Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Vở Kịch Cuối Cùng

Vở Kịch Cuối Cùng Tôi kết thúc chuyến du lịch sớm để về nhà. Phát hiện mọi thứ trong nhà, cả ở công ty, đều đã thay đổi. Bộ đồ ngủ bằng vải bông mỏng mà tôi từng mua cho Kỷ Thì đã bị thay bằng đồ vải lanh thô. Trà trong phòng làm việc cũng bị đổi thành cà phê. Cô thư ký nhỏ – kẻ làm ra tất cả những chuyện này – đang nhìn tôi đầy thách thức: “Xin lỗi chị Linh nhé, tổng giám đốc Kỷ nói rồi, cái cũ không đi, cái mới sao đến.” Tôi thở dài một tiếng gần như không nghe thấy. Thực ra, cô ta rồi cũng sẽ thành “cái cũ” thôi. Bởi vì đây đâu phải lần đầu Kỷ Thì ngoại tình. Anh ta coi đám người đó là bạn giường, bạn ăn uống, bạn thể thao… Tôi nhẫn nhịn là vì khối tài sản trong hôn nhân. Chứ còn mấy cô kia, không hiểu là đang mơ tưởng điều gì?

Dưỡng Phản Vi Chính

Dưỡng Phản Vi Chính Năm bận rộn nhất của hệ thống công lược, tôi đồng thời phải công lược cả phản diện bệnh kiều và nữ phụ độc ác. Nhưng lúc tôi đã học thuộc mọi kỹ thuật tán trai, nắm chắc toàn bộ bí kíp công tâm, chuẩn bị bung lụa thì… Lại phát hiện thứ chờ đón tôi không phải là các nam chính cool ngầu hay nữ phụ chua ngoa, mà là… hai nhóc tì mềm mại đáng yêu! Trời đánh mà, tôi đành chấp nhận số phận, vừa định dắt hai đứa nhỏ về nhà. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy được tiếng lòng của bọn trẻ: 【Cô ta chắc cũng như mấy người nhận nuôi trước thôi, về nhà là lột mặt nạ liền, không biết lần này là đánh hay chửi đây.】 【Hừ, đồ ngốc đáng thương, không biết cô hành hạ bọn tôi mấy ngày thì sẽ bị anh tôi xử lý cho mất xác đâu ha.】 Tôi lạnh cả sống lưng. Trước khi hai đứa kịp phản ứng, tôi vội nhét hai miếng bánh kem dâu thơm ngọt vào tay bọn chúng.

Cơn Giông Tội Lỗi

Cơn Giông Tội Lỗi 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”

Chỉ Có Thể Là Em

Chỉ Có Thể Là Em Mười năm trước, Trần Hành Giản cầm d ao kề vào cổ mình. Nói với cha mẹ anh ta rằng đời này không cưới ai ngoài tôi. Mười năm sau, anh ta lại cầm lấy con d ao ấy lần nữa. Nhưng lần này… là để bắt tôi xin lỗi cô gái nhỏ của anh ta. Người từng thề sẽ không phản bội tôi khi còn trẻ. Giờ đây lại ôm lấy cô gái đang run rẩy trong lòng, xem tôi như ác quỷ, trong mắt không còn chút yêu thương nào của năm xưa. Trong thoáng chốc, tôi như thấy lại thiếu niên năm đó, người từng hứa sẽ yêu tôi trọn đời trọn kiếp. Tôi chợt nhận ra— Mười năm hôn nhân, cuối cùng cũng đã đi đến đoạn kết. Vì vậy, lần đầu tiên tôi mở lời ly hôn: “Trần Hành Giản, chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”

Hoa Nở Sau Mưa

Hoa Nở Sau Mưa Năm 1985, đầu đông. Mạnh Phiến Nhiên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, gõ cửa rồi bước vào văn phòng bí thư chi bộ. “Báo cáo, tôi muốn xin giấy đăng ký kết hôn.” Bí thư Dương nhận ra đây chính là vị hôn thê của doanh trưởng Hạ, cười vui vẻ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh sắp có hỷ sự rồi, đến lúc đó nhớ cho chúng tôi được hưởng chút không khí vui mừng nhé.” Mạnh Phiến Nhiên gật đầu, mỉm cười. Nhưng trên tờ đơn xin kết hôn mà cô cầm về, ở mục tên chú rể, người cô viết xuống lại không phải là ba chữ “Hạ Chiêu Lãng”. Quả thật cô sắp kết hôn, nhưng chú rể của Mạnh Phiến Nhiên không phải là Hạ Chiêu Lãng, người mà cô hằng mong nhớ, mà là một người chưa từng gặp mặt, được gia đình sắp xếp hôn nhân ở thủ đô. Viết xong đơn, cô cẩn thận cất nó vào ngăn kéo sâu nhất. Trong đó vẫn còn ba trăm tệ mà cô đã dành dụm để làm sính lễ giúp Hạ Chiêu Lãng. Đôi mắt hạnh của cô thoáng tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.

TÔI MỚI LÀ TÌNH ĐẦU CỦA EM

Tôi có một anh bạn thanh mai trúc mã.Anh ấy có một cô bạn gái rất thích lướt mạng xã hội, cô ấy thường hay đùa với anh theo những trend mới:“Chúc Quan Dự, anh lớn hơn em một tuổi đấy, sao lúc em vừa sinh ra, anh không đến thăm em?Anh có phải không yêu em không!”Anh ấy cười khổ, thuận miệng đáp lại trò đùa của bạn gái, rồi quay đầu nhìn người chú trầm ổn, nghiêm túc của mình ở bên cạnh:“Chú à, nếu là chú, chú sẽ trả lời thế nào?”Người chú thường ngày lạnh lùng của anh đáp:“Chú đã đến thăm rồi. Không chỉ thăm, hồi nhỏ chú còn bế cô ấy nữa.”Nói xong, ánh mắt chú ấy chậm rãi nhìn về phía tôi.

KẾT HÔN GIẢ THÀNH THẬT

Bà ngoại vì muốn bù đắp tiếc nuối thời thanh xuân, đã sắp xếp cho tôi và cháu trai của mối tình đầu của bà gặp mặt xem mắt.Tôi: “Chuyện hoang đường vậy mà cũng nghĩ ra được, cháu xin phép từ chối ạ!”Ông ấy: “Cháu trai ta vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại còn có hẳn tám múi cơ bụng đấy!”Tôi: “Ơ… thế thì… gặp thử một lần cũng không sao nhỉ?”Nửa tiếng sau, khi nhìn thấy người thật, tôi đứng hình.Sao lại là sếp mình chứ?! 😱

ĐIỀU ƯỚC THÀNH HIỆN THỰC

Bất ngờ giải phóng tinh linh thực hiện điều ước.Tôi thành tâm ước nguyện:“Tiền rơi từ trên trời, không cần lao động mà có, đào hoa nở rộ, mỹ nam trong lòng…”Giây tiếp theo, kẻ thù không đội trời chung của tôi ngã thẳng vào lòng tôi.Quan trọng hơn, hắn chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm lỏng lẻo sắp rơi không rơi.Giọng điệu lươn lẹo của tinh linh vang lên:“Làm người không thể quá tham lam đâu nhé~ Điều ước được chọn ngẫu nhiên để thực hiện. Mỹ nam trong lòng đã được gửi đến, chúc bạn có một cuộc sống vui vẻ nha~”

Gia Đình Vực Thẳm

Gia Đình Vực Thẳm Tôi đến làm bảo mẫu nhưng là để phá tan cái nhà này. Bà già thiên vị, chẳng thèm quan tâm đến con gái vừa sinh xong, suốt ngày chỉ biết giặt đồ lót cho con trai. Thằng con trai thì quá đáng, muốn vợ cũ mau chóng tái hôn để chiếm sính lễ và căn nhà. Đứa cháu trai thì tệ hại nhất, lén nhìn mẹ bé cho con bú, còn định đập chết đứa bé vì ghen tị. Từng âm mưu tính toán nhảy múa trên mặt bà mẹ trẻ, tôi đều nghiền nát hết! Chỉ cần tôi, bảo mẫu vàng, còn ở đây, đám người này đừng hòng giở trò!

Chầm Chậm Thích Anh

Chầm Chậm Thích Anh Nhặt được một anh bạn trai bị điếc. Tôi lừa hắn rằng mình mỗi ngày đi làm ba công việc để kiếm tiền chữa bệnh cho hắn. Thực tế thì tôi chỉ lang thang bên ngoài cả ngày rồi về nhà. Dù sao tôi cũng chỉ ham sắc thôi, cần gì phải khổ sở cực nhọc thật sự. Nhưng khi đến câu lạc bộ, tôi vô tình thấy hắn ngồi trong phòng VIP. Chú cún nhỏ đáng thương bỗng chốc hóa thành công tử nhà giàu kiêu ngạo. Có người hỏi hắn định giả vờ đến bao giờ. Hắn cười nhàn nhã, hờ hững đáp: “Đợi Mạn Mạn về nước, cô ta tự nhiên sẽ phải biến mất.” “Cùng lắm thì cho cô ta vài triệu coi như bồi thường.” Lúc đó tôi mới hiểu ra, hóa ra tôi chỉ là thế thân của bạch nguyệt quang. Làm tôi đau lòng đến mức muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng vừa xoay người, anh trai của hắn — một phiên bản đẹp trai hơn, khí chất hơn — khẽ cười lạnh, nhìn tôi đầy chế nhạo: “Diễn cái gì chứ? Miệng cô sắp nứt tới tận mang tai rồi kìa.”

NGƯỜI YÊU CŨ CỦA TÔI LÀ KIM CHỦ

Trong một chương trình tạp kỹ, tôi bị phạt phải gọi điện cho một người yêu cũ và đọc một câu thoại đầy xấu hổ.“Anh ơi, em muốn ngồi trên cơ bụng của anh để chèo thuyền.”Giây tiếp theo, giọng nói thẹn thùng của tôi vang lên từ chiếc điện thoại của khán giả ngồi ở hàng ghế đối diện.Cả trường quay xôn xao.Chủ nhân của chiếc điện thoại ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Quấy rối nơi công cộng, cô Tần muốn ăn kiện sao?”Cộng đồng mạng hóng hớt bùng nổ.“Trời ơi, hóa ra bạn trai cũ của cô ấy chính là kim chủ lớn nhất của chương trình – Giang Đình Uyên.”“Điều còn ngượng ngùng hơn là, vị đại lão này… hình như vừa mới đính hôn.”

Tình Yêu Của Thần Linh

Tình Yêu Của Thần Linh Trước khi quen tôi, Giang Dự chưa từng hẹn hò với ai có số đo vòng một dưới cúp C. Hắn chê tôi không đủ quyến rũ, chê tôi quá nhạt nhẽo. Dựa vào việc tôi không dám hủy hôn, hắn ngang nhiên dắt tình nhân đi lại ngoài phố, hết sức phô trương. Công bằng mà nói, tôi cũng ngoại tình. Ngày hôm sau khi vừa ngủ với một anh chàng lạ mặt, nhà chồng sắp cưới của tôi xảy ra đại họa. Bức tượng thần mà họ đã cúng bái bao năm bỗng dưng biến mất. Trong cuộc gọi, Giang Dự nói với tôi: Vị thần đó tên là Phong Dương. Khoan đã. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, trên người đầy dấu hôn chằng chịt. “… Anh nói anh tên gì cơ?” “Phong Dương, lúc nãy chẳng phải hắn đã nói với em rồi sao?” Chàng trai xa lạ nở nụ cười, bình thản nhìn tôi.

YÊU EM LÀ MAY MẮN 3 KIẾP CỦA ANH

Kỳ Hàn là một công tử phong lưu đào hoa nổi tiếng.Anh ấy luôn đối xử rất tốt với mỗi cô bạn gái của mình. Họ muốn gì thì anh đều đáp ứng, ngoại trừ việc kết hôn.Mọi người đều biết, ngày đó anh đã chia tay với mối tình đầu trong sự đau khổ và tiếc nuối. Đến giờ vẫn chưa nguôi ngoai nên không thể tiến xa hơn với bất kỳ cô gái nào khác.Đến tháng thứ năm tôi và anh ấy ở bên nhau, gia đình tôi hối thúc chuyện cưới xin dữ dội.Tôi đành phải nói lời chia tay anh ấy:“Nghe nói mối tình đầu của anh cũng sắp về rồi, chúc mừng nhé! Còn chuyện giữa hai chúng ta, xem như thôi vậy! ”Anh chỉ mỉm cười rồi đáp: “ Được.”Tối hôm đó, bạn bè của anh tổ chức tiệc độc thân cho anh.Bữa tiệc rất lớn và náo nhiệt, có người nhắc đến tên tôi:“Anh Kỳ, em vừa nãy hình như thấy Trình Sênh, bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông, trông đẹp trai lắm.”Lời vừa dứt, mọi người bắt đầu bàn tán, ồn ào cả lên.Thế nhưng, Kỳ Hàn đột nhiên nổi giận, dập tắt điếu thuốc trong tay, cười lạnh:“Nói muốn ở bên nhau là cô ấy, nói chia tay cũng là cô ấy.“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?”

Tôi Bao Nuôi Thái Tử Bắc Kinh

Tôi nhầm tưởng Thái tử Kinh Đô là một sinh viên nghèo và đã đưa ra giá 5000 tệ mỗi tháng để bao nuôi anh.Hàng ngày anh đều lạnh lùng nhìn tôi làm đủ trò.Tôi cảm thấy không hài lòng, liền mắng anh dám làm bộ mặt lạnh lùng đó với nhà tài trợ.Cho đến khi bố mẹ tôi dẫn tôi đến tham dự một bữa tiệc gặp mặt, nhìn thấy anh được mọi người ngưỡng mộ, bố mẹ tôi còn cúi đầu cười với anh.Tôi sững sờ không nói nên lời, anh nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai tôi: “Em tham lam thật, muốn để tôi làm người thứ ba sao?”

Gái Hư Và Cún Si Tình

Gái Hư Và Cún Si Tình Hồi cấp ba, có một tên bá chủ trường học từng bị tôi phũ thẳng mặt. Hắn ta đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ. Lần này tôi đồng ý quen hắn. Hắn vui tới mức bắn pháo hoa suốt cả đêm, rực sáng cả thành phố. Rồi quay sang khoe khoang với đám bạn: “Con nhỏ năm đó chảnh đến ch.t, giờ không phải cũng ngoan ngoãn gọi tao là chồng đấy à.” “Không nghe lời thì dạy dỗ lại thôi.” Trong phòng bao, ai cũng khen hắn thủ đoạn cao tay. Tôi đẩy cửa bước vào: “Khoe đã chưa?” Hắn cau mày, giơ tay nhìn đồng hồ: “Vợ ơi, năm phút chém gió nhanh thế đã hết à?” “Ừ.” Đám người: “???”

Giả Vờ

Giả Vờ Vào tuổi mười tám. Lần đầu tiên Ôn Nam Tịch gặp Phó Diên, anh đứng bên cạnh Nhan Khả – kẻ thù cũ của cô. Khoảng cách giữa cô và hai người họ là một con hẻm dài, tối tăm, tựa như ranh giới giữa hai thế giới, cô không thể bước qua, còn anh cũng không có ý định đi tới. Sau này, trong một buổi chiều hè nắng cháy, giữa căn phòng u tối, anh cúi đầu, tay ôm lấy eo cô, đầu ngón tay khẽ mân mê làn da cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Nam Tịch, ngẩng đầu nhìn tôi.” Năm hai mươi bốn tuổi. Ôn Nam Tịch và Phó Diên gặp lại nhau, anh vẫn đứng bên cạnh Nhan Khả, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm. Cô đứng từ xa, cầm sơ yếu lý lịch, nhìn anh rồi lên tiếng: “Phó Diên, đã lâu không gặp.” Anh không hề thay đổi sắc mặt, chỉ liếc nhìn cô một cái. Công ty này là của anh, cô hiểu rõ rằng mình không có cơ hội. Vậy nên cô xoay người, rời đi. Nhìn bóng dáng cô dần xa khuất, lòng bàn tay anh siết chặt. Lần gặp lại sau đó. Ngày hôm ấy sương mù dày đặc phủ kín khung cửa sổ, những giọt mưa tí tách lăn dài. Khi cô càng tiến đến gần, anh vươn tay nắm lấy cổ tay trắng ngần của cô, đôi mắt đen nhánh nhìn sâu vào mắt cô: “Ôn Nam Tịch, có phải em lại muốn đùa giỡn với tôi không?” Ngày ấy, lớp sương phủ đầy cửa kính xe, trên đó in đậm hình bóng của cô.

CHINH PHỤC CHÚ NHỎ CỦA BẠN THÂN

Ngày đầu tiên về nước, cô bạn thân mở tiệc đón gió cho tôi.Tôi không biết tiết chế, ăn suốt sáu tiếng đồng hồ liền, no đến mức đau dạ dày.Đang truyền nước trong bệnh viện, buồn chán quá nên tôi chụp một tấm ảnh bụng phình ra gửi cho cô ấy:“Chị làm cái bụng em to ra rồi, đau chết mất!”Một giây sau, tin nhắn tới ngay.“Phó Thi Thi, em đang ở bệnh viện nào?”“Phẫu thuật hại người đấy, đừng có làm chuyện ngốc nghếch!”Tôi nhìn kỹ lại, chết thật! Sao lại gửi nhầm cho chú nhỏ của bạn thân?

Rung Động Tuổi Mười Tám

Rung Động Tuổi Mười Tám Yêu thầm cậu nhỏ trên danh nghĩa, nhưng lại sợ bị người lớn phát hiện, thế nên tôi đã đề nghị với anh một mối quan hệ bí mật. Tạ Chi Hành hừ lạnh một tiếng: “Bí mật cũng không được, tôi không thích con nít.” Nhưng khi thấy đàn anh cùng trường đợi tôi dưới nhà để hẹn hò. Tạ Chi Hành lại như phát điên, đẩy tôi vào góc cửa sổ tầng hai. Tiếng kêu rên bị nụ hôn của anh nuốt trọn, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “Im lặng.” “Chúng ta đang yêu bí mật mà, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

MÓN QUÀ SINH NHẬT

Mẹ tôi vì muốn tôi thoát kiếp độc thân mà dùng đủ mọi chiêu trò không tưởng.Vào ngày sinh nhật của tôi, bà ấy nhét một cậu thiếu niên ngây thơ vào phòng tôi và bảo tự “mở quà.”Mở xong rồi tôi mới nhận ra: tôi chỉ muốn mẹ tặng quà, nhưng mẹ lại muốn “tặng mạng” tôi.Hôm ấy, sau buổi tiệc sinh nhật, tôi uống say mèm mới về được đến nhà. Ngay lúc đó, mẹ gọi điện.“Quà mẹ để trong phòng con rồi, tự mở ra mà xem.”Mẹ nói gọn lỏn như vậy, khiến tôi cứ tưởng mình sắp nhận được chiếc túi xách hàng hiệu mới nhất.Kết quả—tôi nhìn thấy một cậu thiếu niên quấn mỗi chiếc khăn tắm, nằm im lặng trên giường.Cậu ấy đang quấn chiếc khăn tắm màu hồng của tôi, mà chân thì dài quá, khăn lại ngắn, khiến trên dưới đều “lộ hàng.”Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt.“Mẹ… mẹ… mẹ chơi lớn thật đó, hết bao nhiêu tiền vậy?” Tôi cảm thấy mẹ chắc hẳn bị nhóm bạn nhảy quảng trường lôi kéo làm hư hỏng.“Con gái mẹ muốn gì, dù đắt bao nhiêu mẹ cũng mua cho.”Tôi…Chỉ vì dạo gần đây mẹ liên tục bắt tôi đi xem mắt, lần nào cũng thất bại, nên tôi buột miệng nói: “Con nguyện cả đời ăn chay xen lẫn mặn, chỉ cần ông trời ban cho một người bạn trai thôi!”Không ngờ mẹ lại để tâm thật.“Không phải chứ, mẹ, chuyện này không ổn đâu…”“Ngại gì, cho con thì cứ nhận.”Tôi nhìn lại cậu thiếu niên kia, da đầu tê rần, nhưng nghĩ đến cảnh thảm hại lúc họp lớp hôm nay, bị nhét đầy “cơm chó” mà tôi vẫn quyết định… chiếm lấy cậu ta.Không phải có câu “Mở chiếc nơ trên người cậu ấy” sao? Được thôi, thử xem!