HE

Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”

Chiếc Ô Nghiêng Vì một cây dù, tôi phát hiện bạn trai ngoại tình. Hắn nhất quyết không thừa nhận, còn mắng tôi: “Ngần này tuổi rồi, đừng có làm quá nữa.” Tôi dứt khoát chia tay, thu dọn đồ đạc quay về quê. Không còn cách nào khác, đúng như lời hắn nói, tôi đã già rồi, phải nhanh chóng tìm một bến bờ mới. Mấy tháng sau, Kỷ Cảnh Xuyên hối hận, tới tìm tôi cầu xin quay lại. Tôi chỉ tay sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Đừng gọi linh tinh. Chồng tôi sẽ ghen đấy.”

Người Khác Trong Mắt Em Nửa đêm 2 giờ sáng, tôi thấy trong điện thoại bạn trai mình có hai tin nhắn.【Ngoài em ra, tất cả đều là tạm bợ.】【Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ lập tức đến bên em.】Ngọt ngào biết bao, đáng tiếc… người nhận lại không phải tôi.Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.Hai dòng tin nhắn cô độc nằm trơ trọi trong khung chat, không ai đáp lại, như đang chế giễu tôi.Mày xem, người mà mày si mê khắc cốt ghi tâm, thì ra chỉ là một con cún bên cạnh người khác mà thôi.Tôi thích Tề Tri Phi bao lâu, thì anh ta đã thích Đường Nguyệt bấy lâu.Nhưng tôi không ngờ, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày đính hôn, vậy mà anh lại nói với Đường Nguyệt rằng:Tôi chỉ là sự tạm bợ của anh ta.

Phu Quân Lắm Chiêu Đêm trước khi hòa ly, Ngự sử đại nhân trúng độc mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, vị Ngự sử lạnh lùng băng giá bỗng hóa thành tiểu yêu tinh bám người không buông. “Nàng là phu nhân của ta?” “Ta thật có phúc, cưới được phu nhân xinh đẹp như thế này.” “Phu nhân, ta đã sưởi ấm chăn cho nàng rồi, mau đến đây đi.” Ta: “…” Khi phát hiện ra thư hòa ly thư đã soạn sẵn, hắn kinh hãi đến tột cùng. “Phu nhân, ta đã làm sai điều gì? Nàng cứ nói, ta sẽ sửa hết.” “Có phải do ta hầu hạ phu nhân chưa đủ chu đáo không?” Ta: “…” Phải làm sao để nói cho hắn biết, mối hôn sự của chúng ta, vốn dĩ là giả?

Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”

Hồi Tưởng Mộng Xưa Ta cùng Giang Triết thành thân đã mười năm, ta cùng hắn mỗi người một ngả. Hắn lưu luyến ở phòng của thiếp thất, lúc thì say rượu ở tửu quán, khi lại vì một tiểu cô nương mà vung tiền như rác. Sinh thần năm ấy, ta uống say. Khi tỉnh lại, trước mặt lại là khuôn mặt lo lắng của Giang Triết. “A Dung, nàng tỉnh rồi?” Ta thẳng tay tát hắn một cái thật mạnh. “Ngươi còn dám đến gặp ta?” Hắn lại ngơ ngác, vẻ mặt bối rối: “A Dung, ta chọc nàng giận sao?” Ta sững sờ, nhìn khuôn mặt còn trẻ trung, non nớt của hắn, trong lòng chợt bừng tỉnh. Hắn không phải là Giang Triết của mười năm sau, người đã lạnh nhạt với ta. Hắn là Giang Triết của mười năm trước, người yêu ta như sinh mệnh, một lòng muốn cùng ta bạc đầu giai lão.

Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.

Thịnh Vũ Ta liều mạng cứu về tiểu tướng quân, hắn lại ra công đường cùng ta đối chất, chỉ vì muốn hủy hôn với ta. Hắn mắng ta tâm địa độc ác, quay đầu cưới thứ muội của ta, tán dương nàng ôn hoà hiền hậu thuần lương. Mà ta mất hết mặt mũi, không người muốn cưới, đành phải gả cho tên gian thần Hoắc Chương tiếng xấu đồn xa. Ngày ta xuất giá, hắn lại đột nhiên đơn thương độc mã chạy đến cướp dâu, nói rằng nguyện ý nạp ta làm thiếp. Hoắc Chương ghen ghét hỏi: “Chỉ loại hàng này thôi mà cũng đáng để nàng nhớ nhung nhiều năm như vậy sao?” Về sau, tiểu tướng quân quỳ rạp bên váy ta, thảm thiết cầu xin ta nhận hắn, dù chỉ làm nhỏ.

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.

Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”

Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa Năm thứ 5 sau khi kết hôn với Trạch Mục, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi hết hạn. Cục điều tra hôn nhân đến hỏi tôi và Trạch Mục có đồng ý gia hạn hôn nhân không. Nếu cả hai người đều đồng ý, cuộc hôn nhân sẽ được kéo dài thêm 5 năm nữa. Còn nếu một trong hai không đồng ý, cuộc hôn nhân đó sẽ tự động mất hiệu lực. Trạch Mục mặt không cảm xúc, dửng dưng nói với người của cục điều tra: “Tôi đồng ý gia hạn.” Tôi nhìn anh ta. Từ ngày cưới tôi, dường như rất hiếm khi tôi thấy anh ta cười. Trước khi cuộc điều tra bắt đầu, tôi còn nghe thấy anh gọi điện cho Toàn Uyển, hỏi cô ta lần kiểm tra hôn nhân này có muốn gia hạn với chồng không. Tôi không biết Toàn Uyển đã trả lời thế nào. Nhưng sau cuộc điện thoại, Trạch Mục như khúc gỗ, ngồi bất động trên sofa suốt cả đêm. Và hôm nay, anh ta chọn gia hạn hôn nhân với tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta. Rằng tôi mãi mãi là lựa chọn dự phòng mà anh ta có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi nhìn anh ta. Không hiểu sao lại bật cười. Sau đó tôi ngẩng đầu lên, nói với người của cục điều tra hôn nhân: “Xin lỗi, tôi không gia hạn.”

Bát Tự Bị Đánh Cắp Mẹ chồng tôi lén lấy bát tự của tôi. Mang đến cho thầy bói trong làng. Tráo đi mệnh quý nữ của tôi. Chuyển hết xui xẻo cả đời bà ta lên người tôi. Sau khi tôi phát hiện, lập tức xông tới chửi rủa ngăn cản. Kết quả bị chồng và mẹ chồng trói vào lò mổ t/r.a tấn đến ch .t. Sau đó bị vứt x/á .c ra bãi tha ma, mặc cho chó hoang g/ặ/.m thịt. Còn bà ta thì tiền bạc ùn ùn kéo đến, hưởng hết vinh hoa phú quý. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày bà ta trộm bát tự của tôi. Tôi lập tức tráo lại bằng bát tự của bà Trương bên cạnh, người từng khắc ch .t con trai mình.

Yến Yến Cha ta là thủ phủ* ỷ vào việc mình có chút tiền, ép buộc Tiêu Kính Đường cưới kẻ ngu là ta làm vợ. [*nhà giàu nhất; nhà giàu số một] Tiêu Kính Đường cho rằng người mình cưới là muội muội tài danh kia của ta, nên vui vẻ đồng ý. Đêm tân hôn, người mà hắn nhìn thấy là ta, ngay tại chỗ phẩy tay áo tức giận bỏ đi. Về sau, hắn chiếm được đế vị, quân lâm thiên hạ, giết sạch cả nhà Thẩm gia của ta. Ta nghe được tin này, liền lặng lẽ uống Hạc Đỉnh Hồng. Nghe nói cha và di nương của ta đều bị chặt đầu, ta sợ đau, cũng không nhọc đến hắn động thủ. Sống lại một đời, ta quay đầu gả cho con nuôi của cha ta.

Từ Thanh Lâu Đến Quan Thái Thái Sau khi ta bị ca ca và tẩu tẩu bán vào thanh lâu, một gã thư sinh nghèo kiết xác cầm theo ngọc bội và hôn ước tới, muốn thành thân với ta. Ta không nguyện ý, ta ở thanh lâu ăn ngon mặc đẹp, đâu có muốn sống cuộc đời nghèo túng với hắn. Khi thanh lâu bị bắt đóng cửa, ca ca, tẩu tẩu định bán ta lần thứ hai, thư sinh cụp mắt hỏi ta: “Nàng có nguyện ý chịu khổ với ta không?”. Ta rưng rưng nước mắt gật đầu. Sau đó, thư sinh đỗ đạt, một tiểu thư thế gia dùng tiền để ép ta rời xa thư sinh. Ta tức giận nói: “Mơ đi! Tình cảm của chúng ta còn vững bền hơn vàng!”

Những Cánh Hoa Rơi Trong buổi tụ họp gia đình, cô thanh mai trúc mã của bạn trai tôi chế giễu: “Con gà rừng mà cũng muốn gả vào nhà phượng hoàng sao?” Bạn trai tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ anh đã tung một cước đá cô ta thẳng xuống hồ bơi. “Hoặc là rửa sạch cái miệng của cô, hoặc là cút ngay bây giờ!” Trời ơi! Vị mẹ chồng tương lai này thật uy vũ, đúng là người khiến người ta khâm phục!

Rạp Chiếu Phim 2 Phút 46 Giây Trong rạp chiếu phim, hàng ghế phía trước có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau.Tay của cô gái bị áo khoác che khuất, nhưng không ngừng chuyển động lên xuống.Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, định rời khỏi chỗ ngồi.Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng người đàn ông thở hổn hển, nhắc đến tên tôi.“Bảo bối, em đúng là biết cách chiều chuộng, không như Thẩm Vi, cứ như khúc gỗ vậy.”Tôi im lặng rời khỏi rạp.Vừa bước ra ngoài, tôi nhắn tin cho bạn trai của cô bạn thân:“Hai người bọn họ đã ngủ với nhau rồi, anh ngủ với tôi một lần chắc không quá đáng chứ?”Phản hồi của anh ta: “?”