Báo Thù

Quán Cà Phê Của Vợ Cũ

Quán Cà Phê Của Vợ Cũ Điều tuyệt vọng nhất mà bạn từng trải qua là gì? Ba năm trước, tôi bị chồng cũ và người bạn thân nhất của mình liên thủ đưa vào tù. Trên tòa, người chồng mà tôi từng yêu sâu đậm, Chương Trình, lại “đại nghĩa diệt thân”, đứng ra làm chứng chống lại tôi về một tội danh mà tôi chưa từng phạm phải. Còn cô bạn thân nhất của tôi, Trần Linh Linh, nước mắt lưng tròng, “đau lòng” tố cáo tôi với những tội danh không hề có thật. Cấp trên trực tiếp của tôi thì chọn cách giữ mình trong sạch, phủi sạch trách nhiệm, rũ bỏ tôi hoàn toàn. Tôi từ không hiểu, đến phẫn nộ, rồi tuyệt vọng. Hóa ra, tôi đã từng bước từng bước một, rơi vào cái bẫy mà Chương Trình và Trần Linh Linh đã giăng sẵn. Chuỗi bằng chứng vô cùng chặt chẽ. Dù rằng tài liệu dùng làm chứng cứ là do Trần Linh Linh đưa cho tôi, nhưng không ai có thể chứng minh điều đó. Dù rằng số tiền công quỹ bị biển thủ đã dùng để mua túi Hermès, một món quà mà Chương Trình tặng tôi, nhưng cũng chẳng ai có thể chứng minh. Tất cả bằng chứng đều hướng về tôi. “Tòa tuyên án: Bị cáo Thẩm Tiểu Ngọc phạm tội tham ô công quỹ… phạt tù có thời hạn, ba năm tám tháng…” Tôi siết chặt móng tay vào da thịt, gần như nghiến răng nghiến lợi mà hét lên: “Tôi không phục! Tôi muốn kháng cáo!”

Thanh Mai Trúc Mã

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Niệm Niệm Sơn Hà

Niệm Niệm Sơn Hà Khi Minh Dung gặp Đoan Mộc Vũ, một người chín tuổi, một người mười bốn tuổi, một người là cháu gái của Thừa tướng, một người là “con rể nuôi từ nhỏ” được chọn. Khi đó, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết và nghị lực, sắc bén như một thanh bảo k//iếm. Hắn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bé trên ghế dài, đôi mắt như chảy m//áu, như thể hắn đang phải chịu một sự ủy khuất rất lớn. Minh Dung đang dựa vào ghế dài với vẻ mặt ốm yếu, rõ ràng là ở độ tuổi ngây thơ và hoạt bát, nhưng vẻ mặt lại đầy suy sụp, giống như một lão thái thái già yếu. Nàng để cho Đoan Mộc Vũ chửi bới không ngừng, chỉ cuộn người trong chiếc áo lông cáo của mình, ho một lúc rồi dùng khăn tay che miệng, sau đó ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, thờ ơ nhìn thiếu niên, không vui cũng không buồn: “Ngươi yên tâm, có lẽ ta sẽ không sống nổi qua ngày… cập kê đâu.”

Gia Nghĩa Huyện Chủ

Gia Nghĩa Huyện Chủ Sau khi đích tỷ qua đời, ta gả vào Hầu phủ trở thành kế thất. Ta tận tâm tận lực hầu hạ công bà, quản lý hậu viện, chăm sóc đôi con thơ mà đích tỷ để lại. Vất vả hai mươi năm, ta vốn tưởng có thể tranh thủ cho mình chút thể diện. Nhưng không ngờ, trước khi Hầu gia qua đời, hắn lại ban cho ta một tờ thư từ. Hắn nói ta tâm địa độc ác, ngay cả đồ của đích tỷ cũng muốn cướp. Đôi nhi nữ mà ta khổ cực nuôi nấng cũng oán trách ta chiếm mất vị trí của mẫu thân chúng. Ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, chết cóng trong đêm mưa tuyết. Mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình đã trở về ngày đích tỷ bệnh tình nguy kịch triệu ta vào phủ.  

Biên Giới Hòa Thân

Biên Giới Hòa Thân Ta là công chúa, quốc sư là thanh mai trúc mã của ta, còn hoàng đế là ca ca của ta. Thế nhưng, ta lại nghe thấy quốc sư đề xuất với hoàng đế, gửi ta đến biên giới để hòa thân, nhằm đổi lấy bạch nguyệt quang trong lòng cả hai. “Ngươi là công chúa của một quốc gia, theo lý nên có trách nhiệm giữ gìn hòa bình. Hứa Chiêu chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng không thể đảm đương nổi.” Từ trên xuống dưới triều đình đều nói rằng do gia đình Hứa Chiêu làm việc thiếu cẩn trọng, dẫn đến sự thất bại của triều ta. Hứa Chiêu vì tùy tiện đi theo đến chiến trường nên đã bị người man tộc bắt giữ. Ta không muốn bị ép buộc đi hòa thân thay cho một người như vậy, nhưng họ chẳng hề quan tâm đến nguyện vọng của ta, cưỡng chế trói ta lại. Ta cảm thấy vô cùng thất vọng với họ, và cũng đổ hết sự oán giận lên Hứa Chiêu. Nhưng sau khi ta gặp Hứa Chiêu tại vùng man tộc, ta phát hiện nàng hoàn toàn không giống như những gì ta từng nghe. Nàng nói với ta: “Ngươi không phải là sợi tơ hồng trong cung cấm, mà là một cây cổ thụ, rồi sẽ có một ngày cành lá xum xuê.”

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”

Thoát Khỏi Cuộc Hôn Nhân Rối Ren

Thoát Khỏi Cuộc Hôn Nhân Rối Ren Mẹ chồng gọi điện, báo rằng con trai tôi ch .t đ/u/ố/i khi đang tắm. Tôi hoảng hốt chạy tới bệnh viện, con trai tôi đã ngừng thở. Mẹ chồng ngồi dưới đất, đ/ấ/m ngực gào khóc. Chồng tôi ôm tôi vừa khóc vừa nói: “Anh cả đời này không vượt qua nổi cú sốc này đâu…” Nửa năm sau, anh ta ôm một người phụ nữ đang mang thai bước vào nhà, gắt gỏng: “Chuyện cũng qua lâu rồi, mình nên hướng về phía trước chứ?” Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về đúng ngày con trai gặp chuyện. Và lần này, tôi tận mắt thấy mẹ chồng đ,è đ/ầ/u con trai mình xuống chậu tắm…

Bánh Dâu Tây Và Tự Do

Bánh Dâu Tây Và Tự Do Bố mẹ thiên vị chị gái suốt cả đời. Sau khi mở mắt lần nữa, tôi không muốn tranh giành gì nữa cả. Chị muốn suất tuyển thẳng? Cho chị. Chị muốn đề tài nghiên cứu của tôi? Cũng cho chị. Chị muốn bạn trai tôi? Tất cả đều cho chị. Ở kiếp này, tôi chỉ muốn sống yên ổn, sống thật tốt vì chính mình. Đã là con người, tôi chẳng có gì phải áy náy.

Hạt Giống Nữ Nhân

Hạt Giống Nữ Nhân Mười năm nay, ngôi làng của chúng tôi không còn bóng dáng phụ nữ, chỉ toàn những kẻ độc thân cằn cỗi. Đúng lúc ấy, một ông lão kỳ quái xuất hiện. Ông lấy ra từ túi một hạt giống và nói: “Chỉ cần gieo hạt này xuống đất, một người phụ nữ xinh đẹp sẽ mọc lên.” Không ai tin, nhưng tất cả đàn ông trong làng đều tranh nhau lấy một nắm hạt giống. Một tháng sau, hạt giống nảy mầm. Ba tháng sau, trên cánh đồng bắt đầu mọc lên những chiếc đầu phụ nữ…

Một Ngàn Lẻ Ba Đêm

Một Ngàn Lẻ Ba Đêm Lần đầu tiên của tôi, bị người nhà  b á n  cho một lão già 70 tuổi với giá một triệu tệ. Giá cả hợp tình hợp lý, dù sao thứ tôi bán không chỉ là t ri n h tiết, mà còn là cả mạng sống này. Đêm viên phòng, ông ta  b op cổ tôi hỏi: “Cô còn tâm nguyện gì chưa thực hiện?” Vì muốn sống, tôi kể cho ông ta ba câu chuyện. Và tiên đoán: “Ông sẽ ch.t trong câu chuyện thứ ba của tôi.”

Không Gả Cho Tỷ Phu

Không Gả Cho Tỷ Phu Ta trọng sinh lại năm mười lăm tuổi. Đại tỷ tỷ, người đã gả vào Hầu phủ, sắp sửa qua đời. Trước khi lâm chung, tỷ tỷ cầu xin Hầu gia cưới ta làm kế thất, để ta làm kế mẫu cho hài tử của tỷ tỷ. Nhưng chỉ ba tháng sau khi tỷ tỷ mất, Hầu gia lại cầu hôn đích muội của ta. Ngày xuất giá, đích muội nhìn ta, đầy vẻ khinh miệt và kiêu ngạo. Ta biết, đích muội cũng đã trọng sinh. Kiếp trước, đích muội gả cho một vị tú tài nghèo, luôn ghen tị với ta vì ta được làm chính thê của Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng nàng lại không hề biết, Hầu phủ là một hang ổ lang sói, người nào cũng là những kẻ biến thái tàn nhẫn. Còn vị tú tài nghèo mà đích muội gả cho kiếp trước, cuối cùng lại trở thành Thủ Phụ…  

Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ

Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ Ngày kết hôn, mẹ tôi đưa cho tôi một ly nước, tôi uống xong thì đau bụng dữ dội. Khi tôi từ nhà vệ sinh đi ra, em gái sinh đôi đã thay tôi kết hôn. Mẹ tôi: “Em gái con khổ quá, chỉ có gả vào nhà giàu mới có tiền chữa bệnh.” Tôi hết sức ấm ức đòi 500 ngàn nhân dân tệ, cắt đứt quan hệ với gia đình. Trong lòng lại cực kỳ hào hứng, bởi vì người đàn ông đó không cưới tôi vì tình yêu.   Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘

Thảm Họa Cá Chình

Thảm Họa Cá Chình Chị họ nhiều năm không có con, đi bơi ở sông thì bị cá chình ngắm trăng chui vào người. Kết quả chưa đầy hai tháng, bụng chị ấy đã to lên, thậm chí có thể thấy rõ “thai động”. Tôi khuyên chị mau chóng đi bệnh viện kiểm tra, nếu không cá chình bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra ngoài. Nhưng chị họ lại ôm bụng cười hớn hở: “Em biết gì chứ, con trai chị trời sinh có thần lực, ở trong bụng đã có thể bảo vệ mẹ rồi.” Sau đó, chị họ ngất xỉu ở nhà, tôi đưa chị đến bệnh viện, bác sĩ lấy ra từ tử cung của chị từng con cá chình nhỏ. Tử cung của chị bị nhiễm trùng nghiêm trọng, từ đó về sau không thể mang thai được nữa. Chị hoàn toàn căm hận tôi, đã đ â.m tôi đến ch .t, rồi vứt x á.c xuống sông cho cá chình ăn. “Con trai tao là bị mày nguyền rủa nên mới mất! Mày đi ch .t đi!” Ngay cả mẹ ruột tôi cũng cho rằng tôi xen vào chuyện người khác, tự làm tự chịu, nên đã giúp chị họ che giấu nguyên nhân cái ch .t của tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày chị họ đi bơi.

Công Chúa Thật Trở Về

Công Chúa Thật Trở Về Công chúa nói nàng thẳng tính. Trước ngày đại hôn vài hôm, ta bị giặc bắt cóc. Sau đó ta trở về bình an vô sự, để tránh rắc rối, gia đình ta đã đè chuyện này xuống. Ngày hôm sau, công chúa mở tiệc nhưng lại nhắc đến trước mặt mọi người: “Nghe nói Dương tỷ tỷ bị giặc bắt cóc bị thương, giờ đã khỏe hơn chưa?” Chưa đầy hai ngày, tin đồn lan truyền khắp nơi, Thái tử phi tương lai thất thân trước hôn lễ. Hôn sự bị hoãn lại, ta bị dìm chết để chứng minh trong sạch. Sau khi chết, ta nghe thấy công chúa khóc lóc ủy khuất: “Ta chỉ tốt bụng hỏi thăm sức khỏe của nàng, sao biết nàng lại nghĩ quẩn như vậy.” Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về ngày công chúa mở tiệc. Lần này ta mang theo một người, đó là công chúa thật lưu lạc trong dân gian.

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

An Vân

An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.

Báo Thù

Báo Thù Trưởng công chúa đương triều kiêu căng, xinh đẹp, mỗi ngày đều cần dùng sữa mẹ tươi mới để đắp mặt, tẩm bổ. Bởi vậy mà a tỷ mới sinh xong của ta được gọi vào phủ, nhưng một năm sau lại phơi xác đồng hoang, hậu khiếu* rách tan, tử cung hỏng hết. *Hậu khiếu: bộ phận từ ruột già đến hậu môn. Bốn năm sau, Trưởng công chúa mắc bệnh lạ, cả người đầu mùi hôi tanh. Ta tự mình tiến cử trở thành trang nương* của nàng ta. *Người trang điểm, làm tóc. Từ đó về sau, không có ta trang điểm, nàng ta khó mà ra khỏi phủ. Hồng nhan hôm nay ngày mai khô héo, nàng ta không biết, tất cả những thứ này mới chỉ là bắt đầu.

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình

Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình Khi lưỡi dao áp sát lên cổ Hạ Minh, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng bình luận: “Chuyện gì đây? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết anh ta à?” Giây tiếp theo, cổ tay ta mạnh mẽ phát lực, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh. Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói: “Sao lại không thể giết chứ?” Sau một khoảnh khắc lặng thinh, dòng bình luận bỗng cuộn lên điên cuồng.

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”