trẻ mồ côi với hắn. Tôi ôm hận mà chet, lại trở về ngày cùng ba mẹ bước vào cô nhi viện.
Vả Mặt Con Gái Bảo Mẫu Thích Nói Dối Bị vu oan là tiểu tam mang theo con riêng trèo cao đổi đời. Còn cô ta lại là thiên kim tiểu thư bị đuổi khỏi nhà, sống uất ức đáng thương. Kiếp trước, tôi bị những lời đồn bịa đặt của cô ta khiến bạn học xa lánh, bắt nạt. Cuối cùng bị fan của cô ta t//ạt axit vào mặt rồi ép uống hóa chất đến chết. Còn cô ta lại giả vờ quỳ trước mặt cha mẹ tôi, nói muốn thay tôi báo hiếu. Rồi hiên ngang dọn vào căn nhà của tôi, tiêu xài tiền của tôi, mặc quần áo của tôi đi khoe khoang khắp nơi. Cuối cùng còn nhận danh hiệu “hoa khôi dịu dàng nhân hậu” của trường. Lúc mở mắt ra, tôi thấy cô ta đang quẹt thẻ của tôi, mặc lễ phục của tôi đi chiêu đãi tặng quà. Tôi lập tức gọi báo cảnh sát, tố cáo cô ta trộm tài sản.
Hãy Bảo Vệ Mẹ! Đứa con ngoài giá thú mà bố tôi giấu kín suốt 8 năm cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Mẹ tôi quyết tâm vạch rõ ranh giới với ông ta, không ngần ngại rời khỏi nhà. Lần này tôi đã ngăn cản mẹ tôi. Bởi vì tôi đã được sống lại. Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo, sẽ chet rất nhanh thôi, chừng nào ông ta mất thì toàn bộ tài sản đứng tên ông sẽ thuộc về mẹ con tôi.
Ái Tình Và Hận Ý Trên trời rơi xuống một đóa dã hoa có gai, đoạt đi vị hôn phu thanh mai trúc mã của ta. Vì nàng, hắn không ngại xé bỏ hôn ước giữa chúng ta, thậm chí còn công khai làm nhục ta nơi phố chợ. Muốn ta cứ thế mà bỏ qua ư? Không thể nào! Ta nhốt tiểu tướng quân vào mật thất, đêm đêm sủng ái hắn, khiến hắn đối với ta thực tủy biết vị, muốn ngừng mà không được. Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng đủ để giải khát.
Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam Chồng tôi tài trợ cho một nữ sinh nghèo, và cô ta gửi tin nhắn khiêu khích đến tôi. Trong ảnh, cô ta mặc bộ đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi. [Chị ơi, chị già rồi, da dẻ chảy xệ, khi cười còn có nếp nhăn, xấu chết đi được.] [Nhưng em thì khác, em mới mười chín tuổi, vẫn còn trong trắng, đàn ông nào mà từ chối nổi em chứ.] [Anh ấy vừa ôm em, suýt nữa làm em kiệt sức…] Từng chữ từng câu, thật không thể chịu nổi. Mười chín tuổi thì đã sao? Tôi không thèm đôi co với cô ta, chỉ đánh dấu mờ bức ảnh của cô ta và gửi thẳng vào nhóm lớp đại học của cô ta. Chẳng bao lâu sau, Chu Hằng gọi điện đến: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi so đo với một cô gái mới lớn? Cô có biết hành động này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô ấy không? Khương Nhiên, cô thật sự khiến người ta phát tởm!” Tôi chẳng buồn đáp lại một câu, cúp máy ngay lập tức và chặn mọi liên lạc của anh ta. Chẳng sao cả, đồ bẩn rồi, tôi cũng không cần nữa.
Giang Hà Chồng tôi lỡ gửi nhầm tin nhắn cho “em gái kết nghĩa” sang máy tôi. 【Cô ấy đến tháng, không cho anh đụng vào. Anh đang đứng dưới nhà em rồi đấy, ra ngoài nhớ mặc cái váy ren anh mới mua cho nhé.】 Tôi cúi đầu nhìn que thử thai trong tay. Hai vạch. Nếu ba đứa bé đã không chung thủy, vậy thì tôi sẽ chọn một người khác, chung thủy hơn. Tôi xoay người, chụp lại que thử thai rồi đăng vào group chat. 【Ai lên tiếng đầu tiên, người đó sẽ là cha đỡ đầu của con tôi.】 Group vốn im lìm bỗng như nổ tung. 【Làm bố không cần trách nhiệm? Tôi tới!】 【Xí, trễ mất rồi! Chị yêu dấu, cho em làm bố nhỏ được không?】 Tôi đang lướt TikTok, muốn xem người ta thường thông báo chuyện có thai cho chồng như thế nào. Nhìn người chồng trong video xúc động rơi nước mắt khi biết tin vợ mang thai, tôi bất giác mơ mộng. Liệu khi biết tôi có con, Lục Minh có xúc động như vậy không? …