Hiện đại
Là nhân viên bán hàng xuất sắc nhất, tôi bị “tối ưu hóa nhân sự”, lý do sa thải: Thường xuyên vắng mặt ở công ty, không tuân thủ giờ giấc. Tôi: “???” Này ông anh, nếu tôi suốt ngày ngồi lì trong công ty, thì doanh số 3 triệu đơn hàng mỗi tháng từ đâu mà ra? Tôi không hiểu, nhưng tôn trọng quyết định của công ty. Lập tức xé bỏ hợp đồng trị giá 50 triệu chỉ còn chờ ký kết, dẫn theo khách hàng và đội ngũ ưu tú sang đối thủ cạnh tranh. Nửa tháng sau, sếp cũ gọi điện, giọng điệu hèn hạ: Tôi bật loa ngoài: “Sếp à, công ty sắp phá sản đối diện kia muốn chiêu mộ đối tác mới của anh đấy.”
Ván Cược Hoàn Hảo Chồng của tôi thế mà lại đi để mắt đến một người phụ nữ đã có chồng, nhiều lần ra mặt bênh vực cô ta, thậm chí còn vì bảo vệ cô ta mà làm tổn thương đôi tay quý giá nhất của mình với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật. Ngày quyết định ly hôn, người bạn thân vẫn luôn là bác sĩ gia đình của tôi đột nhiên gọi điện đến: “Kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước của chồng cậu đã có rồi, ung thư giai đoạn đầu nên điều trị sớm.” Tôi nói với bạn thân: “Chuyện này, cậu cứ giữ bí mật trước đã.” Sau khi cúp điện thoại, tôi đặt tờ đơn ly hôn xuống, đột nhiên cảm thấy cuộc hôn nhân này cũng không phải là không thể cứu vãn.
Tình Nhẹ Như Nước Gần đây, Phó Dĩ Sơ đặc biệt ra sức trong chuyện đó. Tôi gần như gãy cả thắt lưng, vậy mà anh vẫn không chịu dừng lại. Mãi đến khi tin tức anh kết hôn lan ra, tôi mới bừng tỉnh. Thì ra, đây chính là dấu hiệu chia tay. Tôi đã thấy sự giằng xé trong đáy mắt anh, nên nhân lúc anh đi công tác, tôi chu đáo gửi tin nhắn chia tay. Ai ngờ hành lý còn chưa kịp thu dọn xong, Phó Dĩ Sơ đã quay về. Anh kéo lỏng cà vạt, từng bước từng bước ép sát tôi: “Xem ra mấy ngày qua tôi vẫn chưa đủ cố gắng, mới để em rảnh rỗi đến mức suy nghĩ vẩn vơ như vậy!”
Tình Thân Rạn Nứt Kết hôn năm thứ mười, Triệu Văn Thanh ngoại tình. Anh ta mang theo hai đứa con của người tình đến trước mặt tôi. Nói rằng bọn trẻ thật đáng thương, cần một người cha. Con gái tôi năn nỉ hết lời, nhưng anh ta vẫn không lay chuyển. Tôi không níu kéo, dẫn con gái rời đi, lại sợ con bị bắt nạt nên không tái hôn. Nhiều năm sau, con gái tôi gặp được người tốt. Cháu ngoại tôi cũng rất đáng yêu, tôi chăm sóc cháu suốt cả ngày, cuộc sống hạnh phúc thuận lợi. Vào ngày tôi tròn 60 tuổi, con gái và con rể nói rằng công việc công ty bận rộn, cháu ngoại cũng phải học thêm đột xuất, nên ngày mai mới có thể tổ chức sinh nhật bù cho tôi. Nhưng đêm hôm đó, tôi lại vô tình xem được một video cùng thành phố. Trong phòng VIP sang trọng của khách sạn— Cả gia đình của con gái tôi, cùng với Triệu Văn Thanh và hai đứa con riêng kia, sáu người đứng cạnh nhau, hát bài chúc mừng sinh nhật cho người tình năm xưa của anh ta. Con gái tôi còn gọi bà ta là: Mẹ Tống.
Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi Tôi đã làm chim hoàng yến của Cố Yến Chu suốt ba năm. Đến năm thứ tư, bạch nguyệt quang của anh quay về. Nhận ra bản thân sắp thất nghiệp, tôi bắt đầu buông thả. Lần đó anh lại nổi giận, đập cửa bỏ đi, tôi chẳng hề vội vã, thong thả cắt trái cây cho mình, ăn xong mới nhắn tin cho anh. “Bảo bối à, anh đang ở đâu vậy?” “Bên ngoài tối lắm, lạnh lắm, em tìm anh suốt, đi khắp nơi cũng không thấy anh đâu cả.” Tin nhắn anh trả lời nhìn như nghiến răng nghiến lợi mà gõ ra: “Ninh Vãn, anh đang đứng dưới lầu, hứng gió lạnh suốt ba mươi phút.” “Em tìm kiểu gì vậy hả?”
Lúc chia tay với Đình Vân Thâm, tôi và anh ta cãi nhau đến mức rất khó coi.Anh ta đập hết tất cả những thứ có thể đập, mắt đỏ bừng, gào vào mặt tôi:“Tô Uyển, nếu lần nữa phải cúi đầu trước em, tôi không bằng con chó!”Vài năm sau, nhà tôi phá sản.Anh ta chuyển cho tôi năm trăm vạn.Bạn thân của anh ta hỏi:“Cậu không phải thề là không bao giờ quan tâm đến cô ta nữa sao?”Đình Vân Thâm thở dài:“Cậu không hiểu đâu. Tô Uyển xưa nay luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay… cô ấy đã cúi đầu rồi.”Bạn thân anh ta ngơ ngác:“Cô ấy cúi đầu lúc nào? Hai người còn chưa gặp mặt à.”Đình Vân Thâm nói rất nghiêm túc:“Cô ấy nhận tiền của tôi. Cô ấy muốn quay lại với tôi.”Bạn thân anh ta tức đến bật cười:“Cậu chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng người ta, người ta từ chối kiểu gì?”“Trả lời tôi đi!”
Đừng Gọi Tôi Là Vợ Lúc đăng ký giải tỏa ở quê, tôi phát hiện không tìm thấy giấy kết hôn, liền đến Cục Dân chính xin cấp lại. Không ngờ nhân viên ở đó tra đi tra lại nhiều lần rồi quả quyết nói với tôi: “Cô độc thân, trong hệ thống của chúng tôi không có bất kỳ ghi chép kết hôn nào của cô cả.” Tôi nhớ lúc đó chồng tôi từng nói có quan hệ, không cần xếp hàng cũng có thể lấy giấy. Sau đó chúng tôi không đến cục làm thủ tục, mà nhờ người quen lấy giấy kết hôn về. Cảm giác đầu tiên của tôi lúc ấy là: chắc chắn bị bạn của chồng lừa rồi. Một tháng sau, chồng tôi từ nơi khác trở về, tôi định nói với anh chuyện này. Ai ngờ lại bắt gặp anh đang cùng con trai lén gọi video cho một người phụ nữ trong phòng. Chồng tôi nói với giọng vô cùng âu yếm: “Vợ ngoan, kỷ niệm 15 năm ngày quen nhau, anh nhất định sẽ về kịp.” Con trai tôi cũng nũng nịu: “Dì ơi, khi nào dì mới đến đón con về với dì? Con không muốn ở với bà già mặt vàng đó chút nào.” Tôi như bị sét đánh ngang tai. Bao năm qua, chồng làm việc xa nhà, tôi ở lại chăm sóc cha mẹ chồng, lo toan việc nhà, nuôi dạy con cái. Anh chỉ về nhà vào những dịp lễ Tết, mỗi lần không quá vài ngày. Không ngờ anh lại nhẫn tâm đâm tôi một nhát chí mạng như thế! Đã vậy thì, tiền đền bù giải tỏa này, một xu bọn họ cũng đừng hòng lấy! Còn bệnh của cha mẹ chồng, cũng chỉ còn nước chờ ch thôi!
Nghịch Tập Thi Đại Học: Vả Mặt Cả Nhà Em gái thiết kế hại tôi gãy chân, mất cơ hội vào Học viện Thể thao Thanh Hoa. Cha mẹ không phân biệt đúng sai, vu cho tôi gian lận thi cử rồi đoạn tuyệt quan hệ. Họ chắc chắn rằng đứa từng được gắn mác “thiên tài thể thao” như tôi sẽ sa sút thảm hại, trượt tốt nghiệp. Nhưng… ai nói tôi chỉ biết dựa vào thể thao?
Báo Thù Cho Con Gái Tin tức nói có một gã đàn ông cấu kết với nhân tình, hại ch.t hai đứa con ruột của mình. Chồng tôi nhìn thấy, thản nhiên buông một câu: “Một mình nuôi hai đứa nhỏ, thì sống kiểu gì.” Hắn nói rất tự nhiên, còn tôi nghe mà rợn cả sống lưng. Chồng tôi vậy mà lại đồng cảm với loại người như thế. Điều đáng sợ nhất là, con gái chúng tôi đã mất tích suốt bốn năm rồi.
Vãn Vãn Thẩm Vọng là món đồ chơi tôi mua về. Tôi luôn thích bắt nạt hắn và vẽ lên người hắn trong lúc thăng trầm. Cho đến khi nhìn thấy những bình luận lên án tôi. [Lại dám nhục nhã nam chính như vậy, không hổ là nữ phụ ác độc.] [Nhưng tôi cảm thấy biểu tình của nam chính hình như rất sảng khoái.] [Cái rắm, ánh mắt nam chính nhìn cô ta, rõ ràng là muốn giết chết cô ta.] Tôi cong môi, cúi người nâng cằm hắn, thờ ơ nói: “Muốn giết tôi sao? Thẩm Vọng.” Thẩm Vọng nhìn tôi, đuôi mắt phiếm hồng, trầm mặc không nói. Sau đó tôi bị hắn giam cầm. “Em hợp tác với người ngoài muốn giết anh, chơi đủ rồi thì vứt bỏ anh, bỏ đi là đi ba năm.” Thẩm Vọng cắn lên vai tôi, vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng: “Khương Vãn, em mà còn chạy nữa thì anh thật sự sẽ giết chết em.”
Chú Nhỏ Năm 17 tuổi, tôi định tỏ tình với chú nhỏ. Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười khẩy hờ hững của anh. “Con bé chỉ là một đứa con nít mà thôi, tôi mẹ nó có thể có tâm tư gì với con bé chứ?” Ba năm sau, tôi và anh say rượu đã xảy ra một đêm hoang đường. Lúc tỉnh dậy, tôi giả vờ bình tĩnh nói với anh: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi, cháu chỉ coi chú là trưởng bối.” Người đàn ông cười khẩy rồi đè tôi xuống. Anh nhìn tôi từ trên cao. “Em cũng có thể coi tôi như một tên súc sinh đi.” Anh vỗ mặt tôi, lười biếng nói: “Cháu gái nhỏ à, tối qua chú không hề đụng đến giọt rượu nào cả.”
Mạn Mạn Lúc phát hiện ra mình là nữ phụ độc ác, tôi đang đứng ở góc tường nghe lén. Bên trong phòng, nữ chính đang đau khổ vật vã bày tỏ tình cảm với vị hôn phu của tôi: “Chú út à! Lúc trước, nếu không phải vì muốn dập tắt tâm ý của con thì chú cũng sẽ không vội vàng đính hôn như vậy.” “Bây giờ, con đã trưởng thành rồi, nếu chú không muốn con thì ngày mai con sẽ đi tìm người khác để trao thân.” Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức giận hôn lấy cô ấy. Tôi sợ hãi lùi lại, không ngờ lại đụng phải một bức tường người. Anh áp sát tai tôi, thì thầm: “Chú đã không còn trong trắng, vậy thì đổi đối tượng kết hôn đi, có thể suy xét tôi không? Thím, út~”
Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác Tôi bất cẩn bắt cóc kẻ ác thì phải làm sao bây giờ? Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi lặng lẽ đặt câu hỏi trên diễn đàn. Cư dân mạng: “Hôn đi, trước khi chết cũng phải nhục mạ anh ta chút.” Sau khi hôn xong tôi đã chết, … Kẻ ác giết người không chớp mắt lại lên án: “Cô thật biết chơi, ban nãy chính là nụ hôn đầu của tôi.”
Tôi Không Cần Cứu Rỗi Anh trai của chồng tôi vừa qua đời, vậy mà chồng tôi, không thèm hỏi ý kiến tôi đã ngang nhiên đưa chị dâu đang mang thai về nhà để “dưỡng thai”, thậm chí còn ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc cô ta. Tôi không đồng ý. Chị dâu liền khóc lóc đòi nh/a/y l/ầ/u, còn quay sang chồng tôi mà nức nở: “Cuộc hôn nhân ba người này chật chội quá… Đã không còn chỗ cho em trong căn nhà này nữa, vậy thì để người dư thừa như em ch .t đi cho xong!” Chồng tôi không những không dỗ dành tôi mà còn tát tôi một cái trời giáng, rồi ép tôi phải xin lỗi chị dâu. Tôi nghe lời anh ta, cúi đầu xin lỗi. Rồi sau đó, tôi cũng đưa bạn trai cũ về sống chung, nở nụ cười nhẹ nhàng với hai người kia: “Đừng lo, ba người thì hơi chật, nên tôi kiếm thêm người nữa, bốn người chơi mạt chược là vừa.”
Có Phước Mà Không Biết Hưởng Tôi lướt trúng tài khoản phụ của chị dâu mình. Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chị dâu mà bề ngoài luôn dịu dàng ấy, sau lưng lại không ngừng m/ắ/n/g chửi mẹ tôi. “Con m/ẹ chồng đ/ộc ác ăn tôm hùm Úc với cua hoàng đế, lại bắt tôi – đứa đang mang thai – phải ăn sâu!” Ảnh kèm theo lại là hộp đông trùng hạ thảo tôi mua hết hai trăm triệu.
Bạn Thân Tôi Là Tiểu Phú Bà Tôi với bạn thân cùng vào làm một công ty. Cô ấy là con gà đẻ trứng vàng ở phòng kinh doanh, còn tôi là người tiên phong ở phòng dự án. Bạn thân: “Cục cưng, đưa cậu đơn hàng này, muốn không?” Mắt tôi sáng lên: “Muốn!” Kết quả là đơn hàng trị giá hàng triệu mà chúng tôi đã làm việc chăm chỉ để giành được, cuối cùng lại bị nhỏ trà xanh nhảy dù xuống cướp công. Nhỏ trà xanh thành tinh đó còn đắc ý trước mặt chúng tôi: “Trẻ đẹp, có năng lực thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn làm nền cho tôi sao.” Tôi không nhịn được, thà mất việc còn hơn, nhất định phải chửi thẳng mặt con nhỏ trà xanh này. Sau đó, tôi thì thầm với bạn thân: “Công ty này thật tệ, tớ định nghỉ việc, còn cậu thì sao?” Bạn thân: “Cậu nghỉ tớ cũng nghỉ.” Chúng tôi vừa nộp đơn xin nghỉ việc, vị chủ tịch bí ẩn của công ty đã xuất hiện. Anh ta ôm chặt chân bạn thân tôi, khóc lóc thảm thiết: “Tiểu thư, xin đừng đùa với tôi, nếu cô nghỉ việc, công ty này sẽ không trụ nổi đến ngày mai…”
Lướt thấy một anh đẹp trai trong khu vực, tay tôi còn nhanh hơn não, liền để lại bình luận luôn.“Vừa nãy hút thạch trái cây, lỡ tay hút nhầm vào môi anh mất rồi.”Hôm sau, căn hộ đối diện chuyển đến một người hàng xóm mới, tôi mang bánh nhỏ sang chào hỏi.Hàng xóm mới có tám múi bụng, vai rộng eo thon, chỉ là gương mặt thì lạnh như tiền.“Sao lại là cô? Đồ lưu manh.”Tôi lau nước miếng, giả vờ tỉnh bơ: “Anh đẹp trai, chúng ta quen nhau à?”“Cô để lại mấy cái bình luận khó coi dưới tất cả video của tôi đấy…”
Vợ tôi mê mua đồ rẻ trên Pinduoduo. Khi cô ấy khoe với tôi chiếc áo mua chỉ 13,9 tệ, tôi không nhịn được mà chê: “Em có thể học Tiểu Nhã dưới lầu một chút không, đừng mua mấy thứ rẻ tiền thế nữa!” Cô ấy sững người. Một lúc sau, môi run rẩy nói với tôi: “L/y hôn đi.” Ly thì ly! Tôi đưa 10 ngàn tiền sinh hoạt mỗi tháng, chẳng lo không có ai chịu lấy tôi. Một tháng sau, cô ấy không quay đầu tìm tôi. Còn tôi, người đang loay hoay tính tiền nhà, bảo hiểm xe, điện nước, bắt đầu thấy hoảng…
Khi đang chiến tranh lạnh với kim chủ, tôi lỡ tay tát cô em thanh mai trúc mã của anh ta. Chỉ sau một đêm, scandal ngập tràn mạng xã hội. Còn bản thân kim chủ thì y như… đi đời nhà m/a, không có lấy một chút động tĩnh. Tức quá, tôi mở livestream, chửi thẳng lên hot search. “Chu Nghiễn Bạch à, cũng chỉ tầm đó thôi.” “Tất nhiên là tôi đá anh ta trước.” “Ồ, không có gì to tát, chỉ là già quá, không giỏi khoản đó. Lần sau tôi định yêu sinh viên đại học.” … Cư dân mạng nói tôi đi/ên rồi, dám chửi cả Chu Nghiễn Bạch. Tắt livestream chưa được bao lâu, cửa nhà tôi bị phá. Chu Nghiễn Bạch mặt mày lạnh tanh, vừa tháo cà vạt vừa ép tôi vào tường. “Nói xem, em định yêu thằng sinh viên nào hả?”
Anh Hướng Về Tổ Quốc, Em Hướng Về Phía Anh Kỳ huấn luyện quân sự đại học, tôi bị bắt lại khi đang lén mua đồ ăn ngoài. Anh trai shipper vô cùng chính trực mà nói: “Tôi là anh của con bé, cũng xem là người lớn trong nhà, cái này mấy người cũng quản sao?” Giáo quan quân sự nhìn tôi. Anh cười nhạt nói: “Tôi và em có hôn ước mà sao tôi lại không biết em có anh ruột nhỉ?” Đôi khi chỉ mất vài giây để một người tỉnh táo lại. Ba ngày sau, trong kì huấn luyện quân sự, tôi đã nhìn thấu hồng trần. Trước khi bị trường học đưa vào trong núi, tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện sau này mình phải đối mặt. Bây giờ tôi đã biết là gì rồi. Là báo ứng.