Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Hồi Ức Của Người Vợ

Hồi Ức Của Người Vợ Sau khi ly hôn với vợ, tôi lập tức cắt đứt mọi liên hệ với cô ấy. Tôi cưới một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, sắm chiếc xe off-road mà mình ao ước bấy lâu. Những ngày tháng tồi tệ cuối cùng cũng trôi vào dĩ vãng. Tôi cảm thấy mình như được sống lại.

Điểm Chung

Điểm Chung Anh trai tôi mất tích đã được mười năm, mười năm sau, tại biên giới phía bắc, tôi gặp lại anh. Chỉ là lúc này đây, tôi là hàng hoá, mà anh lại là ông chủ muốn mua tôi. Quan trọng nhất là anh giống như không quen biết tôi.

Đôi Đường Đôi Ngả

Đôi Đường Đôi Ngả Mọi người đều ghen tị với Lục Vọng Châu vì có một vị hôn thê như tôi – dịu dàng, đảm đang, học vấn lại cao. Mỗi khi nghe vậy, anh ta chỉ cười khẩy một cách khinh miệt: “Mua về thôi.” Tôi không nói gì, chỉ gật đầu ngoan ngoãn rồi tiếp tục bóc vỏ tôm cho anh ta. Sau đó, tin đồn về anh ta và một nữ diễn viên nổi tiếng lan truyền khắp mạng xã hội. Tôi bình tĩnh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, nhưng anh ta lại đột nhiên nắm chặt tay tôi. “Ở lại đi.” Anh ta nghiến răng nói, lần đầu tiên trong đời cúi đầu, “Em muốn bao nhiêu cũng được.” Tôi cười: “Một trăm triệu.” Anh ta lập tức gật đầu, lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho tôi. Nhưng tôi chỉ cầm lấy vali, mỉm cười nói nốt câu còn lại: “Cũng không mua được tôi nữa đâu.”

Đầu Tôi Đâu

Đầu Tôi Đâu? Đầu tôi rơi mất trên đường đi dự đám cưới. Nhưng không sao cả. Khâu vá lại một chút, tôi vẫn có thể tiếp tục lên đường. Tôi thật sự trân trọng tình bạn này biết bao, đáng tiếc chỉ có mình tôi trân trọng nó.

Bông Hồng Của Riêng Tôi

Bông Hồng Của Riêng Tôi Sau khi Trần Thời đính hôn, tôi lấy lý do đi du lịch để nộp đơn xin nghỉ việc. Anh nhướn mày, mỉm cười nhẹ: “Chơi chán rồi thì quay lại.” Tôi tham lam ngắm nhìn đôi mày mắt của anh, khẽ đáp: “Ừm.” Anh không biết, tôi sẽ không thể quay lại nữa. Cuộc đời tôi, ngay từ khoảnh khắc anh đính hôn, đã bị hệ thống nhấn nút đếm ngược.

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!

Chướng Ngại Thân Mật

Chướng Ngại Thân Mật  Ở bên nhau ba năm, Phó Cẩn Qua chạm vào tôi một cái cũng cảm thấy chán ghét, lại lăn giường với bạch nguyệt quang. Tôi đã trở thành trò cười của toàn bộ Kinh Khuyên. Tất cả mọi người đều chờ tôi tìm hắn cầu xin làm hòa. Nhưng lần này, tôi lại không xuất hiện nữa. Đêm khuya, Phó Cẩn Qua hiếm khi chủ động gọi điện thoại tới cho tôi, lại nghe được giọng nói của đàn ông. Hắn tức giận không kiềm chế được: “Mày dám chạm vào cô ấy thử xem, tao giết chết mày.” Trên ngực Thẩm Quý Huyền đầy mồ hôi, giọng điệu mập mờ: “Cô ấy thật sự… rất mềm.” “Tôi cũng muốn cảm ơn anh, theo anh sống cô độc như quả phụ ba năm, nụ hôn đầu của cô ấy vẫn là của tôi.”

ĐẠI TIỂU THƯ CHUYÊN GIA TRỊ HEO NÁI

Lúc mẹ ruột tìm đến cửa, tôi đang cầm xẻng hì hục xúc cám cho lũ heo ăn. Hết cách, con heo nái Đa Hoa sắp đẻ, phải bồi dưỡng cho nó đủ chất.“Này này này, đừng tranh! Tao nói đừng tranh mà!”“Nhị Hoa, Tam Hoa, tụi mày tranh cái gì? Không biết nhường cho heo bầu hả?”“Đúng là lũ óc heo, mấy người cũng chửa đẻ rồi còn gì!”Ngay lúc đó, cổng chính bị người ta rầm một tiếng đẩy tung ra.Một đám người ăn mặc sang trọng xông vào.Tôi ngơ ngác đứng dậy, tay trái xách xô, tay phải cầm xẻng, cứ thế mà mắt to trừng mắt nhỏ với họ.“Ờ… mấy người muốn mua heo hay mua gà ạ?”Tôi thuận miệng hỏi, giống hệt kiểu rao bán thường ngày của mẹ.Ai dè vừa nói xong, đối diện có một người phụ nữ mặc đồ nhã nhặn bỗng nước mắt tuôn như mưa.Làm tôi sững cả người.Ơ… có cần xúc động vậy không?Thật ra tôi gặp đủ hạng khách rồi, mấy người đầu óc lạ đời cũng không thiếu.Như lần trước có cậu trai trẻ tới chọn heo, chọn cả buổi sáng không chọn nổi con nào. Tôi sốt ruột quát một câu “Muốn cưỡi heo hả?”, cậu ta như được khai sáng, mặt hớn hở, quyết chọn liền hai con mập nhất. Còn hí hửng nói muốn mở kênh tự quay “Kỵ Sĩ Cưỡi Heo Quê”, chắc chắn sẽ hot, còn rủ tôi hùn vốn.Hay là bà này cũng muốn chơi kiểu khác người?“Tôi còn có mấy con thỏ vừa đẻ xong…”Tôi nghĩ nhà ngoài gà, heo thì chỉ còn thỏ, chưa nói hết câu thì bà ấy đã lao lên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.“Con gái ơi! Con gái của mẹ! Con khổ quá rồi!”Tôi ngớ ra nửa nhịp, mới hiểu ra — hoá ra “hàng” bà ấy nhắm đến là tôi.

Ký Ức Không Còn Tên Anh

Ký Ức Không Còn Tên Anh Tôi đang kiểm tra lần cuối cho lễ cưới ngày mai thì điện thoại bỗng hiện thông báo mới. Thẩm Nhã Kỳ vừa cập nhật trạng thái: “Cảm ơn ông xã vì món quà bất ngờ, yêu anh.” Kèm theo là bức ảnh bó hoa blue rose trị giá ba vạn tệ. Tôi sững người vài giây, lập tức chụp màn hình lại. Bó hoa này hôm qua Diệp Cảnh Thâm nói là tặng cho khách hàng quan trọng. Khách hàng quan trọng? Tôi mở trang cá nhân của Thẩm Nhã Kỳ, dòng trạng thái mới nhất được định vị tại biệt thự Bán Sơn. Đó là nhà tân hôn của tôi và Diệp Cảnh Thâm. Ngón tay hơi run, tôi nhấn vào mục bình luận. “Chị dâu thật hạnh phúc.” “Anh Thâm chiều chị ghê.” “Bao giờ mời tụi em uống rượu mừng đây?” Anh Thâm?

Em Đã Là Vợ Người Ta

Em Đã Là Vợ Người Ta Vào đúng ngày sinh nhật tôi, bạn trai lại đứng trước toàn bộ nhân viên công ty, tuyên bố ngày cưới của anh ta với một người khác. Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm lên, chỉ lặng lẽ đi tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ. Ai ngờ lại tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của anh với bạn mình: “Cậu làm vậy không sợ khiến Tần Nam Nam tức giận à?” “Không còn cách nào khác. Nếu tôi không cưới Doanh Doanh, cô ấy sẽ bị gia đình gả cho một người lạ. Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ấy chịu khổ.” “Hơn nữa, Nam Nam đã bên tôi tám năm, ai mà chẳng biết cô ấy là người của tôi. Ngoài việc chờ đợi tôi, cô ấy còn có thể làm gì khác?” Về sau, gia đình sắp xếp cho tôi một mối hôn nhân khác hợp hơn. Không ngờ, ngày tôi kết hôn lại đúng vào hôm anh ta cưới vợ. Là chú rể, anh ta bồn chồn lo lắng, luôn cảm thấy có điềm xấu, còn dặn dò người khác phải trông chừng buổi lễ thật kỹ, đừng để tôi đến quấy rối. Lúc này, một người bạn phù rể ngập ngừng nói: “Cậu không biết à? Hôm nay Tần Nam Nam cũng kết hôn đấy…”

Người Giữ Lửa Núi Rừng

Người Giữ Lửa Núi Rừng Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi. Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn. Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ. Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè. Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn. Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta: “Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.” Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ. Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.

MẸ CHỒNG TÔI LÀ FAN CỨNG CỦA TRÀ XANH

Mối tình đầu của chồng tôi lấy cái chết ra uy hiếp.Ép anh ly hôn với tôi, quay lại với cô ta.Chồng tôi lập tức đặt mua một con dao gửi thẳng đến địa chỉ công ty cô ta.“Dao anh mua sẵn rồi đấy, ai không chết thì người đó là chó.”

Mộ Nam

Mộ Nam Khi Lục Đông Thần một lần nữa bỏ rơi tôi để quay lại với Kiều Nhiễm. Tôi cuối cùng cũng cảm thấy hoàn toàn chán nản. Lúc rời đi, anh ta nói: “Mộc Mộc, em hãy đi tìm bạn trai đi, tôi sẽ không quay lại với em nữa.” Tôi mỉm cười gật đầu: “Được.” Anh ta nghĩ rằng chỉ cần anh ta quay đầu lại, tôi sẽ mãi mãi đứng tại chỗ đợi anh ta. Nhưng sau đó, khi anh ta và Kiều Nhiễm lại một lần nữa cãi nhau và tìm đến tôi. Lại đúng lúc bắt gặp tôi và bạn trai đang hôn nhau say đắm dưới lầu. Đêm khuya tĩnh mịch, Lục Đông Thần nhìn thấy cô gái ngày xưa chỉ dịu dàng với mình, giờ đây lại đang nhẹ nhàng dỗ dành một người đàn ông khác: “Từ Ký Nam, anh đừng ghen tuông nữa được không, em đã không còn thích anh ta từ lâu rồi…”

Lỡ Kéo Sếp Xuống Âm Phủ

Tôi chết rồi.Tiện tay kéo theo cả sếp tôi xuống âm phủ.Trên đường đến Địa phủ, ảnh mắng tôi suốt dọc đường.Mãi đến giây cuối cùng trước khi đầu thai, ảnh mới mắng mệt, chịu hòa giải với tôi.Tôi chào tạm biệt sếp.Sếp nói: “Nghe cho kỹ, cảm ơn mày, kiếp sau đừng để tao gặp lại nữa.”Ai ngờ, vừa đầu thai xong một giây, chúng tôi lại gặp nhau rồi.Tôi không cố ý chết, cũng chẳng định kéo ai theo cùng.Chỉ là trong buổi team building của công ty, lúc leo núi tôi bị trượt chân, tiện tay níu người đứng bên cạnh.Mà người đó… lại đúng là sếp tôi.Thế là hai đứa cùng nhau rơi xuống vực, chết rất thảm.Vì tôi bị cành cây vướng giữa chừng nên sếp rơi xuống đất trước.Tôi rớt lên người ảnh, lại còn đè gãy thêm mấy cái xương sườn.Dù vậy thì lúc đó cũng không quan trọng nữa rồi.Ngay khoảnh khắc trước khi tắt thở, sếp trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy uất hận, khó nhọc phun ra một chữ: “Mày…”Tôi đoán chắc ảnh định nói: “Mày con mẹ mày!”Vì đó là câu cửa miệng của ảnh.

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách Trong bữa cơm tất niên, mẹ tôi phát lì xì cho hai đứa cháu trai, mỗi đứa một ngàn tệ (khoảng 3tr5). Đến lượt con gái tôi, bà lại chỉ đưa một tấm ảnh của nam ca sĩ Ngũ Bách. Cả nhà cười nghiêng ngả, khen mẹ tôi “thời thượng” và “hài hước biết đùa”. Chỉ có con gái tôi đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt. Tôi lên tiếng trách mẹ thiên vị. Mẹ tôi gục xuống bàn khóc lóc, nói chỉ đùa chút thôi. Anh cả nói tôi nhỏ nhen, không biết đùa. Em gái đe dọa bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ. Ba tôi lấy roi ra dọa sẽ dùng gia pháp. Tôi giận dữ hất tung bàn thức ăn, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Về sau, ba mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện, tìm tôi trả tiền thuốc men. Tôi thẳng tay ném cho họ một ngàn tấm ảnh Ngũ Bách. “Cứ dùng thoải mái, thiếu thì tôi còn nhiều.”

Thác Ái

Thác Ái Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi đã đặt vé tàu cao tốc về quê. Điện thoại, chứng minh thư, thẻ ngân hàng chỉ còn ít tiền, đó là tất cả những gì tôi có trong những năm qua. Quản gia gọi điện cho tôi, nói rằng tôi còn một số đồ đạc chưa chuyển đi. “Vứt hết đi, tôi không cần nữa.” Ông ấy lại nói, tiểu thiếu gia đang khóc đòi mẹ. “Thằng bé sẽ sớm có mẹ mới thôi, chính là người mà nó vẫn luôn mong nhớ.” Đứa con trai tôi sinh ra, thật sự rất giống cha của nó. Ngay cả người phụ nữ mà bọn họ yêu cũng là cùng một người. Trước đây tôi từng buồn, tại sao người đó không thể là tôi. Bây giờ tôi nghĩ, không yêu thì thôi, cũng chẳng sao. Trước khi tàu cao tốc khởi hành, tôi nói với đầu dây bên kia một câu cuối cùng. “Anh nói anh ta hãy yên tâm, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ta nữa.” *THÁC ÁI ; quá yêu (lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)

Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam

Xuyên Không Yêu Phải Tra Nam Năm thứ bảy xuyên sách cùng khuê mật. Nàng mang đến cho ta một tin tức tốt: chỉ cần thân thể này chết đi, chúng ta có thể trở về thế giới ban đầu. Nàng nói xong lời này, liền từ trên lầu cao nhảy xuống. Máu tươi bắn tung tóe thấm ướt tay áo phu quân nàng. Người nam nhân một giây trước còn đang chỉ trích nàng diễn trò, trong nháy mắt đã trừng muốnrách cả mí mắt, ruột gan đứt từng khúc. Còn ta thì bước qua hắn, nhìn về phía người nam tử đang ôm bạch nguyệt quang của bọn họ, dịu dàng dỗ dành. Người kia chính là phu quân của ta, là quân vương của thiên hạ này. Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà rồi.

Sau Khi Hắc Hóa, Tôi Cùng Em Trai Giả Tương Ái Tương Sát

Sau Khi Hắc Hóa, Tôi Cùng Em Trai Giả Tương Ái Tương Sát Đứa em trai bị bắt cóc đã được tìm thấy, nhưng tôi biết nó là giả. Nửa đêm, hắn lại một lần nữa hung hãn hôn tôi, tôi khóc lóc cầu xin: “Tôi đã có hôn phu rồi.” Hắn gục đầu trên đầu gối tôi: “Chị à, đừng giả vờ nữa.” Tôi nhếch môi cười, rắn rết quả thật không thể giả vờ làm thỏ trắng. Lần sau, tôi muốn hắn phải khóc lóc quỳ dưới chân tôi, van xin như một con chó.

Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà

Em Gái Thất Lạc Của Tôi Là Phú Bà Em gái ruột của tôi đến nhận gia đình lại không được chào đón. Bố và anh trai tôi đều bảo vệ cô em gái giả kia. Kết quả em gái ruột tôi vừa quay đầu đã thành phú bà nghìn tỷ, bố và anh tôi khóc lóc cầu xin tha thứ.

Thế Giới Rộng Lớn Hơn Cả Thảo Nguyên

Thế Giới Rộng Lớn Hơn Cả Thảo Nguyên Hoắc Tầm là bạn trai mà tôi lừa được. Anh không nghe được người khác nói gì. Tôi thích nhất là tháo máy trợ thính của anh xuống, nói những lời lẳng lơ bên tai anh. Cho đến khi tôi phát hiện anh là thái tử gia Hoắc gia. Cho nên đêm chia tay, chúng tôi cãi nhau rất lớn. Hoắc Tầm đỏ mắt bảo tôi cút đi. Tôi thực sự rời đi. Cho đến ba năm sau, truyền đến tin tức anh đính hôn, tôi mới dám mò về thành phố. Hoắc Tầm trong trẻo nhưng lạnh lùng, quay đầu dùng dây lưng trói tôi lại: “Lần này còn muốn trốn đi đâu?” “Vị hôn thê của anh.”