Hiện đại

Chồng Tôi Vẫn Chưa Muốn Siêu Thoát Tôi bị lừa đi trông mộ, một đêm được ba trăm. Bọn họ thì thào nói ngôi mộ đó oán khí ngút trời, mỗi đêm đều phải giết một người để xua bớt oán khí. Tôi ngồi trước mộ thở dài: “Chồng à, đã chết tám trăm năm rồi, sao vẫn chưa buông bỏ được vậy?”

Đột Nhiên Phát Hiên Tiền Sính Lễ Biến Mất Mang thai ba tháng, tôi muốn rút tiền sính lễ để làm quỹ dự phòng. Nhân viên ngân hàng lại nói: “Trong thẻ chỉ còn 6.000 tệ thôi, chị có muốn rút hết không ạ?” Tôi nắm chặt thẻ ngân hàng, lao thẳng đến nhà mẹ chồng: “Bây giờ là thời đại mới rồi, còn ai nói đến sính lễ nữa chứ? Tụi tôi lúc nào nói sẽ đưa mười vạn cho cô?” “Cô mang thai rồi, sau này sinh cháu đích tôn ra, chẳng phải vẫn dựa vào chúng tôi chăm sao? Làm người không thể quá ích kỷ, muốn cái này lại muốn cả cái kia!” “Nếu cô cứ khăng khăng như vậy, thì ly hôn đi. Nhưng ly hôn rồi thì phải trả lại sính lễ mười vạn nhé.” Nhìn người chồng chỉ biết dàn hòa, tôi chợt nhận ra điều gì đó. Sính lễ miệng, tôi không cần nữa! Cuộc hôn nhân nực cười này, tôi cũng không cần nữa!

Chồng Vì Cứu Con Gái Em Kết Nghĩa Mà Khiến Tôi Sảy Thai Nhưng khi mang thai được ba tháng, tôi phát hiện chồng – Tống Chi Xuyên – đã âm thầm bỏ thuốc p/há th/ai vào đồ ăn của tôi. Sau khi bị tôi phát hiện, anh ta không hề hối hận, ngược lại còn trách móc tôi với vẻ mặt đầy thất vọng: “Tâm Tâm đang hấp hối, tại sao em không thể bỏ đứa bé này đi để hiến tủy cho con bé?” Tâm Tâm là con gái của Trần Linh Linh, em gái kết nghĩa của anh ta. Con bé bị ung thư máu. Để cứu con bé, ngay từ đầu thai kỳ tôi đã đồng ý hiến tủy một lần, nhưng ca ghép thất bại. Bác sĩ nói có thể là do tôi đang mang thai, máu của thai nhi gây ra phản ứng đào thải. Chúng tôi vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn. Sau đó anh bỏ đi, còn Trần Linh Linh thì vì mất kiểm soát cảm xúc đã đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống. Trước khi ngất đi, tôi mơ hồ thấy Tống Chi Xuyên chạy vội về, ôm lấy tôi định đưa đến bệnh viện. Nhưng Trần Linh Linh cản lại: “Bây giờ không thể đưa cô ta đi! Phải đợi xác nhận cô ta đã sảy thai rồi mới đi! Nếu không tủy hiến ra cũng vô dụng! Dù sao thì cũng là cô ta tự ngã xuống mà, đừng lãng phí cơ hội này!” Tống Chi Xuyên đẩy cô ta ra: “Cô muốn hại ch.t Tiểu Ngọc sao!” Nhưng Trần Linh Linh ôm chặt chân anh ta, nước mắt lưng tròng: “Anh từng nói cưới cô ta chỉ để khiến cô ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền và hiến tủy. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ anh yêu cô ta rồi sao! Đừng quên em từng cứu mạng anh! Lần này anh nhất định phải giúp em!” Anh ta im lặng một lúc, rồi dừng bước. Khẽ thì thầm bên tai tôi: “Tiểu Ngọc, anh yêu em. Tương lai của chúng ta còn dài, sẽ còn có những đứa trẻ khác. Nhưng mạng của Tâm Tâm thì chỉ có một.” Tương lai ư? Mạng của Tâm Tâm là mạng, còn con tôi thì không phải sao? Tống Chi Xuyên, giữa chúng ta, sẽ không bao giờ còn tương lai nào nữa.

Yêu Đương Với Kẻ Không Xứng Chồng tôi cặp kè với người giúp việc 48 tuổi trong nhà. Mẹ chồng biết chuyện, mắng ầm lên: “Mày đúng là đói quá hoá liều rồi!” Bà ta lại quay sang chỉ trích tôi – người đang nằm liệt giường: “Nếu không phải tại mày vô dụng, thì con trai tao có phải ra ngoài tìm đàn bà khác không?” “Giờ thì hay rồi, lại đi kiếm một mụ già, còn định nối dõi tông đường kiểu gì?” Ai ngờ chỉ mấy ngày sau, điều bà ta mong lại thành sự thật. Người giúp việc đưa ra một tờ giấy xét nghiệm ADN. Lúc đó tôi mới biết, cậu bé 12 tuổi hay lui tới nhà tôi chơi, chính là con ruột của chồng tôi!

Anh Chán Rồi Sao, Tôi Cũng Vậy! Tôi vô tình nhìn thấy một bài đăng do bạn trai mình viết. “Bạn gái lớn hơn tôi sáu tuổi, cô ta muốn kết hôn, nhưng yêu nhau năm năm rồi, tôi thực sự chán ngấy.” “Làm sao nói chia tay mà cô ta không bám lấy tôi như đỉa?” Bình luận rất nhiều, hầu hết đều đang mắng anh ta, nhưng anh ta lại phản pháo. “Cô ta đã 32 tuổi rồi, ai lại muốn cưới một bà già chứ, toàn mùi ‘dì già’.” Lúc tôi đọc được bài viết đó, anh ta đang cùng tôi trang trí phòng tân hôn.

Lỡ Mang Thai Với Cậu Nhỏ Cậu nhỏ ép hỏi tôi đứa bé là của ai? Tay tôi run rẩy, bấm gọi cho “người đàn ông hoang dã” kia. Thế nhưng… tiếng chuông điện thoại lại vang lên ngay bên cạnh. “… Gọi… nhầm rồi…” Tôi nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh, khuôn mặt của… Tần Mặc. Trong lòng như sóng lớn cuộn trào.

Tình Thoại Tai Trái Sau khi liên hôn với cậu bạn thanh mai trúc mã bị điếc, ngày nào chúng tôi cũng làm tình trong oán hận. Không có tình cảm, chỉ toàn kỹ xảo. Năm năm vừa tròn, vốn định lập tức chấm dứt thỏa thuận. Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh dù anh không nghe thấy gì vẫn cố chạy đi mua hồ lô đường cho tôi, suýt nữa bị xe đâm, khiến lòng tôi mềm nhũn. Cho đến khi tôi định bàn với anh xem có nên tiếp tục sống như vậy không, thì lại nghe tiếng trêu chọc của bạn anh vọng ra từ hành lang: “Ông bạn đóng vai người điếc đến nghiện rồi à?” Phía bên kia tường, Bùi Việt xoay xoay cái máy trợ thính trong tay, tựa vào tường, khóe môi cong lên, cười khẽ: “Chỉ khi tôi giả điếc, cô ấy mới có thể tự do là chính mình.” Tôi ở bên kia bức tường, sững người. Vậy mấy câu bậy bạ tôi nói trên giường… chẳng phải là anh nghe hết rồi sao?

Nữ Phụ Không Chịu Biến Mất Khi Tiêu Trí để cô thư ký mới ngồi vào ghế phụ, trước mắt tôi lập tức hiện lên một loạt bình luận: “Cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện rồi, nữ phụ độc ác bao giờ mới cút đi vậy, phát chán!” “Chỉ muốn xem nam chính cấm dục và nữ chính yêu nhau ngọt ngào, bà già kia biến đi cho khuất mắt!” Tôi giả vờ không thấy gì, thậm chí còn rộng lượng để mặc Tiêu Trí sắp xếp chỗ ở cho cô gái kia trong biệt thự, chữa bệnh cho bà ngoại cô ta, thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Không ai biết… tôi đang mang thai. Đàn ông không phải thứ không thể thiếu. So với việc phát điên, tìm nữ chính gây sự rồi cuối cùng bị thiêu sống cho đến ch .t, thì giữ lại con, để nó mang họ tôi và trở thành người thừa kế hợp pháp, chẳng phải thơm hơn à?

Dư Hi Tôi là nữ minh tinh lạnh lùng nhất trong giới giải trí Hoa Ngữ. Nhưng chẳng ai biết, tôi không phải lạnh lùng, chỉ là… không rảnh để cười thôi. Khi ảnh đế nổi tiếng lên sân khấu nhận giải, tôi ghi chép vào cuốn sổ nhỏ: 【Ảnh đế Chu lén bóp gấu quần ba lần, chỉnh tóc năm lần.】 Khi tiểu hoa đán tham gia show truyền hình, tôi ghi: 【Bề ngoài nhìn yếu đuối, sau lưng xách ba vali to uỳnh uỳnh.】 Khi tiểu sinh lưu lượng đóng máy phim mới, tôi ghi: 【Tình cờ bắt gặp, cậu ta hôn quản lý.】 Sau đó, lúc tôi đang ghi chép thì bị máy quay lia trúng, fan hâm mộ lập tức nổ tung. 【Ối dồi ôi, chuyện này tôi có thể xem miễn phí thật sao! Chị ơi, chị là chị gái duy nhất của tôi!】 【Cười chết mất, nữ minh tinh lạnh lùng hóa thân thành sử quan thực địa à?!】 【Đây chính là truyền thuyết về thể chất sử quan siêu cấp! Xin chị ra sách đi!】

Cẩm Nang Lật Ngược Tình Thế Của Sao Hạng Bét Cùng cô bạn thân tham gia một show du lịch thực tế, cô ấy đột ngột được Ảnh đế cầu hôn đầy tình cảm. Trong không khí lãng mạn, tôi gào lên: “Stop! Stop! Đừng chụp hình mà! Đừng quỳ! Đừng đồng ý vội!” Không hề do dự, tôi lập tức ngồi xổm xuống, ưỡn mông, lia máy từ đủ mọi góc độ, điên cuồng chụp lia lịa. Đại thần eSports bên cạnh nhìn loạt ảnh tôi vừa chụp trong máy, chỉ thấy cái gáy đen sì của Ảnh đế và gương mặt xinh đẹp đến ngẩn ngơ của bạn thân tôi mà rơi vào trầm mặc. Tôi cảm động lau nước mắt: “Hu hu còn đứng đực ra đấy làm gì, mau rọi sáng cho bạn tôi đi!” Đại thần eSports rụt rè mở miệng: “…Ừm này… hay là chị nghĩ đến chuyện chụp cho chú rể một tấm chính diện đi?” Bình luận của cư dân mạng: “ Khác gì phóng viên chiến trường chứ!! Van xin ông trời cho tôi một người chị em như này!!!” “Ai nói chị bạn thân này không ra gì? Bạn thân thế này là quá đỉnh luôn! Cho tôi tôi lấy ngay và luôn!”

Nhà Tôi Rất Giàu Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi vừa mới bò ra khỏi hầm mỏ. Toàn thân tôi dính đầy bụi than, vừa bẩn vừa thảm hại. Tôi có thể thấy rõ ánh mắt ghét bỏ của cha mẹ ruột khi nhìn tôi. Đặc biệt là cha tôi, ông ta nói: “Thuê cho nó một chiếc xe khác, đừng để nó làm bẩn xe nhà.” Mẹ tôi thì cố nén sự chán ghét, nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm: “Con à, những năm qua con đã chịu khổ rồi. Đợi về nhà rửa sạch sẽ, mẹ sẽ bù đắp cho con thật tốt.” Nói xong, họ vội vàng lên xe bỏ đi. Đi cùng họ còn có cô con gái nuôi tên Cố Khuynh. Chị ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn chiếc Maserati màu hồng của mình, cuối cùng thở dài nói: “Ngồi xe tôi đi.” “Trong mỏ có phòng tắm, tôi có thể tắm rửa, thay đồ xong rồi mới lên xe.” Tôi lười biếng đáp lại, sau đó đi tắm. Thay đồ xong, tôi ngồi lên chiếc Maserati của Cố Khuynh, trở về nhà cha mẹ ruột. Về đến nhà họ Cố, tôi không thấy cha mẹ ruột đâu, mà lại thấy một người trẻ tuổi tầm tuổi tôi, tên là Cố Trạch, cậu thiếu gia giả của gia đình này, người đã bị trao nhầm với tôi năm xưa. Cố Trạch cười tươi bước tới, nắm lấy tay tôi nói: “Chắc tôi nên gọi anh là anh trai phải không? Đừng lo, tôi không định diễn trò tranh giành ngôi vị thiếu gia thật giả đâu. Chúng ta sau này là anh em, phải hòa thuận với nhau nhé!” Vừa nói, cậu ta vừa nhét vào tay tôi một con dao gọt trái cây, kéo tay tôi đâm về phía cậu ta.

Kết Hôn Với Một Người Đàn Ông Thô Lỗ Sau khi thiên kim thật trở lại, tôi bị đuổi về nông thôn, gả cho một người đàn ông thô lỗ. Mặc dù đã kết hôn nhưng hắn vẫn không chạm vào tôi, tránh tôi như tránh rắn rết. Trái tim tôi lạnh lẽo, quyết định ly hôn. Trước mắt đột nhiên xuất hiện những bình luận kỳ lạ: [Nữ phụ ngốc nghếch, cứ chờ mà hối hận đi, sau này nam chính sẽ xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, may mà có nữ chính đến cứu rỗi anh ấy.] [Đừng mà nữ phụ, anh ấy rất yêu cô, chỉ là sợ bản thân sẽ dọa cô sợ chạy mất.] [Không tin cô cứ mở ngăn kéo ra mà xem, tất cả những thứ giấu trong đó đều để dành cho cô.] Tôi dừng lại một chút, sau đó mở ngăn kéo ra. Bên trong đặt đủ loại nội y gợi cảm, tai thỏ, đuôi……

Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??

Sau một trận cãi nhau kịch liệt với kẻ thù truyền kiếp, tôi bị một vật từ trên cao rơi trúng đầu làm bất tỉnh.Tỉnh lại, tôi nảy ra ý định “giả heo ăn thịt hổ” – giả mất trí nhớ để lừa tiền hắn.“Tôi là ai vậy?”Hắn kinh ngạc tột độ, nhưng miệng phản ứng cực nhanh: “Anh là bạn trai em, hai ta yêu nhau tám năm rồi!”Tôi: Hả????Hắn còn không biết xấu hổ nói tiếp: “Hay là hôn cái, để em nhớ lại mùi vị?”Đàn ông đúng là… chó săn!Tôi thèm tiền của hắn, hắn thì thèm… môi tôi!

Trước ngày kỷ niệm ba năm ly hôn, như thường lệ, Lương Hữu Dự ôm ấp cô bạn gái xinh đẹp mới lười biếng xuất hiện dưới nhà tôi.Bạn gái mới của anh ta là người mẫu mới nổi trong giới giải trí Hồng Kông. Nhan sắc và vóc dáng đều quyến rũ đến ngạt thở.Tôi lặng lẽ đứng ngắm nhìn một lúc lâu, mãi đến khi sực nhớ ra phải nhắc anh ta một câu.“Ngày mai anh đừng đến nữa.”Khuôn mặt bình thản của anh ta cuối cùng cũng có chút biểu cảm, “Em đang cầu hòa à? Nhưng anh vẫn chưa định tha thứ cho em đâu.”Tôi nhàn nhạt cười: “Ngày mai trời sẽ mưa.” “Cũng bởi vì… tôi sắp lấy chồng rồi.”

Chồng của chị tôi ngoại tình. Chị ấy muốn ly hôn, quay sang hỏi tôi có định ly không.“Ly.” Tôi đáp gọn lỏn.Tôi là kiểu em gái “bám váy” chị từ nhỏ, không có chính kiến riêng. Chị tôi thông minh, bản lĩnh, chị làm gì tôi làm theo nấy.Chị cưới một tổng tài bá đạo tên Chu Thời Chính, tôi cũng lấy em trai anh ta – Chu Thời Dạng – rồi sống đời nhàn hạ, sung sướng.Chị đòi ly hôn, tôi đương nhiên cũng chẳng muốn tiếp tục ở lại cái nhà đó nữa.Chu Thời Dạng mắt đỏ hoe, bóp chặt eo tôi, nghiến răng nói: “Anh có ngoại tình đâu, anh không ly!”

Mẹ tôi là người giúp việc cho nhà họ Thẩm.Tôi đến nhà họ Thẩm từ năm mười hai tuổi.Năm mười tám tuổi, bà Thẩm nói với tôi:“Con trai lớn rồi dễ nổi loạn, mấy cô gái bên ngoài dì không yên tâm. Con ở bên cạnh Thẩm Dự đi.”Bà ấy nói, chỉ cần tôi trông chừng được Thẩm Dự trong bốn năm đại học, đừng để anh ta chơi bời lăng nhăng,Bà sẽ cho tôi ra nước ngoài học, còn tặng thêm mười triệu để khởi nghiệp.Tôi nghiêm túc ghi vào sổ:Phu nhân là người tốt thật.Không chỉ để tôi ngủ với con trai bà, mà còn cho tôi tiền nữa.

Sau khi trúc mã của tôi phá sản, anh ta đem tôi “gán nợ” cho Thái tử gia nổi danh trong giới quyền quý ở kinh thành.Về sau, chúng tôi gặp lại nhau tại một buổi tiệc rượu.Trúc mã nói: “Tính cô ấy lạnh nhạt, kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung hơn một chút.”Thái tử gia nghe xong chỉ nhếch môi cười khẩy:“Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy còn chẳng dám hé lời.”Mọi người xung quanh đều khen Thái tử gia giỏi “dạy dỗ”.Ngay sau đó, tôi đẩy cửa bước vào.Tôi vừa ngồi xuống, anh ta đã lau bàn.Tôi liếm môi, anh ta rót trà.Tôi cau mày, anh ta choàng áo.…Mọi người: “???”Đúng là chẳng cần nói một câu nào thật đấy!Thái tử gia kiêu ngạo liếc sang trúc mã, mặt hắn thì đen sì:“Đồ gà mờ, không có bản lĩnh thì cứ nhận đi.”

Khi đang định cưỡng ép tình cảm với nam thần nghèo kiết xác của trường, trước mắt tôi bỗng hiện lên dòng bình luận:【Đồ nữ phụ chết tiệt, cút xa ra! Nam chính là của nữ chính nhà tôi, cô không xứng đâu.】【Hội thích cả nam cả nữ trong sáng khóc rồi, tác giả viết nam chính bị nữ phụ vấy bẩn là sao chứ.】【Nữ phụ cướp mất sự trong trắng của nam chính, cuối cùng chỉ bị xe đâm chết vậy là còn nhẹ.】Tôi nhìn người đàn ông đang giãy giụa dưới thân mình, vung tay tát anh ta hai cái:「Nhớ kỹ, là tiểu thư này không cần anh nữa đấy.」Sau đó, tôi không còn chạy theo đuổi Tạ Thời Triều nữa, thậm chí gặp anh cũng vội vàng tránh mặt.Đến ngày tôi hẹn hò với nam sinh khác trong trường, Tạ Thời Triều mất kiểm soát, dồn tôi vào góc tường:「Trần Miêu Miêu, tôi là con chó cô nuôi à? Nói không cần là không cần luôn hả?」

Em họ tôi lấy ảnh của tôi để yêu đương qua mạng, mỗi ngày đều đăng ảnh selfie của tôi lên vòng bạn bè.Tôi không nhịn được, nhắn tin riêng cho nó: “Em tính khi nào mới chịu dừng vậy?”“Này chị, chị ráng nhịn thêm chút nữa, em chỉ còn thiếu một nhiệm vụ thôi, xong rồi sẽ chia tay.”Sau đó, em họ tôi thật sự chia tay với người yêu online.Nhưng rồi, thầy giáo khoa bên cạnh chỉ đích danh tôi, yêu cầu đến văn phòng gặp riêng.