Hiện đại
Đồng Nghiệp Của Tôi Có Thói Ăn Cắp Vặt Đồng nghiệp của tôi – chị Trần thích tham của rẻ, lấy quạt và trà sữa của tôi, nói là lấy theo gió, lấy theo nước, lấy theo thần tài, cuối cùng cô ta lấy luôn cả bình ắc quy xe điện của tôi. Vì góc khuất camera, cô ta chết không thừa nhận là mình lấy trộm. Cho đến khi bình ắc quy sạc điện suýt nổ chết chồng cô ta. chị Trần khóc lóc thảm thiết ở văn phòng. “Tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, chồng tôi đang ở phòng cấp cứu, đã nhận được hai lần thông báo bệnh nguy kịch, nếu anh ấy chết thì cả nhà tôi phải làm sao đây.” Cô ta cầu xin tôi đưa hóa đơn mua xe điện cho cô ta, để cô ta đi kiện cửa hàng. Kiếp trước tôi mềm lòng đưa hóa đơn cho cô ta, ai ngờ cô ta kiện xong cửa hàng lại đổ lỗi cho tôi. Mẹ chồng chị ta ở cổng công ty chửi bới tôi, còn tạt phân vào người tôi. Trong lúc xô đẩy, tôi ngã xuống đường, bị xe tải lao tới cuốn vào gầm xe. Sống lại kiếp này, chị ta khóc lóc xin lỗi tôi và đòi hóa đơn xe điện. Tôi cười lạnh: “Bình ắc quy xe điện của tôi không mất.”
Beta Muốn Đình Công!! Khi dự án đang căng thẳng nhất. Bên trái là đồng nghiệp Omega nghỉ ngang vì đến kỳ phát tình, bên phải là đồng nghiệp Alpha đến kỳ nhạy cảm thì biến mất không dấu vết. Văn phòng trống huơ trống hoác, tài liệu cần xử lý chất cao như núi. Tôi hoàn toàn buông xuôi. Kệ mọe cái gọi là kỳ phát tình hay kỳ nhạy cảm, ông đây muốn bật chế độ nghỉ dài hạn của Beta! Sếp – người cũng tăng ca liên tục nhiều ngày – ngậm điếu thuốc, thuốc ức chế vương vãi đầy sàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm: “Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn nghỉ, cùng nhau đi.” Nửa tháng sau. Tôi vừa sụt sịt vừa bò khỏi giường: “Hu hu hu tôi nhớ công ty rồi, nhớ đồng nghiệp, nhớ đi làm…” Mới nhích ra được nửa bước thì đã bị hắn túm mắt cá chân kéo ngược trở lại. Thân thể nóng rực đè lên từ phía sau: “Không, em không nhớ.”
Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”
Bác Sĩ Đúng Nghĩa Chồng tôi lúc làm phẫu thuật ghép tim cho bệnh nhân, nhất quyết bắt cô thực tập sinh thanh mai của hắn làm bác sĩ phụ mổ. Chỉ vì tôi mắng cô ta một câu là không nên sơn móng tay khi phẫu thuật. Vậy mà hắn bỏ mặc bệnh nhân đang bị mổ banh ngực, chạy ra khỏi phòng mổ để dỗ dành con thanh mai đó. Tôi van xin hắn quay lại phẫu thuật cho bệnh nhân, hắn lại nói: “Oánh Oánh đang buồn, em đừng gây chuyện lúc này được không? Tạm dừng ca mổ đi, chuyện nhỏ như vậy sao so được với Oánh Oánh?” Cuối cùng bệnh nhân bị bỏ mặc trên giường suốt 40 phút, đau đớn đến chết. Về sau mới biết bệnh nhân đó là thị trưởng đức cao vọng trọng của thành phố tôi. Chồng tôi và con thanh mai của hắn lại còn đổ hết trách nhiệm vụ tai nạn y tế này lên đầu tôi: “Nếu không phải cô nổi điên trong phòng mổ, đuổi bọn tôi ra ngoài, thì thị trưởng sao có thể mất máu mà chết! Tất cả là lỗi của cô!” Cuối cùng, tôi trăm miệng cũng không cãi nổi, bị kết án tù chung thân, chết dần chết mòn trong ngục. Còn chồng tôi và con thanh mai của hắn thì bước vào lễ đường thành hôn. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày thị trưởng làm phẫu thuật ở bệnh viện chúng tôi.
Vì nhìn nhầm avatar của anh trai với avatar của sếp, tôi đã gửi cho sếp một tấm screenshot trên Taobao về băng vệ sinh.Tôi: “Băng vệ sinh hết rồi, chuyển cho em 200 đi.”Sếp: “?”Tôi hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”Thế là sếp chuyển cho tôi 200.Tiếp đó, tôi lại gửi cho sếp một tấm screenshot về nước hoa.Tôi: “Chuyển 800 đi, em mua nước hoa.”Sếp: “… chắc chắn chứ?”Tôi: “Đừng có nói nhảm, chuyển lẹ lên.”Sếp: “Được thôi.” Thế là anh ấy lại chuyển 800 cho tôi.Cuối cùng, tôi gửi tiếp một tấm screenshot về bộ đồ ngủ hình thỏ.Tôi: “Bộ đồ ngủ này đẹp ghê, chuyển 600 cho em đi.”Sếp chuyển 600 xong, không chịu nổi nữa mà hỏi: “Còn cần mua gì nữa không, nói một lần cho xong đi?”Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, rồi hét lên một tiếng chói tai—Shit! Nhắn tin nhầm nick rồi!!
Lần thứ 100 tỏ tình với ảnh đế thất bại, trong phòng livestream tôi bị mọi người chế giễu.Hệ thống không chịu nổi nữa, đã đổi đối tượng cho tôi.Tôi mang bữa sáng chuẩn bị cho ảnh đế, đưa cho đối thủ của anh ta.Trước mặt tôi, thiếu gia của giới giải trí Bắc Kinh đỏ mặt nhận lấy: “Chị, thật sự là dành cho em à? Đưa cho em rồi thì không thể cho người khác nữa đâu.”Ảnh đế: “Em chắc là không đưa nhầm người chứ?”Tôi: “Hừ, chắc chắn mọi người muốn nhìn thấy tôi tán tỉnh cún con rồi.”Bình luận: 【Cún con trung thành! Tôi chọn cún con trung thành!】【Cuối cùng đến lượt chúng ta, đội cún con được ăn rồi à?】
Hoa Đăng Tiêu Tôi đã tài trợ cho Tống Hàn và “ánh trăng sáng” của anh ấy. Vừa định rút thẻ tín dụng, trước mắt liền hiện lên một chuỗi bình luận bay ngang: 【Tiểu thư, mau thu hồi tiền lại đi! Ánh trăng sáng sau này sẽ trở thành chuyên gia y học, Tống Hàn sẽ không yêu cô nữa!】 Chuyên gia y học sao? Tôi ấn nhẹ vào vùng bụng đang đau nhói, khẽ hỏi: “Thật không? Cô bé tôi tài trợ lại giỏi đến vậy à?”
Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…
Người Mẹ Giả Của Tôi Khi Giang Nồng đến nhà tôi, mẹ đã chia đôi tình yêu của mình. Giang Nồng được phần lớn, còn tôi chỉ có một phần nhỏ. “Con còn có bố, nhưng Tiểu Nồng chẳng còn ai cả.” Vì vậy, việc mẹ thiên vị cậu ta là điều hiển nhiên. Sau này, tôi không cần mẹ nữa. Tôi không giống mẹ mình, tình yêu của tôi không thể chia nhỏ. Tôi dành toàn bộ tình yêu của mình cho mẹ mới.
Tôi là tiểu thư của vòng tròn quyền quý Bắc Kinh, sau khi thất tình, tôi đã qua đời trong một tai nạn do đua xe.Tại lễ tang của tôi, vệ sĩ lạnh lùng của tôi đã khóc và vì tôi mà tự sát.Sống lại một lần nữa, tôi mới biết anh ấy tự ti và yêu tôi một cách thận trọng, sâu đậm.Tôi đi chơi đến khuya, bị anh ấy vác về nhà.Tôi ôm lấy anh ấy: “A Dã, tối nay anh ngủ với tôi nhé.”Anh ấy nuốt nước bọt, kiềm chế nói: “Tiểu thư, không được đâu.”
Trước cổng chùa, một bà thím tiến lại gần xem tướng số cho tôi.Bà ấy chỉ vào anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh tôi, nói: “Hai đứa có tướng phu thê, cậu ta thầm thích cháu nhiều năm rồi.”Tôi lập tức xác định đây là một kẻ lừa đảo.Vì tôi với anh đẹp trai này căn bản không hề quen biết.Thấy tôi không có phản ứng gì, bà thím tiếp tục: “Cả hai đều có đào hoa vượng, chính duyên đã xuất hiện, có khả năng rất cao sẽ kết hôn.”“Dì có bùa đào hoa, chỉ cần một lá là có thể hóa giải mọi trở ngại, giúp hai đứa sớm thành đôi. Chỉ 999, đảm bảo linh nghiệm.”Tôi cạn lời. Bap cai dang yeuCái trò lừa đảo này rốt cuộc có thể lừa được ai chứ?!Kết quả, ngay giây tiếp theo, anh đẹp trai bên cạnh rút điện thoại ra, mặt nghiêm túc hỏi: “Dì có bao nhiêu lá bùa, cháu lấy hết.”Tôi: ?!
Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…
Anh Là Kẻ Si Tình Thầm Lặng Sau khi chớp nhoáng kết hôn với đạo diễn cấm dục, anh ta nói sau khi cưới sẽ ngủ riêng, ai chơi đường nấy. Tôi gật đầu cái rụp, ra ngoài quẩy nhiệt tình, còn bị bạn trai cũ dây dưa. Tối hôm đó, anh ta lén vào phòng tôi, bóp cằm tôi rồi hôn mạnh: “Lấy hơi đi, bạn trai cũ chưa dạy em à?” “Vợ à, ‘ai chơi đường nấy’ có nghĩa là em chơi anh, anh chơi em.” Cằm tôi sắp bị anh bóp trẹo khớp, tôi vừa khóc vừa cầu xin: “Nhẹ chút đi…” “Nhẹ thì em lại không nhớ ai là chồng mình.”
Họa Từ Trung Thu Mà Ra Trước đêm Trung thu, bạn trai bảo tôi lái xe 600 cây số về nhà nấu cơm cho cả nhà hắn ăn mừng Trung thu. Tôi nói: “Mặt mũi nhà anh làm bằng gì mà dày dữ vậy hả?” Hắn còn phản bác lại: “Nhưng anh lỡ nói với ba mẹ rồi là em sẽ tới, giờ em không đi thì anh biết ăn nói làm sao?” Tôi tức đến nghẹn họng, nhưng vẫn giả vờ đồng ý. Tới ngày Trung thu, gần tới giờ cơm, hắn gọi điện liên tục, giục tôi: “Sao em vẫn chưa tới? Cả nhà đang đợi cơm đấy, em nhanh lên một chút đi.” Tôi khẽ cười, nhấn từng chữ: “Cả nhà anh ăn… đi nhé.”
Mối Tình Trả Ơn Sau khi Tống Lương Thần bị gãy chân, tôi đã mất tròn 5 năm để chăm sóc anh ấy hồi phục. Thế nhưng, khi Từ Chân Chân dội cả bình rượu vang lên đầu tôi, anh lại không hề lên tiếng bênh vực. Qua khe cửa, tôi nghe thấy có người hỏi anh: “Anh không sợ cô ấy nổi giận à?” Anh ngạc nhiên nói: “Nổi giận? Sao có thể? Tư Vũ sẽ không giận đâu, cô ấy bỏ nhà đi cũng chưa từng quá một đêm.” Người kia không tin, anh bèn đưa ra một ví dụ: “Anh từng nuôi chó chưa? Khi anh giận và đuổi nó đi, nó có sủa lại anh không? Nó có rời khỏi nhà không?” Người kia chợt hiểu, lại hỏi: “Vậy nếu Chân Chân quay về, anh còn cưới Tư Vũ không?” Anh không trả lời. Một tuần sau, tôi chia tay Tống Lương Thần và rời khỏi nhà họ Tống. Về sau, tôi nghe nói thiếu gia nhà họ Tống vì muốn níu kéo vị hôn thê, đã lại tự ngã gãy chân lần nữa.
Chu Hành Giản luôn lấy lý do bận rộn để từ chối sự theo đuổi của tôi.Tức quá, tôi ném cho anh ta một bức ảnh tất lưới đen.Giờ thì có thời gian chưa?Giây tiếp theo, anh ta nhắn lại: “Giờ thì bận tối mặt rồi.”Sau đó, chúng tôi bất ngờ có một đêm bên nhau.Tỉnh dậy, tôi chuồn thẳng.Anh ta vừa tức vừa cười: “Chuyện gì mà gấp vậy, bận đến mức không chờ nổi à?”Lúc đó, tôi đang ôm một nam người mẫu, nhếch môi cười: “Ừm, bận đến không có thời gian rảnh.”
Kẻ thù không đội trời chung của tôi, Sở Thịnh Niên, gặp chuyện.Cả đời này, anh ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn.Mọi người đều né tránh anh ta như tránh tà.Nhưng tôi thì ngược lại, vui vẻ kết hôn với anh ta.Anh ta không thể đi lại, tôi cảm thấy mình giống như đang nuôi một con thú cưng.Muốn bóp tròn, bóp dẹt thế nào cũng được.Lúc vui, tôi ôm anh ta ngủ.Lúc không vui, tôi thì véo khuôn mặt đẹp trai của anh ta mà nhào nặn.Nhìn anh ta xấu hổ, tức giận đến muốn chết, tâm trạng tôi liền tốt lên.Cho đến ngày gia đình tôi phá sản, tôi mới nhận ra có lẽ mình không còn nuôi nổi anh ta nữa.Thế là tôi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho anh ta, thu dọn hành lý rời khỏi Kinh Thị.Nhưng cuối cùng lại bị anh ta bắt về.Người đàn ông cao lớn đè tôi lên cửa kính sát đất, nghiến răng nói từng chữ:“Giang Thanh Thanh, em có ý gì? Ngủ với tôi xong rồi muốn chạy à?”Tôi trừng mắt nhìn đôi chân dài, thẳng tắp của anh ta, sững sờ:“Anh… sao anh lại có thể đứng lên được?”
Màn Kịch Cuối Cùng “88,8 vạn sính lễ, một xu cũng không được thiếu!” Bữa tiệc đính hôn của tôi và bạn gái đã trở thành một cuộc cãi vã lớn. Trước đó, hai bên gia đình đã thỏa thuận rõ ràng, nhà tôi sẽ chi 48,8 vạn làm sính lễ để cưới cô ấy. Nhưng trong bữa tiệc ngày hôm qua, khi nhắc lại chuyện sính lễ, bạn gái tôi có vẻ né tránh, còn mẹ vợ tương lai thì trực tiếp yêu cầu tăng lên 88,8 vạn. Mẹ tôi không vui, nhưng vì rất thích tính cách dịu dàng của bạn gái, bà vẫn kiên nhẫn thương lượng với mẹ vợ tương lai, hỏi xem có thể bàn bạc lại không vì mọi chuyện đã thống nhất từ trước. Tuy nhiên, mẹ vợ tương lai cùng bố vợ đều từ chối thẳng thừng, không bớt một xu. Bạn gái tôi chỉ ngồi đó, im lặng không nói một lời. Bố tôi, với tính cách nóng nảy, không thể chịu nổi thái độ ngang ngược đó, đã tức giận lật cả bàn tiệc. Câu chuyện từ đây bắt đầu vỡ lở. Tôi và bạn gái rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Cô ấy trách là nhà tôi rõ ràng có tiền, tại sao không chịu chi thêm, chỉ cần thêm số tiền đó là em trai cô ấy có thể mua được một căn nhà mới. Cô ấy còn nói rằng điều đó chứng tỏ tôi không yêu cô ấy đủ nhiều, thậm chí còn nhắc lại chuyện bố tôi lật bàn tiệc. Còn tôi, tôi đứng về phía bố mẹ. Tiền không phải từ trên trời rơi xuống, hơn nữa, toàn bộ tài sản gia đình đều đã đầu tư vào kinh doanh, khoản tiền lưu động không thể dễ dàng lấy ra. Bố mẹ tôi đã nói rõ từ trước, hiện tại là thời điểm quan trọng của dự án kinh doanh, dù có cố hết sức, nhà tôi cũng chỉ có thể lấy ra tối đa 80 vạn – vừa đủ cho sính lễ và tổ chức đám cưới. Thế mà họ lại đòi tăng lên 88,8 vạn, điều này thật quá đáng. Nếu ngay từ đầu đã thống nhất số tiền đó, chúng tôi có lẽ đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng thay đổi vào phút cuối thế này, làm sao chấp nhận được? Nhìn vào thái độ của bố mẹ vợ tương lai, có lẽ mối quan hệ của chúng tôi khó mà tiếp tục. Nhưng nếu nói chia tay, tôi lại không nỡ, vì chúng tôi đã yêu nhau ba năm, từ năm hai đến năm tư đại học, tình cảm rất sâu đậm. Thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Thanh Âm Trong Tôi Trước ngày công bố điểm thi đại học, tôi đã mơ thấy tương lai của mình. Trong giấc mơ, tôi nghe theo lời cha mẹ, báo danh vào ngôi trường mà họ vất vả chọn giúp, học ngành mà họ cho là “có tương lai”. Sau khi tốt nghiệp, họ lại vắt óc tìm mối quan hệ, gửi tôi vào cơ quan mà họ cho là “ổn định”. Sau đó, lại giúp tôi chọn một người chồng mà họ đánh giá là “thích hợp”. Tất cả mọi thứ nhìn qua đều như đi đúng quỹ đạo. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đi đến bước đường cùng. Từ t//ầng 18, tôi la/o m/ình x/uống. Bọn họ ôm x/á/c tôi mà gào lên: “Sao lại thành ra thế này?”
Bước Vào Game Kinh Dị, Bị Boss Si Tình Bám Chặt Mất trí nhớ, lạc vào trò chơi kinh dị. Vừa vào ván đầu, tôi đã đụng ngay phải tên Boss biến thái với xúc tu đầy m áu, đang vung dao tàn sát người chơi. Tất cả mọi người đều lặng lẽ mặc niệm cho tôi. Thế mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đại Boss lại lúng túng lấy quần áo lau vết m áu trên tay: “Bảo bối à, sao em lại tới đây?” “Chờ chút, anh đi rửa tay ngay đây.” “Đừng giận nhé.” “Nào, cho anh hun một cái đi.” Bình luận trực tiếp nổ tung. 【Boss có vào nhầm game không vậy?】 【Đây là trò chơi kinh dị, không phải bản tình cảm đâu!】 【Chẳng lẽ tên Boss khét tiếng lại là một tên cuồng yêu?】