HE

Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ

Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …

Trùng Sinh Chi Mệnh

Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Bậc Thầy Photoshop

Bậc Thầy Photoshop “Tiệc đính hôn” kết thúc, bạn trai tôi liền công khai trên vòng bạn bè. Anh ta đăng ảnh, nhưng khi nhìn kỹ lại, tôi phát hiện trong ảnh cổ tay tôi đeo vòng, cổ mang dây chuyền, trên tai còn có đôi khuyên tai to nổi bật. Dòng trạng thái đi kèm: “Hôm nay giá vàng 864 tệ một gram, nhưng anh vẫn muốn dành cho em những điều tốt nhất.” Bạn bè trong phần bình luận rộn ràng cả lên, người thì khen anh ấy là kiểu đàn ông sẵn sàng tiêu hết tiền cho bạn gái, người lại trêu chọc đầy hâm mộ. Vài phút sau, bạn trai tôi trả lời tất cả bình luận: “#Đầu chó #Mỉm cười #Bông vải là vợ tôi, tôi đương nhiên phải cưng chiều cô ấy hết mức rồi! Dù sao thì, người thiệt thòi với vợ thì tài lộc cũng chẳng đến, còn yêu vợ thì gió thuận chiều mà!” Tôi cúi đầu nhìn cổ tay trống không, chợt bừng tỉnh.

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên?

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký

Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký Tiểu công tử của nhà huyện lệnh gia chết rồi, mọi người đều nói là nhi tử của ta giết. Chỉ bởi vì ta là quả phụ có tiếng xấu nhất mười dặm tám thôn, nhi tử của ta liền bị xem như kẻ sinh ra đã mang bản tính xấu xa. Đúng lúc An Thần Vương nam tuần, huyện lệnh áp giải nhi tử của ta lên công đường. Mong An Thần Vương chủ trì công đạo. “Thân mẫu hắn không biết giữ quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về bụng cũng đã lớn, mà chẳng nói được dã nam nhân nào là phụ thân đứa trẻ, người như vậy dạy ra nhi tử có thể là người tốt hay sao?!” Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát bay một chiếc răng của huyện lệnh. “To gan! Ngươi không thấy tiểu công tử này với vương gia của chúng ta giống như cùng một khuôn đúc ra sao?!”

Phù Dâu Bỏ Trốn

Phù Dâu Bỏ Trốn Tôi đã cứu vị thái tử gia kinh thành Lương Tự, chăm sóc hắn suốt ba năm. Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ lấy ân tình đó để ép hắn cưới tôi. Cho đến khi ánh trăng sáng của hắn trở về nước, hẹn gặp tôi với thái độ hung hăng, bức người. Tôi nhìn chằm chằm vào túi xách của cô ta, hỏi: “Chi phiếu đâu?”

Phận Nữ Nhi

Phận Nữ Nhi Ngày cha ta dẫn ta về nhà, ta cố ý làm vỡ chiếc vòng ngọc mà mẹ kế tặng. Chưa đợi phụ thân mở miệng chỉ trích, bà đã vội vàng nắm lấy bàn tay bị thương của ta, như một người mẹ hiền bảo vệ rồi cầm máu cho ta. “Châu Châu, thổi thổi một chút là hết đau thôi.” Một lần bảo vệ ấy kéo dài mười năm. Sau này, An Viễn Hầu phủ sụp đổ, cha ta lập tức muốn vứt bỏ mẹ kế. Ta quay đầu đồng ý lời cầu hôn của nhiếp chính Vương. “Mẫu thân, lần này đến lượt Châu Châu che chở người rồi!”

Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh

Nữ Phụ Đỏng Đảnh Và Anh Thợ Sửa Xe Mặt Lạnh Để trốn hôn, tôi dọn đến ở nhờ nhà nam chính. Nửa đêm, tôi gõ cửa phòng anh ta. “Tôi muốn ngủ trên giường anh.” Thịnh Tiêu liếc qua vết hằn đỏ do ga trải giường rẻ tiền để lại trên da tôi, ánh mắt trầm xuống: “Đại tiểu thư à, trong nhà chỉ có hai cái giường, cô chắc chắn muốn ngủ phòng tôi?” Tôi vừa định gật đầu thì dòng bình luận hiện lên trước mắt: 【Nữ phụ đúng là phiền thật, suốt ngày gây rối cho nam chính. Sau này nam chính phát đạt, vừa gặp đã yêu nữ chính, còn nữ phụ thì hãm hại bất thành, bị ném vào núi rồi mới biết điều lại.】 Tôi nhếch môi, đối diện ánh mắt của Thịnh Tiêu: “Anh thấy… tôi đang gây rối cho anh à?” Anh bật cười khẽ: “Không có chuyện đó đâu.” Thế nhưng sau này… Cũng chính trên chiếc giường ấy. Thịnh Tiêu giữ chặt mắt cá chân tôi, kéo tôi vào lòng, hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt. “Đại tiểu thư, em thích bị tôi ‘gây rối’ như thế này không?”

Người Giấy

Người Giấy Thiên kim giả tìm đến tận cửa, ta đang bận rộn làm người giấy. Nàng nhíu mày, châm chọc ta: “Tống gia là thế gia thư hương, ngươi lại cam tâm sa đọa, làm ra những chuyện như vậy?” Ta đưa ra một hình nhân giấy giống hệt nàng: “Phiền cô nương trả năm trăm lượng, không nhận thiếu nợ!” Thiên kim giả tức đến phát run: “Ngươi nguyền rủa ta?” Ta bĩu môi. Nếu không phải kiếp trước nàng đã vớt ta lên từ hố phân, ta cũng chẳng quan tâm nàng có bị gả đi minh hôn hay không.

Nha Hoàn Thăng Chức Ký

Nha Hoàn Thăng Chức Ký Sau khi Hầu phủ bị xét nhà, ta cùng tỷ tỷ phải bán mình làm nô, trở thành nha hoàn trong phủ Quốc công. Tỷ tỷ tính tình bình đạm, không tranh không giành, luôn giữ phong thái như cúc dại bên đường. Khi ta tranh giành thức ăn với đám hạ nhân, tỷ ấy lại đem chia phần ăn của ta cho mọi người, nhờ vậy mà được lòng tất cả. Mùa đông đến, ta tranh giành chăn bông để giữ ấm, tỷ tỷ lại nhường chăn cho người khác. Kết quả, cả hai chúng ta đều đổ bệnh vì lạnh. Với hy vọng thay đổi số phận, ta cố gắng chuyển sang làm nha hoàn thân cận bên Thế tử gia, mong tìm cơ hội cho tỷ tỷ được thị tẩm. Tỷ ấy trách ta không từ thủ đoạn nhưng lại chấp nhận vị trí mà ta vất vả giành lấy. Nhờ tiếng lành hiền đức, độ lượng của tỷ tỷ, Thế tử gia chú ý và nạp nàng làm thiếp. Tỷ ấy không cần tranh giành mà vẫn thuận lợi sinh hạ trưởng tôn. Thế tử phi hận tỷ tỷ đến xương, bày mưu hãm hại ta. Khi ta bị dồn đến đường cùng, quỳ xuống cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng tỷ chỉ lạnh nhạt nói: “Tư Lan, ta đã bảo muội đừng tranh giành cường bạo, giờ thì tự chuốc lấy cái chết.” Tỷ ấy vẫn bình thản, không tranh giành, không lên tiếng. Còn ta, bị đánh đến chết oan uổng. Khi mở mắt lần nữa, ta đã trở về thời điểm ta và tỷ tỷ vừa vào phủ Quốc công.

Nhật Ký Của Chồng

Nhật Ký Của Chồng Tôi và Trần Thuật đã kết hôn ba năm, ai cũng nói chúng tôi ân ái, xứng đôi. Nhưng chỉ có tôi biết, suốt ba năm qua, anh ấy luôn ngủ ở phòng khách. Chưa bao giờ chạm vào tôi. Tôi đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh ấy, định giải thoát cho cả hai. Nhưng vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở. 【Hôm nay cô ấy tắm xong, quên mang quần áo ra. Tôi đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiểm soát được mà giấu đi một cái. Hy vọng cô ấy không phát hiện.】 Tôi sững sờ. Hóa ra trước đây, những món đồ lót bị mất của tôi… đều do anh ấy lấy.

Kẻ Phụ Bạc Không Xứng Đáng Có Được Tình Yêu

Kẻ Phụ Bạc Không Xứng Đáng Có Được Tình Yêu Con trai vô tình mở một ngôi sao may mắn trên giá sách của chồng. Tôi cầm ngôi sao giúp con gấp lại nhưng lại phát hiện một dòng chữ thanh tú ở mặt sau. [Nụ hôn đêm giữa mùa hè năm mười tám tuổi, chỉ có ánh trăng và côn trùng chứng kiến, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa. Ngày 23 tháng 7 năm 2011.] Năm 2011, là năm thứ hai tôi với chồng ở bên nhau. Tôi run rẩy ngồi xổm xuống đất, lại mở một ngôi sao may mắn. [Món quà khai giảng tuyệt vời nhất năm mười chín tuổi, là có người trốn học đến bên tôi. Ngày 9 tháng 10 năm 2012.] Ngày Quốc khánh năm 2012, chồng nói nhà có chuyện, hoãn năm ngày mới trở lại trường. … [Niềm vui thầm kín nhất năm hai mươi bảy tuổi, là có người bỏ cô ấy ở phòng sinh, để cô ấy trở lại vòng tay tôi. Ngày 15 tháng 10 năm 2020.] Hôm đó là sinh nhật con trai, tôi sinh thường, chịu hai lần đau đớn mới sinh được con. Sau khi sinh bị băng huyết, trực tiếp được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Hóa ra, lúc đó chồng không thể thoát khỏi công việc, lại đang ở bên chủ nhân của ngôi sao may mắn này.

Thời Khắc Hứa Hẹn

Thời Khắc Hứa Hẹn Ngày tôi chia tay Chu Ngôn Tự, tôi tiện tay… ôm luôn con rắn cưng của hắn về. Mỗi đêm tôi đều nhét nó trong ngực ngủ cùng. Lúc con rắn nhỏ cuốn quanh cổ tay tôi, dùng bụng cọ cọ đầu ngón tay tôi… Trước mắt bỗng xuất hiện dòng bình luận: 【Nữ chính cứ thế ôm luôn lão tổ tông nhà họ Chu – Chu Từ đi mất.】 【Cô ấy vừa nãy còn tưởng động tác cầu bạn tình của loài rắn là đang làm nũng, còn hôn Chu Từ một cái nữa kìa, hắn sắp phát nổ đến nơi rồi.】 【Dù gì cũng sống mấy nghìn năm rồi mà, nữ chính ngủ rồi hắn mới dám hiện nguyên hình quấn lấy cô ấy, học từ tín mạng ra mà, chịu đựng kém quá đi, mau tra lý lịch học vấn của nữ chính cho tôi!】 【Cười chết mất, nữ chính đến giờ vẫn tưởng mấy vết hằn đỏ trên người là do dị ứng.】 【Xin chào mọi người, tôi là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành động vật học, đang nghiên cứu bò sát, cho tôi hỏi: rắn thực sự đặc biệt đến thế sao?】 Nửa đêm, cái đuôi rắn lành lạnh âm thầm quấn lấy đôi chân tôi.

Yêu Chiến Thần Vương Gia

Yêu Chiến Thần Vương Gia Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”

Kiếp Này Không Tha Thứ

Kiếp Này Không Tha Thứ Giang Ứng là chồng tôi. Khi bị bắt cóc, hắn lại chọn cứu cô em gái kế của tôi. Còn tôi, trong vụ nổ, hóa thành tro bụi. Sống lại một đời, tôi đeo cặp sách, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi Giang Ứng bị bắt nạt. Giang Ứng nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, lần này, tôi chọn cứu người bên cạnh hắn. Về sau, hắn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Du Du, lẽ ra em nên cứu anh…”

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình 

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình  Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi đặt bánh từ một tiệm bánh nổi tiếng để chuẩn bị ăn mừng cùng chồng. Nhưng tôi lại nhìn thấy trong đám đông xếp hàng bên ngoài, một cặp nam nữ đang hôn nhau quấn quýt không rời. Thật không may, người đàn ông chính là chồng tôi, Trình Tư Ngôn. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh ta, khó khăn lắm anh ta mới rời đôi môi ngọt ngào đó để nghe điện thoại, không kiên nhẫn hỏi tôi có chuyện gì, anh ta còn đang bận. Tôi từ tốn nói: “Chỉ một chuyện nhỏ thôi, phiền anh hỏi cô nhân tình đang trong vòng tay anh xem màu son môi cô ấy là màu số mấy?”

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?

Một Thỏi Bạc Nên Duyên

Một Thỏi Bạc Nên Duyên Ta dựa vào việc vác thi thể mà kiếm sống. Ngày hôm ấy, từ bãi tha ma, ta vác về một vị công tử tàn phế. Hắn dung mạo tuấn tú, nhưng miệng lưỡi thì cay nghiệt vô cùng. Thường mắng ta là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta thực oan uổng, nhà ta làm gì có nuôi con cóc nào, làm sao mà ăn thiên nga được chứ? Về sau, hắn với thân thể tàn tạ, liều nửa mạng để phò trợ tân đế đăng cơ, rồi trở thành thừa tướng. Hắn hỏi ta muốn cái gì, nói rằng hắn sẽ giúp ta thực hiện. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, ta đáp: “Ta muốn hai mẫu ruộng cằn, cùng một bản hộ tịch chính thức.” Thế nhưng, hắn lại sa sầm mặt mày.

Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân

Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân Anh trai xem mắt – người mà tôi sắp chính thức xác nhận quan hệ – đột nhiên biến mất không dấu vết. Tin nhắn cuối cùng của anh ta dừng lại vào tối ngày 10 tháng 2. Tôi thấy vô cùng khó hiểu, liền nhờ bà mối dò hỏi xem có phải anh ta gặp chuyện gì không. Cho đến khi tôi lướt thấy một bài viết dạy các anh trai “biến mất sớm để né lễ Tình nhân”, mà ảnh đại diện minh họa phía trên… lại chính là anh ta. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra anh này sợ tốn tiền. Quả nhiên, bặt vô âm tín suốt bốn ngày liền. Vừa hết lễ Tình nhân, anh xem mắt lại nhắn tin trở lại: 【Bé ơi, mấy ngày nay anh bận công việc quá nên quên mất tin nhắn của em rồi.】 Vậy anh cứ bận tiếp đi nhé. Tôi đính hôn trước rồi.

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới

Bà Của Tôi Tốt Nhất Thế Giới Ở tuổi bảy mươi, tôi hóa thân thành một nhân vật nữ chính độc ác trong một truyện ngược. Hệ thống nói: “Cô phải theo cốt truyện.“ Tôi đeo kính lão: “Ý mày là theo cốt truyện như thế nào?“ Hệ thống: “Ừm… chính là cô phải ngược đãi cậu ta. Bây giờ, ném cái ghế vào mặt cậu ta! Để cậu ta lăn ra đấy!“ Tôi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Nam chính lúc này vẫn còn là một thiếu niên, gầy như một cây tre, ăn mặc đơn bạc, hung hăng liếc nhìn tôi. Tôi quay người bước vào bếp. Nam chính cắn chặt răng: “Bà định dùng dao giết tôi sao!“ “Bà già chết tiệt, tôi sẽ cùng bà đồng quy vu tận!“ “Cậu quá gầy rồi.“ Tôi thở dài, thành thạo bật bếp, “Tôi sẽ nấu chút cơm cho cậu ăn.“ Làm ơn đi, tôi đây là bà của cậu mà! Có bà nào có thể kiềm lòng được mà không cho cháu mình ăn no nê?