Hiện đại
Cặp Đôi Ngốc Nghếch Ôn Sơ An là nhị thiếu gia ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, còn tôi cũng là nhị tiểu thư phóng túng có tiếng. Vì vậy, khi chúng tôi kết hôn, người khác gọi chúng tôi là: Cặp đôi ngốc nghếch. Sau khi kết hôn, chúng tôi thỏa thuận rằng mỗi người tự do làm việc của mình, không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Nhưng sau một sự cố, tôi đẩy ngã anh, một đêm phóng túng đã xảy ra. Sau chuyện đó, cả hai chúng tôi đều im lặng. Anh nói: “Không phải cô có dày dặn kinh nghiệm sao, sao kỹ thuật hôn lại kém thế?” Tôi không chịu yếu thế, lập tức phản kích: “Không phải anh là tay chơi lão luyện sao, sao đến cả nút áo cũng không biết cởi vậy?” Anh nghiến răng nói: “Tôi còn chưa nắm tay cô gái nào bao giờ!” Tôi: ???
Thanh Xuân Cảm Lạnh Sau khi thiên kim thật trở về, hàng giả là tôi đây bị đá khỏi nhà hào môn. Giữa đêm tối, không một xu dính túi, tôi buộc phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi sống bản thân. Trùm trường đó giờ chẳng quan tâm tới chuyện trường lớp lại đột nhiên tới tìm tôi. “Làm bạn gái anh đi, em dạy anh học, anh bao nuôi em.” Tôi cảm thấy rất được nhưng các bạn khác lại lo lắng thay tôi. Lớp trường: “Thần đồng là của chung.” Lớp phó học tập: “Yêu nhưng không được bỏ rơi bạn bè.” Thiên kim thật: “Mình sẽ buồn lắm nếu thiếu bạn.” Vậy nên bọn họ quyết định để tôi làm bạn gái của ba mươi mốt con người cùng một lúc. Được, được, được lắm, học sinh cấp ba phải điên vậy mới đúng.
Phán Quan Giám Thi Bởi vì diễn xuất quá kém, giọng hát quá tệ, tôi sắp bị quản lý bỏ rơi. Quản lý với ý định tận dụng rác rưởi, đã gửi tôi đến một chương trình giải trí pháp chế để làm một khách mời giám định pháp y, mong rằng cuối cùng có thể kiếm chút hoa hồng. Nhưng cô ta không biết rằng tổ tiên của tôi toàn làm những việc liên quan đến thi thể. Dao của đao phủ, mắt của ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi), tay của thợ làm hàng mã (làm đồ giấy), kim chỉ của người khâu xác (người trang điểm & khâm liệm tử thi), tôi biết tất cả những thứ đó.
Mưa Tạnh Người Tan Trong danh sách bạn bè của bạn trai có một đồng nghiệp nữ được chú thích là “Trạm xăng cảm xúc.” Tôi còn bảo anh ta, gọi người ta như vậy là bất lịch sự. Cho đến khi tôi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của họ, toàn là lời than phiền về tôi. “Đi mua đồ ăn mà có thể cãi nhau với người bán hàng cả buổi, đi siêu thị mua giấy mà cũng phải tính toán giá cả xem cái nào rẻ hơn.” “Hôm kia anh cởi hết đồ rồi, cô ta còn lải nhải là anh tè ra ngoài bệ bồn cầu.” “Trần Gia phiền gớm, cô ta lúc nào cũng mặc cái bộ đồ ngủ đó, cúi xuống là mỡ xệ thành từng ngấn.” Lúc than phiền về bộ đồ ngủ của tôi, cô đồng nghiệp nọ lập tức gửi cho anh ta một bức ảnh chụp vóc dáng thon thả của cô ta. Đằng trước đằng sau đều đầy đặn không phải là vấn đề chính, cái chính là cô ta chỉ mặc mỗi đồ lót. Bạn trai tôi trả lời cô ta: [Anh có thể ổn định cảm xúc, hoàn toàn là nhờ em làm trạm xăng cảm xúc.] Tôi nhìn anh ta đang nằm dài trên ghế sofa, chẳng buồn chải chuốt. Cảm xúc ổn định như thế, chia tay âu cũng là hợp lý.
Không Làm Nữ Chính Tôi xuyên không thành nữ chính trong truyện pỏn. Nghĩ đến việc sau này sẽ bị năm người đàn ông yêu thương, mỗi năm lại sinh con một lượt, tôi sợ đến mức ngay trong đêm đã đăng ký học võ judo, karate, taekwondo, cái nào lợi hại thì học cái đó. Học bá trường chúng tôi dùng học lực uy hiếp, tôi thi đỗ đầu tỉnh trong kỳ thi đại học, có vô số trường muốn chiêu mộ tôi nhập học. Người cha nghiện cờ bạc bán tôi cho nam thần eSports, tôi lập tức báo cảnh sát, buôn người là phạm pháp. Nam thần hàng đầu trong giới giải trí muốn giữ tôi làm của riêng, tôi phản đòn bằng một cú quật vai, tiễn anh ta đổi nghề may vá*. *là đi tòo đó các bác. Tạm gác lại nhân phẩm, tận hưởng cuộc đời thiếu đạo đức.
Tạm Biệt Hứa Đường Tôi là nữ sinh nổi tiếng trong truyện thanh xuân đau thương, người từng hút thuốc, trốn học, phá thai, và có vòng một nổi bật. Vài ngày trước, cậu ta còn hôn tôi, vậy mà giờ đây, Dương Nam Dự lại bảo tôi đi quyến rũ lớp trưởng Giang Sâm – người lạnh lùng, cao ngạo, không thể với tới của lớp họ. Chỉ vì Giang Sâm là người trong lòng cô gái mà Dương Nam Dự yêu. Kiếp trước, tôi đã khiến Giang Sâm lỡ kỳ thi đại học, tiền đồ bị hủy hoại. Kiếp này, tôi nhuộm lại tóc đen, mặc váy dài, ngoan ngoãn ngồi cạnh cậu ấy. “Lớp trưởng, dẫn tôi cùng thi Thanh Hoa nhé!” Về sau, tôi và Giang Sâm thường xuyên cùng nhau xuất hiện. Dương Nam Dự ghen đến phát điên, “Hứa Đường, tôi bảo cậu diễn kịch mà cậu nhập vai luôn rồi à?” Giang Sâm ôm eo tôi, lạnh nhạt nói: “Cậu ta là tên ngốc được 3 điểm môn Lý à? Đường Đường, tránh xa hắn ra, đừng để lây cái ngu.”
Ngân Hàng Tủy Sống Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến nhà tôi. Cô ta nói mình bị tái phát bệnh bạch cầu, yêu cầu tôi lập tức bỏ đứa con trong bụng để hiến tủy cho cô ta thêm một lần nữa. Tôi không thể tin nổi, và đã từ chối. Không ngờ, chồng tôi – người trước nay luôn yêu thương tôi, lại chỉ trích rằng tôi là kẻ máu lạnh. Anh ta lớn tiếng trách mắng: “Em khiến anh quá thất vọng rồi. Con cái có thể sinh lại, nhưng người chết thì không thể sống lại được.” Trong cơn bàng hoàng, tôi đã thuê một thám tử tư. Không ngờ, kết quả điều tra cho thấy cô gái đó chính là “bạch nguyệt quang” mà chồng tôi ngày đêm nhung nhớ. Từ lúc thuyết phục tôi tham gia ngân hàng tủy, anh ta đã lên kế hoạch biến tôi thành nguồn tủy sống di động để cứu “bạch nguyệt quang” của mình… Tôi kìm nén cảm xúc, gọi đến khoa sản. “Tôi sẽ làm theo lời chồng, dù đau lòng vì đứa con thế nào, tôi cũng sẽ hiến tủy!”
Dựa Vào Chính Mình Trong giới thượng lưu thịnh hành một loại trò chơi nuôi dưỡng xấu xa. Chọn một cô gái xinh đẹp từ cô nhi viện, để cô ấy trở thành chim hoàng yến được nuôi dưỡng của thái tử gia. Chị gái xinh đẹp đắc ý nói với tôi: “Sắc đẹp của phụ nữ chính là vốn liếng để trói buộc đàn ông.” Vì thế kiếp trước, chị gái không học hành nữa, ăn mặc lòe loẹt, vui mừng được chọn, còn tôi thì bị loại, tiếp tục ở lại cô nhi viện. 10 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học vào làm ở một công ty danh tiếng, được thái tử gia trọng dụng, còn chị gái thì bị vứt bỏ thảm hại, chết thảm ngoài đường. Trước khi chết, chị ta lái xe đâm vào tôi, cả hai chúng tôi cùng được tái sinh vào ngày thái tử gia đến cô nhi viện chọn người. Cuộc đời của chúng tôi một lần nữa đảo ngược. Chị gái kiêu ngạo vô cùng: “Lần này tao sẽ dùng hình tượng hoa sen trắng, chắc chắn sẽ được thái tử gia thích.” Thật đáng thương cho chị gái tôi, dù có sống lại một kiếp nữa, chị ta cũng không hiểu rằng, phụ nữ không bao giờ là vật phụ thuộc của bất kỳ ai. Ngược lại, lần này trở thành chim hoàng yến, nắm trong tay nguồn lực và mối quan hệ, tôi lại leo lên nhanh hơn.
Yêu Thầm Thầy Châu Tôi kết hôn chớp nhoáng với một giảng viên đại học. Nửa tháng sau khi kết hôn, không chịu nổi sự lạnh nhạt của anh ta, tôi hối hận rồi. Cắn răng đề nghị ly hôn: “Tôi cảm thấy… chúng ta không hợp…” Anh ta lại lạnh mặt, ép tôi xuống dưới thân, giọng khàn khàn: “Chưa thử mà đã biết không hợp sao?”
Khô Mộc Phùng Xuân Một thời gian dài sau khi chia tay, video tôi đi chùa cầu phúc bị người ta khui ra. Tôi bước từng bước một và dập đầu bái lạy, cuối cùng tôi ôm một hộp gỗ nhỏ chạy đi. Cư dân mạng đều cho rằng chuyện tốt của tôi sắp đến, cả mạng đều chúc phúc tôi trăm năm hạnh phúc. Tôi cười giải thích với truyền thông rằng: [Tôi chỉ đi xem náo nhiệt thôi, không có chuyện tốt nào cả.] Nhưng tối đó, vị Thái tử gia nhà họ Lục kia phát điên. Anh ấy cho người ra bờ hồ vớt tìm ba ngày ba đêm cũng không vớt được cái hộp gỗ và lá thư tình bị tôi giấu bên trong. Khi tôi đoạt giải Ảnh hậu và trở về nước, bạn bè tổ chức tiệc mừng công cho tôi. “Chúc mừng Ảnh hậu vĩ đại của chúng ta, rốt cuộc mong ước của cô cũng thành sự thật!”
Tình Thân Lạnh Lẽo Tôi đùa rằng mình bị mất trí nhớ. Không ngờ bố mẹ sững người, khi ra khỏi phòng bệnh họ nói: “Nó thậm chí không nhớ gì cả, vậy chuyện chúng ta bán nhà cưới của nó, lấy tiền mua nhà cho em trai nó thì cũng đừng nói cho nó biết.” Nghe thấy những lời này. Tôi cúi đầu không nói gì, họ không biết. Tôi vừa nhận được khoản chia lợi nhuận 30 triệu đô la Mỹ.
Câu Chuyện Yêu Thầm Lúc ăn cơm, bạn cùng phòng gửi cho tôi bài đăng thịnh hành nhất trên diễn đàn. “Cảm động quá, tớ xin được gọi đây là thánh yêu thầm!” Bài đăng viết về quá trình một cô gái sống nhờ nhà người khác yêu thầm anh trai hàng xóm lớn hơn ba tuổi. Nội dung trôi chảy lưu loát, khiến người ta đầy xúc động. Suốt buổi, tôi chỉ nở nụ cười của một bà thím, mãi tới khi cô nàng viết đến đoạn: “Ngày 1 tháng 12, quý ngài L vượt qua ngàn vạn trắc trở, chạy tới bên tôi…” L là họ của bạn trai tôi. Ngày hôm đó lại là sinh nhật của em gái tôi.
Thiên Tài Huyền Học Những người giàu có đều gọi ba tôi là đại sư, nhưng tôi biết rõ ông chỉ là một kẻ lừa đảo trong giang hồ. Để không phải kế thừa đạo quán của ông, tôi đã thi đậu vào trường Đại học 985 và ngay trong đêm rời khỏi núi. Sau khi xuống núi, tôi mới phát hiện rằng… Tôi nhìn qua khuôn mặt ai, đoán đâu cũng chuẩn. Tôi tiện miệng bói một quẻ, lần nào cũng linh nghiệm. Tôi vô tình dán một lá bùa, lại thật sự cứu được người. Sau đó, các ông trùm từ khắp nơi kéo đến cổng trường chỉ để gặp cô con gái của vị đại sư. Ôi trời, vậy ra ba tôi thực sự là một thần toán sao?
Phu Nhân Phản Kích Trong giới ai cũng biết, từ nhỏ tôi đã thèm khát Cố Bùi Tư. Anh học gì, tôi học nấy. Anh học 8 thứ tiếng, tôi cũng học 8 thứ tiếng. Anh học tài chính, tôi cũng học tài chính. Dù sao thì hai nhà Cố và Thẩm chắc chắn sẽ liên hôn. Đế chế thương mại rễ sâu gốc vững, thiếu một bên cũng không được. Nào ngờ đến ngày cưới, Cố Bùi Tư trên đường đi đón dâu lại bất ngờ rẽ hướng, bay ra nước ngoài cứu ánh trăng sáng yếu đuối kia. Thanh mai trúc mã, trở thành trò cười lớn nhất. Tôi mặc chiếc váy cưới giá tám chữ số, một mình hoàn thành hôn lễ xa hoa này. Hôm đó tin tức phủ khắp trời đất, tên tôi lần đầu tiên được xếp trước anh ta. Đồ ngốc. Đàn ông hai chân đầy ngoài đường. Đế chế thương mại đã thành hình, chỉ có một cái, không có người thay thế. Tôi không chỉ thèm thân thể anh ta, tôi còn thèm cả tiền của anh ta.
Chạy Không Kịp Nữa Chu Chí Viễn thích rắn. Tôi là vị hôn thê của anh ta, thường xuyên bị dọa đến bật khóc, anh ta mỉa mai: “Giả vờ yếu đuối.” Tôi luôn cố gắng vượt qua nỗi sợ của mình. Cho đến một ngày, xuất hiện một cô gái không sợ rắn. Cô ta thường xuyên ra vào phòng anh, vui đùa cùng con rắn nhỏ. Cuối cùng tôi cũng chết tâm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị từ hôn, thì đột nhiên thấy một hàng bình luận hiện lên: 【Đúng đúng, con gái mau chạy đi, đừng để con rắn hư kia quấn lấy.】 【Ha ha ha nam chính sắp phát điên rồi, hơn mười năm rồi mà con gái vẫn sợ rắn, chưa nói đến việc rắn lột xác.】 【Không phải chứ, chỉ mình tôi muốn xem cảnh cô gái ngoan bị nam chính mất kiểm soát dọa đến hoảng loạn sao?】 Tôi sợ đến mức run rẩy. Quay đầu lại, Chu Chí Viễn đóng cửa, lạnh lùng hỏi: “Thu dọn đồ, là định chạy à?”
Tín Hiệu Yêu Thích Khi tôi ở bên Mục Nghiêu, tình yêu của hắn mới bắt đầu chớm nở. Tôi là người đầu tiên hắn yêu. Có người nói rằng với địa vị của Mục Nghiêu, sau khi hắn trải nghiệm sự đời, chắc chắn sẽ đá tôi. Nhưng mỗi lần nghe thấy điều đó, Mục Nghiêu luôn đứng ra bảo vệ tôi và hứa hẹn sẽ không bao giờ nói lời chia tay, rằng tôi là bạch nguyệt quang duy nhất trong lòng hắn. Tuy nhiên, chỉ sau chưa đầy sáu tháng, hắn đã chán tôi. Hắn ôm cô gái mới quen và trêu chọc tôi, nói: “Nếu là bạch nguyệt quang, thì càng đi xa càng tốt.” Trong ba tháng tôi rời đi, hắn đã thay đổi bạn gái liên tục. Đột nhiên, hắn lại bắt đầu quyến luyến và quyết định quay lại tìm tôi. Khi hắn nghe tin tôi đang ở trên giường với người anh em tốt nhất của hắn, hắn tức giận: “Thẩm Lan Châu, cậu giúp tôi chăm sóc bạn gái như vậy sao?”
Xoá Tan Băng Tuyết Thế giới yên lặng đến kỳ lạ. Không tiếng xe cộ, không tiếng điện cao thế rè rè, không tiếng người gọi nhau trên phố, không có cả tiếng động của thực vật. Gió cũng không thổi qua nơi đây, chỉ có một thứ tĩnh lặng bao trùm như tấm chăn khổng lồ, nặng nề đè nén lên mọi giác quan. Mỗi khi bước ra đường, tôi luôn có cảm giác như đang đi vào một không gian hai chiều. Những tòa nhà, những hàng cây khô khốc phủ đầy màu trắng như những hình vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy cũ. Mọi thứ thiếu sức sống, thiếu chiều sâu, như thể cả thế giới đã bị ai đó tước mất trái tim.
Hạnh Phúc Đến Muộn Một tuần trước khi kết hôn với Cố Hoài Cảnh, Bạch Nguyệt Quang của hắn đã ly hôn. Hắn đưa cô ta đến trước mặt tôi nói muốn từ hôn với tôi: “Thích Uyển Ninh, tôi không muốn tạm bợ.” “Cô học có giống như thế nào cũng kém cô ấy.” Tôi bình tĩnh rời đi, cắt đi mái tóc dài, thay quần áo lên xe. Trở lại chiến trường thuộc về tôi. Hắn cười nhạo nói với bạn bè: “Ai lại thích kiểu con gái đàng hoàng như vậy chứ, thật không thích hợp để kết hôn.” Cho đến khi một bức ảnh được đăng trên vòng bạn bè. Trên xe, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đặt lên ngực vị quán quân giải đua xe. Và cánh tay đầy hình xăm và gân xanh của hắn ôm chặt lấy eo người phụ nữ. Hormone nam tính tỏa ra trên màn hình. Cố Hoài Cảnh rốt cuộc gọi điện thoại tới: “Thích Uyển Ninh, anh ta là ai?” Trả lời hắn là giọng nói lười biếng của một người đàn ông khác: “Bạn trai cũ, giới thiệu một chút, tôi là cộng sự hợp pháp của cô ấy, gọi là chồng.”
Beta Muốn Đình Công!! Khi dự án đang căng thẳng nhất. Bên trái là đồng nghiệp Omega nghỉ ngang vì đến kỳ phát tình, bên phải là đồng nghiệp Alpha đến kỳ nhạy cảm thì biến mất không dấu vết. Văn phòng trống huơ trống hoác, tài liệu cần xử lý chất cao như núi. Tôi hoàn toàn buông xuôi. Kệ mọe cái gọi là kỳ phát tình hay kỳ nhạy cảm, ông đây muốn bật chế độ nghỉ dài hạn của Beta! Sếp – người cũng tăng ca liên tục nhiều ngày – ngậm điếu thuốc, thuốc ức chế vương vãi đầy sàn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm: “Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn nghỉ, cùng nhau đi.” Nửa tháng sau. Tôi vừa sụt sịt vừa bò khỏi giường: “Hu hu hu tôi nhớ công ty rồi, nhớ đồng nghiệp, nhớ đi làm…” Mới nhích ra được nửa bước thì đã bị hắn túm mắt cá chân kéo ngược trở lại. Thân thể nóng rực đè lên từ phía sau: “Không, em không nhớ.”
Hào Quang Thiếu Nữ Bố mẹ ruột không cho tôi gọi họ là bố mẹ, bắt tôi gọi là chú, dì. Sau này, tôi thi đỗ vào Thanh Hoa. Họ gặp ai cũng nói: “Đây là con gái tôi…” Tôi cười phản bác: “Chú, dì ơi, không thể nhận con bừa bãi được.”