Hiện đại

Lưu Luyến Không Rời Em trai 4 tuổi đổ thuốc trừ sâu vào thùng gạo. Tôi thấy vậy, liền đốt cả thùng lẫn gạo để tránh họa. Bà nội về nhà, biết chuyện liền giáng cho tôi một bạt tai, chửi tôi là cái đồ phá hoại, phí của giời. Ba mẹ về không có cơm ăn, lập tức lao vào đánh tôi túi bụi, đàn ông đàn bà phối hợp, không chừa chỗ nào. Tôi bị đánh đến mức thành người tàn tật. Từ đó, trong cái nhà vốn trọng nam khinh nữ này, tôi càng trở nên vô hình, sống dở ch .t dở. Năm 14 tuổi, chỉ vì em trai muốn có máy tính chơi game, tôi bị bán cho một lão độc thân chuyên b ạ.o h ành ở làng bên để làm vợ. Cả đời tôi từ đó trôi tuột trong tăm tối và nhục nhã. Mãi đến một ngày, khi mở mắt lần nữa… Tôi quay trở về đúng thời điểm em trai đổ thuốc diệt cỏ paraquat vào thùng gạo. Lần này, tôi không dại dột tự xử lý hậu quả thay nó nữa. Bà nội người tiết kiệm suốt cả đời, vẫn là câu nói quen thuộc: “Rửa sạch rồi nấu tiếp, gạo trắng như thế chẳng lẽ để uổng phí à?”

Dạy kèm cho em gái của nam thần, dạy được một nửa thì cô bé lấy ra một đống thư tình của anh trai.Chúng tôi túm tụm lại xem thư nào hay nhất.Đột nhiên, nam thần từ sau lưng thò tay ra, rút lấy một phong thư quen thuộc.“Anh nghĩ bức này hay nhất, em thấy sao?”Chết tiệt thật, tất nhiên là hay rồi, vì đó chính là thư của tôi mà!

Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai đích tôn của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói nam đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê đấy!”Tôi: ???

Tôi bị tai nạn, đập đầu mất trí nhớ, quên rằng mình đã kết hôn một năm.Nhưng người chồng lạnh lùng trong cuộc liên hôn bỗng trở nên yêu tôi đến không tưởng.“Vợ à, mỗi đêm em đều ôm anh ngủ.”“Em thích tạo dấu hôn lắm, ngay trên cổ anh nè.”“Mỗi tuần bảy lần, mỗi lần ba tiếng, đó là mới khởi động thôi đấy.”Sau này, khi tôi khôi phục trí nhớ, tôi nghĩ: “Hehe. Diễn, tiếp tục diễn đi.”

Tôi đưa thái tử gia Bắc Kinh vào khách sạn.Hệ thống phát ra cảnh báo điện giật: [Chủ nhân, xin chú ý đối tượng chiến lược của bạn là đại ca hắc bang Thẩm Mục Bạch, không phải cháu trai của anh ta Thẩm Ngôn Nhất.][Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ -]Tôi không nói không rằng đẩy cậu thiếu niên lên giường, kéo áo lên, uy hiếp cúi xuống…“Rầm!”Cửa phòng bị đạp mạnh mở tung, hàng chục vệ sĩ áo đen xông vào.Thẩm Mục Bạch ném chiếc áo khoác có giá trị bảy con số lên người tôi, nghiến răng nói:“Kết hôn, làm cô nhỏ rồi xem cô còn yên phận hay không.”Tôi tiếc nuối rút tay lại, lao vào vòng tay của đại ca vô tình, ngoan ngoãn nói: “Vâng, chồng iu.”Thấy anh ấy đỏ mặt đến tận mang tai, hệ thống sững sờ!Nó không thể ngờ rằng, đại phản diện yêu cháu như mạng sống lại dễ bị chinh phục đến vậy.

Vất vả ngàn lần mới tán đổ được nam chính.Đêm xác định mối quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm lấy, trong căn hộ thử đủ mọi tư thế.Hệ thống đột nhiên hét lên: “Cô nhầm rồi! Đây là phản diện!”Tên phản diện trong tiểu thuyết, vừa hiểm ác vừa cố chấp, thù dai, dám lừa hắn thì ngay cả tro cốt cũng không còn.Giờ phải làm sao đây? Mọi thứ đều đã xảy ra rồi!Sáng hôm sau, tôi thức dậy, hắn nắm lấy cổ tay tôi, giọng khàn khàn làm nũng:“Đừng đi, ở lại với anh thêm chút nữa.”Tôi hôn hắn một cái: “Em đi rồi sẽ quay lại ngay.”Rồi biến mất khỏi thế gian.Hắn phát điên lên vì tìm tôi, cho đến khi điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn của tôi:“Anh dở quá, mình chia tay đi.”

Trọng Sinh: Tự Tay Nghiền Nát Cả Nhà Thiên Vị Em gái tôi thường xuyên khoe khoang về “lợi thế nhan sắc”. Lúc ăn lẩu, để tiết kiệm tiền, nó còn đưa mắt đưa mày quyến rũ ông chủ quán. Tôi bảo làm thế không hay chút nào, nó lại cười nhạo tôi ngốc. Ai ngờ bị bà chủ quán bắt gặp, bà ta lập tức xách nồi lẩu đang sôi ùng ục hắt thẳng qua. Em gái tôi kéo tôi lên làm bia đỡ đạn. Tôi bị bỏng nặng, muốn đến bệnh viện thì ba mẹ lại sợ tốn tiền, chỉ bôi cho tôi mấy thứ thuốc dân gian linh tinh. Vì nhiễm trùng, vết thương mưng mủ, cuối cùng tôi ch.t. Cả nhà thì dựa vào chuyện tôi chết để livestream kể khổ, đổi lấy một căn biệt thự hoành tráng. Mở mắt ra, tôi sống lại vào đúng cái ngày em gái rủ tôi đi ăn lẩu. Lần này, đừng hòng ai sống yên ổn!

Đại lão giới kinh thành Chu Kinh Nam bệnh nặng thoi thóp, ngay cả vị hôn thê cũng bỏ chạy.Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thành công lên vị trí chim hoàng yến.Lén lút muốn mang thai con anh ta, đợi anh ta qua đời rồi thừa kế khối tài sản tỷ đô.Vì vậy, mỗi đêm roi da, đồ y tá và đủ loại đạo cụ đều được mang ra sử dụng.Thậm chí anh ta vừa xuất viện sau trận bệnh nặng, tôi cũng quấn lấy không buông suốt đêm.Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa tắt thở, tôi đã sắp không chịu nổi.Ban đêm mộng du cũng vô thức kiểm tra hơi thở, bắt mạch xem anh ta còn sống không.“Sao vẫn còn thở vậy trời, phiền thật.” Trong mơ tôi thất vọng quay người đi.Chu Kinh Nam không mở mắt, giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội thế.”“Những bộ chiến bào của em vẫn chưa mặc hết đâu, anh nhất thời chưa chết được đâu.”

Sự Thật Là Vậy Sao? Chồng tôi dan díu với nữ sinh nghèo mà vợ chồng tôi từng tài trợ. Cô ta hỏi: “Em đang mang thai con của anh, bao giờ anh mới cưới em?” Chồng tôi đáp: “Vợ anh không thể sinh con, em cứ sinh đứa bé ra đi.” “Đợi con trai chúng ta lớn lên, thừa kế tài sản của cô ấy rồi ly hôn cũng chưa muộn.” Cô ta nũng nịu nói: “Chồng à, anh thật thông minh, em hiểu mà, anh đang muốn chiếm sạch tài sản.” Vừa nói vừa cười, hai kẻ khốn nạn ấy quấn lấy nhau. Tôi cười lạnh, giả vờ như không thấy gì rồi lặng lẽ rời khỏi gara. Chỉ vài tháng sau, chồng tôi bế về một đứa bé bị bỏ rơi, Tôi xem nó như con ruột mà nuôi nấng khôn lớn. Khi con trai được hai mươi bốn tuổi, tôi giao toàn bộ công ty cho nó quản lý. Tôi bắt đầu đi du lịch trong và ngoài nước để thư giãn. Đến khi tôi quay về, Cô nữ sinh nghèo năm nào giờ kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, ra lệnh: “Đứa con chị nuôi là do tôi sinh, tôi có kết quả xét nghiệm ADN!” “Bây giờ, chị lập tức cút khỏi công ty cho tôi!” Con trai tôi cũng vênh váo nói: “Tôi ra lệnh cho bà, lập tức ly hôn với ba tôi.” “Ba mẹ tôi mới là một gia đình, nếu bà còn chần chừ, tôi sẽ đuổi bà ra đường!” Tôi mỉm cười, đứng dậy: “Được thôi, ly hôn thì ly hôn!”

Anh Chán Rồi Sao, Tôi Cũng Vậy! Tôi vô tình nhìn thấy một bài đăng do bạn trai mình viết. “Bạn gái lớn hơn tôi sáu tuổi, cô ta muốn kết hôn, nhưng yêu nhau năm năm rồi, tôi thực sự chán ngấy.” “Làm sao nói chia tay mà cô ta không bám lấy tôi như đỉa?” Bình luận rất nhiều, hầu hết đều đang mắng anh ta, nhưng anh ta lại phản pháo. “Cô ta đã 32 tuổi rồi, ai lại muốn cưới một bà già chứ, toàn mùi ‘dì già’.” Lúc tôi đọc được bài viết đó, anh ta đang cùng tôi trang trí phòng tân hôn.

Kẻ Hèn Nhát Chỉ Biết Hung Hăng Với Người Nhà Hàng xóm dùng máy bay không người lái để quay lén tôi khi tôi đang cho con bú. Tôi tức giận kể lại với chồng. Kết quả là anh ta nói tôi tự mình đa tình, còn cười nhạo tôi: “Đã xấu còn lắm trò.” Ba mẹ tôi nghe được chuyện này, lập tức chạy đến nhà ngay trong đêm: “Đồ vô dụng chỉ biết bắt nạt người trong nhà, ngoài việc vênh váo trước mặt phụ nữ, mày còn biết làm gì nữa!”

Đám cưới của tôi và trúc mã, kẻ thù không đội trời chung lại diện bộ đồ cao cấp cả trăm vạn để đến gây chú ý.Tôi liếc mắt đá kháy anh ta:“Sao đây, có người mà anh thích trong đám cưới của tôi à? Chi mạnh tay dát vàng lên mặt như vậy là muốn khoe với ai?”Anh ta liếc tôi một cái, nhếch môi nói:“Tiền nhiều nên không biết làm gì cho hết.”Cuối cùng, trúc mã của tôi bỏ trốn, còn kẻ thù lại thế chỗ anh ấy, tổ chức đám cưới với tôi.Đêm tân hôn, nhìn căn hộ sang chảnh đến lóa mắt nhưng chỉ có một chiếc giường duy nhất của anh ta, tôi ngạc nhiên đến độ ngơ ngác:“Lục Hoài, sao phòng khách nhà anh không có giường?”Anh ta bình thản giải thích:“Không đủ tiền, nhà tôi chỉ có điều kiện như thế thôi.”

Thanh Mai Đột Ngột Xuất Hiện Bạn thân gửi tôi một đoạn video: trong một buổi tiệc rượu, chồng tôi bị bôi đầy kem lên mặt, còn cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta thì đang… liếm từng chút một. Tôi xách nguyên cái bánh kem to đến đó, không nói không rằng, úp thẳng vào đầu chồng. Quay sang nhỏ thanh mai, tôi lạnh giọng nói: “Liếm hết đi! Không liếm sạch thì đừng hòng bước ra khỏi đây!”

Từ nhỏ, tôi và Thẩm Nhất Bạch luôn được nhắc đến như những đứa trẻ trong miệng của các bậc phụ huynh, nhưng những lời miêu tả về cậu ta là từ ngữ khen ngợi, còn về tôi thì là những lời chỉ trích.Nhưng tôi không để tâm.Hoa đẹp mà! Thường thì phải đi kèm với lá xanh.Cho đến khi xuất hiện giấc mơ về Chung Thi Lạc, tôi mới nhận ra cuộc sống của chúng tôi giống như một cuốn sách.Thẩm Nhất Bạch là nam chính, còn tôi là nữ phụ độc ác, không có kết cục tốt đẹp.

Tôi vô tình nghe thấy có người hỏi Lục Dư có định cưới tôi không.Lục Dư lại thản nhiên nói: “Chỉ là anh em thôi, sao có thể cưới cô ấy được.”Vì vậy, khi Lục Dư bị tai nạn xe và mất trí nhớ, anh ấy hỏi chúng tôi có quan hệ gì, tôi đã thành thật trả lời: “Chỉ là anh em thôi.”Nhưng sau đó, Lục Dư trốn khỏi bệnh viện, đẩy tôi vào tường trong phòng vẽ, nhìn tôi với vẻ ấm ức, đôi mắt phượng tuyệt đẹp còn ngấn nước.“Mạn Mạn, chúng ta thực sự chỉ là anh em thôi sao?”

Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài Dẫn con trai và con dâu tương lai đi mua ba món trang sức vàng, tôi vô tình bắt gặp chồng mình đang ngoại tình.Lão già năm mươi tuổi ấy, vậy mà còn mặt mũi nào ôm hôn nồng nhiệt với một cô gái trẻ trung giữa phố.Không chỉ vậy, hai người còn đã có kết tinh tình yêu.Con trai tôi giận đến mức muốn xông lên, đánh cho cặp đôi chó má kia một trận.Nhưng tôi nhanh chóng giữ nó lại.“Làm người phải giữ bình tĩnh. Bố con ngoại tình thì cứ để ông ta đi, mình chỉ cần tiêu tiền của ông ta là được!”“Con không tiêu, sớm muộn gì cũng có người khác tiêu hộ!”Nói rồi, tôi vui vẻ bước vào cửa hàng trang sức, một hơi tiêu gần mười vạn.Con trai và con dâu tương lai thì cứ tưởng tôi tức đến mức mất hết lý trí.Nhưng bọn nó đâu biết rằng…Lão già kia thực ra chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.

Sau khi gia đình phá sản, tôi đi làm chim hoàng yến cho một ông trùm.Ngày nào cũng giả ngoan, làm nũng, mềm giọng “anh ơi anh à”.Cho đến khi bị anh ta bắt gặp.Lúc đó tôi đang vác đầu người ta đập vào tường.Ông trùm: “?”Tôi: “…”Im lặng hai giây, tôi bóp giọng lại:“Chồng ơi~ là anh ta tự muốn dính vào tường đó~”

Vì Chị Em Là Duyên Trời Định Kiếp trước, em gái được một nhà tài phiệt nhận nuôi, còn tôi bị đưa về làm vợ nuôi từ nhỏ. Về sau, em gái nhảy xuống từ tầng thượng, còn tôi thì từ bóng tối nở rộ thành đóa hoa. Em gái mỉm cười nói: “Chị ơi, nếu là chị, chắc chắn sẽ không sống thảm như thế này, đúng không?” Trọng sinh trở lại, lần này, tôi và em gái đổi vị trí. Tôi là vầng thái dương rực rỡ, còn em gái là bóng tối len lỏi. Lần này, cả hai chúng tôi đều không quay đầu lại. Trước khoảnh khắc đổi chỗ, chúng tôi lướt qua nhau.

Nửa tháng trước, tôi đi nghe một buổi thuyết giảng.Diễn giả là một giáo sư trẻ tuổi, điển trai và là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào thần linh hay ma quỷ.Sau đó, tôi xuất hiện trong phòng tắm trước mặt anh ta khi anh ta đang chuẩn bị tắm, nhíu mày hỏi:“Giáo sư Lục, anh thực sự không nhìn thấy tôi sao?”Những giọt nước lăn dài trên dái tai đỏ ửng của anh ta.Anh cúi đầu rất thấp, khẽ nói một câu:“Ra ngoài!”