Hiện đại

“Chàng rể câm” của tôi Ngày tôi kết hôn với Tống Thành, bạn gái cũ của anh ấy xuất hiện trong bộ váy cưới để cướp hôn. “Tống Thành, cả đời này em chỉ dám liều lĩnh một lần này thôi, anh đi với em nhé?” Tôi nhìn Tống Thành mặt mày tái mét, định bụng rằng những cảnh phim sến sẩm này lại xảy ra với mình. Tống Thành cầm lấy micro của MC, lớn tiếng nói: “Cô là ai vậy? Lạc phim trường rồi à? “Còn dám quấy rầy đám cưới của tôi nữa, tôi sẽ đánh cho cô một trận nhớ đời.”

Báo Ứng Của Trà Xanh Khi bố mẹ tôi nói muốn nhận nuôi Tống Hàm Hi, tôi biết rằng câu chuyện đã bắt đầu. Vào ngày sinh nhật của tôi, cô ta sẽ nói: “Thật tốt, Kiều Kiều còn có bố mẹ ruột tổ chức sinh nhật, không như tôi, bố mẹ đều mất cả rồi…” Khi tôi có người yêu, cô ta sẽ nói: “Kiều Kiều có tiền, anh ấy chọn Kiều Kiều cũng đúng thôi, không như tôi, phải sống nhờ nhà người ta…” Cứ như vậy, bố mẹ tôi và cả bạn trai tôi đều quay lưng lại với tôi. Trước khi chết vì tai nạn xe hơi, tôi còn nghe cô ta nói: “Kiều Kiều chỉ gặp tai nạn xe thôi, nhưng lễ trưởng thành của tôi cả đời này chỉ có một lần…” Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy Tống Hàm Hi rón rén bước vào nhà. Tôi cười. Phản PUA, bạn đã biết chưa?

Thuỷ Triều Lên Sau khi gia đình Thanh Ngạn phá sản, anh ta đem tôi dâng cho Thái tử gia đất Kinh Thành để trừ nợ. Về sau gặp lại trong một buổi tiệc rượu. Thanh Ngạn nói tôi tính tình lạnh nhạt kiêu ngạo, mong Thái tử gia bao dung nhiều hơn. Thái tử gia nghe xong, khẽ cười khinh. “Bao dung? Tôi chưa mở miệng, cô ấy cũng không dám nói một câu.” Mọi người nhao nhao khen Thái tử gia giỏi thuần phục người. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đẩy cửa bước vào. Tôi ngồi xuống, anh lau bàn. Tôi liếm môi, anh đưa trà. Tôi nhíu mày, anh khoác áo. …… Mọi người: “???” Quả thật là không cần mở miệng nói câu nào cả! Thái tử gia kiêu ngạo liếc nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Thanh Ngạn: “Đồ phế vật, không có bản lĩnh thì cứ nói thẳng.”

Tôi xuyên vào sách, nhưng trong sách lại không có nhân vật của tôi.Trong sách, tôi đã sống mười bảy năm với thân phận tiểu thư nhà giàu, vừa có tiền vừa có nhan sắc.Ngay khi tôi gần như quên mất mình là người xuyên không, Cục Quản lý Câu Chuyện cuối cùng đã giao cho tôi một nhiệm vụ.1Tôi xuyên vào sách, nhưng trong sách lại không có nhân vật của tôi.Sống mười bảy năm với thân phận tiểu thư nhà giàu, vừa có tiền vừa có nhan sắc, ngay khi tôi gần như quên mất mình là người xuyên không, thì Cục Quản lý Câu Chuyện cuối cùng đã giao cho tôi một nhiệm vụ.

Gió Lớn Về Muộn Tôi là vợ của giám đốc xưởng, con trai tôi là giáo viên trung học. Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đậu vào một trường trọng điểm ở Bắc Kinh. Cháu gái tôi biểu hiện xuất sắc tại Cung Thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình mừng xuân. Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng, ngay trước ngày con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy mình ch .t trong một vụ tai n ạn x e. Sau khi tôi qua đời chưa đầy 1 năm, chồng tôi liền cưới vợ mới về nhà. Người dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ do tôi nuôi lớn từ bé. Sau khi cô ta vào cửa, lập tức đòi chồng tôi và con trai phải chia nhà. Thậm chí còn vu khống con dâu tôi vụng trộm với người khác khi con trai đi công tác, khiến con bé bị ép 44 để chứng minh trong sạch giữa vô số lời nhơ nhuốc của hàng xóm láng giềng. Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi mẹ ruột bảo vệ, chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người. Con trai tôi đau đớn vì mất vợ con, uất ức thành bệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời.

Chiếc nhẫn rơi xuống gầm giường, đang cùng em họ nghĩ cách lấy ra thì lỡ tay bấm gọi cho bạn trai cũ.Em họ nằm rạp dưới đất.“Vào sâu chút nữa, mạnh lên!”Tôi nói.“Không được rồi! Nhanh lên đi!”Trong bữa tiệc, anh chàng doanh nhân trẻ đầy triển vọng im lặng không nói gì, chỉ đỏ ngầu mắt, bóp nát ly rượu trên tay.

Sau khi gia đình bạn trai cũ là Thẩm Hoài Xuyên sa sút, anh bắt đầu bán bánh kếp trước cổng khu chung cư nhà tôi.Nể tình xưa, ngày nào tôi cũng mua một cái bánh ủng hộ anh, không thiếu một ngày.Cho đến một hôm, có một xe bánh kếp mới đến.Tôi không kìm được, mua một cái ăn thử xem thế nào.Ai ngờ bị Thẩm Hoài Xuyên bắt gặp ngay tại trận, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy tủi thân:“Anh ta cũng cho em thêm một quả trứng rán à?”Chủ xe bánh mới liếc nhìn xe của Thẩm Hoài Xuyên, cười khẩy:“Dụng cụ của tôi là hàng nhập khẩu từ Ý, trứng thì dùng loại Ngỗng Vàng.“Anh mở hàng hay làm từ thiện vậy?”Thẩm Hoài Xuyên vội vàng chối.Nhưng hôm sau, tôi lại tận mắt thấy Thẩm Hoài Xuyên đưa cho chủ xe bánh mới một tấm chi phiếu, mặt mày nịnh nọt:“Anh ơi, đây là hai triệu, sau này anh có thể sang chỗ khác bán được không?”

Xin đừng phụ Tinh Nguyệt Tôi đã ch .t được 5 năm rồi, vậy mà em trai tôi lỡ tay gửi ảnh selfie của tôi cho Chu Nhất Dã. Chu Nhất Dã: “Đừng lấy hình cô ta ra để làm tôi buồn nôn.” “Thiếu tiền thì kêu chị cậu đi tìm đàn ông đi! Không phải cô ta giỏi nhất chuyện đó à?” “Nếu cô ta chịu cầu xin tôi, tôi còn cho cô ta một cơ hội.” Em trai tôi nghiến răng mắng hắn: “Cầu xin? Ha ha ha! Chị tôi ch .t lâu rồi! Đồ rác rưởi! Tốt nhất đừng để tôi gặp lại mày! Thấy mày lần nào, tao đập lần đó!”

Sau ba năm chịu phạt, Cố Đình Quân dẫn theo “bạch nguyệt quang” đến đón tôi. Anh nói: “Nghe nói em đã ngoan ngoãn hơn rồi, vậy cho em một cơ hội để hối cải.”“Chị Tô Vận của em dịu dàng rộng lượng, hãy học hỏi chị ấy, sau này đừng gây chuyện nữa.”Mọi người đều nghĩ tôi sẽ khóc lóc tủi thân, bám lấy anh như cây cỏ cứu mạng. Nhưng tôi chỉ bình tĩnh cúi đầu thật sâu để cảm ơn.Cố Đình Quân nhíu mày: “Triều Nhan, anh là vị hôn phu của em, em không cần phải khách sáo như vậy.”Tôi khẽ mỉm cười, sớm thôi, sẽ không còn là như vậy nữa.Ba năm bị đày đ.ọa, chịu đựng đủ chuyện, cuối cùng tôi cũng tích đủ điểm.Chỉ còn mười ngày nữa thôi, tôi sẽ mãi mãi rời khỏi thế giới này.Từ nay trở đi, *triều nhan mộ lạc, cùng anh đoạn tuyệt mãi mãi.( “Triều nhan mộ lạc” thể hiện ý niệm về sự ngắn ngủi, thoáng qua của cuộc sống, hoặc những điều tốt đẹp nhưng không lâu dài. )

Hành Trình Hạnh Phúc Tôi là thiên kim thật của hào môn nhà họ Sở, vừa được đón trở về. Sau khi về nhà, tôi không ngừng so sánh bản thân với vị thiên kim giả. Hết lần này đến lần khác, tôi ép chồng phải chèn ép em trai anh ấy. Ép con trai phải giành ngôi quán quân trong cuộc thi piano. Thế rồi đột nhiên, tôi nhìn thấy một loạt bình luận chạy trên không trung: 【Nữ phụ này đúng là tự tìm đường chết, có chồng giàu có, lại luôn dịu dàng, có con trai ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà không biết hưởng, cứ bám riết lấy nữ chính mà ganh đua so bì.】 【Không sao, cuối cùng con trai cô ta sẽ vào tù, chồng cô ta phá sản vì nợ nần, để không liên lụy đến cô ta, anh ấy sẽ chết thảm, lúc đó cô ta mới thành thật được.】 【Thật mong ngày đó sớm đến, hì hì, cô ta không nhìn ra con trai mình đã bị dạy lệch đường rồi sao? Thắng cuộc thi hoàn toàn nhờ nhốt con trai nữ chính trong nhà vệ sinh, bảo sao sau này lại vào tù.】 Hóa ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của thiên kim giả trong một câu chuyện sảng văn* về thiên kim thật và giả. (*Sảng văn: thể loại truyện hài hước, sảng khoái, tình tiết thỏa mãn người đọc.)

Mẹ Kế Của Tôi Bố tôi tìm cho tôi một người mẹ kế. Ngày đầu tiên bà ấy vào nhà đã đưa tôi đến bệnh viện. “Bác sĩ, con bé này bị đau dạ dày, phải điều trị thế nào ạ?“ Tôi lại nghe thấy tiếng lòng của bà ấy với hệ thống. “Ký chủ, nữ chính ợ hơi là thiết lập của cô vợ nhỏ, đáng yêu biết bao! “Tôi chỉ biết đây là bệnh, phải chữa thôi.“ Tôi không hiểu cô vợ nhỏ là gì. Cho đến sau này. Tôi gặp được nam chính định mệnh của mình. Anh ta ném cho tôi một tấm thẻ, bá đạo mạnh mẽ. “Làm người phụ nữ của tôi“. Tôi cười khẩy. “Có mấy số không vậy, mà khẩu khí lớn thế?“ “Noãn Noãn, sau này cô ấy sẽ là mẹ mới của con, chăm sóc cuộc sống của con.“ Bố tôi ngồi xổm trước mặt tôi, chỉ tay về phía người phụ nữ sau lưng. Dịu dàng xinh đẹp, giống như tiên nữ tôi thấy trong phim truyền hình. Bà ấy cười vẫy tay với tôi. “Xin chào Noãn Noãn.“ “Hệ thống, cô ấy là nữ chính sao?“ “Đúng vậy ký chủ, nữ chính của truyện cô vợ nhỏ đều rất thiếu tình thương, xin hãy dùng tình yêu nuôi dưỡng bông hoa mỏng manh này, cho đến khi cô ấy ở bên nam chính“ Tôi không biết tại sao mình có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Tôi rụt rè chào mẹ kế, không kìm được mà ợ một cái. Bố tôi cưng chiều xoa mũi tôi. “Noãn Noãn ợ hơi rồi, đáng yêu quá.“ Tôi xấu hổ khoanh tay. Nhưng tôi thấy mẹ kế có vẻ phức tạp. “Mùi này… vừa chua vừa hôi, ông ta khen được sao?“ Tôi lén ngửi thử. Hình như, đúng là hơi khó ngửi thật.

Hẹn hò với một giáo sư lạnh lùng ba tháng, chúng tôi thậm chí rất hiếm khi nắm tay, chứ đừng nói đến việc hôn hay ôm.Người khác đều nói chúng tôi là một cặp đôi “khúc gỗ”, cho đến một ngày…Tôi uống say, vô tình hôn nhẹ lên môi Thẩm Tân Nam, và bất ngờ nghe được tiếng lòng của anh ấy.[Hu hu, bảo bối chủ động hôn tôi rồi!][Bảo bối sao mà cả người đều mềm mại, thơm ngát thế này?][Hôm nay bảo bối còn không nắm tay tôi, hức hức, chẳng lẽ cô ấy không yêu tôi nữa sao?]Hóa ra, bạn trai của tôi không chỉ rất bám người, mà còn là một bao dấm chính hiệu.

Để thắng cược với thanh mai trúc mã, tôi đã nhờ đến một cao thủ.Nhưng lại gửi nhầm tin nhắn cho kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.【Tôi đang gấp, tối nay có thể làm được không?】Phát hiện sai sót, tôi lập tức thu hồi tin nhắn, rồi gửi lại đúng người.Sau khi nhận được phản hồi chắc chắn, tôi mới yên tâm đi tắm.Không ngờ lại bỏ lỡ hàng loạt tiếng “ting ting” từ điện thoại.【Thu hồi làm gì? Cô gấp cái gì thế?】【Tìm tôi làm à? Cô chắc chứ?】【Đợi tôi tắm cái rồi làm có được không?】【Tắm xong rồi, tôi xuống mua cái gì đó, nhanh thôi.】【……】【Hứa Uyên, mở cửa đi, tôi đang ở trước nhà.】

Trả Anh Ta Về Cho Bạch Nguyệt Quang Ngày rời trung tâm ở cữ, Tiền Tư Thần đến đón tôi. Anh ta mang theo chiếc bánh hạt dẻ tôi thích nhất, và một tờ đơn ly hôn. Gương mặt anh ta chẳng hề có chút áy náy nào: “Giai Giai sắp từ nước ngoài về rồi, cho nên…” Tôi nhìn những dòng chữ in trên giấy ly hôn: công ty thuộc về bên nam, mọi tài sản khác đều thuộc về mẹ con tôi. Tốt, rất hợp ý tôi. Nhưng tôi vẫn khẽ nhíu mày, làm bộ không vui: “Tư Thần, công ty là tâm huyết bao năm qua chúng ta cùng nhau gây dựng, anh nôn nóng đá tôi ra ngoài thế này sao?” Tiền Tư Thần đưa bút cho tôi: “Em cũng biết mà, lúc lập công ty là để hiện thực hóa giấc mơ của Giai Giai. Nên ngoài công ty ra, tất cả những thứ khác anh đều để lại cho em.” Tôi nhanh chóng cầm lấy cây bút trong tay anh ta, ký tên không chút do dự, sợ anh ta đổi ý. Thấy tôi không khóc không nháo, Tiền Tư Thần có chút kinh ngạc: “Bốn năm tình cảm, em lại chẳng có chút luyến tiếc nào à?” Tôi liếc nhìn đứa con trong lòng, rồi mỉm cười với anh ta: “Chúc anh và cô Hứa trăm năm hạnh phúc.”

Mẹ Chồng Nguy Kịch, Lần Này Tôi Mặc Kệ Mẹ chồng lên cơn đau tim, chỉ có chồng tôi – bác sĩ tim mạch mới có thể cứu bà ấy. Nhưng tôi không cầu xin anh ta. Tôi chỉ lạnh lùng nhìn mẹ chồng quằn quại trong đau đớn rồi trút hơi thở cuối cùng trước mắt tôi. Kiếp trước, khi bà lên cơn đau tim, tôi lập tức gọi chồng về, nhưng anh ta lại cho rằng tôi ghen tuông, nghĩ tôi giở mọi thủ đoạn để lừa anh ta về nhà, nhất quyết không chịu đến. Cuối cùng, mẹ chồng tôi đã qua đời trong bệnh viện. Lúc bố chồng chất vấn, chồng tôi thản nhiên phủ nhận rằng tôi chưa từng liên lạc với anh ta, đổ hết trách nhiệm về cái ch.t của bà lên đầu tôi. Bố chồng hận đến tận xương tủy, cầm dao đ//â/m tôi đến ch.t. Lúc trút hơi thở cuối cùng, tôi vẫn chưa ch.t hẳn, mở mắt ra nhìn một cái, phát hiện bụng mình đã bị đ//â/m đến mức ná/t b/ấy như nhân bánh bao. Sau đó, khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình quay về đúng ngày mẹ chồng lên cơn đau tim…

Khi 17 tuổi, tôi đang chuẩn bị tỏ tình với chú.Bỗng nhiên tôi lại nghe thấy tiếng cười chế giễu của anh ấy.“Em ấy chỉ là một đứa nhóc, tôi làm sao có thể động lòng được?”Ba năm sau, tôi và anh ấy say rượu, trải qua một đêm điên cuồng.Khi tỉnh dậy, tôi cố tỏ ra bình tĩnh và nói với anh ấy:“Chỉ là một tai nạn thôi, tôi chỉ coi chú như những người lớn khác.”Anh ấy cười nhạo, rồi lại đẩy tôi xuống giường.Nhìn tôi từ trên cao, “Em còn không bằng xem tôi như thú vật.”Anh ấy vỗ vỗ mặt tôi, nói với giọng lười biếng: “Nhóc con, tối qua tôi không uống một giọt rượu nào.”

Mẹ Ơi, Con Không Còn Là Cây ATM Nữa Khi thi đại học, tôi bị bạn học tố cáo gian lận. Giám thị phát hiện một mẩu giấy nhỏ giấu trong ống quần của tôi. Tôi bị đuổi khỏi phòng thi, bài làm bị hủy bỏ. Ngay cả suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại cũng bị dân mạng đặt nghi vấn. Dưới áp lực dư luận, kết quả tuyển thẳng của tôi bị hủy bỏ. Mẹ tôi, biết tôi không còn trường nào để vào, liền bán tôi cho một lão già thô lỗ ở làng bên để đổi lấy sính lễ. Tôi bị lão ta hành hạ đến chết. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại một tuần trước kỳ thi đại học. “Bây giờ bắt đầu phát thẻ dự thi.” Giọng của giáo viên chủ nhiệm kéo tôi về khỏi cơn ác mộng của kiếp trước. Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh. Nỗi tuyệt vọng và nhục nhã của kiếp trước như lưỡi dao cắm sâu vào tim tôi. “Chiêu Đệ, cậu thi ở phòng nào thế?” Một giọng nói ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy vang lên bên tai tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt giả tạo đầy quen thuộc của Lưu Thanh Thanh. Nụ cười của cô ta ngây thơ, vô hại. Nhưng bên trong lại lạnh lẽo như rắn độc.

Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã Đã lựa chọn DINK suốt mười tám năm. (DINK: Double Income, No Kids – vợ chồng cùng đi làm, không sinh con.) Chồng tôi lấy lý do tôi không sinh con để đòi ly hôn. Tiểu tam gọi điện khiêu khích, mắng tôi là “con gà mái già không biết đẻ”. “Tôi còn trẻ, lại đang mang thai con trai, cô lấy gì đấu với tôi!” Cô ta gào lên trong điện thoại, hoàn toàn không biết rằng tôi đang ở nhà tang lễ, nhận tro cốt của gã đàn ông khốn nạn đó.

Mẹ Tôi Lì Xì Cho Con Gái Tôi Bằng Ảnh Của Ngũ Bách Trong bữa cơm tất niên, mẹ tôi phát lì xì cho hai đứa cháu trai, mỗi đứa một ngàn tệ (khoảng 3tr5). Đến lượt con gái tôi, bà lại chỉ đưa một tấm ảnh của nam ca sĩ Ngũ Bách. Cả nhà cười nghiêng ngả, khen mẹ tôi “thời thượng” và “hài hước biết đùa”. Chỉ có con gái tôi đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt. Tôi lên tiếng trách mẹ thiên vị. Mẹ tôi gục xuống bàn khóc lóc, nói chỉ đùa chút thôi. Anh cả nói tôi nhỏ nhen, không biết đùa. Em gái đe dọa bắt tôi quỳ xuống xin lỗi mẹ. Ba tôi lấy roi ra dọa sẽ dùng gia pháp. Tôi giận dữ hất tung bàn thức ăn, đuổi tất cả bọn họ ra khỏi nhà. Về sau, ba mẹ tôi đổ bệnh phải nhập viện, tìm tôi trả tiền thuốc men. Tôi thẳng tay ném cho họ một ngàn tấm ảnh Ngũ Bách. “Cứ dùng thoải mái, thiếu thì tôi còn nhiều.”