HE

Hồng Trang Rửa Hận Ta đã bị thiêu chết vào ngày đại hôn. Cả phủ trên dưới đều nói, mệnh của tam tiểu thư thật khổ, sắp trở thành phu nhân hầu phủ rồi, lại bị lửa thiêu chết, đúng là ông trời ghen ghét hồng nhan. Nhưng họ không biết, tam tiểu thư chân chính đã sớm tư thông với tên lưu manh Triệu Thừa bỏ trốn rồi. Người mặc hỉ phục đỏ thẫm trong phòng cưới là ta, người bị trói tay trói chân cũng là ta. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi tam tiểu thư xuất giá, nàng ta tươi cười nói với ta: “Tố Ngọc, ngươi thử giúp ta xem bộ hỉ phục này có vừa không nhé?”

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!

Gia Nguyệt Ngày Thẩm gia bị phán lưu đầy. Vị hôn phu của ta trước mặt thánh thượng bảo toàn cho cả nhà nhị phòng thứ muội, chỉ riêng ta bị bỏ lại. Khi tiễn ta lên đường, hắn thần sắc hờ hững, chậm rãi nói: “Ngươi từ lâu đã kiêu ngạo, chẳng dung nổi A Doanh. Đợi ta cùng nàng thành thân, sẽ đến đón ngươi. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi nhẫn nhịn một chút.” Ta im lặng không đáp. Thẳng đến về sau, khi nhà họ Lục suy tàn, còn ta lại gặp thời đắc thế. Hắn đến cầu cứu, thái độ ta hờ hững, nhàn nhạt đáp: “Ngươi vốn luôn tự phụ, chẳng qua chỉ là chờ sau thu chém đầu, đợi đến ngày xử trảm, ta nhất định thân đến quan sát. Chỉ ba tháng mà thôi, ngươi gắng chịu đi.”

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.

Phúc tinh A Mãn Ta tuy là một nữ nhân vừa xấu xí lại câm điếc, nhưng lại có một phu quân vô cùng mỹ mạo. Phu quân người yếu có bệnh tim, mọi chi phí chữa trị đều dựa vào số bạc ta thức khuya dậy sớm bán hoành thánh tích cóp. Hắn từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim của Tạ Dao hắn cả đời chỉ thuộc về A Mãn ta. Nhưng rồi một ngày, bệnh tim của hắn được chữa khỏi, trở thành thiếu tướng quân, hắn lập tức ngựa không dừng vó biếm ta làm thiếp, cưới Hầu phủ biểu muội làm thê. Hắn ôm biểu muội Hầu phủ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình ý: “A Mãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị câm nghèo khổ, sao có thể sánh được với nàng, một người tài sắc, văn võ song toàn? Nàng mới xứng làm thiếu tướng quân phu nhân.” Nhưng hắn không hề biết… Ta không phải trời sinh đã bị câm, chỉ là mỗi lần mở miệng sẽ mang đến tai họa. Vì muốn bảo toàn bình an cho hắn, ta đã giả vờ câm suốt bao năm. Nay hắn đã vô tình bạc nghĩa, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa!

Ngọc Mạn Uyên Châu Công lược quá thành công, bệnh kiều phản diện vì giữ ta lại, không tiếc dùng sinh tử đan sinh con cho ta. Ta lại chẳng tin nam nhân có thể sinh con, dứt khoát quay về thế giới thực. Đến khi hắn cùng đứa nhỏ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. “Phụ thân, con muốn mẫu thân.” Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Mẫu thân con chế1 rồi.” Ta: “…” Hỏi hệ thống mới biết, hắn thật sự vì ta mà sinh một đứa nhỏ. Sau đó, chỉ còn đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ta, rơi lệ tố cáo: “Mẫu thân, có nữ nhân xấu muốn ngủ với phụ thân, còn lén lút bắt nạt con.” “Nếu người không quay lại, con sẽ bị ức hiếp đến chế1 mất.” Không những dám ngủ với nam nhân của ta mà còn dám đánh con ta! “Hệ thống, ta muốn quay lại!”

Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy Năm thứ hai thầm yêu Cố Uyên, đột nhiên nghe tin anh ấy bị mù, bạn gái cũng bỏ đi. Thế là tôi giả làm bạn gái cũ của anh ấy, đưa anh ấy về nhà mình chăm sóc. Anh ấy đẹp trai, lúc xúc động còn rơi nước mắt, khiến tôi càng ngày càng yêu không dứt ra được. Cho đến khi gặp một người bạn chung, nhắc tới Cố Uyên thì người đó ngơ ngác hỏi: “Anh Uyên mù lúc nào vậy? Tối qua còn uống rượu với nhau mà.”

Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc Vị hôn phu vừa mới thi đậu tú tài đã lén lút sau lưng ta tìm cho mình một mối hôn sự tốt hơn. Để lấy lòng người trong mộng, hắn trộm lấy khế nhà nhà ta, bán đi cửa tiệm của ta. Không biết rõ tình hình, ta liền xông vào đánh nhau với kẻ đến thu cửa tiệm. Trong cơn bực tức, ta quyết liều mạng một phen, kéo người nọ đến huyện nha đánh trống kêu oan. Vị huyện lệnh trẻ tuổi vừa mới nhậm chức, lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống, đánh cho ta.” Chân ta mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Còn chưa kịp cầu xin tha mạng, đã nghe thấy tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên sau lưng: “Ca, không phải lỗi của ta! Không, là lỗi của ta, đừng để bọn họ đánh, đau lắm!”

Ám Vệ Bận Rộn Làm ám vệ thật bận rộn. Vì kiếm tiền, ta đồng thời làm ám vệ cho sáu vị hoàng tử. Bởi vì quy củ của ám vệ là không bao giờ lộ mặt, cho nên việc ta làm thêm chưa từng bị phát hiện. Vì thế, ta to gan lớn mật, lại nhận thêm công việc từ phủ Thất hoàng tử. Kết quả, ngày đầu tiên nhậm chức, Thất hoàng tử liền sai ta đi ám sát ám vệ số một bên cạnh Đại hoàng tử. Chết tiệt, đó chính là đại hiệu của ta mà.

Sau Khi Biết Chồng Giấu Chiếc Vòng Vàng Ở Đâu Tôi tìm thấy một chiếc vòng tay vàng to trong túi của chồng, vui mừng không nhịn được liền khoe với bạn thân. “Cuối cùng anh ấy cũng biết quan tâm rồi!” Bạn thân tôi Hứa Tú Tú bật cười: “Sao cậu chắc là tặng cậu?” Cô ấy nhanh chóng tìm được một chiếc vòng giả y hệt, bảo tôi lén tráo đi. “Nếu là tặng cậu thì chẳng sao. Còn nếu không, thì cứ chờ xem trò hay đi.” Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại báo chồng tôi bị đánh. Tim tôi thắt lại. Có phải gia đình này sắp tan nát rồi không?

Tâm Ma Sư tôn cho ta vào thức hải của người, để ta giúp người giết chết tâm ma. Nhưng tâm ma xảo quyệt, còn thích trêu ghẹo người. Ta sơ ý, trúng kế, ngủ với tâm ma. Ta không còn mặt mũi nào đối diện với sư tôn, đành phải xám xịt rời khỏi tông môn. Sau đó, ta nghe nói sư tôn đã nhập ma. Không những trở thành ma tôn, còn lấy thân nam nhi sinh hạ một đứa trẻ. Toàn bộ ma giới đều rầm rộ tìm kiếm ta, kẻ phụ tình vứt chồng bỏ con.

Vương Hậu Không Trở Về Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm. Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào. Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác. Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.” Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu. Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa. Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly. Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.

Màu Ngụy Trang Nguy Hiểm Nhất Tôi bị tai nạn phải nhập viện, cái thai ba tháng trong bụng cũng không giữ được. Gọi cho chồng thì không liên lạc được, anh ta không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn. Tôi gọi cho trợ lý của anh ta. “Giám đốc Tần đi công tác nước ngoài rồi, nửa tháng nữa mới về.” Mãi đến mấy ngày sau, tôi mới biết. Chồng tôi bị uy hiếp, phải lựa chọn giữa hai điều. Tôi… và đứa con trong bụng, chính là lựa chọn bị vứt bỏ. Anh ta đã chọn Bạch Nguyệt Quang. Không nói một lời từ biệt, liền bay ra nước ngoài để ở bên người đó chờ sinh.

Tổng Tài Bá Đạo Và Trợ Lý Hậu Đậu Khi xin nghỉ phép, tôi lỡ tay gõ thiếu chữ “h” trong câu “Tôi bị sốt” và gửi cho tổng giám đốc. Trong lúc đầu óc mơ màng, tôi liền gõ liền mấy câu: “Giám đốc Bùi, xin hãy thỏa mãn tôi! Xin anh thương xót tôi! Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!” Cuối cùng, mắt tôi tối sầm, rồi lại lỡ tay nhấn gửi thêm một câu: “Huhu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ với anh thôi!” Tổng giám đốc im lặng mất năm phút, sau đó nhắn lại: “Chịu đựng thêm chút nữa được không? Tôi còn một cuộc họp.”

Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.

Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.

Sự Dịu Dàng Dành Riêng Cho Em Chia tay nửa năm, bạn trai cũ bỗng nhắn tin: “Anh nhớ trước đây em có thoa một màu son đỏ rất đẹp, gửi link cho anh đi, anh muốn mua tặng cô gái anh thích.” Tôi tức đến nổ tung, lập tức phản công điên cuồng: “Là quà của bạn cùng phòng trọ cũ của anh tặng đấy, tự đi hỏi đi.” Vẫn chưa hết giận, tôi lại nhắn: “Quên ai tặng rồi, anh cứ hỏi từng người một nhé.” Giây tiếp theo, anh ta gọi điện đến, gào lên: “Em cắm sừng anh?” Thẹn quá hoá giận à? Có trò hay rồi đây.

Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn nạp nữ nhi Tiết gia vào cung. Đại tỷ dung mạo khuynh thành, nhị tỷ mưu lược hơn người. Chỉ tiếc, nữ nhi chưa xuất giá của Tiết gia giờ chỉ còn lại một mình ta, kẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Ngày tiến cung, phụ thân hiếm khi đỏ mắt, ông nói tất cả trong cung đã được thu xếp ổn thỏa, ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được. Sau này, hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau, hắn giận dữ chỉ tay vào hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu hoàng hậu đã lo quốc sự đến vậy, chi bằng nàng làm hoàng đế đi?” Ta lập tức hiểu ra ngay, hoàng thượng đây là muốn nhường ngôi cho hoàng hậu! Thế là ta lập tức gửi thư về nhà: “Phụ thân, đừng lo dưỡng lão nữa! Mau khởi binh tạo phản!”

Ngoại Thất Đăng Cơ Sau khi ánh trăng sáng của phu quân hồi kinh, ta đã lén nuôi một ngoại thất ở phố Nam. Ngoại thất là một cử nhân nghèo lên kinh ứng thí, dung mạo có bảy phần giống với người trong lòng ta. Nuôi được nửa năm, ta chán rồi, bèn tìm cớ biến mất không dấu vết. Ai ngờ nửa năm sau, tân đế đăng cơ. Ta và phu quân đi bái kiến. Vừa ngẩng đầu lên, ta đã thấy ngoại thất của ta ngồi trên long ỷ, mặc long bào màu vàng tươi, ánh mắt u ám. “Thật là khéo, dung mạo của Hầu phu nhân lại giống hệt thê tử của trẫm.” Ta thấy bụng mình khẽ động. Nơi đó, đã mang thai được nửa năm.