HE

Tôi Là Một Tang Thi

Tôi Là Một Tang Thi Tôi là một tang thi. Sau ba lần cắn Thẩm tổng, tôi bị hắn túm lấy tóc, mỉm cười dạy dỗ: “Như thế không giết được tôi đâu. Ngoan, cởi đồ tôi ra, rồi cắn xuống dưới.” Hắn nắm tay tôi, đặt móng vuốt tôi lên ngực hắn: “Tim ở đây.” Tiếp tục kéo xuống: “Mạng, ở đây.” “Nhớ kỹ chưa?” Hắn cười khẽ: “Đến đây nào, bảo bối. Giết tôi đi.”

Nhiệm Vụ Quan Trọng Của Pháo Hôi

Nhiệm Vụ Quan Trọng Của Pháo Hôi Tôi là vai pháo hôi trong bộ truyện nam tần. Nhiệm vụ của tôi là cản dao thay nam chính vào thời khắc quan trọng, vì cậu ta mà hy sinh. Nhưng sau khi trùng sinh, tôi không muốn chết sớm như vậy nữa. Thế nên trước khi nam chính xuất hiện, tôi điên cuồng luyện Thái quyền, chiếm địa bàn, thu nhận đàn em. Khi nam chính chuyển đến trường, tôi đã trở thành lão đại của trường trung học Triều Dương… Nhưng một núi không thể có hai hổ. Xong đời rồi, chơi lớn quá rồi.

Cố Tướng Và Tiểu Hoàng Thượng

Cố Tướng Và Tiểu Hoàng Thượng Hoàng thượng ban cho ta một bát canh tránh thai. Ta lạnh lùng cười một tiếng, hất đổ xuống đất.

Ai Nói Beta Không Thể Bị Đánh Dấu?

Ai Nói Beta Không Thể Bị Đánh Dấu? Là một Beta, tôi đột nhiên ngửi thấy pheromone của người bạn cùng phòng lạnh lùng – A. Điều tồi tệ hơn là, tôi bắt đầu phụ thuộc vào pheromone của cậu ấy. Khi cậu ấy không có trong ký túc xá, tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, đành phải lén ngửi quần áo của cậu ấy. Cảm giác phụ thuộc ngày càng mạnh mẽ, tôi bèn khéo léo nhắc nhở: “Ở trong phòng cậu có thể thu lại pheromone không?” Ánh mắt cậu ấy chợt tối lại, “Cậu ngửi thấy à?” Tôi gật đầu. Cậu ấy chậm rãi tiến lại gần, “Vậy là… cậu có thể bị đánh dấu, đúng không?”

Nhật Ký Chăn Dắt Nhân Vật Phản Diện

Nhật Ký Chăn Dắt Nhân Vật Phản Diện Trở thành chú của phản diện, tôi cảnh cáo cậu ta đừng tiếp cận nhân vật chính, nếu không sẽ đánh vào mông, còn bắt cậu ta đếm số. Kết quả là quản không nổi, lại bị phản công. “Chú đếm số đi, chú nhỏ.” Dung Trú kéo lấy cánh tay tôi, mỗi cái một mạnh hơn. “Đếm sai thì phải làm lại từ đầu đấy.”

Bạn Cùng Phòng Của Tui Là Người Rắn

Bạn Cùng Phòng Của Tui Là Người Rắn Phát hiện bạn cùng phòng là người rắn, nửa đêm tôi chui vào chăn của cậu ấy. “Cậu làm gì vậy?” “Nghe nói rắn các cậu đều có hai cái đó đó … Tôi tò mò.” Cuối cùng, cậu ấy vỗ vỗ mặt tôi. “Không phải thích nhìn sao? Gần thế này, nhìn rõ chưa?”

Nguyệt Hạ Yên Nghi

Nguyệt Hạ Yên Nghi Nghe nhạc này đọc truyện nha mí nàng …  Ta là một hồn ma. Ta đã lang thang trong nhân gian đã lâu, muốn tìm một hồn ma khác. Người đó là phu quân của ta khi còn sống, hắn chết trước ta. Nhưng tên chết yểu đó, có vẻ đã đầu thai từ lâu rồi. Hắn trở thành một thư sinh, trong một đêm mưa, bước vào căn nhà đất nhỏ của ta.

Lằn Ranh Thật Giả

Lằn Ranh Thật Giả Tướng quân xuất chinh trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai. Ta nói với hắn, phủ Tướng quân này, có nàng ta thì không có ta, có ta thì không có nàng ta. Cố Tử Cầm mang đầy áy náy, chỉ “ừ” một tiếng, rồi ngay trong đêm viết hưu thư, đuổi ta ra khỏi phủ.

Mua Được Phu Quân

Mua Được Phu Quân Thành thân hai năm, mãi đến khi bị công chúa ban cho chén rượu độc, ta mới biết mình vốn chỉ là ngoại thất mà phò mã trộm nuôi bên ngoài. Sau khi giả chết, ta trốn vào núi sâu làm ruộng. Về sau lại tốn hai lượng bạc vụn mua về một gã nô lệ thô kệch. Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, phò mã lại một lần nữa tìm đến ta. Hắn trốn khỏi hoàng thành, cả người nhuốm máu, cầu xin ta cùng hắn rời đi. Ta còn chưa kịp lên tiếng, thì gã nô lệ xưa nay ít nói bỗng nắm chặt cổ phò mã mà nói: “Dám lừa gạt muội muội, đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”

Tướng Quân Trở Về

Tướng Quân Trở Về Ta biết được sau khi mình thủ tiết ba năm, vị tướng quân xuất chinh không những sống lại mà còn mang về một chân ái, muốn bỏ ta. Ta rơi vào trầm tư. Hắn có thể tìm được một tiểu Bạch hoa yếu đuối đáng thương, ta cũng có thể tìm được thư sinh tuấn tú cơ bắp cuồn cuộn. Ta còn muốn dọn sạch Hầu phủ! Ba năm sau, quả nhiên tướng quân gửi về một phong thư bỏ vợ. Ta chuẩn bị dẫn theo thư sinh và hài tử một tuổi của ta về Hầu phủ, tức chết hắn. Nhưng, thư sinh nhìn xem bảng hiệu, lại nhìn ta, cũng đắm chìm trong suy tư…

Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện

Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện Xuyên thành mẹ kế độc ác của phản diện, hệ thống yêu cầu tôi không được phá vỡ thiết lập nhân vật. Tôi nhìn đứa trẻ năm tuổi bên chân mình, hung dữ đổi cốc sữa trong tay thằng bé thành nước ép khổ qua. Cũng từ đó, không cho phép nó được kén ăn. Nuôi thú cưng cũng phải tự xúc phân. Sau này khi điền nguyện vọng đại học, tôi còn lén sửa nguyện vọng của nó. Nhiều năm sau, phản diện thành công vang dội. Tôi tưởng mình sắp gặp họa lớn. Không ngờ nó lại đứng trước mặt giới truyền thông nói: “Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ tôi, tình yêu của bà ấy đã đồng hành cùng tôi lớn lên, là bà ấy đã chỉ cho tôi phương hướng cuộc đời.” Khoan đã, có phải có chỗ nào không đúng không?

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em

Năm Tháng Trôi Qua, Em Vẫn Chỉ Là Em Mọi người đều nói, tôi là người tình được cưng chiều nhất bên cạnh thái tử gia của giới thủ đô – Phó Tầm. Đã từng có lúc, tôi cũng tin là như vậy, thậm chí còn ảo tưởng một ngày nào đó anh ta sẽ cho tôi một danh phận. Cho đến ngày hôm ấy, tôi và bạch nguyệt quang của anh ta cùng bị bắt cóc. Trong điện thoại, giọng anh ta khàn đặc nhưng lại không chút do dự mà lựa chọn từ bỏ tôi. …  

Uống Nhầm Ánh Mắt

Uống Nhầm Ánh Mắt Bạn cùng phòng của tôi rõ ràng là trai thẳng, nhưng lúc nào cũng dính lấy tôi. Dỗ tôi ngủ, đi học cùng tôi, thậm chí giặt tất cho tôi, đúng chuẩn “bạn trai 24 hiếu”. Khi bầu không khí mập mờ lên đến đỉnh điểm, tôi đang tính tỏ tình. Lại nghe thấy cậu ấy lạnh lùng nói với một nam sinh cùng khoa: “Tôi không thích cậu, tôi cũng không phải gay.”

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không?

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]