Trang chủ Thể loại Hiện đại

Hiện đại

Khi Gió Xuân Chờ Đợi Tôi

Khi Gió Xuân Chờ Đợi Tôi Tôi liều mạng thi đậu vào lớp chọn Khoa Lý – nơi có Chu Trản. Nhưng trong mắt cậu ta, chỉ có cô bạn cùng bàn xinh đẹp. Suốt nửa năm, câu duy nhất cậu ta từng nói với tôi là: “Có thể cho Vãn Vãn mượn một miếng băng vệ sinh không?” Vì thế tôi xé nát cuốn nhật ký đầy những dòng thầm yêu, không làm cái đuôi nhỏ của cậu ta nữa. Nhiều năm sau, khi họp lớp, tôi nhắc đến mối tình đầu. Tôi nói, đó là một tên trai thô lỗ rất dữ dằn. Chưa dứt câu, Chu Trản run rẩy ôm quyển nhật ký đã được ghép lại từ từng mảnh nhỏ, chất vấn tôi: “Dương Dương, em đang nói dối. Rõ ràng mối tình đầu của em là tôi! Đến giờ tôi vẫn đang chờ em… câu tỏ tình ấy.”

Khi Mục Tiêu Của Tôi Là Mẹ Của Thái Tử Gia

Khi Mục Tiêu Của Tôi Là Mẹ Của Thái Tử Gia Mẹ của Thái tử gia trong giới Kinh Thành, lúc nào cũng dùng tiền để đuổi đi những cô gái xinh đẹp vây quanh con trai mình. Tôi nhìn mà đỏ cả mắt. Để bà ấy cũng cho tiền tôi, tôi bắt đầu theo đuổi anh ta, còn cố tình tạo ra bầu không khí như thể chúng tôi đang quen nhau. Quả nhiên, mẹ anh ta mắc bẫy, đưa tiền cho tôi và bảo tôi tránh xa con trai bà. Sau khi tạm thời cắt đứt liên lạc với Thái tử gia, mẹ anh ta tỏ ra vô cùng hài lòng, còn đưa luôn khoản thanh toán cuối cùng cho tôi. Nhưng lúc tôi đưa tay nhận thẻ, một bàn tay thon dài bất ngờ đè lên tay tôi. Thái tử gia, Thẩm Tại Châu, với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, liếc nhìn tôi, cười nhạt một tiếng: “Bảo sao đột nhiên không theo đuổi nữa.” Anh cúi người sát lại gần, thì thầm bên tai tôi: “Dám giỡn mặt với tôi? Chán sống rồi à?”

U Sầu

U Sầu Chồng tôi là một yêu ma, anh ta rất hận tôi. Vì vậy, cho dù có đói đến mức sắp ngất đi, anh ta cũng không cho tôi chạm vào dù chỉ một chút. Mỗi lần cho anh ăn, tôi đều phải cưỡng ép mà nhét vào. Ăn xong rồi, anh ta còn cứng đầu nói một câu: “Khó ăn chết đi được, chi bằng để tôi chết đói cho rồi.” Lúc đầu, tôi còn thương tiếc gương mặt tuấn tú ấy, nên nhẫn nhịn mọi điều. Nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Đêm trước khi định ly hôn, tôi không về nhà cả đêm. Sáng hôm sau, tôi xách theo bản hợp đồng, định đến tìm anh để giải ước. Thế nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, tôi lại thấy anh ôm chiếc váy của tôi, co ro ngủ trong góc suốt cả một đêm. “Thì ra cô vẫn còn quay về? Tôi cứ tưởng cô coi tôi như đã chết rồi.” Anh ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh băng, chiếc đuôi tam giác phía sau cũng quấn lại, cuộn về phía tôi. Tôi cúi đầu im lặng, bản hợp đồng trong tay vô tình rơi xuống. Anh phát hiện ra. Chỉ trong khoảnh khắc đó, mắt anh đỏ hoe, nghẹn giọng như sắp khóc: “Cô muốn ly hôn với tôi? “Rõ ràng trước kia là cô đã ép tôi đi theo cô, bây giờ lại muốn phủi tay bỏ mặc tôi… “Cô đúng là đàn bà xấu xa, không được như vậy!”

Bí Mật Ngọt Ngào

Bí Mật Ngọt Ngào Sau nhiều năm kết hôn với kẻ thù không đội trời chung, tôi bỗng nhiên quay về thời cấp ba. Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, liền đụng mặt anh ấy lúc 18 tuổi. Tôi dụi mắt, mặc váy ngủ, nũng nịu gọi anh: “Chồng ơi, buồn ngủ quá, ngủ thêm với em một lát đi mà.” Thế nhưng gương mặt của kẻ thù không đội trời chung vẫn lạnh tanh, ánh mắt dừng lại nơi vết đỏ trên cổ tôi, giọng điệu mỉa mai: “Lại gọi nhầm người rồi?” “Bạn trai lần này của cô tệ quá, cắn loạn như chó vậy.” Tôi: ? Không phải đâu, anh à, rõ ràng tối qua là anh làm mà!

Ưu Ái

Ưu Ái Tôi và Giang Dã là thanh mai trúc mã. Trong giới, ai cũng biết anh ấy là kiểu người cao ngạo, mắt luôn nhìn lên trời, mà tôi là cô gái ngoan ngoãn duy nhất có thể khiến anh kiên nhẫn ở lại. Nhưng sau này, bên cạnh Giang Dã xuất hiện một cô gái. Tính cách kiêu ngạo ngang tàng, nghe nói rất hợp gu của anh. Tôi bắt đầu xa lánh anh, cố tránh mặt, cho đến một ngày tôi cuối cùng cũng về nhà. Nửa đêm, anh lật người trèo vào phòng tôi, hôn lên vòng eo của tôi. Toàn thân tôi run rẩy, anh lại ghé sát tai tôi cười khẽ: “Tống Ninh, em thử trốn tôi thêm lần nữa xem.”  

Dư Ngươi Ái Mộ

Dư Ngươi Ái Mộ  Tôi cùng bạn thân đi bắt ghen, máu dâng lên não, tôi vô tình đâm vào chiếc Rolls-Royce. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến bạn tôi hoảng sợ đến mức suýt ngất, tôi cũng tê cả người. Người ngồi trong xe… WTF???  Lại là kẻ thù không đội trời chung của tôi. Giọng nam trầm thấp vang lên từng chữ một: “Lần này cuối cùng cũng để em đuổi kịp rồi, Tô Nghênh.” “……” Xin hỏi bây giờ vẫn nên chửi hắn hay là nên quỳ lạy hắn đây???

Tình Yêu Sa Đọa

Tình Yêu Sa Đọa Sau năm năm kết hôn, chồng tôi đã nuôi dưỡng con chim hoàng yến thứ sáu. Lần này, tôi không khóc không làm ầm ĩ, thậm chí còn mỉm cười giúp anh ta che giấu trước mặt phóng viên. Chồng tôi đắc ý, khoe khoang trong bữa tiệc: “Thấy chưa, vợ vẫn nên chọn kiểu người hiểu chuyện thế này.” Trong bầu không khí im lặng, chỉ có thái tử gia ngồi ở vị trí chủ vị nhìn tôi, khóe môi nhếch lên cười như không cười. Mặt tôi lập tức đỏ bừng. Không ai biết rằng, đêm qua chính anh, vừa nghiền nát môi tôi vừa ác ý truy hỏi: “Luật sư tôi đã tìm cho chị rồi, nhẫn kim cương mười carat cũng đã mua. “Chị ơi, rốt cuộc khi nào thì ly hôn để tôi được danh chính ngôn thuận?”

Tôi Gả Cho Phản Diện U Ám

Tôi Gả Cho Phản Diện U Ám Để ngăn cản phản diện u ám tự sát, tôi đã nói dối rằng mình là vợ anh ấy đến từ 10 năm sau. Lúc Tống Duyện Xuyên đứng chông chênh trên sân thượng, tôi vờ như không thấy, nằm trên giường sai anh đi thu áo lót giúp tôi. Khi anh cầm dao trong bếp, tôi ôm bụng rưng rưng nói: “Anh nỡ lòng để con chúng ta không có cha sao?” Anh im lặng, tiện tay làm thịt con cá bên cạnh. Sau đó, Tống Duyện Xuyên không còn muốn chết nữa. Vì mỗi ngày anh không chỉ phải đi học và làm thêm, mà còn phải về nhà chăm sóc người vợ chỉ biết ăn và ngủ là tôi. Căn bản không có thời gian để chết. Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, tôi rời khỏi thế giới này. Tưởng rằng sẽ không còn gặp lại nhau nữa. Cho đến 10 năm sau, tôi lại xuyên trở về. Tại bữa tiệc hôm ấy, cậu thiếu niên u ám năm xưa đã trở thành ông trùm thương nghiệp. Tống Duyện Xuyên nhìn chằm chằm vào bụng tôi đã nhô lên, nghiến răng như muốn nghiền nát cả câu hỏi: “Vợ à, em nợ anh một đứa con. Khi nào định trả đây?”

Sự Tôn Sùng Chí Mạng

Sự Tôn Sùng Chí Mạng Kỳ thi đại học có kết quả, tôi chắc chắn đỗ vào Bắc Đại, còn em họ tôi thì đỗ vào… kỹ thuật máy xúc nhà nào mạnh nhất. Nó làm ầm lên, đập phá đồ đạc trong nhà, hét lớn: “Không phải muốn tôi giả mạo chị đi học đại học sao! Người đáng lẽ phải đỗ vào Bắc Đại là tôi!” Tôi cười lạnh, đó là chuyện của kiếp trước. Còn kiếp này— “Bắc Đại thì không được, nhưng Bắc Đại Thanh Điểu hoan nghênh cô đấy.”

Cô Ấy Hẳn Là Cánh Chim Bay Xa

Cô Ấy Hẳn Là Cánh Chim Bay Xa Năm thứ ba làm chim hoàng yến của Thẩm Văn Hạc, tôi mang thai rồi bỏ trốn. Trong lúc bị truy nã toàn cầu, bạn thân tôi lại dám lấy trộm tiền của kim chủ cô ấy để nuôi cả hai chúng tôi. Tôi cảm động đến phát khóc: “Bé con à, cô ấy chính là mẹ ruột của con!” Nào ngờ, nửa đêm, tôi lại mơ thấy Thẩm Văn Hạc đuổi theo tôi ngàn dặm, nghiến răng nghiến lợi: “Nhân lúc tôi ra nước ngoài mà chạy trốn mang theo con, lại còn để con tôi nhận người khác làm mẹ ruột?” “Giang Từ, có phải tôi quá nuông chiều em rồi không?” Mở mắt ra, thứ tôi thấy lại là đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Văn Hạc, vừa tủi thân vừa xót xa: “Xin lỗi bảo bối, có phải anh nói lớn quá làm em thức giấc không?”

Chú Chó Nhỏ Bị Đại Tiểu Thư Chán Ghét

Chú Chó Nhỏ Bị Đại Tiểu Thư Chán Ghét Tôi là đại tiểu thư độc ác. Yêu con trai kẻ thù, ép người đã phá sản làm vệ sĩ riêng cho tôi, còn dịu dàng đối xử với anh ta. Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy chỉ số hận thù trên đầu anh ta cứ không ngừng tăng lên. Tôi giận đến phát điên. Bẻ gãy xương sống kiêu ngạo của anh ta, bắt anh ta run rẩy bò dưới chân tôi: “Anh là con chó của tôi!” Cho đến khi chỉ số đạt đến 99. Tôi mới nhận ra trái dưa ép chín cũng sẽ không bao giờ ngọt, bỗng trái tim lạnh ngắt. Tôi ném roi da, cởi còng tay, quyết định để anh ta rời đi. “Chán rồi, anh đi đi.” Người đàn ông đang quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên. Ánh mắt đen láy trào dâng sự chiếm hữu điên cuồng, vành mắt ửng đỏ, từng từ từng chữ run rẩy mà kìm nén. “Chơi chán rồi là muốn đuổi tôi đi.” “Trong mắt đại tiểu thư, tôi chỉ là một món đồ chơi để trút giận thôi sao?”

Chó Điên

Chó Điên Tôi và chú nhỏ chiến tranh lạnh một tháng. Ngày tôi đi làm hòa, lại vô tình thấy hắn ôm ấp một cô gái, giọng điệu trêu chọc: “Minh Hy bám tôi lắm, nếu không làm mình làm mẩy, cô ấy sẽ không cho tôi ra ngoài. “Tối nay cô ấy sẽ đến làm hòa, mấy người đừng để lộ ra đấy.” Lúc này, trước mắt tôi xuất hiện rất nhiều bình luận: [Tuy cô là nữ phụ độc ác, nhưng giây phút này tôi thật sự thấy thương cô.] [Đừng chống đối nữ chính nữa, chị em girls help girls, mau tiễn lão già này xuống mười tám tầng địa ngục đi!] [Mấy người vẫn chưa hiểu nữ phụ độc ác rồi, giây tiếp theo chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm một anh chàng tươi trẻ thôi.] Tôi quay người, nhưng không đi tìm anh chàng tươi trẻ. Mà ở góc phố, nhặt về một con chó điên không ai cần. Bình luận lại bùng nổ: [Cô ấy nhặt đại phản diện tối thượng về rồi?] [Đáng yêu quá, nữ phụ độc ác âm u vặn vẹo và đại phản diện hung ác tham lam, đúng là trời sinh một cặp!] Tối hôm đó, chú nhỏ đợi tôi mãi không thấy đến, liền gọi điện thoại: “Lại đi chơi bời đâu rồi?” Tôi chống lên khối cơ bụng rắn chắc kia, khóe mắt rưng rưng đáp: “Nhặt được một con chó điên, đang chơi với nó.”

Tiên Tri Tội Ác

Tiên Tri Tội Ác Tôi đã có một phần mềm có thể dự đoán vị trí của con người. Trước kỳ nghỉ, tôi thử kiểm tra vị trí của mình sau năm ngày. Phần mềm đưa ra câu trả lời: “Tây Minh Viên, Đông Thịnh Viên, Nam Cảnh Viên, Bắc Lệ Viên.” Đây là bốn khu vườn xanh trong trường học của tôi. Làm sao tôi có thể xuất hiện ở bốn nơi cùng lúc? Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi chợt hiểu ra.

Sau Khi Tiểu Thư Phá Sản

Sau Khi Tiểu Thư Phá Sản Hồi đại học, em gái của nam thần trong trường – Lục Thừa Diễn – gặp tai nạn xe, cần khoản chi phí điều trị rất lớn. Tôi dựa vào việc nhà mình có tiền, lấy điều kiện đó ép anh ta phải hẹn hò với tôi. Vì thế, anh ta nhẫn nhục làm bạn trai tôi suốt 3 năm, trong trường thì bị người ta dè bỉu lạnh nhạt đủ điều. Năm tốt nghiệp, nhà tôi phá sản. Tôi cầm số tiền ít ỏi còn lại đi tìm anh, nhưng lại nghe thấy anh nói: “Nếu không phải vì cô ta dùng tiền ép buộc, tôi căn bản sẽ không đồng ý.” Lần gặp lại sau đó, anh đã trở thành thương nhân tiếng tăm lẫy lừng được người người săn đón, bên cạnh còn có mỹ nhân kề cận. Tôi siết chặt lấy vạt áo đã nhăn nheo bạc màu, gượng cười: “Lâu rồi không gặp.” Anh đỏ mắt, mất kiểm soát mà ôm chặt lấy tôi vào lòng: “Lần này, em còn định chạy đi đâu nữa hả, Giang Tuế Tuế?”

Không Hối Hận Vì Đã Yêu

Không Hối Hận Vì Đã Yêu Năm thứ tư tôi thích Kỷ Diên Xuyên, tôi nghe thấy anh nói với anh trai tôi: “Tôi làm sao có thể thích em gái của cậu? Như thế chẳng khác nào không ra gì.” Tôi cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, quyết định không dây dưa với anh nữa, đồng ý với gia đình ra nước ngoài du học. Thế nhưng lần tái ngộ sau đó, anh lại đỏ ngầu cả mắt, chặn tôi lại nơi góc tường, không cho tôi rời đi. Tôi lo lắng đẩy anh ra: “Kỷ Diên Xuyên!” “Anh không phải, anh chính là đồ không ra gì.”

Trộm Nhớ Thương

Trộm Nhớ Thương  “Chồng ơi…” Tôi nhào vào lòng người đàn ông trước mặt, ôm chặt lấy anh. Huhu, tôi mất trí nhớ, mà co//n mẹ nó mất đúng cái phần quan trọng nhất. Ví dụ như, tôi chỉ nhớ rõ chuyện đi bắt gian, nhưng lại quên mất mặt mũi của gã tra nam. Tóm lại, tên đàn ông đang đứng trước mặt kéo tôi đi này,không sai chắc chắn chính là tên tra nam đó . Hừ, chẳng phải muốn cùng tiểu tam chim sẻ một đôi sao? Tôi đây càng không để cho nhắn được như ý! (Hay ho quá thể, nhờ sự tài lanh của mình mà tôi nhân nhầm kẻ thù không đội trời chung là chồng ,hơn nữa tên chồng này còn là kẻ ngoại tình.)

Hôn Nhân Thời Tiền Tệ

Mười năm hôn nhân, cuối cùng tôi cũng được “vị tiểu tam sinh viên trẻ trung” của chồng ghé thăm. Cô ta ôm bụng bầu, cười nhạt đầy ẩn ý: “Có con gà mái già không đẻ được trứng, lại cứ ôm khư khư ổ gà nhà hào môn.” Tôi vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa thì Chu Thành Huy đã vội nghiêng người che chắn cho cô ta. Phản ứng nhanh như chớp khiến tôi không nhịn được bật cười. Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, từng chữ rạch rõ ràng: “Con gà non mới anh nuôi? Tươi quá nhỉ. Còn anh? Gà trống già?” Anh ta không dám cãi, chỉ đứng yên chắn trước cô gái mềm yếu kia. Tốt lắm. Anh ta quên rồi à? Quên mình đã từng là “tiểu Chu” thế nào mới leo lên làm “Tổng Giám đốc Chu”? Vậy thì… để tôi giúp anh trở lại điểm xuất phát.

Bạn Trai Tôi Là Chú Cún Kiêu Ngạo Cứng Miệng

Lúc cãi nhau với bạn trai, anh đỏ mắt, ấm ức hét lên với tôi: “Nếu có thể làm lại, tôi tuyệt đối sẽ không hèn mọn làm con cún liếm gót chân em nữa!” Không ngờ hôm đó, chúng tôi thật sự xuyên không trở về thời cấp 3. Và đúng như lời anh nói, anh tỏ ra vô cùng lạnh lùng với tôi. Đúng lúc tôi hoàn toàn tuyệt vọng, định buông bỏ đoạn tình cảm này. Thì lại bắt gặp anh ở một góc khuất đang lẩm bẩm một mình. “Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không làm cún cho Ninh Vãn nữa.” “Tôi nhất định phải giữ vững hình tượng nam thần lạnh lùng, khiến cô ấy mê mẩn đến đầu óc choáng váng, ngoan ngoãn nghe lời tôi.” “Đáng ghét thật đấy Ninh Tiểu Vãn, cứ chờ đấy mà theo đuổi tôi đi, làm con cún của tôi ấy!” Nhưng tối hôm đó, tôi chỉ chủ động nói một câu với nam thần của trường. Anh đã khóc đến nỗi như cái ấm nước sôi: “Hu hu hu, cầu xin em đấy, đừng ở bên cậu ta, cậu ta chỉ có thể làm bạn trai em, còn tôi có thể làm cún của em cơ mà!” “Nếu em không tin thì để tôi sủa cho em nghe nhé, gâu gâu!” “Gâu gâu gâu gâu——”

Thân Ái Bùi Tiên Sinh

Thân Ái Bùi Tiên Sinh Tắm rửa xong, tôi quấn khăn tắm bước vào phòng, đưa mấy bộ nội y mới mua ra rồi hỏi cô bạn thân: “Cậu thấy cái váy đỏ này có đẹp không?” Cô ấy im lặng hồi lâu, không trả lời. Đúng lúc đó, giọng nam trầm thấp vang lên từ điện thoại: “Màu đen đẹp hơn.”

Đảo Ngủ Dưới Ánh Trăng

Đảo Ngủ Dưới Ánh Trăng Vì báo ơn, tôi kết hôn với thiếu gia nhà họ Tô – Tô Vũ, một người kiêu ngạo, ngỗ ngược, luôn cho mình là tâm điểm. Đêm tân hôn, anh ta chỉ vào chiếc giường: “Tôi mắc bệnh sạch sẽ, không thích ngủ chung giường với người khác.” Tôi lập tức cuốn chăn gối rời đi. Sau đó, bạn trai cũ của tôi trở về nước, tìm tôi để quay lại. Tối hôm ấy, Tô Vũ ôm gối, không mời mà đến. Thấy tôi ngơ ngác, anh ta bình thản nói: “Mái nhà dột, miễn cưỡng ngủ tạm với em một đêm.” Tôi gật đầu thông cảm. Tối thứ hai, Tô Vũ lại đến: “Cửa sổ hở, miễn cưỡng ngủ thêm một đêm.” Tôi bắt đầu thấy có gì đó không ổn. Đến tối thứ bảy, tôi chặn anh ta trước cửa, cau mày hỏi: “Hôm nay lại dột cái gì nữa?” Anh ta nhìn tôi, mặt đỏ đến kỳ lạ: “Tim tôi… dột sang chỗ em rồi.”