HE

Kiếp Này Không Tha Thứ

Kiếp Này Không Tha Thứ Giang Ứng là chồng tôi. Khi bị bắt cóc, hắn lại chọn cứu cô em gái kế của tôi. Còn tôi, trong vụ nổ, hóa thành tro bụi. Sống lại một đời, tôi đeo cặp sách, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi Giang Ứng bị bắt nạt. Giang Ứng nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, lần này, tôi chọn cứu người bên cạnh hắn. Về sau, hắn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Du Du, lẽ ra em nên cứu anh…”

Vân Ca

Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân

Nhân Gian Tám Vạn Mùa Xuân Nha hoàn Thanh Mạt của ta đã tặng cho tên ăn mày một túi tiền đầy, ai nấy đều khen nàng rộng lượng. Nhưng ngày hôm sau, trong cung lại truyền đến thánh chỉ từ hôn. “Nữ nhi Hứa gia, Hứa Ấu Nhiên, phẩm hạnh bại hoại, cả đời bị giam cầm trong chùa miếu.” Ta chính là Hứa Ấu Nhiên. Khi bị thái giám lôi ra khỏi cửa, nha hoàn Thanh Mạt kề sát tai ta, cười khẽ: “Tiểu thư, trong túi tiền đó là bức họa diễm tình của cô, hiện đã lan truyền khắp thanh lâu. Cô không thể trở thành Tấn Vương phi tôn quý được nữa rồi.” Ta không thể trở thành, chẳng lẽ một nha hoàn như ngươi có thể thay thế? “Người muốn cô chết đâu chỉ có mình ta, cô đoán xem còn ai nữa ~” Nàng cười nhìn về phía chính sảnh, bên trong đang đứng ba người. Lần lượt là—phụ thân ta với gương mặt đầy phẫn nộ, mẫu thân ta với vẻ mặt đau thương, và biểu muội Vi Vân Thư khẽ cau mày. Họ là những người thân cận nhất của ta. Ai đang hại ta? Sau một trận đại hỏa, ta trọng sinh về ngày du xuân năm ấy.

Nguyện Yêu Nhau Hai Lần Trăng Tàn

Nguyện Yêu Nhau Hai Lần Trăng Tàn Vị hôn phu của ta là đích trưởng tử của một thế gia đại tộc. Cổ hủ, trầm ổn, đoan chính. Vì thế mà ta không thích chàng. Để có thể từ hôn với chàng, ta đã gây chuyện ầm ĩ suốt từ năm mười lăm tuổi đến mười bảy tuổi, cuối cùng chuốc họa, suýt nữa thì mất mạng nơi tái bắc. Chính vị hôn phu cả đời khắc kỷ giữ lễ ấy, đã không quản ngàn dặm xa xôi, chuộc ta về từ tay bọn thổ phỉ. Ta hối hận rồi, muốn ở bên chàng thật tốt. Nhưng chàng vừa hồi kinh thì bệnh đến thuốc thang cũng không cứu nổi, câu cuối cùng chàng để lại cho ta là mong ta tự biết trân trọng. Mở mắt ra lần nữa, ta quay trở về năm mười lăm tuổi. Khi ta ở dưới sự xúi giục của mẹ và muội muội, công khai sỉ nhục, rồi từ hôn với chàng.  

Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân

Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân Tôi bị mắc chứng mù mặt, nên đã nhầm lẫn giữa trùm trường và học sinh giỏi. Khi trùm trường hẹn đánh nhau trong con hẻm, tôi ôm sách vở chạy đến hỏi bài. Còn khi học sinh giỏi đang giảng bài cho các bạn, tôi lại cầm chổi xông vào bảo vệ các bạn học. Cho đến một lần nữa tôi lại nhận nhầm người, trùm trường không chịu nổi nữa, túm cổ áo tôi hỏi: “Châu Kiến Tinh, đến bạn trai mình trông thế nào mà em cũng không biết à?” Học sinh giỏi gạt tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: “Cô ấy đến tìm tôi.” Thế là xong đời.

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên?

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Gió Mang Em Về Bên Anh

Gió Mang Em Về Bên Anh Đối tượng liên hôn hiểu lầm rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó. Anh im lặng rất lâu, rồi do dự hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi tưởng anh đang hỏi về thời hạn một năm của cuộc liên hôn, nên thành thật trả lời: “Còn ba tháng.” Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách, lịch thiệp ấy bỗng đỏ hoe mắt. Đã chia phòng hơn nửa năm, lần đầu tiên giữa đêm anh lén chui vào chăn tôi, ôm chặt tôi mà khóc ướt nửa chiếc giường. “Vẫn chưa kịp nói với em, thật ra anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi… hu hu.”

Chầm Chậm Thích Anh

Chầm Chậm Thích Anh Nhặt được một anh bạn trai bị điếc. Tôi lừa hắn rằng mình mỗi ngày đi làm ba công việc để kiếm tiền chữa bệnh cho hắn. Thực tế thì tôi chỉ lang thang bên ngoài cả ngày rồi về nhà. Dù sao tôi cũng chỉ ham sắc thôi, cần gì phải khổ sở cực nhọc thật sự. Nhưng khi đến câu lạc bộ, tôi vô tình thấy hắn ngồi trong phòng VIP. Chú cún nhỏ đáng thương bỗng chốc hóa thành công tử nhà giàu kiêu ngạo. Có người hỏi hắn định giả vờ đến bao giờ. Hắn cười nhàn nhã, hờ hững đáp: “Đợi Mạn Mạn về nước, cô ta tự nhiên sẽ phải biến mất.” “Cùng lắm thì cho cô ta vài triệu coi như bồi thường.” Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tôi chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang. Làm tôi đau lòng đến mức muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng vừa xoay người, anh trai của hắn — một phiên bản đẹp trai hơn, khí chất hơn — khẽ cười lạnh, nhìn tôi đầy chế nhạo: “Diễn cái gì chứ? Miệng cô sắp nứt tới tận mang tai rồi kìa.”

Bình An

Bình An Phụ thân ta và An Viễn Hầu là tri kỷ. Khi An Viễn Hầu bị tịch biên gia sản, phụ thân liều mình cứu tiểu nữ nhi của ông, giấu nàng trong nhà. Để che mắt thế nhân, phụ thân giành lấy ta khi ta vừa tròn đầy tháng từ tay mẫu thân, đưa đến trước cửa am ni cô. Từ đó, con gái của An Viễn Hầu thay thế thân phận của ta. Còn ta, trở thành một tiểu ni cô trong am trên núi. Mười bốn năm thoáng chốc trôi qua, trước cửa am bỗng xuất hiện một phụ nhân điên dại, không chịu rời đi. Bà gặp ai cũng hỏi: “Ngươi có biết Tiểu Bảo nhà ta ở đâu không?”

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám

Sau Khi Sống Lại, Ta Nên Duyên Với Nam Chính Hắc Ám Ta từ ngục giam khổ dịch bỏ tiền chuộc một vị tướng công về cho mình. Người người đều nói ta ngu ngốc. Một kẻ tàn phế, thần trí không rõ, thân còn là dược nhân, sao có thể làm tướng công được chứ? Chỉ có ta mới biết, người trước mặt này, từng là tiểu tướng quân chói sáng bậc nhất kinh thành, một thiếu niên phong hoa tuấn lãng, y bào phấp phới, cưỡi ngựa giương oai.

Giấc Mộng Ngày Xuân

Giấc Mộng Ngày Xuân Ta trời sinh đã có vòng một đầy đặn. Tiểu thư sợ cô gia không cầm lòng được, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân đang trọng thương nơi chiến trường. Nàng vừa tiễn ta ra cửa, vừa chột dạ rót lời vào tai: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bớt khổ sở chuyện sinh hài tử.” “Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt được ở những chỗ khác.” Về sau, ta đêm nào cũng cầu xin tha mạng. Thật muốn hỏi tiểu thư một câu: Tiêu Tướng quân vì sao cái nào chỗ nào cũng được?

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình 

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình  Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi đặt bánh từ một tiệm bánh nổi tiếng để chuẩn bị ăn mừng cùng chồng. Nhưng tôi lại nhìn thấy trong đám đông xếp hàng bên ngoài, một cặp nam nữ đang hôn nhau quấn quýt không rời. Thật không may, người đàn ông chính là chồng tôi, Trình Tư Ngôn. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh ta, khó khăn lắm anh ta mới rời đôi môi ngọt ngào đó để nghe điện thoại, không kiên nhẫn hỏi tôi có chuyện gì, anh ta còn đang bận. Tôi từ tốn nói: “Chỉ một chuyện nhỏ thôi, phiền anh hỏi cô nhân tình đang trong vòng tay anh xem màu son môi cô ấy là màu số mấy?”

Tôi Là Người Thứ Ba

Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”

Cậu Em Trai Mê Yêu Đương Của Bạn Cùng Phòng

Cậu Em Trai Mê Yêu Đương Của Bạn Cùng Phòng Em trai của bạn cùng phòng tôi vừa cao vừa đẹp trai, lại còn là học bá con nhà giàu. Tiếc là, cậu ấy là loại đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương. Mỗi tháng chuyển cho bạn gái hai, ba mươi vạn, vậy mà cô ta lại ngoại tình với người yêu cũ. Ngay lúc cậu ta định tha thứ cho cô ta lần thứ n, bạn cùng phòng tôi không chịu nổi nữa. Cô ấy kéo tôi đến trước mặt em trai mình. “Cô bạn cùng phòng của chị này, hoa khôi ngành Vật Lý, học bá chính hiệu, nhân cách tốt, tam quan chuẩn, em theo đuổi cô ấy đi.” Em trai cô ấy: “…” Tôi: “…”

Nàng Dâu “Hào Môn”

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???

Không Dễ Dụ Dỗ

Không Dễ Dụ Dỗ Tôi nuôi một cậu trai nghèo, do quá cưng chiều nên bây giờ cậu ta có chút kiêu ngạo. Cậu ta ngang nhiên trốn học để đi dự sinh nhật thanh mai trúc mã, còn vênh váo tuyên bố: “Thẩm Thanh Hà là con gái hội đồng quản trị, ai dám để tôi rớt môn?” Có người trêu chọc: “Bạn gái cậu ngoài chuyện lớn tuổi ra, thì đúng là tiêu chuẩn cao cấp đấy.” Cậu ta lại cười khẩy: “Bạn gái cái gì? Chỉ là con chó trung thành thôi. “Mấy người không biết à? Cô ta còn chưa chạm được tay tôi mà đã tặng tôi xe với nhà rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, thoải mái thanh toán hóa đơn cho bọn họ. Đến ngày hôm sau, cậu ta hoảng hốt chạy đến tìm tôi, giọng điệu vừa đáng thương vừa lấy lòng: “Chị, Cố Nghiễn Thâm thế mà lại đánh trượt em!” “Chị giúp em đi mà, chị cũng ghét hắn ta cơ mà?” Nhưng cậu ta không biết rằng, mục tiêu của tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là vị giáo sư cao ngạo ấy. Còn cậu ta, chẳng qua chỉ là một món hàng thay thế mà thôi.

Giấc Mộng Năm Xưa

Giấc Mộng Năm Xưa Vào ngày kỷ niệm 7 năm kết hôn, chồng tôi đi công tác nước ngoài cùng cô bạn thanh mai trúc mã. Tôi đợi suốt một ngày, thứ duy nhất nhận được là một bó thủy tiên từ tiệm hoa. Hôm sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện thì thấy cô “thanh mai” đăng video hai người nhảy bungee cùng nhau. Cả hai ôm nhau thật chặt, từ trên cao nhảy xuống, rơi vào khung cảnh sơn thủy hữu tình. Cô ta còn viết caption: “Giấc mộng ban ngày giữa bầu trời.” Tôi cười gượng. Người nên tỉnh mộng… chắc là tôi mới đúng.

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng

Khúc Ngẫu Hứng Mơ Màng Tôi xuyên vào tiểu thuyết 18+ thể loại mệt tâm, vừa đến đã đâm thẳng vào ổ phản diện. Tin tốt: anh nào cũng đẹp trai. Tin xấu: thằng nào cũng không điêng thì khùng. Nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng còn chạy nhanh hơn tôi: “Một lũ bí*n thái, thích cô ta thì không thể thích tôi à?!”

Vương Phi Đa Tài

Vương Phi Đa Tài Khi ta đang du xuân thì bị cư/ờng đ/ạo b/ắt c/óc. Tên cướp đòi phu quân ta nộp năm trăm lượng bạc chuộc người. Phu quân chẳng những không đưa bạc, lại còn sai người mang tới một tờ hưu thư: “Mỗi người một ngả, đời này chúc nàng an lạc.” Tên đầu lĩnh tức đến nỗi giọng the thé mắng to: “Đồ ngốc! Một đ/a/o hai lỗ, còn nói cái gì mà đời này an với chả lạc?” Ta cũng mắng: “An lạc cái tổ bà ngươi ấy!” Ta với tên đầu lĩnh, hai kẻ đồng lòng chung mối hậ/n, vừa gặp đã như tri kỷ. Cùng nhau uống rượu đến say mèm. Còn chưa kịp tỉnh rượu, binh mã của phu quân đã kéo đến nơi. Hắn nghiến răng nói: “A Phù, bản vương chẳng qua chỉ giở chút khổ nhục kế, ai ngờ lòng dạ nàng lại rộng đến vậy, còn uống rượu ăn mừng cho được.” Hắn đâu biết, ta cũng có một kế trong lòng.