HE

Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”

Lục Dự, Anh Dám Lừa Tôi? Tôi gặp tai nạn xe, phải nhập viện. Đột nhiên muốn trêu chọc bạn trai một chút.“Anh là ai?”Nhìn vẻ mặt khựng lại của Lục Dự, tôi suýt nữa bật cười.Nhưng anh ta lại chỉ sang người anh em thân thiết bên cạnh, Tần Yến Châu:“Anh là anh em của bạn trai em. Còn cậu ta Tần Yến Châu, mới là bạn trai em.”Nụ cười của tôi đông cứng trên môi.Tần Yến Châu bước lên trước, nói chắc như đinh đóng cột:“Phải, anh là bạn trai em.”Tôi cười nhạt:“Vậy thì… đưa em về nhà đi.”

Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không. Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy. Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời. Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ. RẦM! Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù. Sau đó, tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin. Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa! Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình. Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương— Ngực tôi! Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này! Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi. Hả???

Đừng Quên Anh Đã Từng Yêu Em Nhà bị cháy, anh trai liều mạng cứu tôi ra ngoài, kết quả bị t/à/n phế hai chân. Để chữa chân cho anh, tôi làm liền năm công việc mỗi ngày, nửa năm gầy đi ba mươi cân. Cho đến một ngày, khi kiệt sức đến mức sắp ngất đi, trước mắt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ như bình luận nổi: “Con ngốc vật hi sinh, cô ta có biết nam chính liều mạng dẫn cô ta rời đi, là sợ cô ta phát hiện bí mật trong thư phòng không?” “Có người ngốc như vậy, bảo sao nam chính nghiện giả tật ở chân.” “Giờ này người ta đang ở trường đua, cùng cô em gái nhà bên đua xe đấy!” Tôi vội vàng đến trường đua, đúng lúc thấy anh trai cán đích chiến thắng. Cô gái hàng xóm quen thân từ nhỏ, đỏ mặt e dè, đưa bó hoa tươi đến trước mặt anh. Tôi không nói một lời, rời đi không dấu vết. Về sau nghe nói, anh trai tôi phóng xe lao xuống vực lúc nửa đêm. Chỉ vì nhìn thấy một bóng lưng giống tôi đến bảy phần…

Kiếp Trước Chẳng Mong, Kiếp Sau Chẳng Chờ Bạch Chỉ yêu Mộ Đồ Tô, yêu đến mức hèn mọn, cam lòng làm tiểu thiếp của hắn, nhưng vẫn không đổi lại được dù chỉ một tia quyến luyến trong lòng hắn. Trong tim Mộ Đồ Tô chỉ có bóng hình người thương, trong mắt hắn, thiên hạ rộng lớn cũng không chứa nổi bất kỳ nữ tử nào khác. Vì thế, Bạch Chỉ tuyệt vọng lựa chọn tự vẫn. Nào ngờ, trời cao thương xót, để nàng được sống lại, trở về khoảng thời gian tươi đẹp năm năm trước. Nàng âm thầm thề rằng, kiếp này sẽ không bao giờ yêu Mộ Đồ Tô thêm một lần nào nữa! Sau này… Mộ Đồ Tô tức giận: “Bạch Chỉ, yêu ta một chút nàng sẽ chết sao?” Bạch Chỉ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.” Mộ Đồ Tô: …

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

Chân Long Thiên Nữ Nương ta là rồng, đẻ hai quả trứng và ta. Bà nhận ra hai quả trứng, nhưng không nhận ra ta, tưởng ta là ký sinh trùng, liền ngậm lấy rồi ném đi. Mãi đến khi đột nhiên nhớ ra bản thân từng nằm với một kẻ hai chân, bà mới lập tức trong đêm quay lại, nhặt ta về.

Anh Có Dám Yêu Em Không? Kỳ thi đại học năm đó, trên người tôi bỗng dưng xuất hiện một bản đáp án. Giống như đang khiêu khích giám thị: “Nhìn này! Tôi gian lận đó!” Nhưng rõ ràng tôi là học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa mà?! Tôi không hiểu, tôi đã được nhận vào Thanh Hoa rồi, còn gian lận làm gì? Cho đến khi tôi về nhà, mới phát hiện ra — tất cả bắt đầu từ đêm trước kỳ thi đại học. Mẹ nuôi cố tình dùng mực tàng hình viết chữ lên áo tôi, muốn tôi nhường lại suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa theo diện chỉ tiêu tỉnh cho con gái sếp của bà ta. Chỉ để đổi lấy một triệu tệ, làm sính lễ cho người anh trai không cùng huyết thống của tôi. Sau đó, tôi chuyển hướng thi vào Bắc Đại. Nhưng lại bị anh ấy ép vào góc tường, nói rằng: “Không cưới em thì không lấy ai cả.” Ơ… thế thì… cho em gửi lời cảm ơn mẹ trước vậy! Không thể không nói: Một triệu này, thơm thật!

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau

Bảy Năm Thầm Yêu Thanh Mai Trúc Mã Sau một đêm vượt rào cùng cậu bạn thân thuở nhỏ trong cơn say, sáng hôm sau anh ngồi dựa vào đầu giường, nhíu mày hút thuốc, vẻ mặt đầy do dự và hối hận. Tôi đoán được tâm trạng anh, liền chủ động nói: “Cả hai đều là người lớn, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Cứ coi như… đôi bên giúp nhau một tay.” Anh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Thật ra… tôi đã có bạn gái rồi.” Tôi sững lại một giây: “Bạn gái?” Anh gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc: “Ừ. Năm nay tôi định dẫn cô ấy về ra mắt gia đình. Đến lúc đó nếu hai người chạm mặt nhau… em nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”

Người Nông Thôn Vô Tình Lạc Vào Kênh Truy Thê Cô tiểu thư giàu nhất lớp chặn tôi ở góc tường, vung ra một chiếc thẻ đen đầy uy hiếp. “Nhà nghèo thì cứ nói, chỉ cần cậu thừa nhận chiếc nhẫn kim cương mà anh Thương tặng tôi là do cậu ăn cắp, xin lỗi tôi và cả lớp ngay tại đây, thì một triệu này xem như tôi cho cậu – coi như giúp một con chó hoang!” Trước mắt tôi, màn hình ảo hiện đầy dòng bình luận kích động. 【Truy thê hỏa táng tràng chính thức bắt đầu!】 【Nam chính thật sự tin chuyện nữ chính ăn cắp dây chuyền, tự ý đứng ra thay cô ấy nhận tội rồi xin lỗi nữ phụ, kết quả là nữ chính bị cả lớp bắt nạt đến mức phải nghỉ học.】 【Không chỉ vậy, mẹ nữ chính bị tai nạn giao thông, không có tiền chữa trị, cô ấy cũng không cầu xin nam chính giúp, cuối cùng mẹ qua đời.】 【Kỳ thi đại học cũng bị nữ phụ phá hỏng, sau đó cô ấy bỏ học, quay về quê trồng rau. Mãi đến khi đó nam chính mới phát hiện ra sự thật rồi bắt đầu truy thê!】 Bình luận còn chưa hiện hết. Tôi đã giật lấy chiếc thẻ ngân hàng trong tay cô ta, quỳ sụp ngay xuống chân váy voan của cô ta, đập đầu ba cái rõ to! “Tôi nhận, tôi nhận, các bạn học sinh, là lỗi của tôi, cảm ơn tiểu thư đã ban thưởng.” “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu!” Dòng bình luận hiện lên lặng lẽ. 【Chết tiệt, sao nữ chính sao lại tranh giành dữ vậy chứ…】

Nam Thần Bị Mù, Tôi Giả Làm Bạn Gái Anh Ấy Năm thứ hai thầm yêu Cố Uyên, đột nhiên nghe tin anh ấy bị mù, bạn gái cũng bỏ đi. Thế là tôi giả làm bạn gái cũ của anh ấy, đưa anh ấy về nhà mình chăm sóc. Anh ấy đẹp trai, lúc xúc động còn rơi nước mắt, khiến tôi càng ngày càng yêu không dứt ra được. Cho đến khi gặp một người bạn chung, nhắc tới Cố Uyên thì người đó ngơ ngác hỏi: “Anh Uyên mù lúc nào vậy? Tối qua còn uống rượu với nhau mà.”

Đòi Tiền Nuôi Con Từ Bạn Trai Cũ Là Luật Sư Que thử thai hiện hai vạch, tôi gọi cho người yêu cũ là một luật sư. “Phí khám thai, tiền bồi bổ thai kỳ, làm phiền anh chi trả giúp nhé.” Đầu dây bên kia bật cười vì tức. “Trần Hạ, tôi có cần nhắc cho cô nhớ là chúng ta đã chia tay 3 năm rồi không?” Tôi thở phào: “Vậy tốt quá, anh không bỏ tiền thì cũng chẳng có lý do gì để tranh quyền nuôi con cả.” Không còn cách nào khác, yêu một luật sư thì bản thân cũng phải có chút mưu mẹo.

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi Năm thứ hai làm chim hoàng yến của đại lão, tôi mang thai. Đại lão cử hẳn hơn 20 vệ sĩ mặc đồ đen giám sát tôi ngày đêm, sợ tôi thừa lúc sơ hở mà “ôm con” bỏ trốn. Thế nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chẳng có lấy một tí xíu ý định bỏ chạy. Cuối cùng, bạch nguyệt quang vừa mới về nước của anh ta không ngồi yên được nữa, chạy đến chất vấn tôi: “Tôi đã quay lại rồi, cô và đứa bé này đều là dư thừa. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, tôi còn có thể giúp một tay.” Tôi nhàn nhã phẩy tay: “Không cần cô lo đâu, tôi ở đây có tiền xài, có người hầu, sống sung sướng, chạy đi làm gì?” Đại lão nghe xong lời tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tôi còn nói thêm một câu: “Chủ yếu là đang bầu bí nên không tiện ra ngoài tìm trai đẹp, đành tạm dùng đỡ, đợi sinh xong rồi tính tiếp.” Sắc mặt đại lão lập tức tối sầm.

Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính! Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm. Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài. Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ. Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện. Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t. Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống: “Gọi người xuyên thư đến đi.” Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa. Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt. Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?” Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”

Vả Mặt Chồng Cũ Chồng tôi lái xe khi say, gây tai nạn, rồi lừa tôi đứng ra nhận tội thay. Khi tôi ra tù, anh ta đã tái hôn. Người vợ mới không ai khác, chính là bạn thân của tôi. Con gái tôi mới năm tuổi, bị xích bằng dây sắt ngoài ban công, sống không khác gì một con chó. Sợ tôi trả thù, bọn họ lái xe đâm chết tôi. Tôi mở mắt lần nữa, thì phát hiện mình đã trùng sinh. Chồng tôi quỳ gối trước mặt, khẩn thiết cầu xin tôi đứng ra nhận tội thay anh ta. Tôi đá một cú làm anh ta ngã lăn ra: “Đồ tội phạm chết tiệt, cút vào tù đi!”

Nam Phụ Thâm Tình Là Ba Tôi Ngày suýt ch//ết đói trên phố, tôi tự kiếm cha cho mình Tiêu Doanh, với mái tóc vàng chói, chỉ vào mặt tôi giận dữ: “Ông đây mới mười tám! Nhìn giống cha nhóc không?” Tôi mếu máo nhìn anh ta, nước mắt nước mũi giàn giụa, nhất quyết không nói năng gì. Tiêu Doanh đành bó tay, phải dắt tôi về nhà. Từ đó, cả khu phố đều biết tên tiểu lưu manh khét tiếng nuôi một đứa con gái. Cho đến ngày định mệnh anh ta gặp nữ chính. Dưới mưa, nữ chính múa may quay cuồng để thu hút nam chính. Đáng lẽ anh ta phải xót xa, chạy tới bên che ô cho nữ chính, Tiêu Doanh lại ôm chặt tôi lên và giáo huấn: “Nhìn kỹ nhé, loại người này đều bị đi//ên cả. nhóc mà dám bắt chước, anh đ//ánh đòn nát đ//ít!” Tôi gật đầu ngoan ngoãn, rúc vào lòng anh ta. Kế hoạch cứu nam phụ bi thảm thành công!

Chú Chó Nhỏ Xinh Đẹp Của Ám Vệ Ta lợi dụng thân phận ám vệ, mượn cớ trái lệnh khi quân, cưỡi lên vị chủ tử tuyệt sắc đang trúng xuân dược Hợp Hoan Tán. Sau khi tỉnh lại, chủ tử nổi trận lôi đình, một chưởng bổ đôi chiếc giường tám bước đêm ấy: “Bổn vương nhất định phải băm vằm nữ tặc vô sỉ kia, tro cũng không tha!” Ta co ro trên xà nhà, sợ đến mức phải đếm ngón tay tính toán: Thiên Ti Hợp Hoan Tán, dược lực kéo dài nửa năm, mười ngày phát tác một lần, mỗi lần đều phải cùng một người mới giải được. Nói cách khác, dáng vẻ nhẫn nhịn đến rơi lệ của chủ tử, ta còn có thể vụng trộm ngắm thêm mười bảy lần nữa. Tốt quá rồi. Tần lang ch .t nơi trướng liêm, làm q/uỷ cũng phong lưu!

Con Trai Ép Tôi Gánh Hết Hậu Quả Của Tiểu Tam Sau khi người chồng cũ bị đột quỵ và liệt, cô bồ nhí của ông ta đã bỏ trốn, còn thằng con trai cả thì dẫn về một bé gái. Bé gái đó là con của chồng cũ và cô bồ nhí. Nhà chồng bảo với thằng cả rằng “anh cả như cha, mẹ kế như mẹ”, thế là nó yêu cầu tôi nuôi đứa bé này, nói rằng đó là trách nhiệm của tôi. Họ còn bảo, ông bố nó chẳng ai chăm sóc, yêu cầu tôi đến bệnh viện chăm ông ta. Nếu tôi không chăm sóc ông bố và không nuôi con bé của bồ nhí, sau này sẽ chẳng ai lo cho tôi lúc về già. Tôi lập tức bán hết tài sản, bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới mà tôi hằng mơ ước. Để lại thằng con trai với ông bố “cha con thắm thiết”, và với cô em gái “anh em hòa thuận”. Chẳng bao lâu, tôi nghe nói thằng cả đang lùng sục tìm tôi khắp nơi…