Hiện đại

Cả Đời Em Chỉ Ăn Cơm Anh Nấu Đêm tân hôn, Phó Hằng đưa tôi đến… giường của chú anh ấy. Tôi nghe thấy hai người nói chuyện: “Chú à, Vãn Vãn cho chú, còn dự án kia cho cháu.” “Không hối hận chứ?” Phó Hằng không trả lời, nhưng tiếng đóng cửa sau lưng anh ấy đã nói lên tất cả.

Mẹ tôi lừa tôi đi xem mắt, kết quả đối phương lại là hot boy trường cấp ba từng từ chối tôi.Tôi muốn chạy, nhưng bị anh ta nắm chặt: “Không phải nói lớn lên sẽ gả cho tôi sao?”Tôi cứng họng nhưng vẫn cố nói cứng: “Ra cục dân chính, anh dám không?”Anh cười: “Rất sẵn lòng.”???

Nếu Được Lựa Chọn Lần Nữa Năm thứ 5 sau khi kết hôn với Trạch Mục, giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi hết hạn. Cục điều tra hôn nhân đến hỏi tôi và Trạch Mục có đồng ý gia hạn hôn nhân không. Nếu cả hai người đều đồng ý, cuộc hôn nhân sẽ được kéo dài thêm 5 năm nữa. Còn nếu một trong hai không đồng ý, cuộc hôn nhân đó sẽ tự động mất hiệu lực. Trạch Mục mặt không cảm xúc, dửng dưng nói với người của cục điều tra: “Tôi đồng ý gia hạn.” Tôi nhìn anh ta. Từ ngày cưới tôi, dường như rất hiếm khi tôi thấy anh ta cười. Trước khi cuộc điều tra bắt đầu, tôi còn nghe thấy anh gọi điện cho Toàn Uyển, hỏi cô ta lần kiểm tra hôn nhân này có muốn gia hạn với chồng không. Tôi không biết Toàn Uyển đã trả lời thế nào. Nhưng sau cuộc điện thoại, Trạch Mục như khúc gỗ, ngồi bất động trên sofa suốt cả đêm. Và hôm nay, anh ta chọn gia hạn hôn nhân với tôi. Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh ta. Rằng tôi mãi mãi là lựa chọn dự phòng mà anh ta có thể quay lại bất cứ lúc nào. Tôi nhìn anh ta. Không hiểu sao lại bật cười. Sau đó tôi ngẩng đầu lên, nói với người của cục điều tra hôn nhân: “Xin lỗi, tôi không gia hạn.”

Trưởng Thành Trong Im Lặng Kỳ thi đại học kết thúc, em gái đăng lên trang cá nhân hình bó hoa hướng dương bố mẹ tặng kèm dòng trạng thái: 【Cảm ơn bố mẹ đã đưa con đi thi suốt mấy hôm nay, vất vả rồi!】 Mẹ bình luận chúc mừng em cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn khó khăn. Bố thì lập tức chuyển khoản lì xì, còn dặn em nghỉ hè phải chơi thật vui. Tôi nhìn mà thấy lòng trống rỗng, thế là nhận lời mời làm việc của một công ty ở xa. Về sau, khi mẹ thấy tôi đăng ảnh một cánh đồng hoa hướng dương trên mạng xã hội, mắt bà đỏ hoe: “Chỉ vì một bó hoa hướng dương mà con nỡ không quay về thật sao?”

Chúng Ta Đã Từng Chồng tôi đã ch .t. Bởi vì mối tình đầu của anh ta 44. Trước khi đi, cô ta để lại một bức thư: “Giá như kiếp sau có thể làm vợ anh thì tốt biết mấy.” Khi đó, Lục Kim An vẫn điềm nhiên như không. Nhưng tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy anh nằm bất động trong bồn tắm đầy nước. Bên cạnh là một bức thư viết ngoáy nguệch ngoạc: “Được, anh đến tìm em.” Kết hôn 5 năm, tôi không ngờ Lục Kim An lại yêu cô ta sâu đậm đến vậy. Mở mắt ra, tôi quay về thời cấp ba. Tôi nhìn Lục Kim An đang nghiêm túc làm đề dưới chiếc quạt trần trong lớp học, nói: “Nói cho cậu một bí mật nhé, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy.”

Bát Tự Bị Đánh Cắp Mẹ chồng tôi lén lấy bát tự của tôi. Mang đến cho thầy bói trong làng. Tráo đi mệnh quý nữ của tôi. Chuyển hết xui xẻo cả đời bà ta lên người tôi. Sau khi tôi phát hiện, lập tức xông tới chửi rủa ngăn cản. Kết quả bị chồng và mẹ chồng trói vào lò mổ t/r.a tấn đến ch .t. Sau đó bị vứt x/á .c ra bãi tha ma, mặc cho chó hoang g/ặ/.m thịt. Còn bà ta thì tiền bạc ùn ùn kéo đến, hưởng hết vinh hoa phú quý. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi trở về đúng ngày bà ta trộm bát tự của tôi. Tôi lập tức tráo lại bằng bát tự của bà Trương bên cạnh, người từng khắc ch .t con trai mình.

Trọng Sinh Xong Tôi Đồng Ý Sinh Mổ Sớm Hai Tháng Cho Chồng Trên đường đi siêu âm thai, tôi gặp ta i n*n g iao t hông. Khi tỉnh lại, đứa con trong bụng đã không còn. Tôi đ au đ ớn tột cùng, ngày ngày chìm trong nước mắt, nhưng rồi lại phát hiện ra: ta I n ạn ấy là do chính chồng tôi — Cố Tinh Hà — sắp đặt. Anh ta cố tình sửa hệ thống phanh xe, chỉ để lấy m*u cuống rốn từ thai nhi trong bụng tôi, cứu con trai của anh ta và vợ trước — đứa bé mắc bệnh bạch cầu. Con của họ được cứu sống, khỏe mạnh lớn lên. Một nhà ba người vui vẻ đoàn tụ. Còn con của tôi… chưa từng được nhìn thấy mẹ một lần. Tôi thì sau ta i nạ n bị t àn ph ế, mất khả năng tự chăm sóc bản thân. Khi tôi tìm đến họ để hỏi cho ra lẽ, họ chẳng những mắng nhiếc mà còn đánh tôi đến ch.t. Và rồi tôi sống lại — đúng vào ngày đi siêu âm thai. Tôi đặt tay lên bụng, nơi thai nhi đang khẽ đạp, âm thầm thề: Đã cho mẹ con ta một cơ hội sống lại, vậy thì… bọn chúng — phải ch.t.

Cứu Rỗi Mẹ đã mất vì ung thư mà các bác lại còn ngồi xỉa xói. “Vốn có chữa khỏi được đâu, giờ thì hay rồi, người mất tiền hết.” Ba đỏ mắt bảo các bác im miệng, các bác còn quá đáng hơn: “Lại còn chỉ sinh được đứa con gái, nhà mình cưới cô ta lỗ quá lỗ.” Bà nội: “Con gái dì Vương ở sát vách nhà con được lắm, làm quen thử xem.” Bác Cả: “Sau này không ai chăm lo cho ba mẹ, thuê giúp việc cũng không ổn.” Bác Hai: “Thuê giúp việc cái gì, chẳng phải có sẵn à!” Người mà bác ám chỉ à tôi, nhưng tôi không hiền như mẹ tôi. Tôi lao tới kéo bọn họ cùng ngã xuống cầu thang. Lúc tỉnh lại, mẹ đang ngồi làm sủi cảo ở đối diện.

Ly hôn ba tháng, tôi vì ăn uống thả phanh mà tăng hẳn 5 cân.Mặc áo hở rốn nhưng quên hóp bụng, thế là bị cánh truyền thông chụp lén.Chẳng mấy chốc, tin đồn tôi mang thai lan truyền khắp nơi.Người chồng cũ từng được mệnh danh là “Tu La mặt lạnh” lập tức bay về nước trong đêm, mang theo vô số đồ bổ rồi chiếm luôn tổ ấm nhỏ của tôi.Tôi bỗng nhiên nổi hứng trêu đùa: “Đúng là có thai, nhưng không phải của anh.”Người đàn ông chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, từng bước ép sát tôi: “Được rồi, con không phải của tôi, nhưng vợ thì chắc chắn phải là của tôi”

Tôi đã xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nhân vật phụ nghèo khó trong đó.Khi tôi thấy nam chính ném tấm thẻ ngân hàng mà nữ phụ độc ác đưa cho, rồi quát cô ta: “Tôi không cần sự bố thí của cô.”Nữ chính còn phụ họa thêm: “Đừng khinh thường bọn tôi, đừng cậy giàu có mà hiếp đáp người nghèo.”Tôi lập tức nhặt tấm thẻ ngân hàng lên: “Tôi cần! Tiểu thư, cho tôi xin sự bố thí của cô đi! Cứ khinh thường tôi đi!”Nam nữ chính: ???Nữ phụ độc ác khẽ gật đầu, từ đó tôi trở thành người đi theo cô ấy, và bước lên đỉnh cao cuộc đời.

Trong chương trình truyền hình thực tế, tôi được yêu cầu tham gia thử thách: đi vay tiền người yêu cũ.Tôi ngượng ngùng nói:“Liên lạc của anh ta tôi xóa hết rồi.”Nam diễn viên chính đang ngồi bên cạnh tôi cười nhạt và nói:“Xóa liên lạc chứ có phải anh ta chết rồi đâu, trực tiếp mượn đi chứ.”

Cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi, Phí Tư Hành, dường như rất đặc biệt với cô học muội mới tới.Tất cả mọi người đều nói rằng, chàng trai lạnh lùng ấy cuối cùng cũng động lòng.Hôm đó, tôi và đàn em cùng bị kẹt trong đám cháy, cậu ấy không chút do dự, bế đàn em rời đi.Bảy năm thầm thương của tôi cuối cùng cũng chấm dứt.Nhưng sau này, khi có chàng trai khác tỏ tình với tôi, cậu ta lại giữ chặt cổ tay tôi, giọng nói đầy kìm nén.“Vũ Chiêu, đừng nói với tớ là cậu định nhận lời cậu ta.”“Cậu thay lòng nhanh đến vậy sao? Cái gọi là thích tớ của cậu nói buông là buông, đúng không?”

Tôi đã theo đuổi thái tử gia Bắc Kinh Thẩm Cẩn Hành suốt ba năm, và ngay trước khi định tỏ tình với anh ấy, tôi đã mơ một giấc mơ.Trong mơ, tôi là nữ phụ độc ác, còn nữ chính lại là cô giúp việc nhỏ trong nhà anh ta.Và anh ta sẽ vì nữ chính mà khiến gia đình tôi phá sản.???!!!Ngày hôm sau, anh ta ngồi đối diện tôi, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tìm tôi có chuyện gì?”Nhìn quanh căn phòng được trang trí đầy hoa, tôi lúng túng nói: “Một lát nữa anh giúp tôi làm chứng nhé, tôi định tỏ tình với bạn thân của anh.”Sắc mặt anh ta lập tức u ám, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Em nói lại lần nữa.”Tôi hoảng hốt: “Nếu không muốn làm chứng cũng được, vậy anh mau đi đi.”Anh ta cười lạnh, nắm lấy cổ tôi, nói: “Dùng xong rồi định bỏ rơi tôi à?”

Tiểu công chúa trong giới thượng lưu ở Thịnh Kinh treo thưởng giá cao.Chỉ cần chinh phục được thái tử gia Thẩm Dự Hành, sẽ được thưởng một trăm vạn.Tôi giả cả thân lẫn tâm, cuối cùng cũng chinh phục được Thẩm Dự Hành, rồi tìm đến tiểu công chúa giới Thịnh Kinh để nhận thưởng.Nhưng không khéo lại thấy Thẩm Dự Hành mặt không rõ biểu cảm đang ngồi ở đó, đợi tôi tự chui đầu vào bẫy.Công chúa Thịnh Kinh giải thích.“À, anh ấy đồng ý giao dự án cho tôi rồi.”“À đúng, anh ấy còn nói sẽ gấp đôi phần thưởng cho cô.”Xong đời rồi, tôi vừa định bỏ chạy thì bị Thẩm Dự Hành vác lên vai rồi mang đi.

Trong một buổi ghi hình chương trình trực tiếp, khi tham gia trò chơi “bạn có tôi không”, để giành chiến thắng, tôi không ngần ngại tiết lộ scandal lớn nhất đời mình.“Tôi đã từng yêu qua mạng 18 lần, lần nào cũng không quá hai tháng!”Lời thú nhận vừa dứt, cả trường quay lập tức bùng nổ, mọi người không ngừng cười ầm lên cùng với tiếng xì xào bàn tán. Tiếng cười ấy, vừa là sự thích thú, vừa xen chút hoài nghi. Người dẫn chương trình không giấu nổi sự tò mò, lập tức hỏi:“Xin hỏi vì sao lại chia tay?”Tôi bối rối nở một nụ cười gượng, thực lòng không biết giấu mặt vào đâu:“Có lẽ vì tôi là người lăng nhăng? hoặc có thể vì tôi cảm thấy tính cách của họ quá đơn điệu, không có gì thú vị, rất nhanh đã khiến tôi chán.”Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, vừa nghi hoặc, vừa trêu chọc. Khi trò chơi tiếp tục, đến lượt một người khác, đó là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là một ảnh để danh tiếng, mọi chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng mà tôi không ngờ tới.Anh đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại, anh nhìn thẳng vào tôi, chậm rãi nói:“Tôi đã đóng 18 vai diễn khác nhau, lần nào cũng bị chia tay!”Câu nói của anh như một cú nổ lớn, khiến cả trường quay im phăng phắc trong vài giây, trước khi bùng lên tiếng hò hét kinh ngạc. Tôi sững người, hình như tôi vừa nhận ra điều gì đó mà trước đây tôi không để ý tớiChỉ trong chớp mắt, mạng xã hội đã bùng nổ. Các bài đăng lan truyền với tốc độ chóng mặt:“Có một kiểu lăng nhăng gọi là yêu 18 lần nhưng vẫn là cùng một người!”

Chồng tôi – một người đàn ông kiểu cũ – chưa bao giờ thích tôi. Tối nào anh cũng cài kín từng chiếc cúc áo, trước khi ngủ còn nhét một quyển kinh Phật vào gối tôi.Tôi nhẫn nhịn đến cực điểm, đang định đưa đơn ly hôn thì trước mắt bỗng xuất hiện một loạt đạn mạc:【Tội nghiệp Long Quân, đang phát tình lại bị bỏ rơi vô tình.】【Nữ phụ đúng là mù cả mắt lẫn tim, nam chính nhét vào gối cô đâu phải kinh Phật, là “Thú Nhân 108 thế” đấy!】【Nữ phụ, cô không sờ thử anh ấy xem sao? Long Quân nghẹn đến sắp nổ rồi, nếu không sợ dọa cô, thì anh ấy đã xử lý cô từ lâu rồi!】Tôi chết sững, rụt tay lại khỏi đơn ly hôn vừa định đưa.Sau đó, tôi vươn tay… sờ lên cơ bụng anh ta một cái.

Vị hôn phu của tôi nhận nuôi một bé gái, nói rằng đó là con gái của anh trai anh ấy, mong tôi sau khi kết hôn hãy coi con bé như con ruột.Tôi vừa định gật đầu thì chợt nhìn thấy một loạt dòng chữ trôi nổi trên không trung.【Thiên tài nhí sắp xuất hiện! Cảm ơn nữ phụ đã toàn tâm toàn ý nuôi dạy bé Dao Dao nha~ Dù sao thì con bé cũng là con gái của nam chính và người chị dâu bạch nguyệt quang, nhưng vẫn rất cảm ơn nữ phụ – người mẹ nuôi tận tụy này!】【Nữ phụ thực sự rất tốt, không chỉ giúp nam chính vượt qua khủng hoảng phá sản mà còn để lại cả gia sản đồ sộ cho Dao Dao trước khi qua đời.】【Đúng vậy, thế nên sau khi nữ phụ chết, Dao Dao mới đón mẹ ruột về để cả nhà đoàn tụ!】【Chỉ cần anh trai nam chính chếc hẳn sau ba ngày nữa, nữ phụ kết hôn với nam chính, thì cốt truyện sẽ chính thức bắt đầu!】Tôi: “……”Anh trai, anh đừng chếc vội! Đợi tôi cứu anh đã!

Ai cũng biết thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, Lục Diêu Hành, là một người kiêu ngạo, lạnh lùng và tàn nhẫn, đặc biệt ghét vị hôn thê này của mình.Vậy mà khi tôi bị người ta nói lời khiếm nhã ở quán bar, Lục Diêu Hành nhấc cái gạt tàn thuốc đập thẳng vào đầu kẻ đó.“Không phải câu nào cũng nói được đâu.”Xoay người lại, anh ta lười biếng quay sang tôi làm nũng: “Anh đau tay, em thổi đi~”Tên này đúng là hai mặt nhỉ?

Anh ấy là “Phật tử” của giới quyền quý Bắc Kinh, tu hành bế khẩu thiền, kiềm lời cẩn trọng.Còn tôi lại là đứa lắm mồm.Để theo đuổi anh ấy, ngày nào tôi cũng đứng trước gương tự gọi mình là “chị dâu”.Anh ấy ở nhà bế quan tụng kinh, tôi thì ra ngoài bịa chuyện không chớp mắt.Anh ấy đi Đức bàn công việc, tôi lại bảo anh đi Đức khám xương khớp.Anh giúp tôi tìm trai đẹp để hẹn hò, tôi nói đây là một phần trong kế hoạch của anh, sắp sửa chuyển thành “ông anh bá đạo ép buộc yêu”.Khiến anh ấy – một người trầm lặng như vậy – tức đến mức suýt dùng ngôn ngữ ký hiệu để “niệm chú”.Sau này, anh ấy trở nên mạnh hơn, và cũng… biến thái hơn.Dùng cà vạt trói tôi vào đầu giường, ngón tay thon dài ấy từng nét, từng nét viết lên eo tôi những lời thô tục:“Đọc to lên.”Mặt tôi đỏ bừng, nghẹn ngào cắn chặt gối, nước mắt lưng tròng lắc đầu.Quá bậy bạ, không thể nói thành lời.Thế mà anh ấy lại cười, ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng lướt trên bụng tôi:“Eo mỏng như vậy mà mồm miệng lại dẻo dai.”“Em tưởng mình nuốt trôi mọi thứ chắc?”

Tham gia chương trình tạp kĩ, có người hỏi tôi:“Khi cãi nhau với bạn trai, chị muốn anh ấy dỗ thế nào?”Tôi đáp: “Kiên nhẫn an ủi tôi, rồi ôm tôi một cái.”Anh chàng lạnh lùng, ít nói như Thẩm Nghiễn liền cười nhạt:“Ôm? Em mà giận thì còn khó giữ yên hơn lợn ngày Tết, anh ôm kiểu gì?”Chương trình nổ tung.Fan thì ngơ ngác: “Khoan, hai người này từng yêu nhau à?”