Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

GẶP EM LẦN NỮA

Lý do tôi chia tay Cận Nhiên là: Tôi thích ông già, có tiền, không dính người, chết nhanh, di sản rất phong phú, anh làm được không?Sau này, tôi tham gia một chương trình tạp kỹ hạng ba, bị yêu cầu gọi điện quay lại với mối tình đầu trước mặt mọi người. Tôi nói: “Chúng ta quay lại đi.”Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi giọng nói trầm thấp của Cận Nhiên vang lên.“Anh năm nay mới hai mươi bảy tuổi, chưa chết sớm như vậy đâu.”

VƯỚNG VÀO HỆ THỐNG SAO CHỔI

Tôi vì ham tiền nên đã hẹn hò với những người bạn trai giàu có, rồi đến khi họ phá sản thì lại thay bằng người khác.Thiếu gia nhà họ Chu không tin, nên đã tự tìm đến tôi: “Nghe nói hẹn hò với cô sẽ phá sản?”Tôi gật đầu: “Không ai là ngoại lệ.”Anh cười lạnh: “Vậy thì chúng ta hẹn hò đi.”Tôi thở dài, lại thêm một người nữa không tin chuyện này.“Vậy anh chờ một chút nhé!” Tôi đáp, “Hiện giờ tôi vẫn còn đang hẹn hò với một người chưa phá sản.”

ĐÁNH ĐỔI TẤT CẢ VÌ EM

Tôi là chú chim hoàng yến ngoan ngoãn nhất bên cạnh Chu Thế Quân, người nổi tiếng trong giới Bắc Kinh.Cho đến khi anh ta gặp rắc rối trong việc kinh doanh và tiện tay đem tôi tặng cho người khác.Khi bị kéo lên xe, tôi vùng vẫy thoát khỏi người đang giữ mình, khóc lóc chạy lại cầu xin anh ta.Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng gỡ tay tôi ra: “Biết vì sao anh chưa từng chạm vào em không, Ương Ương?”Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra, sự quan tâm và tôn trọng mà tôi từng nghĩ có được, chẳng qua chỉ để tôi có giá trị cao hơn vào lúc cần bán đi.Sau này, người đàn ông bao nuôi tôi bị hãm hại đến trọng thương cận kề cái chết.Chu Thế Quân đã đích thân đến đón tôi về: “Ương Ương, anh đến đón em về nhà đây.”Tôi mỉm cười giơ tay lên, để anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón tay áp út, rồi cúi đầu nhẹ nhàng hôn người tôi yêu.“Anh Chu, anh thấy không, tôi đã kết hôn rồi.”

THÁI TỰ GIA THÍCH PHÂN GÀ

Tôi đang lái máy cày thì tông trúng chiếc Maybach của Trần Lẫm Xuyên, đúng lúc anh ta đang livestream:“Má nó, ai dám đâm xe ông, ông dám cưới người đó luôn!”Kết hôn được một năm, cuối cùng anh ta cũng lộ bộ mặt thật:“Tôi chịu đủ cái mùi phân gà trên người cô ta rồi. Con nhỏ nhà quê mãi cũng chỉ là con nhỏ nhà quê. Làm sao sánh nổi với người thành phố chứ.”Tôi là người thật thà, chưa bao giờ ép buộc ai điều gì.Ly hôn thì ly hôn.Sau này…Anh ta lái chiếc Maybach độ lại thành xe xúc phân, chạy suốt đêm về làng, đỏ hoe mắt quỳ trước cổng làng cầu xin tôi:“Mạch Tuệ, em có cần anh không, nếu cần, anh livestream bôi phân gà lên mặt làm mặt nạ luôn!”

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình 

Quả Báo Của Kẻ Ngoại Tình  Kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi đặt bánh từ một tiệm bánh nổi tiếng để chuẩn bị ăn mừng cùng chồng. Nhưng tôi lại nhìn thấy trong đám đông xếp hàng bên ngoài, một cặp nam nữ đang hôn nhau quấn quýt không rời. Thật không may, người đàn ông chính là chồng tôi, Trình Tư Ngôn. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh ta, khó khăn lắm anh ta mới rời đôi môi ngọt ngào đó để nghe điện thoại, không kiên nhẫn hỏi tôi có chuyện gì, anh ta còn đang bận. Tôi từ tốn nói: “Chỉ một chuyện nhỏ thôi, phiền anh hỏi cô nhân tình đang trong vòng tay anh xem màu son môi cô ấy là màu số mấy?”

MỘT CHÚT NGỌT NGÀO

Tôi đẩy cửa phòng khám, cảm thấy hơi sững sờ.Người ngồi bên trong chính là bạn trai cũ của tôi từ năm năm trước, Cố Tinh Thần.Hồi đó anh vốn không thích tôi, là tôi chủ động theo đuổi anh.Vì vậy khi tôi đề nghị chia tay, anh không giữ lại.Nhiều năm không gặp, anh càng trở nên lạnh lùng hơn.

MÙA HÈ ẤM ÁP

Cô bạn thân của tôi vừa chia tay với bạn trai nên đau đớn khóc lóc vật vã, muốn tìm một chốn yên thân để giải tỏa, buông tay cắt đôi nỗi sầu. Cô ấy gọi điện đến rủ tôi đi bar chơi thâu đêm. Kết quả là cô ấy không say, mà tôi thì say khướt.Ngày hôm sau, cô ấy – người không say – đã làm lành với bạn trai, còn tôi, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn chàng trai trẻ đang nằm cùng giường với mình, bắt đầu hoài nghi về cuộc đời.

Vãn Ý

Vãn Ý Tôi đã ch .t bảy lần. Lần nào cũng đúng vào ngày chồng tôi đưa ra đơn ly hôn. Anh ấy không yêu tôi. Bảy năm hôn nhân, cuối cùng cũng không địch lại nổi Bạch Nguyệt Quang vừa trở về nước. Hệ thống nói với tôi, nếu muốn sống, tôi phải thắng được cô ta. Sảy thai, thế thân, bị hãm hại… thủ đoạn của tôi ngày càng tàn nhẫn. Thế nhưng, khi con đường này sắp chạm đến đích, tỉ lệ cứu vãn cuộc hôn nhân đạt đến 99.99% — Tôi lại là người chủ động đưa ra đơn ly hôn.

CƯNG CHIỀU EM TRÊN TẤT CẢ

Năm thứ sáu kết hôn với chồng, cô thư ký của anh ta ngượng ngùng, ngay trước mặt tôi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội.Cô ta nói, đây là tín vật định tình mà chồng tôi đã tặng cô ta mười lăm năm trước.Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng tôi đã sốt ruột trước.Anh đập bàn “bốp bốp”, mặt đầy kích động.“Tôi biết ngay là cô ăn cắp đồ của tôi mà!”

CÙNG ANH MỘT ĐỜI MỘT KIẾP

Tôi và Phỉ Xuyên là kết hôn thương mại.Cứ tưởng rằng cuộc sống sẽ “kính nhau như khách”.Thế nhưng…nửa đêm, tôi nhìn chằm chằm vào cơ bụng tám múi của anh ấy.Nước miếng không tự chủ mà trào ra khóe miệng…Giọng trầm ấm của anh ấy vang lên: “Người đẹp khó qua ải anh hùng, em chịu nổi cám dỗ không?”

NHẶT ĐƯỢC NHẬT KÝ CỦA HỌC BÁ

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”

LÉN LÚT YÊU ĐƯƠNG VỚI KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Kẻ thù không đội trời chung của tôi dạo này có gì đó sai sai.Anh ta say xỉn, hút thuốc, thậm chí còn chẳng thèm phản ứng trước mấy lời khiêu khích của tôi.Kết quả: Được chẩn đoán mắc chứng yêu đơn phương.Thế là tôi hả hê, hăm hở bày mưu hiến kế:“Ê? Chưa nghe qua tổng tài bá đạo cưỡng chế yêu à? Con gái ai cũng thích kiểu đó, thích thì cứ quất luôn đi!”Lương Tụng Niên cười lạnh: “Cô chắc chứ?”Ngay giây tiếp theo, tôi bị anh ta đè xuống giường.Tôi: “Anh làm cái gì đấy???”Ngón tay thon dài của anh ta chậm rãi luồn vào váy tôi, giọng điệu lạnh nhạt: “Cưỡng chế yêu đó, bảo bối.”

Sự Trừng Phạt Hoàn Hảo

Sự Trừng Phạt Hoàn Hảo Sau ba năm kết hôn, tôi vô tình phát hiện chồng mình nhắn tin với người khác. 【Nghe lời chị đi, em hãy bỏ đứa bé, rồi anh quay về với gia đình của mình.】 Sau đó, thám tử tư mà tôi thuê báo lại rằng, người phụ nữ kia cũng đã có chồng. Vì vậy, vào một đêm khuya, tôi tìm gặp người đàn ông đó. “Chào anh, vợ anh đang mang thai con của chồng tôi. Anh nói xem… chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông cười khẩy, nửa đùa nửa thật: “Vậy cô cũng mang thai con của tôi đi?”

DỖ DÀNH ĐẠI THIẾU GIA

Lúc tôi tỉnh lại, vừa khéo bị phản diện trong truyện thanh xuân dồn vào góc tường.“Anh trai em cướp mất người con gái tôi nuôi từ nhỏ, em nói xem, tôi nên trả thù thế nào đây?”Nghe vậy, tôi nhón chân, hôn nhẹ lên má anh.Kéo tay áo anh, “Đừng giận nữa mà, em lấy bản thân ra bồi thường, chịu không?”Đại thiếu gia khi nãy còn hống hách ngang ngược, tức thì đỏ bừng vành tai.Anh đẩy tôi ra, cười lạnh: “Tôi muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có?”“Còn cô là thứ bệnh tật yếu ớt, cho không tôi cũng không cần!”Vậy mà về sau, anh lại dỗ dành tôi không rời:“Ngoan nào bảo bối, ngụm thuốc cuối cùng, uống xong anh cho em kẹo.”

Cậu Bé Mất Tích

Cậu Bé Mất Tích

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên?

Ngại Gì Nếu Tôi Phát Điên? Tôi nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn là con nhóc đanh đá nhất vùng. Leo mái nhà, gỡ ngói, châm pháo trong hố phân đều là nghề sở trường của tôi. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại cưới phải một ông chồng da trắng đẹp trai, lịch thiệp nho nhã, cha mẹ chồng thì ít nói nhu mì, không biết nổi giận. Ngày tháng cứ thế trôi qua, nhạt nhẽo vô cùng. Cho đến khi chúng tôi tới nhà họ hàng làm khách, ngay trước mặt chúng tôi, họ sai bảo mẹ chồng như giúp việc. Tôi hỏi chồng: “Em có thể phát điên được không?” Anh đáp: “Nếu có thể, làm ơn phát điên ngay đi.” Tốt lắm! Đấu trường thuộc về tôi cuối cùng cũng đến rồi!

Tình Yêu Ràng Buộc

Tình Yêu Ràng Buộc Bạn trai bảo tôi từ bỏ kỳ thi đại học để đi làm kiếm tiền nuôi anh ta học tiếp. Anh ta nói đợi đến khi công thành danh toại, sẽ cho tôi sống cuộc sống như bà hoàng. Tôi lập tức từ chối và thi đỗ vào một trường 985*. *”985″ là cách nói tắt của những trường đại học trọng điểm ở Trung Quốc, tương đương với nhóm đại học hàng đầu. Anh ta mắng tôi là kẻ ăn sẵn, cả đời sẽ không bao giờ có được tình yêu chân thành của đàn ông. Mười năm sau gặp lại, bạn trai cũ bế vợ con trong lòng, cười nhạo tôi cô đơn một mình. Người cộng sự bên cạnh lập tức kéo anh ta lại, nhắc nhở: “Câm miệng, cô ấy là sếp bên phía khách hàng.”

Ba Sợ Dây Chuyền

Ba Sợ Dây Chuyền  Sau khi được chẩn đoán ung thư dạ dày. Tôi mua ba sợi dây chuyền, giấu ở ba nơi khác nhau: “Chồng à, đây là sợi dây chuyền em thích nhất, mỗi năm vào ngày giỗ phải đốt một sợi cho em đấy nhé.” Chỉ một câu nói, tôi đã trói chặt con chó điên tên là Thẩm Từ. Anh từ bỏ việc nhảy lầu, vứt bỏ thuốc ngủ. Dựa vào lời hứa ấy, anh đã sống qua năm này đến năm khác. Cho đến khi bên cạnh Thẩm Từ xuất hiện một cô gái nhỏ. Cô gái ngây thơ hiền lành, giống như một mặt trời nhỏ ấm áp. Thẩm Từ dọn ra khỏi căn nhà chung, tiễn con chó nhỏ tôi từng nuôi đi. Đến ngày giỗ năm thứ ba, Thẩm Từ không đến. Tôi len lén vào giấc mơ của anh, làm nũng: “Chồng à, anh đúng là đồ ngốc, năm nay vẫn chưa tìm thấy sợi dây chuyền đâu.” Thẩm Từ xưa nay luôn lắm lời với tôi, giờ lại im lặng lạ thường. Rất lâu sau, anh mới nói: “Thanh Thanh, đã ba năm rồi… anh cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.”

Chim Lượn Giữa Trùng Sơn

Chim Lượn Giữa Trùng Sơn Mọi người đều nghĩ rằng tôi không thể rời xa Giang Niệm Từ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã làm “liếm chó” của anh ta suốt ba năm. Cho đến khi Chu Ngọc Sơn trở về. Trong phòng bao, Giang Niệm Từ ôm eo một cô gái, nhắn tin cho tôi: “Đem chiếc váy mới đến đây, cái này bẩn rồi, không dùng được nữa.” Tin nhắn vừa gửi đi, biểu tượng cảm thán to đùng hiện lên, báo hiệu rằng tôi đã chặn anh ta. Anh ta tưởng rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi nhìn thấy tôi tại buổi tiệc chào đón công tử nhà họ Chu trở về nước. Lúc đó, anh ta mới hiểu rằng bản thân chỉ là kẻ thay thế. Hóa ra, ngọn núi mà tôi luôn nói rằng không thể vượt qua, chính là chỉ về Chu Ngọc Sơn. Hôm đó, anh ta gọi tôi lại. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ mỉa mai: “Chu Du, cô dám chơi tôi à?”