HE
Năm Tám Tuổi, Tôi Vì Cứu Trúc Mã Mà Bị Bắt Cóc Năm tám tuổi, vì cứu trúc mã, tôi đã bị bọn buôn người bắt cóc. Mười năm sau trở về, bên cạnh cậu ấy đã có một cô gái giống tôi đến bảy phần, thế thân tôi, chiếm lấy cuộc sống của tôi. Cô ta đường hoàng bước vào nhà tôi, ôm chầm lấy cha mẹ tôi, thân thiết đến mức không chút e dè. Sau đó, tôi vô tình bắt gặp cô ta gọi bọn buôn người là “ba mẹ”, còn đang thương lượng với bọn chúng về kế hoạch bắt cóc tôi một lần nữa. Trong cơn hoảng loạn, cô ta lái xe đâm chết tôi. Càng đáng sợ hơn là Trúc mã của tôi lại giúp cô ta che giấu tội trạng, ném xác tôi xuống biển. Khi mở mắt ra lần nữa Tôi quay về ngày bọn buôn người sắp sửa bắt cóc trúc mã. Tôi trầm tư suy nghĩ: Không xa đây có một trại trẻ mồ côi… Hình như ở đó có một cậu bé trông rất giống trúc mã của tôi?
Sau Khi Biết Chồng Giấu Chiếc Vòng Vàng Ở Đâu Tôi tìm thấy một chiếc vòng tay vàng to trong túi của chồng, vui mừng không nhịn được liền khoe với bạn thân. “Cuối cùng anh ấy cũng biết quan tâm rồi!” Bạn thân tôi Hứa Tú Tú bật cười: “Sao cậu chắc là tặng cậu?” Cô ấy nhanh chóng tìm được một chiếc vòng giả y hệt, bảo tôi lén tráo đi. “Nếu là tặng cậu thì chẳng sao. Còn nếu không, thì cứ chờ xem trò hay đi.” Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại báo chồng tôi bị đánh. Tim tôi thắt lại. Có phải gia đình này sắp tan nát rồi không?
Day Dứt Muộn Màng Tôi bị sảy thai khi đang mang thai lần hai. Ngày xuất viện, hai cha con một lớn một nhỏ, ngồi chờ sẵn trong xe ở cổng bệnh viện. Cả hai khuôn mặt đều lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Con trai 5 tuổi của tôi không chịu ngồi cạnh tôi, nó ôm lấy chân chồng tôi rồi mở miệng: “Đáng đời bà ta phải vào viện. Ai bảo bà ta ghét con như thế, còn muốn sinh thêm em nữa?” Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, chờ đợi anh nói điều gì đó. Nhưng anh chỉ xoa đầu con, trêu chọc nó như đùa giỡn: “Vậy để ba đổi cho Dương Dương một người mẹ mới, được không?”
Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.
Ám Vệ Bận Rộn Làm ám vệ thật bận rộn. Vì kiếm tiền, ta đồng thời làm ám vệ cho sáu vị hoàng tử. Bởi vì quy củ của ám vệ là không bao giờ lộ mặt, cho nên việc ta làm thêm chưa từng bị phát hiện. Vì thế, ta to gan lớn mật, lại nhận thêm công việc từ phủ Thất hoàng tử. Kết quả, ngày đầu tiên nhậm chức, Thất hoàng tử liền sai ta đi ám sát ám vệ số một bên cạnh Đại hoàng tử. Chết tiệt, đó chính là đại hiệu của ta mà.
Kiều Nương Gặp Tam Lang Ngốc Vị hôn phu vừa mới thi đậu tú tài đã lén lút sau lưng ta tìm cho mình một mối hôn sự tốt hơn. Để lấy lòng người trong mộng, hắn trộm lấy khế nhà nhà ta, bán đi cửa tiệm của ta. Không biết rõ tình hình, ta liền xông vào đánh nhau với kẻ đến thu cửa tiệm. Trong cơn bực tức, ta quyết liều mạng một phen, kéo người nọ đến huyện nha đánh trống kêu oan. Vị huyện lệnh trẻ tuổi vừa mới nhậm chức, lạnh lùng hạ lệnh: “Quỳ xuống, đánh cho ta.” Chân ta mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất. Còn chưa kịp cầu xin tha mạng, đã nghe thấy tiếng kêu thảm như lợn bị chọc tiết vang lên sau lưng: “Ca, không phải lỗi của ta! Không, là lỗi của ta, đừng để bọn họ đánh, đau lắm!”
Phúc tinh A Mãn Ta tuy là một nữ nhân vừa xấu xí lại câm điếc, nhưng lại có một phu quân vô cùng mỹ mạo. Phu quân người yếu có bệnh tim, mọi chi phí chữa trị đều dựa vào số bạc ta thức khuya dậy sớm bán hoành thánh tích cóp. Hắn từng thề non hẹn biển, nói rằng trái tim của Tạ Dao hắn cả đời chỉ thuộc về A Mãn ta. Nhưng rồi một ngày, bệnh tim của hắn được chữa khỏi, trở thành thiếu tướng quân, hắn lập tức ngựa không dừng vó biếm ta làm thiếp, cưới Hầu phủ biểu muội làm thê. Hắn ôm biểu muội Hầu phủ trong lòng, ánh mắt tràn đầy tình ý: “A Mãn chẳng qua chỉ là một nữ nhân bị câm nghèo khổ, sao có thể sánh được với nàng, một người tài sắc, văn võ song toàn? Nàng mới xứng làm thiếu tướng quân phu nhân.” Nhưng hắn không hề biết… Ta không phải trời sinh đã bị câm, chỉ là mỗi lần mở miệng sẽ mang đến tai họa. Vì muốn bảo toàn bình an cho hắn, ta đã giả vờ câm suốt bao năm. Nay hắn đã vô tình bạc nghĩa, ta cũng chẳng cần giả vờ nữa!
Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!
Cô Bạn Thân Trà Xanh Bạn thân tôi là một trà xanh chính hiệu, không ngờ có ngày cô ta lại làm việc đó tôi, tôi vừa chia tay bạn trai xong, cô ta đã nhắn tin ngay: [Tớ với bạn trai cũ của cậu không sao chứ?] [?] [Ôi, yên tâm, cậu với anh ta chỉ chơi bời thôi, tớ hiểu mà.] Tôi cười. [Chơi đi, hai người hợp nhau lắm.] [Thật không?] Tôi không trả lời, trực tiếp chặn cô ta. Thật trớ trêu, chị em tốt với bạn trai tốt của tôi lại cùng nhau hợp sức cắm cho tôi một cái sừng xanh lét.
Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.
Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”
Kẻ Đến Sau Vừa Tranh Vừa Cướp Bạn trai từ chối cho tôi mượn tiền, rồi giới thiệu anh bạn giàu nhất của hắn cho tôi. “Tiểu Bạch, anh rất muốn cho em mượn tiền, nhưng tiền của anh đều có chỗ dùng cả rồi. Đây là Hạ Nghiễn, bạn anh, em hỏi mượn cậu ấy đi.” Không còn đường lui, tôi đành dày mặt tìm Hạ Nghiễn vay tiền. Hạ Nghiễn rất hào phóng, dứt khoát đưa tôi một tấm thẻ, còn vô tình nói: “Nghe nói hôm qua Tống Viễn vừa mua một chiếc LV phiên bản giới hạn cho một nữ minh tinh nào đó…” “Trời ạ, tôi lỡ miệng rồi, thật sự không cố ý đâu, sao lại vô tình thế này chứ…” “Nhưng mà, em đừng vì câu nói của tôi mà giận hắn nhé. Tôi có một người bạn cũng từng gặp chuyện tương tự, cô ấy hình như chia tay luôn rồi thì phải…” “Ài, tôi nói thế không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ nhiều. Dù sao tôi cũng là người rất giữ đạo đức đàn ông mà.”
Dỗ Anh Đi Lúc đang chán chường khi đi dạy thuê, tôi nhắn tin cho bạn trai mạng. 【Hôm nay nắng to thật đấy, à mà nhắc đến to thì…】 【Thật ra em thấy cái meme này gượng gạo ghê.】 【Mà nhắc đến gượng gạo thì…】 【Haiz, cũng chỉ là theo công thức thôi mà.】 【Mà nhắc đến công thức thì…】 Bỗng xung quanh vang lên tiếng cười ám muội. Tôi ngẩng đầu lên, tin nhắn tôi vừa gửi… lại hiện to đùng trên màn chiếu?! Còn chưa kịp phản ứng, vị giáo viên lạnh lùng, cấm dục đang đứng cạnh tôi, từ tốn trả lời một tin nhắn mới: 【Nắng to thật. Anh đang dạy, ngoan nhé.】 Sau đó, anh ấy rút bảng điểm danh ra, nhìn tôi: “Hạ Nhan?” Tôi lập tức chột dạ. Đó là cái tên tôi dùng khi… đi dạy thuê mà!
Mẹ Kế Ác Độc Không Sụp Đổ Nhân Thiết Xuyên thành mẹ kế độc ác, để không sụp đổ hình tượng,Mỗi ngày tôi đều sai con trai lớn bóc tôm, con trai thứ pha trà, con gái út đấm lưng.Cho đến nửa tháng sau, nam chính trở về nhà.Tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chờ bị đá ra khỏi cửa.Không ngờ, con trai lớn lại nói:“Ba, ba cũng đừng rảnh rỗi nữa, mau vào trải giường cho mẹ đi.”Tôi: ?
Lỡ Sai Thì Sai Luôn Gần đây, mẹ tôi nhắn tin WeChat rất lạnh nhạt, trước đây bà luôn gọi tôi là “bé cưng yêu dấu”. Tôi làm nũng với bà suốt một thời gian dài, cuối cùng bà cũng chịu gọi tôi như cũ. Một tháng sau, mẹ đột nhiên gửi lời mời kết bạn cho tôi. “Bé cưng, sao con lại xóa mẹ?” Tôi nhìn danh sách liên lạc, thấy một người có cùng ảnh đại diện hoa sen vàng như mẹ mình, liền trầm tư suy nghĩ. Nếu người này là mẹ tôi, vậy người đã nghe tôi làm nũng suốt thời gian qua là ai? Ngày hôm sau, học thần lạnh lùng đứng trước ký túc xá của tôi, trên tay cầm một chiếc bánh kem. “Chào em, bé cưng… yêu dấu.”
Yêu Lại Từ Đầu Khi Lương Ký Hàn hiểu lầm tôi khiến Bạch Nguyệt Quang của hắn bị sảy thai, hắn nhất quyết đòi ly hôn. Một năm sau, chúng tôi tình cờ gặp lại, hắn bị tai nạn xe, gãy cả hai chân. Bạch Nguyệt Quang cũng đã rời xa hắn. Hắn nheo mắt, cười nhạt đầy chế giễu: “Thế nào? Muốn xem tôi có hối hận khi ép cô ly hôn không à?” Ngày đó, hắn đã nói hắn không bao giờ hối hận. Nhưng rồi sau này, trong căn nhà gỗ nhỏ bị bão tuyết vây kín, khi cả hai cùng quấn chung một chiếc chăn, hắn nắm lấy tay tôi, thấp giọng nói: “Tôi biết, chuyện cô ấy sảy thai không liên quan gì đến em.” Rồi sau nữa, hắn đứng dậy được, Bạch Nguyệt Quang quay lại bên hắn. Nhưng khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn giữ chặt cổ tay tôi, giọng nói run rẩy: “Là em khiến tôi yêu lại em một lần nữa. Em dám đi thử xem…”
Giữa Biển Người, Ta Lại Gặp Nhau Bạch nguyệt quang của Ninh Thuật vì tôi mà chết, anh ta hận tôi suốt mười năm. Đến tận khi tôi bệnh chết, anh ta vẫn không tha thứ cho tôi. Trọng sinh trở về ngày hôm đó, tôi quyết định thành toàn cho bọn họ, chết thay bạch nguyệt quang của anh ta. May mắn thay, tôi không chết, còn nhân cơ hội đó mà giả chết rời đi. Tôi bắt đầu một cuộc sống mới, vứt bỏ Ninh Thuật ra sau đầu. Hai năm sau, Ninh Thuật vô tình nhìn thấy ảnh chụp của tôi, phát hiện tôi vẫn còn sống. Nghe nói, lúc đó anh ta phát điên rồi.
Ngày Anh Không Còn Yêu Em Hạ Nam Phong bị mất ngủ nặng, mỗi đêm đều phải đeo tai nghe, nghe nhạc nhẹ trong đó để ru ngủ. Cho đến một hôm, tôi thấy anh đã ngủ rồi, nên cũng tò mò muốn thử xem âm nhạc gì giúp anh dễ ngủ đến vậy. Nhưng khi tôi vừa đeo tai nghe lên, trong đó lại vang lên giọng nói của thư ký Hạ Nam Phong: “Giám đốc Hạ, anh ngủ rồi sao?” “Vậy để em kể cho anh một câu chuyện mới nữa nhé.” “Đáng ghét thật đấy, ngày nào cũng bắt người ta kể chuyện ru anh ngủ, giọng em cũng sắp khàn luôn rồi, mai anh nhất định phải đền bù cho em đó.”
Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.
Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Là Chim Hoàng Yến Của Tôi Kẻ thù không đội trời chung sau khi phá sản… trở thành chim hoàng yến của tôi.Ngày nào cũng bị tôi sờ, bị tôi ngủ.Tức đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng.Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe được hắn cáu kỉnh gọi điện thoại với ai đó:“Không phá sản thì sao? Ai dám hó hé gì trước mặt cô ấy, cứ chờ mà tiêu đời đi!”