Hiện đại

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.

Ngày đầu tiên về nước, cô bạn thân mở tiệc đón gió cho tôi.Tôi không biết tiết chế, ăn suốt sáu tiếng đồng hồ liền, no đến mức đau dạ dày.Đang truyền nước trong bệnh viện, buồn chán quá nên tôi chụp một tấm ảnh bụng phình ra gửi cho cô ấy:“Chị làm cái bụng em to ra rồi, đau chết mất!”Một giây sau, tin nhắn tới ngay.“Phó Thi Thi, em đang ở bệnh viện nào?”“Phẫu thuật hại người đấy, đừng có làm chuyện ngốc nghếch!”Tôi nhìn kỹ lại, chết thật! Sao lại gửi nhầm cho chú nhỏ của bạn thân?

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Sau khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, con người thật của tôi đã bị lộ. Tham gia chương trình dành cho phụ huynh và con, em bé ngoan nhà tôi luôn đánh nhau với đứa trẻ nhà ảnh đế. Cư dân mạng ồn ào mắng con tôi không có giáo dục, mắng tôi không xứng làm mẹ, tham gia chương trình giải trí vì muốn quyến rũ ảnh đế. Tôi trực tiếp tét lên mông con ảnh đế: ”Đánh người còn già mồm đúng không? Có tin bà đây trực tiếp cạo đầu con không? Tên nhóc ngốc nghếch này, úp mặt vào tường hối lỗi cho bà!” Cư dân mạng: ”?? Chúng tôi nghe mắng thấy hơi sướng tai là thế nào nhỉ?” Nửa đêm, ảnh đế gõ cửa phòng tôi: ”Con trai lớn của em không chịu ngủ, làm sao bây giờ? Người làm mẹ như em mà chỉ quan tâm đến một đứa con trai thôi à?” Tôi bị đánh thức, tức giận trả lời lại: ”Anh không biết dỗ nó ngủ sao? Người làm bố như anh còn hỏi em cách dỗ con ngủ, chẳng lẽ em là bố anh à?” Cư dân mạng trực tiếp tê liệt. Sau khi chương trình lên sóng, nữ chính vốn rất được hoan nghênh lại không có chút độ hot nào. Ngược lại một đống ông chủ lớn nhà hào môn ôm con trai đến cầu xin tôi: ”Cô Lâm, xin cô mắng đứa nhỏ nhà tôi một chút đi, đánh một trận cũng được…” Ảnh đế đen mặt: ”Vợ tôi sẽ chỉ quản tôi và con trai tôi, ai giật dây cô ấy ly hôn tái giá thì đừng trách tôi gửi đơn kiện cảnh cáo.”

Trọng Sinh Năm 1985: Không Còn Là Cái Bóng Của Ai Sau khi đột tử giữa đêm khi đang trông cháu, tôi phát hiện mình đã trọng sinh. Trước mắt, Lâm Tiêu An đang lớn tiếng chỉ trích tôi ghen tuông mù quáng, còn tôi thì khóc lóc đòi ly hôn. Chỉ vì mức lương eo hẹp mỗi tháng của anh ta, vậy mà còn phải chia một nửa để chu cấp cho mối tình thanh mai trúc mã của anh ta Liễu Diệu Diệu. Liễu Diệu Diệu sống trong căn nhà ba gian, quần áo và trang sức thay đổi liên tục, lúc nào cũng kiêu kỳ như thiên nga trắng. Còn tôi, bàn tay chai sạn vì may vá thuê quanh năm, làn da vàng vọt vì gánh hàng rong kiếm sống ai không biết lại tưởng tôi là dân chạy nạn đói. Tôi không thể chịu đựng cuộc sống vừa cực khổ vừa nghèo túng này nữa. Lâm Tiêu An nổi giận đùng đùng đập cửa bỏ đi. Tôi quay đầu thu dọn hành lý, quyết định lên phương Bắc.

Thanh Mai Mục Nát Của hồi môn mà nhà chuẩn bị cho tôi đã lọt vào mắt chị dâu. Chị ta nói thẳng trước mặt cả nhà: “Nếu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không sinh con trai cho nhà anh đâu!” Bố mẹ tôi cười lạnh: “Cô muốn sinh thì sinh, không sinh thì thôi.” Anh tôi nói: “Nếu cô không muốn, ly hôn cũng được.” Lúc này, đến lượt chị dâu chết lặng.

Từng Là Người Anh Yêu Nhất Chồng tôi đã tự ý đưa mẹ con nữ đồng nghiệp vào sổ hộ khẩu nhà tôi mà tôi mới là chủ hộ. Hôm đó, tôi đến làm hộ khẩu cho con trai mới đầy tháng. Nữ đồng nghiệp kia mang sổ hộ khẩu và giấy tờ nhà đi đăng ký nhập học cho con gái, chiếm luôn suất học của con tôi. Một đồng nghiệp trong trường phát hiện, chụp ảnh lại báo cho tôi. Tôi lập tức gửi cho Lăng Hạc Kim: “Chúc mừng nhé, bác sĩ Lăng! Bao giờ anh tái hôn vậy? Đón tình mới với con gái riêng về nhà mà không buồn nói với tôi một tiếng?” Lăng Hạc Kim vội vàng gửi lại một đoạn ghi âm: “Vợ ơi, suất học đó sau này con mình cũng chẳng dùng đến, bỏ không cũng lãng phí, cho Kỳ Kỳ học coi như tích đức. Anh còn một ca mổ nữa, để lát nói sau nhé.” Tôi nhắn: “Cho anh mười phút, bảo cô ta trả sổ hộ khẩu lại đây!” Tin nhắn hiển thị đã đọc, nhưng không trả lời. Năm phút sau, tôi báo cảnh sát vì mất trộm tại nhà và khai báo làm lại sổ hộ khẩu. Đã muốn làm bố rẻ tiền cho người khác, thì con tôi không cần mang họ Lăng cũng được.

Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế Khi học bá trường học tỏ tình với tôi, tôi vừa định từ chối, thì đột nhiên thấy một dòng bình luận hiện lên giữa không trung: “Đồng ý đi, sau này cậu ấy sẽ vì cô mà ch .t trong biển lửa.” “Nam phụ thật đáng thương, cả đời yêu mà không được hồi đáp.” Câu nói đó như đánh bật ký ức của tôi, khiến tôi nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước. Cố gắng kiềm nén cơn sóng dữ trong lòng, tôi ngước mắt nhìn anh. Tên học bá thường ngày hống hách ngang ngược, lúc này lại căng thẳng như một đứa trẻ. Thấy tôi không trả lời, gương mặt anh thoáng qua chút thất vọng: “Biết rồi, Hứa Chân. Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.” Tôi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười thật ngọt rồi lao vào lòng anh: “Quý Vân Châu, em đồng ý làm bạn gái anh.” Bây giờ là vậy, sau này nhất định cũng sẽ như vậy.

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn Học sinh nghèo tôi tài trợ thi đỗ đại học. Tôi tổ chức tiệc mừng lên đại học cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho tôi ngồi cùng bàn: “Nếu để người ta biết người tài trợ cho em chỉ là một người bình thường, sau này em còn biết ngẩng đầu lên thế nào?” “Chị đừng đến nữa, để bạn trai thiếu gia nhà giàu của chị tới là được.” Tôi tức đến mức tay run lên. Tôi đã chia tay với thiếu gia đó từ lâu rồi, mà nguyên nhân chia tay lại chính là vì anh ta khinh thường cậu học sinh này. Vậy mà cậu ta lại chẳng thèm bận tâm: “Thiếu gia chỉ là không quan tâm đến chị thôi. Người tài giỏi như em đây, chắc chắn anh ta sẽ coi trọng.” Tôi lập tức hủy bỏ bữa tiệc mừng lên đại học của cậu ta, cắt đứt tiền tài trợ và mọi liên hệ với cậu ta. Được, được lắm. Vậy thì để cho cái người thiếu gia khinh thường cậu, đến coi trọng cậu đi.

Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi Mồng Một Tết, một nhóm đại ca áo đen bao vây cả nhà tôi, người thân ai nấy đều tưởng tôi vay n/ặ/ng l/ã i. Vậy mà anh đẹp trai nhất bước lên trước, lạnh lùng nói: “Mặc quần vào rồi là phủi tay? Em nghĩ anh là hạng người nào?! Hôm nay nếu em không cho anh một lời giải thích, thì mọi người khỏi ăn Tết luôn đi!” Bà nội tôi, tám mươi tuổi, bật dậy như một cơn gió, hùng hồn lao ra: “Cháu rể à, định khi nào làm đám cưới thế?”

Em Là Cô Gái Đáng Yêu Nhất Trần Gian Tổng tài lạnh lùng mang một con vẹt tới công ty. Tôi nhanh nhảu nịnh nọt: “Ông chủ, chim của anh nhỏ nhỏ mà đáng yêu ghê! Em sờ một cái được không ạ?” Anh ấy im lặng mất mấy giây, rồi khẽ gật đầu. Tôi vừa định đưa tay ra thì… thực tập sinh mới liền nhanh tay hơn, sờ lấy sờ để vào con vẹt. Ngay lúc ấy, trước mắt tôi hiện ra một loạt bình luận lơ lửng như màn hình trực tiếp: 【Phó bản mới mở rồi nha! Đoán xem lần này nữ chính tốn bao lâu để tóm được nam chính?】 【Hy vọng là tối nay! Tôi sắp không chịu nổi, cho tôi ăn thịt lẹ đi!】 【Sếp tổng lạnh lùng và thực tập sinh mặt trời nhỏ, couple này đáng yêu ghê! Còn nữ phụ á, tránh ra cho người ta yêu nhau đi!】 … Tôi khựng lại vài giây, ngượng ngùng rút tay về. Ai ngờ con vẹt lại vỗ cánh bay thẳng đến đậu lên vai tôi, rúc đầu vào cổ tôi dụi dụi, còn líu lo gọi: “Ma ma~!”

Tôi Đã Quay Lưng Không Hề Do Dự Tôi bị hệ thống “Đa tử đa phúc” ràng buộc, xuyên vào thế giới thú nhân. Sau khi được một thú nhân tộc thỏ cứu giúp, tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm, rồi sinh ra ba bé thỏ dễ thương. Nhưng khả năng sinh sản đặc biệt của tôi bị các thú nhân khác phát hiện. Họ nhân lúc Bạch Dực đi săn, b*t c óc tôi, é p tôi sinh con. Vì để cứu tôi, Bạch Dực – vốn thuộc tộc thỏ yếu ớt – liều mạng trên đấu trường, nhưng vẫn bị đánh đến đ ầ u r ơ i máo chảy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị đưa đi. Sau khi tôi trốn thoát trở về, anh ấy không hề chê bai mà còn cố gắng bù đắp cho tôi mọi thứ. Nhưng chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, tôi đã bị bắt đi đến 8 lần, sinh liền 10 đứa con. Tôi cầu xin hệ thống cho tôi trở về thế giới ban đầu, nhưng nó lạnh lùng đáp: “Không thể quay lại.” ………….

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Người Ra Đi Không Quay Lại Tôi quyết định ly hôn với Kỷ Tùng vào đúng ngày sinh nhật mình.Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa hỏi anh ta:“Anh có yêu em không?”Kỷ Tùng nhếch môi cười lạnh:“Hơn 30 tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?”Tôi cúi đầu, không đáp, liếc nhìn màn hình điện thoại.Trong ảnh chụp màn hình, Kỷ Tùng đang ôm hôn một người phụ nữ.Khung hội thoại phía dưới là lời tỏ tình sâu đậm anh ta gửi cho cô ta:“Cả đời này, Kỷ Tùng tôi chỉ từng yêu một mình em, Chu Tình.”Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta bình tĩnh:“Cho em một món quà sinh nhật đi.”Kỷ Tùng gật đầu cái rụp:“Em muốn gì, cứ nói.”Tôi tháo nhẫn cưới trên tay, đặt lên bàn.“Cho em một khởi đầu mới. Kỷ Tùng, chúng ta ly hôn đi.”

Hôm đó, con trai của cô bạn thân nghịch điện thoại của tôi, đúng lúc sếp – người đàn ông lạnh lùng nổi tiếng – nhắn tin dặn đặt vé máy bay.Sếp: “Thứ hai, mười giờ, New York.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “?”“Tin nhắn công việc chỉ cần báo ‘đã nhận’ là được.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “Được rồi, vé để tôi tự đặt.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “Cô…”Tôi: Hôn hôn + ngại ngùng jpg.

Ly Hôn Xong, Tài Sản Của Tổng Tài Đều Về Tay Tôi Phát hiện chồng ngoại tình, tôi không khóc cũng không làm ầm ĩ. Anh ta tặng tôi ngay một chiếc siêu xe trị giá hàng chục tỷ. Cô thư ký nhỏ cố tình chơi xỏ, treo thêm một cái móc khóa rẻ tiền hình búp bê lấp lánh lên chìa khóa xe. Cô bé này còn non lắm. Tôi chẳng giận, chỉ cười cười: “Anh à, móc cái đồ một nghìn cũng tiếc tiền này lên chìa khóa xe em á? Người ta nhìn vào lại tưởng nhà mình phá sản tới nơi rồi, anh nghĩ gì vậy?” Ngay giây sau, điện thoại tôi báo có một khoản chuyển khoản tám chữ số. Tôi chu đáo đóng cửa lại cho họ, rồi quay người đi mua sắm với nhỏ bạn thân. Làm ầm lên làm gì? Tiền là tôi xài, người là cô ta hầu. Mà chỉ cần tôi nói nặng cô ta một câu, lại thành tôi không biết điều!

Chân Tướng Giá Một Tỷ Sáu Tám Bạn cùng phòng của tôi rất thích gán nhãn người khác. Ngay ngày nhập học, cô ấy thấy tôi mặc toàn đồ hiệu, liền trợn mắt bảo: “Đồ dùng hàng fake.”Thậm chí để chứng minh mình đúng, cô ta túm lấy túi xách của tôi, cầm kéo cắt thẳng xuống.Cô ta cười:“Da thật thì phải mềm và nhẹ, cái này cứng như thép, chắc chắn là đồ giả. Dù có cắt hỏng trăm cái, tôi cũng đền nổi.”Vừa dứt lời, bảo mẫu của tôi đẩy cửa bước vào.“Bạn học, cô nói đúng, đây không phải là da bò.”“Vì đây là da cá sấu.”Bà ấy giơ màn hình Alipay màu đen ra trước mặt cô ta.“Tôi là bảo mẫu của Nhược Lam, nếu cô muốn bồi thường thì chuyển cho tôi. Tổng cộng là 1,68 triệu tệ.”

Chủ tịch công ty để mắt đến tôi, nhất quyết bắt tôi gả cho cậu con trai vô dụng của ông ta.Số tiền ông ấy đưa quá lớn, tôi không thể từ chối nên đành đồng ý.Ngày cưới, Triệu Hồng Nghiệp chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy khinh bỉ:“Đồ mê tiền! Tuy là tôi bị ép cưới cô, nhưng đừng hòng mong tôi đối xử tử tế! Tôi nhất định sẽ tìm cách đá cô đi đi đi đi——”Tôi vốn biết cậu ta chẳng ưa gì mình, nhưng tôi chẳng bận tâm.Dù sao, người làm ăn với tôi đâu phải tên thiếu gia ăn chơi này.Thế nhưng mới cưới chưa đầy mười ngày, Triệu Hồng Nghiệp đã đổi giọng.Nhìn gương mặt mộc và bộ dạng quê mùa của tôi, cậu ta thề thốt:“Đồ ngốc, cô đúng là chẳng biết cách ăn mặc! Mỗi lần ra ngoài với tôi lại như một cô giúp việc. Tôi nhất định sẽ biến cô thành một mỹ nhân thời thượng thượng thượng——”

Tôi chạy xe điện mà không đội mũ bảo hiểm, liền bị một anh cảnh sát giao thông trẻ trung, cao ráo và cực kỳ điển trai chặn lại.Từ đó, chúng tôi bắt đầu mối quan hệ “oan gia ngõ hẹp” – yêu ghét đan xen, đấu trí đấu dũng chẳng ai nhường ai.Tôi nghĩ thầm, người đàn ông đẹp trai thế này, không có được thì thôi, chúc anh ta… cong vậy.Ai ngờ chỉ mấy hôm sau, tôi đi xem mắt liền hai lần, cả hai lần đều đụng phải anh ta.