Hiện đại
Lời Nguyền Của Cánh Đồng Lúa Mì Tôi luôn biết rằng mình là một “thiên kim” giả. Bởi vì năm đó, mẹ tôi đã cố tình đổi tôi, đứa trẻ vừa mới chào đời, không phải để lấy một thiên kim tiểu thư mà là một cậu con trai. Mưu kế của bà ta thực sự quá tuyệt diệu: Tôi nhận được danh phận của một tiểu thư nhà giàu, còn bà ta cuối cùng cũng có một đứa con trai để dựa vào. Ông bà nội tôi vì thế mà ngẩng cao đầu trước mặt họ hàng, còn ba tôi thì tự hào rằng ông đã thắng người bạn từ thuở nhỏ đang làm lớn ở thành phố. Còn Tĩnh Tử Ngôn, người bị đổi đến sống ở nông thôn, từ nhỏ đã hiếu thảo, từ nhỏ đã xuất sắc, dù bị ba tôi đ//ánh g//ãy cả chân ghế vẫn phải đứng ra che chở cho mẹ ta. Cho đến khi cậu ấy phát hiện ra rằng, người mẹ mà cậu ấy bảo vệ bằng cả m//ạng sống chính là kẻ đã đánh cắp thân phận của mình. Cho đến khi cậu ấy nhận ra rằng, tôi – kẻ tr//ộm này và con cháu của kẻ tr//ộm, đã không biết xấu hổ mà chiếm lấy hạnh phúc vốn dĩ thuộc về cậu ấy
Tôi và bạn thân cùng nuôi một con “Tiểu Hỏa”.Phát hiện ra cô ấy lại một lần nữa quên chăm sóc Tiểu Hỏa, tôi đã lên Weibo mà phát điên.“Ngày trước cậu muốn có con, giờ thì cậu bỏ mặc, tôi biết đứa trẻ này là tôi ép buộc, nhưng đứa bé đã ra đời rồi, cậu không thể cứ thế bỏ mặc nó được!”Một tài khoản tích xanh đã trả lời ngay lập tức:“Chia tay tôi rồi sống tệ thế này?”“Chia tay đi, con tôi nuôi.”“Nhà tôi có quy định nghiêm, con không thể mang họ anh ta, hiểu không?”“Mang theo sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân đến Sở Tư Pháp, tôi đợi em.”“Em đâu rồi, nói gì đi!”“Thôi được rồi, tôi mang họ thằng bé được không?”Sau một giờ không nhận được phản hồi, anh ta đã không kiềm chế được nữa.“Cười chết, tôi cũng không muốn nuôi con người ta đâu.”“Đùa em đấy, tôi có đến Sở Tư Pháp đâu, chỉ nói chơi với em thôi!”Tối hôm đó, video anh ta ôm cột khóc như nồi nước sôi trước cửa Sở Tư Pháp đã được phát tán, lập tức Nóng trên tìm kiếm.
Bắt Tôi Nuôi Con Của Ánh Trăng Sáng Thì Biến Đi Tại buổi lễ cưới, một bé trai hai tuổi cầm nhẫn chậm rãi bước tới. Cố Thừa Trạch bế thằng bé lên, “Gọi mẹ đi con.” Bên dưới xôn xao cả lên, ai cũng đang chờ xem tôi – người quấn lấy hắn suốt bảy năm – sẽ kết thúc thế nào. Tôi giật khăn voan xuống, “Cưới xin coi như bỏ đi, tôi với anh cũng thôi đi.” Cố Thừa Trạch níu tôi lại, “A Miên mất rồi, sẽ không ai giành vị trí Cố phu nhân với em nữa.” “Tôi chỉ muốn một đứa con thôi, em không đẻ được, sao không thể để tôi toại nguyện?” Hắn và con của người hắn yêu, tôi không thể chấp nhận. Cũng không thể yêu thương nổi.
Nhật Ký Chăn Dắt Nhân Vật Phản Diện Trở thành chú của phản diện, tôi cảnh cáo cậu ta đừng tiếp cận nhân vật chính, nếu không sẽ đánh vào mông, còn bắt cậu ta đếm số. Kết quả là quản không nổi, lại bị phản công. “Chú đếm số đi, chú nhỏ.” Dung Trú kéo lấy cánh tay tôi, mỗi cái một mạnh hơn. “Đếm sai thì phải làm lại từ đầu đấy.”
Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”
Xuyên thành quản gia của nam chính bệnh kiều, tôi thẳng thắn nói: “Hệ thống yêu cầu tôi cưa đổ anh, phối hợp một chút.”Nam chính nhìn tôi với vẻ hứng thú.Sau đó, lúc tôi lẻn vào phòng anh ta lúc nửa đêm và bị bắt quả tang, anh ta tức giận nói: “Cái này cũng là hệ thống yêu cầu sao?”Tôi điềm nhiên gật đầu.Hệ thống sững sờ: “Cái đồ biến thái chết tiệt, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Chúng tôi là hệ thống nghiêm túc đấy nhé!”
Cá Đổi Mạng Bạn trai tôi cực kỳ đam mê câu cá, một ngày nọ anh ấy câu được một con cá lớn toàn thân đỏ rực. Tối hôm đó, anh ấy ôm chặt lấy con cá, thức suốt đêm không ngủ. Tôi chụp ảnh anh ấy cùng con cá rồi đăng bài lên mạng để than thở. Không ngờ lại nhận được một tin nhắn liên tục xuất hiện: [Cá đổi mạng, anh ta đang bị dùng làm công cụ hoán hồn đấy!] [Mau vứt con cá đó đi!]
Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.
Chuyện Ở Lớp Học, Sữa Học Đường Cô giáo chủ nhiệm ra lệnh cho phụ huynh “tự nguyện” đặt mua sữa của trường. Tôi nhìn vào bảng thành phần, phát hiện hàm lượng protein còn ít hơn cả lương tâm của trường học này. Thế là tôi lịch sự từ chối. Kết quả, ngày hôm sau, cô giáo chủ nhiệm dẫn đầu phong trào cô lập con gái tôi. Cô ta quay video cả lớp giơ hộp sữa lên, đồng thanh nói “Cảm ơn mẹ!” Chỉ có con gái tôi hai tay trống trơn, đứng ngay giữa khung hình. “Số tiền nhỏ, nhưng thể hiện mức độ quan tâm của phụ huynh dành cho con cái.” “Không có sữa uống, khác gì trẻ mồ côi?” “Sau này, bạn nào đặt sữa sẽ được ưu tiên làm cán bộ lớp.” Tôi lập tức gọi đường dây nóng của thị trưởng để tố cáo. Sự việc ầm ĩ đến mức hiệu trưởng phải đứng ra phát biểu: “Đăng ký sữa là tự nguyện, không ai bị ép buộc.” Sau đó, tôi gửi toàn bộ ảnh chụp màn hình tin nhắn lên các phương tiện truyền thông lớn. Chỉ muốn nhờ họ dịch giùm xem “tự nguyện” nghĩa là cái quái gì.
Đại Mỹ Nữ Vả Mặt Cộng Đồng Mạng Lướt thấy video của một người làm nội dung trên Douyin, trong đó hắn lái chiếc siêu xe hơn sáu triệu tệ dừng lại bên đường. Một nhóm con gái xúm lại trước đầu xe, cầm điện thoại vừa chụp vừa bắt chuyện, còn hắn thì phất tay từ chối rồi kéo kính xe lên. Qua lớp kính, vẻ mặt mấy người con gái vừa hụt hẫng vừa ngại muốn chết, nhìn rõ mồn một. Sau đó hắn lại mời một đám trẻ con lên xe chơi. Phần caption của hắn viết: “Sao con trai nhìn xe, còn con gái lại nhìn chủ xe?” Video vừa đăng lên tối hôm đó đã vượt trăm nghìn lượt thích. Một bình luận được thả tim nhiều nhất: “Từ chối gái xinh quyến rũ, giàu có lại yêu trẻ con, người anh em đỉnh quá.” Tôi sững người. Vì mấy đứa con gái trong video đó, là tôi và mấy đứa bạn cùng phòng! Mà quan trọng tôi không nhớ ra bản thân khi nào lại hám của như vậy?
Trăng Sáng Bên Thềm Mọi người đều nghĩ tôi thầm thích Thẩm Mục. Sau khi anh ta thua trò chơi thử thách, cả đám liền xúi tôi đi hôn nam thần trường bên cạnh. Tôi căng thẳng đến mức hơi thở khựng lại. “Khúc Ưu, hôn một cái thì có ch.t ai đâu, sợ gì chứ?” “Yên tâm đi, hôn rồi Mục ca cũng sẽ hiểu mà.” Thẩm Mục nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Phải đấy, Khúc Ưu, giúp anh cái nhé.” Hắn ta chắc chắn tôi sẽ không dám làm, vì tôi nổi tiếng là người kín đáo, bảo thủ. Thế mà tôi lại nhỏ giọng đáp: “Được.” Sắc mặt Thẩm Mục tối lại đôi chút, nhếch môi: “Được thôi, hôn ba giây, một giây cũng không được thiếu.” “Thấy chưa, tôi đã bảo vì Mục ca, cô ta chuyện gì cũng dám làm.” “Mục ca đúng là đỉnh thật, thuần phục được cả Khúc Ưu.” Trong ánh mắt châm chọc đầy thích thú của bọn họ, tôi từ tốn bước về phía Giang Sách, kiễng chân, hôn lên môi anh ấy.
Vào ngày cưới, anh bỏ mặc tôi một mình tại lễ đường và biến mất không một dấu vết.Tôi ôm bụng bầu bốn tháng, gọi cho anh ta rất nhiều cuộc điện thoại. Ban đầu anh không nghe, rồi sau đó trực tiếp tắt máy. Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời thì thầm:“Lần đầu tiên thấy chú rể bỏ trốn khỏi đám cưới.”“Kết hôn chỉ vì lỡ có con thì có ai chấp nhận nổi, bị bỏ cũng phải thôi.”Tôi đứng đó giữa cơn gió, bối rối đến không biết phải làm gì, chỉ biết liên tục xin lỗi và trấn an những vị khách lần lượt rời đi.Cả một ngày dài, tôi đứng đợi anh ở góc phố, đợi đến khi mọi người đã tản đi hết, nhưng anh vẫn không xuất hiện. Lúc ấy, một cô bác đứng gần đột nhiên nói một câu bâng quơ:“Giang Thâm trông giống con trai của vợ trước ba cô nhỉ, có khi nào là đến để trả thù cô không.”Trên đường trở về, câu nói ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi, không sao xua đi được. Trong cơn mê muội, tôi va chạm với một chiếc xe tải. Và thế là tôi cùng đứa con bốn tháng trong bụng, vĩnh viễn ra đi dưới gầm xe ấy.
Minh Thê Tôi tới dạy học tại một ngôi làng hẻo lánh, nơi tiếng tăm xấu nức mũi. Cô giáo trước kia từng dạy ở đây đã mất tích một cách ly kỳ, đến giờ vẫn chưa tìm thấy xác. Chạng vạng tối, có một bà lão lấy cớ “ghé thăm nhà học sinh”, nhờ tôi đến chỉ dạy thêm cho “đứa nhỏ” của bà ta. Tôi vừa đến nơi mới phát hiện — đứa nhỏ ấy đã ngoài ba mươi tuổi. Bà lão bảo tôi, đứa con đó đến giờ vẫn chưa có ai bầu bạn. Muốn tôi dạy thử xem, làm sao để cưới được vợ. Tôi không mấy tình nguyện, vậy mà bà lão lại nhốt tôi trong phòng, định để con trai mình dùng sức mạnh cư/ỡng é/p tôi, rồi ép tôi phải chấp nhận chuyện đã rồi. Tôi bắt đầu thấy nghi hoặc. Người ch.t rồi… cũng có thể cưới về làm vợ sao?
Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”
Trúc mã sắp đi tỏ tình, kéo tôi đi uống rượu lấy can đảm.Tôi xách theo túi vịt quay đến ngay.Uống đến nửa đêm.Anh mắt đỏ hoe nhìn tôi: “Em say chưa?”Thấy tôi không trả lời, anh cất giọng: “Thật ra, anh luôn muốn nói với em…”Tôi bật dậy ngay lập tức, chộp lấy một cái đầu vịt, mắt sáng rực.“Nói đi.”Anh ta há miệng nhìn tôi, rồi đột nhiên sụp đổ.“Anh xin em đấy, làm ơn say một lần được không?”
Tôi là thiên kim tiểu thư thật sự của một gia đình danh giá, vừa trở về nhà ngày đầu tiên thì thiên kim giả đã ra hiệu tôi nên nhanh chóng bỏ trốn.Cô ấy xắn tay áo lên, lộ ra đầy những vết thương, nói rằng mọi người trong nhà này đều là những kẻ biến thái.Em trai bệnh hoạn của tôi nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn tôi chăm chú.Hừm, cả gia đình này đều là những kẻ tồi tệ.Nhưng thật trùng hợp là tôi cũng vậy.
Bà Nội Muốn Ly Hôn Vào ngày đại thọ 60 tuổi của bà nội, bà quyết định ly hôn. Nguyên nhân là do bà giúp người khác nấu ăn trong tiệc cưới và nhận của người ta 200 tệ, ông nội đã tát bà trước mặt bao nhiêu người. “Bà chỉ nấu ăn thôi mà, việc đơn giản như vậy mà bà lại đòi người ta 200 tệ! Sao bà lại lòng dạ hiểm độc như vậy! Mặt mũi của tôi đều bị bà vứt sạch rồi!” Mọi người trong làng đều nói ông nội là người tốt bụng, còn bà nội thì keo kiệt và hay tính toán. Sau khi ly hôn, mọi người đều khuyên ông nội đi xin lỗi. Ông nội khinh thường nói: “Bà ấy rời xa tôi thì chẳng là gì cả, nhiều nhất một tháng là bà ấy phải quay lại thôi.” Sau đó, bà nội dựa vào tay nghề nấu ăn của mình, đã gây dựng được sự nghiệp thành công ở thành phố lớn, còn trở thành một người nổi tiếng trên mạng có hàng triệu người theo dõi, một bài quảng cáo có thể kiếm được mười vạn tệ. Ông nội bắt đầu trông mong chạy theo: “Thục Phân, anh sai rồi, em quay lại đi.”
Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng Năm tôi tám tuổi, bà nội cô đơn nhặt tôi về, một đứa trẻ không ai muốn, cho tôi một mái nhà.Chúng tôi nương tựa vào nhau, bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng, bán đồ lặt vặt, nhặt ve chai để nuôi tôi.Tôi kiềm chế tính khí ngang tàng, trở thành cô cháu gái ngoan ngoãn của bà, học hành chăm chỉ, lớn lên như kỳ vọng của bà.Cho đến khi tiệm tạp hóa của bà bị một tên “đánh giả” trên mạng hãm hại, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn.Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, sợ liên lụy đến tôi, lặng lẽ tr//eo cổ t//ự v//ẫn.Khi tôi đến bệnh viện, bà đã đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bà không còn ý chí sống.Tên “đánh giả” kia, nhờ đoạn video bị cắt ghép ác ý, thu về vô số lượt xem và người hâm mộ, còn được tung hô là “chiến sĩ chính nghĩa”, hắn ngang nhiên tuyên bố trên mạng:“Đối với loại dân gian xảo này, phải ra tay thật mạnh, đánh cho cửa tiệm của bà ta phá sản mới thôi!”Nhìn bộ mặt trơ trẽn của hắn, tôi cười lạnh, ra tay mạnh à? Không phải chỉ mình mày biết làm đâu.
Ngày Đầu Định Mệnh Yêu đương với Giang Tự Phong suốt bảy năm, tôi vô tình phát hiện hắn đăng bài trên mạng: 【Chán ngấy bà già rồi phải làm sao đây? Nhìn thấy bà ta là muốn nôn.】 【Tôi muốn chia tay nhưng lại sợ bà ta dùng quyền thế trả thù.】 Bài đăng bất ngờ nổi như cồn, cả mạng xã hội đều điên cuồng truy tìm người phụ nữ đã bao nuôi Giang Tự Phong bảy năm, tài trợ hắn đi du học, thậm chí còn mua nhà, mua xe cho hắn. Và người đó chính là tôi. Cư dân mạng hy vọng tôi sẽ nhận ra bộ mặt thật của kẻ “phượng hoàng nam” này. Trước mặt mọi người, tôi giữ thể diện mà đáp: “Tôi sẽ không trả thù, chúc cậu ta một bước lên mây.” Sau lưng, tôi thu hồi nhà và xe đã đứng tên Giang Tự Phong, gửi bằng chứng gian lận học thuật của hắn cho trường đại học. Về sau, Giang Tự Phong suy sụp chất vấn tôi tại sao lại hủy hoại hắn như vậy. Tựa trong vòng tay người tình mới, tôi mỉm cười đáp: “Để chị dạy em bài học cuối cùng: Chó mình nuôi mà cắn lại mình, thì phải mạnh tay đánh cho bằng ch/ế/t.”
Chỉ Có Học Tập Mới Giúp Tôi Sống Sót “Xin lỗi, tôi chỉ hẹn hò với người đứng nhất toàn khối thôi.” Tôi khẽ lắc tờ bảng điểm hạng nhất trong tay, lờ đi lá thư tỏ tình từ người đứng nhì, rồi nhanh chóng né tránh. Muốn dùng chuyện yêu đương để kéo tôi khỏi vị trí số một à? Đừng hòng ai làm ảnh hưởng đến việc học của tôi!