Hiện đại

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Ai Sẽ Thích Một Người Bình Đạm Như Cúc*? (*) Bình đạm như cúc: Câu đầy đủ là 落花无言,人淡如菊 (Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc), ý chỉ người yêu thích sự đơn giản, không danh vọng tiền tài, không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, thích sự bình yên lặng lẽ nhưng nội tâm kiên cường bất khuất. Mẹ tôi bình đạm như cúc, còn ba tôi lại tính toán chi li. Kiếp trước lúc họ ly hôn, tôi theo bản năng đi theo mẹ. Kết quả, căn phòng sinh hoạt từ nhỏ đến lớn bị cả nhà cậu tôi chiếm giữ. Tất cả phí nuôi dưỡng hàng tháng ba tôi gửi đến đều trở thành tiền đánh bạc của cậu tôi và khoản tiêu xài vào trò chơi của em họ tôi. Cả quá trình mẹ tôi đều tỏ vẻ thờ ơ. Đến khi mợ từ chối cho tôi vào đại học và muốn bán tôi để hoán đổi thân phận thay em họ, tôi đã tuyệt vọng van xin mẹ giúp đỡ. Nhưng vẻ mặt mẹ tôi lại bình thản: “Đều là người một nhà, đừng học theo thói tính toán chi li của ba con.” Cuối cùng, tôi chết dưới gậy của tên đàn ông bạo lực gia đình bị bại não kia. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về thời điểm ba mẹ tôi ly hôn.

Những Cánh Hoa Rơi Trong buổi tụ họp gia đình, cô thanh mai trúc mã của bạn trai tôi chế giễu: “Con gà rừng mà cũng muốn gả vào nhà phượng hoàng sao?” Bạn trai tôi còn chưa kịp lên tiếng, thì mẹ anh đã tung một cước đá cô ta thẳng xuống hồ bơi. “Hoặc là rửa sạch cái miệng của cô, hoặc là cút ngay bây giờ!” Trời ơi! Vị mẹ chồng tương lai này thật uy vũ, đúng là người khiến người ta khâm phục!

Mười Năm Bão Táp, Một Đời Bình Yên Tôi và Giang Triết quen nhau 10 năm. Trong đó, tôi làm bạn gái không rõ danh phận của anh ta suốt 6 năm. Vào đêm sinh nhật tuổi 26, anh ta công khai mối quan hệ trên mạng xã hội. Nhưng đối tượng lại không phải là tôi.

Tình Tay Ba Bạn trai tôi có một người bạn cùng thuê phòng, anh ấy thường nhắc đến tên người đó.

Tình Yêu Vĩnh Cửu Khi ba tôi hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ tôi đã mang toàn bộ tài sản của ông tái giá với mối tình đầu của bà. Lúc đó, tôi mới 6 tuổi, theo mẹ dọn đến sống trong nhà dượng. Từ đó, tôi làm hết mọi việc nhà, đồng thời chịu đựng sự chế giễu, cô lập và chèn ép từ con riêng của dượng. Mẹ tôi thì sống an nhàn, chẳng phải động tay vào việc gì, hòa thuận vui vẻ với con riêng của dượng như một gia đình hạnh phúc. Sau này, để tránh cho chị kế phải về quê lao động, năm 14 tuổi, tôi bị gả cho một ông già bốn, năm mươi tuổi, đã ly hôn và nổi tiếng bạo hành. Mẹ tôi còn nói: “Con phải biết ơn, dượng đã nuôi con từng ấy năm, cho con ăn, cho con ở, giờ còn tìm cho con một người giàu có. Con phải nhớ ơn nghĩa của ông ấy.” Khi mở mắt lần nữa, tôi trở về năm 1960. Đó là thời điểm tin ba tôi hy sinh vừa mới được báo về.

Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.

Sinh Con Gái Là Có Tội Sao? Mẹ chồng và cả nhà chuẩn bị đi du lịch, bà ân cần nói với tôi: “Con mang thai được 5 tháng rồi, không tiện đi lại vất vả, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tôi nghe mà vui muốn chết, bởi vì nhà chị chồng có cặp sinh đôi, đúng chuẩn hai đứa quỷ nhỏ phá phách, tôi thà ở nhà còn hơn phải đi du lịch cùng bọn chúng. Ai ngờ đâu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẹ chồng và chị chồng đã đi rồi, nhưng hai đứa nhóc quậy phá kia lại đứng ngay bên giường tôi, gào lên đòi ăn. Tôi vội vàng gọi cho chị chồng, nhưng cô ta chỉ nhàn nhạt trả lời đúng hai chữ: “Quên mất.” Giọng điệu hời hợt như thể cô ta không phải quên hai đứa con mà quên hai củ khoai vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải miễn cưỡng làm bảo mẫu bất đắc dĩ, bị hai con quỷ nhỏ hành hạ đến mức đầu bù tóc rối. Đang lúc tôi chấp nhận số phận, bỗng phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng khách có một dòng: “Làm sao để khiến phụ nữ mang thai bị sảy thai?” Tôi bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó… Một nước cờ hay thật đấy.

Hạnh Phúc Không Dành Cho Anh Vị hôn phu của tôi có một “người anh em” là con gái. Anh ấy thích cô ấy suốt mười năm, lúc say rượu đã thốt ra: “Không dám tỏ tình, vì sợ nói ra rồi thì ngay cả làm anh em cũng không được.” Tôi không tức giận, chỉ lặng lẽ mua nhẫn, đặt váy cưới. Thế nhưng, vị hôn phu lại âm thầm than phiền với “anh em” của mình rằng tôi ép cưới, thậm chí còn đùa rằng sẽ bỏ mặc tôi ngay trong hôn lễ. Chỉ đến khi nhận ra, đám cưới này chẳng hề liên quan đến anh ta, anh ta mới hoảng hốt.

Trần Nhà Bố Mẹ Chồng Rơi Xuống Tám Ngàn Vạn Bố mẹ chồng mua một căn nhà đấu giá, trong lúc sửa chữa thì trần nhà rơi xuống… tám ngàn vạn! Tôi khuyên họ báo cảnh sát ngay lập tức, nhưng để ngăn tôi làm vậy, họ sai chồng tôi đ/ẩ//y tôi từ tầ/ng ca/o xu/ống, dựng chuyện rằng tôi vô ý n/gã xuống lầu. Sau khi trọng sinh, nhìn chồng sắp sửa lật trần nhà, tôi tìm cớ chuồn ngay lập tức, đồng thời đảm bảo camera giám sát ngoài cửa có thể ghi lại bằng chứng họ lấy số tiền đó. Lần này, tôi muốn nhìn xem, bọn họ có mạng lấy nhưng không có mạng để xài!

Năm 89 Tuổi, Tôi Tái Sinh Sau Khi Chồng Giả Chết Năm tôi 89 tuổi, người chồng mà tôi từng nghĩ đã bỏ mạng nơi chiến trường – Cố Đình Tông – lại vinh quang trở về quê hương. Ngày cưới hôm đó, chỉ vừa qua đêm tân hôn, chiến tranh bùng nổ, anh cùng những người trong làng vội vã lên đường ra trận. Anh để lại một câu “Chờ anh”, rồi từ đó không còn tin tức gì nữa. Tôi một mình ở quê nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, thủ tiết suốt 70 năm, không tái giá. Lần nữa gặp lại Cố Đình Tông, bên cạnh anh đã có con cháu đầy đàn, hưởng phúc gia đình đầm ấm, còn tôi chỉ là một người già cô quạnh, trơ trọi. Tôi biết, số mệnh trêu người, tất cả đều là ý trời, chẳng trách được ai. Nhưng mãi đến khi ch/ế/t đi, tôi mới biết, Cố Đình Tông từng quay về vô số lần. Chỉ là, lần nào anh cũng cố tình tránh mặt tôi.

Thiên Kim Giả Có Hệ Thống Trao Đổi Sau khi được cha mẹ ruột tìm thấy, tôi và thiên kim giả bị ràng buộc vào hệ thống trao đổi. Ngày có kết quả thi đại học, tổng điểm của cô ta là 748. Thiên kim giả kích động đến mức vặn vẹo. “Hàng giả thì sao? Người được ông trời thiên vị không phải chính là tôi sao.” Cô ta nhận được thông báo nhập học của Đại học Bắc Đại, còn tôi vừa vặn được tiến cử vào Đại học Thanh Hoa. Cười chết, điều cô ta không biết là trong lúc đổi điểm, cô ta còn được giao nhiệm vụ công lược tên cặn bã. Ngày đầu tiên đến trường, cô ta liền nghe thấy tiếng hệ thống cảnh báo: [Nhiệm vụ công lược thất bại, vật chủ sắp bị xóa sổ. 】

Người Mẹ Già Tôi rất ghét mẹ mình, bởi vì bà sinh tôi khi đã 42 tuổi. Mỗi lần họp phụ huynh, bà là người mẹ già nhất, thậm chí còn bị nhầm thành bà nội của tôi. Từ khi tôi lên 10, mẹ bắt đầu thường xuyên ốm đau. Dù có phải nhập viện, bà vẫn lén lút trốn về nhà nấu cơm cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn ghét bà. Khi tôi vào cấp hai, mẹ gần 60 tuổi. Bà liên tục đổ bệnh, tôi buộc phải chăm sóc bà. Trong khi bạn bè cùng trang lứa đang tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp, tôi lại phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc một người già. Những ngày tháng ấy như một con đường không thấy điểm dừng. Tôi không thể kiềm chế được sự oán hận đối với bà. Một ngày nọ, khi tôi đang học lớp 12, mẹ bất ngờ để lại một bức di thư rồi rời khỏi nhà. Bà nói, bà không muốn trở thành g/ánh nặ/ng của tôi, nên quyết định tự k/ết t/húc cuộ/c đời mình.

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Tiêu Diệt Cả Gia Đình Tôi đã được tái sinh. Vừa mở mắt, phát hiện mình đang ở ngân hàng, bên cạnh là mẹ và em trai tôi. Hai người đang nhìn chằm chằm sổ tiết kiệm trong tay tôi, còn không ngừng thúc giục: “Con còn chần chừ cái gì? Mau rút tiền ra, không thì căn hộ tốt đều bị cướp hết mất.” Nhìn hai gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, lại nhìn thoáng qua sổ tiết kiệm trong tay. Đây là toàn bộ tài sản của tôi và Quý Hưởng! Tôi nhét sổ tiết kiệm vào trong túi, đứng dậy rời đi. Mẹ tôi đuổi theo túm lấy cánh tay tôi, vội hỏi: “Con đi đâu vậy?” Em trai tôi chặn trước mặt tôi không cho tôi đi: “Đưa tiền cho tôi!” Tôi không nói hai lời giơ tay tát nó một cái, sau đó đưa tay chặn một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi. Kiếp trước, tôi làm Phù đệ ma* suốt cả một đời. {*Theo lời giải thích của 1 bạn thì Phù đệ ma: chỉ những cô gái bị bố mẹ tẩy não từ nhỏ, mục đích sống chỉ là để cống hiến cho em trai, sau lấy chồng thì bòn rút của nhà chồng cho em trai.} Đem những món đồ đáng giá đưa hết cho em trai Lưu Đông, nhưng kết quả là gì? Ly hôn với Quý Hưởng không lâu, tôi liền mắc bệnh nan y. Lúc nằm ở bệnh viện không có tiền chữa trị, Lưu Đông ngay cả mặt cũng lười lộ, mẹ ruột của tôi ngược lại lại tới, cũng mang cho tôi một bình bách thảo khô. Mặc dù sống lại một đời, tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt của bà ấy lúc đó. Vẻ mặt bà ấy chán ghét, đại khái là cảm thấy xui xẻo: “Chet sớm đầu thai sớm. Không đâu lại mắc loại bệnh này, đừng làm ảnh hưởng đến vận may của em trai mày!” Khi thuốc tràn vào cổ họng của tôi, cảm giác nóng rát như lửa, cố đốt cháy lồng ngực, lòng tôi tràn ngập hận thù. Tôi muốn biến thành á c q uỷ đ òi m ạng. Nhưng ông trời có đức hiếu sinh, đã giúp cho tôi sống lại!

Những Năm Tháng Còn Lại Năm 30 tuổi, tôi quyết định nghỉ việc. Cũng là lúc kết thúc mối tình đơn phương chẳng ai hay biết này. Tôi đã mất năm năm để đi từ vị trí trợ lý lên làm thư ký trưởng của Lục Tư Niên. Thêm ba năm nữa để khiến anh ta không thể rời xa tôi. Và cuối cùng, chỉ mất năm phút để viết đơn từ chức, một giây để gửi đi.

Kẻ Hèn Nhát Chỉ Biết Hung Hăng Với Người Nhà Hàng xóm dùng máy bay không người lái để quay lén tôi khi tôi đang cho con bú. Tôi tức giận kể lại với chồng. Kết quả là anh ta nói tôi tự mình đa tình, còn cười nhạo tôi: “Đã xấu còn lắm trò.” Ba mẹ tôi nghe được chuyện này, lập tức chạy đến nhà ngay trong đêm: “Đồ vô dụng chỉ biết bắt nạt người trong nhà, ngoài việc vênh váo trước mặt phụ nữ, mày còn biết làm gì nữa!”

Ngày Đầu Định Mệnh Yêu đương với Giang Tự Phong suốt bảy năm, tôi vô tình phát hiện hắn đăng bài trên mạng: 【Chán ngấy bà già rồi phải làm sao đây? Nhìn thấy bà ta là muốn nôn.】 【Tôi muốn chia tay nhưng lại sợ bà ta dùng quyền thế trả thù.】 Bài đăng bất ngờ nổi như cồn, cả mạng xã hội đều điên cuồng truy tìm người phụ nữ đã bao nuôi Giang Tự Phong bảy năm, tài trợ hắn đi du học, thậm chí còn mua nhà, mua xe cho hắn. Và người đó chính là tôi. Cư dân mạng hy vọng tôi sẽ nhận ra bộ mặt thật của kẻ “phượng hoàng nam” này. Trước mặt mọi người, tôi giữ thể diện mà đáp: “Tôi sẽ không trả thù, chúc cậu ta một bước lên mây.” Sau lưng, tôi thu hồi nhà và xe đã đứng tên Giang Tự Phong, gửi bằng chứng gian lận học thuật của hắn cho trường đại học. Về sau, Giang Tự Phong suy sụp chất vấn tôi tại sao lại hủy hoại hắn như vậy. Tựa trong vòng tay người tình mới, tôi mỉm cười đáp: “Để chị dạy em bài học cuối cùng: Chó mình nuôi mà cắn lại mình, thì phải mạnh tay đánh cho bằng ch/ế/t.”

Nụ Cười Đoạn Tuyệt Lục Minh vì bạch nguyệt quang của mình mà muốn hủy hôn với tôi. Tôi sảng khoái đồng ý. Tất cả mọi người đều không tin tôi sẽ từ bỏ vị thái tử gia mới nổi của giới kinh thành này. Tôi cười nhạt, công ty của anh ta cũng sắp bị tôi làm cho phá sản rồi, có gì mà không bỏ được chứ?!

Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới Bạn thân kết hôn, tôi tặng cô ấy một chiếc vòng tay bằng vàng nặng 50 gram. Cô ấy hứa rằng khi tôi kết hôn sẽ tặng lại tôi một đôi vòng tay vàng 100 gram. Năm năm sau, khi tôi kết hôn, giá vàng tăng vọt. Cô ấy không muốn tặng quà, vô liêm sỉ đưa cho tôi một tờ giấy nợ. Trên đó ghi: “Nợ Lâm San San hai chiếc vòng tay vàng.” Sau đó, cô ta còn nhờ người ép tôi xé bỏ tờ giấy nợ. Tôi nhướn mày. Coi người khác là kẻ ngốc chắc? Cô đã không biết xấu hổ, thì tôi cũng chẳng cần khách khí. Chiếc vòng tay trên giấy nợ đó, tôi nhất định phải lấy cho bằng được.

Rạp Chiếu Phim 2 Phút 46 Giây Trong rạp chiếu phim, hàng ghế phía trước có một đôi nam nữ dựa sát vào nhau.Tay của cô gái bị áo khoác che khuất, nhưng không ngừng chuyển động lên xuống.Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, định rời khỏi chỗ ngồi.Đúng lúc đó, tôi nghe thấy giọng người đàn ông thở hổn hển, nhắc đến tên tôi.“Bảo bối, em đúng là biết cách chiều chuộng, không như Thẩm Vi, cứ như khúc gỗ vậy.”Tôi im lặng rời khỏi rạp.Vừa bước ra ngoài, tôi nhắn tin cho bạn trai của cô bạn thân:“Hai người bọn họ đã ngủ với nhau rồi, anh ngủ với tôi một lần chắc không quá đáng chứ?”Phản hồi của anh ta: “?”