Hiện đại

Có một cô gái kỳ lạ xuất hiện bên cạnh thanh mai trúc mã của tôi, đối với anh ân cần hỏi han và chăm sóc vô cùng chu đáo.Tôi lòng tốt nhắc nhở cô ấy:“Anh ta không bình thường đâu, tin tôi đi, cô dính dáng đến anh ta thì sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì.”Cô gái ấy tỏa ra ánh hào quang chói mắt, vẻ mặt đầy chính trực, che chắn cho trúc mã phía sau lưng:“Tôi không cho phép cô nói như vậy! Anh Thụy là một người rất tốt! Cô căn bản không hiểu anh ấy.”Tôi không nhịn được đưa tay lên đỡ trán:“Cô là người từ Nhà thờ Đức Bà Paris bước ra đấy à?Cô nói anh ta là người tốt, ngay cả bản thân anh ta còn chẳng tin.”Cô gái ấy tức giận lườm tôi một cái rồi kéo trúc mã đi mất.Ở góc rẽ, trúc mã quay đầu lại, đưa ngón tay lên môi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.“Đúng là có bệnh.”Tôi chửi thầm.

Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em Khi chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thụ Bạch đã nói với anh em của mình rằng nếu cô dâu tương lai của anh không phải là tôi, thì họ nhất định không được đến dự đám cưới của anh. Sau đó, Hứa Thụ Bạch kết hôn, cô dâu không phải là tôi. Anh em của anh ta quả thực không đến tham dự đám cưới đó. Đám cưới kết thúc, Hứa Thụ Bạch chất vấn họ. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn không ưa tôi đã đấm thẳng vào mặt anh ta, đôi mắt đỏ ngầu. “Hứa Thụ Bạch, kẻ phụ bạc người chân thành là đáng chết nhất.” “Nhưng tại sao người chết lại là Nam Dương.”

Năm thứ ba sau khi công lược, tôi phát hiện mình mang thai.Hệ thống lại bảo rằng nó đã nhầm nữ chính.Tôi cảm động đến phát khóc, lập tức bỏ trốn ngay trong đêm.Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra phải ở nước Anh của tôi xuất hiện trong phòng ngủ.Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi hơi mím lại: “Ở mục lý do ly hôn, em ghi là anh quá mạnh bạo, có thể sửa được mà.”“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”Nhìn thấy màu mắt khác thường của anh ấy, tôi bật khóc: “Từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Bạn Trai Keo Kiệt 【Bạn trai bắt tôi nộp một triệu tiền tiết kiệm】 Sau khi biết tôi có một triệu trong tài khoản, hắn bắt tôi nộp hết cho hắn. “Hồi giờ không phải tại tôi hay mua đồ cho em thì em làm gì tiết kiệm được từng đó? Phải hơn nửa số tiền này là công tôi rồi, đáng ra phải tính là tài sản chung của hai đứa.” Chưa dừng lại ở đó, hắn còn đòi tôi phải chuyển toàn bộ lương hàng tháng vào tài khoản của hắn, rồi giả vờ hào phóng cho tôi một cái “thẻ người thân” với hạn mức 1.500 tệ. Mỗi tháng chi tiêu sinh hoạt của tôi đều phải gói gọn trong 1.500 tệ đó. Nghe thì có vẻ cao thượng: “Anh giữ tiền giúp em, sợ em tiêu hoang.” Tôi gật đầu đồng ý, ngay tối đó xài sạch 1.500 tệ trong thẻ, rồi chặn hắn luôn. Trước khi chia tay mà còn kịp ăn một bữa tối xịn giá 1.500 tệ, cũng đáng.

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Sau 5 năm kết hôn, chồng tôi ngày càng lạnh nhạt với tôi.Chỉ sau một đêm, anh ấy như biến thành một người khác.Không còn ôm, cũng chẳng còn hôn, thậm chí còn bắt đầu ngủ riêng phòng.Anh ấy lạnh lùng với tôi như thể tôi là người xa lạ.Đúng là đàn ông, luôn chỉ thích những điều mới mẻ.Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng chán ngấy.Tôi không thể chịu đựng sự lạnh nhạt của anh ấy thêm nữa, ném thẳng giấy ly hôn trước mặt anh.“Ký đi.”Không ngờ anh lập tức đỏ hoe mắt, như thể chịu uất ức lớn lao lắm.“Cuối cùng em cũng không diễn nổi nữa rồi đúng không?”Tôi: ?

Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”

Việc tôi theo dõi hành tung của “thái tử Bắc Kinh” đã bị mẹ anh ta phát hiện.Bà không chỉ không truy cứu, mà còn bỏ ra năm triệu để thuê tôi giám sát anh ta.Bà yêu cầu tôi phải báo cáo mọi chi tiết về anh ta cho bà.Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho bà ấy:“Con trai bà trưa nay ăn mì xào Tân Cương.”“Con trai bà đang xem SpongeBob trong giờ học.”“Con trai bà tắm xong rồi, đang quấn khăn đứng ngoài ban công hóng gió.”“Con trai bà đã ở trong nhà vệ sinh hơn một tiếng, nghi ngờ bị táo bón, khuyên nên ăn nhiều rau xanh.”……Sau đó “thái tử” phát hiện tôi, cười lạnh một tiếng:“Nhà vệ sinh không chỉ có mỗi công dụng này đâu.Em có muốn biết không?”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Tôi có một chiếc gối ôm hình cơ bụng, mỗi tối phải vừa sờ vừa ôm thì mới ngủ ngon được.Một đêm nọ, tôi dậy đi vệ sinh, mơ màng đi nhầm vào phòng con trai của chủ nhà.Lên giường theo thói quen vén áo gối ôm lên rồi cứ thế mà xoa đi xoa lại.Đột nhiên, trên đầu vang lên một giọng nói khàn khàn:“Sờ đủ chưa? Tôi sắp có phản ứng rồi đấy.”

Nhà họ Kỷ đã tài trợ cho tôi nhiều năm.Vì thế, tôi trở thành người thu dọn hậu quả cho Kỷ tiểu thiếu gia ở khắp mọi nơi.Nhưng Kỷ Yến Ngô lại không thích tôi.Cậu ấy cảnh cáo tôi không được có tình cảm với cậu, còn hùng hồn tuyên bố trước mặt bạn bè: “Dù có biến thành chó, tôi cũng không bao giờ thích cô ấy!”Thế là tôi nghe lời, kìm nén suy nghĩ của mình, chỉ chờ ngày vị tiểu thiếu gia này nắm quyền quản lí rồi sẽ từ chức và rời đi.Nhưng sau này, trong một lần say rượu, Kỷ Yến Ngô chặn trước cửa phòng tôi, nghiến răng nói: “Thẩm Thính, nếu chị dám để gã đàn ông kia chạm vào chị, tôi sẽ nhảy xuống đây!”Chưa kịp để tôi mở miệng, cậu ấy lại vô lý nắm lấy tay tôi, áp lên mặt mình, thì thầm “Gâu” một tiếng.Rồi nhỏ giọng đầy tủi thân: “Chó què chân sẽ không có ai cần…”

Không Phải Người Già Nào Cũng Đánh Kinh Thất nghiệp ba tháng, thằng con đăng tấm hình tôi ăn bưởi lên nhóm gia đình. Nó còn thêm dòng chữ: “Con đàn bà này lại ăn chực nữa rồi.” Bố chồng lập tức nhảy vào: “Phải vả cho con mẹ mày rách mồm ra mới đúng.” Mẹ chồng thì tag thẳng chồng tôi: “Tôi đã bảo anh đừng cưới nó rồi mà.” Tôi giật lấy điện thoại từ tay con, gửi luôn một đoạn ghi âm: “Lũ già không biết điều, mai tôi tới đòi nhà, cho từng người các người ra gầm cầu ở.” Lúc đi làm ra tiền thì bảo tôi bỏ bê gia đình, bây giờ ở nhà chăm lo mái ấm thì nói tôi ăn bám? Được! Thế xem tôi làm vừa lòng các người như nào này.

Kiếp trước, khi gia đình nhà họ Hoắc đề nghị nhận nuôi tôi, dì lại để chị họ Hoàng Lăng mạo danh tôi. Hoàng Lăng được đưa đến Yên Kinh, còn tôi thì bị bỏ lại ở nông thôn.Nhưng nhà họ Hoắc chỉ muốn xây dựng hình ảnh tốt bên ngoài mà thôi. Hoàng Lăng phải chịu đựng sự khinh bỉ và bạo hành, cuối cùng còn bị ép kết hôn với một kẻ bạo hành.Còn tôi, tôi đã cố gắng thi đỗ vào Đại học A, trở thành thủ khoa kỳ thi đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi còn trở thành nhân tài nghiên cứu trong các dự án trọng điểm của quốc gia.Nhiều năm sau, tôi tình cờ gặp lại Hoàng Lăng. Vì ghen tị và bất mãn, cô ấy đã cắt cổ tôi ngay trên đường.Tôi quay trở lại ngày gia đình nhà họ Hoắc đến gặp mặt nhận nuôi.Hoàng Lăng kéo tôi đến trước mặt gia đình nhà họ Hoắc:“Em họ, lần này thủ khoa đại học là của chị rồi, em cứ đến nhà họ Hoắc mà chịu khổ thay chị đi.”Tôi nhìn chằm chằm vào cái bụng đã nhô lên của dì, trong lòng thì cười thầm.Bà ta tưởng “con nhà nghèo đổi đời” dễ dàng như vậy sao?

Tôi xuyên không thành cô vợ cũ độc ác của nam chính.Tôi ép anh ta đi làm việc nặng ở công trường, còn sau khi anh ta bị tai nạn xe, tôi lại cuỗm hết tiền bồi thường rồi bỏ chạy theo người giàu.Sau này, anh ta khôi phục trí nhớ và trở thành thiếu gia của một gia tộc giàu có hàng đầu.Tôi lại lao vào, muốn tái hôn với anh ta.“Chỉ có liệu pháp kích thích mới giúp anh phục hồi trí nhớ, anh yêu, anh có hiểu lòng em không?”

Tôi Mồ Côi Trong Chính Ngôi Nhà Của Mình Ba tôi đua xe gặp tai nạn, muốn viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tiểu tam và đứa con riêng. Mẹ tôi – người đã nhẫn nhịn hầu hạ ông ta cả đời bỗng nhào tới, vừa khóc vừa giật cây bút trong tay ông ta: “Anh à, em không cho phép anh viết di chúc! Anh sẽ sống khỏe mạnh mà!” Tôi – đứa con gái bị ông ta phớt lờ suốt hơn hai mươi năm lập tức quỳ rạp xuống, giật lấy tờ di chúc rồi xé nát: “Ba! Ba cứ yên tâm, con sẽ thay ba quản lý công ty nhà mình!” Ba tôi tức đến mức không thở nổi, cấp cứu không kịp, tắt thở ngay tại chỗ. Khi tiểu tam ôm cái bụng tám tháng chạy tới, lớn tiếng nói theo Luật hôn nhân mới thì con riêng cũng được thừa kế tài sản… Ba tôi đã được tuyên bố tử vong, hỏa táng, và tài sản cũng đã được xử lý trọn gói – từ A tới Z. Tranh giành tài sản á? Xin lỗi, một xu cũng không để lại cho mấy người!

Tiễn Chị Dâu Thiên Vị Em Trai Vào Nhà Giam Anh trai tôi có một cô bạn gái, bề ngoài nhu mì hiền lành nhưng thực chất là một trà xanh thâm sâu khó lường. Chưa cưới xin gì mà đã muốn đuổi tôi ra khỏi nhà để đưa em trai cô ta vào ở. Cô ta ly gián quan hệ giữa tôi và anh trai, nói rằng tôi khinh thường cô ta. Còn bảo tôi sớm muộn gì cũng phải gả đi, làm sao có thể tranh giành tài sản với anh trai được? Nhưng chuyện này vẫn chưa là gì cả. Ban đầu, tôi cứ tưởng cô ta chỉ nhắm vào mình tôi. Không ngờ, cô ta lại muốn nuốt trọn cả gia tộc Giang gia của chúng tôi.

Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”

Cảm Ơn Vì Đã Bỏ Rơi Tôi Chồng tôi từng bị mối tình đầu bỏ rơi, cô ta chọn theo đuổi tên học bá giàu có và quyền lực.Nhiều năm sau—Người yêu cũ của anh ta đang lâm vào một cuộc ly hôn rắc rối, cần nhờ đến luật sư.Trùng hợp thay, chồng tôi lại chính là một luật sư.Khi anh ấy một lần nữa quay về bên “ánh trăng sáng”, tôi chọn cách từ bỏ.Thì ra, có những người đã ngu ngốc thì chẳng ai có thể ngăn cản nổi.

Tôi mua được tài khoản WeChat của thái tử gia Bắc Kinh với giá 9.9 tệ.Tôi biết rõ đây chắc chắn là một tên lừa đảo.Thế là tôi gửi yêu cầu kết bạn: “Tôi là bạn gái của anh.”Sau đó, tôi tỏ tình mỗi ngày, đòi anh ta gửi ảnh cơ bụng cho tôi.Mỗi ngày đeo bám, cuối cùng sau một tháng tôi đã tán đổ anh ta.Tên lừa đảo nghiêm túc yêu đương với tôi.Một ngày nọ, tôi thấy tin đồn của anh ta và một nữ minh tinh trong giới giải trí.Tôi nhân cơ hội làm căng: “Chia tay hoặc chuyển 500.000 tệ để dỗ tôi.”Chưa đầy một lúc, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được 500.000 tệ.Ủa, anh nghiêm túc luôn hả?