HE

Ảnh Đế Sập Nhà

Ảnh Đế Sập Nhà Vào cái ngày Giang Lâm “sập nhà”, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay. Mùi măng chua nồng nặc vừa kịp bá chủ cả phòng khách, điện thoại tôi liền nổ tung. Không phải nói ví von. Nó thực sự “oong—— oong—— oong——” rung lên theo nhịp điệu t/ận thế, lăn từ trên bàn trà xuống mép thảm, suýt nữa thì bổ nhào xuống đất. Tôi vừa hút sợi bún cuối cùng vừa luống cuống với tay nhặt điện thoại lên. Trên màn hình là tên của cô bạn thân Tô Hà nhấp nháy liên tục, phía sau là mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn là kiểu hét lên như đang chá/y nhà: “Vãn Vãn!!!!!!! Mau xem hot search!!!!!!!!!!” “Vãi linh hồn vãi linh hồn vãi linh hồn!!!!!! Nhà chị Giang s/ập rồi!!!!!!” “Livestream!! Mở livestream mau!!! Show truyền hình của Giang Lâm phát sinh chuyện rồi!!!” Nước súp bắn lên tay tôi, bỏ/ng đến mức tôi giật nảy mình. Tim tôi chợt lỡ một nhịp. Giang Lâm? Xảy ra chuyện?

Áng Mây Trong Mắt

Áng Mây Trong Mắt Để cứu lấy số phận pháo hôi của cả hai, anh tôi đi chọc tức nam chính, còn tôi thì theo sau anh ấy, liều mạng mà dọn dẹp hậu quả. Anh tôi cướp mất danh hiệu đứng nhất khối của nam chính. Tôi thì rụt rè xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, thật ra anh tôi chép bài đấy, tôi sẽ về nhà dạy dỗ lại anh ấy cho tử tế.” Anh tôi nhận được thư tình do nữ chính gửi. Tôi nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh tôi không biết chữ, tưởng là thư thách đấu cơ! Trời ơi, chuyện này thành ra thế đấy!” Anh tôi chẳng vì lý do gì liền kéo bao bố úp đầu nam chính, oánh cho một trận. Tôi tối sầm mặt mày, nghiến răng nói: “Chuyện là… là anh tôi phát hiện tôi thích cậu, nên mới làm vậy…” Nam chính vốn luôn lạnh nhạt bỗng khẽ nhướng mắt, liếc nhìn tôi. “Thật không?”

Chuyện Tôi và Hồn Ma Sống Chung Nhà

Tôi là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, muốn thuê một căn nhà rẻ nhất có thể. Người môi giới nhiệt tình giới thiệu: “Chung cư giảm 10%, nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ giảm 50%, nhà ma giảm 70%, nhà có người chết thảm giảm 90%.” Tôi gật đầu lia lịa, vội hỏi: “Có căn chung cư cũ, không thang máy, chủ nhà chết thảm không?” Tôi chuyển nhà thành công, tiền thuê mỗi tháng là ba nghìn tệ. Số tiền này là do người môi giới *trả thêm* cho tôi. Đêm đầu tiên chuyển đến, vòi nước trong nhà tắm tự nhiên chảy ào ào. Đèn trong phòng ngủ chập chờn liên tục. Tôi không chịu nổi, bật dậy quát lớn vào bóng đen lén lút trong phòng: “Tiền điện một tệ hai một số!” “Tiền nước năm tệ rưỡi một khối!” “Tiền này mày trả hả?”

Bạch Nhật Mộng

Bạch Nhật Mộng Ta xuyên thành phi tử của Hoàng đế, mà dường như Hoàng đế yêu ta đến điên cuồng. Nhưng trong lãnh cung, ta tìm thấy những lời mà một vị phi tần bị phế truất để lại cho ta. Nàng viết: “Đừng nói với Hoàng đế rằng ngươi là người xuyên không, đừng tin hắn, mau chạy đi!”  

Khúc Tán Hoa Tiêu

Khúc Tán Hoa Tiêu Nghe tin phụ thân ta bị giáng chức đến Sóc Châu, Cao Văn Hán nắm chặt thư từ hôn, gõ cửa phủ. Mưa to như trút, hắn trông vô cùng đau khổ. Hắn nói mẫu thân hắn dùng cái ch.t bức bách. Hắn nói hoàng gia trên cao đang để mắt tới, hắn không thể vì ta mà đánh đổi tiền đồ cả gia tộc. “Đợi mấy hôm nữa gió yên sóng lặng, ta sẽ tìm cách đón nàng về.” Hôm sau, xe lừa đưa nhà ta rời thành đi Sóc Châu liền chạm mặt xe hoa đón dâu của hắn và nữ nhi nhà Quốc công. Phụ thân dặn ta đừng đau lòng, Sóc Châu ắt có hảo hán anh tuấn. Ta ngoan ngoãn nghe lời. Năm năm sau, phụ thân khôi phục chức quan trở lại kinh thành, người vui mừng nhất chính là Cao Văn Hán. Hắn thậm chí quên cả cởi quan phục, chạy thẳng tới cửa nhà ta cầu thân. Cửa vừa mở ra, lại là một nam tử thân hình cao lớn đang lau dao, nhe răng cười lạnh. “Ngươi ch.t thê tử, nhưng phu quân của nàng còn chưa ch.t đâu đấy!”

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Sau khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, con người thật của tôi đã bị lộ. Tham gia chương trình dành cho phụ huynh và con, em bé ngoan nhà tôi luôn đánh nhau với đứa trẻ nhà ảnh đế. Cư dân mạng ồn ào mắng con tôi không có giáo dục, mắng tôi không xứng làm mẹ, tham gia chương trình giải trí vì muốn quyến rũ ảnh đế. Tôi trực tiếp tét lên mông con ảnh đế: ”Đánh người còn già mồm đúng không? Có tin bà đây trực tiếp cạo đầu con không? Tên nhóc ngốc nghếch này, úp mặt vào tường hối lỗi cho bà!” Cư dân mạng: ”?? Chúng tôi nghe mắng thấy hơi sướng tai là thế nào nhỉ?” Nửa đêm, ảnh đế gõ cửa phòng tôi: ”Con trai lớn của em không chịu ngủ, làm sao bây giờ? Người làm mẹ như em mà chỉ quan tâm đến một đứa con trai thôi à?” Tôi bị đánh thức, tức giận trả lời lại: ”Anh không biết dỗ nó ngủ sao? Người làm bố như anh còn hỏi em cách dỗ con ngủ, chẳng lẽ em là bố anh à?” Cư dân mạng trực tiếp tê liệt. Sau khi chương trình lên sóng, nữ chính vốn rất được hoan nghênh lại không có chút độ hot nào. Ngược lại một đống ông chủ lớn nhà hào môn ôm con trai đến cầu xin tôi: ”Cô Lâm, xin cô mắng đứa nhỏ nhà tôi một chút đi, đánh một trận cũng được…” Ảnh đế đen mặt: ”Vợ tôi sẽ chỉ quản tôi và con trai tôi, ai giật dây cô ấy ly hôn tái giá thì đừng trách tôi gửi đơn kiện cảnh cáo.”

Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ

Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ Tuyết Mai đứng trước mặt sư phụ, đôi mắt đầy kiên định nhưng lại có chút ngại ngùng: “Sư phụ, con… con thật sự không muốn xuống núi.” Sư phụ cô, một ông lão tóc bạc phơ, vuốt râu nhìn cô, gật gù: “Không muốn à? Nhưng đạo quán này cần sửa chữa, không phải đợi gió tự thổi bay tiền vào đây đâu!” “Vậy con làm sao có tiền?” Tuyết Mai nhíu mày. “Đi kiếm thôi! Hỏi xem người ta có muốn xem vận mệnh không, có ai cần diệt quái không, kiểu gì cũng kiếm được một ít. Đừng có nằm nhà mãi như con mèo lười, con phải tự lo lấy cho mình!” Sư phụ nói, giọng đầy nghiêm túc, nhưng lại pha chút… không thèm quan tâm. Tuyết Mai thở dài, tự nhủ: “Kiếm tiền cũng như đấu ma, chỉ cần gặp người ngu là xong!” Vậy là, cô xuống núi, mang theo hy vọng và một túi tiền rỗng, chẳng biết thế giới ngoài kia sẽ đối xử với cô như thế nào.

Duyên Định Ba Sinh

Duyên Định Ba Sinh Ta mang thai đã sáu tháng, nhưng vẫn quyết tâm gõ lên chiếc trống Đăng Văn. Một vị thị vệ nhíu mày nhắc nhở: “Phàm làai gõ trống Đăng Văn, theo luật trước tiên phải chịu năm mươi đại bản.” “Không sợ, dù bị đánh, ta cũng phải tố cáo.” Ta kiên định trả lời. Phu quân lo lắng chạy từ triều đình đến: “Phu nhân, nàng làm vậy là vì sao? Vi phu chưa từng nghĩ đến việc cưới người khác, cũng chưa bao giờ làm điều có lỗi với nàng.” Ta đưa tay lau đi giọt lệ ủy khuất trên mặt chàng, dịu dàng nói: “Yên tâm,người ta tố cáo không phải là chàng.”

Duyên Kiếp Trăm Năm

Duyên Kiếp Trăm Năm Tôi là quỷ sai, cũng chính là “Thần Chết” trong lời đồn của mọi người. Lúc này, tôi đang ngồi xổm trong phòng phẫu thuật, thúc giục bác sĩ: “Anh đẹp trai, làm nhanh tay lên, tôi còn phải tan làm nữa.” Bác sĩ không chút cảm xúc liếc nhìn tôi một cái: “Không làm nữa.” Tôi: “?!” Bác sĩ bây giờ đều tùy hứng thế này sao?

Cố Ý Dụ Dỗ

Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…

Hoàng Tuyền Mạnh Thập

Hoàng Tuyền Mạnh Thập Ta là Mạnh Bà, chủ nhân Hoàng Tuyền, công chức của Minh Phủ. Mỗi ngày, ta đứng trên cầu Nại Hà, đưa bát canh thuốc cho những người đã khuất, giúp họ quên đi tiền duyên, những chuyện cũ. Công việc này, ta đã làm mấy trăm năm rồi.

Dục Nhiên

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Dạ Huyền Tương Tư

Dạ Huyền Tương Tư “Bệ hạ, nương nương nói ngài ấy là người xuyên không.” Hoàng đế: “Ồ, giá 1 cái áo sơ mi là bao nhiêu?” Tôi: “… Chín tệ mười lăm xu?” Kết quả không có cảnh nhận người thân nào xảy ra cả, sắc mặt Hoàng đế bỗng trở nên âm u, hắn ta trực tiếp đày tôi vào lãnh cung. Tôi: “???” Chuyện gì vậy, chúng ta không phải đồng hương sao?! “Nương nương,” cung nữ nhẹ nhàng nói, “Sao nương nương lại bắt chước Tiên hoàng hậu?” Gì cơ? Đây chẳng phải là thứ mà ai học hết cấp ba cũng biết sao? Tôi bắt chước cái gì chứ, có người bắt chước mặt, có người bắt chước giọng, bây giờ thậm chí còn có người đăng ký bản quyền cả khả năng đọc hiểu tiếng anh hả?! “Tiên hoàng hậu và Bệ hạ tình sâu nghĩa nặng, chỉ tiếc là tạ thế quá sớm, để lại Bệ hạ một mình nhìn tập thơ của ngài ấy mà nhớ thương người đã khuất.” Tập thơ? Tôi thăm dò mở lời: “Đầu giường ánh trăng rọi—?” Cung nữ: “Ngỡ mặt đất phủ sương?” Cung nữ: “Đây là bài thơ đầu tiên trong tập thơ của Tiên hoàng hậu, ai trong cung cũng thuộc lòng!” Dumaa, tôi ngồi phịch xuống đất, sao Tiên hoàng hậu không chừa lại con đường nào cho hậu thế vậy chứ!!!

Dấu Chân Trên Cát

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi đã chia tay Lục Thời Diệc. “Chỉ vì anh giúp cô ấy ước tính điểm mà không giúp em?” Anh cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Anh mỉm cười: “Đừng hối hận.” Năm tuổi quen nhau, thanh mai trúc mã, cả thanh xuân, anh ta tin chắc tôi không thể rời xa anh ta. Nhưng anh ta không biết rằng, việc ước tính điểm chỉ là cái cớ. Tôi tự ước tính điểm rồi, trường cũng đã chọn xong, là nơi xa anh ta nhất. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa anh ta. Từ nay về sau, trời nam biển bắc, mỗi người một phương.

Tiểu Man

Tiểu Man Cha ta dùng mười lượng bạc bán ta vào Tần gia để xung hỉ. Tần thiếu gia là một kẻ ốm yếu, ngày thành thân hắn sốt cao đến hôn mê, vậy mà chẳng một ai đến thăm. Không còn cách nào, ta đành cõng hắn đi hai dặm đường để tìm đại phu. Hắn nằm trên lưng ta, mơ màng mà thốt lên: “Niang tử… đa tạ nàng…” Ta bị hắn gọi đến đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa đáp: “Thiếu gia, cứ gọi ta Tiểu Man là được. Tần phu nhân mua ta từ thôn quê về, là để hầu hạ người. Không cần… không cần gọi ta như vậy—” Hai chữ ấy, ta thực sự nói không nên lời. May thay, hắn lại ngất đi. Sau này, nhờ ta chăm sóc, thân thể thiếu gia dần tốt hơn. Ta cũng không tiện tiếp tục ở lại phòng hắn. Đêm đầu tiên chuyển đến tiểu viện, hắn mặc một thân y phục mỏng, chân trần đứng ngoài cửa. “Nương tử, nàng không cần ta nữa sao?” “Nàng không ở đây, bảo ta làm sao ngủ được?”

Cẩn Tú Yên Hoa

Cẩn Tú Yên Hoa Phu nhân muốn chọn vợ cho Đại công tử, các tiểu thư trong kinh thành đều háo hức. Ta đang nướng cá vừa bắt được, mùi thơm tỏa khắp nơi. Đoạn ma ma nhìn ta thở dài: “Một khi phủ có nữ chủ nhân, ngươi sẽ không còn ngày nào yên ổn nữa, vậy mà còn có tâm trí ăn cá.” Ta ngậm đuôi cá, hào hứng nhìn Đoạn ma ma: “Đã chọn tiểu thư nhà nào rồi? Ta có thể xin nàng ấy tha cho ta rời đi không?” Đoạn ma ma chỉ vào cái bụng phình to của ta, nói ta mơ mộng hão huyền. Ta nghĩ, ước thì cứ ước thôi, vạn nhất trở thành sự thật thì sao?

Hoa Hồng Dại

Hoa Hồng Dại Sau một đêm hoang đường với chú, tôi liền muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học. Sau đó, người đàn ông lòng dạ độc ác không chớp mắt nói: “Xuất ngoại cũng được, ba năm sau nhất định phải về nước.” Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa ra khỏi sân bay, đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe. Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, không có chút ấm áp, “Nhiễm Nhiễm, để con của anh theo họ người khác, lá gan của em cũng đủ lớn rồi đấy.”

Trang Sách Cuối Cùng

Trang Sách Cuối Cùng Sau khi bị ràng buộc với hệ thống thôi miên, ba đối thủ một mất một còn vai rộng, eo thon, chân dài đều trở thành chóa của tôi. Tôi dựa vào hệ thống để ức hiếp bọn họ, sống sung sướng tiêu dao. Cho đến một ngày, tôi phát hiện hệ thống thôi miên bỗng nhiên biến mất. Tình hình nguy rồi, tôi quay đầu bỏ chạy. Ba người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề chặn đường tôi lại, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa ngông cuồng. “Chạy tiếp đi, đại tiểu thư của bọn anh.” Chít mịa! Chơi lố quá rồi!

Mật Đào Dưới Trăng Thanh

Mật Đào Dưới Trăng Thanh Ta đem mình bán đi, bán được năm lượng bạc. Ta đứng bên cạnh tên buôn người đếm bạc, lén lút giấu một lượng vào trong tay áo, còn lại đều đưa cho mẹ. Mẹ rơi lệ bảo ta phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nhưng cha ta lại không kiên nhẫn cầm tiền bỏ đi: “Sau này có phạm lỗi thì đừng nói mình là con của ta!”

Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi!

Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi! Nhiều năm không gặp, Phó Thần Nhan ngàn dặm xa xôi tới đặt bàn tôi. Nét cười hiện lên trên khuôn mặt cô ấy: “Đã lâu không gặp, hot boy học đường.” Rạng sáng, lúc 1 giờ, điện thoại của cô ấy nhận vài tin nhắn. “Chút việc cỏn con mà thôi, không đến mức đó chứ?” “Coi như anh sai, OK?” “Phó Thần Nhan, anh đã cho em bậc thang rồi, nếu em không hạ cái tôi xuống thì nó sẽ biến mất đấy.” Sau đó, điện thoại của cô ấy bắt đầu rung điên cuồng. Tôi tiện tay nhận cuộc gọi, người đàn ông ở đầu dây bên kia tức muốn ọc máu: “Cậu là ai? Phó Thần Nhan đâu?” Tôi nhìn thoáng qua góc nghiêng của người đang ngủ say bên cạnh: “Cô ấy mệt quá, tôi không nỡ đánh thức.”