HE

Thanh Từ

Thanh Từ Ta thích con gái của Thiếu khanh Đại Lý Tự. Đây là bí mật ta chôn giấu trong lòng. Vì thân phận thấp kém, ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nỗ lực vươn lên, chờ đến một ngày có thể giành nàng từ tay phu quân nàng. Không ngờ lại vô tình nghe được đồng liêu bàn tán. “Nghe nói chưa?” “Con gái của Thiếu khanh Đại Lý Tự bị từ hôn rồi, dạo này đang tìm con rể ở rể đấy.” Ta biết, cơ hội của ta đến rồi.

Đằng Thiếp

Đằng Thiếp Di nương luôn nói rằng thứ nữ không có tương lai, trách ta khi còn trong bụng bà ấy đã không biết tranh giành, sao lại không chịu mọc thêm một cái đầu để chui ra. Để giành được chút thể diện, ta quyết định thử một lần trong buổi tiệc của phủ. Hôm đó có không ít công khanh quyền quý đến dự, ta giẫm lên chậu gỗ, giả vờ hái sen dâng vũ. Kết quả, chậu lật. Ta mất hết mặt mũi, vị hôn phu cũng bỏ chạy. Không còn cách nào khác, một thứ nữ nhỏ bé như ta không ai muốn cưới, đành phải nhân lúc đích nữ tỷ tỷ xuất giá mà bị “đóng gói” mang đi, trở thành thiếp hầu…

Nữ Tể Tướng

Nữ Tể Tướng  Lúc Phương Hạc Hiên đến đòi bạc, ta vừa mới trọng sinh trở về. Tỳ nữ Đào Chi tức giận vô cùng: “Tiểu thư âu cũng là tuyệt sắc giai nhân, thế mà cũng gặp phải gã bạc tình, gã họ Phương đó chẳng lẽ não bị lừa đá sao?” “Nô tỳ chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy, ở ngoài chơi gái điếm hết tiền rồi còn đến tìm vị hôn thê đòi bạc, đúng là mở rộng tầm mắt!” Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng, cười rồi lại khóc. Đào Chi hoảng hốt, giọng mềm mỏng dỗ dành ta: “Tiểu thư sao lại khóc? Đều tại Đào Chi không tốt, là Đào Chi nói bậy.” “Tiểu thư đừng buồn, lão gia chắc chắn sẽ làm chủ cho tiểu thư.” Ta ôm lấy nàng khóc nức nở. Đào Chi là người tự bán mình vào nhà ta làm tỳ nữ. Nàng có năm muội muội, một đệ đệ, gia cảnh nghèo khó không đủ ăn, phụ mẫu nàng muốn gả nàng cho một lão già què đổi lấy tiền sính lễ, nàng không cam chịu số phận, lấy hết can đảm chặn xe ta lại, hỏi ta có nguyện ý mua nàng làm tỳ nữ hay không: “Chỉ cần ba lượng bạc, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, cả đời báo đáp ân tình của tiểu thư.” Sau khi Phương Hạc Hiên nắm đại quyền, hắn đã bán ta với Đào Chi vào lầu xanh, để ngăn những tên khách làng chơi làm nhục ta, nàng đã liều mạng tiếp khách, cuối cùng bị đánh chết ngay trên giường.

Mạn Vân Thư

Mạn Vân Thư Kiếp trước, phu quân mua chuộc ngục tốt, để ta thay thế biểu muội trở thành quan kỹ. Hắn sợ ta tiết lộ bí mật, liền nhẫn tâm hạ độc khiến cổ họng ta bị hủy, không thể phát ra tiếng. Kẻ câm không thể làm quan kỹ, ta bị đưa đi làm quân kỹ. Đêm trước khi lên đường đến doanh trại biên ải, phu quân ném một cây kéo trước mặt ta: “Quân kỹ không xứng làm mẫu thân của hậu nhân Trương gia, hãy nghĩ đến tiền đồ của nhi tử. Nếu nàng tự sát, ta có lẽ sẽ cho nàng nhập phần mộ tổ của Trương gia!” Nhi tử của ta khi ấy mới mười lăm tuổi, không thể vì ta mà bị hủy cả tiền đồ. Vì con, ta cam tâm tình nguyện đi vào chỗ ch.t. Đợi đến khi ta cầm kéo đ/â/m thẳng vào ng/ực mình, phu quân lại sai người ném ta đến bãi tha ma cho chó ăn. Từ đó về sau, hắn cùng biểu muội tình thâm ý trọng, đôi uyên ương sánh bước bên nhau. Ngay cả hài tử do ta dứt ruột sinh ra, cũng vì bọn họ mà che giấu, coi biểu muội như mẹ ruột. Đời này, khi Trương Mậu ra lệnh đưa ta vào ngục, ta liền vớ lấy chiếc ghế, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hắn — đập thẳng lên đầu hắn!

Điền Viên Cẩm Tú

Điền Viên Cẩm Tú Sau một đêm phong lưu với đại tướng quân Ngu quốc… Ta ôm bụng bầu mà bỏ trốn. Ba năm sau, hắn dẫn theo năm trăm binh mã vây kín tiểu viện nhỏ của ta, nước chảy cũng không lọt. Vừa thấy nhi tử của ta, hắn liền bắt tất cả nam nhân trong thôn tới trước mặt. Hỏi con ta: “Nói đi, ai trong số họ là phụ thân của ngươi?” Ta liều mạng ra hiệu cho con nhận lão Thiết Ngưu nhà bên. Kết quả nó lại lạch bạch chạy tới ôm chặt lấy chân Phó Tiêu. “Phụ thân ơi, ta với nương đã ba ngày rồi chưa được ăn no!”

Tương Tư Vọng Cố Nhân

Tương Tư Vọng Cố Nhân Khi cuộc đời ta tồi tệ nhất, sư phụ đã nhặt ta về. Người dạy ta chữ nghĩa lễ nghi, dạy ta tu luyện thuật pháp. Ta thề rằng phải báo đáp ân tình này bằng mọi giá — bằng cách gả cho người! Thế nhưng quay lưng lại, sư phụ liền đẩy ta xuống vực sâu. Ba năm diện bích hối lỗi, cuối cùng ta cũng xuất quan. Sư phụ lại cười, nói sẽ gả ta cho đại sư huynh…

Như Ý Xuân

Như Ý Xuân Sau khi Tiêu Thành Cảnh đăng cơ, ta trở thành Quý phi. Hắn hứa với ta sinh cùng chăn ch3t cùng huyệt, đời này tuyệt đối không phụ ta. Kết quả, hắn quay lưng liền phong phi cho bạch nguyệt quang của hắn, còn lên kế hoạch trừ khử phụ thân ta. Sau khi bỏ trốn thất bại, ta ôm bụng khóc nức nở: “Con à, nếu không đầu thai vào bụng mẹ, làm sao đến cơ hội nhìn thế gian một lần cũng chẳng có.” Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lẽo: “Nàng ngày nào cũng nói những lời xúi quẩy này với hoàng nhi của trẫm?”

Mộng Uyên Ương

Mộng Uyên Ương Tần Tu mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, Nguyễn Uyển trở thành thiếp của hắn. Suốt đời, hắn đối xử với nàng thật tốt, nhưng nàng vẫn mãi u sầu, buồn bã. Cuối cùng, nàng ra đi khi tuổi còn rất trẻ. Sau khi nàng mất, Tần Tu từ quan, mang theo tro cốt nàng, ôm chiếc bình sứ nhỏ nhắn trong lòng rồi nhảy xuống hồ tự tận. Nước hồ lạnh thấu xương, nhưng ở ngực, nơi ôm lấy chiếc bình ấy, vẫn ấm áp lạ thường.

Nhiếp Chính Vương

Nhiếp Chính Vương Nàng cung nữ nọ hạ độc vào rượu của Thái tử nhưng lại bị ta phát hiện ra. Để bảo toàn tiền đồ cho Thái tử, ta đã tráo cốc rượu. Sau đó nàng cung nữ nọ với thị vệ tư thông bị phát hiện, Hoàng hậu tức giận nên ban chết cho bọn họ. Thái tử biết được, chỉ tỏ vẻ chán ghét: “Kẻ tiện tỳ không biết liêm sỉ, chết cũng đáng đời.” Nhưng sau khi đăng cơ, hắn lại ban thưởng ta – người đang mang thai, cho tên hoạn quan nô tài kia hành hạ đến chết. Lúc này ta mới biết, nàng cung nữ đã chết đó chính là bạch nguyệt quang mà hắn giấu trong lòng. Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã trở về buổi tiệc, lạnh lùng nhìn nàng cung nữ đó động tay động chân vào rượu.

Chạy Về Nơi Hạnh Phúc

Chạy Về Nơi Hạnh Phúc Để cứu phu quân và nhi tử, ta đã dẫn dụ sơn tặc, lại bất cẩn ngã xuống vách núi. Đợi đến khi ta trở về, thì đã là năm năm sau. Thẩm Nghị đã cưới vợ khác, con trai nắm tay mẹ kế, nhìn ta như kẻ thù: “Nữ nhân xấu xa, không được cướp cha ta khỏi tay nương ta!” Thẩm Nghị cũng tỏ vẻ khó xử: “Uyển Nhi hiền lành, mấy năm nay trong phủ đều nhờ nàng ấy quán xuyến. Ta không thể phụ nàng ấy…” Ta thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay gọi một đôi nhi nữ. Sau khi rơi xuống vách núi, ta đã mất trí nhớ. Nhanh chóng lấy chồng, năm năm ôm hai đứa. Bây giờ khôi phục ký ức, ta đang lo không biết phải làm sao! Thẩm Nghị trừng muốn rách cả mi mắt: “Là thê tử của ta, sao ngươi dám gả cho người khác!”

Nhận Nhầm Khuê Mật Rồi!!

Nhận Nhầm Khuê Mật Rồi!! Ta coi Mạnh Bà như khuê mật, Mạnh Bà lại nói với ta, hắn là nam nhân. Trong chớp mắt, những trò con bò từng làm cùng khuê mật như một thước phim hài lướt qua trong não ta. Cùng nhau đi ngâm Ôn tuyền, cùng ngủ, cùng xỉ vả Mạnh Quân Thần tướng*… “Huhu… Bà Bà…Hức! Mạnh Quân Thần tướng, ngươi là người tốt nhất Tiên giới, đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như ta.” Mạnh Quân Thần tướng anh tuấn, lạnh nhạt khẽ nhướng mày: “Ồ? Không phải hôm qua còn mắng ta lòng dạ hiểm độc, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, nhất định phải tìm được cơ hội làm thịt ta sao?”

Một Đời Vì Nàng

Một Đời Vì Nàng Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta. Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý. Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay. Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt. Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành. Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng: “Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?” Ta nghe xong chỉ mỉm cười. Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.

Đại Hồ Ly Cùng Tiểu Hồ Ly

Đại Hồ Ly Cùng Tiểu Hồ Ly Ta bói quẻ cho người, lại bị một thư sinh bám lấy, sống chết đòi theo ta về nhà. Tiểu thư sinh kia nhìn có vẻ văn nhược, thật ra lại là một tiểu kiều phu. Về sau, “tiểu kiều phu” lười biếng cuộn chín chiếc đuôi cáo lên giường, sai khiến hồ ly nhỏ dưới đất giặt giũ nấu cơm quét dọn. “Giấu đuôi cho kỹ. Nhớ đấy, nương ngươi thích kiểu này nhất.”

Uyên Ương Ân Ái

Uyên Ương Ân Ái Trúc mã của ta là một người què. Hắn bị ta đánh què. Còn ta, là một đứa ngốc. Bị hắn đập ngốc. Hai nhà bàn bạc, một người què, một kẻ ngốc. Gộp lại thành một đôi cho xong. Thế là, ta chảy nước miếng, hắn lê cái chân què. Chúng ta bái đường thành thân, trở thành phu thê. Nhưng sau khi thành thân, ta lại thông minh tuyệt đỉnh, còn hắn thì đi lại như bay. Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thanh chất vấn: “Ngươi giả bộ đấy à?!”

Túi Hương Gửi Tình Lang

Túi Hương Gửi Tình Lang Ngẫu nhiên cứu giúp một thư sinh lận đận lên kinh ứng thí. Lúc chia tay, bịn rịn không nỡ, ta tặng chàng một túi hương định tình: “Đợi công tử đỗ đạt, chớ quên ta nhé.” Chàng từng bước, từng bước quay đầu nhìn lại rồi đi mất. Trên Kim Loan điện, Hoàng thượng ban hôn cho trạng nguyên của khoa cử năm nay. Chàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu thỉnh tội: “Thần đã có người trong lòng, ngoài nàng ấy ra, không cưới ai khác.” Chàng lấy từ trong ngực ra một túi hương đã phai màu theo năm tháng. Trên điện, tiếng hít khí vang lên liên tiếp, các sĩ tử xung quanh cũng bắt đầu lục lọi trong y phục. Chỉ trong chốc lát, tổng cộng mười tám túi hương được đưa ra. Hoàng thượng hỏi: “Còn cưới không?” Trạng nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Cưới, thần nhất định cưới nàng cho đến chếc!” Bình phong bị đá văng. Thái tử mặt đen sì, trong tay cũng siết chặt một túi hương đến biến dạng. “Khoan đã, bản cung cũng muốn cưới.”

Nữ Tướng Tư Quân

Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?

Bình An

Bình An Phụ thân ta với An Viễn Hầu là bằng hữu chí cốt. Khi An Viễn Hầu bị xét nhà, phụ thân ta liều chết cứu thoát tiểu nữ nhi của hắn, giấu bà trong phủ. Để che mắt người đời, phụ thân ta đã giật ta – đứa con gái mới đầy tháng của mẫu thân ta, đem đến trước cửa am ni cô. Từ đó, nữ nhi của An Viễn Hầu thay thế thân phận của ta. Còn ta trở thành tiểu ni cô trong am trên núi. Mười bốn năm trôi qua, bỗng nhiên có một phụ nhân điên loạn đến trước cửa am, bà bám riết không chịu đi, gặp ai cũng hỏi: “Ngươi có biết tiểu bảo nhà ta ở đâu không?” Tuyết rơi dày đặc, phong tỏa con đường lên núi. Không có khách thập phương, lẽ ra am phải đóng cửa. Nhưng bỗng nhiên lại có một phụ nhân xuất hiện, bám chặt lấy cánh cửa không chịu buông. Trên người bà đầy tuyết với băng giá, lời nói điên loạn, hễ có ni cô nào đi qua, bà đều túm chặt lấy người ta, gào khản giọng hỏi: “Ngươi có biết tiểu bảo nhà ta ở đâu không? Ta không tìm thấy nó.” Nhưng không ai có thể trả lời bà, thế nên bà đờ đẫn đứng tại chỗ, không biết phải làm sao. Sau đó, sư phụ ta là Tĩnh Ngô đã đưa bà vào am, tạm thời cho bà ở lại.

Đạo Cô Quán

Đạo Cô Quán Ta là một nữ đạo cô. Vì muốn cải thiện bữa ăn trong đạo quán, Tạ Dũ nguyện gả mình cho đích tôn đã qua đời nhiều năm của nhà họ Tạ để kết âm hôn. Nửa đêm, có người gõ cửa đạo quán. Ngoài cửa là một công tử xa lạ phong tư nhã nhặn, áo rộng tay dài, dáng vẻ yểu điệu như liễu trước gió. “Công tử tìm ai?” Ánh mắt công tử nhàn nhạt rơi trên mặt ta, “Tìm nương tử của ta.” “Ai cơ?” “Là nàng.” Ta: … Khóe má công tử khẽ hồng lên như hoa xuân nở rộ, mắt dịu dàng nhìn ta không chớp. “Nương tử, nàng xem, đêm đã khuya, phu quân cũng mệt rồi, chi bằng…”

Cánh Chim Tự Do

Cánh Chim Tự Do Quốc sư tiên đoán rằng, trong mười năm tới, sẽ có một ngôi sao tai họa đầu thai vào nhà họ Giang. Mười năm này, nếu Giang gia sinh con trai thì vô sự, nhưng nếu là con gái, nhất định phải bị vạn tiễn xuyên tim, lăng trì xử tử, mới có thể giữ gìn sự bình yên cho Đại Diễn. Khi ta chào đời, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ đã đứng đợi ngoài sân, nâng một chiếc khay trong tay. Bên trái khay là con dao phiến ngư sắc bén nhất được chế tạo từ Phi Thạch Xử. Bên phải là một chiếc khóa trường mệnh. “Đại phu nhân, ngài hãy nhìn cho rõ, là phúc hay là họa?” Sắc mặt Đại phu nhân đầy vẻ không cam lòng: “Là phúc.” Thủ lĩnh vẫn chưa tin, nhìn về phía cung nhân bên cạnh. Lão ma ma siết chặt thỏi vàng trong tay áo, khẽ đáp: “Chúc mừng Giang đại nhân, quý tử giáng sinh.”

Yến Chi Lai Thì

Yến Chi Lai Thì Ta đã làm sư tôn phản diện suốt hai trăm năm. Nuôi hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiên tư ngọc chất. Cho đến khi nam chính định mệnh của ta xuất hiện, hắn hoàn toàn phát đi*n. Giây trước còn giẫm lên cổ tay nam chính, giây sau Thẩm Nhạn Bạch nước mắt rơi lã chã: “Hu hu, sư tôn, hắn mắng ta là chó đi*n.” “Nhưng rõ ràng, ta chỉ là tiểu cẩu ngoan ngoãn của sư tôn thôi mà~” Về sau, ta mới phát hiện. Không phải đồ đệ của ta làm người hai mặt. Mà là ta… hình như có hai đồ đệ hay sao ý!?