Báo Thù

Bạn Gái Cũ Báo Giá

Bạn Gái Cũ Báo Giá Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoảng 180k) để đi chợ. Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại làm ra vẻ khó xử: “Em yêu, em cũng biết mà, anh phải tiết kiệm để mua nhà cưới em, nên sinh hoạt thường ngày phải bớt xén một chút!” “Anh tin vào năng lực của em, năm mươi tệ làm mâm cơm mười món một canh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?” Vì muốn bạn trai thuận lợi được thăng chức, tôi đành tự bỏ tiền túi, dốc lòng chuẩn bị thực đơn. Thế nhưng, đúng lúc tôi cầm thực đơn đến tìm anh bàn bạc, lại vô tình nghe thấy anh ôm cô bạn thanh mai trúc mã khoe khoang: “Con nhỏ đó ngu lắm, mai kiểu gì cũng chuẩn bị cả bàn tiệc cho anh, chỗ tiền nó tiết kiệm giúp anh còn đủ để mua nước hoa tặng em!” Tôi đứng trước cửa, không bước vào. Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thịnh soạn. Kết quả? Bạn trai tôi vừa thấy mâm cơm đã quỳ xuống.

Nữ Chính Không Bao Giờ Nhường Vai

Nữ Chính Không Bao Giờ Nhường Vai Một cái tát vang dội giáng xuống, gương mặt của chồng tôi Cố Mặc Đình sưng đỏ thấy rõ bằng mắt thường. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt u ám. “Khương Hoan, em dám đánh tôi? Em điên rồi à?” Mọi người trong phòng họp cũng đồng loạt quay đầu nhìn tôi. Dù sao trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, cho dù Cố Mặc Đình quá quắt cỡ nào, tôi cũng vì yêu mà lựa chọn chịu đựng, nhún nhường. Kiếp trước, Cố Mặc Đình cướp đi phương thuốc tôi dày công nghiên cứu suốt ba năm, đưa cho cô đàn em Tiểu Lâm của anh ta là Lâm Loan Loan để cô ta lấy danh tiếng. Ngay cả chức phó viện trưởng từng hứa với tôi, anh ta cũng tặng luôn cho cô ta. Tôi đã nhịn, không làm ầm lên.

Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô

Tôi Không Phải Mẹ Của Con Cô Cô bạn thân lén lút nói với tôi rằng… chồng cô ta có “thiên phú dị bẩm”. Là bác sĩ, tôi nghiêm túc bảo: “Nên đi khám sớm đi. Nếu là khối u thì phải mổ ngay, để lâu có thể thành ung thư.” Cô ấy cười khẩy, lườm tôi một cái: “U cái gì mà u, là do mày chưa từng thấy qua hàng xịn thôi.” “Thôi, mày là con chó độc thân, hiểu gì chứ.” Tôi nén giận khuyên nhủ mãi, cuối cùng cô ấy cũng chịu đến bệnh viện. Kết quả đúng là khối u. Tôi là bác sĩ khoa ung bướu, chính tay tôi phẫu thuật cho chồng cô ta vì cô ta bảo: “Tao chỉ tin mày thôi.” Thế nhưng sau phẫu thuật, chồng cô ta bị suy giảm chức năng đàn ông. Cô ta liền trở mặt, lôi kéo chồng mắng nhiếc tôi: “Mày ghen tỵ vì chồng tao có hai cái ‘đinh đinh’ nên mới hại tao mất đi hạnh phúc!” “Giờ chồng tao không còn giống đàn ông nữa, tao cũng mất hết sung sướng rồi! Đồ đàn bà ác độc như mày đáng ch.t!” Hôm đó, bọn họ gọi tôi ra ngoài, rồi chồng cô ta nhân lúc tôi không để ý đã đ /ẩ.y tôi từ tầng cao xuống, ch .t ngay tại chỗ.

An Vân

An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.

Ngủ Dậy Thành Góa Phụ

Ngủ Dậy Thành Góa Phụ Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là uống liền năm viên th//uo^c ngủ, ngủ một mạch hai ngày. Chỉ vì ở kiếp trước, tôi ra ngoài mua đồ ăn, lại vô tình bắt gặp chồng mình là Lưu Tử Lương, đang ôm đồng nghiệp nữ bước ra từ khách sạn. Ngày hôm sau, anh ta bị tố cáo và mất việc. Trong cơn tuyệt vọng, anh để lại d/i thư rồi 44. Mẹ chồng và con trai đều cho rằng tôi là người đã hại ch .t anh ta, cùng nhau n/h.ố/t tôi vào kho chứa đồ ở quê. Tôi cố cầm cự được năm ngày, cuối cùng ch .t trong cảnh đ/ói k/hát cùng cực. Ch .t rồi còn bị chuột cắ//n n á/t th//i t h/ể, chẳng còn nguyên vẹn. Cũng lúc đó tôi mới biết — Người đã tố cáo Lưu Tử Lương chính là cô nhân tình kia. Cô ta mượn tay tôi để rũ bỏ trách nhiệm, còn nhân cơ hội thăng chức lên làm tổng giám đốc thay anh ta. Trong tan/g lễ, cô ta giả vờ thương xót, nắm tay mẹ chồng tôi khóc lóc: “Nếu là cháu, cháu tuyệt đối sẽ không tố cáo anh ấy! Người đàn bà đó thật độc ác, phá nát cả một gia đình đang yên ấm!” Mẹ chồng tôi mắng chửi tôi suốt một đêm, rồi quay về quê đem th/i th//ể tôi b ă/m n.á /t thành từng mảnh. Mãi đến khi mở mắt lần nữa, tôi đã trở lại thời điểm trước khi bước ra khỏi nhà mua đồ ăn.

Cuốn Sổ Đòi Mạng

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.

Nàng Dâu “Hào Môn”

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Cung nữ Bạch Chỉ

Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “Chỉ nhi!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung “Trên mạng nói có một bộ tộc ở châu Phi lại theo chế độ một vợ nhiều chồng, chẳng phải đó chính là cuộc sống mà em mơ ước sao? Nếu em đến đó, chắc chắn em có thể cưới năm người đàn ông về phục vụ em!” “Trời má, còn có lễ hội kiểu này nữa à? Em muốn ngủ với soái ca nào cũng được luôn. Em vừa liên hệ với một chị bạn rồi, chị ấy bảo có kênh để gia nhập bộ tộc này, với lại có người trong bộ tộc còn định cư bên nước mình nữa kìa!” Em gái tôi – Lưu Trân Bảo – hớn hở tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc khi được sống trong một cuộc hôn nhân một vợ nhiều chồng. Còn tôi thì vừa bừng tỉnh – hóa ra mình đã trọng sinh. Nhìn Trân Bảo đang say sưa mơ mộng, lại thêm ánh mắt ra hiệu liên tục của mẹ, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiễn cả hai người lên chầu trời ngay lập tức. Mẹ tôi là người mở lời trước: “Trân Linh à, con là chị thì khuyên em một tiếng đi, người châu Phi da đen thui, lại còn mấy cái thói quen sinh hoạt kỳ cục. Dù có sống ở nước mình thì trên người kiểu gì cũng mang bệnh tật!” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nhưng mặt lại cố ra vẻ ngưỡng mộ, cố tình nói với Trân Bảo: “Em gái, chị ủng hộ em đó. Chị cũng muốn theo em đến bộ tộc châu Phi kia, cưới năm ông chồng về hầu hạ. Em có thể dẫn chị theo được không?”

Trọng Sinh Báo Thù

Trọng Sinh Báo Thù Cố Tướng quân còn trẻ tuổi phong lưu nhưng lại bị ép cưới ta, một công chúa phế vật. Bảy năm thành hôn, hắn đối xử với ta như trân bảo. Cho đến ngày cung biến, hắn giết chết hoàng huynh, tự lập làm đế. Phong cho nha hoàn của ta làm hoàng hậu, còn giáng ta làm tội nô. “Công chúa đã cướp phu quân của người khác thì nên chuộc tội cho đàng hoàng.” Ta mới biết, hắn và nha hoàn của ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy. Hóa ra hắn hận ta đến thế. Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày hắn khải hoàn trở về.

Thiên Kim Thật Ngoài Dự Đoán

Thiên Kim Thật Ngoài Dự Đoán Tôi là thiên kim thật bị thất lạc nhiều năm của nhà giàu nhất thành phố. Ngày được anh trai ruột đón về, vì trên tay dính bùn đất nên tôi bị cô con gái nuôi đẩy ngã xuống đất. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mẹ ruột tát cô ta hai cái giòn tan: “Cô là cái thá gì mà dám động tay với con gái ruột của tôi, một đứa con nuôi cũng muốn trèo lên đầu người khác?” Úi chà! Bà mẹ này ngầu dữ ta, tôi thích quá trời. Vậy thì cái nhà này, tôi đã về rồi, khỏi đi đâu nữa.

Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không

Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không Đời trước, ta bị xử l/ă/ng t/rì mà c/h/ết. Nỗi đau buốt nhói từ từng nh/át d/ao c//ắ/t thịt khiến ta gần như sụp đổ, tiếng thét thảm thiết của ta vang vọng khắp địa lao. Đúng lúc đó, Thẩm Gia Uyển dắt theo ca ca và vị hôn phu của ta đến, thản nhiên khoe khoang tình cảm trước mắt ta. Nhìn dáng vẻ thê thảm, máu thịt lẫn lộn của ta, Thẩm Gia Uyển cười đến ngả nghiêng hoa lệ: “Ta đến từ thời đại văn minh mấy ngàn năm sau, ngươi, một nữ nhân ngu xuẩn, cổ hủ chốn khuê phòng thì lấy gì đấu với ta?” Tuyệt vọng nhắm mắt lại, ta khẽ thì thầm điều gì đó, khiến Thẩm Gia Uyển tò mò cúi người xuống lắng nghe. Khoảnh khắc kế tiếp, ta dốc toàn bộ sức lực bật dậy, dùng răng c/ắn mạnh vào cổ họng nàng ta, giật đứt một m/ảng th/ịt đẫ/m má/u. Nhìn dòng m/áu tuôn ra không ngừng từ cổ họng nàng ta, ta điên cuồng cười lớn: “Tiện nhân, xuống địa ngục bồi táng cùng ta đi!” Ca ca phẫn nộ, lập tức rú/t kiế/m đ//â//m xuyên tim ta. Chậc, đau thật. Nhưng tính ra cũng không thiệt, ta không chỉ báo được thù mà còn ch/ế/t một cách thoải mái hơn.

Kế Hoạch Trả Thù

Kế Hoạch Trả Thù Sau khi lén trộm hộ khẩu, bảo mẫu cùng bố tôi đã lén lút đi đăng ký kết hôn. Bà ta tự cho mình là nữ chủ nhân, mặt dày đòi tôi phải đưa năm mươi vạn tiền sính lễ với ba mươi vạn tiền dưỡng lão mỗi tháng. Tôi nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, liên tục nói rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi cười lạnh: “Bà ta không đáng giá đến thế!”

Kế Mẫu Mẫn Hợp

Kế Mẫu Mẫn Hợp Năm ta tám tuổi, phụ thân nạp kế thất. Các thúc bá thẩm nương trong nhà dọa nạt rằng: “Nhà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Bà ta tất sẽ hãm hại con, vì con đường tương lai của con bà ta.” Kiếp trước, ta ngu muội tin lời bọn họ, khắp nơi chống đối kế mẫu, khiến nàng cùng phụ thân dần sinh hiềm khích, lòng người cách biệt. Sau này, phụ thân tử trận sa trường. Đại phòng không có đích tử, tước vị rơi vào tay Nhị thúc. Muội muội ta bị coi như công cụ liên hôn, ép gả cho kẻ bất tài vô đức. Ta tính tình bướng bỉnh, không chịu khuất phục, bị thẩm nương kiếm cớ đánh đập, vứt vào Tây viện tự sinh tự diệt. Khi thoi thóp sắp chết, chính kế mẫu, người bị bức phải rời phủ dẫn theo người nhà mẹ đẻ phá cửa xông vào, chạy đến bên ta. Ta còn chưa kịp gọi nàng một tiếng “nương”, đã ôm nỗi hối hận mà từ giã cõi đời. Một sáng tỉnh dậy, ta kinh hãi phát hiện mình trọng sinh, trở về ngày thứ hai sau khi kế mẫu bước chân vào cửa.

Nhân Quả Duyên Hành

Nhân Quả Duyên Hành Tôi vốn là linh hồ trong núi, sau khi tu hành thành người thì xuống núi trải qua nhiều kiếp nạn. Trên đường đi tôi gặp một cô gái chết không nhắm mắt. Và gương mặt cô ấy trông giống hệt tôi. Nhân quả duyên hành, tôi đeo huy hiệu trường của cô ấy lên, điều tra nguyên nhân cái chết của cô ấy.

Vùng Tuyết Trắng

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Huyết Lệ

Huyết Lệ Bạn thân bất ngờ qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa WeChat của cô ấy. Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi. Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ WeChat của bạn thân: 【Cứu tôi!】

Đoạn Tình Báo Phục

Đoạn Tình Báo Phục Mạnh Thanh Chu ném ta vào ổ cướp, dùng ta để đổi lấy sự bình an cho Chu Nhược. Ta nắm chặt lấy tay áo, cầu xin hắn đừng bỏ rơi ta. Hắn bẻ từng ngón tay ta ra, thản nhiên nói. “Loan Loan, nàng hãy cố gắng sống sót, những thứ khác không quan trọng.” Thật hay cho câu những thứ khác không quan trọng. Chu Nhược là viên ngọc không tì vết, thanh danh không thể bị vấy bẩn. Còn ta chỉ là một con hát hạ lưu, sinh ra đã hèn kém, đáng bị chà đạp, không có gì quan trọng. 

Giấc Mộng Năm Xưa

Giấc Mộng Năm Xưa Vào ngày kỷ niệm 7 năm kết hôn, chồng tôi đi công tác nước ngoài cùng cô bạn thanh mai trúc mã. Tôi đợi suốt một ngày, thứ duy nhất nhận được là một bó thủy tiên từ tiệm hoa. Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện thì thấy cô “thanh mai” đăng video hai người nhảy bungee cùng nhau. Cả hai ôm nhau thật chặt, từ trên cao nhảy xuống, rơi vào khung cảnh sơn thủy hữu tình. Cô ta còn viết caption: “Giấc mộng ban ngày giữa bầu trời.” Tôi cười gượng. Người nên tỉnh mộng… chắc là tôi mới đúng.

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”