HE

Giai Điệu Mang Tên Em

Giai Điệu Mang Tên Em Năm ấy tôi lắm lời nhất, kể chuyện cho bạn cùng bàn mắc chứng tự kỷ trung bình, thế mà cậu ấy dần khỏi thành nhẹ. Về sau, mẹ cậu ấy đến tìm tôi, bảo rằng cậu ấy sắp đi du học. Tôi lập tức đáp lời: “Cháu hiểu rồi, dì ạ. “Một trăm vạn để rời xa con trai dì, phải không?” Trần Nhiên ngồi ở phía sau nghe lén bỗng khóc òa. Hù chết tôi rồi. Còn tưởng là ai nhào lên lò nước sôi đun thành áp suất cao chứ!

Ngọc Mạn Uyên Châu

Ngọc Mạn Uyên Châu Công lược quá thành công, bệnh kiều phản diện vì giữ ta lại, không tiếc dùng sinh tử đan sinh con cho ta. Ta lại chẳng tin nam nhân có thể sinh con, dứt khoát quay về thế giới thực. Đến khi hắn cùng đứa nhỏ mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ta. “Phụ thân, con muốn mẫu thân.” Nam nhân vẻ mặt lạnh lùng đáp: “Mẫu thân con chế1 rồi.” Ta: “…” Hỏi hệ thống mới biết, hắn thật sự vì ta mà sinh một đứa nhỏ. Sau đó, chỉ còn đứa nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của ta, rơi lệ tố cáo: “Mẫu thân, có nữ nhân xấu muốn ngủ với phụ thân, còn lén lút bắt nạt con.” “Nếu người không quay lại, con sẽ bị ức hiếp đến chế1 mất.” Không những dám ngủ với nam nhân của ta mà còn dám đánh con ta! “Hệ thống, ta muốn quay lại!”

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh Lúc tôi đi du học về, trúc mã đã thành tổng giám đốc, đang quấn quýt với thế thân của tôi. Mẹ anh đến tìm tôi: “Một ngàn vạn, quay lại bên cạnh con trai tôi.” Tôi nhã nhặn từ chối: “Dì, dì hiểu lầm rồi, tiêu chuẩn để làm ánh trăng sáng chính là giống như người chết vậy.” “Một trăm triệu, có làm không?” “Không thành vấn đề, đảm bảo khiến dì hài lòng!”

Không Kết Hôn

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

Đọa Tiên

Đọa Tiên  Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Nữ Nhi Thương Hộ Phản Kích

Nữ Nhi Thương Hộ Phản Kích Cha ta là thương nhân giàu nhất Đại Chu, dưới gối chỉ có ta là nữ nhi. Để bảo vệ ta, ông đã cho ta mang theo của hồi môn kếch xù gả vào Hầu phủ. Ngày định thân, ta mơ một giấc mơ. Mơ thấy Hầu phủ khinh thường xuất thân là nữ nhi thương hộ của ta, Tiểu hầu gia một lòng sủng ái biểu muội là tài nữ của hắn. Sau khi cha ta mất, của hồi môn của ta bị chiếm đoạt sạch sẽ. Để nâng biểu muội lên làm chính thất, Tiểu hầu gia mua chuộc bà đỡ, khi ta sinh con thì ra tay giết chết. Tỉnh mộng, Tiểu hầu gia dẫn theo biểu muội bước vào tiệm trang sức của nhà ta. “Ngươi đã muốn gả vào Hầu phủ thì đừng có mang theo một thân mùi tiền, Hầu phủ chúng ta không thể mất mặt như thế được.” “Cửa tiệm này thôi thì tặng cho biểu muội, coi như là quà ra mắt của tẩu tử.” Ta nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của hắn, cười lạnh một tiếng. Quay người liền sai quản gia đuổi hắn ra khỏi cửa. “Thứ nhà quê rách nát, chưa vào cửa đã muốn lấy của hồi môn của con dâu? “Hầu phủ danh giá còn không bằng nhà nông hiểu lễ nghĩa!” 

Mẹ Chồng Bá Đạo

Mẹ Chồng Bá Đạo Cố Trạch đã nhường suất học trường điểm cho con gái của Bạch Nguyệt Quang. Trong khi đó, con trai chúng tôi sắp vào lớp một. Anh ấy thản nhiên nhìn vào điện thoại: “Con trai có IQ giống anh, học ở đâu cũng như nhau thôi.” Cố Trạch luôn đặt Bạch Nguyệt Quang lên hàng đầu, đối với con gái cô ta cũng yêu chiều hết mức. Còn tôi và con trai cộng lại, cũng không được xếp vào vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ấy. Sau đó, tôi mang theo con trai rời đi. Thế nhưng, anh ta lại trách móc: “Vợ và con của anh, tại sao lại phải chung sổ hộ khẩu với người đàn ông khác chỉ để vào được trường tốt nhất thành phố?”

Trung Trinh Khách

Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”

Hồng Trần Như Mộng

Hồng Trần Như Mộng Người trong lòng của ta muốn xuất gia. Hoàng huynh nói với hắn, một là cưới ta, hoặc là cả đời không lập gia đình. Tướng quân cốt cách sắt thép, ngày hôm sau liền lên chùa Linh Chiêu. Về sau, ta khoác lên mình giá y, tiến về phương Bắc hòa thân, mà hắn lại phun ra máu tươi, Phật châu đứt đoạn.

Hành Trình Hạnh Phúc

Hành Trình Hạnh Phúc Tôi là thiên kim thật của hào môn nhà họ Sở, vừa được đón trở về. Sau khi về nhà, tôi không ngừng so sánh bản thân với vị thiên kim giả. Hết lần này đến lần khác, tôi ép chồng phải chèn ép em trai anh ấy. Ép con trai phải giành ngôi quán quân trong cuộc thi piano. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một loạt bình luận chạy trên không trung: 【Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, có chồng giàu có, lại luôn dịu dàng, có con trai ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà không biết hưởng, cứ bám riết lấy nữ chính mà ganh đua so bì.】 【Không sao, cuối cùng con trai cô ta sẽ vào tù, chồng cô ta phá sản vì nợ nần, để không liên lụy đến cô ta, anh ấy sẽ chết thảm, lúc đó cô ta mới thành thật được.】 【Thật mong ngày đó sớm đến, hì hì, cô ta không nhìn ra con trai mình đã bị dạy lệch đường rồi sao? Thắng cuộc thi hoàn toàn nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao sau này lại vào tù.】 Hóa ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của thiên kim giả trong một câu chuyện sảng văn* về thiên kim thật và giả. (*Sảng văn: thể loại truyện hài hước, sảng khoái, tình tiết thỏa mãn người đọc.)

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu

Sự Cứu Rỗi Của Con Dâu Tôi là một bà mẹ chồng cay nghiệt. Từ ngày con dâu bước vào cửa, tôi nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Nó ngủ nướng đến giữa trưa, chẳng bao giờ tự giác tìm việc mà làm. Tôi mắng nó là đồ lười biếng, sâu mọt, thứ phá của! “Hồi đó, vừa sinh xong, tôi mới thở được một hơi đã phải xuống ruộng làm việc!” “Trời đông giá rét, tôi không có thời gian ở cữ, phải ra sông giặt đồ, suýt bị ch.t đuối!” “Khó khăn lắm mới leo lên bờ được, về nhà thì sốt cao, nhưng trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm.” “Thế mà cha nó còn chê tôi bỏ nhiều muối, giật ngay cây gậy cửa đập thẳng lên đầu tôi!” Con dâu sững sờ nhìn tôi, rồi bất giác đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên trán tôi. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. “Mẹ đã chịu bao nhiêu uất ức thế này sao…” Tôi muốn đáp: “Ai mà chẳng thế?”, nhưng lời nghẹn ngay trong cổ họng. Như thể giữa ngọn núi hoang vu chợt có một màn sương mỏng manh bủa vây, đôi mắt đã khô cạn cả đời này của tôi, bỗng chốc lại dâng lên chút hơi nước. Tôi đã chịu khổ cả một đời, nên tôi nghĩ chịu khổ là điều hiển nhiên. Cho đến hôm nay, có một người, khóc thay cho tôi. Người ấy nói, tôi đã chịu quá nhiều uất ức.

Cổ Nữ Vương Phi

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Độ Khanh

Độ Khanh Hồi nhỏ, vì thân thể yếu ớt  nên cha mẹ dẫn ta đến một gốc cây, bái nó làm tỷ muội, mong nó phù hộ che chở. Nào ngờ, trong mơ, cây không chỉ mắng ta mà còn đuổi theo đánh: “Ta là nam nhân, không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!” Ta ấm ức muốn khóc, ôm chặt lấy thân cây: “Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.” Cây mặt lạnh như tiền: “Ý ngươi là một đứa câm có thể biết nói? Muốn lừa ta, không có cửa!” Nói xong, nó dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu. Về sau, khi ta trở thành kiếm tu, cây lại e dè tiến đến gần: “Hồi nhỏ ta còn ôm ngươi đấy, đừng có chặt cành của ta nha~” Ta đáp: “Ta vẫn thích dáng vẻ phóng khoáng, bất cần đời của ngươi lúc trước hơn.” Cây sợ đến mức tái mặt: “Ngươi là cầm thú à! Khi đó ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã nhung nhớ ta rồi?!” “?” Hình như cây đã hiểu lầm điều gì đó.

Xuyên Đến Bên Nàng

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?

Sau Này Để Anh Nuôi Em

Sau Này Để Anh Nuôi Em Ba tôi làm chủ một xưởng da, nhưng giờ đã phá sản, mang theo người vợ chính thức mới và đứa con riêng bỏ trốn. Rất nhiều người nghĩ tôi đã trở thành kẻ nghèo hèn, thi nhau chế giễu. Tôi nhìn dãy số trong tài khoản ngân hàng với tám con số 0 phía sau, chỉ cười không nói. Chỉ có anh ấy nhìn tôi và nói: “Sau này anh nuôi em, đừng sợ.”

Ngoảnh Lại Chốn Vân Sâu, Chỉ Hận Quá Vội Vàng

Ngoảnh Lại Chốn Vân Sâu, Chỉ Hận Quá Vội Vàng Từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy trong Tống gia, luôn được xem là con dâu tương lai để bồi dưỡng. Năm 21 tuổi, Tống Vân Thâm sau một đêm say rượu đã cùng tôi xảy ra chuyện. Thế là anh thuận theo sắp đặt mà cưới tôi. Lúc ấy tôi chỉ biết chìm trong vui sướng vì nguyện ước bấy lâu cuối cùng đã thành sự thật. Mà tôi đâu ngờ, trong tim anh sớm đã có người con gái mình thương. Ba năm sau ngày cưới, cô gái tên Lâm Tĩnh bất ngờ trở về nước. Hôm đó, Tống Vân Thâm cắt tóc, thay áo sơ mi mới, rồi không về nhà suốt đêm. Còn tôi thì bị anh bỏ rơi giữa trận tuyết lớn. … Sáng hôm sau, Tống Vân Thâm mới về nhà. Căn nhà yên tĩnh lạ thường. Sợ làm phiền vợ nghỉ ngơi, anh rẽ vào thư phòng trước. Bên trong vẫn không có gì thay đổi, chỉ có thêm một tấm ảnh và tờ giấy trắng đặt trên bàn. Tấm ảnh là Lâm Tĩnh từng tặng anh nhiều năm trước, phía sau còn có dòng chữ anh viết: “Tương tư nhung nhớ, đêm ngày chẳng quên.” Còn tờ giấy trắng bên cạnh, là nét chữ mềm mại của vợ anh, Chu Hồi: “Tống Vân Thâm, em thành toàn cho anh.”

Hóa Ra Là Thích

Hóa Ra Là Thích Nửa đêm, kẻ thù không đội trời chung đột nhiên gửi qua một tấm ảnh cơ bụng. Ba giây sau, hắn giải thích: 【Xin lỗi, trượt tay.] Ba giây tiếp theo: 【Cậu chưa thấy hả? Đây là ảnh cơ bụng của tôi đấy. 【Là của tôi thật, không phải của ai khác. 【Hello? Không có ở đó à? 【Thôi quên đi, để tôi thu hồi lại, vừa hay cậu chưa kịp xem. 【Thôi toang rồi, không thu hồi được nữa, bực quá trời! 【Không được xem đó! 【Trời ơi, xấu hổ chết mất, cậu không được xem! 【Tôi bảo không được xem, cậu có nghe thấy không?!] Tôi: “…”

Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ

Người Nô Tỳ Trong Mộ Cổ Ta là người duy nhất trong tộc được dưỡng thành “Kim khẩu nữ”. Không giống các tỷ tỷ khác trong tộc, nhả ra côn trùng hay rắn rết, thứ ta nhả chính là kim ngân châu báu. Chỉ cần dâng lên thịt tươi, ta liền mở miệng, kẻ dâng thịt sẽ thu được vàng ròng đổ xuống như mưa. Bởi vậy, khói bếp trong làng ngày ngày bốc cao, mùi thịt thơm lừng khắp chốn, chỉ cầu ta hé miệng một lần. Nhưng năm hạn hán đến, thịt từ đâu mà có? Nhìn xuống bụng mình, lại thấy các tộc nhân gầy yếu đến mức da bọc xương, ta chỉ khẽ mỉm cười.

Cuốn Sổ Đòi Mạng

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.