Hiện đại

Sắp tốt nghiệp, tôi đang loay hoay tìm việc thì tình cờ thấy một chương trình thực tế tuyển người chơi không chuyên. Cũng chẳng nghĩ nhiều, tôi đăng ký luôn.Lên chương trình, khách mời bắt đầu kể về những người bạn thuở nhỏ.Tôi nói: “Hồi nhỏ tôi chỉ thích chơi với con trai.”Cư dân mạng: [Lại xuất hiện rồi, “trà xanh” phiên bản tomboy!]Nhưng câu tiếp theo của tôi là: “Hồi bé tôi mê nhất trò nổ phân bò. Con gái chẳng ai chịu chơi chung, còn chê tôi ghê quá. Giờ nghĩ lại thấy đúng là hơi kinh thật. Bị cô lập cũng đáng.”Cư dân mạng: [“Không, chị ơi… cái này…”]

Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.

Gió Mát Trăng Thanh Buổi họp lớp sau bảy năm xa cách, tôi bất ngờ biết được một chuyện. Cậu học bá lạnh lùng, cao ngạo từng khiến bao trái tim rung động – Kỳ Việt, thời trung học lại… thích tôi? Tôi sững sờ không nói nên lời. Lại chẳng ngờ lớp trưởng còn sốc hơn cả tôi, tròn mắt nhìn tôi như thể tôi từ hành tinh khác tới, rồi bật thốt lớn tiếng: “Không thể nào, Tô Thanh Diệp, chuyện Kỳ Việt thích cậu, cả lớp đều nhìn ra rõ mồn một mà, chẳng lẽ cậu không biết thật á?!” Cả lớp đều biết á?! Tôi còn chưa kịp hỏi kỹ thì ánh mắt đã lơ đãng quét qua cửa, thấy Kỳ Việt vừa được nhân viên phục vụ dẫn vào. Ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người tôi đúng một giây. Lạnh nhạt đến mức như đang nhìn một người xa lạ.

Nhà họ Hoắc nhận nuôi một cô gái mồ côi.Vừa đến, cô ấy đã hùng hổ tuyên bố với tôi:“Tôi không giống các người, những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng.”Cô ta tự cho mình là cao quý, và đã đắc tội với tất cả mọi người trong trường học quý tộc.Thế nhưng đối tượng liên hôn của tôi, Hoắc Cảnh Thâm, lại chất vấn tôi:“Tại sao em lại không thể chấp nhận Nghệ Nhu? Chúng ta chấm dứt hôn ước này thôi.”Anh ta tưởng rằng tôi không thể sống thiếu anh ta.Nhưng anh ta không biết rằng trong trò chơi quyền lực của các gia đình giàu có này, ngay từ lúc anh ta đứng cạnh Bạch Nghệ Nhu, anh ta đã bị loại khỏi cuộc chơi.

Ngày đầu tiên nhập học, tôi gặp lại bạn trai cũ học bá mà tôi từng chia tay.Anh ta dồn tôi vào góc văn phòng trường học, nói: “Tìm được em không dễ chút nào đâu.”Cứu với!!! Tôi phải có bao nhiêu “thể diện” mới khiến anh ấy lặn lội tìm đến trường của tôi?Chẳng lẽ anh ấy muốn trả thù vì tôi đã đá anh ấy một năm trước?

Cuộc chiến thương trường giữa các công ty.Hai tổng giám đốc của hai tập đoàn hẹn nhau quyết đấu dưới tầng.Một trong số đó là anh trai tôi.Khi tôi vội vàng chạy đến để giúp đỡ thì đã quá muộn.Anh trai tôi, vì muốn thể hiện phong cách trước truyền thông, đã bị trật lưng khi cố gắng phô diễn một cú đá ngang Taekwondo.Tôi cẩn thận đỡ anh trai lên cáng cứu thương.Bất ngờ, phía sau vang lên một tiếng cười nhạt:“Thế nào, chẳng lẽ vì loại vô dụng này mà em nói chia tay với tôi sao?”

Nhà tài trợ đưa tôi tham gia yến tiệc, tôi và “bạch nguyệt quang” của anh ta lao vào đánh nhau.Anh ta kéo tôi ra khỏi trận hỗn chiến.Tôi chỉnh lại mái tóc rối bời, lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh thiên vị sao?”Anh ta im lặng không nói gì.Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, ném thẳng vào mặt anh ta: “Nhớ kỹ nhé – Là tôi đá anh trước.”

May mắn của Hoài Tân Giang Từ, thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, vốn nổi tiếng phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại chịu thu tâm vì tôi. Cho đến một ngày, tôi tận mắt thấy anh ta ngồi trong một góc phòng, để cho cô gái trong lòng rót rượu vào miệng. Anh ta cười cợt, “Tôi theo đuổi Nhiếp An chỉ vì một cuộc đánh cược thôi.” Người đó chính là tôi. Một năm sau, tôi xuất hiện trước mặt anh ta với tư cách là chị dâu của Giang Từ. Vào một đêm, anh ta ép tôi vào góc tường cạnh cửa sổ. Giọng nói đầy giận dữ: “Anh trai tôi có biết mối tình đầu của em là tôi không? Hửm?”

Văn Ngọc Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi đang vui vẻ thử váy cưới. Trong chiếc gương lớn sát đất, ánh mắt mờ tối khó lường của anh trai nuôi Văn Tranh đang dừng lại nơi vạt váy của tôi. Trước mắt tôi bất chợt hiện lên hàng loạt dòng chữ như đạn bay: 【Đồ ngu nữ phụ, còn đẹp cái gì chứ! Nam chính kết hôn với cô chỉ để truy tìm tung tích nữ chính mà thôi.】 【Không thể đợi nổi ngày nam chính tìm được nữ chính rồi dằn mặt Văn Ngọc một trận nữa!】 【Văn Tranh không phải nam phụ sao? Sao đến giờ vẫn chưa bước vào tuyến tình cảm với nữ chính, còn đang thầm yêu nữ phụ? Tác giả sửa truyện đi!!!】 Một hình ảnh lướt qua đầu tôi, tôi hại nữ chính không thành, bị cả thế giới quay lưng, lạc lõng bước đi trong mưa đêm, cuối cùng bị xe tải đ âm thoi thóp bên vệ đường… Trời ơi! Thật quá mức. Còn kèm cả cảm giác đau! Tôi run rẩy lắp bắp: “Anh… anh ơi, em không lấy chồng nữa…” Ánh mắt âm trầm của người đàn ông ấy, bỗng bừng sáng.

Huyết Lệ Bạn thân bất ngờ qua đời, thế nhưng tôi vẫn không nỡ xóa WeChat của cô ấy. Lúc rảnh rỗi, tôi thường lật lại những tin nhắn cũ để xem, coi như chút an ủi. Một đêm khuya, khi tôi đang ngủ mơ màng, màn hình điện thoại bỗng sáng lên. Tôi vô thức mở ra, không ngờ lại nhận được một tin nhắn từ WeChat của bạn thân: 【Cứu tôi!】

Tôi đã thích cậu bạn thanh mai trúc mã suốt năm năm, nhưng sau khi phát hiện ra cậu ấy thích hoa khôi của trường, nên tôi quyết định từ bỏ.Tôi xin đổi chỗ ngồi, không còn ngồi cạnh cậu ấy nữa, không cùng ăn trưa, cũng không cùng học hay cùng về nhà.Trước khi cùng mẹ chuyển đến nơi khác, tôi nhét chiếc khăn len mà tôi tự tay đan nhưng mãi không dám tặng cho cậu ấy vào ngăn bàn của người ngồi trước cậu ấy.【Tớ thấy cậu cũng khá tốt, tặng cậu đấy!】Tôi không nghĩ sẽ gặp lại Lục Hứa nữa.Thế nhưng khi gặp lại, chiếc khăn vốn nên được tặng cho người ngồi trước cậu ta, lại đang quấn trên cổ cậu ta.Và khi cậu ta nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh tôi, đôi mắt cậu ta đỏ hoe:“Cậu không cần tớ nữa sao?”

Cháu Ngoại Cháu ngoại của tôi bị teo hậu môn bẩm sinh, bụng căng như một quả dưa hấu to. Tôi khuyên chị gái đưa cháu đi làm phẫu thuật. Nhưng chị gái với mẹ tôi đều cho rằng như vậy mới tốt, mới phát tài, không mất tài lộc, bởi vậy từ chối điều trị cho nó. Sau này tôi lén lút đưa cháu ngoại đi phẫu thuật. Sau khi chị tôi biết chuyện tưởng rằng tôi phá tài lộc của chị ta, dưới cơn tức giận chị ta đẩy tôi xuống cầu thang, khiến tôi chết ngay tại chỗ. Sống lại vào ngày chị gái nói với tôi rằng cháu ngoại bị teo hậu môn bẩm sinh. Tôi cười nói: “Đúng là một con tỳ hưu nhỏ, nhà chúng ta sắp phát tài rồi.”

Tôi Là Mặt Trời Kiêu Hãnh Ai cũng biết Giang Dịch sẽ cưới tôi. Nhưng ai cũng biết rằng, anh ta không cam tâm chỉ cưới mình tôi. Tôi chỉ là một cô nhi. Dựa vào đâu mà có thể chiếm trọn tình yêu của một thiếu gia nhà giàu? Vậy nên khi cô gái rực rỡ kia ngấm ngầm tuyên chiến với tôi. Tôi không chút do dự mà đăng ký nhập ngũ. Tôi vốn dĩ là ánh mặt trời rực rỡ. Hà cớ gì phải phụ thuộc vào ai khác?

Tôi Không Cần Một Gia Đình Giả Tạo Chị tôi mắc bệnh ung thư, trước khi chết, nguyện vọng lớn nhất của chị là được gả cho bạn trai của tôi. Ba mẹ vì thương chị mà quỳ xuống cầu xin tôi chia tay. Người anh trai luôn hiền lành của tôi cũng tát tôi một cái thật mạnh: “Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sống của Nhiên Nhiên sao?” Tôi bị mọi người trách móc, trong lòng nguội lạnh. Đúng lúc đó, bạn trai của tôi đến. Anh không nói lời nào, xông tới đấm anh trai tôi một trận, chỉ tay vào chị gái đang mắc bệnh nặng, lớn tiếng mắng: “Định trói buộc đạo đứa ai đấy? Chia tay? Chia tay cái mẹ cô ấy! Đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?” “Sắp chết tới nơi còn bày trò. Loại người như cô bị ung thư đúng là trời có mắt. Lúc nào chết nhớ báo tôi một tiếng, tôi còn đốt pháo ăn mừng.”

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

Ngoảnh Lại Chốn Vân Sâu, Chỉ Hận Quá Vội Vàng Từ nhỏ tôi đã được nuôi dạy trong Tống gia, luôn được xem là con dâu tương lai để bồi dưỡng. Năm 21 tuổi, Tống Vân Thâm sau một đêm say rượu đã cùng tôi xảy ra chuyện. Thế là anh thuận theo sắp đặt mà cưới tôi. Lúc ấy tôi chỉ biết chìm trong vui sướng vì nguyện ước bấy lâu cuối cùng đã thành sự thật. Mà tôi đâu ngờ, trong tim anh sớm đã có người con gái mình thương. Ba năm sau ngày cưới, cô gái tên Lâm Tĩnh bất ngờ trở về nước. Hôm đó, Tống Vân Thâm cắt tóc, thay áo sơ mi mới, rồi không về nhà suốt đêm. Còn tôi thì bị anh bỏ rơi giữa trận tuyết lớn. … Sáng hôm sau, Tống Vân Thâm mới về nhà. Căn nhà yên tĩnh lạ thường. Sợ làm phiền vợ nghỉ ngơi, anh rẽ vào thư phòng trước. Bên trong vẫn không có gì thay đổi, chỉ có thêm một tấm ảnh và tờ giấy trắng đặt trên bàn. Tấm ảnh là Lâm Tĩnh từng tặng anh nhiều năm trước, phía sau còn có dòng chữ anh viết: “Tương tư nhung nhớ, đêm ngày chẳng quên.” Còn tờ giấy trắng bên cạnh, là nét chữ mềm mại của vợ anh, Chu Hồi: “Tống Vân Thâm, em thành toàn cho anh.”

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”

Xấu Hổ Thầm thích anh hàng xóm nửa năm. Tôi lo lắng đến mức vô tình làm chết ba chậu cây xấu hổ trong nhà. Mỗi lần tình cờ chạm mặt anh ấy ở cầu thang, tôi căng thẳng đến mức chỉ biết cúi đầu nghịch lá cây. Ngay lúc đó, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một loạt dòng chữ giống như bình luận trực tiếp: 【Ngoan nào, đừng nghịch lá nữa. Nếu cô còn chạm vào, nam chính sắp không chịu nổi nữa rồi!】 【Hahaha! Khi nào nữ phụ mới biết bản thể của nam chính là cây xấu hổ đây? Cậu ta đã đỏ mặt đến chết ba lần rồi đó!】 【Đúng rồi! Chính là chiếc lá đó! Cứ thoải mái vò nát nó đi!】 Tôi giật mình, tay vô thức đè mạnh lên phiến lá. Khoảnh khắc chiếc lá khép lại, Hàn Tu chân mềm nhũn, đôi tai đỏ bừng nhìn tôi đầy bối rối. 【Ồ hố! Nữ phụ đã sẵn sàng chưa? Nam chính sắp không nhịn được nữa rồi!】

Tôi và ánh trăng sáng của mình gặp lại nhau, lúc này mẹ anh ấy đang túm tóc mẹ tôi mà chửi rủa là “đồ độc phụ.”Rõ ràng anh không nhận ra tôi, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

Bị kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ bắt nạt đến phát khóc, tôi thề sẽ khiến anh ta nhìn thấy tôi là sợ!Kết quả lại bị anh ta cười chế nhạo, cúi xuống giam chặt tôi: “Anh cả đời này chỉ sợ mẹ ruột và vợ thôi.”“Mẹ ruột thì em chắc chắn không có cơ hội rồi, vậy ý em là muốn làm vợ anh à?”