Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

YÊU ĐƯƠNG LÉN LÚT VỚI NAM THẦN

Bạn cùng phòng hỏi tôi có biết đến nam thần của trường Châu Thực không.Tôi vội vàng liền phủ nhận ngay ba lần:“Không thân, không quen, không quan tâm.”Nhưng tối đó, ai đó đã ác ý trả thù tôi bằng cách cưỡng hôn.“Không quen?Vậy sao em nhiều lần luôn miệng gọi anh là chồng thế?”

TÌNH YÊU KHIẾN MỌI THỨ TRỞ NÊN HOÀN HẢO

Bất ngờ bị bỏ thuốc, tôi lăn lộn với kẻ thù không đội trời chung suốt 3 tiếng.Sau chuyện đó, bạn thân hỏi tôi cảm giác như thế nào, nhưng vì muốn giữ thể diện, tôi cứng miệng bảo:“Nhìn thì ngon đấy, nhưng thật ra chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng cảm nhận được gì đã kết thúc rôi.”“Cậu không biết đâu, Giang Dã chỉ được cái mã ngoài thôi, chứ bên trong…”Ai ngờ câu nói đó lại vô tình lọt vào tai kẻ thù của tôi. Anh nhếch mép cười, rồi kéo tôi về đúng khách sạn lần trước.Anh đè tôi xuống, chậm rãi tháo chiếc máy trợ thính trên tai ra, dùng khẩu hình báo hiệu:“Bỏ ra rồi, thì sẽ không dừng lại được đâu.”“Đừng có khóc lóc xin tha như lần trước nữa.”“Dù sao… anh cũng không nghe thấy gì.”

KHI HOA NỞ GIÓ LÀNH SẼ ĐẾN

Thiên tài đầu tư về nước, lần đầu tiên trong một buổi gặp gỡ công khai, anh ấy chính thức nói về mối tình thầm kín chưa từng tiết lộ của mình.Anh ấy đã thầm yêu một cô gái suốt mười năm.Sự tương phản đầy bất ngờ của một người thuộc giới tinh hoa ngay lập tức gây ra một cơn chấn động trên mạng.Cư dân mạng tìm ra mười năm trước, anh ấy từng theo học tại một trường trung học nổi tiếng trong nước, trùng hợp thay, ngôi sao nữ đình đám Giang Yên cũng tốt nghiệp từ ngôi trường này.Chưa đầy nửa giờ, Giang Yên đăng một dòng trạng thái trên Weibo: “Bạn cũ, đã lâu không gặp~”Chỉ trong chốc lát, toàn mạng đều đẩy thuyền cặp đôi giữa nhà đầu tư hàng đầu và nữ diễn viên xinh đẹp.Họ là nhân vật chính, còn tôi chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện.Phải rất lâu sau tôi mới biết, năm mười bảy tuổi, Cố Tư Nguyên từng viết cho tôi một lá thư tình, và từng đợi tôi cả đêm dưới cơn mưa lớn.Nhưng tôi năm mười bảy tuổi ấy, lại hoàn toàn không hay biết về chuyện này.

HÔN TRỘM NAM THẦN

Buổi tối hôm tụ họp sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đã lấy dũng khí vì rượu để thổ lộ với chàng trai nổi tiếng nhất trường – Chu Mạc, người đang say khướt.Tôi còn lén hôn anh ấy.Tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không nhớ vì say.Hơn một năm sau tụ họp, trong một trò chơi thật lòng thật dạ trên bàn rượu, có người hỏi anh ấy mất nụ hôn đầu tiên khi nào.Anh ấy buồn bã nhìn tôi một cái: “Buổi tối tụ họp sau khi tốt nghiệp cấp ba.”Tôi đứng chết lặng, hóa ra anh ấy biết hết mọi chuyện…

KHÁM BỆNH CHO PHẬT TỬ LẠNH LÙNG

Tôi là bác sĩ khoa nam, đã chứng kiến quá nhiều nên cảm xúc cũng dần chai lì. Cho đến một ngày, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên trong một khu viện cùng tôi, người mà mọi người vẫn gọi là “Phật tử lạnh lùng” đăng ký khám với tôi.Anh ấy bảo gần đây thời gian “hành sự” có vẻ ngắn đi, rồi thản nhiên tụt quần xuống: “Anh bị gì thế này?”Tôi nhíu mày, nhận ra tình hình không hề đơn giản. “À… chắc là do anh dùng tay nhiều quá rồi, như vậy không tốt đâu. Sau này có thể sẽ thành ‘chớp nhoáng’ đấy.”Văn Sinh lập tức ngồi bật dậy, nghiến răng nghiến lợi, ghé sát tai tôi, giọng bực bội, mắt đỏ hoe, ngấn nước:“Em cũng biết dùng tay nhiều không tốt cơ mà!”“Anh à… em biết, em sẵn sàng giúp anh chữa, nhưng trước tiên, kéo quần lên rồi nói tiếp đã.”

BẠN TRAI TÔI LÀ BÁC SĨ

Hôm đó, câu đầu tiên anh ấy nói với tôi khi gặp lại là: “Kéo áo lên đến nách, nằm xuống.”Mà thật ra anh ấy chính là người tôi đã theo đuổi suốt hai năm thời cấp ba, cuối cùng ép anh ấy đến mức khiến anh phải chuyển trường – mối tình đầu hoàn hảo trong lòng tôi.Tình huống khó xử thế này thật sự không nằm trong dự liệu của tôi.Nhìn biểu cảm của anh, chắc chắn là anh không nhận ra tôi rồi. Còn tôi thì không dại gì nhắc anh về chuyện đó.Thế nên tôi quyết định giả ngây để giữ yên ổn.“U xơ, đường kính khoảng 3cm, hiện tại chưa cần phẫu thuật, đề nghị theo dõi một tháng rồi tái khám.”Tôi từ từ mặc áo vào, cảm giác lạnh lẽo khi kiểm tra vẫn còn vương vấn trên ngực.“Đây là số điện thoại của tôi, nếu có gì thắc mắc thì liên hệ.”Lời vừa dứt, như một cảnh quay chậm trong phim, tôi thấy Lục Cố Chi từ từ ngước mắt lên,“Hai năm cấp ba em viết cho tôi 136 lá thư tình, sao giờ lại mất trí nhớ rồi?”

THÁI TỬ GIA VỀ NƯỚC

Trong buổi phát sóng trực tiếp, một hotgirl nổi tiếng liên tục nôn khan. Tôi tự cười giễu cho rằng mình nấu ăn tệ, tôi định tiến đến giúp cô ấy đỡ lúng túng.Nhưng cô ấy đã quay ngược tình thế, đăng bài nói rằng mình đang mang thai con của Thái tử gia, và cáo buộc tôi cố tình đầu độc.Tôi gửi tin hot trên mạng xã hội cho chính Thái tử gia: “Chúc mừng anh, có vợ con làm ấm giường cho rồi nhé.”Thái tử gia lập tức đáp lại: “Em đồng ý rồi?” “Đợi anh.”Một phút sau, anh ấy từ nước ngoài lập tức trở về nước.

CHINH PHỤC THÁI TỬ GIA ĐỂ NHẬN THƯỞNG

Tiểu công chúa trong giới thượng lưu ở Thịnh Kinh treo thưởng giá cao.Chỉ cần chinh phục được thái tử gia Thẩm Dự Hành, sẽ được thưởng một trăm vạn.Tôi giả cả thân lẫn tâm, cuối cùng cũng chinh phục được Thẩm Dự Hành, rồi tìm đến tiểu công chúa giới Thịnh Kinh để nhận thưởng.Nhưng không khéo lại thấy Thẩm Dự Hành mặt không rõ biểu cảm đang ngồi ở đó, đợi tôi tự chui đầu vào bẫy.Công chúa Thịnh Kinh giải thích.“À, anh ấy đồng ý giao dự án cho tôi rồi.”“À đúng, anh ấy còn nói sẽ gấp đôi phần thưởng cho cô.”Xong đời rồi, tôi vừa định bỏ chạy thì bị Thẩm Dự Hành vác lên vai rồi mang đi.

MÊ EM KHÔNG LỐI THOÁT

Vào ngày tôi đính hôn với ông trùm của giới thượng lưu, một cô gái tự xưng là “nữ chính định mệnh của anh” xuất hiện.Cô ta đứng trước mặt mọi người, nắm tay anh ấy và gọi là “chồng”.Còn nói rằng tôi chỉ là nữ phụ nhỏ bé, sớm muộn cũng sẽ trở thành pháo hôi trong tình yêu của họ.Giây tiếp theo, trán cô ta bị một khẩu súng đen bóng kề vào.Vị hôn phu của tôi cười lạnh lùng: “Cô dám phá hoại hôn lễ của tôi với người mà tôi phải vất vả lắm theo đuổi được, có tin có tôi bắn chết cô không?”

DƯỚI NHÀ CÓ NGƯỜI

“Suỵt, đừng phát ra tiếng, dưới nhà có người.”Khi tôi đang ngủ rất say, bạn trai đột ngột bịt miệng tôi lại.Tôi mở mắt ra và nhìn thấy đôi mắt đầy sợ hãi của anh trong bóng tối. Tay anh giữ chặt miệng tôi, lòng bàn tay ướt sũng, cho thấy anh đang rất lo lắng.Tôi liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường, bây giờ là 1 giờ 30 sáng.Chúng tôi sống trong một căn hộ dạng loft, cửa ra vào sử dụng khóa mật mã chung, và có bảo vệ trông coi 24/7 dưới sảnh. Nhưng giờ đây, bạn trai lại nói với tôi rằng dưới nhà có người.Cửa phòng vẫn đóng, nhưng không khóa. Tôi thấy có một tia sáng le lói qua khe cửa.Chúng tôi có thói quen tốt và thậm chí hơi ám ảnh, thường kiểm tra nhiều lần trước khi đi ngủ xem đã tắt đèn dưới nhà chưa.

NGƯỜI NỊNH BỢ

Đại học khai giảng, tôi thấy một cô tiểu thư nổi tiếng ở Bắc Kinh đăng bài tuyển dụng người nịnh bợ: “Vừa về nước, cần gấp một người theo hầu, chịu đòn chịu mắng, lương mỗi tháng mười vạn.”Bố mẹ tôi bị tai nạn xe, cần tiền viện phí gấp, tôi định đi đăng ký.Nhưng em gái mắng tôi: “Nghèo nhưng không hèn, người ta không làm mà chị lại đi làm chó cho người ta à?!”Cô ta không chịu đi và cũng không cho tôi đi, thậm chí đe dọa rằng nếu tôi dám đi thì cô ta sẽ chết.Sau đó, tôi làm giao hàng vào buổi sáng, buổi tối làm phục vụ ở quán bar, ngày đêm quay cuồng để gom tiền viện phí, còn em gái thì chỉ biết than thở trên mạng xã hội.Cuối cùng, tôi làm việc đến kiệt sức, bệnh nặng mà chết, bố mẹ cũng không cứu được.Em gái tôi cuối cùng vì một chiếc túi mà chịu làm người tình cho một đại gia trung niên.Khi mở mắt ra, tôi trở lại thời điểm vừa nhìn thấy bài tuyển dụng của vị tiểu thư ấy.Lần này tôi không do dự, lập tức nộp hồ sơ.“Em, em, em, tiểu thư, kẻ hầu của chị đã đến! Xin tiểu thư ra lệnh!”

BẠN TRAI GIÀU CÓ

Bạn trai tôi mỗi tháng cho tôi hai mươi nghìn tệ.Mỗi ngày tôi đều giữ đúng chuẩn mực đạo đức của một người phụ nữ truyền thống, không bao giờ xem điện thoại của anh ấy, không bao giờ truy vấn về hành tung của anh. Nếu tình cờ bắt gặp anh ấy đi với cô gái khác, tôi thậm chí còn hồi hộp hơn anh ấy, cúi đầu chạy đi thật nhanh, sợ làm hỏng chuyện của anh.Nửa năm sau khi yêu nhau, vào một ngày, chúng tôi đang sử dụng điện thoại của anh ấy để chiếu phim lên màn hình thì bỗng nhiên, một tin nhắn từ WeChat hiện ra: “Em có thai rồi.”Chúng tôi ngượng ngùng nhìn nhau trong giây lát. Tôi do dự mở lời:“Hay là… em đi chăm sóc hậu sản cho cô ấy nhé?”

GIẢ LÀM CON GÁI NHÀ GIÀU

Ngày mà cặp cha mẹ giàu có đến trại trẻ mồ côi thì tôi đang nhảy ballet trong sân, đúng lúc bọn họ nhìn thấy.Mắt của hai người đều đỏ hoe lên, sau đó xúc động vô cùng mà hỏi tôi: “Con à, ai đã dạy con điệu nhảy này?”Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ ngây thơ mà đáp lại: “Con không nhớ nữa, chỉ cần nghĩ đến mẹ, con sẽ nhảy điệu này.”Thế là tôi đã thành công được cặp cha mẹ giàu có kia đón về nhà. Lúc đó tôi thật muốn nhìn thấy bộ mặt phát điên của thiên kim thật .Dù sao thì, cha mẹ giàu có kia chính là cha mẹ ruột của cô ta. Điệu nhảy này cũng là cô ta nhảy cho tôi xem.

VAY TIỀN NGƯỜI LẠ

Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ. Người dẫn chương trình yêu cầu gọi điện cho người trong giới để vay 100.000 tệ. Tôi vừa lấy điện thoại ra thì đã có cuộc gọi đến. Tôi thuận tay nghe máy.“Alo, cho em vay 100.000 tệ nhé.”Đầu dây bên kia vang lên giọng của Ảnh đế Trầm Yến: “Anh lấy đâu ra tiền? Tiền em ngủ với anh đêm qua còn chưa trả đấy.”

ĐẠI CA HỌC ĐƯỜNG

Năm mười tám tuổi, tôi nhặt được một tên “đại ca”, tên này có máu mặt có tiếng trong trường, không ai muốn gần anh ấy cả.Tôi đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể làm cho trái tim anh ấy ấm lên. Sau đó, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ấy xuất hiện.Lúc đó tôi mới nhận ra, anh ấy thật sự cũng có một mặt dịu dàng như vậu, chỉ là không phải dành cho tôi.Ngày tôi quyết định buông tay anh, tôi đã nói dối rằng mình chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.Thế nhưng tôi không bao giờ quay lại nữa.Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau tại phim trường. Anh ấy giờ đây đã trở thành Ảnh đế, bắt lấy tôi mà chất vấn:“Đi một lát rồi quay lại?”“Em rốt cuộc đã đi đâu vậy?!”