Hiện đại
Nhặt Được Một Nhân Ngư Bên Bờ Biển Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của cậu ấy là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay tôi vẫn như thường lệ ép cậu ta khóc, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ ảo: [Cười chết mất, nam chính muốn tỏ tình với chị gái bảo bối, ai ngờ bị chị bé đánh ngất rồi bắt về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt cũng bị đem bán kiếm tiền, nam chính thảm thật sự.] [Chị gái bảo bối chắc không biết, nam chính là hoàng tử tộc nhân ngư đó. Nếu chị ta chịu làm vương phi thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết, thế mà lại cứ thích trói nam chính, ngày nào cũng đánh cậu ta.] [Với lại, mỗi lần đánh là đánh ngay giữa cái đuôi cá, chị ấy không biết giữa đuôi cá có gì à? Nghĩ thôi đã thấy đau thay nam chính rồi.] [Bạn lầu trên ơi, tui thấy nam chính chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là đang khoái còn gì! Không tin thì nhìn xem, chị gái bảo bối vừa dừng tay, nam chính đã tự đưa đuôi cá cọ vào tay chị ấy rồi kìa!] Tay tôi đang vung đánh liền khựng lại. Mỹ nam ngư trước mặt vẫn mang vẻ xấu hổ và phẫn uất tột cùng, nhưng lại âm thầm ưỡn người, chủ động đưa đuôi cá về phía tôi. Lúc này, một dòng chữ nữa lại lướt qua: [Hóng cái cảnh chị gái bảo bối kiếm đủ tiền rồi vứt nam chính trở lại biển, sau đó nam chính bộc phát bản năng thú tính, ngày nào cũng khiến chị bé khóc lóc cầu xin tha thứ! Tội nghiệp bảo bảo, vẫn chưa biết gì đâu ha!]
Mẩu Chuyện Nhỏ Nhà Bá Đạo Tổng Tài Từ Sở Trầm ngồi đối diện tôi, lặng lẽ đẩy kết quả kiểm tra thai kỳ đến trước mặt. “Anh có thai rồi, là con của em.” Tôi run rẩy nhận lấy tờ giấy: “Anh… chắc chứ?” Nghe ra sự nghi ngờ trong giọng tôi, đôi mắt vốn đã đỏ của anh lại càng đỏ hơn, anh hít một hơi sâu như đang lấy hết can đảm: “Anh biết có thể em không tin… Anh biết, đêm hôm đó thật sự quá điên rồ, nhưng… đời này anh chỉ có mỗi một người phụ nữ là em.” Tôi chỉ muốn hét lên: Thế giới này điên rồi sao?
Xuyên Không Ta Bị Tra Nam Giam Cầm Năm thứ bảy ở bên cạnh Chu Nguyên Kỳ. Hắn chọn phụ bạc ta, quyết định lập nữ nhi thừa tướng làm hoàng hậu. “Vân Nhi xuất thân cao quý, còn ngươi lai lịch không rõ. “Nhưng chỉ cần ngươi cung kính với nàng ấy, ta vẫn sẽ phong ngươi làm phi.” Nhưng hắn đã từng nói, đời này chỉ cưới một mình ta, tuyệt đối không phản bội. Là người xuyên qua, ta sẽ không dùng chung trượng phu với người khác nên cuối cùng lựa chọn rời đi. Nhưng Chu Nguyên Kỳ lại giam cầm ta. Hắn không cho ta rời đi, nhưng lại dung túng cho Tạ Vân Nhi làm nhục ta. Đêm tân hôn, hắn lại đến khuyên nhủ, bị ta từ chối lần nữa. Chu Nguyên Kỳ tức giận: “Ở đây, ngươi chỉ là lục bình không rễ, chỉ có thể dựa vào ta mà sống, hiểu chưa?” Hắn đi rồi nhưng khuê mật lại đột nhiên xuất hiện. Nàng dang rộng vòng tay về phía ta—— Nói: “Nghênh Nghênh ngốc, tớ đến đón cậu về nhà đây.”
Hương Bạc Hà Của Mối Tình Thầm Kín Tham gia một chương trình truyền hình thực tế, MC hỏi:”Chuyện táo bạo nhất mà bạn từng làm là gì?” Tôi giơ tay: “Hồi cấp ba, tôi trộm quần áo của nam thần trường mình, đem đấu giá từ thiện được hai nghìn tệ.” Vua điện ảnh: “Trùng hợp thật, hồi cấp ba tôi từng đánh một thằng nhóc trộm quần áo của tôi.” Đỉnh lưu: “Càng trùng hợp hơn, hồi cấp ba tôi bỏ ra hai nghìn tệ để đấu giá một chiếc áo vì cô gái tôi thích, giữa đường bị đánh một trận rồi bị cướp mất.”
Hôm Nay Nữ Chính Mọc Não Chưa Anh trai tôi là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết, còn tôi, tôi là nữ phụ độc ác. Nữ chính xuyên không tới dịu dàng xinh đẹp, nhưng sau này anh trai tôi sẽ vì cô ta mà g.iết tôi, khiến bố mẹ tôi tức đến c.hết. Nữ chính kiêu hãnh nói: “Mọi thứ của mày sẽ là của tao!” Giây tiếp theo, anh tôi đẩy cửa bước vào. “Mọi thứ đều là của cô? Không tự nhìn lại bản mặt mình đi?” “Đồ con bọ phân*, đúng là không biết xấu hổ!” *Nguyên văn: 屎壳郎戴面具, ý chỉ sự hôi thối, không biết xấu hổ. Quá out trình! Thứ cốt truyện nghèo nàn này sao có thể bẫy được một con chó hoang như anh trai tôi cơ chứ!
Một nhân vật quyền lực mới nổi trong giới thượng lưu Bắc Kinh vừa đăng video khoe một con búp bê LABUBU có chữ ký. Hàng độc nhất vô nhị, trị giá tận hai triệu tệ. Ngay sau đó, nữ ảnh hậu khách mời trong buổi livestream của tôi quay đầu đăng ảnh con gái: “Dạo này con bé ngủ cứ ôm khư khư con búp bê ba nó tặng!” Bình luận nổ tung! Tôi cũng phát điên rồi. Vì đó rõ ràng là quà chồng tôi tặng cho con trai tôi! Nếu không phải vì con búp bê đó đang đeo chiếc lắc tay cưới của tôi trên cổ, thì tôi thật sự đã tưởng chồng mình có… con riêng bên ngoài rồi đấy! Về đến nhà, nhìn một lớn một nhỏ run rẩy đứng nép vào nhau, tôi khoanh tay, bật cười lạnh: “Ghê gớm nhỉ, thứ gì cũng dám mang cho người ta mượn, hay là tiện thể cho mượn luôn cái nhà này đi?”
Thời Gian Trôi Mãi Sau khi thất bại trong việc dấn thân vào giới giải trí, tôi buộc phải đính hôn với vị tổng tài lạnh lùng, cấm dục. Bạn thân hỏi tôi: “Đính hôn rồi mà còn chưa hôn môi sao?” Nghĩ đến vị hôn phu của mình với bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài miên man, tôi nuốt nước bọt, cười khổ: “Quý ngài Kỷ Thời Tự ấy chỉ muốn lo cho sự nghiệp, chẳng buồn đoái hoài đến tớ.” Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên sau lưng: “Vậy nên, đây là lý do em gọi nam người mẫu đến?”
Cặp Đôi Ngốc Nghếch Ôn Sơ An là nhị thiếu gia ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, còn tôi cũng là nhị tiểu thư phóng túng có tiếng. Vì vậy, khi chúng tôi kết hôn, người khác gọi chúng tôi là: Cặp đôi ngốc nghếch. Sau khi kết hôn, chúng tôi thỏa thuận rằng mỗi người tự do làm việc của mình, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Nhưng sau một sự cố, tôi đẩy ngã anh, một đêm phóng túng đã xảy ra. Sau chuyện đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Anh nói: “Không phải cô có dày dặn kinh nghiệm sao, sao kỹ thuật hôn lại kém thế?” Tôi không chịu yếu thế, lập tức phản kích: “Không phải anh là tay chơi lão luyện sao, sao đến cả nút áo cũng không biết cởi vậy?” Anh nghiến răng nói: “Tôi còn chưa nắm tay cô gái nào bao giờ!” Tôi: ???
Thanh Xuân Cảm Lạnh Sau khi thiên kim thật trở về, hàng giả là tôi đây bị đá khỏi nhà hào môn. Giữa đêm tối, không một xu dính túi, tôi buộc phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi sống bản thân. Trùm trường đó giờ chẳng quan tâm tới chuyện trường lớp lại đột nhiên tới tìm tôi. “Làm bạn gái anh đi, em dạy anh học, anh bao nuôi em.” Tôi cảm thấy rất được nhưng các bạn khác lại lo lắng thay tôi. Lớp trường: “Thần đồng là của chung.” Lớp phó học tập: “Yêu nhưng không được bỏ rơi bạn bè.” Thiên kim thật: “Mình sẽ buồn lắm nếu thiếu bạn.” Vậy nên bọn họ quyết định để tôi làm bạn gái của ba mươi mốt con người cùng một lúc. Được, được, được lắm, học sinh cấp ba phải điên vậy mới đúng.
Phán Quan Giám Thi Bởi vì diễn xuất quá kém, giọng hát quá tệ, tôi sắp bị quản lý bỏ rơi. Quản lý với ý định tận dụng rác rưởi, đã gửi tôi đến một chương trình giải trí pháp chế để làm một khách mời giám định pháp y, mong rằng cuối cùng có thể kiếm chút hoa hồng. Nhưng cô ta không biết rằng tổ tiên của tôi toàn làm những việc liên quan đến thi thể. Dao của đao phủ, mắt của ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi), tay của thợ làm hàng mã (làm đồ giấy), kim chỉ của người khâu xác (người trang điểm & khâm liệm tử thi), tôi biết tất cả những thứ đó.
Mưa Tạnh Người Tan Trong danh sách bạn bè của bạn trai có một đồng nghiệp nữ được chú thích là “Trạm xăng cảm xúc.” Tôi còn bảo anh ta, gọi người ta như vậy là bất lịch sự. Cho đến khi tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của họ, toàn là lời than phiền về tôi. “Đi mua đồ ăn mà có thể cãi nhau với người bán hàng cả buổi, đi siêu thị mua giấy mà cũng phải tính toán giá cả xem cái nào rẻ hơn.” “Hôm kia anh cởi hết đồ rồi, cô ta còn lải nhải là anh tè ra ngoài bệ bồn cầu.” “Trần Gia phiền gớm, cô ta lúc nào cũng mặc cái bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là mỡ xệ thành từng ngấn.” Lúc than phiền về bộ đồ ngủ của tôi, cô đồng nghiệp nọ lập tức gửi cho anh ta một bức ảnh chụp vóc dáng thon thả của cô ta. Đằng trước đằng sau đều đầy đặn không phải là vấn đề chính, cái chính là cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót. Bạn trai tôi trả lời cô ta: [Anh có thể ổn định cảm xúc, hoàn toàn là nhờ em làm trạm xăng cảm xúc.] Tôi nhìn anh ta đang nằm dài trên ghế sofa, chẳng buồn chải chuốt. Cảm xúc ổn định như thế, chia tay âu cũng là hợp lý.
Không Làm Nữ Chính Tôi xuyên không thành nữ chính trong truyện pỏn. Nghĩ đến việc sau này sẽ bị năm người đàn ông yêu thương, mỗi năm lại sinh con một lượt, tôi sợ đến mức ngay trong đêm đã đăng ký học võ judo, karate, taekwondo, cái nào lợi hại thì học cái đó. Học bá trường chúng tôi dùng học lực uy hiếp, tôi thi đỗ đầu tỉnh trong kỳ thi đại học, có vô số trường muốn chiêu mộ tôi nhập học. Người cha nghiện cờ bạc bán tôi cho nam thần eSports, tôi lập tức báo cảnh sát, buôn người là phạm pháp. Nam thần hàng đầu trong giới giải trí muốn giữ tôi làm của riêng, tôi phản đòn bằng một cú quật vai, tiễn anh ta đổi nghề may vá*. *là đi tòo đó các bác. Tạm gác lại nhân phẩm, tận hưởng cuộc đời thiếu đạo đức.
Tạm Biệt Hứa Đường Tôi là nữ sinh nổi tiếng trong truyện thanh xuân đau thương, người từng hút thuốc, trốn học, phá thai, và có vòng một nổi bật. Vài ngày trước, cậu ta còn hôn tôi, vậy mà giờ đây, Dương Nam Dự lại bảo tôi đi quyến rũ lớp trưởng Giang Sâm – người lạnh lùng, cao ngạo, không thể với tới của lớp họ. Chỉ vì Giang Sâm là người trong lòng cô gái mà Dương Nam Dự yêu. Kiếp trước, tôi đã khiến Giang Sâm lỡ kỳ thi đại học, tiền đồ bị hủy hoại. Kiếp này, tôi nhuộm lại tóc đen, mặc váy dài, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu ấy. “Lớp trưởng, dẫn tôi cùng thi Thanh Hoa nhé!” Về sau, tôi và Giang Sâm thường xuyên cùng nhau xuất hiện. Dương Nam Dự ghen đến phát điên, “Hứa Đường, tôi bảo cậu diễn kịch mà cậu nhập vai luôn rồi à?” Giang Sâm ôm eo tôi, lạnh nhạt nói: “Cậu ta là tên ngốc được 3 điểm môn Lý à? Đường Đường, tránh xa hắn ra, đừng để lây cái ngu.”
Ngân Hàng Tủy Sống Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến nhà tôi. Cô ta nói mình bị tái phát bệnh bạch cầu, yêu cầu tôi lập tức bỏ đứa con trong bụng để hiến tủy cho cô ta thêm một lần nữa. Tôi không thể tin nổi, và đã từ chối. Không ngờ, chồng tôi – người trước nay luôn yêu thương tôi, lại chỉ trích rằng tôi là kẻ máu lạnh. Anh ta lớn tiếng trách mắng: “Em khiến anh quá thất vọng rồi. Con cái có thể sinh lại, nhưng người chết thì không thể sống lại được.” Trong cơn bàng hoàng, tôi đã thuê một thám tử tư. Không ngờ, kết quả điều tra cho thấy cô gái đó chính là “bạch nguyệt quang” mà chồng tôi ngày đêm nhung nhớ. Từ lúc thuyết phục tôi tham gia ngân hàng tủy, anh ta đã lên kế hoạch biến tôi thành nguồn tủy sống di động để cứu “bạch nguyệt quang” của mình… Tôi kìm nén cảm xúc, gọi đến khoa sản. “Tôi sẽ làm theo lời chồng, dù đau lòng vì đứa con thế nào, tôi cũng sẽ hiến tủy!”
Dựa Vào Chính Mình Trong giới thượng lưu thịnh hành một loại trò chơi nuôi dưỡng xấu xa. Chọn một cô gái xinh đẹp từ cô nhi viện, để cô ấy trở thành chim hoàng yến được nuôi dưỡng của thái tử gia. Chị gái xinh đẹp đắc ý nói với tôi: “Sắc đẹp của phụ nữ chính là vốn liếng để trói buộc đàn ông.” Vì thế kiếp trước, chị gái không học hành nữa, ăn mặc lòe loẹt, vui mừng được chọn, còn tôi thì bị loại, tiếp tục ở lại cô nhi viện. 10 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học vào làm ở một công ty danh tiếng, được thái tử gia trọng dụng, còn chị gái thì bị vứt bỏ thảm hại, chết thảm ngoài đường. Trước khi chết, chị ta lái xe đâm vào tôi, cả hai chúng tôi cùng được tái sinh vào ngày thái tử gia đến cô nhi viện chọn người. Cuộc đời của chúng tôi một lần nữa đảo ngược. Chị gái kiêu ngạo vô cùng: “Lần này tao sẽ dùng hình tượng hoa sen trắng, chắc chắn sẽ được thái tử gia thích.” Thật đáng thương cho chị gái tôi, dù có sống lại một kiếp nữa, chị ta cũng không hiểu rằng, phụ nữ không bao giờ là vật phụ thuộc của bất kỳ ai. Ngược lại, lần này trở thành chim hoàng yến, nắm trong tay nguồn lực và mối quan hệ, tôi lại leo lên nhanh hơn.
Yêu Thầm Thầy Châu Tôi kết hôn chớp nhoáng với một giảng viên đại học. Nửa tháng sau khi kết hôn, không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh ta, tôi hối hận rồi. Cắn răng đề nghị ly hôn: “Tôi cảm thấy… chúng ta không hợp…” Anh ta lại lạnh mặt, ép tôi xuống dưới thân, giọng khàn khàn: “Chưa thử mà đã biết không hợp sao?”
Khô Mộc Phùng Xuân Một thời gian dài sau khi chia tay, video tôi đi chùa cầu phúc bị người ta khui ra. Tôi bước từng bước một và dập đầu bái lạy, cuối cùng tôi ôm một hộp gỗ nhỏ chạy đi. Cư dân mạng đều cho rằng chuyện tốt của tôi sắp đến, cả mạng đều chúc phúc tôi trăm năm hạnh phúc. Tôi cười giải thích với truyền thông rằng: [Tôi chỉ đi xem náo nhiệt thôi, không có chuyện tốt nào cả.] Nhưng tối đó, vị Thái tử gia nhà họ Lục kia phát điên. Anh ấy cho người ra bờ hồ vớt tìm ba ngày ba đêm cũng không vớt được cái hộp gỗ và lá thư tình bị tôi giấu bên trong. Khi tôi đoạt giải Ảnh hậu và trở về nước, bạn bè tổ chức tiệc mừng công cho tôi. “Chúc mừng Ảnh hậu vĩ đại của chúng ta, rốt cuộc mong ước của cô cũng thành sự thật!”
Tình Thân Lạnh Lẽo Tôi đùa rằng mình bị mất trí nhớ. Không ngờ bố mẹ sững người, khi ra khỏi phòng bệnh họ nói: “Nó thậm chí không nhớ gì cả, vậy chuyện chúng ta bán nhà cưới của nó, lấy tiền mua nhà cho em trai nó thì cũng đừng nói cho nó biết.” Nghe thấy những lời này. Tôi cúi đầu không nói gì, họ không biết. Tôi vừa nhận được khoản chia lợi nhuận 30 triệu đô la Mỹ.
Câu Chuyện Yêu Thầm Lúc ăn cơm, bạn cùng phòng gửi cho tôi bài đăng thịnh hành nhất trên diễn đàn. “Cảm động quá, tớ xin được gọi đây là thánh yêu thầm!” Bài đăng viết về quá trình một cô gái sống nhờ nhà người khác yêu thầm anh trai hàng xóm lớn hơn ba tuổi. Nội dung trôi chảy lưu loát, khiến người ta đầy xúc động. Suốt buổi, tôi chỉ nở nụ cười của một bà thím, mãi tới khi cô nàng viết đến đoạn: “Ngày 1 tháng 12, quý ngài L vượt qua ngàn vạn trắc trở, chạy tới bên tôi…” L là họ của bạn trai tôi. Ngày hôm đó lại là sinh nhật của em gái tôi.
Thiên Tài Huyền Học Những người giàu có đều gọi ba tôi là đại sư, nhưng tôi biết rõ ông chỉ là một kẻ lừa đảo trong giang hồ. Để không phải kế thừa đạo quán của ông, tôi đã thi đậu vào trường Đại học 985 và ngay trong đêm rời khỏi núi. Sau khi xuống núi, tôi mới phát hiện rằng… Tôi nhìn qua khuôn mặt ai, đoán đâu cũng chuẩn. Tôi tiện miệng bói một quẻ, lần nào cũng linh nghiệm. Tôi vô tình dán một lá bùa, lại thật sự cứu được người. Sau đó, các ông trùm từ khắp nơi kéo đến cổng trường chỉ để gặp cô con gái của vị đại sư. Ôi trời, vậy ra ba tôi thực sự là một thần toán sao?