Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

HÔN NHÂN SẮP ĐẶT

Để trốn tránh cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, tôi thuê thám tử tìm một anh chàng cực kỳ đẹp trai để ký hợp đồng hôn nhân.Anh ta hỏi tôi:“Vì sao em không thích hôn nhân sắp đặt?”Tôi trả lời:“Đối tượng liên hôn của tôi chán lắm, nghe nói là một ông già cổ hủ, chẳng hiểu lãng mạn là gì.”Tối hôm đó, anh ta ép tôi xuống giường, quấn lấy tôi đủ mọi tư thế như muốn chứng minh điều gì đó.Cho đến khi tôi nghe thấy người khác cung kính gọi anh ta:“Chào tổng giám đốc Bùi.”“Tổng giám đốc Bùi? Bùi nào cơ?”Người đàn ông ôm eo tôi, giọng trầm thấp:“Là ông lão họ Bùi cổ hủ mà em đào hôn ấy.”

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau

Nguyện Một Đời Không Gặp Lại Nhau Hôm cha mất, cô đang mang thai, gọi cho Tiêu Tử Khôn đến 99 cuộc vẫn không liên lạc được. Cho đến khi cô nhận được một bức ảnh bạn thân gửi đến. Là ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè. Trong ảnh, Tiêu Tử Khôn và dì nhỏ của cô ôm nhau không rời, tình cảm thắm thiết. Dòng chú thích là: “Cặp đôi yêu nhau hai chiều, lãng mạn hơn cả Paris đã xuất hiện.” Sau khi tang lễ kết thúc, Tiêu Tử Khôn mới quay về. “Bên Paris có dự án khẩn cấp, anh không thể rời đi. Xin lỗi em, Mộng Mộng…”

Quán Lẩu Âm Dương

Quán Lẩu Âm Dương Mẹ tôi mở một quán lẩu Âm Dương. Nghe đồn rằng đàn ông ăn vào thì cường tráng như hổ, phụ nữ ăn vào thì mềm mại như nước. Chuyện này cũng không hẳn là nói quá. Từ ngày quán khai trương, nam nữ quanh mấy con phố gần đó như phát điên, ngày nào cũng xếp hàng dài chờ ăn. Nhờ vậy mà gia đình tôi phất lên nhanh chóng, từ một căn nhà tập thể chật chội chuyển sang biệt thự khang trang. Thế nhưng, khi tôi ngỏ ý muốn tiếp quản quán lẩu, sắc mặt mẹ liền thay đổi hẳn.

Trả Thù Kẻ Phản Bội

Trả Thù Kẻ Phản Bội Thanh mai vì muốn trốn đi với lưu manh, mà trộm đi thẻ ngân hàng có mười bảy tỷ trong đó. Tôi thông báo cho nhà cô ta kịp thời báo mất tài sản, tên lưu manh vì vậy mà bị bọn đòi nợ nghiền nát một chân. Thanh mai khóc lóc nhận sai, nói cô ta bị tẩy não, vài năm sau, chúng tôi nắm tay nhau bước vào cung điện hôn nhân. Đêm tân hôn, cô ta chuốc say tôi, rồi đẩy tôi xuống từ lầu ba biệt thự. Ta té ngã bị gãy xương cổ, liệt nửa người trên. Ngày ly hôn, cô ta đắc ý nói với tôi, bây giờ anh đã hiểu cảm giác đau đớn vì tàn tật chưa? Mở mắt ra lần nữa, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của cô ta vừa gửi đến: “Anh Hải Nguyên, em định bỏ trốn với Chu Số.”

Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi

Con Dâu Chưa Qua Cửa Muốn Lập Quy Củ Cho Tôi Trước ngày con trai đính hôn, con dâu tương lai đã đưa ra ba quy tắc với tôi: 1.Cắt trợ cấp sinh hoạt của con gái tôi, để nó tự đi làm kiếm tiền. 2.Chuyển quyền sở hữu căn nhà đứng tên con gái tôi sang cho cô ta. 3.Giao thẻ lương của hai vợ chồng già chúng tôi cho cô ta quản lý. Còn tiền sinh hoạt của vợ chồng tôi, cô ta sẽ phát theo “biểu hiện” của chúng tôi. Tôi không đồng ý, nhưng con trai lại dùng chuyện dưỡng già để ép buộc, nói rằng nếu không phải cô ta thì nó sẽ không lấy ai khác. Nhưng con trai tôi, vốn dĩ không phải con ruột. Nó là đứa trẻ bị bỏ rơi mà tôi nhặt được bên đường. Chỉ có con gái mới là ruột thịt của vợ chồng tôi!

Thanh Mai Trúc Mã

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Nỗ Lực

Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”

Số 8 Tai Hoạ

Số 8 Tai Hoạ Vào đúng ngày cưới, tôi và Vệ Trình Ngôn cãi nhau về tiền sính lễ ngay trên đường đi rước dâu. Ban đầu nhà hắn định đưa 88.800 tệ, còn nhà tôi sẽ cho một căn nhà và 100.000 tệ làm của hồi môn. Vậy mà giữa đường hắn lại đổi ý, “88.800 tệ chẳng khác nào đòi mạng cả nhà tôi. Anh đưa em 8.888 tệ lấy lệ là được rồi.” Tôi cau mày cãi lại vài câu, không ngờ hắn cùng đám phù rể kéo tôi xuống khỏi xe hoa, còn nói, “Khi nào em nghĩ thông rồi, anh sẽ quay lại đón.” Trong cái lạnh cắt da, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng tang, đứng đó suốt nửa tiếng. Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức báo với họ hàng bạn bè, hủy cưới.

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ

Chúng Ta Đều Không Còn Như Cũ Khi đang đi công tác ở nước ngoài, Chu Hoài gặp phải một vụ khủng bố. Tất cả mọi người đều gọi điện cho tôi. Mẹ chồng nói bà và ba chồng đang ở đại sứ quán, sốt ruột chờ tôi đến để bàn chuyện với bên đó. Thậm chí ba ruột tôi – người suốt mười năm chưa từng gọi một cuộc điện thoại – cũng gọi đến. Ông nói ông có quan hệ với người trong đại sứ quán, có thể nghĩ cách giúp Chu Hoài được đưa về nước. Cả bạn thân, anh em bạn bè của Chu Hoài, đồng nghiệp, hàng xóm… từng người một đều gọi cho tôi hỏi tình hình. Chỉ có tôi – đang ở cữ – là bình tĩnh lần lượt cúp máy từng cuộc một.

GIẤC MỘNG HÀO MÔN

Tôi và bạn trai đều tưởng đối phương là thiếu gia, tiểu thư nhà giàu giả nghèo.Bề ngoài, hai đứa cùng nhau đi làm thêm, chăm chỉ tiết kiệm.Nhưng trong lòng thì ngấm ngầm nhắm đến khối tài sản kếch xù của đối phương.Cho đến khi một cặp rich kid thứ thiệt công khai hẹn hò, chúng tôi mới nhận ra…Sai hết rồi.Thì ra, cả hai đều nghèo thật.Ngay lập tức, chúng tôi quyết định chia tay, chia luôn cả công việc làm thêm.Việc chạy vặt, mua hộ đồ, giao cho anh ấy.Việc làm bài tập, học hộ, để tôi lo.Còn tám cái bao cao su, dùng hết trong một lần rồi thôi.Từ đó, ai kiếm tiền nấy, không còn nợ nần nhau.

Cùng Bạn Thân Gả Cho Hai Anh Em Thực Vật

Cùng Bạn Thân Gả Cho Hai Anh Em Thực Vật Tôi và bạn thân vì 3 ngàn vạn (~105 tỷ) mà cùng gả vào nhà họ Cố, lấy hai anh em sinh đôi đang hôn mê. Cô ấy cưới anh trai, tôi cưới em trai. Mỗi ngày, hai đứa ngồi bên giường bóc hạt dưa ăn, tám chuyện: “Nhìn kỹ đúng là y chang nhau thiệt á.” Bạn thân gật gù: “Vậy… ở dưới cũng giống nhau không ta?” Mắt tôi sáng rỡ: “Hay là… kiểm tra thử?” Bạn thân do dự. Tôi: “Tụi mình là vợ hợp pháp mà! Nhìn chồng mình có sao đâu!” — Một năm sau — Trong phòng bệnh yên tĩnh, có người nghiêng đầu, mở miệng: “Anh à, mình có tỉnh hay không?” “…Cậu tỉnh thì tôi tỉnh.”

Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn

Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn Năm tôi tám tuổi, bố tôi trốn nợ, mẹ tôi nhanh chóng tái giá. Họ chẳng ai muốn nuôi tôi – một đứa con dư thừa. Bồ của bố tôi còn buông lời cay độc, nói sẽ ném tôi vào thùng rác. Nhưng khi tôi bị bắt nạt ở trường, chính bà ấy lại như một con sư tử cái, lao vào bảo vệ tôi bằng mọi giá. Bà ta làm việc quần quật, chắt chiu từng đồng để giúp tôi thi đỗ vào một trường đại học danh giá. Khi tôi trở thành một luật sư thu nhập hàng triệu, bố mẹ ruột lại tìm đến để ăn năn hối lỗi. Mong tôi quay về bên họ. Tôi cười lạnh, nói sẽ kiện họ vì tội bỏ rơi con cái.

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi

Chồng Tôi Không Ngừng Chuyển Tiền Cho Tôi Bạn gái cũ của chồng tôi, một đại mỹ nhân tên Tống Du, gần đây vừa nhảy việc sang công ty anh ấy, ngày nào cũng chạy vào văn phòng tỏ vẻ quan tâm. Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Giữa ban ngày, tôi đeo kính râm trong văn phòng, giả vờ như không nhìn thấy. Đùa à? Tôi dành hơn nửa ngày để lướt mạng, anh ta trả tôi một vạn hai tiền lương, thêm năm vạn tiền sinh hoạt, dù có thấy tôi cũng giả vờ không thấy. Nếu anh ta trả gấp đôi, tôi có thể làm phù dâu trong đám cưới của họ. Nếu thêm một số 0, tôi sẵn sàng chăm sóc Tống Du ở cữ. Không thì cầm số tiền này tôi cũng thấy bất an.

Tiến Về Phía Trước

Tiến Về Phía Trước Ngày tôi phá thai, Bạch Nguyệt Quang của chồng tôi lại sinh con. Anh ấy đến để giúp cô ta đón đứa trẻ chào đời. Trong suốt những ngày tôi âm thầm rời đi, tôi vẫn không nhận được dù chỉ một cuộc gọi từ anh ấy. Cho đến khi tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nắm tay tôi, nói: “Niệm Niệm, anh sai rồi, chúng ta đừng ly hôn được không em?” Nhưng tên tôi không phải Niệm Niệm. Niệm Niệm, chính là người duy nhất anh ấy luôn khắc ghi trong lòng.

Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học

Trọng Sinh Trước Kỳ Thi Đại Học Tôi được trọng sinh. Trọng sinh về thời điểm thi đại học. Kiếp trước, tôi vì chị gái mà lỡ tay đánh chết người chồng vũ phu của chị. Kết quả, chị sống ch/ế/t không chịu ký đơn bãi nại, khiến tôi phải ngồi tù hơn hai mươi năm. Nửa đời trôi qua trong tù, đến khi ra ngoài, cha mẹ tôi đã thành nắm cát vàng. Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của chị ấy.

Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình

Gặp Phải Cô Nàng Ngây Thơ Trong Chương Trình  Ngày đầu tiên của chương trình du lịch hẹn hò, cô nàng tiểu hoa đán đình đám đã làm mất sạch tiền, rồi ngồi bệt xuống vệ đường vừa khóc vừa than thở: “Cái đầu ngốc nghếch này, đến cái ví cũng giữ không xong.” Cả đoàn hết sạch tiền, chỉ còn cách cùng cô nàng đi rửa bát kiếm tiền. Nào ngờ cô nàng lại vô cớ ngã sấp mặt, làm vỡ hết cả đống đĩa: “Hu hu, chị ghét Thiến Thiến, cố tình bắt nạt Thiến Thiến, nhưng Thiến Thiến không trách chị đâu. Tại Thiến Thiến ngốc quá, ngay cả đi đường cũng không xong. Chị thông minh thế này chắc chắn sẽ giải quyết được hết mọi rắc rối!” Tôi cười nhạt: “Mười tuổi thế này thì dễ thương, ba mươi tuổi mà thế này thì không phải ngây thơ nữa mà là thiểu năng rồi.” Có lẽ cô ta không biết biệt danh của tôi là “Một nhát dao”, mỗi câu nói đều như dao đâm vào tim người khác. …

Chuyện Tình Mùa Đông

Chuyện Tình Mùa Đông Tôi đến bệnh viện nhổ răng khôn, bác sĩ là một anh chàng đẹp trai, nhìn còn có chút quen mắt. “Đau không?” Thuốc tê vừa tiêm vào, tôi cố nhịn đau: “Không đau.” Anh liếc tôi một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Cứng miệng với bạn trai cũ thì được, chứ với bác sĩ thì không cần thiết.”

Cương Thi Nhà Tôi

Cương Thi Nhà Tôi  Lúc nhỏ, tôi là đứa nghịch ngợm nhất nhà. Trong một lần dẫn em trai và em gái lên núi nướng khoai lang, tôi vô tình đốt cháy một mảng lớn khu mộ tổ tiên. Từ mộ của ông bà cố cho đến mộ của người bác mất sớm, tổng cộng tôi đốt sáu ngôi mộ. Bố tôi đã đè tôi ra và đánh vào mông. “Nhà họ Lý của chúng ta qua mấy đời đều chưa từng có khói xanh, lần này thì thấy rồi!” Sau đó, mỗi đêm khi ngủ, tôi đều mơ thấy một người đàn ông mặc quan phục thời nhà Thanh đứng đầu giường, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi. Khuôn mặt của hắn còn trắng hơn cả tôi sau khi chết ba ngày.