Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Nơi Dừng Chân

Nơi Dừng Chân Hà Thư Diễn từng nói với đám bạn rằng tôi là người con gái biết “câu” giỏi nhất mà anh ta từng gặp. Đám bạn anh ta nghe vậy đều khó hiểu. Hà Thư Diễn cúi đầu, nhấp một ngụm rượu. “Đợi cô ấy đến rồi các cậu sẽ biết.” Tôi vừa bước chân trái vào phòng bao — mặc chiếc váy trắng đơn giản, tóc dài xõa lưng. Chỉ là vừa hít thở một cái. Hà Thư Diễn nhẹ giọng cười khẽ: “Thủ đoạn không tệ.” Đám bạn anh ta: “?”

Chiêu Kết Liễu

Chiêu Kết Liễu Chồng tôi thích nắm tay nhân tình cùng nhau chạy marathon. Khi chỉ còn cách vạch đích một bước chân, anh ta đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim. Tôi với tư cách là bác sĩ theo đoàn, đã lập tức có mặt tại hiện trường, nhưng vẫn không thể cứu được anh ta. Mọi người đều an ủi tôi, nói rằng đó là quả báo, tôi đã cố hết sức rồi. Chỉ có tiểu tam của anh ta giống như phát điên, lao đến trước mặt tôi, chỉ thẳng vào mũi tôi, từng chữ từng câu: “Tôi biết rõ, chính cô đã gi .t anh ấy!”

Nét Chữ Nên Chồng

Nét Chữ Nên Chồng Thầy dạy thư pháp nói chữ tôi xấu kinh khủng. Đến cả Thẩm Thư nổi tiếng trong giới cũng không cứu nổi. Tôi không cam tâm, thật sự tìm tới tận nơi, năn nỉ muốn bái hắn làm thầy. Hắn đúng như lời đồn, không nể nang mà thẳng thừng chê bai. “Không có chút năng khiếu nào.” Về sau, thư phòng vốn luôn gọn gàng của hắn bị tôi làm cho bừa bộn. Tôi vừa khóc vừa bám chặt lấy hắn. Hắn cúi xuống, tàn nhẫn cắn vào vành tai tôi, thì thầm khen ngợi. “Thì ra, thiên phú của em đều dồn vào chỗ này à.”

TỪ TỰ LO LẤY THÂN ĐẾN ĐỒNG Ý LẤY ANH

Trước khi xuất ngoại, Lâm Mặc chuyển cho tôi một khoản tiền khổng lồ.Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ: [Tự lo lấy thân].Tôi hiểu rồi, đây chính là cách anh ấy nói lời tạm biệt.Cầm tiền trong tay, tôi bắt đầu cuộc sống độc thân tiêu xài thả ga – mua sắm, du lịch khắp nơi.Hai tuần sau, anh ấy lôi tôi từ trong lòng huấn luyện viên ở khu nghỉ dưỡng ra:“Biết hưởng thụ quá nhỉ.”Tôi ngượng ngùng cười:“Chẳng phải anh cho tôi tiền chia tay sao? Không tiêu thì uổng.”Anh im lặng vài giây, rồi đột nhiên nổi giận:“Phí chia tay cái gì! Đó là học phí tôi cho em! Em chẳng phải bảo muốn sang Paris học nấu ăn à!”

Đêm Lặng

Tĩnh Đêm Tống Hàn Xuyên thường nói: “Chiến tranh lạnh một tuần, mặc định là chia tay.” Yêu nhau một năm, anh ta dùng đúng câu này để nắm thóp tôi suốt một năm trời. Cho đến lần cãi nhau cuối cùng, anh ta lại giở trò cũ. Lạnh lùng xóa kết bạn, chặ/n tôi, bỏ đi mà không buồn ngoảnh đầu lại. Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra, mối quan hệ này đã th/ối n/át đến tận cùng. Không còn gửi lời kết bạn lại hết lần này đến lần khác. Không còn khúm núm chạy theo anh ta, níu kéo van xin quay lại. Mà là âm thầm sửa nguyện vọng thi đại học, cố gắng tránh xa tất cả những nơi có thể gặp anh ta. Bảy ngày chớp mắt trôi qua, bạn bè anh ta bắt đầu sốt ruột khuyên nhủ tôi. “Han Xuyên nguôi giận lâu rồi, giờ chỉ đợi cậu chủ động xin lỗi thôi.” “Nếu cậu còn cố chấp nữa, lần này mà chia tay thật thì đến khóc cũng chẳng có chỗ đâu.” Nghe vậy, tôi khẽ cười: “Ừ, vậy thì chia tay đi.” “Như anh ta mong muốn.”

Mẹ và Tôi

Mẹ và Tôi Bà nội tôi sinh liền 6 người con gái, mãi đến lần thứ 7 mới sinh được một cậu con trai. Bà cho rằng do cơ thể mình “kém phúc”, nên khi chọn vợ cho ba tôi, bà nhìn trúng mẹ tôi. “Con gái tên Quyên m/ông to, kiểu gì cũng đẻ được con trai.” Mẹ tôi quả nhiên không khiến bà thất vọng. Chỉ hai tháng sau đám cưới, mẹ đã mang thai. Chín tháng sau, mẹ sinh ra tôi, một bé gái. Từ nhỏ tôi đã biết bà nội không thích mình. Nhưng tôi không ngờ, để lách luật kế hoạch hóa gia đình, bà lại đi làm cho tôi… một cái giấy chứng nhận khuyết tật. Năm tôi 7 tuổi, mẹ vốn đã có một con gái đầu bị thiểu năng, lại mang thai.

Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn

Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới. Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe. Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!” Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ: “Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động

Khi Trái Tim Ngừng Rung Động Năm 26 tuổi, tôi và Đoạn Luật Minh cuối cùng cũng có quan hệ thực sự. Sáng hôm sau, dù đau nhức cả người, tôi vẫn cố gắng đi làm cho anh như thường lệ. Nhưng trong lòng lại ngọt như mật, sau bao năm theo đuổi, cuối cùng anh cũng quay đầu nhìn thấy tôi. Thế nhưng, cảm xúc rung động đó đã hoàn toàn tan biến khi tôi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và mấy người bạn thân. “Đoạn Luật Minh, bình thường cậu còn chê trợ lý của mình tụi tôi mắt mù, mà cuối cùng cậu lại ăn sạch người ta?” “Trước đây che chở ghê lắm, giờ để tụi này chơi ké được chưa?” Đám công tử nhà giàu đó chẳng bao giờ nói được câu nào nên hồn. Nhưng tôi không ngờ, lời tiếp theo của Đoạn Luật Minh lại như kéo tôi rơi thẳng xuống hầm băng. “Nếu cậu không ngại dùng đồ người khác dùng rồi, thì cứ việc.” “Dù sao trong lòng tôi, người tôi xác định sẽ cưới chỉ có Tinh Tịnh.”

Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy

Lúc Anh Đến, Tim Em Rực Cháy Khi phỏng vấn chồng cũ, tôi bị nghén. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy lúng túng. Tôi cười gượng, với tinh thần nghề nghiệp, chỉ có thể tiếp tục buổi phỏng vấn. “Anh có thể chia sẻ lý do khiến anh nỗ lực như vậy trong sự nghiệp không?” Chồng cũ chậm rãi đáp: “Vợ đang nghén, tôi phải kiếm tiền mua sữa cho con chứ!” “…”

Không Ai Được Phép Trộm Đồ Của Tôi

Không Ai Được Phép Trộm Đồ Của Tôi Trước kỳ thi đại học, tôi thay ba đứa em trai từ chối lời mời sinh nhật của hoa khôi. Để ba đứa tập trung nước rút ôn thi thật tốt. Ngày có điểm thi, ba đứa em trai chiếm hết ba vị trí đầu bảng của toàn tỉnh. Còn hoa khôi thì vì điểm quá thấp mà nghĩ quẩn, tự cắt cổ tay. Nhiều năm sau, ba đứa em tốt nghiệp từ những trường danh tiếng ở nước ngoài, tiếp quản sự nghiệp gia đình. Ngày tôi kết hôn, chúng đánh chết chồng tôi. Xé váy cưới của tôi, đẩy tôi vào một căn phòng đầy đàn ông. Chúng mặc kệ tôi gào khóc, khoá chặt cửa lại. “Nếu không phải chị, Tư Dao căn bản sẽ không nghĩ quẩn, cổ ấy chỉ muốn tổ chức sinh nhật một lần thôi, sao chị lại ngăn cản?!” Một ngày một đêm sau, chúng tìm thấy tôi với thân thể đầy vết thương vì bị tra tấn. Chúng dùng dao cắt cổ tay tôi. “Chị cũng nên nếm thử nỗi đau của Tư Dao đi!” Lúc mở mắt lần nữa, tôi thấy hoa khôi đang nhét thiệp mời sinh nhật vào ngăn kéo của ba đứa em trai. Tôi không thèm nhìn thêm lần nào, quay người bỏ đi. Kiếp này tôi sẽ không ôm mộng cứu rỗi nữa, ai có số phận nấy thì cứ theo số phận đó mà sống.

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy?

Đồ Của Tôi Ai Dám Lấy? Mẹ kế thừa lúc chồng tôi ngủ say, lén leo lên giường hắn. Nhưng bà ta đâu biết, chồng tôi là kiểu người bệnh hoạn kiểm soát cực mạnh, dù ngủ rồi cũng phân biệt được có phải tôi hay không. Hắn mở mắt ra, một cú đá đạp mẹ kế lăn xuống đất: “Cút, bà mà cũng xứng dùng đồ của cô ấy à?” Mẹ kế sững sờ. Chồng tôi quay đầu nhìn tôi, vẻ tội nghiệp: “Vợ ơi, anh thấy bẩn quá, cần được khử trùng.”

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt. Hắn đưa ra một tấm bát tự. Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói: “Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.” Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục: “Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.” Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.” Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai: “Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!” Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi. Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin: “Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…” Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp. Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi. Vụ này… hơi khó xử. Cứu thì vẫn cứu được thôi. Nhưng mà, phải trả thêm tiền.

Toast Nướng Nguyên Vị

Toast Nướng Nguyên Vị Tôi là trợ lý của thái tử giới Kinh Thành. Cuối tuần, sếp bị trễ chuyến bay. Anh ấy liền bảo tôi đi thay anh ấy viếng mộ vợ quá cố. Tôi xách theo bánh kem và hoa tươi đến nghĩa trang. Trước bia mộ, tôi nhìn thấy một dãy số… cùng một cái tên rất kỳ lạ. Trời đất ơi, chẳng phải là số QQ và nickname của tôi sao?!

Diêu Diêu

Diêu Diêu Đêm tân hôn, chồng tôi đang tắm thì bất thình lình gọi to: “Diêu Diêu ơi, lấy giúp anh cái quần lót!” Tôi vừa định đứng dậy đi lấy, thì sững lại. “Diêu Diêu” không phải là tôi. Mà là “cô bạn thân từ nhỏ đến lớn” đang tạm thời ở nhờ nhà chúng tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, Diêu Diêu đã uốn éo bước vào phòng ngủ chính. Ngón tay cô ta còn nghênh ngang móc theo một chiếc quần lót của chồng tôi. Cô ta chẳng buồn gõ cửa. Thậm chí còn không liếc nhìn tôi lấy một cái. Thẳng thừng bước đến cửa nhà tắm, giọng oang oang: “Nè! Mở cửa ra, ba anh mang trà khổ qua tới này!” Ồ? Ba chồng tôi mất từ hơn chục năm trước rồi. Vậy nếu “ông ấy” về thật, phiền ông tiện thể dẫn theo hai cái củ cải thối này đi luôn cho sạch nhà.

CHUYỆN TÌNH TRONG HỘC BÀN

Để theo đuổi nam chính,mỗi ngày tôi đều đặt phần ăn sáng tự tay làm vào hộc bàn của anh ấy.Cho đến một ngày, trước mắt tôi xuất hiện dòng bình luận nổi bật:“Bạn nữ phụ kia, cậu đặt lâu như vậy mà không phát hiện là đặt nhầm sao?”“Đó là bàn của phản diện mà!”“Nhưng mấy người có nhận ra không, từ khi nữ phụ đưa nhầm bữa sáng, tên phản diện nhà nghèo, gầy trơ xương vì không có tiền ăn cơm, hình như mập lên chút xíu rồi.”“Chứ sao nữa, nữ phụ làm sandwich mà như dồn đồ ăn cho lừa ăn, thịt rau nhét đủ cả, thiếu điều tự mình chui vào luôn thôi!”“Haiz, phản diện này cũng tội, còn tưởng nữ phụ thật lòng thích mình, ai ngờ người ta chỉ là đưa nhầm thôi.”Bước chân tôi dừng lại ngay cửa lớp.Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.Chỉ thấy ở hành lang phía trước,một thiếu niên gầy gò, trông có vẻ u ám, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực.

Hình Xăm

Hình Xăm Ca sĩ nổi tiếng Tịch Dã bị paparazzi chụp được hình xăm dưới bụng. Truyền thông bắt đầu đặt dấu hỏi về đời tư hỗn loạn của anh, sau đó còn moi ra đống bê bối về bạn gái cũ của anh. May mà ảnh mờ, không nhìn rõ là tôi. Hình xăm đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Ngực anh ấy còn đang găm cái đinh tôi bắn lên kia kìa. Giấu kỹ quá, không ai phát hiện mà thôi.

Sớm Sớm Chiều Chiều

Sớm Sớm Chiều Chiều Huấn luyện viên quân sự của con trai tôi bất ngờ gọi điện về nhà, yêu cầu dẫn nó đi làm xét nghiệm ADN cùng anh ta! “Tôi là huấn luyện viên của con trai cô, tên là Từ Cảnh Sơ. Nó giống tôi như đúc. Phiền cô đến doanh trại, đưa nó đi xét nghiệm quan hệ cha con với tôi một chuyến.” Từ Cảnh Sơ? Cái tên này… nghe quen quen… Chưa tới ba giây sau, tay tôi cầm điện thoại đã run như muốn rớt. Không phải cái người năm đó tôi lén ‘trộm gen’ đấy chứ?!

Đoạt Lại Hào Quang

Đoạt Lại Hào Quang Khi tôi đạt đến đỉnh cao của giới thiết kế thời trang và quyết định rút lui về chăm sóc gia đình. Vào ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng của mình, một người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện, giơ ra bằng chứng khẳng định cô ta là người viết thuê cho tôi. Tôi cuống cuồng giải thích để chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng không ngờ bạn trai siêu mẫu người đã cùng tôi vượt qua mọi khó khăn lại thừa nhận rằng tôi đã đạo nhái. Cuối cùng, tôi bị toàn mạng xã hội công kích. Khi ra ngoài, tôi bị fan của bạn trai ném rác vào người, vô tình trượt ngã, được đưa đến bệnh viện và bị thông báo rằng mình đã sảy thai. Tuyệt vọng cùng cực, tôi leo lên sân thượng bệnh viện và la//o mình xuống dưới. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày diễn ra buổi trình diễn cuối cùng đó.

BỮA TIỆC ĐÍNH HÔN CỦA CHÍNH MÌNH

Tôi vừa đi công tác về.Đúng lúc nhà tổ chức tiệc rượu.Tôi cúi đầu ăn uống một cách say sưa.Bên cạnh tôi là một người đàn ông quen mặt.Anh ta cũng đang chăm chú ăn uống.Ăn được nửa chừng, bố cầm micro lên.Ông xúc động nói:“Hôm nay là tiệc đính hôn của con gái út nhà tôi – Tống Vãn và người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cố thị – Cố Thần, cảm ơn mọi người đã đến tham dự…”Đũa trên tay tôi rơi xuống cái “cạch”.Tôi và người đàn ông bên cạnh đồng loạt đánh rơi đũa xuống đất.Tôi không thể tin nổi.Hóa ra mình đang ăn tiệc đính hôn của chính mình?

Nhật Ký Của Em

Nhật Ký Của Em Năm đó, cha mẹ qua đời, công ty sắp phá sản. Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ với anh trai đúng vào thời điểm anh khó khăn nhất. Năm năm sau, công ty anh niêm yết trên sàn chứng khoán. Anh trở thành “Hoắc tổng” được người người kính nể. Phóng viên hỏi: “Những năm qua, anh cảm ơn ai nhất?” Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói mang đầy châm biếm: “Cô em gái vì tiền mà bỏ rơi tôi.” “À mà, giờ cũng không tính là em gái nữa rồi. Cô ta sống thế nào?” Câu nói đó như hắt một xô nước đá vào lòng người nghe. Ngay sau đó, cư dân mạng đồng loạt phát động chiến dịch tìm kiếm “em gái Hoắc tổng”. Mức thưởng lên tới hàng chục triệu. Nhưng họ không tìm thấy tôi. Chỉ tìm được… một cuốn nhật ký viết trước khi tôi ch .t.