Hiện đại

Sau khi tôi được nhận lại gia đình hào môn, cô con gái giả đã xây dựng một mối quan hệ tình cảm sâu sắc với vị hôn phu của tôi.Vấn đề làm sao thực hiện hôn ước trở thành một việc nan giải.Mẹ tôi vung tay quyết định: “Vậy thì cùng gả đi!”Thế là tôi và cô con gái giả cùng gả vào nhà họ Lục.Cô ấy gả cho anh cả, Thái tử gia, còn tôi gả cho em trai, một người trầm tĩnh như Phật tử.Từ chị em trở thành chị em dâu, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục truyền thống cạnh tranh đối đầu.Cô con gái giả: “Công ty tôi lợi nhuận năm vạn rồi!”Tôi: “Tôi sáu vạn.”Cô con gái giả: “Chồng tôi 18cm, có cơ bụng!”Tôi: “Chồng tôi cũng có.”Cô con gái giả: “… Lần sau thi tiếp!”Sau này, nữ thư ký của Thái tử gia bỏ thuốc để quyến rũ anh ta.Cô con gái giả khóc lóc thảm thiết: “Chồng tôi có tiểu tam, tôi muốn ly hôn.”Tôi vừa xoa cái lưng đau nhức, vô thức đáp lại: “Chồng tôi cũng có.”Cô con gái giả vẫn đỏ mắt đáng thương nhìn tôi.Tôi: “Vậy tôi cũng ly hôn nhé?”Chồng Phật tử của tôi: “?”

Chim Hoàng Yến Có Thai Rồi Năm thứ hai làm chim hoàng yến của đại lão, tôi mang thai. Đại lão cử hẳn hơn 20 vệ sĩ mặc đồ đen giám sát tôi ngày đêm, sợ tôi thừa lúc sơ hở mà “ôm con” bỏ trốn. Thế nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ kỹ, chẳng có lấy một tí xíu ý định bỏ chạy. Cuối cùng, bạch nguyệt quang vừa mới về nước của anh ta không ngồi yên được nữa, chạy đến chất vấn tôi: “Tôi đã quay lại rồi, cô và đứa bé này đều là dư thừa. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, tôi còn có thể giúp một tay.” Tôi nhàn nhã phẩy tay: “Không cần cô lo đâu, tôi ở đây có tiền xài, có người hầu, sống sung sướng, chạy đi làm gì?” Đại lão nghe xong lời tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tôi còn nói thêm một câu: “Chủ yếu là đang bầu bí nên không tiện ra ngoài tìm trai đẹp, đành tạm dùng đỡ, đợi sinh xong rồi tính tiếp.” Sắc mặt đại lão lập tức tối sầm.

Anh Hối Hận Sao? Muộn rồi! Mang thai hơn năm tuần, vào ngày sinh nhật của mình, chồng tôi vì muốn chọc cười cô thanh mai trúc mã, đã rút ghế của tôi. Khiến tôi mất mặt trước đám đông. Cô ta cười rạng rỡ, nước mắt còn chưa kịp khô. Tôi nhẫn nhịn cơn đau quặn thắt trong bụng, hất mạnh cả bàn thức ăn lên người anh ta và ánh trăng sáng. Anh ta lại chỉ trích tôi: “Sinh nhật đang vui vẻ, em nhất định phải làm không khí căng thẳng thế này sao? Mau xin lỗi An An đi!”

Xuyên thành quản gia của nam chính bệnh kiều, tôi thẳng thắn nói: “Hệ thống yêu cầu tôi cưa đổ anh, phối hợp một chút.”Nam chính nhìn tôi với vẻ hứng thú.Sau đó, lúc tôi lẻn vào phòng anh ta lúc nửa đêm và bị bắt quả tang, anh ta tức giận nói: “Cái này cũng là hệ thống yêu cầu sao?”Tôi điềm nhiên gật đầu.Hệ thống sững sờ: “Cái đồ biến thái chết tiệt, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi. Chúng tôi là hệ thống nghiêm túc đấy nhé!”

Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên. Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền. Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua. “Suốt ngày chỉ biết hoang phí!” Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm. “Mẹ đi rồi ai trông tụi con?” Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập. Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu. Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”. Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông. Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.

Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính! Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm. Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài. Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ. Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện. Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t. Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống: “Gọi người xuyên thư đến đi.” Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa. Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt. Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?” Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”

Chồng Tôi Cứng Lắm Con nhỏ trà xanh nhặt được món quà mà chồng tôi định tặng, rồi đăng lên mạng khoe mẽ: “Cảm ơn anh Quý đã chọn sợi dây chuyền này, em thích lắm, yêu anh~” Chồng tôi lập tức báo công an.

Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Nam Thần Trà Xanh Tôi học đại học cùng một trường với em trai ruột. Ngày nào cũng sai bảo nó mang cơm, lấy đồ chuyển phát nhanh. Cho đến một ngày, khung trò chuyện với nó đột nhiên hiện lên dấu chấm than màu đỏ. Tối hôm đó, nam thần lạnh lùng của học viện đột ngột tìm đến cửa phòng tôi, trong tay cầm một đoạn video. Trong video, người hầu tổ truyền của tôi không hề do dự mà nhận lấy một chiếc thẻ, sau đó cam kết sẽ không liên lạc với tôi nữa. Cậu thiếu niên tắt màn hình điện thoại, trông đáng thương đến lạ. Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ vì 100 nghìn mà có thể vứt bỏ chị gái, người đàn ông như thế không đáng tin.” “Chị có thể xem xét em được không?” “Em nhất định sẽ làm tốt hơn anh ta.” Tôi: ??

Tôi gửi tin nhắn cho crush, đáng lẽ phải là “Em muốn ngủ một chút” nhưng lại thành “Em muốn ngủ với anh”.Tống Tư Niên: “?”Hai phút sau.“Hôm nay hả? Đợi anh một tiếng được không? Thi xong anh về ngay.”Hai tiếng sau, dưới ký túc xá, Tống Tư Niên chặn tôi lại.Nhìn thấy tôi quần áo lộn xộn, trên cổ lại có dấu vết đáng ngờ, anh ấy đỏ mắt, giọng tủi thân hỏi:“Em có người khác rồi hả?”

Đại Phu Nhân Phó Gia Năm thứ tư sau khi yêu đương bí mật. Tôi tình cờ gặp Phó Thời Cẩm ở quán bar gọi hai em tay vịn, trái ôm phải ấp. Có người trêu ghẹo: “Phó nhị thiếu, không sợ bạn gái khóc nhè à?” Giọng điệu của anh ta lẳng lơ: “Dù sao cũng là trêu đùa, tôi sẽ không cưới cô ấy.” “Tôi đường đường là nhị thiếu gia, vị trí phu nhân của tôi sao có thể là con gái của bảo mẫu chứ?” Đêm đó, mưa lớn cả thành phố. Cả đêm tôi không về. Phó Thời Cẩm lo lắng gọi điện thoại cho anh cả của anh ta: “Anh, dùng các mối quan hệ của anh, giúp em tìm Hiểu Hiểu nhé! Cô ấy sợ nhất là sấm sét.” Cậu ấm của Phó gia tắt điện thoại, ngược lại thấp giọng dụ dỗ dưới người tôi: “Ngoan, chủ động một chút, vị trí đại thiếu phu nhân của Phó gia cho em ngồi.”

Tôi Nuôi Con Giữa Tận Thế Tôi là một nhân vật quần chúng (NPC) trong truyện mạt thế. Không có dị năng, chỉ biết dựa vào tích trữ vật tư để cố sống sót. Một ngày nọ, có một đứa trẻ bất ngờ xuất hiện, cầu xin tôi thu nhận nó. Trong đầu tôi lập tức vang lên lời cảnh tỉnh: Mạt thế thì người đầu tiên ch.t chính là “thánh mẫu”. Tôi vốn định từ chối, nhưng đột nhiên trước mắt xuất hiện một loạt bình luận: 【Ai mà ngờ sau này cậu nhóc có thể thức tỉnh dị năng cấp đỉnh, một chiêu quét sạch hàng trăm con tang thi lại từng sống khổ sở thế này chứ!】 Thế là tôi lập tức dắt cậu về nhà. Sau đó, tôi lại nhặt được nữ chính, nữ phụ độc ác và nam phản diện, tất cả đều nhờ… bình luận. Mạt thế hỗn loạn, tôi thì nằm dài trên ghế sofa, nghe bốn đứa trẻ đồng thanh gọi mình: “Mẹ ơi, tang thi bên ngoài bọn con nghiền nát hết rồi, tối nay mẹ có thể yên tâm ngủ ngon.” “Mẹ ơi, bữa tối nay có bò Angus, thịt dê núi Alps, cua hoàng đế và tôm hùm xanh, còn có cherry Scala và sầu riêng Black Thorn tráng miệng cho mẹ nữa nha~” “Mẹ à, mấy hôm trước mẹ coi căn biệt thự kiểu Pháp và hòn đảo Ý, con dọn hết về rồi đó!” Bình luận nổ tung: 【Trời má ơi, đây là mạt thế đó hả? Sao thấy giống kỳ nghỉ dưỡng vậy?】 【Còn có thể chơi kiểu này nữa sao? Người ta tích trữ vật tư, cô này tích trữ… con nít! Vô địch rồi!】

Tôi là một “thiên kim giả” mà nhà họ Lục đã nuôi dưỡng tận tâm suốt 20 năm. Vào ngày sinh nhật 20 tuổi của tôi, “thiên kim thật” xuất hiện, trong tình trạng tàn tạ, tự mãn tuyên bố rằng cô ấy mới chính là thiên kim thực sự. Cô ta nói tôi là kẻ đã đánh tráo hai người, là chim cúc chiếm tổ của chim khách. Nhưng cô ta không biết rằng, nhà họ Lục đã sớm biết tôi không phải là con ruột của họ rồi. Chưa kể, số tiền bố mẹ ruột để lại cho tôi còn nhiều gấp vài lần nhà họ Lục, đủ để tôi tiêu sài phung phí trong suốt 800 đời.[…]

Tôi và em gái đã cố gắng hết sức để quấn lấy Châu Lễ suốt một năm trời, trong giới ai cũng đặt cược, đoán xem Châu Lễ sẽ cưới chị hay cưới em.Tôi thắng rồi, nhưng bạch nguyệt quang trong lòng anh ấy lại quay về.

Tôi đã chăm sóc tổng tài hôn mê hai năm. Ngày đầu tiên anh ấy tỉnh lại, “bạch nguyệt quang” của anh ta liền cầu hôn ngay trước mặt tôi.“Cố Minh Húc, em đã chăm sóc anh suốt hai năm rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Bây giờ… anh có thể lấy em được không?”Anh thản nhiên nhận lấy bó hoa.Tôi đứng trong góc, cả người cứng đờ. Hai năm tận tâm tận lực cuối cùng lại làm nền cho người khác. Nhưng rồi…Cố Minh Húc đột nhiên bật dậy, một cước đá bay cô ta:“Không thể! Cút! Ông đây là hôn mê chứ không phải chết!”“Muốn ông cưới cô á? Đừng mơ! Mà không, đến cả trong mơ cũng đừng mơ như thế!”

Ly Hôn Xong, Các Con Chỉ Tin Mình Tôi Tối hôm kết thúc kỳ thi vào cấp ba, tôi đang cùng chồng bàn xem sẽ đưa 2 đứa sinh đôi, một trai một gái đi đâu nghỉ ngơi, thư giãn. Bỗng anh ta nhìn tôi, giọng nghiêm túc: “Chúng ta ly hôn đi. Hai đứa con theo anh, tài sản chia đôi.” Tôi như bị sét đánh, miệng há ra mấy lần mà không thốt nổi một lời. Cảm giác chua xót nơi lồng ngực lập tức dâng lên đến mắt. Lúc nước mắt sắp trào ra, hai đứa trẻ vừa về tới nhà. Chúng rất bình tĩnh, hành động cũng thản nhiên như thể đã sớm biết chuyện gì sẽ xảy ra. Con gái ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay tôi. Con trai đứng chắn trước mặt tôi và em gái, lạnh lùng nói với chồng tôi: “Chúng con đồng ý ly hôn. Con và em gái sẽ theo mẹ. Tiền chu cấp nuôi dưỡng tính hai phần. Tài sản trong hôn nhân, mẹ con muốn ba phần tư.”

Trêu Đùa Công Tử Thượng Lưu Ngay ngày hôm sau khi tôi từ chối cung cấp “dịch vụ quỳ” cho một khách hàng quái gở, Cố Cảnh Hành bắt đầu theo đuổi tôi. Hắn ra tay hào phóng, lại còn chu đáo với tôi từng chút một. “Đừng đi làm nữa, để anh nuôi em.” Tôi gật đầu cái rụp, có bạn trai đẹp trai lại còn nuôi mình, ai mà muốn đi làm trâu ngựa nữa? Suốt một năm trời, hắn dẫn tôi sống trong cảnh xa hoa trác táng ngày đêm. Mọi người đều cá rằng khi hắn chán rồi thì cuộc đời tôi cũng tiêu luôn. Quả nhiên, không lâu sau Cố Cảnh Hành đề nghị chia tay, còn thẳng thắn nói rằng tiếp cận tôi chỉ vì một vụ cá cược. Nhưng mấy chuyện đó tôi biết từ lâu rồi, tôi lắc lắc quyển sổ tiết kiệm ngân hàng. “Năm vừa rồi chơi với anh vui lắm, từ giờ tôi bận lo sự nghiệp rồi.”

Vào tháng thứ ba sau khi Cố Gia Trần và bạn gái cũ quay lại với nhau, anh đột nhiên hỏi về tôi.“Những ngày gần đây Hạ Vũ có phải lại trốn đâu đó khóc một mình không?”Bạn bè nhìn nhau ngơ ngác: “Hình như đã lâu rồi không thấy cô ấy.”“Tôi nghe nói, dạo gần đây cô ấy đã lấy chồng rồi?”“Không thể nào, chắc chỉ là tin đồn thôi, muốn ép Gia Trần quay lại đó mà.”Giọng Cố Gia Trần nhẹ nhàng: “Đi bảo cô ấy, tối nay gặp ở chỗ cũ.”Bạn bè trêu chọc: “Nếu Hạ Vũ khóc, cậu sẽ mềm lòng chứ?”Anh khẽ cười: “Xem đã.”Nhưng đêm đó anh chờ mãi đến khuya, tôi vẫn không đến.Anh gọi điện cho tôi, nhưng tôi cũng không nghe máy.Anh có bạn gái, tôi cũng đã có chồng, vậy thì càng nên tránh đi mới phải.

Cỏ Dại Góc Tường Tôi phát hiện mẹ chồng… đang mang thai. Tôi và chồng đều sững người. Nhưng đến khi tôi thông báo mình cũng đang mang thai, mẹ chồng lập tức biến sắc: “Cô mà có bầu, ai chăm tôi đây? Ngày mai đi bệnh viện p/h//á đi.” ??? Chồng tôi kéo tôi đứng dậy rời khỏi bàn ăn, hôm sau liền… đổi mẹ chồng mới cho tôi.

Kẻ Hèn Nhát Chỉ Biết Hung Hăng Với Người Nhà Hàng xóm dùng máy bay không người lái để quay lén tôi khi tôi đang cho con bú. Tôi tức giận kể lại với chồng. Kết quả là anh ta nói tôi tự mình đa tình, còn cười nhạo tôi: “Đã xấu còn lắm trò.” Ba mẹ tôi nghe được chuyện này, lập tức chạy đến nhà ngay trong đêm: “Đồ vô dụng chỉ biết bắt nạt người trong nhà, ngoài việc vênh váo trước mặt phụ nữ, mày còn biết làm gì nữa!”

Đừng Hỏi Vì Sao Em Biến Mất Vào ngày tôi bước sang tuổi ba mươi, cô bé mười tám tuổi được Phó Trì Yến chu cấp bên ngoài tự tiện xuất hiện. Khi tôi chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, cô ta lại bật cười khúc khích. Chỉ một giây sau, cô ta lấy tay che miệng, ánh mắt ngây thơ nhìn tôi: “Chị ơi, em không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy chị lớn tuổi thế rồi, sao vẫn còn tin mấy chuyện như vậy?” Tôi không nói gì, sắc mặt trầm xuống. Phó Trì Yến ngồi vắt chân, đưa tay ôm hờ cô ta vào lòng: “Đào Tri, Linh Oản chỉ nói sự thật thôi, em trưng cái mặt đó cho ai xem chứ?” Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra người đàn ông mà tôi yêu mười năm, hóa ra cũng chỉ đến thế.