HE
Kiêu Ngạo Vương Gia Tìm Vợ Ký Tiểu công tử của nhà huyện lệnh gia chết rồi, mọi người đều nói là nhi tử của ta giết. Chỉ bởi vì ta là quả phụ có tiếng xấu nhất mười dặm tám thôn, nhi tử của ta liền bị xem như kẻ sinh ra đã mang bản tính xấu xa. Đúng lúc An Thần Vương nam tuần, huyện lệnh áp giải nhi tử của ta lên công đường. Mong An Thần Vương chủ trì công đạo. “Thân mẫu hắn không biết giữ quy củ, mười năm trước từ kinh thành trở về bụng cũng đã lớn, mà chẳng nói được dã nam nhân nào là phụ thân đứa trẻ, người như vậy dạy ra nhi tử có thể là người tốt hay sao?!” Thị vệ bên cạnh An Thần Vương tát bay một chiếc răng của huyện lệnh. “To gan! Ngươi không thấy tiểu công tử này với vương gia của chúng ta giống như cùng một khuôn đúc ra sao?!”
Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”
Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.
Mệnh phượng giả, đế vương thật Bảy người tỷ tỷ là công cụ giúp phụ thân ta thăng quan phát tài.Còn ta, lại là mệnh phượng mà lão Quốc sư từng đoán định.Ta không cần giống các tỷ tỷ khác, học những chuyện phòng the.Khi phụ thân còn đang ôm giấc mộng trở thành Quốc trượng,Ta đã sai người trói ông ta lại, chôn sống.
Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được. Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến. Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè. Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết. Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.” Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về. “Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng…”
Người Thắng Cuối Cùng Là Tôi Ba giờ sáng, tôi đăng một bài cầu cứu trên Tiểu Lục Thư. Tiêu đề: 【Phát hiện chồng nạp 100 Vạn trên Douyin, phải làm sao đây?】 Chẳng mấy chốc, bài viết bùng nổ. Có người hỏi: 【Mỗi tháng anh ta cho chị bao nhiêu tiền tiêu vặt? Nếu không nhiều, thì phải nói chuyện cho ra lẽ đấy.】 Tôi trả lời: 【Năm vạn.】 Không ngờ con số này lại khiến phần bình luận đảo chiều hoàn toàn: 【Làm gì ra công việc lương năm vạn mỗi tháng? Việc này nhất định phải giữ!】 【Ngọt ngào một chút, xin thêm tiền. Cứ coi mình là nhân viên ngân hàng, còn anh ta là cây ATM biết đi.】 【Gợi ý mỗi ngày khen chồng mười câu “anh thật tuyệt”. Công việc có lương cả trăm vạn như này tôi nằm mơ cũng muốn có.】
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Người Nhạt Như Cúc, Bị Nghe Lén Nội Tâm Xuyên thành thiên kim giả người nhạt như cúc, để vạch trần bộ mặt thật của tôi, thiên kim thật đã buộc tôi vào hệ thống nghe nội tâm. Thiên kim thật muốn đấu đá với tôi, tôi nhìn tổng tài bá đạo gầy gò, trong lòng đầy tiếc nuối: 【Quá gầy, không được. Đàn ông phải cơ bắp săn chắc, há cảo phải ăn khi còn nóng hổi.】 【Há cảo! Thèm thật đấy, nhưng mình phải giữ vẻ thanh cao như cúc, lát nữa lén gọi hai phần ăn cho sướng miệng.】 Tổng tài bá đạo bênh vực cho thiên kim thật, lớn tiếng quát tôi cút về nhà. Tôi thầm nghĩ: “Tuyệt vời, về nhà đúng lúc xem bản cập nhật của One Piece!” Tổng tài: “?” Về sau, có người nói tôi giả thanh cao, thiên kim thật thở dài: “… Thực ra không phải vậy, cô ấy chỉ bình đẳng không để ý đến bất kỳ ai mà thôi.”
Lời Tỏ Tình Bướng Bỉnh Tôi kết hôn với Lâm Chu – người thanh mai trúc mã không hề thích tôi, lại còn bị què chân. Để trêu tức anh ta, tôi ép buộc anh ta vào những tình huống khó xử mỗi ngày. Lâm Chu mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Đợi khi chân tôi khỏi, tôi nhất định sẽ g,i.ết cô!” Động tác của tôi khựng lại, đột nhiên trước mắt hiện lên một loạt dòng bình luận: 【Nam chính đúng là giả bộ, eo nhấc cao đến tận trời mà miệng vẫn cứng như đá!】 【Nữ chính ơi, vả vào mặt anh ta hai cái, đảm bảo ngoan ngay!】 【Cũng không biết là ai khi nữ chính thất vọng định tái giá với anh trai anh ta, ngày nào cũng đứng trước cửa gào: “Chị dâu mở cửa đi, em là em của anh trai đây!”】 Tay tôi đang định vung lên thì đột ngột dừng lại giữa không trung. Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay bỗng cảm nhận được một cảm giác ẩm ướt.
Đích Tỷ Muốn Thay Ta Làm Hoàng Hậu Ngày thứ hai mươi tám sau khi ta được sắc phong làm Hoàng hậu, đích tỷ của ta vào cung. Nàng muốn đổi lại thân phận với ta, trở về làm Hoàng hậu cao quý. Ta vui mừng nhảy cẫng lên, hớn hở muốn ôm Thanh Long đại đao của ta ra khỏi cung. Dù sao ta cũng chẳng muốn hầu hạ tên bạo chúa thất thường, động một tí là chém người như Phó Thanh Hoằng đâu. Chỉ là sau đó, ta bị Phó Thanh Hoằng chặn lại ở trường săn, hắn híp mắt, cười như không cười: “Chuồn đi không một tiếng động luôn ha, Lục Thương Nhĩ, gan to rồi nhỉ.”
Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?
Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”
Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.
Ngọc Mạn Uyên Châu Công lược quá thành công, bệnh kiều phản diện vì giữ ta lại, không tiếc dùng sinh tử đan sinh con cho ta. Ta lại chẳng tin nam nhân có thể sinh con, dứt khoát quay về thế giới thực. Đến khi hắn cùng đứa nhỏ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. “Phụ thân, con muốn mẫu thân.” Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Mẫu thân con chế1 rồi.” Ta: “…” Hỏi hệ thống mới biết, hắn thật sự vì ta mà sinh một đứa nhỏ. Sau đó, chỉ còn đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ta, rơi lệ tố cáo: “Mẫu thân, có nữ nhân xấu muốn ngủ với phụ thân, còn lén lút bắt nạt con.” “Nếu người không quay lại, con sẽ bị ức hiếp đến chế1 mất.” Không những dám ngủ với nam nhân của ta mà còn dám đánh con ta! “Hệ thống, ta muốn quay lại!”
Hồng Trần Như Mộng Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.
Quân Đoạt Thần Thê, Thần Đoạt Quân Thê Phu quân của ta phải lòng thần thê. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa nàng ta vào cung và phong làm quý phi. Thế nhưng, hắn vẫn cho rằng thân phận đó chưa đủ tôn quý. Hắn muốn phế bỏ ta, hoàng hậu hiện tại, còn muốn tiêu diệt cả gia tộc ta. Lần này sống lại, ta trở về đúng lúc hắn đưa thần thê vào cung. Lần này, hắn sủng ái thần thê của hắn. Ta vui vẻ chơi đùa cùng quyền thần của ta. Đêm đến, quyền thần nhẹ nhàng cười bên tai ta: “Nương nương muốn hại chết bổn vương sao?” Ta cắn nhẹ lên vành tai hắn, thì thầm: “Không, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử.”
Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…
Nhật Ký Của Chồng Tôi và Trần Thuật đã kết hôn ba năm, ai cũng nói chúng tôi ân ái, xứng đôi. Nhưng chỉ có tôi biết, suốt ba năm qua, anh ấy luôn ngủ ở phòng khách. Chưa bao giờ chạm vào tôi. Tôi đặt đơn ly hôn lên bàn làm việc của anh ấy, định giải thoát cho cả hai. Nhưng vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký đang mở. 【Hôm nay cô ấy tắm xong, quên mang quần áo ra. Tôi đã cố nhịn rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiểm soát được mà giấu đi một cái. Hy vọng cô ấy không phát hiện.】 Tôi sững sờ. Hóa ra trước đây, những món đồ lót bị mất của tôi… đều do anh ấy lấy.
Tiêu Thanh Nguyệt Ta là đích tử của Hầu phủ, từ nhỏ đã thể nhược đa bệnh, đi một bước cũng thở dốc. Trưởng tỷ của ta một tay vung trường thương, chiêu thức nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, còn ta… đến cả cây cung nhẹ nhất cũng không kéo nổi. Thế nên, phụ thân xem ta như con gái mà nuôi, để trưởng tỷ giả trai ra trận giết địch. Đúng lúc Hoàng thượng mở rộng hậu cung, một đạo thánh chỉ ban xuống, ta bị đưa vào sâu trong hoàng cung. Vốn tưởng đầu không giữ nổi, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý chịu chết. Nào ngờ, đêm đó, tại tẩm cung của quân vương, hắn lại hung hăng “sủng ái” ta một phen.
Cơn Mơ Lúc Đau Tôi thích cảm giác đau. Chạy đi xin làm người mẫu xỏ khuyên, lại bị một gã đàn ông trông dữ tợn nắm cổ áo kéo lên. “Biến đi, con nít.” Vậy mà về sau cũng chính anh ta, yết hầu khẽ động, tay siết chặt eo tôi, giọng khàn nhẹ dỗ dành: “Ngoan, ăn nhiều một chút. Không đau đâu.”
Bông Hồng Có Gai Bị Alpha tù binh đánh dấu, tôi liền bỏ rơi hắn ta. Tôi nhếch môi, giẫm nát lòng tự trọng của hắn dưới chân. “Anh cũng nói rồi đấy, Omega sau khi bị đánh dấu sẽ không thể rời xa Alpha của mình. Nhưng cũng có một khả năng khác… “Ví dụ như, kỹ thuật của anh quá kém.” Bốn tháng sau, tại buổi tiệc ngoại giao, tên tù binh kia lại lột xác, trở thành vị Hoàng thái tử cao quý của địch quốc. Hắn giữ chặt eo tôi trong một góc khuất, liếm láp tuyến thể của tôi hết lần này đến lần khác. “Kỹ thuật kém thì để tôi luyện tập nhiều hơn. Chấp hành quan đại nhân, em thật sự khiến tôi thèm khát đến phát điên rồi.”