Hiện đại

Thử Thách Sinh Nở Của Chị Gái Trước khi cưới, chị gái tôi dẫn anh rể đi trải nghiệm mô phỏng cảm giác đau đẻ bằng điện giật. Bề ngoài thì nói là để anh hiểu được nỗi đau mà phụ nữ sắp phải chịu, để sau khi kết hôn còn biết thương vợ hơn. Tôi biết trò đó có rủi ro, nên đã tốt bụng ngăn chị lại. Về sau, cuộc hôn nhân của chị tan vỡ, và chị đổ hết lỗi lên đầu tôi. “Tại mày không cho tao giật hắn! Sau cưới hắn chẳng thèm nghe lời gì cả!” “Đồ tiện nhân! Mày khiến tao sống không yên, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!” Trong cơn thịnh nộ, chị đ ẩ y tôi ngã lăn từ cầu thang xuống. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng thời điểm chị sắp bắt anh rể trải nghiệm đau đẻ bằng điện giật.

Chơi trò chơi thua, tôi bị ép phải xin thông tin liên lạc của anh chàng đẹp trai ngồi bàn kế bên.Quét mã, kết bạn xong, tôi phát hiện người này đã là bạn của tôi từ lâu.Mỗi năm vào dịp lễ tết hay sinh nhật đều có lời chúc từ anh ấy.Thời gian kéo dài suốt bảy năm.

Bóc ADN, Rụng Cả Gia Đình Chồng tôi gặp tai nạn giao thông trên đường cao tốc khi đi dã ngoại cùng cô bạn thanh mai trúc mã và đứa con của cô ta. Anh ấy tử vong tại chỗ, cô bạn thanh mai bị hôn mê, còn đứa trẻ thì được cô ta bảo vệ rất kỹ, chỉ bị thương nhẹ. Nhận được tin, tôi lập tức đưa chồng đi hỏa táng. Ba mẹ chồng từ nơi khác vội vã trở về, việc đầu tiên làm là đưa đứa trẻ về nhà. Một tuần sau, cô bạn thanh mai tỉnh lại, biết tin chồng tôi đã mất, điều đầu tiên cô ta nói là: “Đứa bé là con của Phó Diêu, nó có quyền thừa kế.” Ba mẹ chồng cũng ngay lập tức đứng ra làm chứng, nói rằng đứa bé chính là máu mủ của hai người họ. Tôi nói rõ, chỉ cần chứng minh được đó là con ruột của chồng tôi, tôi không có ý kiến. Bởi vì Phó Diêu đã được hỏa táng, ba chồng tôi nói ông ấy có thể cùng đứa bé đi xét nghiệm ADN để làm bằng chứng. Tôi hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí còn có chút muốn bật cười, vì tôi biết kết quả chắc chắn sẽ là: không có quan hệ huyết thống.

Gió Mang Em Về Bên Anh Đối tượng liên hôn hiểu lầm rằng tôi sắp chết. Nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó. Anh im lặng rất lâu, rồi do dự hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?” Tôi tưởng anh đang hỏi về thời hạn một năm của cuộc liên hôn, nên thành thật trả lời: “Còn ba tháng.” Người đàn ông luôn lạnh lùng xa cách, lịch thiệp ấy bỗng đỏ hoe mắt. Đã chia phòng hơn nửa năm, lần đầu tiên giữa đêm anh lén chui vào chăn tôi, ôm chặt tôi mà khóc ướt nửa chiếc giường. “Vẫn chưa kịp nói với em, thật ra anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi… hu hu.”

Tôi trở lại ngày anh ấy tỏ tình với tôi.Thiếu niên ấy ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc mới châm.Ánh mắt của anh ấy lướt qua phòng một vòng rồi dừng lại ở góc.“Vậy thì cô ấy đi.”Trong bầu không khí im lặng, giọng anh không quá cao cũng không quá thấp, toát lên vẻ hời hợt đầy khinh suất.“Này, tôi thích cậu.”

Tội Lỗi Không Thể Biện Minh Kỷ niệm năm năm ngày cưới, chồng rủ tôi đi du lịch. Trên đường, anh ta trượt chân ngã xuống vực, nằm ICU suốt một tháng, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Vừa đáp xuống sân bay, mẹ chồng đã lao tới như hổ đói vồ mồi, mặt mày hung dữ: “Con đàn bà gi.t người này! Cô gi.t chồng để lừa tiền bảo hiểm!” Tôi thật sự bị oan quá rồi. “Mẹ à, mẹ nói chuyện cũng phải có chứng cứ, chính anh Hải Dương mua bảo hiểm tai nạn với số tiền rất lớn mà.” “Nhưng người ngã xuống là nó đấy!” “Con đã bán sạch gia sản để cứu anh ấy rồi, mẹ không tin thì xem đi.” Tôi mở app ngân hàng ra, số dư chưa nổi bốn chữ số. Trong lúc giằng co, bà ấy xé rách một chiếc túi nilon – bên trong là tro cốt của Đinh Hải Dương. Tôi đau đớn nghẹn ngào: “Mẹ, con trai mẹ bay tứ tung đầy đất rồi kìa.”

Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.

Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”

Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình Vào sinh nhật 50 tuổi của tôi, Kỷ Hàn Thanh như thường lệ, đến Hàng Châu tham dự hội nghị học thuật. Anh ấy đăng một bức ảnh mưa nhẹ bên hồ Tây lên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: “Tây Hồ sau mưa, dùng tư duy dạng hạt để ngắm nhìn một người tựa ngọc.” Trong ảnh, một đoạn cổ tay thon đeo chiếc vòng ngọc vô tình lọt vào khung hình, đâm thẳng vào mắt tôi như một mũi kim sắc nhọn. —— Người như ngọc ấy, mối tình đầu trong trắng mà anh nhớ mãi không quên, đã quay về. Tối đó, tôi khui rượu vang, mua chiếc bánh kem cherry luôn thấy tiếc tiền không nỡ ăn. Tôi chậm rãi ăn hết miếng bánh sinh nhật, rồi tháo nhẫn cưới, đặt trên bàn cùng một tờ giấy và bản thỏa thuận. “Kỷ Hàn Thanh, chúng ta ly hôn đi.” Sau đó, tôi xách vali, một mình bước lên chuyến bay ra nước ngoài. Phía trước là một thế giới rộng lớn đang dần mở ra. Kỷ Hàn Thanh có ánh trăng trắng không thể quên trong lòng. Còn tôi, phần đời còn lại, phải đi tìm lại một “tôi” tự do, mãnh liệt, từng bị lãng quên.

Diều Giấy Cũ Tôi đã trọng sinh rồi. Năm 2001. Mẹ vẫn còn sống. Ba vẫn chưa trở nên u uất, lặng lẽ. Chiếc răng sâu của tôi vẫn còn đau. Chú chó hoang A Mao ở góc phố vẫn còn giành giật khúc xương. Cô bạn thân đi vệ sinh cùng – Mỹ Mỹ bất ngờ đưa que kem ra trước mặt tôi: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn nhảy dây.” Sau giờ tan học, quanh dãy nhà cấp bốn vẫn là đám bạn nghịch ngợm chơi đùa cùng nhau, chưa ai rời xa. Tuổi thanh xuân mà tôi đã mãi mãi đánh mất… Đã quay trở về. Ai đó đẩy tôi một cái, tiếng của bạn cùng bàn vang bên tai, ngân nga như một câu hát tuổi thơ: “Này, cậu nói xem, lớn lên sẽ như thế nào nhỉ?”

Tái Ngộ Tôi đã biến mất suốt ba năm, và trong suốt ba năm đó, Giang Yến không ngừng tìm kiếm tôi. Lần gặp lại, là khi tôi giả làm bạn gái của em trai trong buổi tụ họp bạn học của nó, để giúp nó giữ thể diện. Khi nhìn thấy tôi gắp thức ăn cho em trai, anh ta ghen đến phát điên, nở nụ cười lạnh, trước mặt mọi người cố ý khiến tôi bẽ mặt: “Già rồi mà còn ăn cỏ non, Hứa Nhiễm, cô không biết xấu hổ à?” Tôi nhìn về phía cô gái đang nắm chặt vạt áo anh ta, ánh mắt ngơ ngác như nai con, giống hệt tôi của ngày xưa. Tôi cố kiềm chế cánh tay đang run rẩy, gắng gượng bình tĩnh, nhẹ nhàng vuốt má em trai: “Cỏ non ngon mà.” “Anh cũng thấy thế, đúng không?”

Chết Mày Chưa? Cho Mày Chừa Con bé con nuôi của tôi đậu đại học xong thì ba mẹ ruột của nó mò đến, đòi nhận lại con. Tôi ngăn cản, nhưng nó vẫn lén lút đi nhận. Cuối cùng, vì ba mẹ ruột, nó bày trò giết tôi. Nên, khi sống lại lần nữa, tôi lập tức trả nó về cho ba mẹ ruột. Kết quả, mới về đó được vài ngày, nó đã hối hận. Vì ba mẹ ruột đến tiền học đại học cũng không muốn bỏ ra cho nó. Vậy nên, nó cầu xin tôi nhận lại. Tôi cười khẩy: “Chỗ tôi không phải bãi rác tái chế.”

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!

Thuyền Trôi Giữa Rừng Tôi mua một chiếc laptop cũ trên mạng, ai ngờ khi nhận được thì lại là mẫu mới nhất vừa ra mắt. Vừa mở máy ra, tôi phát hiện hình nền là ảnh của chính mình, còn mật khẩu mở máy lại đúng là ngày sinh nhật tôi. Đang lúc nghi ngờ không biết có phải ai đó âm thầm tặng tôi một món quà bất ngờ hay không… Thì người bán điên cuồng gọi điện cho tôi: “Người anh em, tôi gửi nhầm rồi, đó là cái máy mới anh trai tôi vừa mua đấy!” “Không phải cái định bán cho bạn đâu, trời ơi, anh tôi mà biết thì đánh ch .t tôi mất!” “Bạn có thấy cô gái xinh xinh trên hình nền không, đó là chị dâu tôi đó, anh tôi yêu chị ấy lắm luôn!” “Vì tình yêu trong sáng cao thượng, bạn làm ơn trả máy lại giúp tôi được không?”

Khi đi vào giấc mơ của chồng, tôi mới phát hiện ra một tính cách hoàn toàn khác của anh ấy.Bình thường, anh ấy: Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu lạnh lùng, vì bảo vệ “bạch nguyệt quang” mà nghiêm khắc cảnh cáo tôi: “Tránh xa Tiểu Mạn ra, nếu cô ấy có bất kỳ tổn hại nào, tôi sẽ không tha cho em.”Trong giấc mơ của anh ấy: Đôi mắt đong đầy tình cảm, biểu hiện buồn bã, tội nghiệp nhìn tôi: “Chỉ có anh mới có thể nhìn thấu sự mạnh mẽ giả tạo của em, hiểu được nỗi buồn của em, bảo vệ sự yếu đuối của em… huhu, vợ yêu ơi, nhìn anh một cái được không?”

Chị Gái và Chú Cún Nhỏ Trung Thành Mọi người đều nói tôi nhu nhược. Là vợ của anh ta, dù biết rõ anh ta và trợ lý mập mờ không rõ, tôi vẫn giả vờ không hay biết. Thậm chí, ngay cả khi bắt gặp họ quấn lấy nhau trong văn phòng, tôi cũng chỉ lặng lẽ đi vào phòng nghỉ, không khóc không làm loạn. Bạn thân không chịu nổi, hỏi tôi: “Ly hôn thì ch.t sao? Hà tất phải bám lấy anh ta?” Tôi cười nhạt, nói rằng tôi sắp chuẩn bị xong rồi. Dù sao thì, để nói lời tạm biệt hoàn toàn với mối tình đầu, vẫn cần một chút thời gian. … Nhưng bây giờ, tôi đã chuẩn bị xong.

Nữ Chính Không Tha Thứ Chỉ vì bóc một con tôm cho chồng, tôi bị nữ blogger “nữ quyền” nổi tiếng Hồ Kiều Kiều chụp lén, rồi bị gán mác “nàng dâu não tàn vì tình yêu”. Chẳng bao lâu, vô số lời lẽ tục tĩu tràn vào tài khoản mạng xã hội của tôi. Chồng tôi thương tôi, muốn dùng đội ngũ luật sư bảo vệ công lý cho tôi, nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Kiếp trước chúng tôi cũng làm vậy, dùng vũ khí pháp lý để bảo vệ mình. Nhưng ngay lúc sắp thắng kiện, cô ta lại livestream tự sát, khiến chúng tôi trở thành hung thủ gián tiếp giết người. Cuối cùng, dưới áp lực dư luận, văn phòng luật của chồng tôi phá sản, cha mẹ tôi vì quá đau lòng mà bị nhồi máu cơ tim qua đời, còn tôi thì bị fan cuồng của cô ta đẩy vào dòng xe cộ, chết thảm. Sau khi tôi chết, Hồ Kiều Kiều “sống lại”, tăng thêm 6 triệu người theo dõi, trở thành nữ thần của nền tảng livestream. Lúc đó tôi mới biết, tất cả đều là kế hoạch tăng fame của cô ta. Mà lý do cô ta chọn tôi làm mục tiêu cũng rất đơn giản: hôm đó cô ta bị người mình thích tỏ tình từ chối, mà người đó lại lấy tôi người tình cờ đi ngang qua làm cái cớ. Khi mở mắt ra lần nữa, việc đầu tiên tôi làm là thay bộ váy đẹp nhất, trang điểm kiểu tự nhiên đẹp nhất, trở thành “nàng dâu hoàn mỹ” xinh đẹp nhất. Lần này, tôi phải giẫm lên cô ta để leo lên đỉnh cao.

Vùng Tuyết Trắng Quý Sâm trượt chân rơi xuống nước, tôi không nói hai lời lập tức nhảy xuống cứu. Nhưng anh đột nhiên nổi điên, ấn đầu tôi xuống nước. Sau đó, anh được người ta cứu lên, còn tôi thì chết trong ngày đông giá lạnh ấy. Hóa ra anh biết bơi, ngã xuống nước là để giết tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi trở về ngày Quý Sâm rơi xuống nước ấy. Nhìn anh vùng vẫy trong nước, tôi nhặt một que củi trên đất đưa tới. “Ôi, không đủ dài, làm sao đây? Hay là anh chết luôn đi.”

Năm thứ sáu kết hôn với chồng, cô thư ký của anh ta ngượng ngùng, ngay trước mặt tôi lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội.Cô ta nói, đây là tín vật định tình mà chồng tôi đã tặng cô ta mười lăm năm trước.Tôi chưa kịp lên tiếng, chồng tôi đã sốt ruột trước.Anh đập bàn “bốp bốp”, mặt đầy kích động.“Tôi biết ngay là cô ăn cắp đồ của tôi mà!”