HE

Tôi Là Nữ Chính Trong Truyện Của Con Gái Tôi đang mang thai. Nhưng từ ngày phát hiện có thai, trong đầu tôi luôn vang lên một giọng nói tự xưng là con gái tôi, cảnh báo tôi rằng chồng tôi sẽ ngoại tình, sẽ quay lại với “bạch nguyệt quang” mối tình đầu đã về nước, đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà, để tôi và con gái phải sống lưu lạc ngoài đường.Con bé bảo tôi nên ph a` th.a/i, ly hôn, ra ngoài đi làm.Nhưng tôi nhìn người đàn ông hàng ngày pha trà bưng nước, bóp chân xoa lưng, kể chuyện cười pha trò với tôi, tôi bắt đầu do dự. Anh ấy thật sự có người phụ nữ khác ngoài kia sao?

Nhặt Được Con Vẹt Lầy Lội Của Học Thần Lạnh Lùng Tôi nhặt được một con vẹt biết nói lời bẩn. “Nghĩ vợ quá đi mất, muốn hôn vợ, từ trong ra ngoài… chỗ nào cũng phải hôn một cái.” “Vợ đừng cho con ch ó ch.t tiệt kia ăn nữa, nó có hiểu gì đâu? Cho tôi ăn này!” “Vì vợ mà si mê, vì vợ mà điên cuồng, vì vợ mà đâm đầu vào tường rầm rầm!” “Huhu, thích Giang Tuyết Ngư quá đi mất, giá mà cô ấy thật sự là vợ tôi thì tốt biết mấy.” Lúc đang thầm mắng chủ của nó là đồ biến thái thì tôi đơ người luôn. Giang Tuyết Ngư… chẳng phải là tôi sao? Ngay giây tiếp theo, bạn cùng phòng hớt hải xông vào ký túc xá, phấn khích vung vẩy điện thoại. “Tiểu Ngư, cậu thấy bức tường tỏ tình chưa?!” “Nam thần băng sơn đẹp trai lạnh lùng nhất khoa mình bị mất con vẹt, nghe nói ai tìm được được thưởng hẳn mười nghìn đấy!” —

Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”

Nguyễn Tương Tương Gả thay đã ba năm, ta cuối cùng cũng nhận được phần ngân lượng còn lại từ kim chủ. Lập tức, ta quyết định giả chết cao chạy xa bay! Cái Hầu phủ chết dẫm này, lão nương thực sự chịu đủ rồi! Trước khi “bỏ mạng”, ta muốn khuấy đảo cả Hầu phủ một phen. Bà mẹ chồng lấy cớ dạy quy củ, không cho ta ăn cơm. Ta liền hất tung cả bàn ăn, gào lớn: “Con mụ già kia, để xem ai ch .t đói trước!” Thiếp thất giở trò, vu cáo ta đẩy nàng ta. Ta trước mặt bao người thẳng tay đẩy nàng xuống hồ, cười ha hả: “Đúng đấy, là lão nương đẩy ngươi đấy!” Tên tiểu thúc âm hiểm đe dọa ta, bảo sẽ loan tin ta trêu ghẹo hắn. Ta tặng hắn một cái bạt tai vang dội, cười tươi rói: “Đi đi, nói với cái vị ca ca bệnh hoạn của ngươi ấy, ta chẳng những muốn trêu ghẹo ngươi, còn muốn xé rách xiêm y của ngươi, bắt ngươi quỳ xuống cầu xin tha mạng kia!”

Tĩnh Đêm Tống Hàn Xuyên thường nói: “Chiến tranh lạnh một tuần, mặc định là chia tay.” Yêu nhau một năm, anh ta dùng đúng câu này để nắm thóp tôi suốt một năm trời. Cho đến lần cãi nhau cuối cùng, anh ta lại giở trò cũ. Lạnh lùng xóa kết bạn, chặ/n tôi, bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, mối quan hệ này đã th/ối n/át đến tận cùng. Không còn gửi lời kết bạn lại hết lần này đến lần khác. Không còn khúm núm chạy theo anh ta, níu kéo van xin quay lại. Mà là âm thầm sửa nguyện vọng thi đại học, cố gắng tránh xa tất cả những nơi có thể gặp anh ta. Bảy ngày chớp mắt trôi qua, bạn bè anh ta bắt đầu sốt ruột khuyên nhủ tôi. “Han Xuyên nguôi giận lâu rồi, giờ chỉ đợi cậu chủ động xin lỗi thôi.” “Nếu cậu còn cố chấp nữa, lần này mà chia tay thật thì đến khóc cũng chẳng có chỗ đâu.” Nghe vậy, tôi khẽ cười: “Ừ, vậy thì chia tay đi.” “Như anh ta mong muốn.”

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động Năm 26 tuổi, tôi và Đoạn Luật Minh cuối cùng cũng có quan hệ thực sự. Sáng hôm sau, dù đau nhức cả người, tôi vẫn cố gắng đi làm cho anh như thường lệ. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, sau bao năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn thấy tôi. Thế nhưng, cảm xúc rung động đó đã hoàn toàn tan biến khi tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân. “Đoạn Luật Minh, bình thường cậu còn chê trợ lý của mình tụi tôi mắt mù, mà cuối cùng cậu lại ăn sạch người ta?” “Trước đây che chở ghê lắm, giờ để tụi này chơi ké được chưa?” Đám công tử nhà giàu đó chẳng bao giờ nói được câu nào nên hồn. Nhưng tôi không ngờ, lời tiếp theo của Đoạn Luật Minh lại như kéo tôi rơi thẳng xuống hầm băng. “Nếu cậu không ngại dùng đồ người khác dùng rồi, thì cứ việc.” “Dù sao trong lòng tôi, người tôi xác định sẽ cưới chỉ có Tinh Tịnh.”

Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy Khi phỏng vấn chồng cũ, tôi bị nghén. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy lúng túng. Tôi cười gượng, với tinh thần nghề nghiệp, chỉ có thể tiếp tục buổi phỏng vấn. “Anh có thể chia sẻ lý do khiến anh nỗ lực như vậy trong sự nghiệp không?” Chồng cũ chậm rãi đáp: “Vợ đang nghén, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con chứ!” “…”

Toast Nướng Nguyên Vị Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành. Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay. Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố. Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang. Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ. Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!

Con Dâu Tôi Là Người Cổ Đại Con trai tôi đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, dắt về một cô con dâu từng ly hôn, lại còn dắt theo cả con riêng.Tôi bảo cô ta nấu cơm, thì bữa nào cũng chỉ toàn đồ luộc, khiến tôi đói đến nỗi nửa đêm không ngủ nổi.Bảo cô ta giặt đồ, thì quần áo tôi bị giặt đến biến dạng, tôi đau lòng đến mức không thốt nên lời.Bảo cô ta đổ rác, thì cô ta nhặt rác về… may thành quần áo cho tôi mặc, mà còn may cũng đẹp lắm mới ghê chứ.Bề ngoài nhìn yếu đuối, nhưng lại vung dao chặt củi không hề tốn sức, làm thịt gà không chớp mắt, thậm chí đi làm đồng còn xung phong gánh phân.Khiến tôi mỗi ngày đều không ngừng thầm nghĩ:Con dâu này… rốt cuộc là có lai lịch gì vậy trời!?

Căn Bệnh Của Chồng Tôi Chồng tôi có một căn bệnh. Cứ ăn cơm là lại chê bai con trai. Con trai tôi sợ đến mức không dám ngồi vào bàn ăn, thậm chí còn bị viêm dạ dày. Tôi đã cãi nhau với anh ta vô số lần, nhưng anh ta vẫn nghĩ mình đúng: “Nếu mấy lời này còn chịu không nổi thì sau này ra xã hội làm sao mà tồn tại?!” Tôi không ngăn anh ta nữa, quay đầu đón bố tôi về ở cùng. Xét cho cùng, về vấn đề chê bai con cái, bố tôi có thể được coi là tổ sư gia rồi!

Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan Để ly hôn, tôi bịa chuyện mình ngoại tình. Người chồng trước nay luôn lạnh lùng bỗng dưng sụp đổ: “Vậy thì em chia tay hắn đi, cớ gì lại đòi ly hôn với anh?” “Chuyện của em và hắn thì liên quan gì đến anh chứ?” “Là gã đàn ông tồi ngoài kia xúi giục em sao?” “Không thể nào! Chỉ cần anh chưa đồng ý, gã kia mãi mãi chỉ là ‘trai bao’ bên ngoài, cứ mơ đi!” Ơ… tôi nhớ rõ đây là cuộc hôn nhân thương mại mà?

Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Kim Sai Thác Sau khi từ bỏ thân phận, sống như một đôi phu thê bình thường, ta và Họa Nghiễn đều hối hận. Vì thế kiếp này sống lại, chúng ta ăn ý tránh né mọi cơ duyên từng khiến hai người gặp gỡ ở kiếp trước. Gặp lại lần nữa, chàng đã là đại tướng quân bách chiến bách thắng, khải hoàn hồi kinh, phong quang vô hạn. Vừa khéo đi ngang một đoàn đón dâu, chàng hỏi: “Ngày hôm nay, ai thành thân vậy?” Người khác đáp: “Bùi gia.” “Nhị tiểu thư Bùi gia sao? Sao không thấy đại tỷ Bùi Uyển của nàng ra tiễn?” “Bùi Uyển chính là tân nương.”

Lê Thanh Chưa Xuất Giá Năm ta 14 tuổi, cha đem ta bán cho phú hộ giàu nhất Hoài Châu làm kế thất. Ta giúp ông ta nuôi dưỡng Huệ tỷ nhi khi ấy vẫn còn trong tã lót, vậy mà sau khi ông ta lấy phu nhân mới, nữ nhân ấy liền đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc sắp bị ch .t cóng ngoài đường, một thư sinh nghèo đã nhặt ta về. Ta may vá kiếm tiền nuôi hắn ăn học thi cử, ai ngờ nghe tin hắn đỗ Thám hoa, rồi cưới công chúa. Huệ tỷ nhi tức tối lẩm bẩm: “Vì sao nương chẳng bao giờ gặp được người tốt?” Ta cười, véo má con bé: “Thư sinh thúc thúc của con có cưới ta đâu, sao lại bảo hắn không phải người tốt?” Cánh cửa gỗ mục nát bị gió tuyết hắt tung, người nọ giận dữ xông vào: “Ai nói ta chưa cưới?”

Tặng Người Một Tấm Lòng Son Ngày mẹ tái giá, ta nắm chặt tay áo bà, từ đầu thôn khóc đến cuối làng. Thế nhưng bà lại giằng tay ra, lạnh lùng nhìn ta một cái: “Ân tình mẫu nữ đã dứt, về sau gặp lại, gọi ta là thẩm nương đi.” Phụ thân đã khuất, điều kiện mà tộc họ đồng ý cho bà tái giá là đem mảnh ruộng tốt cuối cùng trong nhà cùng căn nhà gạch ra trao đổi. Ta không có áo mặc, chẳng có cơm ăn. Người tổ mẫu kế từng bị mẹ ta ép đi – bà lão ấy – tìm được ta trong ngôi miếu đổ nát: “Hài tử, đi theo ta đi.”

Tôi Bị Mẹ Ruột Dùng Một Miếng Thịt Để Đổi Lúc tôi ba tháng tuổi, mẹ ruột đã dùng tôi để đổi lấy một miếng thịt, trao tôi cho người mẹ hiện tại. Khi rời đi, nước mắt của bà rơi xuống mặt tôi, mằn mặn. “Bảo bối, xin lỗi con… Mẹ thật sự không nuôi nổi con nữa rồi.”

Phù Dâu Bỏ Trốn Tôi đã cứu vị thái tử gia kinh thành Lương Tự, chăm sóc hắn suốt ba năm. Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ lấy ân tình đó để ép hắn cưới tôi. Cho đến khi ánh trăng sáng của hắn trở về nước, hẹn gặp tôi với thái độ hung hăng, bức người. Tôi nhìn chằm chằm vào túi xách của cô ta, hỏi: “Chi phiếu đâu?”

Dư Ái Tôi là con gái nuôi của nhà họ Giang. Trong thời gian Giang Tắc Di bị tai nạn giao thông và mất thị lực, tôi đã vô tình có một đêm “rối loạn” với anh. Sau đó, tôi sinh cho anh một đứa con trai, nhưng dưới sự sắp đặt của nhà họ Giang, tôi phải bỏ lại đứa trẻ để đi ra nước ngoài. Giang Tắc Di không hề biết mẹ ruột của con trai mình là ai, và từ đó trở thành một người bố đơn thân. Năm năm sau, tôi quay về nước và trở thành vợ của anh. Ai cũng nói tôi rộng lượng, trẻ tuổi mà đã sẵn sàng làm mẹ kế. Nhưng họ đâu biết rằng, ngay cả Giang Tắc Di cũng không biết tôi chính là mẹ ruột của Giang Dịch, con trai anh.

Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???