Hiện đại
Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Trở Thành Tỷ Phú Trên đường tan làm về nhà, thấy tiệm bánh có chiếc bánh kem dâu mà con gái thích, tôi liền mua một cái mang về. Về đến nhà, tôi đặt bánh lên bàn, gọi chồng và con gái ra ăn, rồi xoay người vào nhà vệ sinh. Lúc tôi bước ra, chiếc bánh đã bị chồng, quả phụ Vương Thiến và con gái chia nhau ăn sạch. Con gái gắp phần đầu quả dâu lên đút cho Vương Thiến: “Mẹ Vương, phần ngọt nhất dành cho mẹ ăn nhé!” Vương Thiến cười tít mắt, ba người thân thiết như một gia đình thật sự, còn tôi chỉ như người ngoài. Một chiếc bánh nguyên vẹn, giờ chỉ còn lại phần đế bánh. Con gái còn hồn nhiên cười nói: “Mẹ là người vô dụng nhất nhà, ăn phần đế là được rồi.” Tôi tức đến bật cười, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi nhàn nhạt mở miệng với Lý Cường: “Ly hôn đi.” Lý Cường mắt sáng rỡ, lập tức kéo tôi đến thẳng cục dân chính. Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, anh ta ôm lấy Vương Thiến, vội vã rời đi như sợ tôi đổi ý. Còn tôi lại thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng có thể yên tâm đi mua vé số rồi. Tối hôm đó, tôi trúng tám triệu sau thuế, lập tức gọi đến số điện thoại tôi đã thuộc nằm lòng: “Cao Văn Cảnh, anh còn khỏe không?”
Âm Thai Mẹ nuôi nhận nuôi tôi, là để mượn vận may cho cả nhà. Nhưng vận may của nhà họ ngày càng kém hơn. Họ đâu có biết, tôi đã chết lâu rồi. Thứ họ mượn là vận số của người chết. Mượn vận của người chết, phải lấy mạng ra đền.
Sau khi bỏ trốn khỏi hôn lễ, ba tôi cắt hết thẻ ngân hàng của tôi.Tôi đăng lên story than vãn:“Thật ra khi buồn, tôi chỉ cần một cái ôm và mười triệu tệ thôi.”Năm giây sau, kẻ thù không đội trời chung – Lê Ứng – chuyển khoản cho tôi mười triệu.Hả???Năm phút sau, anh ta gọi đến:“Xuống nhà! Tôi đến ôm em đây.”Gì???
Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang Hồi học cấp hai, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất thích khoe khoang. Cậu ta nói nhà cậu ta có một căn hộ lớn, có phòng riêng để tập đàn, mẹ cậu rất yêu thương cậu, nghe theo lời cậu mà chọn xe, lên kế hoạch du lịch, và đến tận mười ba tuổi vẫn chưa phải tự giặt đồ lót của mình. Khi còn nhỏ, mỗi sáng mẹ cậu đều dậy từ năm giờ để bóc ngô và nấu ăn cho cậu. Nhưng điều kỳ lạ là tóc cậu ta lại giống như bị chó c//ắn, trông như thể cậu ta tự c//ắt lấy; ở nội trú không có tiền mua băng vệ sinh, người lúc nào cũng có mùi; bữa sáng và bữa trưa chỉ ăn một lần, gấu quần đã cao đến tận đầu gối. Thực sự nghèo đến mức chẳng còn gì để che giấu. Mọi người đều ghét cậu ta. Có lần tôi đang nghe nhạc, cậu ta lại bắt đầu khoe khoang, khiến tôi khó chịu đến mức không chịu nổi liền nói: “Ồ, vậy giờ cậu thế này là vì mẹ cậu chet rồi à?” Cậu ta lao đến đ//ánh tôi chảy cả m//áu mũi. “Mẹ tôi là người mẹ tốt nhất trên đời, không cho cậu nói xấu mẹ tôi! Tôi thế này… là vì mẹ tôi không thấy được! Nếu mẹ tôi thấy được – thì đã khác rồi.” Tôi ôm mũi, nhảy lên bàn và nói: “Được rồi, được rồi! Thế thì giờ gọi người mẹ tốt nhất của cậu đến để trả tiền thuốc cho tôi đi! Gọi đi!”
Biển và Anh Người tôi thầm yêu suốt mười năm đã qua đời vào mùa hè năm 18 tuổi. Vào ngày mùng 7 tháng 7 năm tôi 25 tuổi, anh xuất hiện trước mặt tôi với chiếc ô trên tay. Gương mặt vẫn còn nét thiếu niên, tôi nhìn anh, không kìm được nước mắt. Tôi biết, đây chỉ là một giấc mơ tôi đã mua.
Sầm Vịnh Vi Thời niên thiếu, Cố Cảnh Chiêu từng thích một cô gái. Lúc cô ta ly hôn quay về nước, tôi bị bỏ quên trong một cơn mưa lớn. Hôm đó, tôi hỏi mượn nhân viên vệ sinh đi ngang qua một chiếc ô. Lại tới sân bay, tùy tiện mua vé máy bay chuyến bay gần nhất. Tôi nghĩ, đi đâu cũng được, chỉ cần không có Cố Cảnh Chiêu và Thư Mạn. … Sáu giờ, xe của Cố Cảnh Chiêu về đến nhà. Người ra đón là người giúp việc chứ không phải phu nhân Sầm Vịnh Vi của anh ta. Lúc này Cố Cảnh Chiêu mới nhớ tới, bởi vì lo lắng cho Thư Mạn mà anh ta quên tới chợ đón cô. Nhưng mà không sao, phu nhân của anh ta có tính cách dịu dàng, chưa bao giờ tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Bảy giờ, mưa tạnh, trời rất tối, Sầm Vịnh Vi còn chưa về nhà. Trong lòng Cố Cảnh Chiêu bắt đầu có chút vô cớ hoảng hốt. Anh ta gọi cho cô ba cuộc, lần đầu không có ai nghe. Lần thứ hai, lần thứ ba, cũng không gọi được.
Đồng Nghiệp Của Tôi Có Thói Ăn Cắp Vặt Đồng nghiệp của tôi – chị Trần thích tham của rẻ, lấy quạt và trà sữa của tôi, nói là lấy theo gió, lấy theo nước, lấy theo thần tài, cuối cùng cô ta lấy luôn cả bình ắc quy xe điện của tôi. Vì góc khuất camera, cô ta chết không thừa nhận là mình lấy trộm. Cho đến khi bình ắc quy sạc điện suýt nổ chết chồng cô ta. chị Trần khóc lóc thảm thiết ở văn phòng. “Tôi trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, chồng tôi đang ở phòng cấp cứu, đã nhận được hai lần thông báo bệnh nguy kịch, nếu anh ấy chết thì cả nhà tôi phải làm sao đây.” Cô ta cầu xin tôi đưa hóa đơn mua xe điện cho cô ta, để cô ta đi kiện cửa hàng. Kiếp trước tôi mềm lòng đưa hóa đơn cho cô ta, ai ngờ cô ta kiện xong cửa hàng lại đổ lỗi cho tôi. Mẹ chồng chị ta ở cổng công ty chửi bới tôi, còn tạt phân vào người tôi. Trong lúc xô đẩy, tôi ngã xuống đường, bị xe tải lao tới cuốn vào gầm xe. Sống lại kiếp này, chị ta khóc lóc xin lỗi tôi và đòi hóa đơn xe điện. Tôi cười lạnh: “Bình ắc quy xe điện của tôi không mất.”
Sau Khi Bỏ Trốn Cùng Hai Cô Con Dâu Hai cô con dâu ngoài mặt thì tỏ vẻ không yêu nổi hai đứa con trai của tôi, nhưng thật ra thì ngày nào cũng mua sắm không ngừng. Đến ngày hai đứa nó quyết định ” giả ch .t” để trốn khỏi cái nhà này, tôi túm lại không cho đi. “Trừ khi cho tôi đi theo luôn.” Con dâu nói, nữ chính người sắp về nước, không chỉ là bạch nguyệt quang của hai đứa con trai tôi, mà còn là con gái ruột của bạch nguyệt quang trong lòng lão chồng tôi, ông Hoắc. Ba cha con họ đang âm mưu dụ dỗ tôi nhận cô ta làm con nuôi. Tôi đáng lý phải đợi đến 70 tuổi mới phát hiện ra chân tướng. Nhưng tôi mới có 50 thôi! “Tởm, mắc gì tôi phải chịu đựng thêm hai chục năm nữa?” Tôi quyết định, nhân lúc ba cha con đi cứu nữ chính thì chếc luôn cho rồi. Cho họ cắn rứt suốt đời! Sau đó, lão Hoắc phát đ/iên. Hai đứa con trai thì hối hận tột cùng. Còn hai cô con dâu thì kéo tôi đi sống cuộc đời mất nết. Mười anh kỹ thuật viên trẻ vây quanh hầu hạ, nào mát-xa, nào đút trái cây tận miệng.
Ngày Em Lên Xe Hoa Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa. Ngày Lục Nghiễn đính hôn, hắn cố tình sai mấy tên côn đồ đến quấy rối tôi. Đến khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát trở về, trời đã tối đen. Vừa đặt chân tới cửa nhà, tôi đã nghe có người hỏi tôi đi đâu rồi. Lục Nghiễn cười nhạt: “Anh sợ cô ấy đến gây chuyện, nên để cô ấy ở đồn cảnh sát uống trà cả ngày. Chờ cô ấy về thì mọi chuyện cũng đã an bài xong xuôi rồi.” Tôi đứng ngoài cửa, khẽ lắc đầu, cười cay đắng. Xoá sạch toàn bộ liên lạc với Lục Nghiễn, xoay người lên máy bay đi nước ngoài. Tối hôm đó, nghe nói Lục Nghiễn không tìm được tôi, người vốn luôn bình tĩnh ấy lại nổi điên một cách hiếm thấy. Mắt hắn đỏ hoe, thì thầm: “Nhất định là cô ấy ghen tuông thôi, cố tình giận dỗi với mình. Đợi hết giận rồi sẽ quay về, nhất định là vậy.” Nhưng hắn không biết, tôi không phải vì giận dỗi mà bỏ đi, mà là thực sự không cần hắn nữa.
Bạch Y Trở Mình Bệnh viện mới có một y tá đến làm việc, tính cách ngây thơ, hiền lành, lúc nào cũng nghĩ cho bệnh nhân.
Tôi Bị Bệnh Chỉ Nhớ Mặt Tra Nam Năm thứ ba mắc chứng mù mặt, tôi chỉ có thể nhớ được khuôn mặt của Cố Tuần. Sau một trận chiến tranh lạnh, anh đã đẩy tôi vào đám đông ở nơi công cộng. “Ngoan, tìm được anh thì mới có thể cùng anh về nhà.” Tôi nhận hết đùa cợt, cuối cùng cũng tìm được khuôn mặt của anh trong đám đông. Tôi thấp giọng cầu xin: “Em nhất định sẽ nghe lời, đừng bỏ em lại được không?” Anh ôm tôi, nhẹ nhàng khen ngợi: “A Dư, em làm tốt lắm.” Sau một đêm ân ái, tôi khoác tay anh bước ra khỏi khách sạn. Nhưng lại đụng phải một Cố Tuần khác đứng đối diện, gần như phát điên hét lên: “Tang Dư, lập tức xuống khỏi người anh trai tôi!” Lúc đó tôi mới biết, người đàn ông đêm qua. Là anh trai sinh đôi vừa mới trở về nước của Cố Tuần. *Hội chứng quên mặt (hay còn được gọi là prosopagnosia) là một hội chứng liên quan đến rối loạn não bộ khiến người mắc không thể nhận dạng hay phân biệt khuôn mặt mà mình nhìn thấy.
Khi hoa khôi tỏ tình với nam thần học đường, tôi lại vừa vặn đi ngang qua, tay còn đang cầm cây kem.“Xin lỗi, nhưng tôi không thích cậu.”Lục Tinh Trạch vẻ mặt ngớ ngẩn, nhưng lại đẹp trai đến mức khiến người ta muốn tha thứ.Tôi giữ thái độ “không liên quan đến mình” và vội vã bước nhanh rời khỏi hiện trường.“Anh thích Đường Tinh Nhiên đúng không?”Hoa khôi bất ngờ chỉ đích danh tôi, khiến tôi không chỉ thấy oan uổng mà còn như bị sét đánh ngang tai.Liên quan quái gì tới tôi?“Ờ… chắc là…” – Giọng Lục Tinh Trạch lắp bắp vọng lại.Anh ta đang do dự cái gì chứ?“Đúng vậy, tôi rất thích Đường Tinh Nhiên.”Tôi đứng hình tại chỗ.Lục Tinh Trạch, anh đùa tôi đấy à?
Tôi và thanh mai trúc mã là kẻ thù không đội trời chung.Tết về nhà, mẹ của cậu ta đăng video than phiền, tôi lao vào bình luận bóc phốt điên cuồng.“Dì ơi~ cái máy chơi game đó ít nhất cũng ba ngàn đấy.”“Bây giờ sinh viên nghỉ lễ đều bận rộn ôn thi công chức, thi cao học, sao anh ấy lại có thời gian chơi game vậy?” B ap cai d an g yeu“Anh trai đúng là hư quá, không giống con, sáu giờ đã dậy nấu cơm cho bố mẹ rồi.”Nhìn cảnh trúc mã bị đá ra khỏi nhà, tôi ngửa đầu cười sảng khoái.Không ngờ tối hôm đó, cậu ta lại chui vào chăn của tôi, giọng nói đầy mê hoặc:“Em gái ngoan của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”
Sau Khi Nữ Phụ Ngọt Ngào Sụp Đổ Khi tỏ tình với Lục Kỳ Niên, tôi đột nhiên phát hiện anh ấy là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết, mà nữ chính lại không phải là tôi. Tôi lập tức sụp đổ, khuôn mặt méo mó, giật phăng bức thư tình từ tay anh. “Tôi mang mùi mực sách, sao dám đụng tới mùi tình dục trên người anh?” “Tạm biệt.” Lục Kỳ Niên: ? Về sau, tôi bị Lục Kỳ Niên ôm chặt trong lòng mà hôn điên cuồng. Trong lúc thở dốc, anh lạnh lùng cười nhạt: “Dốc hết tâm tư để quyến rũ em, vậy mà em lại nói tôi lẳng lơ?” “Thật là giỏi.”
Tùy Ý Vây Giữ Nghe nói ông trùm lớn trong giới Bắc Kinh có một bạch nguyệt quang mà anh tìm kiếm suốt mười năm. Mỗi một đặc điểm đều hoàn toàn trùng khớp với tôi. Ngay khi tôi định lợi dụng cơ hội này để kiếm một khoản lớn. Lại nghe nói, thứ anh đang tìm không phải “bạch nguyệt quang”. Mà là kẻ thù. Tôi run rẩy lo lắng, chỉ sợ bị anh phát hiện. Đành phải ôm tiền chạy trốn trong đêm. Kết quả là chạy không xong, động thổ kinh xà, bị anh tóm gọn. Đêm đó, anh nhìn những lời phàn nàn tôi ghi trong ghi chú, nụ cười lạnh lùng, cúi người siết lấy eo tôi: “Được, vậy đêm nay em cứ từ từ, sờ, sờ, cho kỹ.”
Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí Kết hôn với kẻ thù không đội trời chung đã 3 năm, anh ta gặp tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ. Ký ức của anh dừng lại ở năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi tệ hại nhất. Anh nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ tôi, giọng run lên. “Là ai cắn?” Nghĩ đến tối qua anh cắn tôi đến mức cả gương mặt ướt sũng, tôi đỏ bừng mặt. “Chó cắn đấy…” Sau đó, tôi tình cờ phát hiện anh đang lên mạng cầu cứu. “Sau khi mất trí nhớ mới phát hiện mình đã kết hôn với người mình thầm yêu 10 năm, nhưng cô ấy hình như đang nuôi chó bên ngoài… Các anh em, tôi nên làm gì đây?!”
Một Câu Chuyện Dễ Thương Tôi ôm cái bụng bầu năm tháng đi khám thai, bác sĩ liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Cô đi tìm đàn ông khác rồi à?” Tôi sững người, lập tức nổi đóa: “Anh là bác sĩ thì khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa chuyện!” Hắn nhìn tôi một lúc lâu, rồi tháo kính xuống, đôi mắt đen thẫm như mực. Hắn bước đến trước mặt tôi: “Kiều Y, là tôi đây, Tống Tiêu.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, như đang cố nhắc tôi điều gì đó. Tống Tiêu… chết rồi… Chính là ông chồng tôi lấy vội trong một cuộc hôn nhân chớp nhoáng rồi mỗi đứa một nơi từ đó đến giờ. Hắn có vẻ rất thích biểu cảm vừa kinh ngạc vừa chột dạ của tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc như đang đợi tôi trả lời sao cho hắn hài lòng.
Đóa Hồng Của Hoàng Tử Bé Tôi và Bùi Chi Hứa là cặp đôi nổi tiếng nhất trong giới giải trí. Anh lạnh lùng, giữ mình, vào giới mười năm mà chưa từng để xảy ra tai tiếng, lại còn công khai quan hệ với tôi ngay lúc đỉnh cao của sự nghiệp. Vì tôi, anh từng đánh nhau, từng bị thương, và thậm chí nghĩ quẩn khi tôi bệnh nặng nguy kịch. Người hâm mộ đều nói anh lụy tôi, bảo tôi: “Con gái ngỗng* ơi, chị mau gả cho thần tiên tỷ phu đi mà!” Nhưng họ đầu biết, vẫn là Bùi Chi Hứa đó nhưng lại ôm một cô gái khác và còn buông lời châm biếm tôi. “Thẩm Ý? Cô ta quá nhạt nhẽo vô vị.” “Tôi đã chán cô ta từ lâu rồi.” Con gái ngỗng, nữ ngỗng 女鹅: Xuất phát phim “Đông Cung”. Nữ ngỗng có nghĩa là con gái. Bởi vì nữ chính Tiểu Phong trong “Đông cung” chạy rất giống chim cánh cụt. Hơn nữa, hầu hết người hâm mộ đều dành tình cảm cho nữ chính Tiểu Phong, vừa thương cảm, vừa lo lắng, vừa phẫn nộ. Vì vậy, bọn họ gọi Tiểu Phong là con gái ngỗng, xuất phát từ tình yêu thương của người hâm mộ dành cho cô. Hoàn Tiền Shopee Từ 3/4/2024, Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee. 🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng. Bấm Đây Để Đăng Ký Hoàn Tiền
Bạn Thân – Thân Ai Nấy Lo Bạn thân tôi nói cô ta đã trùng sinh, lén đưa cho tôi đáp án kỳ thi đại học. Cô ta dặn đi dặn lại: “Cậu học thuộc hết rồi chép vào bài thi, lúc đó Thanh Bắc muốn chọn trường nào cũng được.” Để khiến tôi tin, cô ta vốn học lực trung bình bất ngờ từ top 30 lớp vươn lên vị trí nhất trường. Tôi nhận đáp án, nhưng âm thầm báo cáo việc cô ta gian lận lên Sở Giáo dục. Cô ta không biết, tôi cũng là người trùng sinh. Kiếp trước, chính cô ta đã lừa tôi như vậy.
Khương Thời Lúc tôi gặp tai nạn xe cộ nằm viện, con gái riêng Chu Mẫn của chồng kéo tay mẹ con bé đứng trên đầu giường tôi. “Bà phù thủy, sau khi bà chết đi, tôi sẽ để cha mẹ tôi kết hôn lại, ở nhà của bà, đánh con bà.” Dưới sự kích thích của con bé, một hơi của tôi không lên được, nghẹn chết. Lúc mở mắt ra một lần nữa, tôi lại quay về lúc vừa kết hôn với cha con bé. Chu Thanh Nhạc kéo Chu Mẫn rụt rè chỉ vào người tôi nói: “Đây là mẹ mới của con, mau gọi mẹ đi.” Tôi nhanh chóng ngăn cản: “Đừng đừng đừng, vẫn là gọi dì đi, mẹ cũng không thể tùy tiện gọi bậy.”