Báo Thù

Bụi Và Mây

Bụi Và Mây Mẹ kế là bạn thân nhất của mẹ tôi, bà ta luôn chiều chuộng tôi, chiều chuộng đến mức bố tôi vô cùng thất vọng về tôi và chuyển sang bồi dưỡng con gái riêng của bà ta. Sau khi bố tôi qua đời, mẹ kế tôi đã biển thủ tài sản thừa kế và đuổi tôi ra ngoài khỏi nhà. Tôi nằm chet trên đường vào một đêm tuyết rơi. Khi mở mắt ra, tôi đã trở lại ngày chuẩn bị vào năm hai cao trung, mẹ kế đang lén lút nhét tiền nói: “Về phần bố con, con không phải lo, dì ủng hộ con học nhạc. Theo đuổi ước mơ của mình.”

Trời sáng rồi!

Trời sáng rồi! Sau khi tôi bị lừa bán, mẹ bởi vì tưởng niệm thành bệnh mà trở nên đ iên dại, trước khi ba qua đời cũng không chịu tha thứ cho chị gái năm đó đã buông tay tôi ra. Mà chị gái cũng bị sự áy náy đè nén, nằm trong bồn tắm uống thuốc ngủ tu tu. Linh hồn của tôi muốn nhào tới cứu chị gái, vừa mở mắt, lại trọng sinh về ngày bị bắt cóc năm ấy. Chú họ nhận tiền từ tay bọn buôn người, giọng điệu đắc ý: “Các người phải bán cháu gái tôi xa một chút, đừng để nó có cơ hội trở về.”

Cửa Hàng Ngọc Khí Linh Linh

Cửa Hàng Ngọc Khí Linh Linh Sau khi cha tôi mất tích, tôi tiếp quản tiệm nhỏ của ông. Hôm ấy, một người đàn ông bước vào cửa hàng, hỏi tôi một câu rất kỳ lạ: “Nếu một ngày nào đó, cô phát hiện ra số người trong gia đình mà cô chung sống hằng ngày… không đúng, cô sẽ làm gì?”

Nhất Niệm

Nhất Niệm Tôi hạ sinh một cặp song sinh long phượng, vì nhà họ Thẩm trả xong món nợ ân tình trăm năm. Nhưng ngay trong tiệc trăm ngày của con trai tôi, Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi, Tô Mạn Ni bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, chỉ tay vào đứa con trai trong lòng tôi, gào lên: “Đứa bé là của tôi! Đứa mà Đường Nhiễm sinh ra là thai ch, chính cô ta đã trộm con trai tôi!” Thẩm Tư Hằng chẳng buồn suy nghĩ, vung tay tát tôi một bạt tai nảy lửa. Hắn ép tôi quỳ xuống, giật lấy đứa bé từ trong tay tôi, trao cho người đàn bà đó kẻ đang đảo lộn trắng đen. Họ không biết rằng, huyết mạch nhà họ Đường chúng tôi là kết thằng sư. Đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi, phúc kết sẽ biến thành sát kết, không còn là điềm lành nữa, mà sẽ trở thành… nghiệt chủng đòi mạng.

Nhật Ký Của Trưởng Khoa Phụ Sản

Nhật Ký Của Trưởng Khoa Phụ Sản Tôi là bác sĩ chuyên khoa hiếm muộn, mỗi tuần khám hai ngày. Một ngày nọ, chồng tôi quỳ xuống cầu xin tôi, nhờ tôi chữa bệnh cho tình cũ của anh ta, Mạc Huệ Tình. Anh ta đích thân đưa cô ta đến, còn ân cần đỡ cô ta ngồi xuống, cứ như đang đi khám thai vậy. Tôi lật bệnh án, lạnh nhạt nói: “Niêm mạc tử cung quá mỏng.” Ngay lập tức, Mạc Huệ Tình đỏ mắt. Chồng tôi giận dữ quát: “Huệ Tình trong sạch, cô đừng có nói bậy!” Tôi liếc anh ta một cái, cười lạnh: “Niêm mạc tử cung mỏng không nhất thiết là do phá thai nhiều lần. Không cần phải chột dạ.” Tôi tiếp tục hỏi: “U nang hai bên buồng trứng. Hai người đã quan hệ bao lâu mà chưa có thai?” Chồng tôi trừng mắt mắng lớn: “Cô ấy bị chồng cũ bỏ vì không thể sinh con, cô không biết sao? Cô hỏi vậy là cố tình kích thích cô ấy à?” Tôi thực sự chưa từng thấy ai điên rồ đến mức này. Thấy không thể tiếp tục với một kẻ vô lý như vậy, tôi quyết định kết thúc cuộc khám bệnh. Trước khi gọi bệnh nhân tiếp theo, tôi thuận miệng hỏi câu cuối: “Hai người có chấp nhận làm thụ tinh ống nghiệm không?” Cả hai sắc mặt tái mét. Trước khi chồng tôi lại lên cơn hành hung bác sĩ, tôi bấm chuột gọi bệnh nhân tiếp theo: “Bệnh nhân tiếp theo!” Làm bác sĩ chuyên khoa vô sinh hiếm muộn, bệnh nhân đến khám hầu hết đều như đi một vòng trong nhà lao. Chồng tôi không chịu nổi cảnh Huệ Tình chịu khổ, thế là chạy khắp bệnh viện nổi điên với từng bác sĩ một. Mọi người đều tránh xa anh ta. Tôi cũng muốn tránh xa anh ta. Dù sao, kẻ gây náo loạn trong bệnh viện là đáng sợ nhất.

Hoa Khôi Mãn Xuân Lâu

Hoa Khôi Mãn Xuân Lâu Ta là hoa khôi đẹp nhất của Mãn Xuân Lâu. Biết bao khách quý vung tiền như rác chỉ để mua lấy nụ cười của ta. Nhưng ta lại dùng hết tâm cơ để vào Cố phủ, trở thành thiếp của Cố Bùi. Phụ thân hắn ghét ta xuất thân hèn kém, đã dùng roi quất ta một trận, quất đến da thịt nát bươm. Cố Bùi đau lòng hỏi ta: “Tích Kiều, đau không?” Ta cười đáp: “Không đau.” Đúng vậy, chút đau này thì là gì chứ? Phụ mẫu chết thảm, kêu oan không ai thấu, trong lòng ta chỉ còn đầy hận thù.

Đứa Con Trai Giả Mạo

Đứa Con Trai Giả Mạo Vì cứu con trai mà tôi bị tai nạn giao thông, nhưng trong lúc tôi nằm viện nó lại lén chiếm cổ phần của công ty, còn sai người làm bỏ thuốc tôi. Mãi đến khi chết tôi mới biết được, thì ra nó là con của ông chồng tồi và tiểu tam. Mấy năm nay, tôi dốc hết sức lực tài lực cho nó tất cả những điều tốt nhất, còn ông chồng tồi và tiểu tam thì tàng hình đi nơi nào. Kết quả, vào lúc tôi lâm chung, nó lại nói cho tôi: “Tôi xui xẻo lắm mới phải làm con trai của bà, tôi đã muốn bà chết từ lâu lắm rồi.” “Nếu không phải do bà, năm đó ba mẹ tôi đã sớm ở bên nhau.” Lại mở mắt ra, Trình Dương đang gác chân ở trên bàn chơi Vương Giả Vinh Diệu, quyết liệt nói với tôi: “Cút ngay! Đừng quấy rầy con chơi! Trại hè này, có chết con cũng không đi đâu!”  

Mẹ Chồng Thiên Vị

Mẹ Chồng Thiên Vị Luôn Miệng Rêu Rao Công Bằng Tôi và em dâu cùng sinh con. Cô ấy sinh con trai, tôi sinh con gái. Hôm sau, mẹ chồng liền dắt cả nhà em trai chồng dọn vào căn nhà của tôi, nói là để tiện chăm sóc tôi hơn. Nhưng từng món đồ quý giá trong nhà lại lần lượt “không cánh mà bay”. Khi tôi đối chất, mẹ chồng lại thản nhiên nói: “Tôi nói một câu công bằng nhé, cô sinh con gái thì sau này cũng phải gả đi. Không bằng để lại cho cháu trai tôi tích phúc đi.” Được thôi. Vậy thì để xem “cháu trai cưng” của bà có chịu nổi cái “phúc khí” này không.

Trường Ninh Không Yên

Trường Ninh Không Yên Vào ngày sinh của ta, trận pháp để hồi sinh mối tình đầu của phu quân đã được kích hoạt. Ta xoay người, đẩy hai cha con vào trận pháp. Phu quân của ta không thể tin nổi, con trai kế khóc lóc đập vào kết giới, hỏi ta tại sao lại bỏ rơi nó? Nhưng ta chỉ cần đọc một cái tên, họ đã điên loạn. Ngày hôm đó, máu chảy thành sông tại Trường Ninh Tiên Tông.

Không Ngoảnh Lại

Không Ngoảnh Lại Dù biết chàng thiếu niên sa cơ trước mắt ta rồi sẽ quyền khuynh thiên hạ, ta vẫn quyết tâm hủy hôn với hắn. “Tỷ tỷ, vì sao vậy?” Ân Can nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đầy quyết liệt, như thể ta mới là kẻ phụ bạc. Diễn xuất thật tuyệt vời. Tuyệt đến nỗi nếu không được trọng sinh một lần, ta đã không nhận ra rằng chàng thiếu niên trước mắt này, sẽ giao con gái ruột của chúng ta cho ái phi của hắn hành hạ đến ch*t, mặc cho ta van xin đến đứt ruột đứt gan. Kiếp trước, ta tung cầu kén rể, không ngờ quả cầu thêu lại rơi vào tay một tên ăn mày nhỏ. Nhưng việc kén rể vốn chỉ để sau này quản lý cơ nghiệp nhà họ Đinh, nên phu quân là ai cũng không quan trọng, chỉ là một món đồ trang trí mà thôi. Ta chỉ không ngờ rằng sau khi được tắm rửa sạch sẽ, tên ăn mày nhỏ ấy lại đẹp đẽ đến vậy. Lần đầu gặp mặt, hắn như một chú chó con vừa mới mở mắt, nhìn ta với đôi mắt rưng rưng, câu đầu tiên đã nói: “Xin tiểu thư đừng ghét bỏ, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì!” Lúc đó ta nghĩ, vị hôn phu tương lai như vậy cũng không tệ. Vì hắn nhỏ hơn ta một tuổi, ta bảo hắn gọi ta là “tỷ tỷ” trước khi thành thân, kết quả là mặt hắn đỏ bừng lên. Ta chỉ nghĩ hắn thuần phác đơn giản. Nhưng sau này mới biết, kẻ đơn giản không phải là hắn, mà là ta. Chàng thiếu niên mềm mại vô hại trước mắt, hóa ra lại là Tam hoàng tử đã “chết” trong một cuộc săn. Hắn chỉ mượn nhà họ Đinh của ta để che giấu thân phận, tránh mũi nhọn của Thái tử, âm thầm gây bão táp, từng bước xây dựng thế lực. …

Nợ Duyên

Nợ Duyên Kiếp trước, ta đã lao xuống hồ băng cứu một bé gái rơi xuống nước, không ngờ đó lại chính là con gái riêng của ngoại thất bên ngoài. Tất cả đều là cái bẫy do ả ta sắp đặt. Sau đó, hàn khí xâm nhập vào cơ thể khiến thân thể ta suy nhược, đại phu nói ta vĩnh viễn không thể sinh con nữa. Khi ta bệnh nặng đến mức hấp hối, phu quân rước tình nhân vào cửa, chúng dùng sính lễ hồi môn của ta để sống phú quý vẻ vang. Lần nữa mở mắt ra, ta lại trở về ngày bé gái ấy rơi xuống hồ…

Lâm Uyên Hòa Húc

Lâm Uyên Hòa Húc Trưởng Công Chúa Thẩm Gia Ý “Quyền khuynh triều dã,” là một mỹ nhân hết sức nguy hiểm. Nàng mười tuổi dìm chết cung nữ, mười hai tuổi rạch mặt con gái tể tướng, mười bốn tuổi chém chết con trai duy nhất của Tào tướng quân, mười sáu tuổi chỉ huy quân đội tàn sát cả một tòa thành. Ma đầu Tây Lăng, chính là chỉ Trường Công Chúa. Gần đây, Trưởng Công Chúa bỗng nhiên yêu thích phong hoa tuyết nguyệt, nuôi dưỡng nam kĩ, nâng đỡ đào kép, tuyển chọn người đẹp, rất chi là phong lưu. Mà những người tình của nàng đều có ngoại hình tương tự: phong nhã khí chất, tuấn tú trắng trẻo, có lúm đồng tiền, đuôi mắt ửng hồng. Những người tình của nàng trông giống vài phần với Thủ Phụ Đại Nhân Quý Lâm Uyên. Thế nên có người đồn rằng Trưởng Công Chúa đã thầm mến Thủ Phụ Đại Nhân từ lâu, tiếc thay hoa rơi có ý nước chảy vô tình, Thủ Phụ Đại Nhân và con gái của Tào Tướng Quân sắp thành thân, Trưởng Công Chúa đành tìm vài người thay thế để giải tỏa tương tư.

Như Ý

Như Ý Ca ca ta là người trung nghĩa, liều chết tận trung với công chúa mất nước. Công chúa ăn mặc cầu kỳ, ca ca đem hết tất cả kim khí cha mẹ đánh cho quý nhân đổi thành đồ ăn và đồ dùng tinh xảo, bởi vì cha mẹ không giao được kim khí cho quý nhân mà bị đánh cho đến chết. Công chúa nói muốn công đánh Thát Đát, ca ca giúp nàng ta hạ độc xuống dòng sông ngoài thành, vô số dân chúng đều bị hạ độc mà chết. Công chúa muốn mua vũ khí, ca ca liền làm ra thủ đoạn mua bán người để đổi lấy tiền, lại đưa ta và lầu xanh để thu thập tình báo. Sau này sự việc đã bại lộ, vì để phủi sạch liên quan cho công chúa, ca ca xác nhận ta mới là công chúa mất nước. Ta bị quan phủ băm thành ngàn mảnh để cảnh cáo răn đe, đến người nhặt xác cho cũng không có. Công chúa thật bởi vì kinh hãi quá độ mà ngất xỉu dưới chân vương gia, được đưa vào trong vương phủ. Ca ca rơi nước mắt vui mừng: “Cũng tốt, công chúa có thể tránh xa tranh chấp, sống cuộc sống tốt hơn mới là niềm vui của nô tài.” Sau đó hắn lại lấy thân phận tùy tùng háo hức theo vào trong phủ tiếp tục bảo vệ nàng ta. Mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về ngày ca ca mang công chúa mất nước trở về. Ca ca muốn bảo vệ công chúa thì dùng mạng sống của bản thân hắn mà đi bảo vệ, đừng hòng lấy mạng của bọn ta vào nữa!

Báo Thù

Báo Thù Thành hôn được một năm, ta có thai, phu quân mừng rỡ khôn xiết, đặc biệt đưa ta về nhà mẹ để báo tin vui. Nhưng trên đường lại gặp phải sơn tặc, chàng vì bảo vệ ta mà trúng nhiều mũi tên, chet ngay tại chỗ. Vương phi phủ An vương biết chuyện, đích thân đến an ủi ta, còn thường xuyên mời ta vào phủ tụ họp. Tấm lòng giúp đỡ giữa lúc hoạn nạn ấy khiến ta cảm kích, liền lấy ân báo ân, giúp nàng xử lý không ít chuyện hậu viện âm u. Một ngày nọ, ta đ//ánh rơi đồ, quay lại viện của Vương phi để tìm thì vô tình nghe lén được nàng đang nói chuyện với tâm phúc. Thì ra đám sơn tặc năm đó chính là do Vương phi sai đến. Chỉ vì Hoàng hậu từng khen ta thông minh, từng có ý định ban hôn ta cho An vương. Sau đó, ta quỳ trước Hoàng đế trẻ tuổi: “Thiếp thân không cần ban thưởng, chỉ muốn mạng sống cả nhà nàng ta.”

Quỷ Khóc

Quỷ Khóc Mẹ tôi là một người khóc tang. Nhưng khác với những người khóc tang bình thường, mẹ tôi chỉ khóc cho ma, không khóc cho người. Bà ngoại nói, mẹ có mệnh quỷ. Mỗi lần khóc, ma quỷ đều đau lòng. Vì thế, cầu gì được nấy. Từ khi có ký ức, tôi chỉ thấy mẹ khóc hai lần. Lần đầu tiên, mẹ khóc, bệnh ung thư của bà nội bỗng nhiên khỏi hẳn. Lần thứ hai, chính là ngày mẹ qua đời. Mẹ tôi chết rồi. Chết vào đêm cha tôi tái hôn.

Gọi Hồn

Gọi Hồn Gọi hồn là một loại tà thuật, chỉ cần biết được ngày sinh tháng đẻ hoặc lấy được tóc của một người, liền có thể cướp đi ba hồn sáu phách của họ, khiến họ sống không bằng chết. Hôm đó, trong khu dân cư của chúng tôi, nhiều cư dân đã bị người ta gọi hồn…

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao?

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ

Chị Dâu Thích Chịu Khổ, Tôi Đành Hết Lòng Giúp Đỡ Tôi có một bà chị dâu rất thích “ăn khổ chịu cực”. Trước Tết Trung thu, tôi tính thuê người đến lau kính vì nhà tôi ở tầng cao, chị dâu nghe vậy liền bắt đầu bài giảng đạo lý. “Trong nhà bao nhiêu người rảnh, không nhờ lại đi thuê người lau kính, nhà mình tiền nhiều không có chỗ xài à?” Tôi nói công việc ở tầng cao rất nguy hiểm, nên phải thuê người chuyên nghiệp mới an toàn. Chị dâu nước mắt nước mũi ngắn dài, cầm ngay cái khăn lau: “Được rồi được rồi, mạng mấy người quý, mạng chị dâu này rẻ, để chị dâu lau!” Tôi nghe mà chán không tả nổi, lại sợ chị ta gặp nguy hiểm thật, nên thôi luôn việc lau kính. Thế mà chị ta vẫn cứ nói móc. “Có người kiếm được chút tiền là quên mất mình là ai liền, tiêu xài như nước, cho có núi vàng cũng không đủ cho cô ta phá.” “Loại người như vậy đáng ra nên về quê nuôi lợn, để biết cuộc sống khó khăn thế nào, lúc đó mới biết quý từng đồng từng cắc.” Tôi nghe xong thì gật đầu lia lịa, tối đó ngừng ngay khoản “trợ cấp” 5 vạn (~180tr) mỗi tháng cho anh trai. Chị dâu đã thích “ăn khổ”, thì tôi chiều theo vậy, để chị ta ăn đủ mới thôi!

Mẹ Chồng Nguy Kịch, Lần Này Tôi Mặc Kệ

Mẹ Chồng Nguy Kịch, Lần Này Tôi Mặc Kệ Mẹ chồng lên cơn đau tim, chỉ có chồng tôi – bác sĩ tim mạch mới có thể cứu bà ấy. Nhưng tôi không cầu xin anh ta. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn mẹ chồng quằn quại trong đau đớn rồi trút hơi thở cuối cùng trước mắt tôi. Kiếp trước, khi bà lên cơn đau tim, tôi lập tức gọi chồng về, nhưng anh ta lại cho rằng tôi ghen tuông, nghĩ tôi giở mọi thủ đoạn để lừa anh ta về nhà, nhất quyết không chịu đến. Cuối cùng, mẹ chồng tôi đã qua đời trong bệnh viện. Lúc bố chồng chất vấn, chồng tôi thản nhiên phủ nhận rằng tôi chưa từng liên lạc với anh ta, đổ hết trách nhiệm về cái ch.t của bà lên đầu tôi. Bố chồng hận đến tận xương tủy, cầm dao đ//â/m tôi đến ch.t. Lúc trút hơi thở cuối cùng, tôi vẫn chưa ch.t hẳn, mở mắt ra nhìn một cái, phát hiện bụng mình đã bị đ//â/m đến mức ná/t b/ấy như nhân bánh bao. Sau đó, khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình quay về đúng ngày mẹ chồng lên cơn đau tim…

Sinh Con Trong Tuyệt Vọng

Sinh Con Trong Tuyệt Vọng Quê tôi có một quy tắc kỳ lạ: phụ nữ sinh con, đàn ông ở cữ. Người phụ nữ dù máu còn chưa ngừng chảy đã phải đứng dậy bổ củi, nấu cơm. Còn đàn ông thì được thay vợ nằm cuộn tròn trong chăn ấm, ngày ngày ăn thịt cá để bồi bổ cơ thể. Nhưng khi mẹ tôi sinh con, người được ở cữ không phải bố tôi, mà là con chó vàng trong nhà.