Hiện đại

Trên đường đi công tác, Chu Tuyền Nghiễn gặp tai nạn xe hơi.Khi biết anh ấy bị mất trí nhớ, tôi vội vàng lao đến bệnh viện, nhưng lại nghe thấy anh đang nói chuyện với anh em của mình về việc muốn ly hôn với tôi.“Cậu nói là, tôi biến thành một tên si tình, ra sức theo đuổi một người phụ nữ, còn cầu xin cô ta cưới tôi á?”“Hừ,” anh bật cười lạnh, “không đời nào. Lát nữa bảo luật sư soạn thảo đơn ly hôn luôn đi.”Sắc mặt người anh em kia như muốn nói lại thôi.Tôi đẩy cửa phòng bệnh bước vào.Khuôn mặt Chu Tuyền Nghiễn vốn đang cau có, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì sững lại.Phải mất một lúc, anh mới thốt ra được một câu:“Chào em, cưới anh nhé?”Tôi: “… Quào.”

Ly Hôn Là Tự Do Ngày con gái giành được thủ khoa toàn tỉnh, Lữ Văn Bân với tư cách là giảng viên ngôi sao của một trung tâm luyện thi, được mời phỏng vấn. Anh ta nói: “Việc học của con gái tôi là do một tay tôi phụ trách, con học xong lúc mấy giờ thì tôi mới đi ngủ, tôi luôn đồng hành cùng con bé.” Nhưng anh ta không nói rằng, chính áp lực học hành quá mức từ anh ta đã khiến con bé mất ngủ triền miên, suýt mắc b/ệ/nh tâm lý. Anh ta còn nói: “Vợ tôi chỉ là bà nội trợ, chẳng quản gì, cũng không kiếm tiền, cả nhà đều do tôi nuôi.” Chắc anh ta quên mất rằng, trừ tiền học và sinh hoạt phí cho con gái, tôi đã lâu lắm rồi không ngửa tay xin anh ta một đồng. Phóng viên hỏi, dự định tổ chức ăn mừng thế nào cho con gái. Anh ta lập tức xua tay: “Trẻ con mà, ăn mừng gì chứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn giáo trình đại học cho nó rồi. Không đi từng bước thì sao đến được ngàn dặm. Con đường tương lai của con bé, tôi phải chuẩn bị từ bây giờ.” Anh ta tự nhận mình là người nhìn xa trông rộng, tính trước mười bước. Nhưng đâu biết rằng, sáng nay khi anh ta lên đường đi phỏng vấn, tôi và con gái đã lên máy bay sang Singapore. Đi xem concert của Taylor Swift, thần tượng bao lâu nay trong lòng con bé. Còn lại ở nhà, chỉ là một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn đặt ngay trên bàn.

Ngày ba tôi tuyên bố người thừa kế, thằng em trai ngu ngốc của tôi lại dắt về một cô gái. Nó chỉ tay vào cô ta, lạnh lùng tuyên bố tôi là thiên kim giả là đứa con gái bị bà nội cố ý đánh tráo từ nhỏ. Còn cô ta, mới là thiên kim thật sự của nhà họ Lâm. “Cô đã cướp mất hai mươi năm cuộc đời của chị gái tôi, bây giờ biến ra khỏi nhà tôi ngay!” Tôi liếc mắt, khinh thường nhìn nó, rút từ trong túi xách ra tờ giấy xét nghiệm ADN. “Nhóc con, hay là… chính mày mới là cái người bị đánh tráo?”

Muốn Hiến Gan Của Tôi Thì Mơ Đi

Tuyết Tuyết Của Anh Năm mười bảy tuổi, tôi nhặt được một thằng ngốc mang về nhà. Hắn mất trí nhớ, nhưng trông rất điển trai. Tôi lừa hắn là vị hôn phu của tôi. Hắn tin thật. Nhưng sau đó, khi nhớ lại mọi chuyện, thân phận thật của hắn lại là con nhà giàu có quyền thế. Hắn quay về thế giới của mình, không chút luyến tiếc. Hai năm sau gặp lại, tôi tận mắt nhìn thấy, thằng ngốc ngày xưa giờ đang dùng mũi giày nghiền lên ngón tay người khác, lạnh lùng nói: “Vô dụng.” Tôi định chạy trốn thì hắn gọi tôi lại: “Vị hôn thê, em cũng mất trí nhớ rồi à?”

Năm thứ tư trở thành người thực vật, tôi tỉnh lại. Trần Chi Hành mừng đến phát khóc, nắm chặt tay tôi, nói sẽ cho tôi một lễ cưới long trọng nhất. Nhưng anh không biết rằng, trong suốt bốn năm hôn mê đó, tôi đã thấy được hiện tại lẫn tương lai. Anh đã có người thay thế tôi từ lâu rồi. Và rồi sẽ vì cô ta mà oán trách tôi, phản bội tôi, cuối cùng là vứt bỏ tôi. Vậy nên, tôi không cần anh nữa.

Em Không Còn Là Cái Bóng Của Anh Khi tờ quyết định sa thải được đưa vào tay tôi, có lẽ sợ tôi làm ầm lên, Ninh Dật Dương còn đặc biệt mở một cuộc họp toàn bộ phòng ban. Vừa bước vào cửa phòng họp, một xấp tài liệu đã bị ném mạnh vào mặt tôi. “Tống Mạn, đây là dự án cô phụ trách à? Lỗ mất hai triệu tệ! Cô biết điều đó có ý nghĩa gì không?” “Người ta là Nguyệt Nguyệt vất vả suốt bao lâu mang về cho công ty lợi nhuận hai chục triệu, còn cô, chỉ một sai sót đã làm mất đi mười phần trăm!” Ninh Dật Dương chỉ vào tôi, lớn tiếng mắng. Cả phòng họp xôn xao. Tôi quay đầu, chậm chạp nhìn thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đang lúng túng tránh ánh mắt của tôi và tất cả đã rõ. Lại là như thế. Dự án Lâm Nguyệt Nguyệt làm hỏng, Ninh Dật Dương sợ cô ta bị truy trách nhiệm nên đổ hết lỗi lên đầu tôi. ….

Thích Đùa, Phải Không? Chồng tôi và cả nhà anh ấy đều rất thích đùa. Tôi và chồng kết hôn đã 3 năm, vẫn chưa có con. Một lần, mẹ chồng đứng giữa đám đông họ hàng, cười nói: “Gà nhà nuôi nửa năm còn đẻ được mấy ổ trứng, có người cưới về ba năm rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, còn không bằng con gà mái của tôi.” Tôi kể lại với chồng, anh chỉ thản nhiên nói: “Mẹ anh chỉ đùa thôi mà, em đừng nhỏ mọn thế được không? Bà thích nói gì thì cứ để bà nói, em đừng để bụng.” Đến khi tôi mang thai, tăng hơn chục cân, mẹ chồng nhìn thấy liền bật cười: “Cứ béo thế này, con trai tôi chắc phải đi tìm người khác mất thôi!” Tôi giả vờ không nghe thấy, coi như gió thoảng qua tai. Khi tôi ở cữ sau sinh, bố chồng bỗng bế con gái tôi lên và tu/ng l/ên cao. Con bé bị dọa khóc ré lên. Tôi vội hét lên ngăn lại, chạy tới ôm con, dỗ dành mãi mới nín. Chồng lại bảo: “Trẻ con thích chơi như vậy mà, em làm gì căng thẳng thế. Ba anh đâu có làm gì nó, chỉ là đùa chút thôi.” Mẹ chồng còn nhân cơ hội nói chen vào: “Con gái thì nhát thôi, nếu là con trai thì chẳng bao giờ bị dọa khóc đâu. Mau đẻ đứa nữa đi!” Tôi nhìn đứa con gái bé nhỏ đang run rẩy trong vòng tay mình… Thích đùa đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ để mọi người cười cho đã đời!

Nguyện Xuân Ấm Cảnh Tươi Năm đó, khi Tống Vị Nhiên rơi vào cảnh sa cơ lỡ vận nhất, tôi từng bảo anh soi gương lại bản thân, xem xem mình có xứng để ở bên tôi hay không. Sau này, khi anh thành danh rực rỡ, bạn gái xinh đẹp kề bên, lại bắt tôi quỳ trên đất c ở i đ-ồ, mỗi lần c-ởi một món, thưởng cho tôi một vạn. Tôi ngoan ngoãn đồng ý. Anh lại tức giận đến phát đ.ên, b ó.p cằm tôi, nghiến răng nói: “Chúc Vân Tranh, cô sắp nghèo ch.t đến nơi rồi à!” Tôi nhe răng cười với anh, không ngờ phun ra một ngụm mau. Phải đấy, tôi sắp ch.t rồi.

Chồng Cũ Ăn Bám, Cô Giáo Giả Tạo Dạo này con gái tôi cứ ôm tôi thủ thỉ: “Mẹ ơi, con yêu mẹ, con không muốn xa mẹ đâu.” Tôi cứ tưởng do dạo này bận rộn quá, con bé thiếu cảm giác an toàn. Cho đến khi thấy bài đăng trong vòng bạn bè của cô giáo con. Tôi mới phát hiện người chồng “hiền như Bồ Tát” của mình lái chiếc xe sang của tôi, đi giả làm bạn trai của cô giáo mẫu giáo của con bé. Cô giáo này còn ngày ngày vênh váo khoe với con tôi: “Mẹ con sắp bị đá khỏi nhà rồi, sau này cô sẽ là mẹ mới của con!”

Sau Cơn Mưa Trời Sẽ Sáng Ngày ông nội tôi mừng thọ, mẹ tôi vì muốn tiết kiệm tiền, đã đặc biệt moi ra một miếng thịt xông khói cũ kỹ đầy nấm mốc xanh để nấu ăn. Kiếp trước, vì lo cho sức khỏe cả nhà, tôi đã giả vờ làm đổ đĩa thịt đó xuống đất. Mẹ tôi cho rằng tôi khiến bà mất mặt, đợi khách về xong liền n h é t hết chỗ thịt đó vào miệng tôi, bắt tôi nuốt bằng sạch. Tối hôm đó, tôi bị n g ộ đ ộ c mà ch.t. Cả nhà không những không đau buồn, còn vui vẻ chúc mừng mẹ tôi: “Đã bảo sinh sau kế hoạch hóa thì chỉ được một đứa, giờ nó ch.t rồi, em có thể sinh đứa thứ hai. Lần này chắc chắn là con trai!” Sau khi trọng sinh, nhìn mẹ đang rửa miếng thịt muối, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên, tôi mỉm cười: Ăn đi! Ăn nhiều vào! Từng người từng người một, đều phải nếm thử hậu quả mình gây ra!

Thầm Yêu Anh Trai Bạn Thân Giúp nhỏ bạn thân đang đi công tác trông mèo. Ai dè vừa dọn vào nhà nó tối đầu tiên… Anh trai nó về. Mà tôi thì đã thầm thích anh ấy suốt 5 năm… Ngay đêm đó, nhỏ bạn gửi tin nhắn: “Chuyện trông mèo chỉ là cái cớ. Tớ ngủ với anh trai cậu rồi! Chị dâu à, tớ lấy anh tớ ra bồi thường cho cậu đó!” “…” Ha ha, đúng là bạn tốt!

Cô chủ nhiệm cấp ba sắp xếp để con trai mình – một nam thần học bá, lạnh lùng kiệm lời – kèm toán cho tôi.Cậu ta ghét tôi ngốc, chưa từng tỏ thái độ tử tế bao giờ.Nhưng rồi, tôi thi đại học vượt kỳ vọng, đậu vào đúng trường của cậu ta.Đêm hôm đó mừng thi đậu, tôi mượn rượu làm càn, bất ngờ hôn cậu ta một cái.Sau khi nhập học, cậu ta bỗng bám riết lấy tôi:Tô Tiêu Tiêu, cậu đã cướp nụ hôn đầu của tôi, giờ phải chịu trách nhiệm đi chứ.

Có Phước Mà Không Biết Hưởng Tôi lướt trúng tài khoản phụ của chị dâu mình. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chị dâu mà bề ngoài luôn dịu dàng ấy, sau lưng lại không ngừng m/ắ/n/g chửi mẹ tôi. “Con m/ẹ chồng đ/ộc ác ăn tôm hùm Úc với cua hoàng đế, lại bắt tôi – đứa đang mang thai – phải ăn sâu!” Ảnh kèm theo lại là hộp đông trùng hạ thảo tôi mua hết hai trăm triệu.

Trả Lại Cuộc Đời Cho Tôi Một tháng trước kỳ thi đại học, tôi đột nhiên thức tỉnh.Hôm nhận kết quả kỳ thi thử lần 3, mẹ tôi phát đi/ên lên mắng tôi:“Con còn định khoe khoang gì nữa hả?! Biết rõ chị con thi không tốt, con không thể nhường chị một chút à?!”Tôi bật cười lạnh một tiếng, rồi ngay tại chỗ phát rồ.“Nhường nhường nhường! Tôi nhường cho tổ tông nhà chị bay lên trời luôn nhé!! Aaaa! Gi .t hết, gi. .t hết đi cho rồi!!”Tôi ngã lăn ra đất, bắt đầu bò, gào thét, giật tóc điên cuồng.

Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Chỉ Là Ly Hôn Thôi Mà Tôi đi dự đám cưới, chỗ ngồi sát bên lại chính là chồng cũ. Đang ăn tiệc thì tôi nôn nghén mất kiểm soát. Giây tiếp theo, đũa trong tay anh ta rơi xuống. Trông anh ta có vẻ… không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Ngày thi đại học kết thúc, anh trai đến đón tôi, bị bạn học đồn nhảm là bạn trai tôi.Tối hôm đó, nam thần học bá từng là mối tình thầm lặng của tôi đột nhiên “sống lại”, nhắn 99+ tin chúc mừng:“Chúc mừng em trưởng thành, chúc sự nghiệp tình yêu đều viên mãn.”“Có điều bạn trai em trông hơi lớn tuổi, anh ta đối xử với em tốt không?”“Anh thấy con trai hơn ba tuổi là quý như vàng rồi, mà nhìn anh ta thì không chỉ hơn ba tuổi đâu.”“Không có ý gì khác đâu, anh chỉ hơn em hai tuổi thôi.”“Anh ta chắc bước vào giai đoạn chững lại của sự nghiệp rồi nhỉ, chứ anh thì mới bắt đầu khởi nghiệp.”Ngay giây tiếp theo, WeChat hiện chuyển khoản: mười lần 52.000 tệ.Tôi: ???

Hai Thế Giới Tôi là đứa nghèo rớt mồng tơi, chỉ mong tìm được chỗ nào thuê càng rẻ càng tốt. Anh môi giới nói như pháo rang, nước bọt bay tứ phía, hăng say giới thiệu: “Căn này đang có khuyến mãi: nhà không thang máy giảm 20%, nhà cũ kỹ thì giảm 50%, nhà từng có người mất thì giảm 70%, mà nếu mất kiểu thê lương ám ảnh thì… chỉ còn đúng 10% giá ban đầu!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, hớn hở hỏi: “Có căn nào vừa cũ nát, không thang máy, chủ mất thảm khốc không anh?!” Và thế là tôi dọn vào chốn ở mới. Giá thuê mỗi tháng: âm 3.000 tệ. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu – bên môi giới trả thêm tiền cho tôi. Đêm đầu tiên. Vòi nước trong nhà vệ sinh bỗng dưng ào ào chảy như sông mùa lũ. Đèn phòng ngủ nhấp nháy như sàn disco, tắt mở liên tục. Không chịu được nữa, tôi bật dậy, gắt lên với cái bóng lập lờ trong góc phòng: “Điện giá thương mại: một tệ hai một số đó nha!” “Nước cũng không rẻ đâu: năm tệ rưỡi một khối!” “Tiền mấy thứ đó, anh tính trả giùm tôi hả?!”

Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên. Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền. Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua. “Suốt ngày chỉ biết hoang phí!” Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm. “Mẹ đi rồi ai trông tụi con?” Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập. Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu. Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”. Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông. Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.