HE

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực

Tôi Đã Nhập Vào Thằng Con Rể Bạo Lực Con gái đến thăm mộ tôi, trên mặt lại đầy những vết bầm tím do bị đánh. Tôi theo con bé trở về nhà, nào ngờ tận mắt nhìn thấy tên súc sinh kia đang cầm chày cán bột đánh nó. Không chịu nổi nữa, con bé rút d a o đ.â m thẳng vào hắn. Trong cơn hỗn loạn, tôi nhập hồn vào thân thể của hắn ta. Khi hắn tỉnh lại, không chỉ tự khai với cảnh sát rằng mình tự đ â.m chính mình, mà còn ký vào đơn ly hôn trước mặt bao người, tình nguyện ra đi tay trắng.

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta

Phu Quân Mang Về Con Riêng Của Ta Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân mang về một đôi mẹ con, ngay lập tức lời đồn lan tràn khắp nơi. Phu quân chỉ tay thề thốt: “Phu nhân, ta cam đoan với nàng, ta và đứa trẻ này không hề có bất kỳ quan hệ nào! Ta chỉ thấy hai mẹ con họ đáng thương nên mới mang về.” Mọi người bất bình thay ta, nói rằng ta không nên tin lời này, để ngoại thất mang theo đứa con riêng đường đường chính chính bước vào cửa. Ta đương nhiên không tin rồi, bởi vì đứa trẻ này rõ ràng chính là con riêng của ta trước khi thành thân mà!

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng

Chẩm Nguyệt Ngọa Thanh Tùng Ta là một nguyên phối thê thảm. Sau khi phu quân đỗ đạt, ta liền trở thành thê tử bị bỏ rơi. Nhưng ngọc bội gia truyền của ta vẫn nằm trong tay hắn, vì thế ta tức tốc lên kinh thành đòi lại. Không ngờ, lại đụng phải huynh trưởng làm quan lớn của hắn. Huynh trưởng hắn vốn tính tình lãnh đạm, liền sa sầm nét mặt mà hỏi: “Sai lại gầy thế này?”

Chiếc Ô Nghiêng

Chiếc Ô Nghiêng Vì một cây dù, tôi phát hiện bạn trai ngoại tình. Hắn nhất quyết không thừa nhận, còn mắng tôi: “Ngần này tuổi rồi, đừng có làm quá nữa.” Tôi dứt khoát chia tay, thu dọn đồ đạc quay về quê. Không còn cách nào khác, đúng như lời hắn nói, tôi đã già rồi, phải nhanh chóng tìm một bến bờ mới. Mấy tháng sau, Kỷ Cảnh Xuyên hối hận, tới tìm tôi cầu xin quay lại. Tôi chỉ tay sang bên cạnh, thản nhiên nói: “Đừng gọi linh tinh. Chồng tôi sẽ ghen đấy.”

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Minh Nguyệt của Tướng Quân

Minh Nguyệt của Tướng Quân Năm 15 tuổi, hoàng thượng đem ta gả cho vị tướng quân lập được chiến công hiển hách kia. Nhưng ta từng nghe, tướng quân sớm đã có người trong lòng. Có lẽ là bất đắc dĩ, tướng quân mới cưới ta về. Đêm tân hôn, ta nghe thanh âm ồn ào bên ngoài dần dần yên lặng, cũng nghe thấy tiếng bước chân của tướng quân từ xa đến gần…

Hồi Ức Gió Xuân

Hồi Ức Gió Xuân Ta là công chúa giả, là thế thân mà đế sư Thần Uyên tìm đến để chết thay cho công chúa. Hắn ta đối xử với ta rất tốt, dạy ta học, bảo vệ ta sống yên ổn. Nhưng vào hôm công chúa xảy ra chuyện, hắn ta lại trách ta bảo vệ không chu toàn, ban cho ta rượu độc để lấy mạng đền mạng. Sống lại lần nữa, ta về đến cái hôm chọn thế thân. Các cô nương chưa xuất giá trong trấn nghe tin đều lũ lượt kéo nhau đi xem. Còn ta thì lập tức gõ cửa hàng xóm cách vách: “Lão Lâm, ngươi có muốn lão bà không!”  

Phán Phán Của Hắn

Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta

Minh Nguyệt Ứng Chiếu Ta Năm đó, ta vì dung mạo quá mức xuất chúng mà bị bán vào thanh lâu lớn nhất kinh thành – Bách Hoa Lâu. Ngày xuất các, Lục Hoài Chi, kẻ vốn luôn lạnh lùng kiêu ngạo, lại gọi ta ba lần. Hắn si mê ngắm nhìn, bàn tay mơn trớn bên eo ta. “Ngoan một chút, gia chưa bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn.” “Nếu hầu hạ gia thật tốt, gia sẽ đón ngươi vào phủ.” Ta vội vàng gật đầu, giả bộ ngoan ngoãn nịnh nọt. Nhưng ngay khi lấy lại được khế ước bán thân, ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ trốn không chút do dự. Năm năm sau, hắn xách kiếm xông vào tân phòng của ta. Đôi mắt đỏ ngầu, từng bước ép sát. “Nàng lừa ta.” “Tướng công của nàng chỉ có thể là ta!”

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”

Người Khác Trong Mắt Em

Người Khác Trong Mắt Em Nửa đêm 2 giờ sáng, tôi thấy trong điện thoại bạn trai mình có hai tin nhắn.【Ngoài em ra, tất cả đều là tạm bợ.】【Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ lập tức đến bên em.】Ngọt ngào biết bao, đáng tiếc… người nhận lại không phải tôi.Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.Hai dòng tin nhắn cô độc nằm trơ trọi trong khung chat, không ai đáp lại, như đang chế giễu tôi.Mày xem, người mà mày si mê khắc cốt ghi tâm, thì ra chỉ là một con cún bên cạnh người khác mà thôi.Tôi thích Tề Tri Phi bao lâu, thì anh ta đã thích Đường Nguyệt bấy lâu.Nhưng tôi không ngờ, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày đính hôn, vậy mà anh lại nói với Đường Nguyệt rằng:Tôi chỉ là sự tạm bợ của anh ta.

Thê Tử Của Ta

Thê Tử Của Ta Phu quân của ta chiến tử sa trường đã năm năm, vậy mà đột nhiên lại mang theo cả gia quyến quay về. Hắn ở địch quốc cưới vợ, sinh con, còn chỉ đích danh bảo ta đi đón. Lão phu nhân khó xử, ta cũng khó xử. Năm đó, sau khi Cố Xương Văn qua đời, lão phu nhân đã tìm cho ta một tiểu tướng công. Hiện tại, trượng phu và nhi tử ầm ĩ không ngừng, ta thực sự không cách nào rời khỏi. Hai người họ, một người giữ chặt tay áo bên trái của ta, người kia giữ chặt tay áo bên phải, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Nương tử, ngực ta đau quá, nàng nghe thử xem tim ta đập nhanh hay không?” “Nương, ngón tay con đau quá, người thổi cho con nhé!” Không còn cách nào, ta đành gác lại chuyện đi đón người. Hôm Cố Xương Văn tức giận đến tìm ta tính sổ, lão phu nhân không dám ngẩng đầu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu ngốc: “Hay là để hai đứa trẻ đính hôn từ bé?”

Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa

Đom Đóm Chiếu Sáng Như Lửa Thái tử và Yến Vương là huynh đệ song sinh, từ khi sinh ra đã có thể cảm nhận ngũ giáccủa nhau. Cho nên, mỗi lần ta cùng Thái tử viên phòng, Yến Vương đều…?! Ta đã làm Thái tử phi suốt ba năm, mới biết người khiến ta nhất kiến chung tình trong buổi du xuân ngoại ô năm đó chính là Yến Vương. Gả sai người rồi, vậy thìđâm lao phải theo lao thôi. Một lần nọ, sau khi cung yến kết thúc, ta dùng đai lưng trói tay Thái tử, xoay người làm một lần nữ thổ phỉ. Đợi đến khi ta mệt mỏi nằm trong lòng hắn, bên tai bỗng vang lên một giọng nói lười biếng: “Hoàng tẩu, nàng bình thường trước mặt hoàng huynh ta, cũng chủ động như vậy sao?” Hỏng rồi! Hắn là Yến Vương, không phải Thái tử! Ta run rẩy cả người, Thái tử đang xách kiếm chạy đến đây…

Quận Chúa Độc Hành

Quận Chúa Độc Hành Phu quân của ta – vị tướng quân đã xuất chinh ba năm, nay khải hoàn trở về, bên cạnh lại có một nữ tử mang thai sắp đến kỳ sinh nở. Nữ tử ấy thân hình mảnh mai như liễu rủ, ánh mắt như mang vài phần phong tình, dịu dàng yếu đuối nhìn ta. “Nô gia không dám tranh giành tướng quân với phu nhân, chỉ cầu xin phu nhân cho phép tiểu nữ tử được ở bên cạnh tướng quân. Dù là làm nô tỳ, tiểu nữ tử cũng cam tâm tình nguyện.” Còn phu quân của ta, ánh mắt nhìn ta như thể ta chính là kẻ chia rẽ bọn họ, một kẻ ác nhân không hơn không kém. Ta thầm cười lạnh trong lòng. Chuyện này, ta không gánh! Nhanh chóng nắm lấy tay nàng ta, ta rút ra thư hòa ly mà đã viết sẵn từ vài năm trước. “Đừng thế chứ! Đây, thư hòa ly này giao cho ngươi, từ giờ ngươi là tướng quân phu nhân! Chúc hai người bách niên giai lão!” Nói xong, không để người phía sau có cơ hội phản ứng, ta xoay người bỏ chạy, không hề ngoảnh đầu lại.

Vương Gia, Xin Tự Trọng

Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”

Hoán Đổi Số Phận

Hoán Đổi Số Phận Khi nhà họ Trịnh bị giáng chức rời kinh thành, phu nhân không nỡ để con gái nhỏ cùng chịu cảnh bôn ba. Bà liền mua chuộc bà đỡ, tráo con gái mình với con gái của hàng xóm Tần gia, vốn đang chuẩn bị lên kinh nhận chức. Từ đó, hơn mười năm trôi qua trong yên bình. Thế nhưng, năm thứ hai sau khi nhà họ Trịnh trở lại kinh thành, thái tử bị phế truất, nhà họ Tần bị xử lưu đày. Phu thê Trịnh gia không đành lòng để con gái ruột phải đi xa, bèn lập mưu tráo đổi hai đứa trẻ về vị trí cũ. Ngày Trịnh Tuyết Đồng đoàn tụ với cha mẹ ruột, ta khoác bọc hành lý, chuẩn bị lên đường tìm cha mẹ đẻ đã rời kinh. Mẹ nuôi cuối cùng không nỡ, gọi giật ta lại: “Vãn Thanh, nếu con chịu cúi đầu, mềm mỏng một chút, ta sẽ thuyết phục lão gia nhận con làm nghĩa nữ. Như vậy con cũng không cần phải đến Mạc Bắc chịu khổ.” “Không cần đâu, bá mẫu.” Ta khẽ cười từ chối, không quay đầu lại, cứ thế bước đi. Mạc Bắc ư? Ta quen thuộc lắm.

Trung Trinh Khách

Trung Trinh Khách Nguyên Tự Quan cả đời cứng nhắc, thanh liêm chính trực, chưa từng liếc mắt nhìn các nha hoàn trong phủ. Nghe nói nha hoàn kia từng cùng hắn vượt qua quãng thời gian gian khổ, quả thực không dễ dàng. Thế nhưng, hắn lại không để tâm. Chỉ vì nha hoàn đó vô ý mạo phạm ta, liền đem nàng gả cho một tên sai vặt thấp hèn. Mẹ ta gật đầu: “Người này có quy củ, con gả qua đó có thể yên tâm.” Quả thật, hơn mười năm sau, gió yên sóng lặng. Chỉ là vào lúc ta bệnh nặng hấp hối, lại bất ngờ nhìn thấy một thiếu niên quỳ xuống trước mặt Nguyên Tự Quan, kích động nói: “Phụ thân, hài nhi đỗ đạt rồi! Người và mẫu thân cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại…” Ta phẫn uất đến mức phun máu mà chết. Khi trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi, Hoàng hậu nương nương ban hôn, ôm lấy ta hỏi: “Trinh nhi thích Trạng nguyên hay Thám hoa?” Ta lướt qua ánh nhìn chằm chằm của Nguyên Tự Quan, mỉm cười chỉ về phía vị Bảng nhãn gầy gò nghèo túng: “Trinh nhi muốn hắn.”

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh

Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh Lúc tôi đi du học về, trúc mã đã thành tổng giám đốc, đang quấn quýt với thế thân của tôi. Mẹ anh đến tìm tôi: “Một ngàn vạn, quay lại bên cạnh con trai tôi.” Tôi nhã nhặn từ chối: “Dì, dì hiểu lầm rồi, tiêu chuẩn để làm ánh trăng sáng chính là giống như người chết vậy.” “Một trăm triệu, có làm không?” “Không thành vấn đề, đảm bảo khiến dì hài lòng!”

Tiểu Phúc Tinh Từ Trời Rơi Xuống

Tiểu Phúc Tinh Từ Trời Rơi Xuống Vào ngày thứ bảy khi tôi nghèo đến mức không đủ tiền trả tiền thuê nhà, một cậu bé lem luốc bỗng kéo góc áo tôi. Ngay lập tức, trước mắt tôi hiện lên hàng loạt dòng bình luận như mưa sa: 【Aaaa là tiểu phúc tinh của chúng ta đây rồi! Ai nhặt được em ấy thì vận may sẽ rơi trúng đầu!】 【Rõ ràng mang mệnh phúc tinh mà lại bị chuyển tay tới bảy lần, những người đó sau khi phát tài đều bỏ rơi em ấy, hu hu thật tội nghiệp.】 Tỉnh táo lại, tôi ôm chầm lấy nhóc con ấy, hôn cho mấy cái rõ to. Trời ơi, tôi thật sự nhặt được bảo vật rồi!