Hiện đại
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt Tôi là thiên kim thật, còn thiên kim giả là một trà xanh. Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng điệu đáng thương: “Chị à, em biết chị không thích em, em sẽ rời đi.” Tôi còn chưa kịp vạch trần màn kịch của cô ta, không ngờ ba ruột tôi ra tay còn nhanh hơn. Ông thẳng thừng ném đồ của thiên kim giả ra ngoài, giọng đầy ghét bỏ: “Muốn cút thì cút nhanh lên, đừng để bẩn mắt bảo bối của tôi!”
Đùa Với Lửa Chồng tôi đã phải lòng cô nhân viên trẻ đẹp. Cô gái trẻ đắc ý, nghĩ rằng mình đã cặp được đại gia. Nhưng cô ta không biết rằng, cái gọi là đại gia đó chỉ là một kẻ ở rể. Tất cả những gì anh ta sở hữu đều do nhà tôi cung cấp. Sau khi bắt gặp chuyện tốt đẹp của họ, tôi quyết định tác thành cho họ. Tôi muốn xem thử, khi nghèo túng cùng cực, họ có còn yêu nhau như bây giờ không?
Thẩm Tử Đường Mãi đến năm thứ ba sau khi kết hôn với Hứa Vân Chu, tôi mới biết anh ta cưới tôi là vì để trả thù cho cái chết của ánh trăng sáng. Dưới sự sắp đặt của anh ta, cha tôi chết ngay trên bàn mổ, mẹ tôi suy sụp tinh thần và nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống, còn tôi bị anh ta giam cầm trong lúc đang mang thai. Hứa Vân Chu nói: “Đây là cả nhà các người nợ Mạt Mạt.” Tôi liều mạng chết chung với anh ta, khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi trùng sinh cùng nhau. Lần này, tôi cố gắng tránh Hứa Vân Chu càng xa càng tốt, để mặc anh ta chuộc lỗi với ánh trăng sáng của mình. Nhưng anh ta hết lần này đến lần khác tìm tới tôi, vừa hèn mọn lại vừa tuyệt vọng: “Đường Đường, em giết anh cũng được, chỉ cần em chịu nhìn anh thôi.”
Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?
Nghe nói trường nam sinh bên cạnh xuất hiện một “trùm trường”, đánh nhau rất ác liệt.Chuyện này không thể coi thường, lỡ đâu đánh hỏng người bạn thanh mai trúc mã yếu đuối của tôi thì sao?Tan học, tôi tức tốc chạy đến trường của anh ấy.Vừa hay bắt gặp một cảnh bạo lực học đường.Trong con hẻm nhỏ, có tiếng người nói:“Ai cho cậu gan lớn như vậy, viết thư tình cho Giang Mạt?”Hả?Sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế?Tôi ngó đầu nhìn qua, kinh ngạc há hốc miệng.Sao “trùm trường” lại là anh ấy?
Quý Bà Toàn Thời Gian Tôi là một bà nội trợ toàn thời gian, mỗi tháng có 50.000 tệ tiền tiêu vặt và thường xuyên đi du lịch nước ngoài. Cô bạn thân ghen tị đến phát điên, liền quyến rũ chồng tôi và trở thành “tiểu tam.” Cô ta tràn đầy hy vọng mà từ bỏ công việc, chuẩn bị tận hưởng một cuộc sống nhàn hạ thoải mái như tôi. Nhưng không ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng…
Một Mình Trong Nhà Mình Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch. Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba. Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi: “Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!” Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói: “Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?” Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe. Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà. Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi: “Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”
Chạy Theo Ánh Trăng Khi biết tin Phó Huyên gặp tai nạn xe, tôi lập tức bỏ dở vòng chung kết piano để lao đến bệnh viện. Nhưng rồi mới phát hiện anh ta hoàn toàn không bị thương, chỉ đang bày trò lừa tôi. “Phó thiếu, quả nhiên cô ấy bỏ thi thật rồi! Lần này vị trí quán quân chắc chắn thuộc về Bội Bội rồi.” “Chậc chậc. Có thể coi Cố đại tiểu thư gia như chó mà đùa giỡn, chắc chỉ có Phó thiếu thôi.” Phó Huyên cười cợt: “Hết cách rồi, ai bảo cô ấy yêu tôi đến vậy chứ!” Tôi quay người bỏ đi, bấm một cuộc gọi. 【Ba à, tiệc đính hôn tháng sau, con muốn đổi người.】
Chương trình truyền hình thực tế chơi thử thách đeo tai nghe đoán khẩu hình và gọi điện thoại.Tôi nhìn khẩu hình của MC rồi tỏ tình với đối phương.“Tôi thích anh.”Ở đầu dây bên kia, ảnh đế cười khẩy.“Anh tỏ tình với em chín mươi chín lần em không chịu. Bây giờ mới nhớ đến anh à?”“Muộn rồi, đồ xấu xa. Tình cảm đến muộn còn rẻ hơn cỏ!”“Nhưng nếu em cứ nhất quyết tỏ tình, anh cũng có thể miễn cưỡng cân nhắc một chút.”“Cho anh ba mươi phút suy nghĩ. Em đừng có im lặng đấy.”“Ba mươi giây, được chưa?”“Được rồi được rồi! Anh đã trộm sổ hộ khẩu ra, đang xếp hàng ở Cục Dân chính đây. Nếu em cho anh leo cây, anh sẽ tr/e//o c//ổ ngay trước cổng Cục Dân chính!”Tôi đơ người.Tối hôm đó, hot search trên Weibo nổ tung.
Hiếu Thuận Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi. Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay. Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời. Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu. Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…” Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe. Ừm, bài hát này nghe hay thật.
Hoa Hồng Trên Đống Hoang Tàn Đến khu đại học thi cử. Bị một nam sinh nhét cho một tờ giấy ghi số điện thoại. Vốn định kể chuyện này cho chồng, nhưng vừa quay đầu đã nghe thấy bạn thân của chồng ồn ào nói: “Phó thiếu gia, vẫn là anh lợi hại. Vì một câu nói của Tiểu Tước mà anh thật sự cho người đi thử lòng vợ mình.” Phó Chính Thanh cười lười nhác: “Cô gái nhỏ thôi mà, dỗ cô ấy vui vẻ tí ấy mà.” Những người khác cũng cười ầm lên: “Lâm Tri Niệm yêu anh đến thế, chắc chắn sẽ từ chối thôi. Cô ấy còn giống như bà sơ ấy chứ, nội y chắc còn chẳng mặc trùng bộ.” Phó Chính Thanh không hề phản bác. Tôi khẽ cười lạnh, từ tốn mở thẳng tờ giấy ra. Và bấm số điện thoại trên đó.
Đừng Thấy Hoa Nở Mà Ngỡ Xuân Về Tôi chết ở ngã tư gần nhà. Sau khi chết, có một thứ tà ma nhập vào xác tôi. Con nhỏ đó ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi gấp bội. Ban ngày đi học giành hạng nhất, ban đêm còn xách nước hầu hạ cả nhà rửa chân. Ba mẹ tôi bắt đầu nói con nhỏ phá của này cũng có chút giá trị, thằng em trai giành học bổng của tôi cũng thấy tôi dễ nhìn hơn nhiều. Nhưng họ đâu biết, trong chậu nước rửa chân đó có dính máu người chết. Rửa nhiều không chỉ rút ngắn tuổi thọ mà còn khiến hồn lìa khỏi xác.
Em Đã Từng Là Ánh Sáng Của Anh Năm thứ 5 chăm sóc người bạn trai mù Giang Trừng, anh ấy đột nhiên khôi phục được thị lực. Tất cả mọi người đều nghĩ, điều đầu tiên anh sẽ làm… là cầu hôn tôi. Nhưng ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy gương mặt tôi, chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn lại lặng lẽ bị nhét trở về túi áo. Tôi bật cười tự giễu: “Em hiểu rồi.” Ngày chuyển ra khỏi nhà họ Giang, Giang Trừng vẫn giữ được vẻ lịch thiệp. Anh bình tĩnh đưa tôi một tấm séc trị giá mười triệu, nói: “Tri Ý, anh luôn xem em như em gái. Nếu em không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Giang gia.” Tôi không đáp lời. Chỉ lặng lẽ ném chiếc nhẫn đeo không vừa ấy vào thùng rác ngay trước mặt anh. Chỉ còn lại vị thiếu gia nhà họ Giang xưa nay ngang ngược, lúc này ngồi đờ đẫn trên ghế, không nói một lời.
Bạn thân rủ tôi ngủ chung, tôi vô tình gửi nhầm tin nhắn cho kẻ thù không đội trời chung.【Gọi một tiếng “bố”, chị sẽ ngủ chung với cưng.】Hai phút sau, kẻ thù nổ tung.【Không định rút lại tin nhắn à? Cậu đang định sỉ nhục ai vậy?】【Đừng tưởng gửi thế này mà tôi sẽ tha thứ cho việc cậu chê tôi nhỏ hồi sáng.】【Thôi được rồi, làm sao cậu biết tôi mất ngủ tối nay? Nhà hay khách sạn, cần mang gì không?】【Nói đi! Đừng có mong tôi gọi cậu là bố!】【Bố…】【Tôi gọi cậu là bố rồi đó, cậu có ý kiến gì không? Chẳng lẽ còn muốn tôi gửi tin nhắn thoại à? Đừng mơ!】Một phút sau, một đoạn tin nhắn thoại bật lên.「「Bố ơi, người ta không ngủ được, muốn bố ôm cơ!」」
Người chồng giàu có mà tôi vẫn luôn lấy lòng suốt ba năm nay đột nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ của tôi.Còn tôi, hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục cố gắng diễn tròn vai một người vợ dịu dàng, đức hạnh.Dù sao trong sách cũng viết rồi: tôi càng tỏ ra hiểu chuyện hơn, anh ta sẽ càng áy náy, và khoản bồi thường khi ly hôn sẽ càng nhiều.“Chồng ơi, tối nay anh có thể cùng em đón giao thừa không?”【Tôi biết là anh lại định hẹn hò lén lút với bạch nguyệt quang của mình.Mau đi đi, tôi cũng cần tận hưởng cuộc sống về đêm của riêng tôi nữa chứ.】Không ngờ tổng tài không đi, còn nhất quyết muốn “khám phá” cuộc sống về đêm của tôi.
Đừng Đùa Với Hàng Xóm Từ chuyến du lịch trở về, tôi phát hiện chỗ đỗ xe của mình bị chiếm mất. Chụp ảnh biển số xe đăng vào nhóm cư dân suốt hai mươi phút mà chẳng ai nhận. Tôi bực mình, lập tức gọi xe kéo đến kéo đi. Lúc này chủ xe mới hốt hoảng đuổi theo đòi lại. Tôi cười nhạt: “Vừa hay, tiện thể thanh toán luôn phí kéo xe nhé.”
Ngày hôm đó, tôi bị ốm nghén, liền gõ cửa phòng của Ảnh đế.“Anh lại sắp làm bố rồi đấy, chịu trách nhiệm đi.”Anh ấy tức điên: “Chia tay bốn năm rồi, tôi lại sắp làm bố? Cô nghĩ tôi ngốc à?”Tôi đưa ra bằng chứng: “Con trai lớn giống anh y đúc, chắc chắn là con anh. Đứa nhỏ… anh cứ đưa tiền nuôi dưỡng trước, sinh ra rồi kiểm chứng sau!”“Đem ảnh tôi hồi nhỏ ra lừa tôi à?”Tôi bất đắc dĩ rút lui.Sau đó, anh ôm hai bản sao thu nhỏ của mình, nghiêm túc đăng lên Weibo:“Vợ muốn giữ con, không giữ tôi. Giờ tôi nên mua gói ‘mua hai tặng một’ thế nào đây?”Weibo lập tức dậy sóng.
Khi Nữ Thần Cao Lãnh Bị Lừa Tình Đối tượng hôn ước của tôi là nhị thiếu gia của một tập đoàn lớn. Mới gặp mặt hai lần, anh ta đã huênh hoang khoe khoang: “Em có biết Thịnh Yến không? Anh trai ruột của anh đấy, cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà anh. Anh ấy từ nhỏ đã rất thương anh.” “Em chỉ là con bé nhà quê lên thành phố thôi, sau này cứ yên tâm theo anh.” “Anh trai anh cũng sẽ rất rộng rãi với em.” Rộng rãi? Đúng là rộng rãi thật. Tôi lén nhìn bức ảnh cơ bụng trong điện thoại. Đều là Thịnh Yến gửi cho tôi cả.
Giới Hạn Của Dối Trá Năm tôi 22 tuổi, theo lời gia đình, tôi kết hôn với Tưởng Chính Lâm. Nhưng ai ai cũng biết, dù đã cưới vợ, anh vẫn chẳng thể quên được cô bạn học nghèo kiêu ngạo năm xưa. Ba năm sau, tôi chủ động đề nghị ly hôn. Người đàn ông ấy ngậm điếu thuốc vừa châm, giọng nói lạnh nhạt mà dứt khoát: “Được, khi nào làm thủ tục?” “Tốt nhất là càng sớm càng tốt.” Năm 28 tuổi, tôi bắt đầu một mối quan hệ mới. Bạn trai là bạn học cấp ba của cả hai chúng tôi. Trong buổi họp lớp, có người cảm thán: “Không ngờ đi một vòng lớn, cuối cùng Thẩm Kiều vẫn là người ở bên cậu ấy.” Tối hôm đó, Tưởng Chính Lâm gọi cho tôi cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi ly hôn: “Em nôn nóng ly hôn với anh như vậy, là vì cậu ta sao?”