Báo Thù

Cháu Ngoại

Cháu Ngoại Cháu ngoại của tôi bị teo hậu môn bẩm sinh, bụng căng như một quả dưa hấu to. Tôi khuyên chị gái đưa cháu đi làm phẫu thuật. Nhưng chị gái với mẹ tôi đều cho rằng như vậy mới tốt, mới phát tài, không mất tài lộc, bởi vậy từ chối điều trị cho nó. Sau này tôi lén lút đưa cháu ngoại đi phẫu thuật. Sau khi chị tôi biết chuyện tưởng rằng tôi phá tài lộc của chị ta, dưới cơn tức giận chị ta đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi chết ngay tại chỗ. Sống lại vào ngày chị gái nói với tôi rằng cháu ngoại bị teo hậu môn bẩm sinh. Tôi cười nói: “Đúng là một con tỳ hưu nhỏ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi.”

Thê Tử Hèn Mọn Của Phò Mã Gia

Thê Tử Hèn Mọn Của Phò Mã Gia Ta đã làm việc vất vả để phu quân có thể đi học trong mười năm, nhưng sau khi hắn đỗ đạt, chuyện đầu tiên làm là bỏ rơi ta. Ta khóc lóc, van xin, lại bị làm nhục ngay giữa phố, nhi tử kêu khóc, thì lại bị tra tấn đến chết. Sau đó, ta bị lăn trên giường đinh, giẫm lên than nóng, bị đánh bằng roi, đánh trống vang trời ở trước hoàng cung. Nhưng những người đến lại truy sát ta, “Phò mã gia bây giờ phong quang vô hạn, há có thể để ngươi vu khống lung tung được.” Vách núi sâu hàng nghìn mét, hắn cho rằng ta chắc chắn đã chết. Nhưng ta mạng lớn, Diêm Vương không chịu nhận, chỉ vài ngày sau, ta đã từ Địa Phủ bò trở về.

Tôi Không Còn Là Vợ Anh

Tôi Không Còn Là Vợ Anh Đêm bố mẹ chồng bị bắt cóc, chồng tôi lại muốn đi cắm trại với bạch nguyệt quang của anh ta. Tôi không ngăn cản gì cả, chỉ lập tức báo cảnh sát. Đời trước, vì tôi ngăn cản nên anh ta đi cứu bố mẹ mình, không đến với bạch nguyệt quang. Sau đó, bạch nguyệt quang bị sói hoang cắn ch//ết trên núi, ch//ết thảm vô cùng. Chuyện xảy ra rồi, chồng tôi chẳng nói một lời nào, cho đến khi tôi mang thai sắp sinh, anh ta mới ném tôi vào rừng sâu. “Tô Viên Viên, nếu không phải vì cô, Tuyết Nhi đã không ch//ết!” “Cô lấy tư cách gì để sống thoải mái như vậy? Tôi muốn tận mắt thấy cô phải chịu đựng mọi đau đớn mà cô ấy đã trải qua!” Tôi bị dã thú xé xác, một xác hai mạng. Lần nữa tỉnh lại, tôi quay về ngày bố mẹ chồng bị bắt cóc. Lần này anh ta không tham gia cứu viện, đúng như mong muốn cứu được bạch nguyệt quang, nhưng lại bạc tóc chỉ sau một đêm.

Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình

Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình Lúc kẻ bắt cóc cầm d ao lao tới, Thẩm Yến Tây nghĩ rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, bất chấp tất cả mà lao ra đỡ d ao thay anh ta.Anh ta ôm chặt người con gái trong lòng Kiều Tô Mạn, nhẹ giọng dỗ dành cô ta.Cho đến khi mũi d ao sắc bén đ â.m xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội ập đến.Chỉ lúc này, Thẩm Yến Tây mới hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.Ánh mắt lạnh lùng đối diện với anh ta.Bốn mắt nhìn nhau—Tôi mỉm cười với anh ta.Đau không?Chắc là đau chứ.Nhưng so với nỗi đau của tôi kiếp trước, thế này đã là gì?Thẩm Yến Tây, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ.

Tôi Không Có Mẹ

Tôi Không Có Mẹ Năm lớp 12, ng ự /c tôi lại lần nữa phát dục, từ cúp D lên thẳng F. Bạn nam trong lớp cười cợt, nói tôi “ng ự /c to chắc là đi b/á.n thân”, giọng đầy nhục mạ. Nhưng người phản ứng dữ dội nhất lại chính là mẹ tôi. Bà ta trừng mắt nhìn ng ự /c tôi, chửi om sòm: “Ng ự /c mày lớn vậy để làm gì? Ghê tởm! Mày có phải ngày nào cũng cho đàn ông sờ ng ự /c không, nên mới to thế? Không lo học hành!” Bà ta nói kết quả học tập của tôi kém là vì ng ự /c tôi quá to, rồi bịa ra chuyện đưa tôi đi “thu nhỏ”, cuối cùng lại lừa tôi làm phẫu thuật cắt toàn bộ. Bạn bè chê tôi nửa nam nửa nữ, người tôi thầm thích gọi tôi là “quái vật”. T/rầ .m cảm tái phát, tôi ch .t ngay trong sinh nhật 18 tuổi. Trọng sinh lại một lần nữa, mẹ lại tiếp tục giở trò lừa tôi đi cắt ng ự /c. Tôi hất mạnh tay bà ta ra, nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta, cười lạnh: “Mẹ thử đụng vào tôi xem?” “Mẹ à, ng ự /c mẹ nhỏ vậy, có khi nào chưa từng được đàn ông sờ bao giờ không?”

Thanh Mai Trúc Mã

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật

Báo Thù Đi! Thiên Kim Thật Tôi mang theo hệ thống siêu năng lực, xuyên vào truyện thiên kim thật giả. Nhìn người phụ nữ sang trọng trước mặt, mắt đỏ ửng, ôm cô bé ốm yếu vào lòng, khóc nức nở nói: “Không ai được phép chia cắt mẹ con tôi…” Tôi ngồi phịch xuống đất, khóc gào: “Bố mẹ, đừng đuổi em gái đi mà, không có em thì con sống sao đây…” Mọi người: “?”

Quân Kỹ

Quân Kỹ Năm phụ thân mất, triều đình bắt lính, mỗi nhà phải có một người đi, ta liền đi đăng ký. “Tiền lương tân binh bốn lượng, tiền lương lính bếp năm lượng, tiền lương quân kỹ sáu lượng, nhà ngươi muốn đăng ký loại nào?” “Sáu lượng, ta muốn sáu lượng.” Ta vội vàng đưa sổ sách ra. Ta không biết quân kỹ là gì. Ta chỉ biết, ta cần sáu lượng. Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc cho mẫu thân, một lượng mua nạng cho ca ca. Một lượng còn lại, đủ để ca ca và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải trắng, hai giỏ than, vượt qua mùa đông giá lạnh này.  

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh

Ánh Trăng Sáng Không Thuộc Về Anh Năm tôi trở về nước, câu lạc bộ Viễn Hành đã nới lỏng quy chế thành viên. Cuối cùng, Triệu Cận Niên cũng có thể dẫn bạn gái nhỏ của mình vào. Cô ta cười tươi, tựa vào lòng anh ta. “Nghe nói cô vừa từ nước ngoài về? Đừng nói cô nghĩ mình là ánh trăng sáng trong truyền thuyết vừa về nước đấy nhé?” “Cô biết anh ấy yêu tôi thế nào không? Vì muốn cưới tôi, anh ấy đã quỳ trước cửa nhà tôi ba ngày để xin bố mẹ đồng ý.” Nhìn cô ta khoe khoang rằng thanh mai trúc mã không đấu lại tình yêu trời ban, tôi bỗng hơi hối hận. Tại sao tôi lại nhân nhượng, hạ thấp tiêu chuẩn để chiều lòng cái lòng tự trọng giả tạo của cô ta?

Hồng Trần Lạc Định

Hồng Trần Lạc Định Ta là thiên kim chân chính của phủ Tể tướng, lưu lạc bên ngoài nhiều năm. Ngày ta trở về, sinh mẫu đã khuất, trong phủ chỉ còn lại giả thiên kim được kế mẫu chống lưng, được sủng ái vô cùng, khiến ta rơi vào tình cảnh khó khăn chật vật. Chính vào lúc đó, Thế tử vốn đã bàn bạc hôn sự với giả thiên kim lại bất ngờ hủy bỏ, kiên quyết chọn ta làm thê. “Nếu không phải do số mệnh trêu ngươi, nàng sớm đã là thê tử của ta rồi.” Trong lòng ta dâng lên cảm giác áy náy, ngày thành thân đã đem phần lớn sính lễ nhường lại cho giả thiên kim. May mắn thay, bà mẫu hiền hòa, phu quân chu đáo, sau khi thành hôn, cuộc sống của ta vô cùng êm ấm thuận lợi. Thế nhưng, vào ngày thánh chỉ phong giả thiên kim làm Thái tử phi được đưa đến Tể tướng phủ, Ta tận tai nghe thấy phu quân nói với bà mẫu: “Hôm đó khi biết Thái tử muốn cưới thiên kim của phủ Tể tướng, con mới vội vàng cưới Chúc Thanh Đường.” “Giờ đây, Thuấn Hoa đã đạt được nguyện vọng, con cũng nên hưu thê rồi.”

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân

Trọng Sinh Thành Toàn Cho Phu Quân Kiếp trước, ngôi chùa bị cháy. Ta ngăn cản Bùi Cảnh Du định xông vào cứu người. Bùi Cảnh Du bình an vô sự nhưng biểu cô nương Bùi gia là Hứa Miểu lại chôn thân trong biển lửa. Về sau, Bùi Cảnh Du vẫn đối xử với ta như trước, cùng ta vẽ lông mày, cùng trò chuyện, cầm sắt hòa minh. Cho đến khi ta sinh nở, hắn nhốt ta trong phòng, châm lửa đốt. Hắn nói: “Ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị lửa thiêu đốt.” Ta sống sờ sờ bị thiêu chết. Sau khi chết, ta mới biết được. Hứa Miểu kia căn bản không phải biểu cô nương Bùi gia, mà là tình nhân của Bùi Cảnh Du nuôi bên mình. Sống lại một lần nữa, ta nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, nước mắt lưng tròng buông tay hắn. “Bùi lang, Miểu Miểu… Miểu Miểu còn ở bên trong!”

Quần Hạ Thần

Quần Hạ Thần Ta hòa thân đến địch quốc. Hoàng đế địch quốc không thích nữ sắc, nhưng lại có một vị thần tử được hắn sủng ái đến tận xương tủy. Đêm động phòng hoa chúc, Hoàng đế địch quốc chẳng buồn nhìn đến ta, ánh mắt chỉ chăm chú dõi về phía sau lưng ta, gọi: “Ái khanh, lại đây, Trẫm nhìn khanh mới có thể cùng nàng thành sự.” Dưới màn trướng đỏ, nam tử đang quỳ phục chầm chậm ngẩng đầu lên, mái tóc dài đen nhánh che phủ gần hết tấm lưng. Ta thu ánh mắt, nhìn về phía nam tử ấy. Bốn mắt giao nhau, trong đáy mắt đối phương rõ ràng hiện lên một tia kinh diễm.

Lệ Chương

Lệ Chương Bộ đồ l/ó/t mà chị dâu đã mặc luôn không cánh mà bay, sau này mới phát hiện bị treo bán trên mạng. Anh cả nghi ngờ tôi là thủ phạm: “Không phải mày thì chẳng lẽ là ba?” Chị dâu phẫn uất vạch mặt tôi: “Cứ mỗi lần em chồng về là đồ l/ó/t của tôi lại biến mất, chắc chắn là cậu ta.” Người giúp việc tìm thấy đ/ồ l./ó/t nữ trong phòng tôi: “Cậu còn gì để chối nữa?” Ba tôi ném quần áo của tôi ra khỏi cửa: “Cút! Tao không có đứa con trai nào vô liêm sỉ, đồi bại như mày.” Nhưng tôi vừa trọng sinh, điềm tĩnh mở giấy chứng nhận chủ sở hữu nhà: “Đây là nhà của tôi. Người nên cút là mấy người mới đúng.” Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để bị vu oan rồi thân bại danh liệt, mất việc, bị chia tay, từ đỉnh cao sự nghiệp rơi xuống trại tâm thần, và chỉ đến lúc bị hành hạ đến ch .t, tôi mới biết, bạn gái tôi cùng đứa con chưa kịp chào đời đã ch .t trên bàn phẫu thuật.

Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc

Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc Năm tám tuổi, vì cứu trúc mã, tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Mười năm sau trở về, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gái giống tôi đến bảy phần, thế thân tôi, chiếm lấy cuộc sống của tôi. Cô ta đường hoàng bước vào nhà tôi, ôm chầm lấy cha mẹ tôi, thân thiết đến mức không chút e dè. Sau đó, tôi vô tình bắt gặp cô ta gọi bọn buôn người là “ba mẹ”, còn đang thương lượng với bọn chúng về kế hoạch bắt cóc tôi một lần nữa. Trong cơn hoảng loạn, cô ta lái xe đâm chết tôi. Càng đáng sợ hơn là Trúc mã của tôi lại giúp cô ta che giấu tội trạng, ném xác tôi xuống biển. Khi mở mắt ra lần nữa Tôi quay về ngày bọn buôn người sắp sửa bắt cóc trúc mã. Tôi trầm tư suy nghĩ: Không xa đây có một trại trẻ mồ côi… Hình như ở đó có một cậu bé trông rất giống trúc mã của tôi?

Lòng Người Khó Dò

Lòng Người Khó Dò Ngày tận thế đến, tôi may mắn được rút trúng suất tránh nạn. Mẹ chồng và chồng tôi lại nổi lên lòng thương người, nhất định muốn đưa cả hai mẹ con nhà hàng xóm đi cùng. Đến nơi, tôi nộp tài liệu và chỉ điền tên con gái mình vào. Họ sốt sắng hỏi tôi sao không ghi tên cả nhà. Tôi nhìn đứa bé trai đứng sau chồng tôi, khuôn mặt giống anh ta đến lạ, rồi lắc đầu: “Tôi không quen họ.”

Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết

Hầu Phủ Trong Đêm Tuyết Sau khi đích tỷ qua đời, ta được gả vào Hầu phủ, trở thành kế thất. Ta tận tâm hầu hạ công bà, quản lý hậu viện, chăm sóc đôi con thơ mà đích tỷ để lại. Hai mươi năm ròng rã gánh vác trọng trách, ta vốn nghĩ có thể tranh thủ cho mình chút tôn nghiêm và thể diện. Nhưng không ngờ, ngay trước khi Hầu gia qua đời, hắn lại đưa cho ta một bức hưu thư. Hắn nói ta tâm địa độc ác, đến cả đồ của đích tỷ cũng muốn chiếm đoạt. Đôi nhi nữ mà ta dốc lòng chăm sóc cũng oán trách, cho rằng ta đã cướp mất vị trí của mẫu thân chúng. Ta bị đuổi khỏi Hầu phủ, lạnh lẽo cô độc, chết cóng trong đêm mưa tuyết. Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trở về ngày đích tỷ lâm bệnh nguy kịch và triệu ta vào phủ.

Nữ Quan

Nữ Quan Sau khi được chọn làm nữ quan, ta vinh quy cố thổ. Nhưng lại phát hiện a nương bị đích mẫu vu oan thông dâm, bị đánh gãy chân, nằm liệt giường không có gì ăn. Muội muội bị mấy tên gia đinh giữ chặt, bọn chúng định xé rách y phục của nó, thấy ta, mấy tên súc sinh đó đắc ý dương dương: “Đến thật đúng lúc, một người thì không đủ chia!” Đích mẫu và đích tỷ của ta vênh váo tự đắc, chỉ vào ta nói: “Còn đứa con hoang này cũng kéo xuống, tùy các ngươi xử lý!” Ta dùng kiếm đâm chết tên gia đinh xông lên đầu tiên, máu bắn tung tóe: “Bản quan ở đây, ai dám làm càn!”

Triêu Mộng Sinh

Triêu Mộng Sinh Tấn vương cùng Tấn vương phi là thanh mai trúc mã, tình thâm sâu đậm, kinh thành đều biết. Nhưng một lần hắn say rượu bị người ta bỏ thuốc, trong lúc hỗn loạn sủng hạnh một nha hoàn tiện tay kéo tới. Tấn vương phi giận tím mặt, nói nha hoàn kia cố ý câu dẫn Tấn vương, tội đáng muôn chết, sai người lột quần áo nàng và đánh chết nàng. Sau khi hiểu lầm được giải quyết, hai người đã làm lành và hòa giải. Không ai còn nhớ đến nha hoàn kia nữa. Không ai biết, trong nhà nàng còn có một muội muội đang chờ nàng về nhà. Chỉ còn một tháng nữa, là có thể tiết kiệm đủ tiền chuộc thân của nàng.

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.

Vạch Mặt Kẻ Dối Trá

Vạch Mặt Kẻ Dối Trá Cô học sinh nghèo được mẹ tôi tài trợ đã giả mạo thân phận của tôi ở trường. Ở cổng trường đông người qua lại, cô ta nhanh chóng bước lên xe trước tôi, và lớn tiếng gọi tôi, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chiêu Chiêu, tôi biết chúng ta quan hệ tốt, tính toán mấy chuyện này lại làm tổn thương tình cảm.” “Nhưng, chúng ta không cùng đường, cô không thể lúc nào cũng đi nhờ xe của tôi được, cứ lợi dụng mối quan hệ mà để tài xế nhà tôi đưa cô về.” Lời vừa dứt, xung quanh ai nấy đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, không biết phải đối phó ra sao. Nhưng không may cho cô ta, tôi vừa tái sinh. Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi không ngại kéo cô ta ra khỏi xe, leo lên xe, rồi phun một ngụm nước bọt vào mặt cô: “Cho cô sống mấy ngày yên ổn, cô thật sự không biết mình là ai rồi.” “Còn nói là tài xế nhà cô, cô thử gọi một tiếng xem, ông ấy dám trả lời không.”