Báo Thù

Thiên Kim Thật Ngoài Dự Đoán Tôi là thiên kim thật bị thất lạc nhiều năm của nhà giàu nhất thành phố. Ngày được anh trai ruột đón về, vì trên tay dính bùn đất nên tôi bị cô con gái nuôi đẩy ngã xuống đất. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy mẹ ruột tát cô ta hai cái giòn tan: “Cô là cái thá gì mà dám động tay với con gái ruột của tôi, một đứa con nuôi cũng muốn trèo lên đầu người khác?” Úi chà! Bà mẹ này ngầu dữ ta, tôi thích quá trời. Vậy thì cái nhà này, tôi đã về rồi, khỏi đi đâu nữa.

Gươm Lạnh Trong Vỏ Nhung “Trên mạng nói có một bộ tộc ở châu Phi lại theo chế độ một vợ nhiều chồng, chẳng phải đó chính là cuộc sống mà em mơ ước sao? Nếu em đến đó, chắc chắn em có thể cưới năm người đàn ông về phục vụ em!” “Trời má, còn có lễ hội kiểu này nữa à? Em muốn ngủ với soái ca nào cũng được luôn. Em vừa liên hệ với một chị bạn rồi, chị ấy bảo có kênh để gia nhập bộ tộc này, với lại có người trong bộ tộc còn định cư bên nước mình nữa kìa!” Em gái tôi – Lưu Trân Bảo – hớn hở tưởng tượng viễn cảnh hạnh phúc khi được sống trong một cuộc hôn nhân một vợ nhiều chồng. Còn tôi thì vừa bừng tỉnh – hóa ra mình đã trọng sinh. Nhìn Trân Bảo đang say sưa mơ mộng, lại thêm ánh mắt ra hiệu liên tục của mẹ, tôi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tiễn cả hai người lên chầu trời ngay lập tức. Mẹ tôi là người mở lời trước: “Trân Linh à, con là chị thì khuyên em một tiếng đi, người châu Phi da đen thui, lại còn mấy cái thói quen sinh hoạt kỳ cục. Dù có sống ở nước mình thì trên người kiểu gì cũng mang bệnh tật!” Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nhưng mặt lại cố ra vẻ ngưỡng mộ, cố tình nói với Trân Bảo: “Em gái, chị ủng hộ em đó. Chị cũng muốn theo em đến bộ tộc châu Phi kia, cưới năm ông chồng về hầu hạ. Em có thể dẫn chị theo được không?”

Lối Thoát Sau Cơn Ác Mộng Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.

Thê Tử Hèn Mọn Của Phò Mã Gia Ta đã làm việc vất vả để phu quân có thể đi học trong mười năm, nhưng sau khi hắn đỗ đạt, chuyện đầu tiên làm là bỏ rơi ta. Ta khóc lóc, van xin, lại bị làm nhục ngay giữa phố, nhi tử kêu khóc, thì lại bị tra tấn đến chết. Sau đó, ta bị lăn trên giường đinh, giẫm lên than nóng, bị đánh bằng roi, đánh trống vang trời ở trước hoàng cung. Nhưng những người đến lại truy sát ta, “Phò mã gia bây giờ phong quang vô hạn, há có thể để ngươi vu khống lung tung được.” Vách núi sâu hàng nghìn mét, hắn cho rằng ta chắc chắn đã chết. Nhưng ta mạng lớn, Diêm Vương không chịu nhận, chỉ vài ngày sau, ta đã từ Địa Phủ bò trở về.

Kế Hoạch Trả Thù Sau khi lén trộm hộ khẩu, bảo mẫu cùng bố tôi đã lén lút đi đăng ký kết hôn. Bà ta tự cho mình là nữ chủ nhân, mặt dày đòi tôi phải đưa năm mươi vạn tiền sính lễ với ba mươi vạn tiền dưỡng lão mỗi tháng. Tôi nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, liên tục nói rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi cười lạnh: “Bà ta không đáng giá đến thế!”

Ác Nữ Phản Kích: Đánh Gục Hồ Ly Xuyên Không Đời trước, ta bị xử l/ă/ng t/rì mà c/h/ết. Nỗi đau buốt nhói từ từng nh/át d/ao c//ắ/t thịt khiến ta gần như sụp đổ, tiếng thét thảm thiết của ta vang vọng khắp địa lao. Đúng lúc đó, Thẩm Gia Uyển dắt theo ca ca và vị hôn phu của ta đến, thản nhiên khoe khoang tình cảm trước mắt ta. Nhìn dáng vẻ thê thảm, máu thịt lẫn lộn của ta, Thẩm Gia Uyển cười đến ngả nghiêng hoa lệ: “Ta đến từ thời đại văn minh mấy ngàn năm sau, ngươi, một nữ nhân ngu xuẩn, cổ hủ chốn khuê phòng thì lấy gì đấu với ta?” Tuyệt vọng nhắm mắt lại, ta khẽ thì thầm điều gì đó, khiến Thẩm Gia Uyển tò mò cúi người xuống lắng nghe. Khoảnh khắc kế tiếp, ta dốc toàn bộ sức lực bật dậy, dùng răng c/ắn mạnh vào cổ họng nàng ta, giật đứt một m/ảng th/ịt đẫ/m má/u. Nhìn dòng m/áu tuôn ra không ngừng từ cổ họng nàng ta, ta điên cuồng cười lớn: “Tiện nhân, xuống địa ngục bồi táng cùng ta đi!” Ca ca phẫn nộ, lập tức rú/t kiế/m đ//â//m xuyên tim ta. Chậc, đau thật. Nhưng tính ra cũng không thiệt, ta không chỉ báo được thù mà còn ch/ế/t một cách thoải mái hơn.

Trọng Sinh Báo Thù Cố Tướng quân còn trẻ tuổi phong lưu nhưng lại bị ép cưới ta, một công chúa phế vật. Bảy năm thành hôn, hắn đối xử với ta như trân bảo. Cho đến ngày cung biến, hắn giết chết hoàng huynh, tự lập làm đế. Phong cho nha hoàn của ta làm hoàng hậu, còn giáng ta làm tội nô. “Công chúa đã cướp phu quân của người khác thì nên chuộc tội cho đàng hoàng.” Ta mới biết, hắn và nha hoàn của ta đã nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy. Hóa ra hắn hận ta đến thế. Mở mắt lần nữa, ta đã trọng sinh vào ngày hắn khải hoàn trở về.

Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật Tôi mang theo hệ thống siêu năng lực, xuyên vào truyện thiên kim thật giả. Nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, mắt đỏ ửng, ôm cô bé ốm yếu vào lòng, khóc nức nở nói: “Không ai được phép chia cắt mẹ con tôi…” Tôi ngồi phịch xuống đất, khóc gào: “Bố mẹ, đừng đuổi em gái đi mà, không có em thì con sống sao đây…” Mọi người: “?”

Quân Kỹ Năm phụ thân mất, triều đình bắt lính, mỗi nhà phải có một người đi, ta liền đi đăng ký. “Tiền lương tân binh bốn lượng, tiền lương lính bếp năm lượng, tiền lương quân kỹ sáu lượng, nhà ngươi muốn đăng ký loại nào?” “Sáu lượng, ta muốn sáu lượng.” Ta vội vàng đưa sổ sách ra. Ta không biết quân kỹ là gì. Ta chỉ biết, ta cần sáu lượng. Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc cho mẫu thân, một lượng mua nạng cho ca ca. Một lượng còn lại, đủ để ca ca và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải trắng, hai giỏ than, vượt qua mùa đông giá lạnh này.

Tôi Không Còn Là Vợ Anh Đêm bố mẹ chồng bị bắt cóc, chồng tôi lại muốn đi cắm trại với bạch nguyệt quang của anh ta. Tôi không ngăn cản gì cả, chỉ lập tức báo cảnh sát. Đời trước, vì tôi ngăn cản nên anh ta đi cứu bố mẹ mình, không đến với bạch nguyệt quang. Sau đó, bạch nguyệt quang bị sói hoang cắn ch//ết trên núi, ch//ết thảm vô cùng. Chuyện xảy ra rồi, chồng tôi chẳng nói một lời nào, cho đến khi tôi mang thai sắp sinh, anh ta mới ném tôi vào rừng sâu. “Tô Viên Viên, nếu không phải vì cô, Tuyết Nhi đã không ch//ết!” “Cô lấy tư cách gì để sống thoải mái như vậy? Tôi muốn tận mắt thấy cô phải chịu đựng mọi đau đớn mà cô ấy đã trải qua!” Tôi bị dã thú xé xác, một xác hai mạng. Lần nữa tỉnh lại, tôi quay về ngày bố mẹ chồng bị bắt cóc. Lần này anh ta không tham gia cứu viện, đúng như mong muốn cứu được bạch nguyệt quang, nhưng lại bạc tóc chỉ sau một đêm.

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc Năm tám tuổi, vì cứu trúc mã, tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Mười năm sau trở về, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gái giống tôi đến bảy phần, thế thân tôi, chiếm lấy cuộc sống của tôi. Cô ta đường hoàng bước vào nhà tôi, ôm chầm lấy cha mẹ tôi, thân thiết đến mức không chút e dè. Sau đó, tôi vô tình bắt gặp cô ta gọi bọn buôn người là “ba mẹ”, còn đang thương lượng với bọn chúng về kế hoạch bắt cóc tôi một lần nữa. Trong cơn hoảng loạn, cô ta lái xe đâm chết tôi. Càng đáng sợ hơn là Trúc mã của tôi lại giúp cô ta che giấu tội trạng, ném xác tôi xuống biển. Khi mở mắt ra lần nữa Tôi quay về ngày bọn buôn người sắp sửa bắt cóc trúc mã. Tôi trầm tư suy nghĩ: Không xa đây có một trại trẻ mồ côi… Hình như ở đó có một cậu bé trông rất giống trúc mã của tôi?

Lòng Người Khó Dò Ngày tận thế đến, tôi may mắn được rút trúng suất tránh nạn. Mẹ chồng và chồng tôi lại nổi lên lòng thương người, nhất định muốn đưa cả hai mẹ con nhà hàng xóm đi cùng. Đến nơi, tôi nộp tài liệu và chỉ điền tên con gái mình vào. Họ sốt sắng hỏi tôi sao không ghi tên cả nhà. Tôi nhìn đứa bé trai đứng sau chồng tôi, khuôn mặt giống anh ta đến lạ, rồi lắc đầu: “Tôi không quen họ.”

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”

Muôn Vẻ Hoa Nở Tôi vừa hết cữ, mẹ chồng liền sinh con thứ hai. Bà cảm thấy mình đã có tuổi, liền bảo tôi: “Một con cừu cũng phải chăn, hai con cừu cũng phải chăn, hai đứa trẻ cứ giao cả cho con chăm cả đi.” Chồng tôi là người hiếu thuận một cách ngu muội, lập tức đồng tình với mẹ, hai mẹ con cùng ép tôi phải đồng ý. Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận lớn với họ. Tôi tìm bạn thân than thở, cô ấy lại nhắc tôi một câu: “Chi bằng cậu điều tra thử xem, đứa bé đó rốt cuộc là mẹ chồng cậu lớn tuổi mà sinh ra, hay là con riêng mà chồng cậu lén lút có với người khác?”

Thái Tử Thọt Ta cứu mạng Thái tử, sau một đêm xuân, gã trở mặt biếm ta làm quân kỹ. Biết trong bụng ta có đứa con của gã, gã lấy kiếm rạch bụng ta ra, hấp lên ép ta ăn hết. “Một con nô tỳ hầu ngủ cũng muốn có cốt nhục của bổn Thái tử?” “Cô hận ngươi! Ngươi đã chữa trị cho Cô, sao không chịu chữa cho đàng hoàng?” “Tất cả là tại ngươi! Cô mới thành Thái tử thọt!” Thế vẫn chưa đủ. Gã còn chặt đứt hai chân ta, gọi quân y khâu bụng ta lại. Binh lính nào tới làm nhục ta, sẽ được thưởng một xâu tiền. Cũng không biết đã có bao nhiêu người chui vào lều ta, mãi đến khi máu tươi nhuộm đỏ làn váy, ta cũng hoàn toàn tắt thở. Lần thứ hai mở mắt, ta và cẩu thái tử cùng sống lại.