HE

Gái Hư Và Cún Si Tình Hồi cấp ba, có một tên bá chủ trường học từng bị tôi phũ thẳng mặt. Hắn ta đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ. Lần này tôi đồng ý quen hắn. Hắn vui tới mức bắn pháo hoa suốt cả đêm, rực sáng cả thành phố. Rồi quay sang khoe khoang với đám bạn: “Con nhỏ năm đó chảnh đến ch.t, giờ không phải cũng ngoan ngoãn gọi tao là chồng đấy à.” “Không nghe lời thì dạy dỗ lại thôi.” Trong phòng bao, ai cũng khen hắn thủ đoạn cao tay. Tôi đẩy cửa bước vào: “Khoe đã chưa?” Hắn cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ: “Vợ ơi, năm phút chém gió nhanh thế đã hết à?” “Ừ.” Đám người: “???”

Chầm Chậm Thích Anh Nhặt được một anh bạn trai bị điếc. Tôi lừa hắn rằng mình mỗi ngày đi làm ba công việc để kiếm tiền chữa bệnh cho hắn. Thực tế thì tôi chỉ lang thang bên ngoài cả ngày rồi về nhà. Dù sao tôi cũng chỉ ham sắc thôi, cần gì phải khổ sở cực nhọc thật sự. Nhưng khi đến câu lạc bộ, tôi vô tình thấy hắn ngồi trong phòng VIP. Chú cún nhỏ đáng thương bỗng chốc hóa thành công tử nhà giàu kiêu ngạo. Có người hỏi hắn định giả vờ đến bao giờ. Hắn cười nhàn nhã, hờ hững đáp: “Đợi Mạn Mạn về nước, cô ta tự nhiên sẽ phải biến mất.” “Cùng lắm thì cho cô ta vài triệu coi như bồi thường.” Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tôi chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang. Làm tôi đau lòng đến mức muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng vừa xoay người, anh trai của hắn — một phiên bản đẹp trai hơn, khí chất hơn — khẽ cười lạnh, nhìn tôi đầy chế nhạo: “Diễn cái gì chứ? Miệng cô sắp nứt tới tận mang tai rồi kìa.”

Thời Khắc Hứa Hẹn Ngày tôi chia tay Chu Ngôn Tự, tôi tiện tay… ôm luôn con rắn cưng của hắn về. Mỗi đêm tôi đều nhét nó trong ngực ngủ cùng. Lúc con rắn nhỏ cuốn quanh cổ tay tôi, dùng bụng cọ cọ đầu ngón tay tôi… Trước mắt bỗng xuất hiện dòng bình luận: 【Nữ chính cứ thế ôm luôn lão tổ tông nhà họ Chu – Chu Từ đi mất.】 【Cô ấy vừa nãy còn tưởng động tác cầu bạn tình của loài rắn là đang làm nũng, còn hôn Chu Từ một cái nữa kìa, hắn sắp phát nổ đến nơi rồi.】 【Dù gì cũng sống mấy nghìn năm rồi mà, nữ chính ngủ rồi hắn mới dám hiện nguyên hình quấn lấy cô ấy, học từ tín mạng ra mà, chịu đựng kém quá đi, mau tra lý lịch học vấn của nữ chính cho tôi!】 【Cười chết mất, nữ chính đến giờ vẫn tưởng mấy vết hằn đỏ trên người là do dị ứng.】 【Xin chào mọi người, tôi là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành động vật học, đang nghiên cứu bò sát, cho tôi hỏi: rắn thực sự đặc biệt đến thế sao?】 Nửa đêm, cái đuôi rắn lành lạnh âm thầm quấn lấy đôi chân tôi.

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Gả Cho Thám Hoa Lang Phu quân của ta là bị phụ thân ta bắt rể mà đoạt về Đêm tân hôn, hắn nói với giọng đầy áy náy: “Ta lấy nàng chẳng qua để tránh né Thất công chúa, nhưng giờ thì…” Ta nắm chặt tay hắn. “Vậy thật là trùng hợp, ta lấy chàng cũng để tránh Thái tử. Sau này, nếu chàng yêu ai, cứ nói ra, ta sẽ thay chàng rước nàng ấy vào phủ.” Khuôn mặt phu quân bỗng chốc cứng đờ. “Nương tử không cần phải làm vậy.” “Ta vừa gặp nàng đã nhất kiến chung tình, mới lập thệ rằng đời này trừ nàng ra, nếu còn nạp thêm ai khác sẽ chết không toàn thây.” …

Phận Nữ Nhi Ngày cha ta dẫn ta về nhà, ta cố ý làm vỡ chiếc vòng ngọc mà mẹ kế tặng. Chưa đợi phụ thân mở miệng chỉ trích, bà đã vội vàng nắm lấy bàn tay bị thương của ta, như một người mẹ hiền bảo vệ rồi cầm máu cho ta. “Châu Châu, thổi thổi một chút là hết đau thôi.” Một lần bảo vệ ấy kéo dài mười năm. Sau này, An Viễn Hầu phủ sụp đổ, cha ta lập tức muốn vứt bỏ mẹ kế. Ta quay đầu đồng ý lời cầu hôn của nhiếp chính Vương. “Mẫu thân, lần này đến lượt Châu Châu che chở người rồi!”

Chồng Bảo Tôi Mua Điện Thoại Cho Cháu Thi Đại Học Ngày thứ hai sau kỳ thi đại học, con gái tôi uốn tóc, mua điện thoại mới, vui vẻ trở về nhà. Vừa bước qua cửa, nó liền bị mẹ chồng tôi tát cho một cái như trời giáng. “Ra ngoài b/á/n thân à? Trông như thế này mà còn dám tự ý đi mua điện thoại! Rõ ràng con bé Nhụy Nhụy cũng vừa thi xong, sao không mua cho nó một cái luôn?” Con gái tôi tức tưởi bật khóc. Tôi lập tức quát lại bà ta: “Trần Nhụy có bố mẹ, tại sao chúng con phải mua cho nó?” Mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt đầy lẽ phải: “Bố mẹ nó nghèo, không có tiền! Hai vợ chồng các người lương cao như thế, không biết giúp đỡ cháu gái một chút, thật ích kỷ!” Tôi giận đ/iên người, chạy đi tìm chồng. Kết quả anh ta lại đứng về phía mẹ mình: “Em làm quá rồi đấy. Cùng là trẻ con, em thiên vị như vậy thì Nhụy Nhụy nghĩ gì? Ngày mai dẫn con bé ra ngoài, cái gì con em có thì nó cũng phải có.” Tôi giận sôi m/á/u, thù cũ hận mới dâng trào, giơ tay tát anh ta một cái rõ đ/au: “Nếu anh thương nó thế thì đi mà làm bố nó!”

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Sau khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, con người thật của tôi đã bị lộ. Tham gia chương trình dành cho phụ huynh và con, em bé ngoan nhà tôi luôn đánh nhau với đứa trẻ nhà ảnh đế. Cư dân mạng ồn ào mắng con tôi không có giáo dục, mắng tôi không xứng làm mẹ, tham gia chương trình giải trí vì muốn quyến rũ ảnh đế. Tôi trực tiếp tét lên mông con ảnh đế: ”Đánh người còn già mồm đúng không? Có tin bà đây trực tiếp cạo đầu con không? Tên nhóc ngốc nghếch này, úp mặt vào tường hối lỗi cho bà!” Cư dân mạng: ”?? Chúng tôi nghe mắng thấy hơi sướng tai là thế nào nhỉ?” Nửa đêm, ảnh đế gõ cửa phòng tôi: ”Con trai lớn của em không chịu ngủ, làm sao bây giờ? Người làm mẹ như em mà chỉ quan tâm đến một đứa con trai thôi à?” Tôi bị đánh thức, tức giận trả lời lại: ”Anh không biết dỗ nó ngủ sao? Người làm bố như anh còn hỏi em cách dỗ con ngủ, chẳng lẽ em là bố anh à?” Cư dân mạng trực tiếp tê liệt. Sau khi chương trình lên sóng, nữ chính vốn rất được hoan nghênh lại không có chút độ hot nào. Ngược lại một đống ông chủ lớn nhà hào môn ôm con trai đến cầu xin tôi: ”Cô Lâm, xin cô mắng đứa nhỏ nhà tôi một chút đi, đánh một trận cũng được…” Ảnh đế đen mặt: ”Vợ tôi sẽ chỉ quản tôi và con trai tôi, ai giật dây cô ấy ly hôn tái giá thì đừng trách tôi gửi đơn kiện cảnh cáo.”

Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế Khi học bá trường học tỏ tình với tôi, tôi vừa định từ chối, thì đột nhiên thấy một dòng bình luận hiện lên giữa không trung: “Đồng ý đi, sau này cậu ấy sẽ vì cô mà ch .t trong biển lửa.” “Nam phụ thật đáng thương, cả đời yêu mà không được hồi đáp.” Câu nói đó như đánh bật ký ức của tôi, khiến tôi nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước. Cố gắng kiềm nén cơn sóng dữ trong lòng, tôi ngước mắt nhìn anh. Tên học bá thường ngày hống hách ngang ngược, lúc này lại căng thẳng như một đứa trẻ. Thấy tôi không trả lời, gương mặt anh thoáng qua chút thất vọng: “Biết rồi, Hứa Chân. Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.” Tôi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười thật ngọt rồi lao vào lòng anh: “Quý Vân Châu, em đồng ý làm bạn gái anh.” Bây giờ là vậy, sau này nhất định cũng sẽ như vậy.

Em Đã Là Vợ Người Ta Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác. Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình: “Cậu làm vậy không sợ khiến Tần Nam Nam tức giận à?” “Không còn cách nào khác. Nếu tôi không cưới Doanh Doanh, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ.” “Hơn nữa, Nam Nam đã bên tôi tám năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi. Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác?” Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn. Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ. Là chú rể, anh ta bồn chồn lo lắng, luôn cảm thấy có điềm xấu, còn dặn dò người khác phải trông chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy rối. Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói: “Cậu không biết à? Hôm nay Tần Nam Nam cũng kết hôn đấy…”

Em Từng Nghĩ Mình Sẽ Mãi Yêu Anh Sau khi ước lượng điểm thi đại học, tôi cố tình báo thấp 350 điểm để trêu bạn trai. Anh ta căng thẳng hỏi: “Em chắc là chỉ được từng ấy điểm thôi à?” Tôi làm mặt mếu, nói: “Ừm, hôm thi bị đau bụng nên làm bài không tốt, chắc phải thi lại năm sau mất rồi.” Vậy mà đêm hôm đó, anh ta lại nhắn tin chia tay. Ngay sau đó, anh ta đăng công khai chuyện yêu đương với Á khoa trên vòng bạn bè. Lúc ấy tôi mới biết, hóa ra anh ta đã đặt cược trước vào cả hai người. Tôi nắm trong tay tin nhắn trúng tuyển từ Thanh Hoa và Bắc Đại, bình tĩnh gửi lời chúc phúc cho anh ta. Hết kỳ nghỉ hè, tôi ngồi lên chuyến tàu đi Bắc Kinh, còn anh ta thì lại bước xuống chuyến xe đến Hạ Môn, khản giọng hỏi tôi: “Lương Hạ, vậy ra em vẫn luôn lừa anh sao?”

Đi Xa Là Mất Nhau Ngày chồng tôi nhận được visa, tôi mới biết anh ấy sắp bị điều ra nước ngoài công tác suốt 5 năm trời. Tôi tức đến toàn thân run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc trước mặt hai đứa con và các bậc trưởng bối trong nhà. Mãi đến ngày trước khi anh rời đi, tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với anh. Câu đầu tiên anh nói là: “Anh sợ em ngăn cản. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này.” “Thế anh bảo em phải làm sao? Một mình trông hai đứa con, còn phải chăm sóc cả ba mẹ anh nữa à?” “Em cố gắng một chút đi, Miểu Miểu, xem như vì anh, vì các con. Sau lần này trở về, mọi thứ sẽ khác. Anh có cơ hội lên làm phó tổng. Năm năm công tác ở nước ngoài, mỗi năm anh có mười lăm ngày nghỉ, nhất định sẽ về thăm em và bọn trẻ. Mức lương thì trong nước có một phần, công ty bên nước ngoài còn trả thêm một phần nữa.” Bất kể tôi mềm mỏng khuyên nhủ hay lý lẽ phân tích, anh vẫn sáng hôm sau bảy giờ đúng rời khỏi nhà, lên đường đi công tác nước ngoài. Tin nhắn đầu tiên anh nhận được sau khi đặt chân tới nơi là, đơn ly hôn tôi gửi. Và tin nhắn đầu tiên khi anh về nước sau 5 năm là, thiệp cưới của tôi.

Mối Tình Kẹo Ngọt Tôi mất trí nhớ.Mở Douyin ra, thấy nickname tài khoản là:【Vợ nhỏ nhà Lâm Thành】.Ơ… Vậy là tôi có chồng rồi à?Tối đó, tôi lập tức thu dọn hành lý, kéo vali đến thẳng nhà Lâm Thành.Vừa vào cửa đã nhào tới ôm anh, giọng dẻo quẹo đáng yêu:“Chồng ơi~ Em muốn hun hun, ôm ôm, bế bổng lên cao cao~”Lâm Thành: “…”Một tháng sau khi “chung sống”, cô bạn thân kéo tôi ra nói như không tin vào tai mình:“Cậu… cậu cưa đổ được Lâm Thành thật hả?”Tôi chớp mắt, ngơ ngác:“Ơ? Không phải anh ấy là chồng tớ à?”Bạn thân sặc nước:“Có khi nào cậu đơn phương không đó?”Tôi đơ người.Lập tức mở lại Douyin.Lướt xuống, là hàng loạt clip quay trộm:Lâm Thành đang ăn, đang làm việc, đang chơi bóng rổ…Chết thật, góc quay nào cũng là góc nhìn của “kẻ yêu thầm”.

Nuông Chiều Trà xanh muốn leo lên giường sếp. Mà người cô ta ghét nhất, chính là tôi. “Liễu Xuyến, đợi tôi trở thành bà chủ công ty rồi, người đầu tiên tôi sa thải chính là cô!” Buồn cười thật. Chắc cô ta không biết, sếp là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi nhỉ? Tối đó, tôi ngồi lên đùi anh, nũng nịu giả giọng mềm mại: “Anh à, có người dọa sa thải em kìa!”

Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Sếp Tổng Mê Tôi Như Điếu Đổ Lần đầu đi công tác cùng sếp… tôi đã ngủ với anh ta. Sau đó, tôi hoảng hồn đến mức chỉ muốn cắt đứt mọi liên quan: “Cái đó… anh cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi không để bụng đâu.” Ai ngờ người đàn ông lúc nào cũng lạnh lùng kiêu ngạo ấy, lại tỏ ra có chút… ủy khuất? Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng trầm khàn: “Ngủ với anh rồi, em còn muốn phủi tay không chịu trách nhiệm à?”

Một Đời Vì Nàng Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta. Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý. Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay. Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt. Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành. Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng: “Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?” Ta nghe xong chỉ mỉm cười. Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.

Đừng Hỏi Vì Sao Em Biến Mất Vào ngày tôi bước sang tuổi ba mươi, cô bé mười tám tuổi được Phó Trì Yến chu cấp bên ngoài tự tiện xuất hiện. Khi tôi chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, cô ta lại bật cười khúc khích. Chỉ một giây sau, cô ta lấy tay che miệng, ánh mắt ngây thơ nhìn tôi: “Chị ơi, em không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy chị lớn tuổi thế rồi, sao vẫn còn tin mấy chuyện như vậy?” Tôi không nói gì, sắc mặt trầm xuống. Phó Trì Yến ngồi vắt chân, đưa tay ôm hờ cô ta vào lòng: “Đào Tri, Linh Oản chỉ nói sự thật thôi, em trưng cái mặt đó cho ai xem chứ?” Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra người đàn ông mà tôi yêu mười năm, hóa ra cũng chỉ đến thế.

Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi Vào ngày thi đại học, con trai tôi là Lâm Dư, đưa ra một bản chuyển nhượng cổ phần, uy hiếp tôi: Nếu không ký, nó sẽ không đi thi. Chồng tôi Lâm Dương, còn hùa theo dỗ dành: “Vợ à, còn 2 tiếng nữa là đến giờ thi rồi, dù gì tài sản của mình sau này cũng để lại cho nó, em cứ ký cho nó yên tâm thi cử đi.” Tôi nhìn bản chuyển nhượng cổ phần trong tay, rồi dưới ánh mắt chờ mong của hai cha con, xé nát nó không chút do dự. “Không muốn thi thì khỏi thi!” Kiếp trước, tôi thương con học hành vất vả, sợ ảnh hưởng tâm lý trước kỳ thi nên chẳng nói một lời, liền ký tên. Kết quả thì sao? Sau khi Lâm Dư đỗ vào trường danh tiếng, hai cha con dắt theo một người đàn bà xinh đẹp, ép tôi vào viện tâm thần. Lâm Dư còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt: “Cảm ơn mẹ đã hy sinh nhiều năm qua. Bây giờ mẹ ruột con quay lại rồi, mẹ cũng nên vào viện an dưỡng đi thôi.” Lúc ấy tôi mới biết: Lâm Dư là con riêng của chồng tôi và người phụ nữ khác. Con ruột của tôi… ngay từ khi lọt lòng đã bị họ đẩy ra vùng quê xa xôi. Giờ được sống lại đúng ngày thi đại học, tôi chẳng buồn quan tâm nó có thi hay không. Loại người bội bạc ấy, càng không có tương lai càng tốt.

Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.