Hiện đại
Sự Tồn Tại Rực Rỡ Khi cùng chồng đến trại trẻ mồ côi để nhận con nuôi, tôi bỗng nhìn thấy một hàng bình luận chạy ngang: 【Thật tuyệt vời, nữ chính cuối cùng cũng sắp có một gia đình thực sự rồi.】 【Nhưng cô bé nữ phụ độc ác đứng bên cạnh trông cũng thật đáng thương, nếu không phải vì không ai nhận nuôi, sau này cô ấy cũng sẽ không trở nên như vậy.】 【Đừng tỏ vẻ thánh mẫu nữa, chỉ cần nghĩ đến việc cô ta sau này sẽ đối xử thế nào với bảo bối đáng yêu của tôi, tôi đã thấy đau lòng rồi.】 Tôi sững người, nhìn sang cô bé đứng bên cạnh với ánh mắt tràn đầy khao khát nhưng lại đầy e dè. Tôi cúi xuống, dịu dàng nói: “Con cũng về nhà với cô, được không?”
Chiêu Hồn A Lâm lại đưa cho cô một tách trà nóng an thần, nhẹ nhàng nói: “Nghe chị miêu tả mấy ngày qua, anh rể yêu chị như thế, nhất định sẽ không nỡ rời xa chị đâu.” “Chiêu hồn” cung cấp đồ vật của người thân, bạn có thể thực hiện nghi thức gọi hồn để dẫn lối họ trở về nhà. Nhưng ngay khi tôi hoàn thành nghi thức này và trở về, chuyện kỳ lạ đã xảy ra…
Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”
Mẹ và Tôi Bà nội tôi sinh liền 6 người con gái, mãi đến lần thứ 7 mới sinh được một cậu con trai. Bà cho rằng do cơ thể mình “kém phúc”, nên khi chọn vợ cho ba tôi, bà nhìn trúng mẹ tôi. “Con gái tên Quyên m/ông to, kiểu gì cũng đẻ được con trai.” Mẹ tôi quả nhiên không khiến bà thất vọng. Chỉ hai tháng sau đám cưới, mẹ đã mang thai. Chín tháng sau, mẹ sinh ra tôi, một bé gái. Từ nhỏ tôi đã biết bà nội không thích mình. Nhưng tôi không ngờ, để lách luật kế hoạch hóa gia đình, bà lại đi làm cho tôi… một cái giấy chứng nhận khuyết tật. Năm tôi 7 tuổi, mẹ vốn đã có một con gái đầu bị thiểu năng, lại mang thai.
Hoa Đăng Tiêu Tôi đã tài trợ cho Tống Hàn và “ánh trăng sáng” của anh ấy. Vừa định rút thẻ tín dụng, trước mắt liền hiện lên một chuỗi bình luận bay ngang: 【Tiểu thư, mau thu hồi tiền lại đi! Ánh trăng sáng sau này sẽ trở thành chuyên gia y học, Tống Hàn sẽ không yêu cô nữa!】 Chuyên gia y học sao? Tôi ấn nhẹ vào vùng bụng đang đau nhói, khẽ hỏi: “Thật không? Cô bé tôi tài trợ lại giỏi đến vậy à?”
Tôi Cưới Ở Trần Gian, Bạn Thân Gom Quà Dưới Địa Phủ Tết Thanh Minh, tôi mang bánh ngọt và trà sữa đến viếng mộ bạn thân, báo cho cô ấy biết tôi sắp kết hôn. Tối hôm đó, cô ấy hiện về báo mộng cho tôi. “Cưới đi! Cưới rồi ch.t luôn đi!” “Chờ đến lúc mày bị hành đến ch.t thì chôn bên cạnh tao, đến lúc không ai đốt đồ cúng cho mày, mày còn có thể ké phần của tao, khỏi làm ma ch.t đói.” Tôi ch.t lặng. “Mày đang nói cái quỷ gì thế?” Ngón tay của cô ấy gần như chọt thủng đầu tôi: “Đồ ngu! “Cả nhà hôn phu của mày đang chờ mày tuyệt hậu đấy, mày thật sự không nhận ra tí gì à?”
Nhẫn Quấn Xác Chăm sóc chồng mắc bệnh nan y suốt hai năm, nhưng vì quên đeo nhẫn cưới mà bị anh ta tát một cái. Nhắc đến chuyện này, cô bạn là bác sĩ Đông y nhắc nhở tôi: “Đó gọi là nhẫn quấn xác, mặt trong khắc ngày sinh của cô, mặt ngoài khắc tên của anh ta. Anh ta sống, cô chết. Một mạng đổi một mạng.” Trước khi kết hôn, tôi đã biết hoàn cảnh gia đình của chồng, Tống Thuận Dương, không được tốt lắm. Anh có bốn chị gái, học phí đều dựa vào vay mượn. Mọi người xung quanh đều nhắc nhở tôi đừng để bị anh ta lừa. Nhưng vào ngày cầu hôn, bố mẹ anh bán đi trang sức vàng gia truyền, cộng thêm tiền tiết kiệm hai năm làm việc của Tống Thuận Dương, để đặt riêng cho tôi một chiếc nhẫn kim cương 3 carat. Mặt trong khắc ngày sinh của tôi, mặt ngoài là chữ viết tắt tên anh bằng kiểu chữ uốn lượn, tượng trưng cho lời hứa sẽ bảo vệ tôi trọn đời trọn kiếp. Tống Thuận Dương nghiêm túc hứa: “Anh muốn nói với mọi người rằng hôn nhân không phải là nấm mồ, mà là sự khởi đầu của một cuộc sống tươi đẹp. Từ hôm nay, anh sẽ dành những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này cho em.” “Gia đình em không còn ai, nhưng bố mẹ anh sẽ coi em như con gái ruột. Em là bảo bối của cả gia đình chúng ta.” Chỉ vì câu nói đó, tôi đã đồng ý lời cầu hôn. Dù sau đó một tháng, Tống Thuận Dương được chẩn đoán mắc bệnh nan y, tôi vẫn không rời bỏ, chăm sóc anh suốt hai năm trời.
Tôi Không Cần Cứu Rỗi Anh trai của chồng tôi vừa qua đời, vậy mà chồng tôi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã ngang nhiên đưa chị dâu đang mang thai về nhà để “dưỡng thai”, thậm chí còn ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc cô ta. Tôi không đồng ý. Chị dâu liền khóc lóc đòi nh/a/y l/ầ/u, còn quay sang chồng tôi mà nức nở: “Cuộc hôn nhân ba người này chật chội quá… Đã không còn chỗ cho em trong căn nhà này nữa, vậy thì để người dư thừa như em ch .t đi cho xong!” Chồng tôi không những không dỗ dành tôi mà còn tát tôi một cái trời giáng, rồi ép tôi phải xin lỗi chị dâu. Tôi nghe lời anh ta, cúi đầu xin lỗi. Rồi sau đó, tôi cũng đưa bạn trai cũ về sống chung, nở nụ cười nhẹ nhàng với hai người kia: “Đừng lo, ba người thì hơi chật, nên tôi kiếm thêm người nữa, bốn người chơi mạt chược là vừa.”
Gia Đình Vực Thẳm Tôi đến làm bảo mẫu nhưng là để phá tan cái nhà này. Bà già thiên vị, chẳng thèm quan tâm đến con gái vừa sinh xong, suốt ngày chỉ biết giặt đồ lót cho con trai. Thằng con trai thì quá đáng, muốn vợ cũ mau chóng tái hôn để chiếm sính lễ và căn nhà. Đứa cháu trai thì tệ hại nhất, lén nhìn mẹ bé cho con bú, còn định đập chết đứa bé vì ghen tị. Từng âm mưu tính toán nhảy múa trên mặt bà mẹ trẻ, tôi đều nghiền nát hết! Chỉ cần tôi, bảo mẫu vàng, còn ở đây, đám người này đừng hòng giở trò!
Tôi là nữ ca sĩ bị cả mạng xã hội ghét bỏ, nhưng lại kết hôn với một người thuộc giới thượng lưu.Máy quay ẩn đang phát trực tiếp tại nhà, nhưng tôi lại hoàn toàn không hay biết.Trong khung hình, Thiệu Vũ bước đến gần tôi, lạnh lùng hỏi: “Em lại chơi game nữa hả?”Các anti-fan bắt đầu hả hê.“Kiều Linh suốt ngày bám lấy tổng giám đốc Thiệu để giả vờ yêu thương, lần này thì lộ rõ bản chất rồi!”Bố mẹ chồng và em gái chồng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.“Nếu A Vũ thực sự không thích cô ta, thì đừng làm khổ nhau nữa.”Nhưng lúc đó, hình ảnh của tôi – người luôn tỏ ra dịu dàng, đằm thắm và đầy yêu thương – lại không kiên nhẫn đẩy mặt Thiệu Vũ đang lại gần ra.“Anh bị làm sao thế? Tránh xa em ra.”Trên gương mặt lạnh lùng của Thiệu Vũ bỗng hiện lên vẻ ủy khuất.“Em chê anh à?”
Trò Chơi Tru Tâm Khi đang cùng vị hôn phu đi chọn nhẫn kim cương, tôi tình cờ lướt qua một bài viết đang rất hot trên mạng: [Cô bạn thân sắp dùng hôn nhân để thay đổi giai cấp, tôi thật sự rất ghen tị, phải làm sao đây?] Phần lớn bình luận đều là an ủi tác giả của bài viết. Chỉ có một bình luận nói: [Vậy thì tìm cách phá hỏng, cướp lấy cơ hội.] Ngay dưới, một dòng chữ nhỏ hiện lên, tác giả đã thích bình luận này. Lông mày tôi khẽ nhíu lại. Ngay sau đó, điện thoại của Chu Diễn ở ngay bên cạnh nhận được hai tin nhắn WeChat: “Anh Chu, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn anh bị lừa dối.” “Giang Phồn khi đi du học ở nước ngoài đã mang thai trước khi kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác. Anh có biết chuyện này không?”
Trước buổi học online cuối cùng trước khi trở lại trường, tôi quên tắt micro.Bí mật sống chung với hot boy của trường – Chu Khinh Nghiễn – bị lộ.“Anh dậy đi, dây thắt lưng của anh đè vào em đau quá!”Anh ấy không chút biểu cảm, đẩy tôi ra rồi đứng dậy: “Anh đang mặc quần ngủ.”
Lì Xì Bị Đánh Cắp Bữa cơm tất niên, con gái tôi bị mất một nửa số tiền lì xì hơn ba vạn. Con bé khóc rất thương tâm. Mẹ tôi cuống lên, giậm chân không ngừng. Ba tôi cũng đau lòng đến không chịu nổi, vội lấy tiền lì xì của mình ra dỗ dành cháu ngoại. Con gái tôi còn nhỏ, rất nhanh đã nín khóc mà mỉm cười. Tôi coi như đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho đến khi, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và em gái mình. “Mẹ, mẹ đúng là quá thông minh! Cách này lợi hại thật đấy!” “Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng xử lý chị ấy như thế.” “Chị ấy đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc chị không để ý. Mẹ còn mắng chị, khiến chị không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Chị đúng là cần được dạy dỗ mà!” Đêm hôm đó, lòng tôi còn lạnh hơn gió tuyết ngoài cửa. Về sau, khi mẹ tôi bệnh nặng, bà yêu cầu tôi về chăm sóc.
Tôi là người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang* trong lòng Chu Tri Đình. Một ngày nọ, Bạch Nguyệt Quang thật sự của anh ấy trở về nước.Tôi hiểu rõ, vai trò “thế thân” của mình nên đến lúc kết thúc rồi.Một tháng sau, hợp đồng mãn hạn.Tôi chủ động dọn khỏi biệt thự, mua một con mèo, chuyển đến căn hộ tầng trệt ở ngoại ô đã mua trước đó, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống an dưỡng tuổi già.Không ngờ, sáng sớm hôm sau, lại “thu hoạch” được một con gà ướt mưa
Khi Mẹ Giở Chiêu Tại Cuộc Họp Phụ Huynh Con gái tôi vừa chuyển tới trường mới, thì hội phụ huynh và giáo viên chủ nhiệm lập tức “dằn mặt”. Hội trưởng hội phụ huynh thì mỉa mai: “Mẹ của bé Thanh Thanh à, công việc hội rất phức tạp, mà chị học vấn thấp thì không hiểu cũng dễ hiểu thôi, cứ phối hợp là được.” Giáo viên chủ nhiệm cũng không kém cạnh: “Chị nên có tầm nhìn lớn hơn một chút, đừng vì vài chuyện nhỏ mà khiến bé Thanh Thanh bị cô lập trong lớp.” Ai nấy đều bảo tôi nên nhẫn nhịn vì con. Nhưng xin lỗi, tôi chưa bao giờ là kiểu mẹ phải cúi đầu. Tôi lật ngược thế cờ: – Đăng ảnh bằng tốt nghiệp Bắc Đại. – Gọi điện thẳng cho tổng giám đốc nhà máy, hủy hợp tác chỉ vì… vợ ông ta đòi đuổi con tôi khỏi trường. – Tung bằng chứng cô giáo chủ nhiệm và hội phụ huynh chia chác tiền quỹ lớp. “Cô Trương, hay là mình hẹn nhau lên Phòng Giáo dục làm ly trà nhỉ?”
Nhà Tôi Rất Giàu Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa mới bò ra khỏi hầm mỏ. Toàn thân tôi dính đầy bụi than, vừa bẩn vừa thảm hại. Tôi có thể thấy rõ ánh mắt ghét bỏ của cha mẹ ruột khi nhìn tôi. Đặc biệt là cha tôi, ông ta nói: “Thuê cho nó một chiếc xe khác, đừng để nó làm bẩn xe nhà.” Mẹ tôi thì cố nén sự chán ghét, nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm: “Con à, những năm qua con đã chịu khổ rồi. Đợi về nhà rửa sạch sẽ, mẹ sẽ bù đắp cho con thật tốt.” Nói xong, họ vội vàng lên xe bỏ đi. Đi cùng họ còn có cô con gái nuôi tên Cố Khuynh. Chị ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc Maserati màu hồng của mình, cuối cùng thở dài nói: “Ngồi xe tôi đi.” “Trong mỏ có phòng tắm, tôi có thể tắm rửa, thay đồ xong rồi mới lên xe.” Tôi lười biếng đáp lại, sau đó đi tắm. Thay đồ xong, tôi ngồi lên chiếc Maserati của Cố Khuynh, trở về nhà cha mẹ ruột. Về đến nhà họ Cố, tôi không thấy cha mẹ ruột đâu, mà lại thấy một người trẻ tuổi tầm tuổi tôi, tên là Cố Trạch, cậu thiếu gia giả của gia đình này, người đã bị trao nhầm với tôi năm xưa. Cố Trạch cười tươi bước tới, nắm lấy tay tôi nói: “Chắc tôi nên gọi anh là anh trai phải không? Đừng lo, tôi không định diễn trò tranh giành ngôi vị thiếu gia thật giả đâu. Chúng ta sau này là anh em, phải hòa thuận với nhau nhé!” Vừa nói, cậu ta vừa nhét vào tay tôi một con dao gọt trái cây, kéo tay tôi đâm về phía cậu ta.
Người Mẹ Già Tôi rất ghét mẹ mình, bởi vì bà sinh tôi khi đã 42 tuổi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà là người mẹ già nhất, thậm chí còn bị nhầm thành bà nội của tôi. Từ khi tôi lên 10, mẹ bắt đầu thường xuyên ốm đau. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút trốn về nhà nấu cơm cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn ghét bà. Khi tôi vào cấp hai, mẹ gần 60 tuổi. Bà liên tục đổ bệnh, tôi buộc phải chăm sóc bà. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người già. Những ngày tháng ấy như một con đường không thấy điểm dừng. Tôi không thể kiềm chế được sự oán hận đối với bà. Một ngày nọ, khi tôi đang học lớp 12, mẹ bất ngờ để lại một bức di thư rồi rời khỏi nhà. Bà nói, bà không muốn trở thành g/ánh nặ/ng của tôi, nên quyết định tự k/ết t/húc cuộ/c đời mình.
Phát Hiện Chồng Ngoại Tình Với Cô Hàng Xóm Khi chồng tôi trở về nhà sau ca làm khuya, tôi phát hiện trong quần lót của anh ấy có một sợi tóc dài màu vàng. Mà tôi thì tóc ngắn, màu đen. Vậy… tóc đó là của ai? Tôi không nói gì. Nhưng tôi bắt đầu âm thầm thu thập bằng chứng anh ấy ngoại tình. Đến thời điểm mấu chốt, anh ấy kiếm cớ nói phải đi công tác, rồi bặt vô âm tín suốt một tháng. Một tháng sau, khu chung cư có buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy. Trên lầu có đôi nam nữ chạy ra khỏi phòng trong tình trạng “thiếu vải”. Bạn thân tôi trố mắt: “Chẳng phải đó là chồng mày sao?” Tôi gật đầu: “Tao biết chứ.” Buổi diễn tập phòng cháy đó… là do tôi chủ động đề xuất.
Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi! Nhiều năm không gặp, Phó Thần Nhan ngàn dặm xa xôi tới đặt bàn tôi. Nét cười hiện lên trên khuôn mặt cô ấy: “Đã lâu không gặp, hot boy học đường.” Rạng sáng, lúc 1 giờ, điện thoại của cô ấy nhận vài tin nhắn. “Chút việc cỏn con mà thôi, không đến mức đó chứ?” “Coi như anh sai, OK?” “Phó Thần Nhan, anh đã cho em bậc thang rồi, nếu em không hạ cái tôi xuống thì nó sẽ biến mất đấy.” Sau đó, điện thoại của cô ấy bắt đầu rung điên cuồng. Tôi tiện tay nhận cuộc gọi, người đàn ông ở đầu dây bên kia tức muốn ọc máu: “Cậu là ai? Phó Thần Nhan đâu?” Tôi nhìn thoáng qua góc nghiêng của người đang ngủ say bên cạnh: “Cô ấy mệt quá, tôi không nỡ đánh thức.”