Hiện đại

Vả Mặt Thiên Kim Giả Trà Xanh Làng tôi gặp thiên tai, mất điện mất nước, đường sá bị cắt đứt. Vậy mà cô tiểu thư giả đến thăm lại nhất quyết đổi một trăm vạn mà tập đoàn quyên góp thành đầy xe hạc giấy sặc sỡ. Khi tôi tiếp nhận vật tư cứu trợ, đã thẳng tay vứt đống rác chiếm chỗ sống còn ấy đi. Cô ta khóc lóc tủi thân trên livestream: “Hạc giấy tượng trưng cho lời chúc phúc và tình cảm, là thứ quý giá nhất với tôi. Sao chị có thể vứt nó đi? Chị thật lạnh lùng!” Về sau, tôi được gia đình ruột nhận lại. Khi cô ta đòi một ngàn vạn tiền bồi thường để rời đi, tôi liền phản đòn, cho người chở đến hai toa tàu hạc giấy. “Ha, tặng cô nè, thứ quý giá nhất của cô đấy!”

Vào năm thứ ba sau khi cưới Thái tử gia ở Kinh thành, tôi mang thai.Anh ta nghiến răng nhìn tôi: “Ông đây còn chưa chạm vào em, mà em lại bảo có thai?”Tôi cúi mắt: “Anh đã chạm rồi, hôm sinh nhật anh, anh say quá và nhầm tôi với mối tình đầu của anh…”Để bù đắp cho tôi, Thái tử gia đã chuyển vào thẻ của tôi 5 triệu tệ, rồi đối xử với tôi như bà hoàng.Ngày mối tình đầu của anh ta trở về nước, tôi tháo bỏ chiếc bụng giả, để lại tờ đơn ly hôn rồi chạy trốn.Nửa năm sau, khi tôi đang tận hưởng cuộc sống tại một câu lạc bộ cao cấp, có nam người mẫu vây quanh, thì anh ta bắt gặp.Anh ta cong môi cười: “Phu nhân, tìm em vất vả lắm.”

Đại Phu Nhân Phó Gia Năm thứ tư sau khi yêu đương bí mật. Tôi tình cờ gặp Phó Thời Cẩm ở quán bar gọi hai em tay vịn, trái ôm phải ấp. Có người trêu ghẹo: “Phó nhị thiếu, không sợ bạn gái khóc nhè à?” Giọng điệu của anh ta lẳng lơ: “Dù sao cũng là trêu đùa, tôi sẽ không cưới cô ấy.” “Tôi đường đường là nhị thiếu gia, vị trí phu nhân của tôi sao có thể là con gái của bảo mẫu chứ?” Đêm đó, mưa lớn cả thành phố. Cả đêm tôi không về. Phó Thời Cẩm lo lắng gọi điện thoại cho anh cả của anh ta: “Anh, dùng các mối quan hệ của anh, giúp em tìm Hiểu Hiểu nhé! Cô ấy sợ nhất là sấm sét.” Cậu ấm của Phó gia tắt điện thoại, ngược lại thấp giọng dụ dỗ dưới người tôi: “Ngoan, chủ động một chút, vị trí đại thiếu phu nhân của Phó gia cho em ngồi.”

Bánh Bao Máu Kiếp trước tôi vì mang thai long phụng mà bị cô hàng xóm hiếm muộn căm ghét. Cô ta cho thu/ốc d/iệt c/ỏ vào món thịt kho, đ/ầu đ/ộc tôi đến ch/ế/t, một x/á/c ba mạ/ng. Trước khi chế/t, tôi thấy cô ta điên cuồng đạp mạnh vào bụng bầu của tôi, miệng cười man dại: “Ha ha, để xem cô còn dám khoe nữa không!” “Có bầu thì ngon lắm hả? Mang thai long phụng thì sao? Tôi cho cô không sinh nổi con luôn!” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày mình vừa phát hiện mang thai. Trong thang máy, chồng tôi – Cố Minh – đang cẩn thận đỡ tôi: “Giờ cơ thể em yếu lắm, phải chú ý đấy.” Tôi ngoảnh lại, thấy ngay sau lưng mình là Hà Thúy Phương – và trong tay cô ta là một hộp bưu phẩm đã bị bóc ra, bên trong rõ ràng là một chai thuốc trừ sâu. Cô ta đang nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt âm u rợn người.

Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”

Đắm Say Không Lối Thoát Năm thứ năm vướng vào mối quan hệ phức tạp với thiếu gia nhà họ Phó, Phó Thời An. Anh ta đính hôn với người bạn thanh mai trúc mã, thờ ơ nói với tôi: “Chỉ là hôn nhân do gia đình sắp đặt thôi mà.” Chút tình cảm cuối cùng trong tôi cũng cạn kiệt, không ồn ào không náo loạn mà đề nghị chia tay. Anh ta chắc chắn rằng đây chỉ là thủ đoạn của tôi để thu hút sự chú ý. Và không hề cố gắng níu kéo. Sau đó, tại một bữa tiệc thương mại, anh ta chặn tôi lại, tự tin nói: “Hứa Từ Ý, ngoan ngoãn một chút, ngoài chuyện kết hôn, tôi có thể cho em bất cứ thứ gì.” Tôi giơ bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên cười: “Cháu trai lớn à, tôi đã kết hôn rồi, bây giờ anh phải gọi tôi là thím nhỏ~”

Hôn Nhân Không Tình Yêu Đồng hành cùng người chồng từ cuộc hôn nhân với vận tốc ánh sáng tới dự một bữa tiệc. Lúc bước vào phòng, tôi nhận nhầm người, lôi lôi kéo kéo một người đàn ông xa lạ, còn gọi người ta là chồng yêu. Giây tiếp theo, một giọng nói đầy châm chọc vang lên ở phía sau: “Chồng của cô ở chỗ này cơ!”

Nụ Hôn Say Đắm Năm năm bên cạnh Hạ Kỳ, anh ta đã tổ chức một màn cầu hôn thế kỷ cho tôi. Nhưng ngay đêm trước đám cưới, tôi đã tình cờ thấy anh ta mất kiểm soát, ép em gái nuôi vào góc tường: “Anh ở bên cô ta chỉ để cho cô ta không quấy rối Thẩm Ngộ Châu.” “Em thật sự muốn thấy anh cưới người khác sao?” Tôi không hề muốn trở thành nhân vật phụ trong mối tình chấn động của họ. Khi tôi chuẩn bị bỏ trốn khỏi hôn lễ, có người đã nắm chặt lấy cổ tay của tôi. Người đó ghé sát tai tôi, nói: “Anh dự định sẽ cướp hôn lễ, em có đồng ý không?”

Nợ Duyên Không Trả Anh bế tôi đến cạnh chiếc tủ rồi đặt tôi ngồi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “Vừa rồi em nói tôi đã từ chối em bao nhiêu lần nhỉ?” Anh hỏi. “Một trăm hai mươi tám lần.” Tôi cụp mắt xuống, trái tim trong lồng ngực đập loạn nhịp. “Vậy thì tôi sẽ hôn em một trăm hai mươi tám lần để bù lại, em thấy thế nào?” Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, chưa nói hết câu đã bắt đầu hôn lên cổ, lên vành tai, rồi lên khuôn mặt tôi, từng cái một: 1, 2, 3, 4, 5, 6… Lúc đầu, cô một mực theo đuổi anh. Khi anh cuối cùng cũng quay đầu lại, cô đã không còn ở đó nữa. Thật may mắn, đó không phải là kết thúc.

Trọng Sinh Trở Về Ngày Làm Phẫu Thuật Cho Mẹ Chồng Mẹ chồng tôi phải làm phẫu thuật, chồng tôi nhất quyết muốn tôi làm bác sĩ chính cho ca này. Tôi đồng ý. Trong khoảnh khắc quan trọng của ca mổ, tôi bất ngờ bị dị ứng, không thể thở được. Mẹ chồng qua đời trên bàn mổ. Cuối cùng, ca phẫu thuật bị kết luận là một tai nạn y khoa nghiêm trọng, tôi bị tước giấy phép hành nghề. Chồng tôi khởi tố ly hôn, yêu cầu tôi ra đi tay trắng. Tại lễ tang của mẹ chồng, anh ta công khai buộc tội tôi. Anh nói rằng từ trước đến nay tôi không vừa mắt với mẹ chồng, ám chỉ việc tôi bị dị ứng là tự dàn dựng, mục đích là để hại chết bà. Cư dân mạng cho rằng tôi cố tình giết người, chứ không phải bị dị ứng ngoài ý muốn như báo cáo chính thức. Tôi trở thành một người con dâu ác độc, bác sĩ bất lương, thậm chí là kẻ sát nhân trong lời mắng chửi của cư dân mạng. Tuyệt vọng, tôi nhảy từ tầng chín xuống. Đến chết, tôi vẫn không hiểu, vốn dĩ tôi chưa từng bị dị ứng, rốt cuộc đã ăn phải thứ gì. Lần nữa mở mắt, tôi trở về đúng ngày mẹ chồng làm phẫu thuật.

Vì Chị Em Là Duyên Trời Định Kiếp trước, em gái được một nhà tài phiệt nhận nuôi, còn tôi bị đưa về làm vợ nuôi từ nhỏ. Về sau, em gái nhảy xuống từ tầng thượng, còn tôi thì từ bóng tối nở rộ thành đóa hoa. Em gái mỉm cười nói: “Chị ơi, nếu là chị, chắc chắn sẽ không sống thảm như thế này, đúng không?” Trọng sinh trở lại, lần này, tôi và em gái đổi vị trí. Tôi là vầng thái dương rực rỡ, còn em gái là bóng tối len lỏi. Lần này, cả hai chúng tôi đều không quay đầu lại. Trước khoảnh khắc đổi chỗ, chúng tôi lướt qua nhau.

Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái Ba tôi bỏ ra hai trăm nghìn, đặt trước khách sạn tổ chức tiệc cưới cho tôi.Thế nhưng bạn trai lại muốn tôi nhường khách sạn đó cho em họ của anh ta.“Tiền của em cũng là tiền của anh, em gái anh được gả đi trong vinh quang, thì mặt mũi chúng ta cũng rạng rỡ.”“Chúng ta sẽ chuẩn bị thêm năm trăm nghìn làm của hồi môn cho em ấy.”Tôi tức đến bật cười, em họ anh ta kết hôn thì liên quan gì đến tôi?Bạn trai mất kiên nhẫn: “Em đừng có nhỏ nhen thế, dù sao ba em cũng có tiền, bỏ thêm hai trăm nghìn nữa là được mà.”Tôi lập tức hủy đặt chỗ, tiện thể gọi điện cho công ty, khôi phục mức lương cũ của bạn trai.Nếu anh ta giỏi như vậy, thì tự mình trả tiền thuê khách sạn cho em họ đi.

Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?

Hãy Bảo Vệ Mẹ! Đứa con ngoài giá thú mà bố tôi giấu kín suốt 8 năm cuối cùng cũng bị mẹ phát hiện. Mẹ tôi quyết tâm vạch rõ ranh giới với ông ta, không ngần ngại rời khỏi nhà. Lần này tôi đã ngăn cản mẹ tôi. Bởi vì tôi đã được sống lại. Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo, sẽ chet rất nhanh thôi, chừng nào ông ta mất thì toàn bộ tài sản đứng tên ông sẽ thuộc về mẹ con tôi.

Những Cánh Hoa Rơi Trong buổi tụ họp gia đình, cô thanh mai trúc mã của bạn trai tôi chế giễu: “Con gà rừng mà cũng muốn gả vào nhà phượng hoàng sao?” Bạn trai tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ anh đã tung một cước đá cô ta thẳng xuống hồ bơi. “Hoặc là rửa sạch cái miệng của cô, hoặc là cút ngay bây giờ!” Trời ơi! Vị mẹ chồng tương lai này thật uy vũ, đúng là người khiến người ta khâm phục!

Mười Năm Bão Táp, Một Đời Bình Yên Tôi và Giang Triết quen nhau 10 năm. Trong đó, tôi làm bạn gái không rõ danh phận của anh ta suốt 6 năm. Vào đêm sinh nhật tuổi 26, anh ta công khai mối quan hệ trên mạng xã hội. Nhưng đối tượng lại không phải là tôi.

Tình Tay Ba Bạn trai tôi có một người bạn cùng thuê phòng, anh ấy thường nhắc đến tên người đó.

Tình Yêu Vĩnh Cửu Khi ba tôi hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ tôi đã mang toàn bộ tài sản của ông tái giá với mối tình đầu của bà. Lúc đó, tôi mới 6 tuổi, theo mẹ dọn đến sống trong nhà dượng. Từ đó, tôi làm hết mọi việc nhà, đồng thời chịu đựng sự chế giễu, cô lập và chèn ép từ con riêng của dượng. Mẹ tôi thì sống an nhàn, chẳng phải động tay vào việc gì, hòa thuận vui vẻ với con riêng của dượng như một gia đình hạnh phúc. Sau này, để tránh cho chị kế phải về quê lao động, năm 14 tuổi, tôi bị gả cho một ông già bốn, năm mươi tuổi, đã ly hôn và nổi tiếng bạo hành. Mẹ tôi còn nói: “Con phải biết ơn, dượng đã nuôi con từng ấy năm, cho con ăn, cho con ở, giờ còn tìm cho con một người giàu có. Con phải nhớ ơn nghĩa của ông ấy.” Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 1960. Đó là thời điểm tin ba tôi hy sinh vừa mới được báo về.

Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.

Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thừng thú nhận anh và mối tình đầu – Bạch Nguyệt Quang của anh có một đứa con riêng bên ngoài. “Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi cũng sẽ không què mất một chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Nhưng em yên tâm, ngoài đứa con đó ra, anh chưa từng vượt qua giới hạn nào cả.” Ngay cả con trai tôi cũng lên tiếng: “Mẹ, vì mẹ mà dì Phương và ba đã bỏ lỡ cả đời. Chuyện nhỏ này, mẹ cũng không thể tha thứ cho ba sao?” Bọn họ đứng trước giường bệnh của tôi, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngoài cuộc. Tức đến mức tôi lên cơn đau tim, cấp cứu không kịp. Lúc mở mắt ra, tôi không ngờ mình đã quay về ba mươi năm trước. Người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Vệ Đông nhìn tôi chăm chú: “Hứa Lệ Nhiên, tuy em không xinh đẹp, cũng chẳng có học thức, nhưng anh vẫn muốn cưới em.” Lần này, tôi đẩy tay anh ta ra, thản nhiên nói: “Tôi không muốn.”