Hiện đại

Tôi làm bạn học cho Hách Dụ suốt ba năm, anh ấy đặt cho tôi rất nhiều quy tắc.Không được chạm vào anh ấy, không được vượt quá giới hạn, anh ấy sợ người trong lòng mình hiểu lầm.Tôi luôn cẩn thận dè dặt, lo sợ bị đuổi về miền núi.Ngày người trong lòng anh ấy quay lại độc thân, có lẽ vì để tránh nghi ngờ, cũng có lẽ vì chán ghét tôi, anh ấy nói với lão gia nhà họ Hách:“Con không muốn Thanh Hà làm bạn học cho con nữa.”Tôi sợ không được đi học, lo lắng đến cực độ, thề độc:“Tôi thề, tôi Lê Thanh Hà cả đời này sẽ không bao giờ thích anh Hách Dụ, nếu không sẽ chết không yên, anh yên tâm rồi chứ?”Sau đó, lời thề độc này, đã trói buộc anh ấy cả đời.

Cuộc Đời Tôi, Tôi Nắm Giữ Con em kế mới đến suốt ngày giành giật đồ của tôi. “Chị ơi, phòng chị rộng ghê á.” Không cần nó mở miệng, ba tôi đã tống tôi ra khỏi phòng, bắt dọn vào cái kho chật chội. “Ước gì em cũng có bạn trai tốt như anh Sở Hàn của chị.” Ngay hôm đó, Sở Hàn đá tôi, nói em kế mới là chân ái của hắn. “Chị giỏi thật đó, không như em, đến bài luận cũng chẳng viết nổi.” Trước buổi phản biện kín, giảng viên đưa bài luận tốt nghiệp của tôi cho nó. Ba khốn nạn tôi không cần, thằng người yêu tồi thì cho luôn. Nhưng đã dám cướp bài luận tốt nghiệp của tôi, thì tao sẽ lấy mạng mày!

Mối tình đầu học bá ngày nào cũng ép tôi học bài, tôi tức giận nói chia tay.Tôi tuyên bố chắc nịch: “Không cần anh giám sát, tôi cũng sẽ đậu vào trường đại học trọng điểm!”Anh ấy cũng nổi cáu: “Nếu còn để ý đến em nữa thì tôi là chó!”Nhưng rồi, tôi thi lại ba năm vẫn không đậu nổi trường trọng điểm, bị cả làng cười nhạo.Không chịu nổi, tôi lén gỡ chặn số của mối tình đầu, gửi tin nhắn than thở:“Em vẫn không đậu đại học. Giờ cả làng đều bảo em là đồ ngốc.”Anh ấy trả lời ngay lập tức: “Gâu! Làng nào dám lắm mồm như vậy? Anh sẽ mua luôn!”Tôi chỉ nghĩ anh ấy nói đùa.Nhưng hôm sau, nghe nói có một đại gia siêu giàu từ Bắc Kinh đến cổng làng, định mua cả cái làng của tôi.

Chia tay xong, bạn trai cũ bốn năm của tôi hóa ra lại là thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh.Còn trở thành sếp trực tiếp của tôi.Ngày đầu tiên đi làm, anh bảo tôi đăng thông báo tuyển vợ cho anh.Ngày đăng thông báo, tỷ lệ chọi là 1000:1, nhưng có thêm một điều kiện.Ưu tiên người có “bốn năm kinh nghiệm làm việc cùng anh”.Ngày thứ ba mươi sau khi thông báo được đăng, anh không chịu nổi nữa.“Người có bốn năm kinh nghiệm đó vẫn chưa đăng ký sao?“Còn cô thì sao, thư ký Hứa? Cô không đăng ký là có bất mãn gì với tôi à?”

Vì tham ăn, tôi lỡ ăn mất quả lựu mà sếp đã chăm bẵm mấy năm mới kết quả.Sợ bị anh ấy mắng, tôi lập tức gọi cho cô bạn thân nhờ mua giùm một quả lựu khác.Ai ngờ khi hàng được giao đến, tôi lại thấy một chàng trai đẹp trai xuất hiện.“Quả lựu của tôi đâu?”“Chị tôi nói cô tìm tôi, có chuyện gì sao?”Chúng tôi cùng lúc cất lời, rồi nhìn nhau trân trối trong im lặng.Đáng chết thật, Linh Ngọc! Cô ấy không nói với tôi rằng “lựu” này không phải “lựu” kia…

Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân Anh trai xem mắt – người mà tôi sắp chính thức xác nhận quan hệ – đột nhiên biến mất không dấu vết. Tin nhắn cuối cùng của anh ta dừng lại vào tối ngày 10 tháng 2. Tôi thấy vô cùng khó hiểu, liền nhờ bà mối dò hỏi xem có phải anh ta gặp chuyện gì không. Cho đến khi tôi lướt thấy một bài viết dạy các anh trai “biến mất sớm để né lễ Tình nhân”, mà ảnh đại diện minh họa phía trên… lại chính là anh ta. Lúc ấy tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra anh này sợ tốn tiền. Quả nhiên, bặt vô âm tín suốt bốn ngày liền. Vừa hết lễ Tình nhân, anh xem mắt lại nhắn tin trở lại: 【Bé ơi, mấy ngày nay anh bận công việc quá nên quên mất tin nhắn của em rồi.】 Vậy anh cứ bận tiếp đi nhé. Tôi đính hôn trước rồi.

Giang Kỳ Bạch biết tôi sắp đi xem mắt, là người đầu tiên bị tổn thương.“Ngủ cũng ngủ rồi, mẹ cũng gọi rồi.“Bây giờ em còn đi xem mắt, vậy anh là gì đây?“Thật sự thành con trai em rồi à?”

Tôi đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật phụ nghèo khó trong đó.Khi tôi thấy nam chính ném tấm thẻ ngân hàng mà nữ phụ độc ác đưa cho, rồi quát cô ta: “Tôi không cần sự bố thí của cô.”Nữ chính còn phụ họa thêm: “Đừng khinh thường bọn tôi, đừng cậy giàu có mà hiếp đáp người nghèo.”Tôi lập tức nhặt tấm thẻ ngân hàng lên: “Tôi cần! Tiểu thư, cho tôi xin sự bố thí của cô đi! Cứ khinh thường tôi đi!”Nam nữ chính: ???Nữ phụ độc ác khẽ gật đầu, từ đó tôi trở thành người đi theo cô ấy, và bước lên đỉnh cao cuộc đời.

【Bảo bối ơi, em tan làm rồi~】Chiều hôm đó, được nghỉ sớm trước ngày Tết Dương lịch, tôi lỡ tay gửi nhầm tin nhắn này vào nhóm chat chung của công ty.Đến lúc về đến nhà mới phát hiện… cả nhóm đã nổ tung rồi!Đồng nghiệp thi nhau hùa theo, nhắn: 【Bảo bối~】Tôi: Không dám mở mắt… chỉ mong tất cả là ảo giác!Thế nhưng đến nửa đêm, vị sếp luôn lạnh lùng cao ngạo của tôi lại đứng chờ trước cửa nhà tôi, mắt đỏ hoe, nghiến răng hỏi:“Anh ta cũng cho em bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, và chia thưởng cuối năm như tôi không?”

Khi bị ép phải cầu hôn với Phó Trạm, tôi đã vô tình nhìn thấy nhóm chat của anh ta:【Nếu cô ta dám nhắc tới chuyện kết hôn, tôi sẽ lập tức đá cô ta ngay.】Tôi chớp chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui sướng khó tả.Mỗi cô bạn gái trước đây của Phó Trạm khi chia tay đều nhận được một khoản phí chia tay khổng lồ.Tôi đã chờ suốt ba năm.Cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi.

Mối Tình Kẹo Ngọt Tôi mất trí nhớ.Mở Douyin ra, thấy nickname tài khoản là:【Vợ nhỏ nhà Lâm Thành】.Ơ… Vậy là tôi có chồng rồi à?Tối đó, tôi lập tức thu dọn hành lý, kéo vali đến thẳng nhà Lâm Thành.Vừa vào cửa đã nhào tới ôm anh, giọng dẻo quẹo đáng yêu:“Chồng ơi~ Em muốn hun hun, ôm ôm, bế bổng lên cao cao~”Lâm Thành: “…”Một tháng sau khi “chung sống”, cô bạn thân kéo tôi ra nói như không tin vào tai mình:“Cậu… cậu cưa đổ được Lâm Thành thật hả?”Tôi chớp mắt, ngơ ngác:“Ơ? Không phải anh ấy là chồng tớ à?”Bạn thân sặc nước:“Có khi nào cậu đơn phương không đó?”Tôi đơ người.Lập tức mở lại Douyin.Lướt xuống, là hàng loạt clip quay trộm:Lâm Thành đang ăn, đang làm việc, đang chơi bóng rổ…Chết thật, góc quay nào cũng là góc nhìn của “kẻ yêu thầm”.

Kẻ thù không đội trời chung của tôi bị mất trí nhớ, thế là tôi lừa anh ta về làm chồng.Tôi nấu canh, đút cơm, thậm chí còn sưởi ấm giường và ngủ cùng anh ta.Anh ấy tưởng tôi yêu anh đến chết đi sống lại.Nhưng thật ra, tôi đang âm thầm cướp sạch mảng kinh doanh của anh ta.Đang lúc tôi vui mừng vì kế hoạch hoàn hảo, lại tình cờ nghe anh ấy gọi điện trong phòng, giọng bực tức:“Chuyển thêm việc làm ăn cho cô ấy đi! Tối qua cô ấy còn không thèm ngủ với tôi nữa!”

Nghiệp Đến Trễ Nhưng Vẫn Đến Phùng Vĩnh Tú dựa vào việc mình là người quay về từ kiếp trước, sao chép lại y nguyên con đường phát đạt của nhà tôi. Bố tôi bị bố Phùng cướp mất cơ hội thăng chức, bác sĩ mổ chính cho ông nội cũng bị giành mất, đến cả cô ta cũng trở thành “thần đồng nhí” nổi tiếng. Khi nhà tôi bị nhà họ Phùng ép đến mức phải rời bỏ quê hương, Phùng Vĩnh Tú không nhịn được mà tự khui bí mật: “Cậu chắc chắn không ngờ được, những ngày tháng huy hoàng của nhà tôi vốn dĩ là thuộc về nhà cậu đấy. Là tôi làm lại từ đầu, cướp lấy từng chuyện một. Khúc Nam Thịnh, trước đây cậu oai phong lắm mà phải không? Lần này đến lượt tôi đứng trên cao nhìn xuống thương hại cậu rồi, hahaha…” Nhưng sống lại không có nghĩa là đổi não, cuộc đời ăn gian mà có được, liệu có thể thuận buồm xuôi gió mãi? Quả nhiên, không lâu sau khi cả nhà tôi chuyển đi, những ngày tháng huy hoàng của nhà họ Phùng bắt đầu lao dốc…

Ván Cờ Hôn Nhân Khi con vừa tròn 1 tuổi, tôi đề nghị ly hôn. Tôi chán ghét vợ mình đầu tóc rối bù, người lúc nào cũng nhếch nhác, vóc dáng thì xuống cấp nghiêm trọng. Vậy mà cô ấy lại lập tức đồng ý. “Có thể ra đi tay trắng, nhưng điều kiện là anh phải tự mình chăm sóc bé Sóc trong nửa năm. Anh thấy sao?” Buồn cười thật, yêu cầu đó thì có gì khó? Tôi không nhịn được mà chế giễu cô ấy: “Chỉ là trông con thôi mà. Ai mà chịu nổi cái bộ dạng hiện tại của cô chứ?”

Mất Trí, Yêu Nhầm Tôi bị mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người… duy chỉ quên mất anh. Nhìn người chồng vừa đẹp trai, vừa nóng tính, lại chẳng có chút thiện cảm nào với tôi kia, trong lòng có một loại thôi thúc, chỉ hai từ “l/y h/ô/n”, tôi buông tay thở dài: “Nếu rảnh thì chúng ta l/y h/ô/n.”

Tôi nhầm tưởng Thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh là người yêu qua mạng của mình.Lần đầu gặp mặt, tôi ôm chầm lấy anh ấy, vừa hôn vừa cắn, miệng cứ gọi mãi nào là “bảo bối”, nào là “chồng yêu”.Anh ấy thản nhiên nhận hết, mỗi tháng còn đưa tôi 200.000 tệ làm phí sinh hoạt, lại còn tặng thêm một căn nhà.Chỉ số rung động của anh ấy ngày càng tăng, còn tôi thì sung sướng cười đến mức không ngậm miệng lại được.Cho đến một ngày, bạn trai thật sự của tôi tìm tới cửa.Lúc tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Thái tử gia ôm chặt tôi vào lòng, rồi tung một cú đá khiến người kia bay ra:“Đây là vợ tôi. Còn dám gọi bậy nữa thì tôi bẻ gãy một chân của cậu.”

Cháu Gái Bà Lão Bán Hàng Năm tôi tám tuổi, bà nội cô đơn nhặt tôi về, một đứa trẻ không ai muốn, cho tôi một mái nhà.Chúng tôi nương tựa vào nhau, bà mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu làng, bán đồ lặt vặt, nhặt ve chai để nuôi tôi.Tôi kiềm chế tính khí ngang tàng, trở thành cô cháu gái ngoan ngoãn của bà, học hành chăm chỉ, lớn lên như kỳ vọng của bà.Cho đến khi tiệm tạp hóa của bà bị một tên “đánh giả” trên mạng hãm hại, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn.Bà cụ cả đời chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, sợ liên lụy đến tôi, lặng lẽ tr//eo cổ t//ự v//ẫn.Khi tôi đến bệnh viện, bà đã đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói bà không còn ý chí sống.Tên “đánh giả” kia, nhờ đoạn video bị cắt ghép ác ý, thu về vô số lượt xem và người hâm mộ, còn được tung hô là “chiến sĩ chính nghĩa”, hắn ngang nhiên tuyên bố trên mạng:“Đối với loại dân gian xảo này, phải ra tay thật mạnh, đánh cho cửa tiệm của bà ta phá sản mới thôi!”Nhìn bộ mặt trơ trẽn của hắn, tôi cười lạnh, ra tay mạnh à? Không phải chỉ mình mày biết làm đâu.

Thay mặt bạn thân đi xem mắt.Tôi vừa mở miệng đã bịa rằng mình từng có hai mươi bảy bạn trai, lại còn bịa đủ thứ chuyện lố bịch.Không nghi ngờ gì, buổi xem mắt này đã hỏng bét.Khi tôi đang đắc ý vì đã phá hỏng buổi xem mắt này, tôi phát hiện ra rằng ông chủ mới của mình lại có gương mặt giống hệt với anh chàng hôm đi xem mắt đó.Trời ơi!Lần này thì tôi chơi dại thật rồi!

Bạn cùng phòng của tôi đang mập mờ với nam thần.Tôi và một “quân sư tình yêu” bên phía đối thủ đang phải căng não suy nghĩ, CPU trong đầu gần như cháy hết.Cho đến khi hai bên bạn bè thân tín quyết định hẹn gặp ăn cơm.Vừa gặp mặt, quân sư của đối phương đã lạnh lùng cười mỉa:“Chính là cậu yêu cầu bạn tôi phải biết ba môn phối hợp?”Tôi cắn răng, cũng không chịu thua:“Vậy cậu dựa vào đâu mà yêu cầu bạn tôi phải biết thêu hoa trên giấy?”

Em Vẫn Là Em Trong một chương trình truyền hình, tôi bốc trúng câu hỏi mà người chồng cũ – ảnh đế nổi tiếng – để lại hai năm trước. “Bạn và mối tình đầu đã đi đến cuối cùng chưa?” Tôi mỉm cười trả lời: “Vâng, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn.” Trên sân khấu, chồng cũ bất ngờ ngẩng đầu, thất thố nhìn chằm chằm vào tôi. Đến tận giờ anh ấy mới biết — Mối tình đầu của tôi không phải là anh. Ly hôn hai năm, đây là lần đầu tiên tôi và Chu Hằng cùng xuất hiện trên sóng truyền hình. Năm đó chúng tôi bí mật kết hôn, rồi cũng lặng lẽ l///y hô///n. Trên livestream, đám khán giả vẫn đang mê mẩn “đường hóa” couple Chu Hằng – Lâm Dao, tưởng rằng họ là mối tình đầu của nhau.