Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

BỎ TRỐN CÙNG CHỊ DÂU

Sau khi thiên kim thật là tôi quay về, thiên kim giả cô ta không chịu nổi nữa.Cô ta châm chọc tôi chiếm lấy vị trí của mình, ép tôi phải trả lại.Tôi làm theo ý cô ta, đề nghị ly hôn với Phó Trì Yến.Cái vai thế thân này ai thích thì nhận, chứ tôi thì chịu hết nổi rồi.Phó Trì Yến không đồng ý ly hôn? Làm sao đây?Chạy thôi!Dù sao tôi cũng nhiều tiền, tiêu cả đời cũng chẳng hết.Đã hẹn với người khác để cao chạy xa bay, còn chưa kịp chơi đủ thì đã bị bắt lại rồi.Phó Trì Yến cầm cà vạt trong tay, trói tôi lại.Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta là cơn giận cuồn cuộn, giọng trầm thấp: “Tô Vãn Hạ, gan em càng lúc càng lớn, tự chạy đã đành, còn dám dắt theo cả chị dâu.”

CHƠI GAME THÂU ĐÊM VỚI ĐẠI CA HỌC ĐƯỜNG

Tôi đã chơi game suốt một đêm với đại ca học đường, tôi lên được rất nhiều sao, còn cậu ấy thì “lên” luôn cả lòng.Khi bị đàn em của cậu ta đăng lên tường tỏ tình, tôi hoàn toàn ngơ ngác.Đàn em cậu ta còn bảo: “Cho bạn một cơ hội theo đuổi đại ca bọn tôi.”Thực ra… cái cơ hội này tôi không cần lắm đâu…Nhưng rõ ràng, đại ca thì không định buông tha tôi.

TÔI LÀ C HÓ , MIỄN LÀ EM QUAY LẠI

Lúc chia tay với Đình Vân Thâm, tôi và anh ta cãi nhau đến mức rất khó coi.Anh ta đập hết tất cả những thứ có thể đập, mắt đỏ bừng, gào vào mặt tôi:“Tô Uyển, nếu lần nữa phải cúi đầu trước em, tôi không bằng con chó!”Vài năm sau, nhà tôi phá sản.Anh ta chuyển cho tôi năm trăm vạn.Bạn thân của anh ta hỏi:“Cậu không phải thề là không bao giờ quan tâm đến cô ta nữa sao?”Đình Vân Thâm thở dài:“Cậu không hiểu đâu. Tô Uyển xưa nay luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay… cô ấy đã cúi đầu rồi.”Bạn thân anh ta ngơ ngác:“Cô ấy cúi đầu lúc nào? Hai người còn chưa gặp mặt à.”Đình Vân Thâm nói rất nghiêm túc:“Cô ấy nhận tiền của tôi. Cô ấy muốn quay lại với tôi.”Bạn thân anh ta tức đến bật cười:“Cậu chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng người ta, người ta từ chối kiểu gì?”“Trả lời tôi đi!”

SAU MỘT ĐÊM SAY TÔI TỈNH DẬY TRÊN GIƯỜNG CỦA ANH TRAI BẠN THÂN

Sau một đêm say khướt, tôi tỉnh dậy trên giường của anh trai bạn thân.Người đàn ông tôi đã thầm yêu suốt hai mươi năm, luôn lạnh lùng và hờ hững.Nhìn dấu vết ân ái khắp cơ thể anh, tôi vội vàng mặc quần áo rồi bỏ chạy.Tôi trốn sang nhà vị hôn phu thanh mai trúc mã.Không ngờ, cả thành phố náo loạn vì Lục Sĩ Nhiên đi tìm tôi.Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh và tự kiềm chế ấy, lại ép tôi vào góc tường, mắt đỏ hoe hỏi:“Tại sao em không chọn anh?”

Em Không Phải Là Người Thứ Tha

Em Không Phải Là Người Thứ Tha Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. “Chủ tịch Chung, là bé gái, hơn nữa rất khỏe mạnh.” Tâm tôi hơi ổn định lại. Nhưng ngay sau đó, một câu của Chung Tự Châu khiến tôi hoàn toàn sụp đổ. “Cho nó an lạc đi, tôi không cần đứa trẻ này.” Giọng bác sĩ mang chút bất đắc dĩ: “Cô Giang mới là vợ chính thức của ngài, còn cô Lâm đang nổi tiếng, cô ấy sẽ không vì ngài mà rút khỏi giới giải trí. Ngài không thể tự tay kết thúc sinh mạng cốt nhục ruột thịt chỉ vì một tia hy vọng mong manh.” “Anh biết gì chứ? Chi Noãn kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm mẹ kế. Đứa trẻ còn sống, tôi sẽ không còn cơ hội.” “Vậy ngài định ly hôn sao?” “Đừng hỏi nữa, mau an lạc đi.” Tôi giãy giụa tuyệt vọng, nhưng không sao mở mắt ra được. Chốc lát sau, tiếng khóc của em bé đột ngột ngưng lại. Trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Lần này, tôi không còn lý do gì để tha thứ cho anh ta nữa.

Truy Thê Hỏa Táng Tràng Phi Điển Hình

Truy Thê Hỏa Táng Tràng Phi Điển Hình Tôi đã đóng vai một người vợ hoàn hảo suốt bảy năm, nhưng giờ không thể tiếp tục nữa. Tôi từng nghĩ rằng mình có thể cảm hóa chồng, khiến anh ấy yêu tôi. Nhưng thực tế chứng minh – không có cửa. Thế nên, tôi quyết định ly hôn. Ngay trong ngày kỷ niệm năm năm kết hôn. Sau khi ly thân, tôi hoàn toàn thả lỏng bản thân, tận hưởng cuộc sống tự do. Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu, tôi đã bị chồng bắt về. Tôi không ngờ… người buông thả hơn lại chính là anh ta. Tôi co rúm người trong góc, run cầm cập. Anh kéo lỏng cà vạt, cúi người, khẽ cười: “Ơ? Hóa ra em cũng biết sợ à?”  

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.

CHINH PHỤC CHÚ NHỎ CỦA BẠN THÂN

Ngày đầu tiên về nước, cô bạn thân mở tiệc đón gió cho tôi.Tôi không biết tiết chế, ăn suốt sáu tiếng đồng hồ liền, no đến mức đau dạ dày.Đang truyền nước trong bệnh viện, buồn chán quá nên tôi chụp một tấm ảnh bụng phình ra gửi cho cô ấy:“Chị làm cái bụng em to ra rồi, đau chết mất!”Một giây sau, tin nhắn tới ngay.“Phó Thi Thi, em đang ở bệnh viện nào?”“Phẫu thuật hại người đấy, đừng có làm chuyện ngốc nghếch!”Tôi nhìn kỹ lại, chết thật! Sao lại gửi nhầm cho chú nhỏ của bạn thân?

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Đột Nhiên Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Sau khi phát hiện mình là nữ phụ độc ác, con người thật của tôi đã bị lộ. Tham gia chương trình dành cho phụ huynh và con, em bé ngoan nhà tôi luôn đánh nhau với đứa trẻ nhà ảnh đế. Cư dân mạng ồn ào mắng con tôi không có giáo dục, mắng tôi không xứng làm mẹ, tham gia chương trình giải trí vì muốn quyến rũ ảnh đế. Tôi trực tiếp tét lên mông con ảnh đế: ”Đánh người còn già mồm đúng không? Có tin bà đây trực tiếp cạo đầu con không? Tên nhóc ngốc nghếch này, úp mặt vào tường hối lỗi cho bà!” Cư dân mạng: ”?? Chúng tôi nghe mắng thấy hơi sướng tai là thế nào nhỉ?” Nửa đêm, ảnh đế gõ cửa phòng tôi: ”Con trai lớn của em không chịu ngủ, làm sao bây giờ? Người làm mẹ như em mà chỉ quan tâm đến một đứa con trai thôi à?” Tôi bị đánh thức, tức giận trả lời lại: ”Anh không biết dỗ nó ngủ sao? Người làm bố như anh còn hỏi em cách dỗ con ngủ, chẳng lẽ em là bố anh à?” Cư dân mạng trực tiếp tê liệt. Sau khi chương trình lên sóng, nữ chính vốn rất được hoan nghênh lại không có chút độ hot nào. Ngược lại một đống ông chủ lớn nhà hào môn ôm con trai đến cầu xin tôi: ”Cô Lâm, xin cô mắng đứa nhỏ nhà tôi một chút đi, đánh một trận cũng được…” Ảnh đế đen mặt: ”Vợ tôi sẽ chỉ quản tôi và con trai tôi, ai giật dây cô ấy ly hôn tái giá thì đừng trách tôi gửi đơn kiện cảnh cáo.”

Trọng Sinh Năm 1985: Không Còn Là Cái Bóng Của Ai

Trọng Sinh Năm 1985: Không Còn Là Cái Bóng Của Ai Sau khi đột tử giữa đêm khi đang trông cháu, tôi phát hiện mình đã trọng sinh. Trước mắt, Lâm Tiêu An đang lớn tiếng chỉ trích tôi ghen tuông mù quáng, còn tôi thì khóc lóc đòi ly hôn. Chỉ vì mức lương eo hẹp mỗi tháng của anh ta, vậy mà còn phải chia một nửa để chu cấp cho mối tình thanh mai trúc mã của anh ta Liễu Diệu Diệu. Liễu Diệu Diệu sống trong căn nhà ba gian, quần áo và trang sức thay đổi liên tục, lúc nào cũng kiêu kỳ như thiên nga trắng. Còn tôi, bàn tay chai sạn vì may vá thuê quanh năm, làn da vàng vọt vì gánh hàng rong kiếm sống ai không biết lại tưởng tôi là dân chạy nạn đói. Tôi không thể chịu đựng cuộc sống vừa cực khổ vừa nghèo túng này nữa. Lâm Tiêu An nổi giận đùng đùng đập cửa bỏ đi. Tôi quay đầu thu dọn hành lý, quyết định lên phương Bắc.

Thanh Mai Mục Nát

Thanh Mai Mục Nát Của hồi môn mà nhà chuẩn bị cho tôi đã lọt vào mắt chị dâu. Chị ta nói thẳng trước mặt cả nhà: “Nếu không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ không sinh con trai cho nhà anh đâu!” Bố mẹ tôi cười lạnh: “Cô muốn sinh thì sinh, không sinh thì thôi.” Anh tôi nói: “Nếu cô không muốn, ly hôn cũng được.” Lúc này, đến lượt chị dâu chết lặng.

Từng Là Người Anh Yêu Nhất

Từng Là Người Anh Yêu Nhất Chồng tôi đã tự ý đưa mẹ con nữ đồng nghiệp vào sổ hộ khẩu nhà tôi mà tôi mới là chủ hộ. Hôm đó, tôi đến làm hộ khẩu cho con trai mới đầy tháng. Nữ đồng nghiệp kia mang sổ hộ khẩu và giấy tờ nhà đi đăng ký nhập học cho con gái, chiếm luôn suất học của con tôi. Một đồng nghiệp trong trường phát hiện, chụp ảnh lại báo cho tôi. Tôi lập tức gửi cho Lăng Hạc Kim: “Chúc mừng nhé, bác sĩ Lăng! Bao giờ anh tái hôn vậy? Đón tình mới với con gái riêng về nhà mà không buồn nói với tôi một tiếng?” Lăng Hạc Kim vội vàng gửi lại một đoạn ghi âm: “Vợ ơi, suất học đó sau này con mình cũng chẳng dùng đến, bỏ không cũng lãng phí, cho Kỳ Kỳ học coi như tích đức. Anh còn một ca mổ nữa, để lát nói sau nhé.” Tôi nhắn: “Cho anh mười phút, bảo cô ta trả sổ hộ khẩu lại đây!” Tin nhắn hiển thị đã đọc, nhưng không trả lời. Năm phút sau, tôi báo cảnh sát vì mất trộm tại nhà và khai báo làm lại sổ hộ khẩu. Đã muốn làm bố rẻ tiền cho người khác, thì con tôi không cần mang họ Lăng cũng được.

Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế

Chúng Ta Đã Yêu Nhau Như Thế Khi học bá trường học tỏ tình với tôi, tôi vừa định từ chối, thì đột nhiên thấy một dòng bình luận hiện lên giữa không trung: “Đồng ý đi, sau này cậu ấy sẽ vì cô mà ch .t trong biển lửa.” “Nam phụ thật đáng thương, cả đời yêu mà không được hồi đáp.” Câu nói đó như đánh bật ký ức của tôi, khiến tôi nhớ lại mọi chuyện của kiếp trước. Cố gắng kiềm nén cơn sóng dữ trong lòng, tôi ngước mắt nhìn anh. Tên học bá thường ngày hống hách ngang ngược, lúc này lại căng thẳng như một đứa trẻ. Thấy tôi không trả lời, gương mặt anh thoáng qua chút thất vọng: “Biết rồi, Hứa Chân. Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.” Tôi giả vờ như không nghe thấy, mỉm cười thật ngọt rồi lao vào lòng anh: “Quý Vân Châu, em đồng ý làm bạn gái anh.” Bây giờ là vậy, sau này nhất định cũng sẽ như vậy.

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn

Học Sinh Tôi Tài Trợ Không Muốn Để Tôi Lên Bàn Ăn Học sinh nghèo tôi tài trợ thi đỗ đại học. Tôi tổ chức tiệc mừng lên đại học cho cậu ta, nhưng cậu ta lại không cho tôi ngồi cùng bàn: “Nếu để người ta biết người tài trợ cho em chỉ là một người bình thường, sau này em còn biết ngẩng đầu lên thế nào?” “Chị đừng đến nữa, để bạn trai thiếu gia nhà giàu của chị tới là được.” Tôi tức đến mức tay run lên. Tôi đã chia tay với thiếu gia đó từ lâu rồi, mà nguyên nhân chia tay lại chính là vì anh ta khinh thường cậu học sinh này. Vậy mà cậu ta lại chẳng thèm bận tâm: “Thiếu gia chỉ là không quan tâm đến chị thôi. Người tài giỏi như em đây, chắc chắn anh ta sẽ coi trọng.” Tôi lập tức hủy bỏ bữa tiệc mừng lên đại học của cậu ta, cắt đứt tiền tài trợ và mọi liên hệ với cậu ta. Được, được lắm. Vậy thì để cho cái người thiếu gia khinh thường cậu, đến coi trọng cậu đi.

Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi

Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi Mồng Một Tết, một nhóm đại ca áo đen bao vây cả nhà tôi, người thân ai nấy đều tưởng tôi vay n/ặ/ng l/ã i. Vậy mà anh đẹp trai nhất bước lên trước, lạnh lùng nói: “Mặc quần vào rồi là phủi tay? Em nghĩ anh là hạng người nào?! Hôm nay nếu em không cho anh một lời giải thích, thì mọi người khỏi ăn Tết luôn đi!” Bà nội tôi, tám mươi tuổi, bật dậy như một cơn gió, hùng hồn lao ra: “Cháu rể à, định khi nào làm đám cưới thế?”

Em Là Cô Gái Đáng Yêu Nhất Trần Gian

Em Là Cô Gái Đáng Yêu Nhất Trần Gian Tổng tài lạnh lùng mang một con vẹt tới công ty. Tôi nhanh nhảu nịnh nọt: “Ông chủ, chim của anh nhỏ nhỏ mà đáng yêu ghê! Em sờ một cái được không ạ?” Anh ấy im lặng mất mấy giây, rồi khẽ gật đầu. Tôi vừa định đưa tay ra thì… thực tập sinh mới liền nhanh tay hơn, sờ lấy sờ để vào con vẹt. Ngay lúc ấy, trước mắt tôi hiện ra một loạt bình luận lơ lửng như màn hình trực tiếp: 【Phó bản mới mở rồi nha! Đoán xem lần này nữ chính tốn bao lâu để tóm được nam chính?】 【Hy vọng là tối nay! Tôi sắp không chịu nổi, cho tôi ăn thịt lẹ đi!】 【Sếp tổng lạnh lùng và thực tập sinh mặt trời nhỏ, couple này đáng yêu ghê! Còn nữ phụ á, tránh ra cho người ta yêu nhau đi!】 … Tôi khựng lại vài giây, ngượng ngùng rút tay về. Ai ngờ con vẹt lại vỗ cánh bay thẳng đến đậu lên vai tôi, rúc đầu vào cổ tôi dụi dụi, còn líu lo gọi: “Ma ma~!”

Tôi Đã Quay Lưng Không Hề Do Dự

Tôi Đã Quay Lưng Không Hề Do Dự Tôi bị hệ thống “Đa tử đa phúc” ràng buộc, xuyên vào thế giới thú nhân. Sau khi được một thú nhân tộc thỏ cứu giúp, tôi và anh ấy nảy sinh tình cảm, rồi sinh ra ba bé thỏ dễ thương. Nhưng khả năng sinh sản đặc biệt của tôi bị các thú nhân khác phát hiện. Họ nhân lúc Bạch Dực đi săn, b*t  c óc  tôi, é p tôi sinh con. Vì để cứu tôi, Bạch Dực – vốn thuộc tộc thỏ yếu ớt – liều mạng trên đấu trường, nhưng vẫn bị đánh đến đ ầ u  r ơ i  máo chảy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi bị đưa đi. Sau khi tôi trốn thoát trở về, anh ấy không hề chê bai mà còn cố gắng bù đắp cho tôi mọi thứ. Nhưng chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, tôi đã bị bắt đi đến 8 lần, sinh liền 10 đứa con. Tôi cầu xin hệ thống cho tôi trở về thế giới ban đầu, nhưng nó lạnh lùng đáp: “Không thể quay lại.” ………….

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi

Người Hối Hận Tuyệt Đối Không Phải Là Tôi Vào ngày thi đại học, thẻ dự thi của thanh mai trúc mã của bạn trai tôi bị bỏ quên ở nhà. Anh ấy nhất quyết phải tự mình quay về lấy, tôi đã khuyên anh đừng đi. Kết quả là cô ấy bị bỏ lỡ môn tổ hợp xã hội, trong cơn tuyệt vọng đã nhảy lầu tự tử. Sau này, tôi và bạn trai cùng đậu vào Thanh Hoa, lương năm lên đến hàng triệu, cuộc sống hôn nhân viên mãn. Nhưng đến ngày giỗ của thanh mai trúc mã ấy, anh ta đã đâm tôi nhiều nhát, giết chết tôi. “Là cô hại chết cô ấy. Nếu tôi giúp Hạ Hạ lấy thẻ dự thi, cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức nhảy lầu.” Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trùng sinh về ngày thi đại học. Giọng nói lo lắng của bạn trai vang bên tai: “Kiến Tinh, anh phải về lấy thẻ dự thi giúp Hạ Hạ.” Lần này, tôi mỉm cười nói: “Đi nhanh đi, nhớ cẩn thận trên đường.”

Người Ra Đi Không Quay Lại

Người Ra Đi Không Quay Lại Tôi quyết định ly hôn với Kỷ Tùng vào đúng ngày sinh nhật mình.Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa hỏi anh ta:“Anh có yêu em không?”Kỷ Tùng nhếch môi cười lạnh:“Hơn 30 tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?”Tôi cúi đầu, không đáp, liếc nhìn màn hình điện thoại.Trong ảnh chụp màn hình, Kỷ Tùng đang ôm hôn một người phụ nữ.Khung hội thoại phía dưới là lời tỏ tình sâu đậm anh ta gửi cho cô ta:“Cả đời này, Kỷ Tùng tôi chỉ từng yêu một mình em, Chu Tình.”Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta bình tĩnh:“Cho em một món quà sinh nhật đi.”Kỷ Tùng gật đầu cái rụp:“Em muốn gì, cứ nói.”Tôi tháo nhẫn cưới trên tay, đặt lên bàn.“Cho em một khởi đầu mới. Kỷ Tùng, chúng ta ly hôn đi.”